Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay...
Huân Lân (醺麟) Huân Lân
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển I: Bão Ngầm Trỗi Dậy

Chương 206 - Luận văn của Phynia (4)

3 Bình luận - Độ dài: 1,811 từ - Cập nhật:

Mọi người đều chìm vào im lặng sau khi nghe luận điệu ấy.

Đúng vậy, nếu cuộc đời một con người từ quá khứ đến tương lai đều đã được sắp đặt, thì rốt cuộc ý nghĩa tồn tại của người đó là gì?

Thế nhưng, lý thuyết của Phynia lại dường như không hề có bất kỳ sai sót nào.

Đúng lúc này, bỗng có người khẽ lẩm bẩm một câu.

“Thực thể đó… chẳng phải là Ba Nữ Thần Vận Mệnh sao?”

Thôi rồi, giờ thì không khí càng thêm nặng nề.

Ban đầu, mọi người còn tự an ủi mình rằng một thực thể như thế căn bản không thể tồn tại, rồi bỗng có người chỉ ra một ví dụ có thật trong hiện thực.

Ba Nữ Thần Vận Mệnh nắm giữ sợi chỉ vận mệnh, có thể nhìn thấy mọi việc trong quá khứ, hiện tại và tương lai, gần như y hệt thực thể giả định được miêu tả trong lời nói vừa rồi. Điều này sao có thể không khiến người ta cảm thấy ngột ngạt chứ.

Và cùng lúc đó, tại Tinh Giới xa xôi, các Nữ Thần đang ngự trị trên ba vầng trăng riêng biệt cũng mơ hồ cảm nhận được chủ đề mà mọi người đang bàn luận.

“Hai chị ơi, dường như Hạ Giới vừa xảy ra một chuyện thú vị.”

Em út trong ba nữ thần, Hoàng Hôn Chi Nguyệt Ladikeias, với nụ cười ranh mãnh trên môi, nói với hai người chị gái của Nàng.

Còn những người phàm ở hạ giới đương nhiên không hề hay biết chuyện này. Phynia nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ của họ, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.

—— Số mệnh có thể thay đổi.

Bởi vì bản thân Phynia chính là người đã được Albert thay đổi số mệnh.

Phynia trước khi Albert trọng sinh, vốn chỉ là một Phù Thủy Tai Ương chỉ biết giết chóc, còn hiện tại nàng lại là một người tốt bụng hết lòng vì lợi ích của các chủng tộc. Điều này lẽ nào còn chưa đủ để chứng minh tất cả sao?

Tuy nhiên, Phynia lại không thể thẳng thắn nói rõ điều này với mọi người ở đây. Nàng chỉ có thể nghĩ ra một ví dụ khác.

Ví dụ này nhanh chóng hiện ra trong đầu nàng, Phynia nói với mọi người:

“Trong truyền thuyết, mặt trăng ban đầu chỉ có một, đó là Thuần Bạch Chi Nguyệt Luna, Người cai quản mọi số mệnh trong quá khứ, hiện tại và tương lai. 

Thế nhưng vì sức mạnh của số mệnh quá đỗi huyền bí, Chư Thần cũng không muốn vận mệnh của mình bị người khác nhòm ngó, nên Thần Chiến đã bùng nổ.

Nữ Thần Luna cuối cùng đã ngã xuống, tàn tích hóa thành ba vị Nữ Thần hiện nay, đồng thời mặt trăng cũng chia làm ba, lần lượt là Tinh Hồng Chi Nguyệt Atropos, Ám Lam Chi Nguyệt Clothosis và Hoàng Hôn Chi Nguyệt Ladikeias…

Mấy vị thử nói xem, nếu Nữ Thần Luna đó thực sự là một vị tồn tại thấu hiểu vạn vật, vậy tại sao Người lại không dựa vào năng lực của mình để thoát khỏi vận mệnh này?”

“Bởi vì Nữ Thần Luna chỉ toàn tri, chứ không phải toàn năng. Người có thể nhìn thấy vận mệnh của mình, nhưng lại không thể thay đổi nó, vì vậy chỉ có thể để mặc nó xảy ra.”

Mọi người ở đây đều không phải kẻ ngốc, vì vậy rất nhanh đã có người đưa ra phản bác như trên.

Phynia cũng ngay lập tức hỏi ngược lại:

“Nếu Nữ Thần Luna không thể thay đổi vận mệnh, vậy tại sao các vị thần lại phải tập hợp lại để tiêu diệt Người? Đối với tất cả mọi người trên đại lục Yieta, Người chẳng qua chỉ là một người ngoài cuộc thôi sao? Giống như một độc giả đang xem một cuốn sách, không thể thay đổi bất cứ điều gì.”

“Có lẽ việc Nữ Thần Luna bị tiêu diệt cũng là do vận mệnh quyết định?”

Lại có một người khác đoán.

“Xì.” ( ¬⤙¬ )

Phynia bất mãn bĩu môi.

Đây chính là thuyết định mệnh, cũng là điều đáng ghét của Con quỷ Laplace: ngươi vĩnh viễn không thể chứng minh nó đúng, cũng như vĩnh viễn không thể chứng minh nó sai.

Ở kiếp trước, chỉ đến khi các định luật nhiệt động lực học ra đời, con quỷ này mới bị chém đầu.

Bởi lẽ, định luật nhiệt động lực học thứ hai đã chỉ ra rằng: năng lượng luôn tự truyền từ nơi có nhiệt độ cao sang nơi có nhiệt độ thấp, vật chất vĩnh viễn trôi dần về phía hỗn loạn và vô trật tự; quá khứ và tương lai, vì thế, không bao giờ có thể giống nhau.

Tuy nhiên, định luật nhiệt động lực học thứ hai này, trên đại lục Yieta lại có thể không đúng.

Bởi vì có thứ gọi là tinh thần lực rất bá đạo.

Các nguyên tố sẽ tự động hội tụ về tinh thần lực, sau đó hoà quyện với nhau mà trở thành thành ma lực hoặc đấu khí. Cả hai thứ này đều có thể bị ý chí của con người điều khiển, phóng ra để gây sát thương, rồi lại phân giải trở lại thành nguyên tố, một lần nữa tự động hội tụ về tinh thần lực…

Cái này làm sao giải thích đây?

Cái này căn bản không thể giải thích được!

Nếu Clausius ở kiếp trước mà biết được, e rằng sẽ tức đến mà bật mồ sống dậy?

Phynia nghĩ một cách bất lực, nói cho cùng, nàng trong lĩnh vực khoa học chỉ là một người khuân vác, mang những thứ của kiếp trước đến thế giới này, không thể thoát ly lý thuyết của tiền nhân mà tự mình giải quyết một vấn đề nào đó.

Và đúng lúc nàng đang băn khoăn, những vị khách khác trong buổi tiệc trà cũng nhận ra không khí trầm lắng ở đây, phu nhân Roland chủ động đi đến hỏi viện trưởng Galais.

“Viện trưởng Galais, mấy vị làm sao vậy? Sao tất cả mọi người đều ủ rũ thế?”

“Bởi vì chúng ta tạm thời gặp phải một vấn đề vô cùng đau đầu, nhưng lại không thể giải quyết được.”

“Vấn đề gì mà có thể khiến các vị đều không thể giải đáp được?”

Phu nhân Roland tò mò hỏi.

Galais thấy tất cả mọi người ở đó đều tò mò, liền cất cao giọng, lặp lại vấn đề vừa rồi.

“Nếu coi trạng thái hiện tại của thế giới là kết quả của quá khứ và đồng thời là nguyên nhân của tương lai, vậy liệu có tồn tại một ‘thực thể’ có thể biết được mọi lực tác động tự nhiên và vị trí của mọi vật thể trong một thời điểm nhất định hay không?

Giả sử thực thể ấy cũng có thể phân tích toàn bộ những dữ liệu ấy, thì từ vật thể lớn nhất đến hạt nhỏ nhất trong vũ trụ, liệu tất cả chuyển động đều có thể được gói gọn trong một công thức đơn giản? Đối với thực thể này liệu còn có điều gì mơ hồ không, và liệu tương lai sẽ hiện ra trước mắt hệt như quá khứ?”

“∘ ∘ ∘ ( °ヮ° ) ?”

Tất cả mọi người ở đó đều có vẻ mặt ngơ ngác: “ta là ai, ta đang ở đâu, ta đang làm gì”.

Phynia nhìn cảnh này với vẻ mặt bất lực, sau đó dùng lời lẽ mà người bình thường có thể hiểu được để giải thích cho mọi người:

“Nói cách khác, nếu trên thế giới này tồn tại một người biết mọi thứ trên đời, và biết mọi thứ vận động như thế nào, vậy người đó có thể biết quá khứ, suy diễn tương lai không? Chúng tôi đang thảo luận xem mọi thứ trên thế giới này có thể dự đoán được hay không?”

“Ồ…(,,•o•,,)”

Lúc này, những người bình thường có mặt mới hiểu ra.

Một người không kìm được nói: “Vấn đề như vậy có ý nghĩa gì không?”

“Đương nhiên rồi,” Phynia gật đầu: “Nếu mọi thứ đều có thể dự đoán được, thì điều đó có nghĩa là mọi thứ của chúng ta đều đã được số mệnh sắp đặt, không thể thay đổi, tất cả chúng ta chỉ là một đám bù nhìn được tạo thành từ các nguyên tố mà thôi.”

“…”

Mọi người ở đó nghe xong, đều không khỏi rùng mình.

Chính mình chỉ là bù nhìn được tạo thành từ các nguyên tố ư?

Không ai có thể thừa nhận điều này, thế là lại có người chất vấn:

“Cô nói mọi thứ đều có thể dự đoán được, vậy cô định dựa vào cái gì để dự đoán chứ?”

“Cái này.”

Galais giơ tờ giấy bản thảo trên bàn lên nói.

“Tiểu thư Phynia vừa chứng minh ba định luật cơ học. Thứ nhất, một vật thể, khi không chịu tác dụng của ngoại lực, sẽ duy trì trạng thái tĩnh hoặc chuyển động thẳng đều cho đến khi có lực tác động làm thay đổi trạng thái ấy.

Thứ hai, gia tốc của một vật thể tỉ lệ thuận với hợp lực tác dụng lên nó, tỉ lệ nghịch với khối lượng của nó, đồng thời có phương và chiều trùng với hợp lực.

Thứ ba, lực tác dụng và phản lực giữa hai vật thể luôn đồng thời xuất hiện, nằm trên cùng một đường thẳng, có độ lớn bằng nhau nhưng ngược chiều nhau.”

“∘ ∘ ∘ ( °ヮ° ) ?”

Mọi người lại một lần nữa ngơ ngác.

Phu nhân Roland cũng không kìm được mà vỗ trán, cái đám học giả này luôn như vậy, cả ngày bàn luận những chủ đề mà người bình thường căn bản không thể hiểu nổi.

Không thể thử nói những điều mà người bình thường có thể hiểu được sao?

Dường như nghe thấy tiếng lòng của phu nhân Roland, Phynia vội vàng bỏ qua chủ đề này.

“Tóm lại, dựa vào ba định luật này, chúng ta có thể tính toán được cách vận động của một vật thể, vì vậy mới có học giả đưa ra suy đoán như vậy.”

“Tại sao lý thuyết này lại không thể sai được chứ!?” Một người trông giống nghệ sĩ lớn tiếng phàn nàn: “Tôi không thể chấp nhận thuyết định mệnh, luận điệu này sẽ khiến tôi cảm thấy cuộc đời chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Tác giả nghĩ cái worldbuilding hay vcl
Xem thêm