Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay...
Huân Lân (醺麟) Huân Lân
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển I: Bão Ngầm Trỗi Dậy

Chương 48 - Pháo đài diều hâu

6 Bình luận - Độ dài: 1,796 từ - Cập nhật:

Tâm tư của đa số người có mặt đều nằm trong dự liệu của Albert.

Tuy nhiên, giờ đây hắn không còn quá bận tâm đến điều đó nữa. Nhìn tòa thành đã gần ngay trước mắt, Albert thở phào nhẹ nhõm từ tận đáy lòng.

Tòa thành này mang tên Greyhawk, tương truyền năm xưa khi Đại Đoàn Trưởng đầu tiên của Đoàn Kỵ Sĩ Thiên Nga vượt qua sông Hắc Thủy, đi ngang qua nơi đây, đã bắt gặp một con chim ưng xám đang sải cánh trên bầu trời. Thế là ngài quyết định xây dựng pháo đài tại đây và đặt tên là Greyhawk.

Greyhawk từng là tiền tuyến trong cuộc chiến giữa Lothiris và các bộ lạc người man di, những bức tường thành thấm đẫm máu của chiến binh cả hai phe.

Nhưng cùng với việc chiến tuyến không ngừng tiến lên, Greyhawk dần trở thành hậu phương. Tám trăm năm trước, một bá tước chính thức trở thành lãnh chúa của vùng đất này và dùng Greyhawk làm nơi ở.

Sau đó, Greyhawk không ngừng được cải tạo, vai trò pháo đài ban đầu cũng dần bị suy yếu, dần trở thành một tòa thành lộng lẫy kiểu cung điện.

Hai trăm mười sáu năm trước, gia tộc của vị bá tước năm xưa tuyệt tự, vùng đất này rơi vào tay gia tộc Caldwell, trở thành một trong những lãnh địa của gia tộc Caldwell.

Hiện tại, Albert đã trở thành lãnh chúa của vùng đất này.

Greyhawk, theo một nghĩa nào đó, cũng trở thành ngôi nhà tương lai của Albert.

Trở về nhà là một chấp niệm sâu thẳm nhất trong lòng nhiều người, Albert tự nhiên cũng không ngoại lệ. Sau hơn nửa tháng du hành bên ngoài, toàn bộ thân tâm hắn đều cảm thấy mệt mỏi sâu sắc, rất cần một nơi để dừng chân nghỉ ngơi.

“Đây chính là nơi ở tương lai của chúng ta sao?”

Phynia quay đầu lại, hỏi Albert phía sau.

“Ừm, đúng vậy.”

Albert gật đầu.

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định từ Albert, Phynia ngẩng cằm lên, nghiêm túc ngắm nhìn tòa thành ở đằng xa.

Từ vẻ ngoài, tường thành hoàn toàn được xây bằng đá, vì thời gian mà hiện lên một màu vàng xám xịt. Dựa vào những ô cửa sổ trên tường, phần chính của tòa thành có lẽ có ba tầng, chiều cao khoảng hai mươi mét, chiều rộng khoảng sáu bảy mươi mét.

Hai bên tòa thành là những bức tường bao cao khoảng mười mét kéo dài ra, bao quanh một bãi cỏ phía trước tòa thành, trên tường còn có một số tháp canh hình trụ. Qua cánh cổng sắt phía trước, con đường, đài phun nước và bãi cỏ bên trong tường đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

Đương nhiên, vì lý do mùa vụ, cỏ trong bãi cỏ đều đã khô héo úa vàng.

Khi Albert và đoàn người tiến lại gần, những người hầu đã sớm chờ đợi ở cổng đã mở cổng sắt, cho đoàn xe đi vào.

Đến quảng trường bên trong tòa thành, Phynia liếc nhìn Albert phía sau, ra hiệu nàng muốn xuống xe mở cửa. Albert gật đầu, Phynia được đồng ý liền nóng lòng nhảy xuống ngựa, vén váy chạy lon ton đến trước cánh cổng cao lớn của tòa thành, đẩy cửa ra.

Cảnh tượng bên trong tòa thành hiện ra trước mắt nàng không chút che giấu.

Đầu tiên là đại sảnh rộng lớn, vàng đỏ xen kẽ trước mắt. Từ diện tích mà nói, đại sảnh này có thể đồng thời chứa một trăm khách mời mở tiệc mà không thành vấn đề.

Phía sau đại sảnh, hai cầu thang một trái một phải dẫn lên hành lang tầng hai, bên cạnh cầu thang còn có hai lối nhỏ kéo dài sang hai bên, dẫn đến các phòng khác ở tầng một.

“Cảm thấy thế nào?”

Albert lúc này đi tới hỏi.

“Rất tuyệt!” Phynia gật đầu trả lời: “Rất có cảm giác của một tòa thành.”

Có cảm giác của một tòa thành?

Đây chẳng phải là một tòa thành sao?

Albert có chút kinh ngạc nghĩ. Đương nhiên, hắn không hiểu những ảo tưởng khác nhau của người ở thế giới khác về các tòa thành quý tộc.

Tòa thành này hoàn hảo đáp ứng được những ảo tưởng đó của Phynia.

Tuy Albert không hiểu, nhưng dựa vào vẻ mặt kích động của Phynia, hắn cũng có thể nhận ra thiếu nữ rất hài lòng với nơi ở này.

Thế là, hắn cười khẽ gật đầu với Phynia.

“Vậy thì đi xem các phòng khác ở tầng hai, tầng ba đi.”

“Ừm!”

Phynia kích động gật đầu, rồi nóng lòng chạy theo cầu thang lên tầng hai.

Phía sau Albert, Annie và những người khác đang khuân vác hành lý vào tòa thành, nhìn thấy cảnh này không khỏi lộ ra vẻ ghen tị – các nàng cũng muốn ra ngoài chơi đùa! Chỉ là các nàng cũng biết, đây là một đặc quyền nhỏ chỉ thuộc về Phynia.

Camilla cũng bước ra khỏi xe ngựa, Cedes và những người khác có chút ngạc nhiên nhìn khuôn mặt đột nhiên xuất hiện này. Camilla ôm sách, đi đến bên cạnh Albert, nghiêng đầu hỏi.

“Điện… Điện Hạ… Sư phụ Phynia đang ở đâu ạ?”

“Phynia ở trên lầu, cô ấy đi tham quan bên trong tòa thành rồi.”

“Vậy sao… Vậy lát nữa gặp, Điện Hạ.”

Camilla hành lễ vén váy với Albert, rồi ôm sách cũng chạy lên tầng hai.

“Điện Hạ, người quá nuông chiều bọn họ rồi…”

Lão quản gia đi tới bên cạnh, nhìn thấy cảnh này, bất lực nói.

“Không sao, chẳng lẽ Val thích không khí lạnh lẽo nghiêm túc trong hoàng cung sao? Thoải mái một chút như thế này cũng tốt.” Albert cười lắc đầu nói.

“Nếu Điện Hạ đã nghĩ như vậy, lão già này cũng không tiện nói gì.” Lão quản gia cúi đầu nói.

“Bà Martha đâu?”

“Bà ấy đang giúp khuân vác hành lý ở đoàn xe… Có chuyện gì sao, Điện Hạ?”

“Thời gian cũng không còn sớm nữa, nhờ bà ấy tìm người làm chút bữa tối, khoản đãi những vị khách đã đón ta ở cổng thành. À, những tùy tùng kia cũng đừng quên, tất cả mọi người đều phải được quan tâm.”

“Rõ.”

Lão quản gia cúi đầu nói, rồi liền quay người rời đi tìm bà Martha.

“Đây là phòng ngủ của Camilla, đây là thư phòng, đây là phòng chứa đồ, phòng này thuộc về mình, làm phòng thí nghiệm của mình…”

Trên tầng hai, Phynia vừa lẩm bẩm, vừa ghi chép gì đó vào cuốn sổ tay.

Camilla chạy bước nhỏ tới, nhìn Phynia bộ dạng này kinh ngạc nghiêng đầu.

“Sư phụ, người đang làm gì vậy?”

“Quy hoạch phòng ốc đó.” Phynia trả lời: “Tranh thủ lúc hành lý chưa chuyển vào, lên kế hoạch trước xem mỗi phòng nên làm gì.”

“Nhưng mà… Điện Hạ sẽ đồng ý phương án của sư phụ sao?”

“Đương nhiên, giờ ta là Tể Tướng mà!”

Phynia kiêu hãnh nói.

“Tể Tướng, đó là gì ạ?”

“Chính là Thủ tướng Cung Đình đó, có chức vụ này thì tất cả tài sản của Albert đều do ta quản lý, tòa thành này đương nhiên cũng không ngoại lệ.”

“Ế? Vậy sao…”

Camilla nhìn sư phụ của mình, trong đầu đột nhiên nảy ra một từ rất phù hợp.

— Bà quản gia.

Hơn nữa… hình như các khoản chi tiêu trong nhà mình cũng do mẹ quản lý.

Camilla nghĩ.

Đúng lúc này, Albert cũng lên đến tầng hai.

Hắn đi đến bên cạnh Phynia, nhìn cuốn sổ tay đầy chữ trên tay Phynia, hỏi một câu hỏi giống hệt Camilla.

“Cô đang làm gì vậy?”

“Quy hoạch phòng ốc đó.” Phynia chỉ vào một bức vẽ đơn giản trong cuốn sổ tay, rồi lại chỉ vào một cánh cửa phòng ở góc hành lang, cười nói với Albert: “Căn phòng lớn nhất kia chính là phòng ngủ tôi chuẩn bị cho anh đó, thế nào? Tôi đối xử với anh đủ tốt chứ?”

Albert nhìn căn phòng quen thuộc mà có chút xa lạ mà Phynia chỉ, có chút dở khóc dở cười – kiếp trước hắn cũng ở trong căn phòng đó.

Thế là, hắn có chút tò mò nhìn Phynia hỏi: “Phòng ngủ lớn nhất trong tòa thành, cô không cho ta thì còn chuẩn bị cho ai?”

“À cái này…”

Phynia lúc này cũng nhận ra mình giống như một kẻ ngốc, nhưng nàng vẫn cứng miệng nói.

“Làm sao, tôi cho chính mình không được à!?”

“Cô muốn tạo phản sao?” Albert liếc nàng một cái hỏi.

Phynia không chút khách khí trả lời.

“Vương hầu tướng lĩnh, há do dòng dõi!” [note79148]

“… Khẩu hiệu khá hay, sau này có lẽ có thể dùng được.”

Albert xoa cằm nói.

Albert, hoặc người của gia tộc Caldwell, không hề phản cảm với câu nói trong miệng Phynia. Bởi vì tổ tiên của họ là một thợ săn sống trên dãy núi Ramatura, bốn trăm năm trước đã trở thành kỵ sĩ nhờ chiến công, rồi hậu bối trở thành tử tước, hầu tước biên giới, đại công tước tỉnh…

Cuối cùng, hai trăm năm trước, từng bước trở thành Hoàng Đế của Đế Quốc.

Từ góc độ loài người mà nói, bản thân họ cũng đã đánh bại các loại người khổng lồ, hậu duệ của rồng, mới trở thành chủ nhân của đại lục sau thời đại tinh linh, chứ không phải là dòng dõi quý tộc bẩm sinh gì.

Phynia thấy Albert vẻ mặt bình thản như vậy, không khỏi cảm thấy có chút nản lòng.

“Theo lý mà nói, anh nghe xong câu này, không phải nên trừng mắt kinh ngạc, rồi hét lên muốn giết chết tôi, người đã nói câu này sao?”

“Xem ra cô đã đọc rất nhiều tiểu thuyết kỵ sĩ thì phả?” Albert kinh ngạc nói.

“…”

Phynia không nói gì, chỉ đỏ mặt.

Mặc dù cái nàng đọc là tiểu thuyết mạng… nhưng, về bản chất hình như cũng tương tự?

“Khẩu hiệu mãi mãi là khẩu hiệu, khẩu hiệu không có hành động, hô vang trời cũng vô dụng. Chuyện giết cô thì đợi đến khi nào cô thật sự chuẩn bị giương cờ tạo phản, gây ra uy hiếp cho ta rồi hẵng nói.”

Albert bất lực xoa đầu Phynia.

“Đi thôi, xuống lầu ăn cơm.”

“Ok.”

Phynia ngoan ngoãn gật đầu.

Ghi chú

[Lên trên]
Làm vua, làm quan, làm tướng không phải do sinh ra đã có dòng dõi quý tộc, mà là tự tay đạt được
Làm vua, làm quan, làm tướng không phải do sinh ra đã có dòng dõi quý tộc, mà là tự tay đạt được
Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

ủa albert biết main là người thế giới khác từ lúc nào nhỉ
Xem thêm
Ổng có biết đâu,tại có mấy tiểu thuyết bên đó giống tiểu thuyết mạng thôi =))
Xem thêm
Trans dịch nhanh quá
Xem thêm
Giờ ngoan ngoãn chịu để xoa đầu r à, training completed
TFNC
Xem thêm
Riết rồi quen, kiểu mấy con thú cưng ở nhà âyd
Xem thêm
Còn mỗi nắm tay, ôm, hôn, ngủ chung nữa thoi hahaha
Xem thêm