Quyển I: Bão Ngầm Trỗi Dậy
Chương 240 - Hội trường huyên háo
4 Bình luận - Độ dài: 2,491 từ - Cập nhật:
Đấu trường Trung tâm, khu vực rộng lớn nhất trong Học Viện Tổng Hợp Đế Quốc, tọa lạc tại giao điểm giữa Phân viện Huyền Pháp và Phân viện Võ Kỹ, đồng thời cũng là địa điểm tổ chức cuộc thi học viện lần này.
Khu vực này thường không mở cửa cho bên ngoài, cũng không cho phép học sinh sử dụng, chỉ được sử dụng trong những sự kiện thi đấu trọng đại.
Dù cuộc thi học viện lần này, xét về quy mô, không quá lớn – ít nhất là nhỏ hơn nhiều so với các giải đấu học viện hay giải đấu lục địa – nhưng với tư cách là một cuộc thi nội bộ do chính học viện tổ chức, đương nhiên được hưởng một số ưu đãi, chẳng hạn như việc sử dụng địa điểm này.
Sân đấu được mở cửa vào khoảng tám giờ sáng. Không chỉ học sinh các phân viện khác trong học viện, mà cả cư dân thành St. Mill cũng có thể đến tham quan. Rất nhiều thường dân rảnh rỗi đã đến góp vui, chen chúc trên khán đài hình tròn, ước chừng khoảng ba vạn người.
Dù cho đấu trường Trung tâm có rộng lớn đến mấy, lúc này cũng trở nên vô cùng chật chội, bị vô số cái đầu chiếm kín.
Phóng tầm mắt ra xa là vô số đám đông huyên náo mang theo tiếng ồn ào lan tỏa khắp nơi, cuối cùng hội tụ thành một luồng âm thanh xộc thẳng lên trời xanh.
Phynia và đoàn người đang đi trên con phố trong học viện. Đây là lần đầu tiên nàng đến đây sau khi mất trí nhớ, nên mọi thứ xung quanh đều vô cùng xa lạ.
Hôm nay thời tiết dịu mát, ánh nắng ấm áp của tháng Năm chiếu lên người đi đường khiến ai nấy đều cảm thấy ấm áp lạ thường, dường như cả bầu trời cũng đang hòa mình vào không khí thi đấu. Đương nhiên, nếu thời tiết thật sự không hợp tác, vô số các vị Truyền Kỳ trong học viện cũng có những thủ đoạn đặc biệt để khiến bầu trời “hợp tác”.
Dù họ không dám làm gì với mặt trời, nhưng những đám mây nhỏ cản trở ánh nắng thì chỉ cần vài luồng kiếm khí ma pháp là có thể xua tan.
Đại sư Valentine vì bận rộn với công việc chuẩn bị cho cuộc thi nên không thể đồng hành cùng Phynia và những người khác.
Người dẫn đường phía trước là Albert. Và bởi vì cuộc thi học viện, hàng vạn người đã tụ tập trong học viện, điều này hiển nhiên khiến nhiều tiểu thương nhìn thấy cơ hội kinh doanh.
Sau khi được học viện cho phép, họ đồng loạt bày bán các gian hàng nhỏ dọc hai bên đường, khung cảnh nhộn nhịp hệt như đang diễn ra một sự kiện trọng đại nào đó.
Đấu trường Trung tâm là một đấu trường hình tròn, mặt phẳng hình bầu dục, khu vực trung tâm là một bãi đất bằng phẳng dùng làm khu vực biểu diễn, các khán đài xung quanh xếp thành từng hàng bậc thang, không có mái che cố định.
Khi Phynia và đoàn người đến nơi thì phía trước đã có vô số người xếp thành một hàng dài dằng dặc. Biểu cảm của thiếu nữ có chút ngỡ ngàng, nhưng Albert, Siglisse và Sizanel, với thân phận quý tộc, hiển nhiên có một chút đặc quyền nhỏ.
Nhờ vào thể diện của ba người họ, Phynia và những người khác cũng tránh được rắc rối chen lấn, trực tiếp đi qua lối đi đặc biệt, tiến vào một khán đài cao có tầm nhìn đẹp trong sân đấu.
Đứng trên khán đài cao, khi ánh mắt quét xuống phía dưới thì chỉ thấy bên dưới toàn là những cái đầu chen chúc nhau, tiếng ồn ào không ngớt.
Nhìn những người này, Phynia dường như nghĩ ra điều gì đó, nàng chớp chớp mắt rồi hỏi Albert:
“Điện Hạ, một cuộc thi quy mô lớn như này không có nhà tài trợ nào sao?”
“Nhà tài trợ? Đó là cái gì?”
Albert quay đầu nhìn thiếu nữ, biểu cảm có chút ngạc nhiên đáp.
Hai người lúc này đang tựa vào lan can khán đài cao nhìn xuống. Lúc này, Phynia đã cởi bỏ bộ hầu gái, thân hình nhỏ nhắn được bao bọc trong bộ pháp bào tiêu chuẩn mà học viện đặc biệt phát cho cuộc thi lần này.
Bộ pháp bào này có thể chặn một đòn tấn công ma pháp dưới thất hoàn, và một đòn tấn công đấu khí có uy lực tương đương. Cũng vì để ngăn ngừa việc học viên bị thương, quy tắc thi đấu đã đặc biệt quy định không được sử dụng ma pháp cao giai thất hoàn trở lên.
Nếu là Phynia trước khi mất trí nhớ đến đây, chắc chắn nàng sẽ phải phàn nàn về điều này.
May mắn thay, Phynia sau khi mất trí nhớ này tạm thời vẫn chưa có khả năng sử dụng ma pháp thất hoàn trở lên.
Dù pháp bào màu đen rộng rãi nhưng vẫn không che được những đường cong cơ thể tuyệt đẹp của thiếu nữ. Phynia chống tay lên lan can, nghiêng đầu sang một bên, suy nghĩ một lát rồi nói:
“Nhà tài trợ à… nói sao nhỉ? Chính là những thương nhân tài trợ tiền cho cuộc thi này, sau đó có thể quảng cáo trong các trận đấu. Ngài thử nghĩ xem, ví dụ như trước trận chung kết, người dẫn chương trình đứng giữa hai tuyển thủ, đối mặt với ba vạn khán giả mà đọc quảng cáo, chẳng phải những thương nhân có quảng cáo được đọc sẽ cảm thấy rất oai phong sao?”
Albert nhíu mày, tưởng tượng ra cảnh tượng đó, không nhịn được mà nói:
“Oai phong thì đúng là oai phong thật, nhưng cũng dễ gây thù chuốc oán lắm?”
Mọi người đang chăm chú chờ đợi trận đấu bắt đầu, kết quả ngươi lại quăng một đoạn quảng cáo dài hai phút, không sợ bị người ta mắng cho à?
Nghe Albert nói vậy, Phynia cười nói:
“Đám thương nhân đó chắc là không sao đâu, dù sao thì ‘đen cũng là đỏ’ mà, lưu danh muôn thuở còn hơn là vô danh tiểu tốt. Đương nhiên nếu họ không muốn thì cũng có thể dán quảng cáo lên tường. Ví dụ như vòng quanh khu vực thi đấu kia, đó là nơi rất thích hợp để dán quảng cáo đó nha!”
“Cô đó... lúc nào cũng nghĩ ra mấy trò mới lạ cho ta.”
Albert cười khổ nhìn thiếu nữ. Kể từ khi mất trí nhớ thì khí chất của Phynia hoàn toàn thay đổi, đã trở nên thanh lịch và an tĩnh hơn, khóe môi cũng treo một cười dịu dàng. Trừ những lúc bị Albert làm cho lúng túng, thì những lúc khác nàng đều như một tinh linh đích thực.
Nhưng ngay lúc này, khi nghe những lời lẽ thực dụng từ miệng Phynia, Albert rõ ràng đã nhìn thấy một tia ranh mãnh như cáo trong nụ cười mỉm của thiếu nữ, hệt như nàng chưa từng mất trí nhớ vậy.
Phynia lại không hề hay biết những suy nghĩ trong lòng Albert. Nghe thấy lời nói dường như là khen ngợi của hắn, thiếu nữ có chút phấn khích hỏi:
“Vậy thì ngài Albert đồng ý rồi sao?”
“Ta đồng ý rồi, nhưng ta đồng ý rồi thì sao chứ?”
“Ể?”
“Làm ơn đi, ta đâu có quản được Học Viện Đế Quốc.” Albert khá là cạn lời nói: “Ta dù có đồng ý cũng không thể đưa ra quyết định được.”
“À ha ha… ừm, hình như là vậy thật…”
Phynia ngượng ngùng gãi gãi má. Sau khi nghe Albert nói vậy, nàng mới nhận ra mình dường như đã gây ra một trò cười.
Trên mặt các bạn đồng hành xung quanh đều nở một nụ cười thiện ý, còn Albert thì mang theo nụ cười bất lực mà lắc đầu. Xem ra dù đã mất trí nhớ, tính tình dù có thay đổi lớn, nhưng thói quen thỉnh thoảng phạm sai lầm vẫn còn khắc sâu trong cơ thể nàng.
Và đúng lúc này, một luồng ánh sáng ma pháp lóe lên, đại sư Valentine đột nhiên xuất hiện bên cạnh mọi người, mỉm cười hỏi:
“Các ngươi đang nói chuyện gì vậy?”
“Sư phụ?”
Phynia ngẩn người, rồi kể lại những điều mình vừa nói cho đại sư Valentine nghe.
Đại sư Valentine vuốt râu, dường như đang suy nghĩ, một lúc lâu sau mới mở miệng nói tiếp:
“Nghe có vẻ không tệ? Có lẽ năm sau khi chuẩn bị cuộc thi có thể thử xem sao?”
“Cảm ơn sư phụ.”
Phynia cảm ơn Valentine, vẻ mặt ngượng ngùng ban đầu cũng dịu đi rất nhiều.
Đại sư Valentine quyết định áp dụng phương pháp của mình, đó là việc giúp nàng nhặt lại thể diện vừa bị đánh rơi vì sự ngớ ngẩn nhất thời của mình.
Đại sư Valentine sau khi biết được đầu đuôi câu chuyện từ miệng Phynia thì cũng gật đầu, nhận lấy lời cảm ơn của thiếu nữ, sau đó ông lại có chút ngạc nhiên nói.
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, làm sao con lại nghĩ ra phương pháp này? Giải đấu học viện đã tổ chức nhiều năm như vậy, cũng chưa từng có ai đưa ra phương pháp tương tự để tiết kiệm chi phí.”
“Ưm… tự động xuất hiện trong đầu sao?”
Phynia có chút không chắc chắn nói.
Nếu phải nói, ngay khi nàng nhìn thấy bức tường của đấu trường, trong đầu nàng đã hiện lên cảnh tượng quảng cáo được dán trên đó. Tương tự khi Albert hỏi nàng nhà tài trợ có nghĩa là gì, trong đầu nàng cũng nhanh chóng hiện ra các khái niệm liên quan.
Cứ như thể nàng đã từng ở trong một môi trường tương tự vậy.
Và đại sư Valentine sau khi nghe câu trả lời của Phynia cũng không nghi ngờ gì, đương nhiên chấp nhận lời giải thích này.
Dù sao học trò của ông là một thiên tài mà.
Thiên tài có chút thiên tài ở các lĩnh vực khác thì có vấn đề gì sao?
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Phynia, đại sư Valentine lại chào hỏi những người khác xung quanh, nói vài câu riêng. Dù Phynia có là học trò của ông, thì ông cũng không thể thể hiện sự thiên vị quá mức.
Sau khi trò chuyện với mọi người một lúc, ông lại quay sang nhìn Phynia nói.
“À đúng rồi, suýt nữa thì quên mất chính chuyện.”
“Chính chuyện? Chính chuyện gì ạ?”
Phynia tò mò hỏi.
“Đương nhiên là lịch trình thi đấu diễn ra như thế nào rồi, co có biết không?”
Đại sư Valentine hỏi ngược lại Phynia một câu khiến biểu cảm của thiếu nữ khá rụt rè.
Biết à? Làm sao nàng có thể biết được? Trong ba ngày qua, nàng ngoài công việc ra thì chỉ học ma pháp, không có một chút thời gian rảnh rỗi nào, ngay cả hôm nay nàng cũng vội vàng chạy đến sau khi thức dậy và ăn sáng xong.
Nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt thiếu nữ, đại sư Valentine đương nhiên đã hiểu rõ mọi chuyện. Ông lắc lắc đầu, mỉm cười an ủi thiếu nữ.
“Không biết cũng không sao, không cần quá tự trách. Nói cho con biết những điều này vốn là trách nhiệm của ta, một người sư phụ, phải không nào? Nếu con đã biết rồi thì hóa ra việc ta cấp tốc xử lý xong công việc, rồi vội vàng chạy đến đây lại thành ra thừa thãi.”
“Ưm…”
Thiếu nữ khẽ gật đầu, coi như đã chấp nhận lời an ủi này của sư phụ mình.
Đại sư Valentine tiếp tục nói: “Học viện quy định, học sinh cấp sáu và trên cấp sáu, có thể tốt nghiệp sau khi kết thúc học kỳ.
Vì lý do chỉ có thể tốt nghiệp sau khi kết thúc học kỳ, rất nhiều học sinh cấp sáu có thể ở lại học viện tham gia giải đấu học viện, và con với tư cách là cấp bảy có thể tham gia giải đấu học viện cũng là vì lý do tương tự.
Những năm trước, quán quân đa số là học sinh cấp sáu, chỉ rất ít trường hợp là cấp năm. Rất nhiều học sinh vì lý do này mà cố ý kìm hãm thực lực của mình, đợi đến trước giải đấu học viện mới đột phá tạm thời, tăng cường khả năng thắng cuộc. Đồng thời, học viện cũng dựa vào tình hình này, dần dần xây dựng một bộ quy tắc.
Giải đấu là hình thức bốc thăm đối chiến 16 người, đương nhiên trong học viện không thể chỉ có 16 người đăng ký, vì vậy tiêu chuẩn tuyển chọn đầu tiên là cấp bậc.
Nếu số lượng học sinh cấp sáu không đủ mười 6 người, thì tất cả học sinh cấp sáu đều có thể tham gia thi đấu, các suất còn lại sẽ được tuyển chọn từ cấp năm. Giải đấu lần này cũng như vậy, học sinh cấp sáu cộng thêm con chỉ có 16. Sáu suất còn lại sẽ để học sinh cấp năm tranh giành, và các trận đấu buổi sáng này chính là vòng loại của học sinh cấp năm.
Đương nhiên, nếu số lượng học sinh cấp sáu vượt quá 16 người, thì những học sinh này cũng sẽ bốc thăm thi đấu vòng loại, chọn ra 16 tuyển thủ. Nhưng điều này không có nghĩa là học sinh cấp năm không có cơ hội tham gia, họ có thể thách đấu học sinh cấp sáu trước vòng loại, nếu chiến thắng thì có thể giành được tư cách tham gia của người đó.
Còn về cấp bốn… trong Học Viện Đế Quốc, chưa từng có ghi chép nào về việc cấp sáu bị cấp bốn đánh bại.
Tóm lại, lịch trình buổi sáng không liên quan đến con, nên con có thể tự do hoạt động trong học viện, đợi đến buổi chiều khi thi đấu thì đến tham gia là được. Nhưng ta vẫn khuyên con nên ở lại xem các trận đấu của cấp năm, dù sao con đã mất trí nhớ, có thể nói là hoàn toàn không biết gì về chiến đấu.”
“Con hiểu rồi.”
Phynia gật đầu, ánh mắt dịu dàng dần trở nên nghiêm túc.


4 Bình luận