Sáng sớm, Phynia đang ngồi trên ghế trước bàn học trong phòng ngủ, nhắm mắt tĩnh tọa đối mặt với ánh dương vừa lên.
Tĩnh tọa về bản chất là để ma lực trong cơ thể thoát ra ngoài trước, sau đó lại hấp thụ nguyên tố, cuối cùng là hòa trộn nguyên tố và tinh thần lực lại để ngưng tụ thành ma lực.
Thông qua phương pháp này, pháp sư có thể rèn luyện tinh thần lực của mình, tăng cường lượng ma lực dự trữ trong cơ thể và tốc độ hồi phục ma lực. Các phương pháp tĩnh tọa khác nhau chủ yếu khác biệt về hiệu quả rèn luyện.
Khoảng nửa giờ sau, Phynia mở mắt trở lại, thở ra một hơi.
Nàng đảo mắt nhìn quanh mình – chỉ thấy trong phòng ngủ, khắp nơi đều tràn ngập sương mù màu trắng nhạt, tất cả đều là ma lực thoát ra khi thiếu nữ tĩnh tọa.
Lúc này nếu có người trong căn phòng này thi triển ma pháp, uy lực ít nhất sẽ gấp năm lần bình thường, đồng thời còn được hưởng thêm tốc độ hồi phục ma lực.
Đây chính là môi trường ma lực cao.
Tuy nhiên, mọi việc đều có hai mặt, khi căn phòng này trở thành môi trường ma lực cao, cũng có nghĩa là các nguyên tố tự do đã giảm đi.
Không có nguyên tố, làm sao có thể tĩnh tọa?
“A a… việc xây dựng tháp pháp sư cũng phải đưa vào kế hoạch rồi…”
Phynia bất lực lắc đầu, lẩm bẩm một mình.
Khi còn ở trong tháp pháp sư của đại sư Valentine, nàng mỗi ngày đều tĩnh tọa ít nhất một giờ, nhưng bây giờ chỉ có thể tĩnh tọa ba mươi phút. Điều này là do trong tháp pháp sư có thiết bị chuyên dụng để dẫn ma lực thoát ra trong không khí vào hồ ma lực, sau đó liên tục hấp thụ nguyên tố từ bên ngoài vào phòng.
Còn việc tĩnh tọa một thời gian rồi đổi chỗ khác ư?
Điều này là không thể.
Trước hết, tĩnh tọa là một việc cần sự tĩnh tâm. Nếu kết thúc giữa chừng để đổi vị trí, hiệu quả sẽ không thể nâng cao. Thứ hai, khoảng thời gian thích hợp để tĩnh tọa chỉ có vào buổi sáng sớm, đợi đến khi đổi chỗ khác, thời gian tĩnh tọa cũng đã gần kết thúc.
Nhấc cốc trên bàn học uống một ngụm nước, Phynia mở cửa sổ. Không khí se lạnh trong lành từ bên ngoài ùa vào mặt thiếu nữ, khiến tinh thần nàng vốn đã có chút mệt mỏi vì tĩnh tọa lâu được thư thái hơn nhiều.
Một lúc sau, nàng đóng cửa sổ lại, lấy ra một bức tượng nhỏ từ ngăn kéo bàn học.
Đây là thánh tượng của Thoth mà nàng đã xin từ Liliana.
Thần thuật và ma pháp là khác nhau. Nói một cách hình tượng, pháp sư sử dụng ma lực để thi triển ma pháp giống như dùng số dư trong tài khoản của mình để tiêu dùng, muốn tiêu thế nào thì tiêu. Còn thần quan sử dụng thần lực thì giống như công quỹ của công ty, mỗi khoản chi tiêu đều cần phải báo cáo và xin phép cấp trên.
Và quá trình xin phép này chính là sao chép thần thuật.
Phynia lấy ra một cuốn sổ tay.
Thông thường, một thần quan cấp một mỗi ngày có thể sử dụng hai thần thuật một vòng, một thần quan cấp hai mỗi ngày có thể sử dụng hai thần thuật hai vòng. Cứ thế suy ra, Phynia, một Thần Nữ trí tuệ cấp chín, mỗi ngày có thể sử dụng hai thần thuật chín vòng.
Một thần thuật chín vòng có thể tương đương với hai thần thuật tám vòng, nghĩa là nếu Phynia chọn toàn bộ thần thuật một vòng, thì nàng mỗi ngày có thể thi triển năm trăm mười hai thần thuật.
Nhưng chỉ có kẻ ngốc mới chọn như vậy, dù sao hiệu quả của thần thuật càng nhiều vòng là điều mà thần thuật ít vòng không thể sánh bằng.
Thông thường, Thần Linh sẽ không mở thần thuật trên chín vòng cho thần quan. Ngay cả thần quan cấp Truyền Kỳ mỗi ngày cũng chỉ có thể sử dụng thêm hai thần thuật chín vòng. Muốn thi triển thần thuật cấp cấm chú trên chín vòng buộc phải dưới sự dẫn dắt của thần quan Truyền Kỳ, có dàn hợp xướng chuyên nghiệp cầu nguyện Thần Linh.
Sau khi Thần Linh nhận được lời cầu xin, sẽ quyết định có ban cho hay không, nếu không ban cho thì dù có cầu nguyện cũng vô ích.
Còn pháp sư thì tiện lợi hơn nhiều về mặt này.
Chỉ cần ngươi có thể thi triển ra thì ngay cả Thần Linh cũng không thể khiến ma pháp của ngươi biến mất không dấu vết – chỉ có thể dùng vũ lực khiến bản thân ngươi biến mất.
Phynia viết xuống những thần thuật nàng muốn dùng hôm nay vào cuốn sổ tay. Chủ yếu bao gồm vài thần thuật tấn công và phòng thủ sáu, bảy vòng, những thần thuật này dùng để xử lý các trận chiến bất ngờ. Một số thần thuật chữa trị hai, ba vòng, những thần thuật này dùng để trị thương, còn lại toàn bộ là thần thuật độc quyền của Thần Tri Thức và Trí Tuệ, giúp tăng hiệu quả học tập và tập trung chú ý.
Viết xong, Phynia bắt đầu cầu nguyện trước thánh tượng, không lâu sau, thánh tượng phát ra ánh sáng xanh nhạt.
Dưới ánh sáng mờ ảo, tờ giấy viết thần thuật trong cuốn sổ tay đột nhiên tự bốc cháy. Sau khi cháy hết, Phynia cảm thấy thần lực trong cơ thể mình lập tức trở nên sung mãn.
“Phù…”
Phynia vội vàng nhét thánh tượng trở lại ngăn kéo bàn học, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Vốn dĩ Phynia hoàn toàn không có hứng thú với việc cầu nguyện Thần Linh, nhưng ai bảo thần thuật này lại dễ dùng đến vậy chứ? Thế là nàng đành phải “thơm” một lần.
Sau khi đặt cuốn sổ tay và bút lông trở lại vị trí cũ, Phynia đứng dậy khỏi ghế.
Nàng trước hết đến trước gương trong phòng ngủ, chỉnh trang dung nhan trước gương, vuốt phẳng những nếp nhăn trên quần áo, xác nhận không có vấn đề gì mới bước ra khỏi phòng ngủ.
Mặc dù Phynia vẫn cho rằng linh hồn của mình là nam giới, nhưng nàng không hề phản đối việc mình ăn mặc đẹp đẽ hơn một chút.
Không ai muốn bản thân luộm thuộm.
Xuống tầng một, Phynia như thường lệ vào bếp đun một ấm hồng trà, sau đó bưng khay trà ra bãi cỏ bên ngoài lâu đài.
Trên bãi cỏ, Camilla đang luyện ma pháp, còn Albert thì đang luyện kiếm, đồng thời rèn luyện đấu khí.
Đấu khí là một loại năng lượng tương tự nhưng hoàn toàn khác với ma lực. Ma lực là tinh thần lực hấp thụ nguyên tố bên ngoài ngưng tụ thành, còn đấu khí là tinh thần lực hòa trộn năng lượng thể chất ngưng tụ thành. Vì điểm này, những chức nghiệp giả cùng cấp, lượng đấu khí thường ít hơn nhiều so với lượng ma lực, sức phá hoại cũng nhỏ hơn.
Tuy nhiên, cũng chính vì năng lượng đấu khí được tinh luyện từ trong cơ thể, nên yêu cầu thiên phú về đấu khí ít hơn nhiều so với ma pháp, việc điều khiển cũng tiện lợi hơn, đồng thời còn có thể dùng để cường hóa sức mạnh thể chất, càng thích hợp phát triển theo hướng cận chiến.
Ngoài Camilla và Albert, trên bãi cỏ còn có một thiếu nữ tóc dài màu trắng kem.
Nàng mặc áo choàng mục sư, ôm hai cuốn sách dày bằng đốt ngón tay, đứng một bên nhìn hai người luyện tập.
Thấy Phynia từ lâu đài đi ra, nàng có chút ngượng ngùng bước tới.
“Phynia…”
Lời còn chưa nói hết, một luồng linh quang thần thuật màu xanh nhạt đã đánh vào người nàng, cùng với tiếng thở dài của Phynia.
“Liliana, sao tôi cảm thấy cô nghiện cái thứ này rồi…”
“Ưm…”
Thiếu nữ Liliana ngượng ngùng lấy sách che mặt, miệng phát ra tiếng ư ử.
“V-vì thần thuật của Thoth Miện Hạ thật sự rất dễ dùng mà…”
“Haizz… điểm này thì không thể không thừa nhận.”
Phynia gật đầu nói.
Chuyện còn phải kể từ ngày thứ hai sau nghi thức thụ phong.
Ngày hôm đó, Phynia muốn sử dụng thần thuật để thêm một buff học tập cho Camilla, nhưng lại phát hiện mình không thể sử dụng được.
Nàng ngạc nhiên nghiêng đầu, nói với Albert một tiếng rồi đến nhà thờ tìm kiếm sự giúp đỡ từ chuyên gia.
Dưới sự giải thích của Liliana, nàng mới hiểu ra rằng thần thuật cần phải cầu nguyện Thần Linh mỗi sáng mới có thể có được.
Phynia đã nhận được một thánh tượng Thoth mini từ Liliana, đồng thời Liliana cũng biết chuyện Phynia trở thành mục sư của Thần Tri Thức.
Tuy nhiên, nàng không biết cấp mục sư của Phynia là cấp chín.
Trở về lâu đài, Phynia đã thành công có được thần thuật thông qua cầu nguyện. Sau đó, ngày thứ ba, Liliana với vẻ mặt ngượng ngùng tìm đến tận cửa.
Là một thần chức viên chuyên nghiệp, Liliana biết rằng thần thuật của Thần Tri Thức có rất nhiều thứ có thể giúp ích cho việc học tập, và lúc này nàng đang theo yêu cầu của giám mục Hernan để tụng đọc thánh điển của Nữ Thần Khế Ước Mitla.
Vì không thể nhớ nổi, nàng đành bất lực tìm đến sự giúp đỡ của Phynia.
“Cô và giám mục Hernan không phải là mục sư của Thần Ánh Sáng sao?” Phynia lúc đó nghi hoặc hỏi: “Tại sao lại phải tụng đọc thánh điển của Nữ Thần Mitla?”
Sau đó Liliana nói với nàng rằng, không chỉ thánh điển của Nữ Thần Mitla, mà bất cứ thánh điển nào của các Thần Linh thuộc Thần Hệ Nhân Loại thì giám mục Hernan đều yêu cầu Liliana tụng đọc.
“…”
Phynia không khỏi lộ ra vẻ mặt đồng cảm.
Đồng thời nàng cũng lập tức hiểu ra, tại sao vào lần đầu gặp mặt, Liliana lại chỉ vào thánh tượng Thoth mà nói những lời đó –
“Khi học thì bái Thần Trí Tuệ, khi thi thì bái Thần Tri Thức, điều này không thể nhầm lẫn được.”
Hóa ra là kinh nghiệm phong phú à!?
Thế là Phynia đã ban cho Liliana một thần thuật tăng cường trí nhớ và tập trung tinh thần.
Tối hôm đó, nàng đã vượt qua kỳ khảo hạch của giám mục Hernan.
Ngay sau đó, ngày thứ tư, ngày thứ năm, ngày thứ sáu… những ngày tiếp theo, Liliana mỗi sáng đều chạy đến tìm Phynia để xin… thần thuật.
Hôm nay cũng vậy.
“Phynia thật lợi hại. Vừa học ma pháp lại vừa có thể thi triển thần thuật lợi hại như vậy, chắc hẳn tín ngưỡng của cô đối với Thoth Miện Hạ nhất định rất thành kính nhỉ?”
Mắt Liliana sáng lấp lánh, nhìn Phynia với vẻ mặt ngưỡng mộ nói.
“Cái này thì… cũng chỉ thành kính bình thường thôi?”
Phynia gãi gãi mã với vẻ mặt ngượng ngùng trả lời.
Không thể nào nói cấp mục sư của nàng là do Thoth kia tặng miễn phí được nhỉ?
Vẫn là không nên phá vỡ tấm lòng ngưỡng mộ của Liliana thì tốt hơn.
“Phynia thật khiêm tốn.” Liliana cười cười, sau đó lại thất vọng cúi đầu: “Đáng tiếc tôi đến bây giờ cũng chỉ là mục sư tập sự, có lẽ Padel Miện Hạ cho rằng tín ngưỡng của tôi vẫn chưa đủ thành kính đi?”
“Liliana tương lai nhất định sẽ trở thành một mục sư rất lợi hại.” Albert đang luyện kiếm đột nhiên thu kiếm lại, bước tới cười nói: “Thậm chí trở thành Thánh Nữ Ánh Sáng cũng không chừng đó.”
“Cái này… không thể nào đâu…”
Liliana ngượng ngùng nói nhỏ.
Tuy nhiên, từ khóe mắt cong cong của nàng, thiếu nữ rõ ràng rất hài lòng với lời khen của Albert.
Nói xong câu này, Albert đi đến bên bàn.
Phynia thuận thế cầm ấm trà rót cho hắn một tách hồng trà. Đợi Albert cầm cốc uống hết trà, Phynia với vẻ mặt cười gian dùng khuỷu tay huých vào hông hắn.
“Sao đột nhiên lại khen Liliana vậy? Là thích người ta rồi sao?”
“Sao có thể?” Albert không vui nói: “Ta chỉ đang nói một sự thật thôi mà.”
“Sự thật? Liliana tương lai thật sự trở thành Thánh Nữ sao?”
Phynia với vẻ mặt tò mò ghé sát Albert, nhỏ giọng hỏi.
“Đương nhiên.” Albert giải thích: “Khi ta thống nhất phương Bắc rồi tiến xuống phương Nam, vừa khéo giám mục Hernan ở hậu phương bệnh mất, người đại diện về tôn giáo dưới trướng ta đột nhiên mất đi. Bất đắc dĩ, ta đã thử xin cho Liliana một chức vị Hồng Y Giáo Chủ từ Thánh Thành phương Nam, để tăng thêm tư cách cho Liliana và giúp cô ấy kế nhiệm vị trí của giám mục Hernan.
Mà cùng lúc đó Thánh Nữ Venamoino ở Thánh Thành Heron đã bệnh mất không lâu trước đó, Giáo Hoàng thấy ta sắp thống nhất Lothiris thì liền tặng chức vị Thánh Nữ làm quà cho Liliana. Chỉ là sau này ai cũng không ngờ…”
“Không ngờ tôi đã phá hỏng đại kế của anh đúng không?”
Phynia bất lực đảo mắt. Mặc dù ban đầu, nàng cảm thấy rất áy náy vì đã phá hỏng kế hoạch thống nhất kiếp trước của Albert, nhưng Albert nói quá nhiều nên đã khiến tâm trạng áy náy của nàng cũng nhạt dần, thứ còn lại chỉ là sự bất lực sâu sắc.
Sao cái nồi nào cũng là của ta vậy!?
Kiếp trước ta rốt cuộc đã làm bao nhiêu chuyện xấu vậy!?


10 Bình luận