Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay...
Huân Lân (醺麟) Huân Lân
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển I: Bão Ngầm Trỗi Dậy

Chương 92 - Biến động tâm cảnh

9 Bình luận - Độ dài: 2,403 từ - Cập nhật:

Albert và Phynia quay đầu nhìn lại, phát hiện người đến là Makotkin và ngài Daimler.

Hai người bọn họ, một người là phú thương đứng đầu phương Bắc của Đế Quốc, người kia là nhân vật có tiếng tăm trong thành Stanlin, đương nhiên có tư cách tham gia yến tiệc như thế này.

Dù sao thì so với địa vị, bọn họ vẫn cao hơn những tử tước ở nông thôn một chút.

Nếu những tử tước đó có thể đến, mà hai người bọn họ lại không thể, chẳng phải rất xấu hổ sao?

Đương nhiên, dù sao đây cũng là một buổi tụ họp của quý tộc, yêu cầu đối với thương nhân hiển nhiên cao hơn nhiều so với giới quý tộc, người có thể vào chỉ có những thương nhân giàu có như Makotkin.

“Chào buổi tối, Makotkin tiên sinh, Daimler tiên sinh.”

“Chào buổi tối, ngài Makotkin, ngài Daimler, chúc hai vị có một buổi tối vui vẻ.”

Albert khẽ gật đầu đáp lại, Phynia bên cạnh hắn thì hai tay nhấc váy, cúi đầu hành lễ.

Khác với hai tử tước trước đó, trong lòng Phynia vẫn khá sẵn lòng giao lưu với Daimler và Makotkin.

Hai người bọn họ đều là thương nhân, khác với quý tộc, thương nhân thường quan tâm đến lợi ích hơn là huyết thống. Trong mắt bọn họ, thân phận bán tinh linh của Phynia không đáng nhắc đến so với tài nghệ mà nàng sở hữu.

Albert cũng nhận ra điều này, liền thuận nước đẩy thuyền bắt đầu trò chuyện nghiêm túc với hai người.

Sau khi hai bên hàn huyên một lúc trong bầu không khí thân thiện này, Albert chợt nhớ ra một chuyện không quan trọng với hắn nhưng lại rất quan trọng với Phynia, liền lên tiếng hỏi.

“À phải rồi, Makotkin, xin hỏi công việc kinh doanh của ngươi hoặc bạn bè của ngươi có thể làm đến Vương Quốc Xilan không?”

“Vương Quốc Xilan?”

Makotkin cau mày lạ lùng, không hiểu tại sao Albert đột nhiên hỏi về chuyện này.

Nhưng vì Albert đã hỏi, hắn cũng không tiện từ chối trả lời.

“Công việc kinh doanh của anh hai của tôi thì có làm đến Vương Quốc Xilan… Ngài hỏi chuyện này để làm gì, Điện Hạ?”

Sau một hồi suy nghĩ, Makotkin trả lời.

Lúc trước công việc kinh doanh của lão Makotkin trải rộng khắp các quốc gia trên bờ biển Northsea. Sau khi hắn qua đời, ba người con trai của hắn mỗi người được chia một phần khác nhau, Makotkin được chia phần kinh doanh ở phía đông sông Blackwater, bao gồm tất cả các tỉnh và quốc gia trong tỉnh Frostbite, liên minh bộ lạc man di.

Anh cả của hắn được chia tất cả công việc kinh doanh trong Đế Quốc trừ phía đông sông Blackwater, anh hai của hắn được chia tất cả các hoạt động thương mại ngoại quốc còn lại, bao gồm cả Vương Quốc Xilan.

Albert không trả lời câu hỏi của Makotkin, mà tiếp tục hỏi.

“Vậy anh hai của ngươi có đáng tin không?”

“Có chứ.”

Makotkin trả lời với vẻ mặt tự tin.

Khác với những gia đình vì chia gia sản mà cãi vã không ngừng, ba anh em nhà Makotkin vì sau khi lão Makotkin qua đời, gia sản bị các thương nhân trong Hiệp Hội Thương Mại Northsea liên hợp chia cắt, nên gia sản của ba anh em được chia một cách dứt khoát và rõ ràng.

Ba người bọn họ mỗi người nhận một phần, và không được phép đưa ra bất kỳ yêu cầu nào đối với tài sản của hai người kia.

Cũng vì vậy, giữa bọn họ không có những tình tiết cãi vã vì gia sản, tình cảm cho đến hôm nay vẫn duy trì rất tốt, ba người thường cùng tiến cùng lùi trong một số trường hợp, con cái cũng rất thân thiết với nhau.

Đây là một kết quả bất ngờ mà những thương nhân trong hiệp hội, và chính gia đình Makotkin cũng không ngờ tới.

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định từ Makotkin, Albert gật đầu, nói ra việc mình muốn làm.

“Ta muốn nhờ ngươi một việc, đó là đến Vương Quốc Xilan, tìm một tổ chức tên là 【Nhà của Atina】.”

“【Nhà của Atina】?”

Makotkin vô thức lẩm bẩm một câu, đồng thời, Phynia ngạc nhiên mở to mắt.

“Albert, anh…”

“Trước đây ta không có khả năng chạm tới Vương Quốc Xilan, nhưng xem ra bây giờ, ta dường như có một chút khả năng rồi… với sự giúp đỡ của cô.”

Albert nghiêng đầu nhìn thiếu nữ mà cười nói.

“Ta nghĩ việc cấp bách nhất là đưa những người thân bạn bè cũ của cô trở về Rusatinia, dù sao cô cũng đã xa nhà lâu như vậy, hẳn cũng nhớ nhà rồi, phải không nào?”

“…”

Phynia nghe vậy không khỏi im lặng, dần dần, khóe mắt nàng bắt đầu không kiểm soát được mà ứ đọng nước mắt.

Nàng không hiểu tại sao mình lại khóc, theo lý mà nói, là một người xuyên không, nàng và những người trong 【Nhà của Atina】 hoàn toàn không có bất kỳ mối quan hệ nào, dù có cứu cũng chỉ là để thỏa mãn lòng trắc ẩn của mình và trả ơn cứu mạng của thân chủ cũ mà thôi, hoàn toàn không đến mức cảm động như vậy.

“A, a…!”

Nhưng, tại sao nước mắt lại không ngừng tuôn rơi?

“Sao đột nhiên lại khóc vậy? Thôi nào, đừng khóc mà.”

Albert nói một cách căng thẳng, đồng thời luống cuống dùng ngón tay lau nước mắt cho thiếu nữ.

Cảm nhận được cảm xúc dâng trào trong lòng mình, cùng với hơi ấm từ lòng bàn tay Albert, Phynia không khỏi nhận ra một điều.

“Al… Albert.”

“Sao vậy?”

“—Tôi quả nhiên là Phynia.”

Thiếu nữ khẽ nói với hắn.

Đồng thời, trên mặt nàng lộ ra một nụ cười nhạt.

Thấy thiếu nữ nín khóc mỉm cười, Albert cũng không kìm được mà cười đáp.

“Cô đang nói gì ngốc nghếch vậy?”

“Không phải lời ngốc nghếch!”

Phynia lau nước mắt trên má mình nói.

Ngay vừa rồi nàng đã nhận ra một điều.

Nàng không phải là sự tồn tại do ý thức của người xuyên không chủ đạo, với ký ức của thiếu nữ bán tinh linh làm phụ trợ.

Cho dù là người xuyên không kia, hay thiếu nữ bán tinh linh tên Phynia, đều là những phần không thể thiếu trong linh hồn nàng.

Bán tinh linh cũng là một phần quan trọng trong cấu thành nhân cách của nàng, lý do là khi nghe Albert chuẩn bị tìm đồng đội của 【Nhà của Atina】, thì cảm xúc trong lòng nàng liền dâng trào.

Đó hoàn toàn không phải là cảm xúc của người xuyên không, mà là của thiếu nữ bán tinh linh Phynia.

Trước đó, người xuyên không cao giọng chủ đạo mọi thứ, còn thiếu nữ bán tinh linh chỉ im lặng ở một góc trong nhân cách của Phynia, không nói một lời, chỉ thỉnh thoảng mới xuất hiện để thể hiện sự tồn tại của mình khi cần thiết.

Ngay cả Phynia cũng vô thức cho rằng mình hoàn toàn là người xuyên không đó, chỉ là có thêm ký ức của thiếu nữ bán tinh linh.

Tuy nhiên sự thật lại không phải như vậy.

Cho dù là người xuyên không, hay bán tinh linh, đều là một phần không thể thiếu của nàng.

Nàng là 【đứa con】 của hai người.

Lau khô nước mắt, Phynia quay đầu nhìn Makotkin và Daimler, hỏi với giọng trầm lắng.

“Hai vị vừa rồi không thấy gì cả, phải không?”

“Ồ, đương nhiên rồi. Chúng ta vừa rồi lơ đễnh, đúng không Makotkin?”

“Ừm, cô tiểu thư quý tộc bên kia vừa rồi trông thật không tệ, không biết là con gái nhà ai.”

Daimler và Makotkin cười nói một cách ngầm hiểu.

Là những người đàn ông bốn mươi mấy tuổi, bọn họ đã trải qua biết bao sóng gió, những chuyện nhỏ nhặt như cô gái nhỏ vì xấu hổ mà lên tiếng đe dọa, bọn họ đã sớm có thể đối phó một cách thành thạo.

Thấy hai người hiểu chuyện như vậy, trong lòng Phynia không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù đã thừa nhận sự tồn tại của thiếu nữ bán tinh linh, nhưng bộ dạng yếu đuối của nàng vừa rồi bị người ta nói ra ngoài, tha cho nàng dùm…

May mắn thay, khi nàng khóc vừa rồi đã kiểm soát tốt âm thanh, không truyền đi xa, có lẽ chỉ có bốn người bao gồm nàng biết.

Tính cách yếu đuối như vậy quả nhiên vẫn không thể chấp nhận được…

Nhớ lại những hình ảnh hiện lên trong đầu, Phynia không khỏi thở dài.

Đây là đoạn ký ức cuối cùng trong đời mà thiếu nữ bán tinh linh đã mở ra cho nàng, sau khi nàng vừa nhận ra cấu trúc nhân cách của mình—

Trong ngục giam, thiếu nữ bán tinh linh quỳ trên mặt đất, cầu nguyện Thần Linh của nàng.

“Mẹ Atina ơi, con của Người thật cô đơn, liệu Người có thể cho nàng ấy trở về nhà không?”

Sau khi cầu nguyện xong, Atina vẫn không hiển linh.

Dù sao thì lúc này trên tay nàng ngay cả tượng thánh Atina cũng không có, cho dù Atina có muốn cứu nàng, cũng không thể nghe thấy lời cầu cứu của nàng.

Thiếu nữ bán tinh linh thất vọng cúi đầu, đúng lúc này, một đốm sáng vàng đột nhiên xuất hiện trước mắt nàng.

“Đây là…”

Thiếu nữ bán tinh linh mở to mắt, nghi ngờ nghiêng đầu, sau đó ngón tay cẩn thận chạm vào đốm sáng.

Ngay lập tức, vô số ký ức ùa vào lòng nàng.

“Ngài xuyên không sao…”

Sau khi hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, thiếu nữ bán tinh linh im lặng một lúc, mỉm cười nói với đốm sáng.

“Ngài xuyên không một mình đến đây, trên đường chắc hẳn rất cô đơn phải không? Phynia cũng rất cô đơn đó, ngài xuyên không có thể ở bên Phynia không?”

Nói xong, nàng hai tay từ từ ôm lấy đốm sáng, đặt lên lồng ngực.

Linh hồn của người xuyên không sau một thời gian dài lang thang đã sớm tàn tạ, nếu không có cơ thể bảo vệ, thì bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất. Vừa hay, Phynia cũng cảm thấy mình mệt mỏi rồi, chi bằng cứ giao cơ thể này cho người xuyên không đi…

Thiếu nữ bán tinh linh nghĩ vậy, rồi nhắm mắt lại, mặc cho một linh hồn xa lạ chiếm giữ cơ thể mình.

Tuy nhiên, linh hồn của người xuyên không không như thiếu nữ mong muốn mà chủ đạo cơ thể này, mà từ từ hòa nhập với linh hồn của thiếu nữ bán tinh linh.

Hai linh hồn tàn khuyết cứ thế hợp thành một—

Một sự tồn tại mới đã ra đời.

Nhớ lại cảnh tượng này, Phynia lại không khỏi thở dài.

Hai kẻ ngốc…!

Hai người này, nếu lúc đó có một người muốn chiếm quyền chủ đạo cơ thể, thì sẽ không có nhân cách Phynia hiện tại.

Nói phóng đại một chút, hai người bọn họ chính là 【cha mẹ】 của Phynia.

Đồng thời, kết hợp với biểu hiện vừa rồi của Phynia, Makotkin cũng đoán được thành phần của 【Nhà của Atina】.

“Điện Hạ, thành viên của 【Nhà của Atina】 đó… chẳng lẽ đều là bán tinh linh?”

“Đúng vậy.”

Albert gật đầu trả lời, đồng thời kể chi tiết cho hắn đầu đuôi câu chuyện liên quan.

Makotkin nghe xong, không khỏi nuốt nước bọt.

Hàng chục bán tinh linh…

Nếu đem đấu giá, ít nhất cũng phải được một triệu kim tệ?

Hắn thầm nghĩ như vậy, nhưng đúng lúc này Daimler đột nhiên đá vào bắp chân hắn.

Bị nhắc nhở như vậy, Makotkin nhanh chóng phản ứng lại, dập tắt sự tham lam trong lòng.

Đây là người mà Hoàng Tử của Đế Quốc đích thân muốn.

Chỉ sợ đến lúc đó có mạng kiếm tiền, nhưng lại không có mạng để tiêu!

Hiểu rõ điều này, Makotkin trước tiên biết ơn nhìn Daimler một cái, sau đó quay đầu nhìn Phynia, cẩn thận hỏi.

“Vậy tiểu thư Phynia… về thông tin của 【Nhà của Atina】, cô có thể kể chi tiết cho chúng ta không? Bằng không việc tìm kiếm sẽ rất khó khăn.”

“Ê?”

Nghe thấy có người gọi mình, Phynia vội vàng hoàn hồn.

“Đương nhiên có thể, phạm vi hoạt động của 【Nhà của Atina】 thường ở…”

Rất nhanh, Phynia đã kể cho Makotkin biết phạm vi hoạt động, mật hiệu liên lạc, diện mạo nhân viên và các thông tin khác của 【Nhà của Atina】.

Makotkin vừa nghe, vừa dùng sổ tay mang theo bên mình ghi chép lại.

“Được rồi, tôi hiểu rồi, cảm ơn tiểu thư Phynia, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ.”

Hắn gật đầu nói.

“Vậy thì tốt rồi, cảm ơn sự giúp đỡ của ngài, ngài Makotkin.”

Phynia lại biết ơn cúi chào Makotkin một lần nữa.

Sau khi nói chuyện chính sự xong, bốn người lại tiếp tục trò chuyện phiếm.

Vì chuyện vừa rồi đã rút ngắn khoảng cách giữa họ, lúc này bốn người trò chuyện rất vui vẻ.

Khoảng nửa giờ sau, những người cần đến bữa tiệc cũng đã đến, Phynia ngẩng đầu nhìn một lượt, ước chừng có hàng trăm người, về cơ bản đã tập hợp tất cả những người thuộc tầng lớp thượng lưu trong toàn tỉnh Frostbite.

Nếu lúc này mà có một cấm chú…

Phynia không khỏi nghĩ một cách xấu xa.

Và lúc này, đại sảnh đột nhiên trở nên ồn ào

“Ừm?”

Phynia tò mò cùng những người khác nhìn về phía cửa đại sảnh.

Chỉ thấy Đại Thần Cảnh Vệ Đế Quốc, Tổng Đốc tỉnh Frostbite, Đại Biên Cảnh Hầu Bonia — Siefdrich II dẫn theo gia quyến của mình tiến vào.

Bình luận (9)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

9 Bình luận

Main giải toả dc khúc mắc trong lòng r ae, thịt sớm thịt sớm hehe (đọc cx đỡ bị tâm lí đang đọc BL trá hình) 🐧
Xem thêm
Truyện hay❌
Phynia dễ thương✅
Xem thêm
ờm ý bro là truyện này dở à ?
Xem thêm
@monsterz: ý là thay vì khen truyện hay, nv build tốt,.vv... thì mọi ng toàn khen Phynia dễ thương
Xem thêm
Xem thêm 4 trả lời
Chap này peak vãi
Xem thêm