Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay...
Huân Lân (醺麟) Huân Lân
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển I: Bão Ngầm Trỗi Dậy

Chương 203 - Luận văn của Phynia (1)

1 Bình luận - Độ dài: 1,651 từ - Cập nhật:

Dưới sự nỗ lực của đám người hầu, Phu nhân Roland đã nhận được tin tức trước khi Phynia và Siglisse kịp diện kiến nàng.

“Siglisse? Con bé ấy về St. Mill từ khi nào vậy?”

Phu nhân Roland chau mày lẩm bẩm. Nàng hiện đã gần ba mươi tuổi, hoàn toàn không cùng thế hệ với Siglisse, do đó hai bên cũng không có quá nhiều liên hệ.

Thông thường, Siglisse đến đây tham gia tiệc trà đa phần là vì có bạn bè của mình, hoặc muốn gặp gỡ ai đó nên mới vội vã đến góp vui. Còn như hôm nay, việc nàng ấy không tham gia những buổi tiệc trà quen thuộc mà lại bất thường đến dự buổi tiệc của mình, quả thực có chút kỳ lạ.

Tuy nhiên, Phu nhân Roland cũng không có ý định từ chối khách. Nàng đứng dậy khỏi ghế sofa, gửi lời xin lỗi đến vài người đang trò chuyện cùng mình, rồi chủ động đi đến cửa phòng khách chờ Siglisse.

Đối phương dù sao cũng là con gái của một tổng đốc tỉnh, dù là tỉnh Frostbite cằn cỗi nhất, nhưng thể diện cần phải giữ vẫn phải giữ.

Và Siglisse cũng không để Phu nhân Roland đợi quá lâu, khoảng một hai phút sau, nàng đã cùng Phynia đến trước cửa phòng khách nơi tổ chức tiệc trà.

“Đã lâu không gặp, Siglisse.”

“Đã lâu không gặp, phu nhân Roland.”

Hai người hàn huyên một lát, ngay sau đó Phu nhân Roland liền chuyển ánh mắt sang Phynia.

Một mặt, nàng kinh ngạc trước dung mạo của Phynia, mặt khác, nàng cũng đang đánh giá đôi tai nhọn của Phynia, ngầm suy đoán thân phận của nàng.

Bán tinh linh?

Tại sao lại được Siglisse đưa đến tham gia tiệc trà?

Nhận thấy ánh mắt của Phu nhân Roland, Siglisse mỉm cười nói.

“Đây là Phynia, tên đầy đủ là Phynia Istalenna De Lonn Field Caelum, là bạn của ta. Lần này đến đây, là vì nàng ấy nghe danh tiếng trà chiều của phu nhân Roland, muốn nhờ tôi đưa nàng ấy đến chiêm ngưỡng.”

“Ồ, vậy sao?”

Phu nhân Roland khẽ gật đầu, đồng thời gạt bỏ những nghi ngại trong lòng. Bất kể thân phận của Phynia là gì, nhưng nàng có thể tán dương tiệc trà của mình đến thế, đồng thời lại là bạn của Siglisse thì mình không có lý do gì để từ chối.

Thật lòng mà nói, tiệc trà của mình lại nổi danh đến mức này, khiến người không quen biết cũng chủ động tìm đến chiêm ngưỡng, phu nhân Roland vẫn khá vui mừng.

Chuyện này, dù có dùng làm đề tài nói chuyện cũng rất có thể diện.

“Vậy mời hai vị vào.”

Phu nhân Roland gật đầu với hai người, rồi chủ động đi trước dẫn đường.

Phynia và Siglisse đi theo sau, không lâu sau ba người đã đến bên trong phòng khách. Lúc này, bên trong đã có đông đảo các nhân vật nổi tiếng trong xã hội ngồi sẵn, nghe thấy động tĩnh đều hướng mắt về phía Phu nhân Roland, và Phu nhân Roland cũng nhân cơ hội này, giới thiệu Phynia và Siglisse với mọi người.

“Đây là tiểu thư Siglisse, con gái của đại công tước Ascania, còn đây là tiểu thư Phynia, bạn đi cùng tiểu thư Siglisse.”

Có người gật đầu ra hiệu, có người thì vẫy tay chào hỏi. Sau khi chào hỏi xong, mọi người đều thu lại ánh mắt, tiếp tục công việc của mình. Bởi họ đều là những nhân vật có tiếng trong xã hội, mọi người đều phải hiểu lễ nghi, dù có ai muốn trò chuyện hay kết bạn với Phynia hoặc Siglisse, thì cũng phải đợi hai người ngồi xuống rồi mới nói. Bây giờ mà xúm lại như vậy, e rằng hơi quá vội vàng.

Phu nhân Roland dẫn hai người tìm một chỗ ngồi. Vì là buổi tiệc riêng tư, nên chỗ ngồi cũng không có sự phân chia tôn ti trật tự nào cả, sau khi hai người ngồi xuống một góc bất kỳ, phu nhân Roland liền rời đi, và nói rằng hai người cứ tự nhiên.

Phynia nhìn quanh một vòng, nhưng không thấy nhân vật nào như tiên sinh Roland. Ban đầu, tối qua Siglisse nói đây là buổi tiệc của vợ chồng Roland, nàng còn tưởng tiên sinh Roland cũng là một nhân vật thường xuyên xuất hiện.

Tuy nhiên nếu nghĩ kỹ lại, những quý tộc có lãnh địa riêng nhưng vẫn sống ở thành St. Mill thì đa phần là những người có ý định phát triển thêm. Những nhân vật như vậy, việc ra ngoài giao thiệp công việc hàng ngày là điều không thể thiếu, đương nhiên cũng không thể cứ mãi ở nhà.

Đúng lúc Phynia đang suy nghĩ những điều này, Siglisse đột nhiên kéo tay áo nàng nói.

“Mấy vị kia chính là các học giả về triết học tự nhiên và toán học, cô có thấy ông lão ở giữa đám đông không? Ông ấy là viện trưởng phân viện Triết Học Tự Nhiên của Học viện Đế Quốc, tiên sinh Galais.

Phân viện Triết Học Tự Nhiên có cơ quan xuất bản riêng, và Galais kiêm nhiệm công việc quản lý nhà xuất bản. Nếu nghiên cứu tối qua của cô được họ công nhận, thì việc xuất bản đương nhiên không thành vấn đề.”

“Vậy à.”

Phynia nhìn về hướng Siglisse chỉ, gật đầu.

Mấy người đó rất phù hợp với định kiến của nàng về giới nghiên cứu khoa học.

Đầu tiên, hầu như ai cũng đeo kính, thứ hai, về ngoại hình, những người trẻ thì trông ai cũng “người gặp người ghét, thần gặp thần phẫn”, còn những người lớn tuổi hơn thì lại trông “người không ra người, ngợm không ra ngợm”.

Cuối cùng, miệng họ không ngừng thốt ra những lời lẽ mà đối với người khác, nghe riêng từng câu thì có thể hiểu, nhưng nối lại thì chẳng biết ý nghĩa là gì, khiến cho trong phạm vi một mét xung quanh họ không có mấy ai dám lại gần, cứ như thể họ tự mang theo một trường lực “người lạ chớ gần”.

Tuy nhiên, đối với Phynia, việc hiểu được lời nói của họ vẫn khá đơn giản.

Dù sao, nàng cũng đang đứng trên vai của vô số tiền nhân kiệt xuất từ kiếp trước.

Tuy nhiên, có một điểm Siglisse đã hiểu lầm, việc nàng xuất bản nghiên cứu trong tay không đơn thuần vì muốn nổi danh hay kiếm tiền gì cả, mà là để nhanh chóng nhất có được sự công nhận của giới học thuật.

Vừa khéo lúc này, những người có uy tín nhất trong giới học thuật lại tự động tìm đến mình, vậy thì việc bài luận văn này có được xuất bản hay không, đương nhiên cũng không còn quan trọng nữa.

Cũng chỉ vì hiện tại triết học tự nhiên không được coi trọng trong mắt công chúng, một buổi tiệc trà nhỏ của một bá tước lại có thể gom được một lượng lớn người như vậy, nếu không, nàng thực sự không thể dễ dàng gặp gỡ nhiều học giả uy tín đến thế.

Phynia khá biết ơn nhìn về phía phu nhân Roland. Lúc này, xung quanh phu nhân Roland có rất nhiều quý tộc nữ, cùng với các văn nhân nghệ sĩ được mời đến, họ tụ tập lại, sôi nổi bàn tán, hoặc ngâm nga một bài viết mới được công bố của ai đó, hoặc thảo luận về những vở kịch và âm nhạc mới ra mắt ở Đại kịch viện St. Mill, trông thật náo nhiệt.

Nhưng sau khi thấy cảnh này, Phynia lại thấy kỳ lạ.

“Siglisse, cô không phải đã nói vợ chồng Roland thích học giả sao? Sao bên cạnh phu nhân Roland toàn là văn nhân nghệ sĩ vậy?”

“Người thích triết học tự nhiên là tiên sinh Roland, chứ không phải Phu nhân poland, bà ấy chỉ không phản đối triết học tự nhiên mà thôi.” Siglisse mở lời giải thích, ngay sau đó, nàng lại có chút bất lực nhìn Phynia: “Còn cô, Phynia, là một thiếu nữ thích mày mò đủ thứ đạo cụ và công thức toán học, thì mới là kẻ khác người đó?”

“À ha ha, cái này thì…” (づᵕど)

Phynia cười gượng hai tiếng, không thể nào nói rằng mình giỏi khoa học tự nhiên là vì kiếp trước là nam giới được.

Tuy nhiên, nhìn Siglisse ngồi yên bên cạnh mình, Phynia lại có chút tò mò.

“Nhân tiện, Siglisse dường như cũng không thích văn học nghệ thuật, nhưng Liliana thì lại rất thích hai thứ này… Vậy Siglisse thích gì?”

“Ma pháp.” <(˘ ᗜ ˘)>

Siglisse trả lời không chút do dự.

Phynia biểu cảm kinh ngạc nói: “Yêu việc học đến vậy sao!?”

“Không phải!” Siglisse có chút bất lực nhìn Phynia một cái: “Mục đích ban đầu của tôi khi học ma pháp là vì thích ma pháp, chứ không phải học tập.”

“Vậy à.” Phynia gật đầu, rồi lại có chút tò mò tiếp tục hỏi: “Vậy thành St. Mill cũng có tiệc trà liên quan đến ma pháp sao?”

“Đương nhiên, tôi và bạn bè trong học viện thường xuyên tổ chức những buổi tiệc trà như vậy, Phynia muốn tham gia không?”

“Nghe có vẻ rất thú vị.”

“Vậy có thời gian tôi sẽ đưa cô đi cùng, còn bây giờ thì…”

“Bây giờ tôi phải đi tìm mấy lão già đó để trao đổi học thuật rồi!”

Phynia vừa nói vừa đứng dậy, cầm bài luận văn viết tối qua đi về phía nhóm học giả.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

hãy ngăn phynia lại
Xem thêm