Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay...
Huân Lân (醺麟) Huân Lân
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển I: Bão Ngầm Trỗi Dậy

Chương 231 - Phynia

3 Bình luận - Độ dài: 1,528 từ - Cập nhật:

Ánh dương buổi trưa xuyên qua khung cửa sổ, rải rắc vạt nắng lên căn phòng ngủ.

Phynia, khẽ nhíu mày vì chút khó chịu trước ánh sáng chói chang, rồi từ từ mở mắt.

“Mình đây là…”

Nàng dụi mắt, ngồi dậy từ giường, đảo mắt nhìn quanh.

Đây là đâu?

Đồ đạc và cách bài trí xung quanh thoạt nhìn đều toát lên vẻ xa hoa tráng lệ.

Phynia nghiêng đầu đầy hoài nghi. Một căn phòng lộng lẫy đến nhường này, đã bao lâu rồi nàng chưa từng được thấy.

Trong ký ức, nàng chỉ lờ mờ nhớ rằng hồi nhỏ, khi còn ở trong gia tộc Field Caelum, nàng mới từng chiêm ngưỡng những căn phòng tương tự.

Rồi, rồi thì…

Phynia bắt đầu sắp xếp lại những mảnh ký ức vụn vỡ của mình.

Sau đó nàng đã cẩn trọng lang thang suốt mười năm trong thế giới loài người sao?

Và rồi, nàng được mọi người trong “Nhà của Atina” nhận nuôi.

“Mọi, mọi người…?”

Phynia từ từ mở to mắt, đồng thời hồi tưởng lại những chuyện trước khi nàng hôn mê.

Lúc ấy, nàng dường như đang làm việc cho đội chấp pháp của Farogu, theo dõi một tên buôn nô lệ, nhưng cuối cùng lại bị tên đó bắt được, rồi bị bán đến một nhà đấu giá không rõ ở đâu.

Vậy thì, bây giờ ta đang…

Phynia chớp mắt bối rối, căn phòng nàng đang ở hiện tại, nhìn thế nào cũng không giống một nhà đấu giá chút nào.

Chẳng lẽ có ai đó đã cứu nàng khi nàng hôn mê?

Ôi… ký ức dường như thiếu mất một mảng lớn.

Cứ như thể đã ngủ rất lâu vậy.

Và đúng lúc thiếu nữ đang hoang mang về ký ức của mình, cánh cửa phòng đột nhiên mở ra.

Phynia nghi hoặc nhìn về phía đó, sâu trong đáy mắt ẩn chứa một tia cảnh giác.

Bước vào từ ngoài cửa là một thiếu niên trông chừng mười bảy, mười tám tuổi, với vóc dáng cao ráo, gương mặt tuấn tú, cùng mái tóc ngắn đen mượt mà. Hắn khoác trên mình bộ thường phục làm từ chất liệu xa hoa, trông có vẻ là người có thân phận không tầm thường.

Về phía Albert, sau khi thấy Phynia tỉnh lại, lòng hắn cũng không khỏi mà run lên.

Thiếu nữ có mái tóc vàng óng ả, được ánh nắng trưa dịu dàng chiếu rọi, lấp lánh như dát vàng. Trên gương mặt đẹp đến ngạt thở của nàng phảng phất một tầng nghi hoặc nhàn nhạt, đôi mắt xanh lục thẫm tựa như chứa đựng dòng suối trong vắt giữa rừng sâu, đoan trang mà tĩnh lặng, phản chiếu hình bóng của chính Albert.

Mặc dù Phynia trước mắt vẫn quen thuộc đến vậy, nhưng khí chất tựa thiếu nữ rừng xanh toát ra từ nàng, trong mắt Albert lại xa lạ như một người hoàn toàn khác.

“Ngài là…”

Thiếu nữ cất tiếng hỏi khẽ, giọng nói như tiếng nhạc, mang theo chút lễ phép và ngập ngừng, hoàn toàn không còn vẻ thân quen như khi nàng và Albert lần đầu gặp mặt.

Có lẽ đây mới chính là tinh linh chân chính?

Một ý nghĩ như vậy chợt lóe lên trong đầu Albert, nhưng ngay lập tức, hắn lại chùng lòng xuống vì biểu hiện của Phynia.

Không nhớ sao?

Hoàn toàn không nhớ gì sao?

“Cô thật sự không nhận ra ta sao!?”

Như muốn xác nhận, Albert vội vàng hỏi dồn, giọng nói mang theo một chút cấp bách.

Còn thiếu nữ thì hoàn toàn bị dáng vẻ của Albert làm cho hoảng sợ, nàng kinh ngạc mở to mắt, sự nghi hoặc trong ánh mắt càng thêm nặng nề.

Nàng nhíu mày suy tư, nhưng cuối cùng, vẫn áy náy lắc đầu.

“Xin lỗi, nhưng tôi thật sự không có ký ức nào liên quan đến ngài…”

“Vậy sao.” Albert cố gắng kìm nén những cảm xúc đang cuộn trào trong lòng, giữ cho mình bình tĩnh nhất có thể: “Vậy thì cô có thể cho ta biết, chuyện cuối cùng cô nhớ được trong ký ức của mình là gì không?”

“Chuyện cuối cùng?” Phynia suy nghĩ rồi nói: “Tôi nhớ là bị bắt đến nhà đấu giá, rồi vì một lý do nào đó mà hôn mê.”

“Làm sao có thể trùng hợp đến vậy…!”

Albert nắm chặt hai tay, giọng nói đầy vẻ bất an mà thì thầm.

Phynia thấy vậy, không khỏi tò mò nhìn hắn một cái, dùng giọng nói tĩnh lặng hỏi.

“Vị tiên sinh này, ngài thật sự quen biết tôi sao?”

“Đương nhiên.” Albert hít sâu một hơi, gật đầu đáp: “Tên cô là Phynia, Phynia Istalenna Lonn Field Caelum. Năm nay đã hơn sáu mươi tuổi – tính theo tuổi loài người thì là mười lăm, trước khi bị đưa đến nhà đấu giá, tổ chức cô từng sống tên là “Nhà của Atina”, ở Vương Quốc Xilan, nơi đó…”

Nói đến đây, giọng Albert chợt khựng lại.

Hắn về quá khứ của Phynia, dường như chỉ biết có bấy nhiêu thôi sao?

Giờ nghĩ lại, thiếu nữ rất ít khi kể về quá khứ của mình, khi trò chuyện luôn chỉ nói về những điều trong tương lai.

Dường như sợ rằng những điều này không đủ sức thuyết phục, Albert cắn răng rồi đột nhiên nói tiếp.

“Chiều cao một mét năm mươi mốt, kích cỡ ngực là—”

“Khoan, khoan đã!” Phynia vội vàng ngắt lời Albert, hai tay ôm ngực, mặt đỏ bừng hét lên: “Ngài tại sao lại biết những thứ đó!?”

“Bởi vì ta từng giúp cô mua quần áo.”

Albert mặt không đổi sắc đáp.

Hắn vẫn nhớ, Phynia từng nói với hắn một câu—

Chỉ cần ngươi không ngượng, thì người ngượng sẽ là kẻ khác.

Thực hành quả nhiên không sai.

Nhìn Phynia đang xấu hổ đến mức muốn chui xuống gầm giường, Albert vô thức cong khóe môi, nhất thời như thể mình lại đang đùa giỡn với thiếu nữ ngày xưa.

Mãi lâu sau, Phynia mới bình tĩnh lại, trên mặt vẫn còn vương một vệt hồng nhạt nói.

“Tôi, tôi biết rồi, tôi tin ngài. Theo lời ngài nói, ngài từng quen biết tôi đúng không? Ngài có thể cho tôi biết tình hình hiện tại được không? Tôi cảm thấy mình hình như đã ngủ rất lâu, ký ức thiếu mất một mảng lớn.”

“Để ta giới thiệu lại, ta tên là Albert, Albert Hugh Caldwell.”

Albert trước tiên tự giới thiệu một câu, rồi ngay sau đó giải thích cho Phynia: “Như cô vừa cảm nhận được, hiện tại, cô đã mất trí nhớ.”

“Nguyên nhân?”

Phynia nhíu mày tiếp tục hỏi.

“Nguyên nhân là trong một trận chiến cách đây không lâu, cô đã chịu một đợt tấn công tinh thần cực kỳ mạnh mẽ. Theo kiểm tra của bác sĩ ta tìm đến, vùng ký ức trong linh hồn cô lúc đó đã bị chấn động, sẽ quên đi một phần ký ức, và sẽ hồi phục lại sau khoảng nửa năm.”

“Nếu vậy, tại sao người bị quên lại chính là ngài?”

Phynia vẫn nhìn hắn đầy nghi hoặc.

Nghe vậy, Albert cười khổ một tiếng, rồi cất giọng hỏi ngược lại.

“Cô hỏi ta thì ta biết hỏi ai đây? Hơn nữa, người mà cô quên không chỉ có ta, mà cả chị Ella, Camilla, Siglisse, Liliana, v.v., cô còn nhớ họ không?”

Phynia nhíu mày suy nghĩ một lúc, rồi lắc đầu.

“Xin lỗi, tôi không nhớ.”

“Thấy chưa, đó đều là những người khác mà cô quen biết ngoài ta ra. Cô đã quên hết mọi kế ức từ sau nhà đấu giá.”

“Khoan đã, nhà đấu giá?”

Phynia chợt chớp mắt đầy nghi hoặc: “Tiên sinh Albert, ngài có thể cho tôi biết, sau nhà đấu giá đã xảy ra chuyện gì không?”

“Sau nhà đấu giá à…”

Albert chợt lộ ra một vẻ hồi tưởng.

“Cô đã được ta mua lại, với giá mười vạn kim tệ Ducat.”

“Nhiều vậy sao?” (°〇°)

Phynia kinh ngạc há hốc miệng

“Ừm, sau đó, cô không muốn trở thành nô lệ của ta, thế nên ta đã thỏa thuận với cô về việc chuộc thân.”

“Chuộc thân à… ủa?”

Phynia chợt có một cảm giác không lành.

“Đúng vậy, chuộc thân, thế nên lúc đó cô trực tiếp nợ ta mười vạn kim tệ Ducat.”

“Nhiều đến thế sao!?”૮(°Д°'˶)ა

Giống hệt câu nói vài giây trước.

Nhưng ngữ điệu lại hoàn toàn khác biệt.

“Yên tâm, cô đã trả được khoảng bốn vạn kim tệ rồi, bây giờ chỉ còn nợ vỏn vẹn hơn sáu vạn Ducat thôi.”

“Tôi đã trả bao lâu rồi chứ!? Chẳng lẽ là cha hoặc ông nội ngài đã mua tôi?”

“Nhân tiện, để trả nợ, cô bây giờ vẫn đang làm hầu gái của ta.”

“Ế???” ( ˶°ㅁ°) !!

Phynia chợt cảm thấy bản thân trước khi mất trí nhớ thật sự quá phi thường mà.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Đây rồi. Theo tôi đây là arc peak nhất. Thank kiu trans nhiều
Xem thêm
Bro lại đàn a[s thiếu nữ rồi?
Xem thêm
:^)) mai mốt nó có ký ức lại thì người khổ là anh
Xem thêm