Quyển I: Bão Ngầm Trỗi Dậy
Chương 52 - Kế hoạch sản nghiệp của Rusatinia (3)
14 Bình luận - Độ dài: 2,816 từ - Cập nhật:
Thành thật mà nói, Albert vẫn khá hối hận về việc mình đã nóng vội mua trượng hỏa thương trước đó.
Lúc ấy, chiếc bánh vẽ mà thiếu nữ Phynia vẽ ra thật sự quá lớn.
Phynia đã phác họa một tương lai mà trong đó, một nhóm pháp sư cấp thấp, sau một thời gian huấn luyện ngắn ngủi, sẽ dựa vào nguồn binh lực vô tận để đánh bại các đoàn kỵ sĩ hùng mạnh.
Một tương lai thật đẹp đẽ biết bao!
Nhưng khi thực sự cầm chiếc bánh ấy trong tay, Albert mới phát hiện ra sao chiếc bánh này còn chưa chín vậy!
Một pháp sư cấp thấp có thể có bao nhiêu ma lực trong cơ thể? Có thể phóng ra bao nhiêu hỏa cầu thuật?
Cầm trượng hỏa thương ném một hai quả hỏa cầu xong liền bị vắt kiệt ma lực, ngã vật ra đất nằm chờ chết, thì có thể đóng góp được bao nhiêu vào cục diện chiến trường?
Có thời gian đó, chi bằng có một đoàn pháp sư cấp cao còn hơn, ít nhất họ có thể thi triển cấm chú.
Cấm chú này đã được Phù Thủy Tai Ương chứng nhận, Vong Linh Thiên Tai, pháp thuật hệ tử linh mười ba vòng, ai dùng cũng khen hay!
Chỉ là giới học thuật ở kiếp trước của Albert, cho đến khi hắn qua đời thì vẫn đang nghiên cứu làm thế nào để biến hiệu quả của một cấm chú trở nên bình thường hóa như Phù Thủy Tai Ương.
Đương nhiên, đó lại là một câu chuyện khác.
Trở lại vấn đề chính, Phynia đương nhiên nhận ra vấn đề, và nàng tự nhiên cũng có cách giải quyết tương ứng, đó chính là ma tinh thạch.
“Albert cũng biết, vấn đề lớn nhất của trượng hỏa thương hiện nay chính là ma lực của pháp sư cấp thấp không đủ. Một người bình thường sau ba tháng huấn luyện, đủ để trở thành một pháp sư học đồ có thể sử dụng trượng hỏa thương, nhưng ma lực trong cơ thể lại không đủ để duy trì sử dụng trượng hỏa thương kết thúc một trận chiến, một quả hỏa cầu bình thường cũng có thể làm cạn kiệt toàn bộ ma lực.”
“Tuy nhiên, nếu có ma tinh thạch thì khác, dựa vào ma tinh thạch làm năng lượng, pháp sư học đồ có thể tùy ý sử dụng trượng hỏa thương.”
Điểm khác biệt lớn nhất giữa trượng hỏa thương và súng hỏa mai ở kiếp trước là nó sử dụng ma lực làm năng lượng chứ không phải thuốc súng.
Khác với sự phòng thủ nghiêm ngặt của giới quý tộc cấp cao đối với ma pháp, dân thường ở thế giới này ít nhiều vẫn có thể tiếp xúc với một số kiến thức về đấu khí, nhờ đó, họ cũng có thể trở thành chiến sĩ học đồ.
Đồng thời, một khi gia nhập quân đội, có phương pháp tu luyện ưu việt hơn, người bình thường trở thành chiến sĩ cấp một cũng không phải là chuyện khó khăn.
Chiến sĩ cấp một của thế giới này, nếu đặt vào kiếp trước của Phynia sẽ đạt đến trình độ nào? Có lẽ là đỉnh cao thể chất của loài người, có thể dễ dàng phá vỡ toàn bộ kỷ lục thể thao thế giới.
Nói cách khác, quân đội của thế giới này, mặt bằng trung đều có thị lực của Hawkeye, sức mạnh của Eddie Hall, và tốc độ của Usain Bolt…
Đối phó với đám phi nhân loại này bằng súng hỏa mai, e rằng thuốc súng trong súng còn chưa nạp xong, người ta đã xông thẳng đến trước mặt ngươi mà đập nát cái đầu chó của ngươi rồi.
Muốn đối phó với họ, ít nhất phải dùng súng trường tự động.
Chưa nói đến việc Albert hiện tại có thể chế tạo ra súng trường tự động hay không, cho dù có thể chế tạo ra để đối phó với những người này, vậy thì những kỵ sĩ cấp hai, cấp ba lại nên dùng cái gì để đánh?
Dùng đại bác?
Đừng có đùa nữa.
Đây là thế giới fantasy, trong trường hợp không có nền tảng công nghiệp mà vọng tưởng dùng vũ khí nóng để đối phó với đám quái vật này, kết quả là đạn của ngươi sẽ luôn hết, còn nhân lực của bọn ta thì vô tận, căn bản không có chút thắng lợi nào.
Vì vậy mới cần vũ khí ma pháp, dùng ma pháp đánh bại ma… à không, là đánh bại đấu khí.
Tự tay chế tạo một cây trượng hỏa thương cần Phynia nửa tuần, nếu hoàn thành dây chuyền sản xuất và để một nhóm pháp sư cấp thấp chế tạo, có thể dễ dàng sản xuất một trăm cây mỗi ngày. Và hỏa cầu thuật cố định trên đó có uy lực tương đương một quả lựu đạn, nếu có thể ổn định sử dụng ma tinh thạch cung cấp năng lượng, thì thế giới này có thể bắt đầu thử chơi chiến thuật lính tản và chiến hào.
Nếu sử dụng đúng cách, trượng hỏa thương cũng có thể đánh bại tầng lớp kỵ sĩ như súng hỏa mai ở kiếp trước của Phynia, không thành vấn đề.
Có câu nói thế nào nhỉ? Ngươi đã đạt đến đỉnh cao, còn ta thì mới bắt đầu.
Tiềm năng của trượng hỏa thương còn lâu mới cạn kiệt.
Sau trượng hỏa thương, còn có trượng đại bác và trượng tên lửa nữa! Dù sao thì với Yieta, những thứ khác không quan trọng, chỉ cần nhìn những huyền thoại Truyền Kỳ đã chết từ xưa đến nay — cự long, người khổng lồ, tinh linh, ma thú... tổng cộng nhiều như vậy, ma tinh thạch chắc chắn đủ dùng!
Và Albert thì từ lời Phynia đã nắm bắt được một thông tin khác.
Sử dụng ma tinh thạch làm năng lượng?
Hắn mơ hồ nhớ rằng, khi hắn ở kiếp trước già yếu đến mức nằm liệt giường không thể cử động, đã nghe nói vương quốc Xilan và vương quốc Scano ở xa xôi vì chiến tranh liên miên dẫn đến thiếu hụt thanh niên trai tráng, đã phát minh ra một loại máy móc sử dụng ma tinh thạch làm năng lượng để vận hành công cụ.
Chỉ là chưa kịp quan tâm và nhập khẩu thiết bị thì bản thân hắn đã chết, rồi trọng sinh trở về năm mươi năm trước khi mọi thứ mới bắt đầu – tức là hiện tại.
Phynia đây là trực tiếp tạo ra thứ của năm mươi năm sau?
Albert không khỏi lộ ra ánh mắt kinh ngạc, rồi suy nghĩ một chút hỏi Phynia.
“Nếu dùng ma tinh thạch làm năng lượng để điều khiển máy móc, vậy có phải có thể giải phóng sức lao động hơn nữa không?”
“...?”
Lần này, đến lượt Phynia lộ ra ánh mắt kỳ lạ.
Nàng nhìn Albert, nói ra mật mã đó.
“Dattebayo?”
Albert ngơ ngác nhìn thiếu nữ: “Cô đang nói gì vậy?”
Phynia thấy phản ứng của Albert thì thầm thở phào nhẹ nhõm – xem ra Albert không phải là người xuyên không giống mình.
Nếu Albert là xuyên không rồi lại trọng sinh, vậy thì quá nghịch thiên rồi.
Chết hai lần mà không chết, ngươi đây là tiểu cường đầu thai sao?
Cứ nói thẳng là mình không chết được đi.
“Không có gì.” Phynia lắc đầu, sau đó trả lời câu hỏi của Albert: “Albert, ý tưởng của anh vừa rồi rất hay, nhưng chúng ta bây giờ trước hết phải xem xét cuộc chiến hai năm sau, mọi thứ khác đều là thứ yếu. Dùng ma tinh thạch điều khiển máy móc, đợi sau khi chiến tranh kết thúc rồi hẵng làm.”
“Cũng đúng,” Albert gật đầu: “Vậy cô còn gì muốn bổ sung không?”
“Đương nhiên,” Phynia nói: “Ý của tôi là, nhà máy thép nên hoàn thành xây dựng sơ bộ trước tháng 12, nhân cơ hội này tổ chức dân chúng nhàn rỗi giúp đỡ xây dựng, giai đoạn đầu tốt nhất có thể sản xuất khoảng một tấn thép mỗi ngày, sau đó trước tháng 4 khẩn cấp chế tạo một lô nông cụ dùng cho vụ xuân.”
“Tiếp theo, sau khi vụ xuân kết thúc, Albert có thể nhân lúc nông nhàn tổ chức nhân lực xây dựng các công trình thủy lợi, đồng thời nhà máy thép tiếp tục mở rộng quy mô, nông cụ bằng sắt bán ra ngoài trực tiếp đổi lấy ngựa kéo bò cày mang về, dùng những thứ này để khuyến khích dân chúng tham gia xã thôn tiến hành canh tác tập thể.”
“Xã thôn? Canh tác tập thể?”
Albert tò mò nhướng mày.
Cái từ này hắn chưa từng nghe qua.
“Ừm, tôi nghĩ các thôn làng ở tỉnh Frostbite trong tương lai đều có thể xây dựng như vậy.”
Nói xong, Phynia hồi tưởng lại chế độ trong ký ức, nghiêng đầu bổ sung:
“Tổ chức dân làng của một thôn lại, cùng nhau kinh doanh đất đai, thực hiện chế độ sở hữu tập thể và lao động tập thể trong phạm vi thôn, và định kỳ luân chuyển đất đai thuộc sở hữu của xã thôn theo một quy tắc nhất định.”
“Trong xã thôn, nông dân được phân phối đất đai theo hộ gia đình, và cùng nhau sử dụng công cụ mà Albert phân phát.”
“Trưởng thôn của xã thôn do dân làng công khai bầu ra, chịu trách nhiệm quản lý công việc trong thôn, duy trì trật tự trong thôn, xử lý tranh chấp trong thôn. Đồng thời, thuế cũng… không, cái này không được, thuế Albert nên hoàn toàn nắm trong tay mình.”
“Nông sản và các sản phẩm khác do nông dân sản xuất cũng giao cho xã thôn thống nhất thu mua và thống nhất bán, lợi nhuận thu được sẽ phân phối cho dân làng theo một tỷ lệ nhất định.”
Phynia nói đến là tổ chức cơ sở thôn làng khá phổ biến ở khu vực Đông Âu kiếp trước.
Nơi đó và môi trường của Rusatinia khá tương tự, đều là khí hậu khắc nghiệt và mùa đông cực kỳ dài, vì vậy mới xuất hiện hình thức tổ chức nhấn mạnh sự hợp tác tập thể này. Hơn nữa, sử dụng chế độ này cũng có lợi hơn trong việc nâng cao hiệu quả lao động trong môi trường đất rộng người thưa.
Nhân tiện, chế độ xã thôn và “nông trang tập thể” khét tiếng sau này thực ra có mối quan hệ kế thừa trước sau, một liên bang tên là Xô Viết ở hậu thế, lãnh tụ của họ cũng không phải thần tiên, không thể chỉ vỗ đầu một cái là có thể tạo ra một chế độ chưa từng có, nông trang tập thể cũng được xây dựng trên cơ sở chế độ xã thôn.
Nếu đã vậy, một số người cứ lải nhải nông trang tập thể hại người vô số, vậy chẳng phải nói chế độ xã thôn đã tàn hại Đông Âu mấy trăm năm sao?
Nông dân Đông Âu bị tàn hại gần trăm năm vì chế độ này, thật đáng buồn…
Phynia trong lòng không khỏi cảm thán.
Albert nghe xong ý tưởng của Phynia, sờ sờ cằm.
Hắn nhanh chóng nhận ra những ưu điểm của chế độ mà Phynia nói.
Trước hết, trong trường hợp này, công cụ mà hắn phân phát có thể được sử dụng rộng rãi nhất trong một nhóm người nhất định, mà không phải lo lắng một nông dân sau khi hết vụ mùa bận rộn sẽ cất công cụ ở nhà.
Thứ hai, chế độ này có thể tăng cường đáng kể khả năng chống rủi ro của nông dân, cũng có thể tăng hiệu quả sản xuất lương thực, và thuận tiện cho việc tổ chức dân chúng tiến hành xây dựng các công trình thủy lợi.
Cuối cùng, Rusatinia đất rộng người thưa, nông dân không coi trọng đất đai hơn cả mạng sống như ở nội địa, thực hiện chế độ như vậy không gặp trở ngại lớn.
Đương nhiên không có chế độ nào là hoàn hảo.
Ở kiếp trước của Phynia, trưởng thôn của xã thôn đã bị địa chủ phú nông địa phương nắm giữ trong thời gian dài.
Và sau đó đương nhiên, họ tự chia cho mình những mảnh đất màu mỡ nhất để canh tác, những nông cụ tốt nhất cũng được họ ưu tiên sử dụng, và phần lớn thuế má bên trên được sắp xếp cho người khác.
Đây cũng là lý do Phynia tách thuế ra khỏi xã thôn.
Để xã thôn thu thuế, đó là một hình thức bao thuế khác.
Triều đại nhà Nguyên đã diệt vong như thế nào, nàng quá rõ.
“Ta nghĩ có thể thử.” Albert gật đầu nói: “Rồi sao nữa?”
Lúc này hắn giống như một cái máy lặp, không ngừng lặp lại “có thể” và “rồi sao nữa?”
Người không biết còn tưởng Albert bị Phynia tước quyền, trở thành con dấu cao su rồi.
Nhưng điều này cũng không trách Albert, những gì Phynia đưa ra đều là những chế độ khá trưởng thành ở một thế giới khác, dù có khuyết điểm, cũng không phải hắn có thể nhìn ra ngay lập tức.
“Rồi thì là công phu mài nước.” Phynia lật xem bản kế hoạch đầy chữ trong tay, rồi cầm cốc nước uống một ngụm:
“Mở rộng nhà máy thép đến mức có thể sản xuất mười vạn tấn thép mỗi năm, ít nhất kiểm soát một nửa lượng giao dịch đồ sắt của tỉnh Frostbite, điều này có lợi cho Albert kiểm soát sâu hơn toàn bộ tỉnh Frostbite. ”
“Dù sao theo lời Albert nói, kiếp trước anh đã nhận được sự ủng hộ của toàn bộ quý tộc tỉnh Frostbite thì mới chính thức tham gia tranh giành ngai vàng, vì vậy việc thâm nhập và kiểm soát Frostbite phải làm sớm, tránh tương lai khi tiếp quản tỉnh Frostbite lại luống cuống tay chân.”
“Ngoài nhà máy thép, năng suất khai thác than cũng cần tăng lên, ít nhất phải đáp ứng nhu cầu sưởi ấm cơ bản nhất của cư dân Rusatinia. Phải biết rằng thời gian lao động mới là tài sản cơ bản nhất, không thể để họ lãng phí thời gian vào việc chặt củi…”
“Albert, anh đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ đó, tôi biết than cháy có độc, làm một cái ống thông gió không phải là được à?”
Phynia bực bội nói.
“Được được.”
Albert ngoan ngoãn gật đầu.
Mặc dù không biết ống thông gió là gì, nhưng hắn tin Phynia hẳn sẽ không vô cớ nói bừa.
Nhưng hắn bây giờ quan tâm đến một vấn đề khác.
“Phynia có biết mười vạn tấn thép mỗi năm là khái niệm gì không?”
Đương nhiên biết rồi, chỉ là một phần nhỏ của số lượng bị Đường Sơn giấu đi thôi mà.
Phynia trợn mắt nghĩ.
Nhưng nàng cũng hiểu, sức mạnh của công nghiệp hiện đại không phải là thứ mà một thổ dân thời trung cổ như Albert có thể hiểu được.
Các nhà máy sắt ở thời đại này đa số đều là những xưởng nhỏ dựa vào một số mỏ sắt nhỏ kém chất lượng, ngay cả những nhà máy sắt do một số quý tộc hào thương xây dựng, cũng chỉ là những xưởng nhỏ dựa vào mỏ sắt lớn chất lượng cao, dựa vào công cụ đơn giản để luyện sắt thủ công, chất lượng kém mà giá cả lại cao.
Nhưng Phynia lại biết tiềm năng thực sự của ngành thép, hay nói cách khác là công nghiệp hóa quy mô lớn, nàng tin rằng mình chỉ cần đạp ga, khu công nghiệp do chính nàng quy hoạch này sẽ bành trướng với tốc độ đáng kinh ngạc.
Thế là nàng tự tin gật đầu với Albert.
“Tôi biết.”
“Còn gì muốn bổ sung không?”
Phynia nghiêng đầu suy nghĩ: “Chắc là không còn nữa.”
“Vậy thì đừng bao giờ làm ta thất vọng, Tể Tướng tiểu thư thân mến của ta.” Albert nói, không hề phản đối bất kỳ ý tưởng nào của Phynia.
“Đó là điều đương nhiên~”
Phynia tự tin trả lời.
Albert hắn đã đồng ý với canh bạc trị giá một triệu đồng vàng của nàng.
Và nàng, tuyệt đối sẽ không làm Albert thất vọng.


14 Bình luận