• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 3: Phong Vân Cliff

Chương 122: Nàng Tinh Linh Đánh Cược Sinh Mệnh

0 Bình luận - Độ dài: 2,395 từ - Cập nhật:

Nhìn cỗ xe ngựa ấy từ xa lại gần, tôi siết chặt tay vịn. Những ngón tay dùng sức quá độ có chút nhói đau, cơ thể bị gió lạnh thổi qua càng run lên không ngớt. Tâm trí như bị xé làm đôi, nhảy hay không nhảy dày vò trong lòng tôi.

Động tác vốn dĩ đơn giản thường ngày, vào lúc này lại trở thành một vấn đề phức tạp nhất, khiến tôi vắt óc suy nghĩ cũng không tìm ra lời giải.

Tôi biết rất rõ, lần này nếu trở về bên cạnh Allen. E rằng sẽ không còn cơ hội nào để trốn thoát nữa… Sai lầm tương tự hắn sẽ không thể phạm phải lần nữa, sau khi rút ra bài học, có lẽ hắn sẽ bảo vệ tôi thật nghiêm ngặt… thậm chí không rời nửa bước.

Như vậy, tôi sẽ được an toàn… phải không?

Không cần phải lo sợ hãi hùng, không cần phải chịu đói chịu rét, không cần phải lo lắng về chỗ ở ngày mai, không sợ tỉnh giấc lại bị nhốt vào lồng, cũng không cần phải tủi thân nương nhờ dưới mái hiên nhà người khác nữa…

Hắn tìm tôi bao nhiêu năm cũng không từ bỏ, chắc chắn là vì tôi rất quan trọng nhỉ? Trước đây đã trả giá vì tôi nhiều như vậy, còn bỏ ra một số tiền lớn để treo thưởng tìm dấu vết của tôi… Dù tôi không hiểu rốt cuộc hắn coi trọng điều gì ở tôi… nhưng, điều này cho thấy… hắn rất quan tâm đến tôi.

Cho nên…

Hắn sẽ đối xử tốt với tôi… phải không? Tôi là ‘thứ đồ’ thuộc về hắn, không phải sao.

Phải từ bỏ sao…

Dù tôi không ngừng gây rối, chọc hắn tức giận… hắn cũng chưa từng mắng tôi một câu, chứng tỏ có lẽ… hắn là một chủ nhân khá tốt, đúng không?

Phải chấp nhận số phận sao…

Đúng rồi! Tôi còn có thể chuộc lại tự do! Dù không biết ban đầu hắn đã mua tôi hết bao nhiêu tiền. Chỉ cần kiên nhẫn thương lượng với Allen, dù là gấp đôi, gấp ba… chỉ cần cố gắng một chút, sớm muộn gì cũng có thể dành dụm đủ tiền để tự chuộc mình về… Hắn sẽ đồng ý thôi, phải không?

Phải ngừng kháng cự sao…

Bằng không thì phải làm sao? Tôi cũng sẽ đau… sẽ mệt… sẽ buồn mà, không thể cố gắng được nữa rồi, một mình giả vờ mạnh mẽ như một con ngốc, thì có ý nghĩa gì chứ? Dù có liều mạng trốn chạy, rồi sau đó thì sao? Còn có thể làm gì? Phải làm sao mới tốt đây?

Rồi đeo lên mặt nạ… trốn tránh hiện thực ư…

Biến mất cũng không sao ư…

Xóa đi mọi dấu vết, khoác lên mình bộ xiêm y nhỏ lộng lẫy, trong cung điện đèn đuốc sáng choang, ngồi bên cạnh ‘Chủ Nhân’, dùng gương mặt tinh xảo tạo nên biểu cảm mang tên ‘nụ cười’. Trở thành một vật trang trí đúng chuẩn dùng để tôn lên ‘Chủ Nhân’…

Đêm đến cởi bỏ mọi lớp vỏ bọc, mở rộng tấm lòng toàn tâm toàn ý phụng sự, đem tất cả của mình giao cho ‘Chủ Nhân’, dùng cơ thể mềm mại để sưởi ấm tâm hồn của ‘Chủ Nhân’. Đóng vai một thú cưng nhỏ biết chăm lo cho ‘Chủ Nhân’…

Không cần phải suy nghĩ những vấn đề phức tạp nữa, quên đi những ký ức thừa thãi ấy… chấp nhận hiện thực đơn giản này. Giống như trong những tập truyện tranh của các Thi nhân du hành, câu chuyện tình yêu lãng mạn giữa nữ nô lệ và chủ nhân, như những gì được miêu tả… mỗi ngày cùng với chủ nhân của mình, sống một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau.

Cho đến cuối cùng tay trong tay trao nhau nụ hôn, vẽ nên một kết cục hoàn hảo ư?

Trong đầu hiện lên tương lai như vậy, tôi bất giác đưa tay chạm vào môi mình…

Đây chính là… ý nghĩa tồn tại của tôi ư…

Đột ngột xoay người nhảy lên!

Tôi bám lấy mép tường tầng trên của ban công, lợi dụng vô số nếp gấp và chỗ lõm trên bức tường ngoài của tòa lâu đài cổ kính, tay chân không ngừng ra sức leo lên trên.

Thiên phú của Tinh Linh vào khoảnh khắc này được tôi phát huy đến cực độ, Niệm Lực cũng không chút giữ lại mà dồn hết vào hai tay. Cơ thể nhẹ nhàng linh hoạt chuyển động nhảy vọt, trôi chảy không một chút ngưng trệ.

Sợ hãi điều gì? Rốt cuộc tôi đang sợ điều gì? Cái sự thật sớm muộn cũng sẽ ập đến mà lại không thể trốn tránh kia ư?

Không muốn! Không muốn!! Không muốn!!!

Nếu đây là lựa chọn mà số mệnh ép buộc tôi phải làm! Thì tôi từ chối!

Tôi không tin!

Từ nhỏ đến lớn dù khó khăn đến đâu tôi cũng một mình vượt qua! Chút khó khăn nhỏ nhặt trước mắt này dựa vào đâu mà bắt tôi phải lùi bước?

Chỉ vì tôi còn nhỏ tuổi không thể tự bảo vệ mình ư? Thiếu sức mạnh đủ để phản kháng? Vậy thì tôi sẽ đi tranh giành!

Dù phải dùng năm năm, mười năm, năm mươi năm… tuổi thọ của Tinh Linh rất dài, chỉ cần không ngừng nỗ lực học tập, tôi tin rằng cuối cùng sẽ không bị bất kỳ ai xem thường! Tôi cắn chặt môi, bám chắc vào mép tường, gắng sức từ từ leo lên.

Dựa vào bức tường cứng rắn sau lưng, tôi khẽ thở dốc một hơi, nhìn quanh mới ngơ ngác phát hiện… chẳng biết từ lúc nào, tôi đã leo lên đỉnh một tòa tháp cao, cách mặt đất đã rất xa rồi.

Chiếc váy mỏng không thể chống chọi với cái lạnh, chẳng thể che nổi cơn gió buốt xương, mái tóc dài bao bọc cơ thể cũng bay tán loạn trong gió.

Bờ vai lộ ra ngoài lạnh buốt, tôi chống gối ngẩng đầu nhìn lên bầu trời…

Một thế giới chỉ có bóng tối, không thấy sao cũng chẳng trông được trăng, ngoài phạm vi tầm nhìn, chỉ có thể thấy những đám mây xám đang chầm chậm trôi, xa hơn nữa thì như được những họa sĩ tài ba nhất dùng màu vẽ tô lên một sự chuyển màu hoàn hảo từ xám sang đen.

Toàn bộ không gian trông thật ngột ngạt và nghiêm khắc, tựa như một chiếc vỏ trứng khổng lồ được vẽ bằng bút chì, bao bọc lấy thân hình nhỏ bé của tôi.

Âm thanh từ mặt đất, ở độ cao này cũng như đã biến mất, những tiếng ồn ào thỉnh thoảng bên dưới cũng bị át đi đến mức có thể bỏ qua. Đôi tai chỉ có thể nghe thấy, chỉ còn lại tiếng gió gào thét không ngừng giữa đất trời này…

Đó là âm thanh nguyên sơ nhất, thuộc về tự nhiên.

Vài kiến trúc gần tôi nhất trong tầm mắt, cũng cách ít nhất hơn trăm mét, đối với tôi mà nói đó là một khoảng cách không thể nào vượt qua. Tôi áp sát tường, ôm chặt hai chân, ánh mắt thất thần nhìn về phía trước…

…Không xuống được nữa rồi sao?

Xem ra, tôi lại một lần nữa đẩy mình vào tình cảnh tuyệt vọng rồi…

Đáng đời ư? Có lẽ vậy…

Tôi biết mình là một con ngốc vừa cố chấp vừa cứng đầu.

Rõ ràng… chỉ cần không trốn chạy, thì sẽ không bị thương.

Rõ ràng… chỉ cần lúc đó nhảy xuống, là có thể từ đây cơm áo không lo.

Rõ ràng… có cơ hội được cuộn mình trên chiếc giường lớn ấm áp thoải mái, tận hưởng sự cưng chiều mà người khác không có được.

Rõ ràng… chỉ cần trả giá một chút tự do, là có thể thu được khối tài sản mà nhiều người cả đời cũng không có được.

Lại cứ khăng khăng leo lên nơi cao nhất của thành phố này, cảm nhận gió lạnh cùng bầu trời đêm bầu bạn… biết đâu đầu óc chóng mặt một chút, sảy chân rơi xuống thành một đống thịt bầy nhầy chẳng ai nhận ra… nhưng tự làm tự chịu thì có thể trách ai?

Từ bỏ cơ hội cuối cùng, phụ lòng mong đợi của người khác, chọn lấy con đường khó khăn nhất… rõ ràng khả năng thành công nhỏ bé đến không thể nhìn thấy, kết cục thất bại gần như đã định sẵn… tại sao còn cố chấp làm vậy?

Không cam tâm ư? Không muốn từ bỏ ư? Không muốn cứ thế chấp nhận số phận ư? Vẫn muốn thử giãy giụa thêm một chút? Định dùng cái sự ngu ngốc đâm đầu vào tường đến chảy máu cũng không quay đầu… để đi tìm kiếm hy vọng không thể chạm tới kia?

Thật là ngu đến hết thuốc chữa mà…

Tôi lắc lắc đầu, cẩn thận cử động đôi vai cứng đờ, vịn vào tường từ từ đứng dậy.

Cố gắng không nhìn xuống chân, tôi từng chút một di chuyển đến vị trí khuất gió, tôi nhận ra phía trên còn có một cái bệ đá.

Hít sâu một hơi, tôi đột ngột dùng sức nhảy lên. Hai tay bám vào bậc đá rồi từ từ lật người lên.

Trước mắt là một không gian khá rộng rãi, lan can đá cũ kỹ loang lổ vây thành một cái bệ hình vuông, trần nhà bằng những thanh đá cao hai mét treo một vật trông giống như một cái chuông lớn. Đưa tay gõ nhẹ hai cái, sự chấn động của không khí gây ra một tiếng kêu trầm thấp mang âm thanh kim loại.

Là tháp chuông ư?

Tôi vội vàng lau đi gò má không biết vì sao có chút khô ráp, nằm rạp trên đất cẩn thận kiểm tra sàn nhà… Nếu đã là tháp chuông, có lẽ sẽ có lối ra vào chứ? Bằng không những con người kia làm sao đi lên được? Cho nên, chắc chắn sẽ có!

Trong lòng ôm lấy suy nghĩ này, tôi cắn chặt môi dùng hai tay mò mẫm từng khe hở… cố gắng tìm ra tấm ván gỗ được giấu đi. Thế nhưng tất cả mọi nơi đều đã tìm qua, ngoài một sợi dây thừng thô ráp nối vào bên trong quả chuông lớn, đã bị mục nát nghiêm trọng và rủ xuống đất, tôi chẳng phát hiện ra thứ gì khác.

Đây rõ ràng là một tháp chuông bỏ hoang đã bị niêm phong…

Quỳ ngồi trên đất, tôi cúi đầu im lặng.

Gió lạnh ban đêm như dao cắt, lướt qua thân hình gầy guộc của tôi, nhưng tôi lại không có bất kỳ cảm giác nào. Cái lạnh của cơ thể không thể sánh bằng sự tê dại trong lòng, tôi biết không ai có thể giúp tôi, đây là lựa chọn do chính tôi đưa ra…

Tôi nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể ngẩng mặt lên, hít một hơi thật sâu.

Khi mở mắt ra lần nữa, ánh mắt tôi đã trở nên quyết liệt.

Tôi đưa cổ tay lên, há miệng cắn thật mạnh, nén đau mà dùng sức xé một cái.

Máu tươi còn mang theo hơi ấm cơ thể văng xuống đất, trong nháy mắt tách ra thành mấy đường máu, men theo những đường nét cố định để tạo hình, nối liền ngang dọc xen kẽ, từ từ tạo thành hình dạng sơ khai của một pháp trận ma thuật.

Nhưng như vậy vẫn chưa đủ…

Tôi lại đặt cổ tay lên miệng, dứt khoát cắn chặt rồi dùng sức mở rộng vết thương.

Để nhiều máu hơn chảy xuống mặt đất, dọc theo những đường máu ban nãy lan ra ngoài, tựa như cành cây phát triển mà lan ra những đường nét mảnh hơn, nhanh chóng hoàn thiện cấu trúc trận pháp… cho đến khi phủ kín mặt đất, rồi thấm sâu vào bên trong tháp chuông.

Không ngừng đi sâu củng cố, tăng cường những vật thể mà nó chạm phải trên đường đi, đồng thời tách ra những tia máu nhỏ hơn nữa… lan ra toàn bộ kiến trúc.

Tôi biết đây là một canh bạc, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác… Dùng lòng bàn tay ấn vào giữa pháp trận.

Sau đó… chuẩn bị tinh thần cuối cùng.

Khởi động!

Tất cả các tia máu đồng thời lóe lên ánh sáng yếu ớt…

!!!

Cơn đau buốt như thể linh hồn bị lột ra, trong một khoảnh khắc truyền khắp cơ thể tôi. Tôi đột ngột mở to mắt, miệng há ra muốn hét thảm thiết, nhưng cổ họng lại không phát ra được một âm thanh nào. Ngay lập tức hai tay siết chặt lấy vai, đầu gục mạnh xuống đất…

Ánh sáng của pháp trận ma thuật đang dần mạnh lên, tựa như một con đỉa tham lam, điên cuồng cướp đoạt sinh lực trong máu của tôi.

Cảm giác máu bị ép rút đi ấy, giống như từng sợi cơ trên toàn thân bị xé rách, từng mạch máu như bị đâm thủng, cơn đau tột cùng khiến tôi ngay cả hít thở cũng không làm được, mắt mờ lệ cũng trở nên mơ hồ…

Miệng há ra nhưng không hít được chút không khí nào, bản năng sống sót mãnh liệt vì ngạt thở, khiến tôi bất giác muốn từ bỏ… nhưng tôi cắn răng căng cứng cơ thể, liều mạng chịu đựng.

…Muốn thì cứ lấy hết đi!

Nếu ngay cả cái giá nhỏ bé này cũng không muốn trả, thì lấy tư cách gì để chống lại thế giới này?

Không có Lõi ma thuật thì dùng chính tôi để thay thế, cho dù linh hồn có bị thiêu rụi!

Đánh cược mạng sống của tôi, tất cả của tôi! Cũng quyết không nhân nhượng với số mệnh!

…Người đá khổng lồ của ta!

Thức tỉnh đi

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận