Quyển 3: Phong Vân Cliff
Chương 073: Tinh Linh chuẩn bị lên đường
0 Bình luận - Độ dài: 2,885 từ - Cập nhật:
Cầm miếng thịt thỏ đã nướng xong lên, tôi đưa lên mũi hít một hơi thật sâu... Thơm quá. Hương thơm của gia vị đã hoàn toàn thấm đẫm vào từng thớ thịt nhờ được lật nướng đều tay. Phần mỡ chảy ra từ thịt, dưới sự điều khiển chính xác kết hợp với niệm lực của tôi, không hề bị lãng phí chút nào, giúp giữ trọn vẹn độ mềm tươi của thớ thịt bên dưới lớp vỏ ngoài giòn rụm.
Thêm một giây sẽ dai, bớt một giây thì chưa chín, lửa được canh vừa đúng độ, lại rắc thêm một lớp gia vị nữa. Đây chính là món nướng bí truyền sở trường của tôi, món mà Bavin đã tấm tắc khen ngợi khi còn ở khu dân cư của Thú Nhân!
Đến thử đi!
Tôi hào phóng đưa xiên thịt thỏ tỏa hương thơm quyến rũ cho Ivo, người đã sớm không chờ được nữa.
Từ lúc chiến đấu ác liệt với Phong Lang, đến lúc chàng bình an cõng tôi đang bị thương nặng cận kề cái chết về hang động này. Thời gian đã trôi qua khá lâu, thực ra bụng tôi cũng rất đói, nhưng chắc hẳn Ivo còn mệt hơn nhiều. Dù là vì tương lai sau này, hay là để báo đáp ân cứu mạng của Ivo, tôi đều sẽ không trêu ngươi chàng vào lúc này.
Không chỉ vậy, nếu chàng muốn ăn, tôi sẽ dốc hết sức để thỏa mãn chàng, dù sao thì túi gia vị của tôi vẫn còn nhiều.
"Cảm động quá… Đây là lần đầu tiên có một cô gái dễ thương tự tay nấu ăn cho ta."
Bàn tay Ivo run run khi nhận lấy xiên thịt thỏ, vẻ thành kính khi chàng nâng nó bằng cả hai tay, hệt như một kỵ sĩ đang được sắc phong.
Tôi chống cằm nhìn chàng, suýt nữa thì bật cười thành tiếng.
Dưới ống kính trinh trắc, cảnh tượng Ivo xé một miếng thịt thỏ cực nhỏ bỏ vào miệng… thật thú vị khi so sánh với dáng vẻ không hề sợ hãi lúc chiến đấu của chàng. Tuy lời nói của chàng khiến tôi có chút không vui, nhưng thấy chàng ăn ngấu nghiến như vậy, thôi thì cứ tha thứ cho chàng vậy.
Nghiên cứu về ẩm thực của thế giới này vẫn còn ở giai đoạn sơ khai. Tuy có đủ loại thực vật tương tự, tiếc là họ không nghĩ đến việc tận dụng chúng. Ngay cả nấu một món canh cũng chỉ biết cho thêm ít muối hột, càng đừng nói đến những loại gia vị tinh tế hơn để nâng tầm vị giác. Nếu không phải vì không có thời gian để làm ra nước tương, giấm, dầu mè các loại… tôi thật sự muốn cho con người ở thế giới này được nếm thử hương vị đến từ dị thế giới, chắc chắn họ sẽ kinh ngạc đến không thốt nên lời.
Xiên thịt thỏ còn lại nướng xong, tôi gác nó vào một khe đá, rồi rửa tay trong vũng nước nhỏ bên cạnh, sau đó đứng dậy chuẩn bị sửa sang lại quần áo của mình.
"Ưm ưm, Celice, nàng không ăn sao?" Ivo vừa nhai thịt vừa hỏi tôi.
Tôi lắc đầu, tỏ ý mình không ăn thịt.
Kể từ lần nọ ăn thử miếng thịt do chính mình nướng rồi nôn thốc nôn tháo… tôi không bao giờ đụng đến loại thức ăn có hàm lượng chất béo cao như vậy nữa. Dạ dày của Tinh Linh khá tinh tế và kén chọn, không thể ăn quá nhiều đồ dầu mỡ… cá thì tôi có thể ăn được, nhưng xử lý rất phiền phức, lại còn có xương, không tiện lợi bằng ăn hoa quả.
Tôi nhặt chiếc áo choàng của mình từ bên cạnh Arannie lên, nhẹ nhàng giũ ra rồi dùng trinh trắc kiểm tra. Thôi được rồi… số chỗ rách còn nhiều hơn tôi tưởng, may là đều khá nhỏ, vá lại cũng không phiền phức. Chỉ có phần bị mưa làm ướt và dính bùn đất, có lẽ cần phải giặt lại từ đầu…
"Ư ư ư ư!!"
Arannie nằm dưới chân tôi giãy giụa như muốn nói điều gì đó, tôi dùng trinh trắc liếc nhìn cô ta một cái, cảm thấy Ivo chắc hẳn rất có kinh nghiệm trói người.
Hai tay cô ta bị trói quặt ra sau lưng, nối liền với chân, sợi dây thừng vắt qua ngực, siết chặt khiến bộ ngực cô ta nhô lên rõ rệt, lợi hại nhất là còn có một sợi dây luồn qua giữa hai chân, xem ra đây chính là thủ phạm khiến cô ta không dám động đậy lung tung.
Cũng không biết Ivo đã học được trò này từ đâu, nếu không có ai cởi trói thì chắc cô ta không thể nào tự thoát ra được nhỉ? Trông có vẻ ngay cả cúi người cũng không làm được, chỉ có thể ưỡn người nằm nghiêng trên đất… Tôi đoán có lẽ cô ta rất muốn cầu cứu tôi, nhưng tôi không đổ thêm dầu vào lửa đã là may lắm rồi, sao có thể giúp một người vừa mới định giết mình chứ?
Tôi suy nghĩ kỹ một chút, rồi ngồi xổm xuống bên cạnh Arannie, mặc kệ ánh mắt mong chờ của cô ta, giơ một ngón tay ra.
Nghiêm túc chọt vào bộ ngực đang ưỡn lên của cô ta.
Cô ta cứng đờ trong giây lát, nhìn tôi bằng ánh mắt vừa xấu hổ vừa khó hiểu.
Tôi không để tâm, lần mò vị trí ngón tay vừa chạm vào, gỡ ra một mảnh kim loại.
"Đó là minh bài của cô ta, quân nhân nào cũng có cái này, khi cần cũng có thể dùng để giết người… Ồ đúng rồi, lúc nãy ta quên khám người cô ta. Nàng ra tay thì cẩn thận một chút, nhớ ném vũ khí ra xa. Thực lực của người phụ nữ này không thấp đâu, dù bị trói cũng không thể hoàn toàn mất cảnh giác." Ivo chú ý đến hành động của tôi, vừa gặm thịt thỏ vừa không quên nhắc nhở.
Tôi gật đầu, tháo con dao găm giấu ở thắt lưng cô ta ra. Sau đó lại lấy cả cây nỏ ngắn sau lưng cô ta xuống… rõ ràng đây là vũ khí nguy hiểm.
"Đó là loại nỏ quân dụng đặc chế, một lần có thể bắn ba mũi tên, còn có thể sử dụng các loại đầu tên khác nhau. Xem ra cô ta thường xuyên sử dụng cây nỏ này, các bộ phận quan trọng đều được bảo dưỡng khá tốt."
Đặt cây nỏ khá nặng đối với tôi sang một bên, tôi cẩn thận lục soát các túi trên người cô ta…
Cuối cùng… lặt vặt cũng moi ra được không ít thứ.
Riêng dao găm đã có mấy con, đều được giấu trên chân cô ta. Còn có mấy sợi dây kim loại cực mảnh, sờ vào có vẻ rất sắc bén. Những thứ khác như tên nỏ, kim loại, phụ kiện kỳ lạ, và đủ thứ tôi hoàn toàn không nhận ra, tất cả đều được bày ra đất.
Đối mặt với nhiều hung khí như vậy, tôi thật sự có chút cạn lời… nhất là mấy con dao găm giấu trong giáp chân. Nếu không chú ý, chắc chắn sẽ bị cô ta cầm được trên tay…
Nhưng bây giờ, tất cả những thứ này đều thuộc về tôi!
Tôi lập tức đưa tay lấy chiếc túi đeo chéo của mình, mặc kệ có hữu dụng hay không, tôi quyết định cứ bỏ vào trước đã rồi tính sau.
Dù sao đây cũng là chiến lợi phẩm của tôi, đặc biệt là mấy con dao găm sắc bén đó… kết hợp với niệm lực, đủ để tăng cường sức chiến đấu của tôi lên một bậc.
Dù có Ivo ở bên bảo vệ, tạm thời chưa dùng đến, nhưng mang theo phòng thân cũng rất tốt.
Arannie hoàn toàn bất động, mềm nhũn ra đất với vẻ mặt không còn gì để luyến tiếc, trông như một thiếu nữ đáng thương vừa bị giày vò.
Phải công nhận rằng, vóc dáng của cô ta rất đẹp, sờ vào có cảm giác đàn hồi, da dẻ cũng rất mịn màng. Tuy không nhìn thấy mặt, nhưng chắc hẳn cũng không đến nỗi tệ… tiếc là đã gặp phải Ivo, lại bị nắm thóp uy hiếp, không dám có nửa điểm phản kháng. Thật ra cô ta nên cảm ơn tôi, nếu không, đợi đến lúc Ivo nhận ra và tự mình khám xét cô ta… thì có lẽ cô ta đã muốn chết quách cho xong.
Cho nên mới nói, đã là tù binh thì phải có tự giác của một tù binh, về điểm này tôi rất có kinh nghiệm.
…
Chẳng biết từ lúc nào, mưa bên ngoài đã tạnh.
Ivo sau khi ăn no uống đủ đang ngậm một cọng cỏ nghỉ ngơi, còn tôi cuối cùng cũng đã giặt sạch chiếc áo choàng vừa vá xong, vì trong tiềm thức không muốn để người khác thấy được con bài tẩy của mình, nên tôi đã không dùng niệm lực để sấy khô nhanh chóng. Phơi khô tự nhiên tuy tốn thời gian, nhưng vừa hay có thể làm chút việc khác.
Tôi vừa ăn quả dại mà Ivo tìm được, vừa ngồi trong 'căn nhà nhỏ' mà Ivo dùng đá tảng dựng lên. Trong lòng lại đang suy nghĩ, nên xử lý người phụ nữ tên Arannie này như thế nào.
Cô ta có địch ý với tôi là thật, nhưng không làm hại được tôi cũng là sự thật. Nếu giết thẳng cô ta, trong lòng tôi chắc chắn sẽ bất an, nhưng thả cô ta đi rồi cô ta lại quay lại tìm tôi gây sự, cũng là một chuyện phiền phức. Vậy phải làm sao đây… tôi vừa ăn vừa đăm chiêu suy nghĩ.
Kết quả là cơn buồn ngủ ập đến, tôi tựa đầu vào tảng đá, thiếp đi lúc nào không hay.
…
…………
Nhặt quả cây rơi trên mặt đất lên, Ivo ngồi xổm xuống bên cạnh cô gái Tinh Linh đang say ngủ, lặng lẽ ngắm nhìn một lúc, rồi đứng dậy xoay người rời đi.
Bên ngoài hang động, Du Hiệp Arannie đã được cởi trói từ lâu đang đứng đợi với khuôn mặt hơi ửng hồng.
"La Lang Các hạ…"
"Suỵt…"
Đưa ngón trỏ lên môi, Ivo ra hiệu về phía khu rừng. Arannie gật đầu hiểu ý, lập tức đi theo. Mãi đến khi đi sâu vào trong rừng một đoạn, Ivo mới dừng bước, khoanh tay dựa vào một thân cây, mày nhíu chặt như đang suy tư điều gì.
"La Lang Các…"
"Đã bảo gọi ta là Ivo, cô muốn ta nhắc lại bao nhiêu lần nữa?"
"…Vậy Ivo Các hạ, tại sao ngài lại ở đây…?"
Ivo im lặng một lúc mới trả lời.
"Ta nợ một ân tình."
"Thì ra là vậy… Nếu Các hạ đã ở đây, vậy thì nhiệm vụ bên phía tôi, xem như chắc chắn không thể hoàn thành được nữa rồi…" Trên mặt Arannie không có vẻ thất vọng, cô nhanh chóng nhận rõ hiện thực, biết mình không có tư cách để mặc cả. "Thật xin lỗi vì đã gây phiền phức cho ngài, tôi sẽ lập tức rời khỏi đây…"
"Không… cô không được đi." Ivo lắc đầu. "Nếu cô đi, sẽ khiến cô bé đó lo lắng… tưởng rằng cô chỉ bỏ trốn, sớm muộn gì cũng sẽ tìm cơ hội tấn công nàng ấy."
"…Vậy tôi sẽ đi nói với cô ấy rằng, tôi từ bỏ nhiệm vụ này."
"Cô nghĩ cô ấy sẽ tin sao?"
"…" Arannie cũng cảm thấy không ổn. "Vậy ý của ngài rốt cuộc là…"
"Bởi vì ta đã nhận thù lao của nàng ấy, và xem nàng ấy là chủ thuê. Chính nàng ấy cũng tưởng rằng mình đã thuê ta… Dựa theo những manh mối ta để lại, sớm muộn gì nàng ấy cũng sẽ đưa ra yêu cầu nhờ ta hộ tống đến Fells… Cho nên, cô bắt buộc phải gia nhập đội."
"…Hả? Tôi là sát thủ, vừa mới tấn công cô ấy xong! Cô ấy có thể tin tôi sao?"
"Chỉ cần có ta ở đây, nàng ấy sẽ không để tâm đến chuyện đó đâu. Cô bé đó có lẽ xem ta như cọng rơm cứu mạng rồi." Ivo tự giễu cười nói. "Được một cô bé Tinh Linh dễ thương tin cậy như vậy, nói sao nhỉ, cảm giác cũng khá tuyệt. Tiếc là… tóm lại mọi chuyện là như vậy. Cô đồng ý không?"
"Nếu không đồng ý, ngài sẽ để tôi đi chứ?"
"Cô đương nhiên có thể đi, nhưng con chim ưng đó phải ở lại." Ivo nhún vai.
"Vậy tôi xin tuân theo chỉ thị của ngài, Đội trưởng đại nhân."
"Rất tốt!"
"Ngoài ra tôi có một câu hỏi muốn hỏi Đội trưởng đại nhân."
"Cô nói đi."
"Thật ra ngài là một tên sói già biến thái ngầm đúng không?"
"…"
…………
…
Thế là, khi tôi có một giấc ngủ ngon, vươn vai ăn mừng mình vừa sống lại… đối diện với Arannie đang cầm khăn ướt đi tới, cả người tôi đều ngây ra.
"Celice tiểu thư, bây giờ là buổi sáng, mời ngài rửa mặt."
Tôi hoảng hốt nhìn cô ta, trinh trắc người phụ nữ đang đứng trước mặt tôi, trên người không hề có dấu vết bị trói…
Chuyện gì thế này!?
Tôi giật nảy mình, Ivo đâu rồi? Tại sao không ở đây? Chẳng lẽ đã bị người phụ nữ này ám sát rồi? Vũ khí của tôi đâu! Chiến lợi phẩm của tôi… Tôi hoàn hồn, lập tức vào trạng thái chiến đấu, lộn một vòng nấp sau tảng đá. Cùng lúc đó quét một lượt, tất cả những thứ có thể bay lên xung quanh đều lơ lửng… bao gồm bốn con dao nhỏ, ba con dao găm, cùng với cả cây nỏ, tất cả đều chĩa thẳng về phía người phụ nữ trước mặt tôi trong nháy mắt.
"…Ơ!"
"Vận may không tệ, lại bắt được ba con thỏ… Hửm? Celice, đừng kích động, mau dừng lại."
Ủa? Ivo còn sống? Chàng không chết?
Trinh trắc lần nữa, tôi bám vào tảng đá ngoảnh đầu nhìn… Ivo đang xách con mồi đứng sờ sờ ở đó, rồi lại nhìn sang Arannie đang không dám nhúc nhích, tôi hoàn toàn mờ mịt.
Rốt cuộc đây là…
…
"…Chuyện là như vậy đó!"
Mặc lại chiếc áo choàng đã khô, tôi ngồi bên đống lửa, vừa nướng thỏ, vừa nghe Ivo giải thích.
"Nói chung, người phụ nữ này bây giờ nghe theo chỉ huy của ta, chấp hành mệnh lệnh của ta. Đúng không, Arannie?"
"Vâng! Đội trưởng đại nhân!"
…Đội trưởng? Cái giọng điệu đầy vẻ ghét bỏ này là sao đây? Tôi bối rối nhìn hai người họ, theo lời của Ivo. Tù binh của tôi – người phụ nữ tên Arannie đó, đã được chàng dùng sức hút nhân cách của mình thuyết phục… tự nguyện hối cải. Và đồng ý trả một khoản bồi thường xứng đáng cho những tổn thương tinh thần mà cô ta đã gây ra cho tôi.
Mà khoản bồi thường này, chính là gia nhập đội với tư cách là lính đánh thuê, chấp nhận sự thuê mướn của tôi. Lại còn không lấy tiền… quỷ mới tin.
Làm gì có chuyện tốt như vậy?
"Không sao đâu, tin ta đi, có ta ở đây cô ta không dám làm bậy đâu. Hơn nữa muốn rời khỏi khu rừng này, chúng ta cũng cần một người giúp sức, nếu không lại gặp phải tình huống khẩn cấp, ta sợ không chăm sóc cho nàng được… giống như con Phong Lang đó. Nàng thấy thế nào? Celice?"
Tôi do dự một lúc rồi gật đầu. Thôi được, tôi phải thừa nhận mình đã bị thuyết phục… cảm giác tim đập nhanh khi suýt chết dưới vuốt Phong Lang đến giờ vẫn còn khiến tôi ấn tượng sâu sắc, nhưng tôi phải xác nhận lại một chút.
Đặt xiên thịt thỏ đang nướng xuống đứng dậy, trong ánh mắt khó hiểu của Ivo, tôi đi đến bên cạnh Arannie, đưa tay nâng mặt cô ta lên, mở mắt đối diện với ánh nhìn khó hiểu của cô ta.
Khoảng ba giây sau, tôi xoa đầu cô ta rồi nhảy về chỗ cũ ngồi xuống.
"Ủa, ủa? Đây đây…"
"Được rồi chứ?" Ivo có lẽ đã đoán ra được gì đó.
Tôi quả quyết gật đầu lần nữa.
Không cảm nhận được sát ý rõ rệt, chứng tỏ đúng như lời Ivo nói.
Nếu đã vậy, có lao động miễn phí tại sao lại không dùng chứ?
********
Đồng đội: Nhân loại Quyền Sư - Ivo Manska 【Mới thêm】
Đồng đội: Bán Tinh Linh Du Hiệp - Arannie Lian 【Mới thêm】


0 Bình luận