• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 3: Phong Vân Cliff

Chương 116: Nàng Tinh Linh Bị Dẫn Đi

0 Bình luận - Độ dài: 2,662 từ - Cập nhật:

Cỗ xe ngựa lặng lẽ lăn bánh trên đại lộ, tôi co chân ngồi một góc trên chiếc ghế sofa bọc da cao cấp, mặt mày đầy phiền muộn.

Đây là cỗ xe đã được sắp xếp từ trước. Những hoa văn chạm rỗng điểm xuyết kim loại quý giá trông vừa tinh xảo vừa sang trọng. Bên trong được trang trí và đánh bóng tỉ mỉ bằng các loại gỗ và da thượng hạng, vừa khiến người ta cảm thấy như một tác phẩm nghệ thuật, vừa mang lại cảm giác vô cùng thoải mái khi ngồi.

Nói cách khác, đây là một cỗ xe ngựa xa hoa mà bất cứ ai ngồi lên cũng sẽ cảm thấy vô cùng hưởng thụ.

Ngoại trừ tôi, một kẻ xui xẻo tột cùng.

Tôi nằm mơ cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, ngay lúc tôi tưởng rằng có thể tạm thời thở phào một hơi, gã đó lại đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi… dùng cách mà tôi không mong muốn nhất để cưỡng ép mang tôi đi, phá tan mọi kỳ vọng của tôi về tương lai…

Cuộc sống yên bình cứ thế mà kết thúc.

Đương nhiên… mọi chuyện đã đến nước này, tôi cũng chẳng còn gì để nói. Ai bảo tôi yếu đuối không có khả năng chống trả đến mức ai cũng có thể bắt nạt, không có sức mạnh chính là lỗi lầm căn bản.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thái độ của gã này đối với tôi, hình như có chút khác so với trước đây.

“Tại sao lại ngồi xa như vậy, lẽ nào em nghĩ ta sẽ làm hại em sao.”

Allen ngồi đối diện tôi, dường như có chút không vui trước phản ứng của tôi. Có lẽ vì lúc này tôi đang lạnh mặt co ro ở một góc, với vẻ cảnh giác nhìn chàng? Đương nhiên là có lý do cả!

Ánh mắt tôi dán chặt vào bộ trang phục được xếp ngay ngắn bên cạnh chàng, không chỉ có tất mà ngay cả đôi giày da nhỏ cũng được chuẩn bị đầy đủ, còn có một chiếc mũ tròn nhỏ có vành tinh xảo, trang trí bằng một chiếc nơ bướm nhỏ xinh, trông rất đẹp, nếu đưa cho Vinnie chắc chắn cô bé sẽ rất vui.

Nhưng bây giờ cũng không có ai khác ở đây, bộ quần áo này đặt ở đây là có ý gì?

Để ý thấy ánh nhìn của tôi, Allen mỉm cười, đẩy bộ váy nhỏ màu đen đó đến bên chân tôi.

“Đây là quà ta chuẩn bị cho em, ta nghĩ em sẽ thích nó, thay vào đi.”

Tôi liếc chàng một cái, rồi lại nhìn đống quần áo, bĩu môi quay mặt đi… hoàn toàn không muốn để ý đến chàng.

“Em có biết không, Celice, khi ta thấy em mặc bộ đồ đó… đứng sau lưng gã kia, em có thể tưởng tượng được tâm trạng của ta không.” Allen chống cằm, ánh mắt xuyên qua khe hở của rèm cửa nhìn ra đường phố bên ngoài, giọng nói rất bình thản. “Cảm giác đó… giống như đứa con gái đáng yêu mà mình dồn hết tâm huyết nuôi nấng từ nhỏ, lại ngã vào vòng tay của một gã nhà quê nghèo kiết xác, còn cam lòng tình nguyện mặc lên người bộ đồ nông dân thô kệch xấu xí.”

“……Em có thể hiểu được cảm giác của ta lúc đó không.” Allen quay đầu lại nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt bình thản ấy khiến da đầu tôi tê dại. Thấy mặt chàng ngày càng gần, lòng tôi càng thêm thấp thỏm, chỉ muốn thu mình vào khe hở của toa xe.

“Celice, ta là chủ nhân của em, tất cả của em đều nên dành riêng cho ta… nụ cười của em, sự ngoan ngoãn của em, sự nũng nịu của em, sự thuận theo của em, từng tấc da, từng sợi tóc của em đều thuộc về ta.” Allen cầm một lọn tóc của tôi, đặt lên chóp mũi khẽ ngửi.

Chàng từ trên cao nhìn xuống, một tay chống bên tai tôi, hoàn toàn bao bọc lấy thân hình nhỏ bé của tôi, ánh mắt bá đạo khiến tôi không thể nào đối diện. Tôi hơi đỏ mặt quay đi, ánh mắt lảng tránh, tim đập thình thịch.

Tiếp xúc gần như vậy, lẽ ra tôi phải rất chống đối. Nhưng dưới sự ảnh hưởng của khế ước, tôi lại có một cảm giác rung động kỳ lạ. Sâu thẳm trong lòng dần dâng lên thiện cảm và sự công nhận đối với ‘chủ nhân’ trước mắt. Nếu không phải cố gắng kiềm chế, tôi thậm chí còn muốn đưa tay ra ôm lấy an ủi chàng.

“Còn nhớ không, hồi nhỏ mỗi lần Lina giúp em thay đồ, em đều xị mặt không muốn, còn luôn giấu quần áo đi, kết quả lần nào cũng bị Tiểu Đa tìm lại, vì chuyện đó mà em còn giận con bé một thời gian dài, bây giờ nghĩ lại những ngày tháng đó thật sự rất thú vị.”

Sự mâu thuẫn giữa tâm trí và thể xác này khiến tôi vô cùng khổ sở… đầu óc mơ màng, chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được có người đang nhẹ nhàng gỡ đôi bàn tay đang nắm chặt vì khó chịu trong lồng ngực của tôi ra. Lúc này toàn bộ tâm trí tôi đều dùng để ngăn mình không làm ra hành động đáng xấu hổ, hoàn toàn không có sức để chống lại động tác của người khác.

Thông thường mà nói, tôi không nên yếu đuối đến vậy, trước đây 【Sức Mạnh Khế Ước】 tuy khó chống lại, nhưng chỉ cần cố gắng từ chối vẫn có thể rút ngắn thời gian để miễn cưỡng thoát ra… nhưng lần này, bất kể là mức độ hay thời gian kéo dài, đều mạnh hơn trước gấp mấy lần.

Mà Allen còn chưa sử dụng mệnh lệnh, đã đạt được hiệu quả thế này… điều này khiến tôi rất khó hiểu. Theo kinh nghiệm trước đây, sức mạnh của khế ước càng chống đối thì hiệu quả càng mạnh, nếu tuân theo ngược lại sẽ yếu đi.

Tôi có thể cảm nhận được làn da trước ngực mình đột nhiên hơi lành lạnh, cho thấy nút áo trên đang bị cởi ra… Dù tôi không quan tâm đến việc bị người khác nhìn thấy cơ thể, nhưng giống như một con rối không chút chống đối mặc cho người khác cởi đồ… dù đã trải qua mấy lần tôi vẫn khó mà chấp nhận.

Cho nên tốt nhất là mau chóng đưa ra lựa chọn… trước khi Allen lột sạch đồ của tôi.

Nghĩ đến đây, tôi dứt khoát từ bỏ việc chống đối trong lòng… khi ý thức còn tỉnh táo trước khi kịp làm ra chuyện gì đáng xấu hổ, tôi đột nhiên dùng hai tay đẩy mạnh Allen ra.

“Hửm?” Allen dường như có chút bất ngờ.

Tôi cũng chẳng màng đến cổ áo đã bị cởi hơn nửa, nhanh chóng lấy giấy bút luôn mang theo trong túi ra, viết nhanh rồi giơ mạnh lên cho chàng xem.

“Hờ, em muốn tự mình làm à?” Allen không nhịn được cười rồi ngồi lại vị trí cũ, làm một động tác mời với tôi, người đang áo quần xộc xệch.

Tôi nhân cơ hội thở hổn hển từng ngụm nhỏ để lấy lại cảm xúc phấn khích vừa rồi, sau đó dưới ánh mắt cổ vũ của Allen, tôi lề mề cầm lấy bộ váy nhỏ được xếp ngay ngắn bên cạnh, miễn cưỡng giũ ra… nền đen phối với diềm xếp nếp trắng tinh, dùng ruy băng thắt lại buông xuống bên hông… trông vô cùng tinh xảo.

Thôi được, không ngoài dự đoán lại là váy…

Tôi nghiến răng, liếc nhìn Allen. Chàng dường như rất hứng thú, dựa vào lưng ghế vuốt cằm nhìn tôi, như thể đang mong chờ màn trình diễn của tôi… điều này khiến tôi có chút do dự.

Không quản được nhiều nữa! Tôi nghiến răng kích hoạt niệm lực!

Tiện tay ném bộ quần áo đã được truyền niệm lực về phía Allen… vì là quần áo nên không có chút tổn hại nào, hành động của tôi không bị khế ước xem là tấn công chủ nhân, tất nhiên cũng không có bất kỳ sự trừng phạt nào. Nhân lúc tầm nhìn của chàng bị che khuất, tôi dứt khoát bám vào cửa sổ xe, rướn người định nhảy ra ngoài.

『Ngôn ngữ Tinh Linh』 Quay lại!

Tuy nhiên, sau một tiếng búng tay, tôi ngoan ngoãn ngồi lại vị trí cũ với vẻ mặt vô tội.

Allen bất lực ôm trán, tôi cũng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà nhìn sang một bên.

『Ngôn ngữ Tinh Linh』 Cởi hết quần áo ra.

Tôi lập tức có chút hoảng hốt, cơ thể tự động đứng dậy, hai tay bắt đầu thuần thục cởi nút áo trên. Cùng với chiếc váy hầu gái tuột xuống đất, chiếc băng đô trên đầu cũng bị tôi giật đi, sau đó là chiếc vòng cổ màu đen che đi vòng nô lệ cũng bị tôi tháo xuống, động tác đó còn nhanh hơn cả lúc tôi đeo vào.

Cho đến khi hai tay nắm lấy hai bên chiếc quần bí ngô, không chút do dự định kéo xuống… thì đột nhiên dừng lại, cứng đờ ở đó.

Thời gian chỉ mới trôi qua năm giây…

Lúc này tôi đã hoàn toàn trần truồng, không một mảnh vải che thân để lộ ra một mảng da trắng như tuyết, chỉ còn lại chiếc quần lót nhỏ mà tôi liều mạng chống đối mới giữ lại được, là mảnh vải duy nhất còn sót lại trên người.

Tôi run rẩy đứng đó, mặt đỏ bừng, còn Allen thì ung dung ngồi một bên, không chút khách khí đánh giá tấm thân gần như khỏa thân của tôi, thậm chí còn có tâm trạng tỏ vẻ khen ngợi một phen…

“Quả không hổ là Celice yêu quý nhất của ta, vẫn hoàn hảo như trước… Ừm, so với quá khứ cũng đã lớn hơn một chút.”

Ánh mắt đầy cảm thán của Allen dừng lại trên ngực tôi, khiến tôi vừa xấu hổ vừa tức giận muốn độn thổ. Gã này thích nhìn người khác cởi đồ đến vậy sao? Rõ ràng bề ngoài lạnh lùng vô tình, còn bị người khác gọi là đồ tể Thú Nhân, hai tay dính đầy máu tanh có thể dùng làm hình mẫu cho Đại Ma Vương, vậy mà sau lưng lại có thái độ này? Chuyện này nói ra ai mà tin!

Thấy sức mạnh của khế ước ngày càng tăng, hai tay tôi nắm chặt chiếc quần lót mềm mại, dù đã dùng hết sức cũng không thể ngăn nó tuột xuống. Tôi dứt khoát buông xuôi, một tay kéo tuột chiếc quần bí ngô xuống, tức giận ném về phía Allen… nhưng lại bị chàng hơi nghiêng đầu né được.

Ngươi muốn đến thế, cho hết ngươi đấy, vừa lòng chưa.

Tôi tức đến mức ngực phập phồng không ngừng, nắm chặt đôi tay nhỏ, không hề lùi bước đối diện với Allen. Theo lẽ thường mà nói, bình thường tôi đều rất kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng không biết tại sao trước mặt gã này, tôi luôn không thể kiểm soát được bản thân, tâm trạng dường như hoàn toàn bị chàng kiểm soát.

Cũng may tóc đủ dài, mái tóc mềm mại dài gần chấm đất đã che đi phần lớn cơ thể, ít nhiều cũng có tác dụng che chắn tầm nhìn. Điều này khiến tôi không đến nỗi cảm thấy mình không mặc gì như người rừng, trong lòng cũng miễn cưỡng dễ chịu hơn một chút.

Allen khẽ vỗ tay hai cái, nụ cười trên mặt dường như rất vui vẻ.

“Xem ra cuối cùng em cũng đã hiểu… Celice, em là báu vật mà ta coi trọng nhất. Ta không thể nào chấp nhận cho việc bên cạnh em có bất kỳ dấu vết của ai ngoài ta… Em là vật sở hữu của ta, tất cả của em đều thuộc về ta. Hãy ghi nhớ cảm giác này…”

“Nếu em quên, ta sẽ khiến em nhớ lại.”

Allen giơ tay lên, dịu dàng vuốt ve tóc tôi.

Dù một bụng tức giận không lối thoát, nhưng dưới cái xoa đầu nhẹ nhàng của Allen, tâm trạng vốn đang nghiến răng nghiến lợi của tôi dần dần bình tĩnh lại… còn cảm thấy được vuốt ve như vậy rất thoải mái một cách khó hiểu, cơ thể tự động xích lại gần, mắt lim dim như một chú mèo con chủ động đưa đầu qua.

Kết quả đợi đến khi tôi tỉnh táo trở lại, đã là tư thế cả nửa người trên dựa vào lòng Allen. Ngón tay chàng vẫn đang men theo tóc tôi vuốt xuống sau lưng… Tôi lập tức kinh hãi, vội vàng thoát khỏi lòng chàng.

Cái hiệu quả khế ước chết tiệt này, rõ ràng trước đây cũng không ghê gớm đến vậy, rốt cuộc là chuyện gì… Tôi cắn chặt môi, nhìn thấy khuôn mặt cười tủm tỉm của gã này, biết rằng dù có tức giận cũng vô ích, đành phải nhẫn nhịn.

Trong lòng tạm thời nhận thua, tôi cũng không còn băn khoăn về kết quả đối đầu với Allen nữa. Im lặng nhặt bộ váy nhỏ màu đen vương vãi trên đất lên, cứ thế ngay trước mặt Allen mà dang tay cẩn thận mặc vào. Đã không thể chống đối, chi bằng ngoan ngoãn làm theo, chờ đợi khoảnh khắc đối phương lơ là cảnh giác.

Đúng vậy, trước đây tôi cũng làm như vậy. Đúng rồi, đến lúc đó, tôi có thể thế này…… cũng có thể thế kia…… còn có thể làm như thế này.

******

Nhìn cô bé Tinh Linh trước mặt cuối cùng cũng không gây sự nữa, ngoan ngoãn mặc quần áo.

Lại cảm nhận những cảm xúc tồi tệ đủ loại được truyền đến trong đầu nhờ tác dụng của khế ước, lòng Allen có chút chua xót. Nhất là khi chàng liếc nhìn viên pha lê nhỏ nhắn cổ kính giấu trong lòng, lại càng khẽ thở dài một cách không dễ nhận ra.

【Lòng trung thành: 15】

【Mức độ thiện cảm: 22】

【Mức độ tin tưởng: -1】

Món Ma Đạo Cụ cổ kính tinh xảo này là do Viện Trưởng Guya đưa cho chàng, mấy ngày nay chàng cũng đã học thuộc lòng bản dịch của những chữ viết tương ứng, đã không cần phải tra từ điển nữa. Nói về công dụng cũng vô cùng đơn giản, có thể xem trạng thái của Ma Sủng đã ký khế ước với mình bất cứ lúc nào…

Mặc dù sâu thẳm trong lòng Allen không muốn chấp nhận ‘Celice’ là ‘Ma Sủng’, chàng không thể xem Celice như một Ma Sủng đơn giản, nhưng tất cả những gì chàng tiếp xúc, đều không ngừng nhắc nhở chàng về Celice là Ma Sủng của chàng, sự thật này.

Và bây giờ… Ma Sủng này đang cực kỳ không tin tưởng chủ nhân.

May mà mọi chuyện đều có cơ hội sửa chữa… chỉ cần có thể đưa nàng về nước, sẽ có đủ thời gian để nuôi dưỡng lại tình cảm. Đến lúc đó… tất cả những điều này sẽ không còn là vấn đề nữa.

Nhìn cô bé Tinh Linh đang nhấc chân nhỏ lên mang tất, mặt mày còn không vui.

Allen mỉm cười, trong lòng vô cùng tự tin.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận