• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 3: Phong Vân Cliff

Chương 071: Tinh Linh tháo vát

0 Bình luận - Độ dài: 2,623 từ - Cập nhật:

『…Nàng không thay đồ sao? Ta có thể quay đi, nàng yên tâm, ta sẽ không nhìn trộm đâu. Tin rằng bất kỳ người đàn ông trưởng thành nào cũng sẽ hứng thú với một cô gái cao ráo, quyến rũ và gợi cảm. Đương nhiên nếu ngực có thể lớn hơn một chút thì càng tốt~ Ha ha ha, sức hấp dẫn của phụ nữ trưởng thành, nhóc con nhà ngươi còn chưa hiểu đâu, nhưng đừng lo, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ phát triển thôi… Á~』

Tôi đỏ mặt rụt tay lại sau khi ném hòn đá đi, tức không để đâu cho hết.

Gã này còn dám nói! Nếu không phải hắn đã dùng hết băng gạc của tôi, tôi có ngốc mà ngồi đây chịu lạnh không!

Nếu chỉ có một mình, tôi đã sớm cởi sạch đồ để sưởi ấm rồi! Lại dùng thêm Niệm Động Lực thì chưa đến nửa tiếng, quần áo đã có thể được sấy khô.

Bây giờ ngồi đây, nước trên người còn không ngừng nhỏ giọt, tôi cảm giác mình sắp thành một tảng thịt đông rồi đây này!

『Ho khụ, đúng rồi, nàng đợi ta một lát.』

Tôi khoanh tay run rẩy lắng nghe Ivo đứng dậy rời đi, không lâu sau lại quay trở lại. Chỉ là tiếng bước chân có hơi nặng nề, dường như đang vác thứ gì đó?

"Rầm rầm!"

Hai bên người tôi đột nhiên vang lên tiếng đá tảng nặng trịch rơi xuống đất, khiến tôi giật nảy mình.

Dùng một lần Trinh Trắc, tôi mới thấy vị trí mình đang ngồi đã được hai tảng đá cao hơn đầu tôi tạo thành một không gian nhỏ rộng chừng một mét. Để làm gì vậy? Tôi đang thấy kỳ lạ thì cảm nhận được cơ thể dần ấm lên. Hơi nóng từ đống lửa đối diện dường như bị hai tảng đá hai bên ngăn lại nên bớt thất thoát đi. Ngay cả cơn gió liên tục lấy đi nhiệt độ cơ thể tôi cũng bị ngăn lại phần lớn ở bên ngoài.

Tuy không phải là hoàn toàn chắn được, nhưng đã tốt hơn trước rất nhiều.

『Thế này là được rồi, nàng hẳn là cảm nhận được ánh mắt của ta đúng không? Ngồi vào trong một chút, có lẽ sẽ cảm thấy tốt hơn. Cơn mưa này xem ra tạm thời sẽ không tạnh, ta định đi kiếm chút thức ăn, tiện thể tìm lại hành lý của mình. Xung quanh hang ổ của ma thú cấp Lãnh Chúa thường không có dã thú, về điểm này nàng có thể yên tâm.』

Ánh mắt? Sao hắn biết được, tôi còn chưa kịp nghĩ kỹ thì đã nghe Ivo ho nhẹ một tiếng.

『Còn nữa, ta đề nghị là, nàng nên cởi quần áo ra sấy ngay, kẻo bị bệnh… Nếu nàng không biết phải làm thế nào, ta có thể giúp nàng.』

Tôi vội nắm chặt cổ áo, lắc đầu nguầy nguậy.

『Vậy được rồi, nàng là chủ thuê, nàng quyết. Ta đi một lát, sẽ về nhanh thôi.』

Chủ, chủ thuê? Tôi thành chủ thuê từ khi nào?

Tôi đầy đầu dấu hỏi, muốn hỏi thêm thì Ivo đã xoay người rời đi. Lắng nghe tiếng bước chân dần xa, chìm vào trong tiếng mưa, tôi rụt đầu lại có chút buồn bực.

Thôi kệ đã…

Tôi vén cổ áo lên, kéo mạnh qua đầu, rồi lần lượt rút hai tay ra khỏi ống tay áo, sau đó dùng sức lộn một vòng là cởi được cả chiếc áo choàng ra khỏi người.

Mái tóc dài như thác đổ buông xuống, trong nháy mắt che đi thân thể trần trụi của tôi. Tôi đưa tay sờ lên đầu, vết thương trước đó đã lành hẳn… Xét theo thời gian, có lẽ đã qua khoảng bốn năm tiếng, nói vậy thì… Tôi đặt bàn tay phải được quấn băng kín mít lên đùi, cố gắng tháo ra.

Sau đó, một bàn tay nhỏ nhắn mịn màng, không một tì vết, xuất hiện trước mặt tôi.

Quả nhiên đã hồi phục.

Tôi cử động năm ngón tay, lại nắm thành một nắm đấm nhỏ, hài lòng gật đầu.

Vậy chỉ còn lại cái chân trái bị gãy xương, cảm giác xương cốt hơi nhói đau và ngứa ngáy, có lẽ vẫn cần thêm chút thời gian.

Dù sao tôi cũng không vội, hiệu quả từ khả năng tự chữa lành siêu việt của cơ thể chưa bao giờ khiến tôi thất vọng… mặc dù mỗi lần hồi phục xong bụng đều đói cồn cào.

Tôi nhặt từng dải băng gạc bị vương vãi trên đất lên một cách cẩn thận, không để ý đến mùi máu tanh trên đó mà thu lại hết. Sau đó tôi hơi ngồi dậy, bám vào tảng đá, dùng một lần Trinh Trắc.

Bên ngoài mưa vẫn rơi, không biết bao lâu mới tạnh. Lối đi bằng đá vốn khá bằng phẳng trong hang Sói Gió, vì trận chiến trước đó mà để lại không ít dấu vết. Trong đó có không ít chỗ lõm xuống, lại được nước mưa lấp đầy thành những vũng nước nhỏ. Đây chính là mục tiêu của tôi… vì Ivo không có ở đây, tôi cũng bạo dạn hơn một chút.

Thực ra điều này không khó hiểu, bình thường không có ai bên cạnh thì muốn làm gì cũng được, nhưng khi có người ở gần, sẽ bất giác để tâm và trở nên thận trọng hơn… tôi cũng không ngoại lệ.

Bao nhiêu năm qua, tôi đã quen với việc tự mình giải quyết chuyện của mình. Dù hai chân đi lại khó khăn, nhưng vịn vào vách tường nhảy lò cò qua đó thì hoàn toàn không thành vấn đề.

Điều duy nhất tôi lo lắng là liệu Ivo có đột ngột xông vào, nhìn thấy bộ dạng trần như nhộng của tôi không, thế thì xấu hổ chết đi được. Chuyện như vậy xảy ra một lần đã đủ rồi, tôi không muốn lặp lại lần thứ hai đâu…

Bởi vì từ khi sinh ra đến giờ, tôi cố ý không cắt tóc, nên khi buông xuống toàn bộ, nó gần như có thể che kín cả người, chỉ để lộ đôi chân nên cũng không quá lạnh. Hơn nữa tôi hành động nhanh, đến gần vũng nước ấn băng gạc vào, ra sức khuấy động, rồi vắt mạnh, lặp lại nhiều lần sau đó nhảy về chỗ cũ, cũng không mất bao nhiêu thời gian.

Nhưng làm thế nào để sấy khô mới là chuyện phiền phức, vì bản thân không nhìn thấy, để quá gần đống lửa sẽ bị cháy, quá xa lại không có hiệu quả. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi quyết định dùng Niệm Động Lực để hoàn thành công việc này. May mà sau một hồi nghỉ ngơi, tinh thần lực đã hồi phục lại được một ít, chắc là có thể làm được.

Nghĩ vậy, tôi giơ dải băng gạc đã giặt sạch lên. Cùng lúc đó, một luồng Niệm Động Lực bắt đầu dao động từ đỉnh của dải băng, nhanh chóng quét xuống dưới với tốc độ của một máy quét, khi tôi không ngừng kéo thẳng dải băng, từng đoạn một được thanh tẩy, cho đến khi chạm đến đầu cuối. Đợi tôi lật lại và làm thêm một lần nữa, cảm giác khô ráo khi chạm vào đã trở nên rất rõ ràng.

Tốt lắm, có thể làm được.

Tôi áp dải băng đã được xử lý lên mặt cọ cọ, sạch sẽ, mềm mại và thoải mái, còn tốt hơn tôi nghĩ.

Xem ra việc cận kề cái chết cũng không phải không có thu hoạch, ít nhất là đối với việc điều khiển Niệm Động Lực một cách tinh vi, tôi lại có thêm một sự lĩnh ngộ sâu sắc hơn. Đúng rồi, nếu đã có thể làm vậy, thì…

Lại một luồng Niệm Động Lực khác xuất hiện từ đỉnh đầu, quét thẳng xuống qua hai vai, đầu ngón tay, bắp đùi, bắp chân, và cuối cùng kết thúc ở đầu ngón chân. Đợi tôi nhấc chân lên lắc lắc, rồi cầm ngọn tóc lên vò vò, quả nhiên như tôi nghĩ, sảng khoái như vừa được máy sấy tóc sấy qua.

Mình đúng là thiên tài!

Tôi vui vẻ cong môi, bắt đầu lấy băng gạc quấn lên người… Nói thật, dùng băng gạc làm đồ lót, ngoài việc là hành động bất đắc dĩ khi không có quần áo khác để thay, thì cũng bắt nguồn từ một thói quen hình thành từ khi còn ở với lão già kia.

Kể từ khi khả năng hồi phục dị thường của tôi bị phát hiện, trong năm đầu tiên đen tối nhất ở lòng chảo, trung bình cứ ba ngày tôi lại bị thương một lần. Mặc dù khả năng tự hồi phục của bản thân vẫn luôn tồn tại, nhưng việc mất máu quá thường xuyên vẫn khiến tôi khó mà chống đỡ. Để đảm bảo có thể sống sót, tôi đành phải bắt đầu sử dụng thuốc trị thương và băng gạc dự phòng của lão già.

Cùng với số lần sử dụng tăng lên, tôi bất ngờ phát hiện ra những dải băng gạc cao cấp, vừa thoải mái vừa thực dụng này, thực ra có thể thay thế rất tốt cho bộ đồ ngủ đã rách nát của mình. Đến mức trong khoảng thời gian bộ đồ ngủ hỏng hoàn toàn và không có quần áo để mặc… tôi toàn quấn băng gạc, mình trần chạy lung tung, cảm giác cũng khá thoải mái.

Đương nhiên, đây cũng là lý do lão già kia chẳng hề chuẩn bị quần áo cho tôi.

Ngoài thức ăn ra, ông ta chưa bao giờ quan tâm đến bất cứ chuyện gì của tôi, mọi thứ tôi cần đều phải tự mình nghĩ cách giải quyết.

Thực tế khi tôi rời khỏi lòng chảo, trên người vốn còn một bộ đồ lót, được may vá từ quần áo cũ của lão già… tiếc là đã mất rồi.

Hỏi sao lại mất ư?

Còn không phải do cái gã Ivo kia! Ban đầu xông vào bên hồ, dọa tôi vớ lấy áo choàng rồi chạy. Kết quả đợi khi kịp phản ứng, quay lại bên hồ… không chỉ túi đeo vai biến mất, mà cả áo lót và quần lót phơi trên tảng đá cũng biến mất theo. Chẳng biết bị con thú nhỏ nào tha về làm tổ rồi… thật đáng ghét!

Không phải tôi chưa từng nghi ngờ là bị Ivo lấy đi, nhưng sau nhiều ngày quan sát, cảm thấy chắc là không phải… cộng thêm trong túi vẫn còn băng gạc, nên cũng lười truy cứu.

Nói đến Ivo… tôi đột nhiên nhớ ra. Lúc trước khi tôi được cứu lên, tôi đã đưa ra toàn bộ tài sản của mình hy vọng hắn có thể tha cho con sói con đó. Gã kia nhận lấy hình như có nói một câu gì đó, tôi chỉ nghe được nửa câu đã không trụ nổi mà ngất đi… bây giờ nghĩ lại, lẽ nào hắn xem số tiền đó là tiền thuê? Nhưng mục tiêu của hắn không phải là con sói con đó sao? Hay là bị tôi cảm hóa, nên lương tâm trỗi dậy?

Thật không nhìn ra, tôi lại lợi hại đến thế…

Đợi hắn về, vẫn là để tôi nấu nướng đi. Đối tốt với hắn một chút cũng không có hại…

Phải biết món canh hắn nấu lúc trước, hoàn toàn không có mùi vị gì, thật không biết hắn nuốt trôi kiểu gì.

Tôi đang mải suy nghĩ, đột nhiên một trận gió mạnh thổi qua đỉnh đầu. Tôi giật mình, cái quái gì vậy… không phải nói là sẽ không có dã thú nào đến gần sao?

Lập tức dùng một lần Trinh Trắc, và rồi… tôi thấy một con chim ưng rất lớn đậu trên tảng đá bên cạnh, từ trên cao nhìn xuống chằm chằm vào tôi. Ánh mắt như khóa chặt con mồi ấy, dường như còn mang theo một tia… hưng phấn kỳ lạ. Hả? Tại sao tôi lại có thể đọc được một cảm xúc nhân tính hóa như vậy từ một con chim ưng?

Trong lúc còn đang ngơ ngác, tôi lại nghe thấy một tiếng bước chân khe khẽ. Hỏng rồi hỏng rồi, Ivo đã về rồi sao? Tôi còn chưa xong…

Tôi vội vàng kết thúc việc quấn dải băng gạc sắp xong, luống cuống tay chân thắt vội một nút thòng lọng, vừa đúng lúc nghe thấy tiếng bước chân đó dừng lại ngay trước mặt tôi.

Còn nói sẽ không nhìn trộm… cái gã này! Hửm? Không đúng!!!

Lông tơ toàn thân tôi đều dựng đứng cả lên, tôi đột nhiên nhận ra, tiếng bước chân nhẹ nhàng này, hình như hoàn toàn không phải của Ivo.

********

Đôi chân mang ủng da giẫm vào vũng nước, nàng Du Hiệp khoác áo choàng ướt sũng, nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất cẩn thận quan sát mục tiêu trước mặt.

Đây là một bé gái Tinh Linh nhỏ tuổi, mái tóc đen huyền bí gần như che kín hoàn toàn thân hình nhỏ nhắn trắng như tuyết của cô bé. Làn da nhẵn mịn toàn thân lại được quấn quanh bằng những dải băng gạc trắng tinh một cách kỳ lạ. Mái tóc đen quá dài xõa xuống mặt đất, sự tương phản giữa đen và trắng ấy, tựa như băng tuyết trong đêm đông trên mặt Hồ Ngọc Lục, thể hiện một sự hài hòa và tự nhiên tinh tế.

Dù sắc mặt rất nhợt nhạt, bờ vai nhỏ nhắn co rúm lại, ngồi trên một phiến đá nhỏ, bé gái Tinh Linh này toát lên một khí chất yếu đuối khiến người ta không kìm được mà muốn quan tâm. Đặc biệt là khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo với những đường nét vô cùng mềm mại, nhưng lại lộ ra vẻ ngơ ngác… càng khiến cho bất kỳ người đàn ông nào cũng muốn ôm vào lòng mà che chở.

Tiếc là, cô bé sắp phải chết rồi.

Cô Du Hiệp lạnh lùng rút đoản kiếm ra, nhìn chằm chằm vào Tinh Linh nhỏ bé đang từ từ mở mắt.

Nhiệm vụ phải được hoàn thành, và đây là cơ hội tốt nhất. Cho dù sau đó có bị vị các hạ kia đánh chết, cũng phải giết chết Tinh Linh nhỏ bé này trước đã.

Nhưng đôi mắt của cô bé thật sự rất đẹp… giống như pha lê đen, u tối sâu thẳm tựa như ẩn chứa cả những vì sao, khiến người ta bất giác muốn đắm chìm vào. Nhìn kỹ vào bên trong đó… rốt cuộc có… gì?

Khoảnh khắc tiếp theo, nàng Du Hiệp như bị điện giật, cơ thể đột ngột chấn động. Sau đó, không thể tin được mà từ từ ngã xuống.

Cảnh tượng bất ngờ này khiến hang động trở nên tĩnh lặng một cách kỳ dị.

Con chim ưng bị kinh động, theo bản năng muốn bay lên.

Thế nhưng dù có liều mạng đập cánh, nó vẫn không thể nào rời khỏi tảng đá đó, như thể bị một sự trói buộc vô hình nào đó giữ chặt lại.

Cho đến khi… bên ngoài có tiếng nói vọng vào.

『Hửm? Celice, đây là con mồi bắt được ở đâu thế?』

********

Niệm Lực Cường Hóa - Lv2【Thăng Cấp】

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận