• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 3: Phong Vân Cliff

Chương 060: Tinh Linh Trong Rừng

0 Bình luận - Độ dài: 2,810 từ - Cập nhật:

Nhưng sự thật đã chứng minh, dù có tằn tiện đến mấy, thức ăn rồi cũng sẽ có lúc cạn kiệt… Vào khoảng ngày thứ hai mươi sáu, cuối cùng tôi cũng ăn hết sạch bánh mì và nước uống. Dù không biết đã bay đến nơi đâu, cũng chẳng rõ điểm đáp sẽ ở vị trí nào, nhưng tôi hiểu rằng mình phải tìm nơi hạ cánh… Không thức ăn, không nước uống. Nếu cứ tiếp tục trôi nổi thế này, cái kết duy nhất chờ đợi tôi chính là chết đói.

Vậy nên, nhân lúc còn chút sức lực, tôi lê tấm thân cứng đờ, quấn chặt chăn, mò đến mép lò đốt, xúc gần hết phần Nhiên Sa còn lại bên trong ra ngoài. Sau khi chắc chắn khí cầu không còn trôi nổi ổn định mà bắt đầu hạ xuống dần, tôi vội vàng chui trở lại khoang thuyền vẫn còn khá ấm áp, ôm đầu cuộn tròn người lại để nghỉ ngơi giữ sức.

Khoảng nửa giờ sau, nhiệt độ xung quanh dường như đã ấm lên không ít. Tôi ló đầu ra, dùng mũi cảm nhận không khí xung quanh, không còn lạnh buốt như thể đang ở trong tủ lạnh giống vài giờ trước… xem ra đã hạ xuống một độ cao nhất định. Phía dưới mơ hồ truyền đến tiếng xào xạc như gió thổi qua rừng cây, cùng với tiếng chim hót líu lo… Lẽ nào là một khu rừng? Tôi có chút phấn khích…

Trong khoảng thời gian tiếp theo, khinh khí cầu tiếp tục hạ xuống, khoảng cách với mặt đất ngày càng gần. Vẫn còn một chút thời gian, tôi nghĩ mình nên chuẩn bị sẵn sàng.

Tôi lật chăn ra, không khí lạnh lẽo bên ngoài khiến tôi rùng mình một cái. Tôi xoa xoa vai rồi ngồi dậy, lấy một chiếc áo choàng dài từ chiếc thùng gỗ trong góc khoang thuyền.

Đây là một chiếc áo choàng có chất liệu khá tốt, từng bị vứt như giẻ lau trong một góc nhà kho, được tôi nhặt về vá lại, sửa sang, giặt sạch rồi cất kỹ. Lúc đó tôi còn cố ý chừa ra đủ khoảng trống cho sự phát triển của mình trong tương lai, nhưng xem ra bây giờ… có vẻ hơi thừa thãi.

Sau khi duỗi thẳng tay, ống tay áo chỉ miễn cưỡng để lộ đầu ngón tay. Còn vạt áo không được ngay ngắn cho lắm thì gần như che kín cả đầu gối… Thôi được rồi, rõ ràng là áo choàng ngắn mà tôi lại mặc thành áo choàng dài. Xem ra vóc người nhỏ bé cũng có cái lợi của nó, ít nhất là tiết kiệm vải hơn. Tự an ủi mình như vậy rồi mặc trang phục xong xuôi, tôi chỉnh lại tóc và vị trí của chiếc mũ trùm sau đầu, rồi đeo chiếc ba lô nhỏ chứa toàn bộ hành lý của mình lên người. Dẫm lên vô số tấm da thú và chăn lông không thể mang đi dưới chân, tôi bước ra khỏi khoang thuyền.

Âm thanh từ khu rừng ngay bên dưới đã rất gần rồi. Tôi thậm chí còn nghe thấy tiếng vài con chim bay vút qua khinh khí cầu… Điều này có nghĩa là mặt đất mà tôi hằng mong đợi đã ở ngay trước mắt. Tôi nắm chặt hai bên mạn thuyền, vừa phấn khích lại vừa có chút căng thẳng. Bởi vì tôi không biết điểm đáp ở đâu, là ngọn cây? Hay bãi cỏ? Hay trong hồ? Cảm giác không biết trước khiến người ta bất an, nhưng ngay sau đó tôi cảm nhận được một cơn chấn động dữ dội, xen lẫn với tiếng vô số cành cây gãy lìa va vào nhau.

Điều này cho thấy nơi hạ cánh, rất có thể là nơi tôi mong muốn nhất…

Ngọn cây?

Ý nghĩ trong đầu vừa lóe lên, tôi còn chưa kịp vui mừng thì đột nhiên cảm thấy cơ thể chấn động mạnh, như một chiếc xe đang chạy tốc độ cao đâm phải tảng đá lớn, cả người bị hất văng ra ngoài một cách không thể kiểm soát.

Nhưng thân là một Tinh Linh, nếu dễ dàng ngã như vậy thì thật quá mất mặt.

Lập tức khởi động Tâm Linh Trinh Trắc, tôi tao nhã xoay người trên không, điều chỉnh tư thế, cuối cùng tiếp đất bằng hai chân một cách ngoạn mục mà không gặp chút nguy hiểm nào.

Ánh nắng chiếu lên người ấm áp, cơn gió nhẹ thổi bay mái tóc trước trán của tôi, vài sợi tóc tinh nghịch khẽ lướt qua má, cảm giác ngưa ngứa rất dễ chịu. Lắng nghe tiếng chim hót líu lo xa lạ vang lên khắp nơi, bước đi trên thảm cỏ mềm mại. Tôi nhắm mắt, vui vẻ xoay một vòng rồi nhẹ nhàng ngả người ra sau.

Nằm ngửa trên thảm cỏ, tận hưởng hương thơm của đất trời và cây cỏ, tựa như một cơn mưa lành vô hình đang dịu dàng tưới mát cơ thể gần như khô cạn của tôi. Cảm giác sảng khoái đã xa cách từ lâu khiến tôi không khỏi duỗi người, muốn hét thật to…

Tự do rồi sao? Tự do rồi~~ Thật sự tự do rồi!!

Nghĩ đến sáu năm ròng rã khổ cực của mình, đây là lần đầu tiên tôi được đi lại trên mảnh đất này theo ý muốn của bản thân… sống mũi bất giác có chút cay cay.

Nhưng tôi đã kìm lại.

Một ngày đáng mừng như vậy, tại sao phải phá hỏng tâm trạng của mình chứ? Tôi dùng mu bàn tay đặt trên trán che đi khóe mắt, hít sâu vài hơi thật mạnh, cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Tiện tay sờ sờ cái bụng nhỏ lép kẹp của mình, tôi bật người ngồi dậy, bắt đầu quan sát xung quanh.

Còn về sau này phải làm sao? Tạm thời tôi chưa nghĩ đến, trôi nổi trên trời lâu như vậy, bây giờ tôi chỉ muốn tìm chút gì đó lót dạ, tiện thể tìm một nơi không chao đảo để ngủ một giấc thật ngon. Những người chưa từng ngồi khinh khí cầu sẽ không thể tưởng tượng được cảnh ngủ trên trời là như thế nào đâu…

Không một chút cảm giác an toàn, cả ngày lắc lư qua lại, ngay cả trong mơ cũng có thể bị đánh thức bất cứ lúc nào, đó tuyệt đối không phải là một trải nghiệm thú vị.

Ở trong bồn địa hơn ba năm, ma pháp [Tâm Linh Trinh Trắc] đã được tôi vận dụng ngày càng thành thục, phạm vi cực hạn đã tăng từ bán kính bốn mươi mét lên một trăm mét. Về phần thời gian hồi chiêu, nó đã được rút ngắn xuống còn hai giây, gần như có thể bỏ qua. Con người bình thường chạy một trăm mét cũng mất từ 11 đến 15 giây, còn tôi là một Tinh Linh, khả năng vận động dù mạnh hơn con người rất nhiều… nhưng cũng không thể đạt tới tốc độ một trăm mét trong hai giây. Cho nên, có thể nói rằng hạn chế lớn nhất từng kìm hãm hành động của tôi đã hoàn toàn không còn nữa.

Từ hình ảnh mà Tâm Linh Trinh Trắc thu được, xung quanh toàn là những cây cổ thụ cao ngất không thấy đỉnh, mỗi cây đều to bằng khoảng hai người ôm, thân cây thẳng tắp cho đến tận ba mươi mét trở lên mới bắt đầu phân nhánh, nhưng điều này không làm khó được tôi. Chọn một trong những cây to khỏe nhất, tôi bước tới vịn vào thân cây, nhắm chặt mắt, từ từ thở nhẹ, cố gắng hòa quyện hơi thở của mình với sức sống mà cây cổ thụ tỏa ra.

Khoảnh khắc cây cối tràn đầy hơi thở tự nhiên hòa quyện với dao động sinh mệnh của bản thân tôi, cảm giác nhẹ bẫng đã lâu không có lại tràn ngập khắp cơ thể. Toàn bộ thân thể dường như không còn trọng lượng, nhẹ nhàng linh hoạt như thể có thể bay lên bất cứ lúc nào… Tôi thuận theo sự thúc đẩy của bản năng, nhấc chân đặt lên thân cây, khẽ nhảy một cái rồi “đi” lên.

Hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của trọng lực, hai chân đứng vững trên thân cây, cả cơ thể song song với mặt đất tạo thành một góc 90 độ.

Có lẽ ở Địa Cầu, nếu ai đó nhìn thấy cảnh này sẽ nghĩ đó là một màn ảo thuật kỳ diệu, tuyệt đối sẽ không tin là thật.

Thế nhưng ở thế giới này, đây chính là thiên phú chủng tộc của Tinh Linh…

[Tự Nhiên Chi Tâm]

Hòa mình vào loài thực vật mà bản thân tiếp xúc, dù là những chủng loại khác nhau nhưng lại có hơi thở sinh mệnh gần như tương đồng, khi chồng chất lên nhau sẽ tạo ra hiệu quả không thể tưởng tượng nổi.

Không gian tối đen trước mắt nhanh chóng lan ra như gợn sóng, tựa như radar nhanh chóng xây dựng nên một hình ảnh ba chiều với tông màu xám. Những đường nét mờ ảo trong suốt phủ kín gần như toàn bộ không gian xung quanh… đó là mạng lưới cành lá được tạo thành từ sức sống của cây cối. So với hình ảnh cố định của Tâm Linh Trinh Trắc, tầm nhìn này rõ ràng hơn và phạm vi cũng rộng hơn.

Trong những năm ở bồn địa, tôi đã từng hệ thống lại những kiến thức và kỹ năng mình học được. Trong đó, thứ thuộc về Tinh Linh – Tự Nhiên Chi Tâm, là sức mạnh bí ẩn và kỳ diệu nhất… Chỉ cần dùng da tiếp xúc với bất kỳ loài thực vật sống nào, không chỉ có thể chia sẻ cảm nhận và một số thông tin của đối phương, mà còn có thể tạm thời “gắn” mình vào loài thực vật đang tiếp xúc, trở thành một phần của nó.

Hình ảnh do Tâm Linh Trinh Trắc để lại trong đầu vẫn tĩnh lặng như thường lệ, tôi không vội vàng, tiếp tục thả lỏng cơ thể. Dần dần, những hình ảnh đó gợn lên vài đường sóng vi diệu, những đường nét mờ ảo màu xám tro trong tầm nhìn của Tâm Linh Trinh Trắc từ từ thay đổi… hình ảnh cố định ban đầu được thay thế bằng những đường nét mờ ảo trong suốt. Sau đó, tôi “nhìn” thấy chính mình, một bóng hình nhỏ bé trong suốt như u hồn đang ngồi xổm trên cây – đó là góc nhìn của cái cây.

Bởi vì không có ai chỉ dạy, những thiên phú và kỹ năng thuộc về Tinh Linh, tôi chỉ có thể tự mình tìm tòi… Lão đầu từng trồng vài cây ăn quả trong bồn địa, và tôi đã biến chúng thành sân tập của mình. Dưới chế độ tầm nhìn của [Tự Nhiên Chi Tâm], mọi thứ tôi có thể “nhìn” thấy đều hiện ra ở trạng thái sợi tơ mờ ảo trong suốt. Thực vật ở đây được tạo thành từ vô số đường nét, còn sinh vật thì có đường nét thô hơn một chút… Nếu xuất hiện hình dạng khói mây đại diện cho năng lượng hội tụ, đó chắc chắn là một loại khoáng vật hoặc quả cây nào đó. Tôi nhớ lần đầu tiên tìm ra chức năng này, tầm nhìn hoàn toàn mới lạ và kỳ diệu ấy đã khiến tôi vui vẻ chơi đùa suốt cả một đêm.

Nhưng xem ra gần đây không có thứ gì tôi muốn cả.

Tôi có chút thất vọng, nhưng cũng không quá để tâm. Có [Tự Nhiên Chi Tâm], tôi chưa bao giờ lo sẽ chết đói trong rừng, cùng lắm thì gặm lá cây tôi cũng có thể sống sót. Dù sao thì đối với dạ dày của Tinh Linh, chỉ cần là chất xơ thực vật có sức sống, đều có thể được phân giải hoàn toàn thành năng lượng sống cần thiết… nhiều nhất chỉ là khẩu vị rất tệ, và khiến người ta cảm thấy rất khó chịu mà thôi.

Thực tế, sau khi hiểu rõ hiệu quả của [Tự Nhiên Chi Tâm], tôi mới thực sự hiểu tại sao người ta luôn nói rằng, trong rừng Tinh Linh là bất khả chiến bại… Dù yếu ớt như tôi, trong một môi trường được bao phủ bởi thực vật, chiếm được ưu thế về tầm nhìn, năng lực hành động lại được tăng cường đáng kể… đối mặt với bất kỳ kẻ địch nào, tôi cũng tự tin có thể đứng ở thế bất bại.

Nghĩ như vậy, tôi cảm thấy mình cũng khá lợi hại.

Nhưng tôi tuyệt đối sẽ không vì thế mà đắc ý.

Suy cho cùng, từ lúc vừa mới sinh ra đã bị con người bắt trộm, sau đó bị nuôi như thú cưng suốt ba năm, rồi bị vứt bỏ xuống sông suýt chết đuối. Khó khăn lắm mới sống sót, chưa kịp đến chỗ Thú Nhân làm đầu bếp để ổn định được bao lâu, lại bị thích khách truy sát suýt chết trong rừng. Sau đó còn bị ép làm không công cho lão đầu nóng tính kia. Những trải nghiệm bi thảm như vậy đã sớm dạy cho tôi sự tàn khốc của thế giới này.

Nếu không có đủ thực lực, muốn sống tự do cũng là một điều xa xỉ.

Yêu cầu của tôi không cao, chỉ muốn bảo vệ tốt bản thân, có thể sống một cuộc sống yên tĩnh và tự tại là đủ rồi. Nhưng hy vọng nhỏ nhoi như vậy cũng luôn bị dễ dàng phá vỡ…

Có lẽ, chỉ có vương quốc Tinh Linh trong truyền thuyết mới có thể cho tôi môi trường sống mà tôi mong muốn… nhưng rốt cuộc nó ở đâu?

Tôi suy nghĩ nửa ngày cũng không có manh mối gì, vẫn nên tìm cách lấp đầy bụng trước đã.

Từ nay về sau, sẽ không còn thức ăn có sẵn nữa rồi.

…………

……

Nửa giờ sau…

Một bóng chim lướt qua bầu trời.

Rất nhanh, một bóng người phong trần mệt mỏi đã đến trước chiếc khinh khí cầu hư hỏng.

“Hoa Lạc, là ở đây sao?” Người nói là một giọng nữ, nghe có vẻ hơi khàn.

Dưới bóng chiếc mũ trùm là những lọn tóc đỏ rực đang bay phấp phới, để lộ ra chiếc cằm và đôi môi mỏng rõ ràng đang trong tình trạng thiếu nước kéo dài, nhưng vẫn không mất đi vẻ quyến rũ của phụ nữ. Cô ấy có vóc người cao, thân hình vô cùng cân đối. Chiếc váy da ngắn bên dưới áo choàng đồng phục đã sờn rách nghiêm trọng, thế nhưng cây cung dài tinh xảo đeo sau lưng lại được bảo dưỡng rất tốt. Thân hình săn chắc được bao bọc trong lớp da cũ kỹ, trông vừa gợi cảm lại vừa tràn đầy vẻ hoang dã.

Mà đối tượng cô ấy đang nói chuyện, thì đáp xuống khung gỗ của khinh khí cầu trong một tiếng gió… đó là một con chim ưng khổng lồ có bộ lông mượt mà. Nhận thấy câu hỏi của chủ nhân, nó cất lên tiếng kêu trong trẻo để đáp lại. Cô gật đầu, dùng bàn tay thon dài có đeo bao ngón tay lật tấm khí nang khâu bằng da thú lên, rồi dời những tấm ván gỗ đã biến dạng và gãy nát sang một bên. Phớt lờ những tấm da thú quý hiếm trải đầy mặt đất, cô cúi người, quét mắt nhìn một lượt, đưa tay nhặt lên một mẩu bánh mì vụn, đưa lên mũi ngửi, rồi cẩn thận cho vào miệng nhai kỹ.

“…Là lúa mạch Gil do Thú Nhân trồng.”

Ánh mắt cô tìm kiếm khắp nơi, đột nhiên sáng lên, từ một trong những tấm da thú nhặt lên một sợi tóc đen mảnh đến mức gần như không thể nhìn thấy.

“Con người và Thú Nhân không có tóc mảnh như vậy đâu.”

“Quả nhiên là ở đây sao…”

********

Tâm Linh Trinh Trắc - Lv4 [Thăng Cấp]

Pháp Sư Chi Thủ - Lv4 [Thăng Cấp]

Phạm Vi Cấm Ma - Lv3 [Thăng Cấp]

Tinh Thần Trùng Kích - Lv3 [Thăng Cấp]

Trù Nghệ - Lv5 [Thăng Cấp]

Âm Luật - Lv3 [Thăng Cấp]

Luyện Kim Thuật - Lv3 [Thăng Cấp]

Niệm Lực Cường Hóa - Lv1 [Đã Học Được]

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận