• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 3: Phong Vân Cliff

Chương 083: Tinh Linh bụng đói

0 Bình luận - Độ dài: 3,412 từ - Cập nhật:

Cũng may bây giờ không phải thời chiến, lính gác cũng không có thói quen kiểm tra hàng hóa. Sau khi nộp đủ thuế vào thành, cỗ xe ngựa dễ dàng được cho đi qua.

Tôi gắng gượng vực lại tinh thần, bò dậy đẩy hé nắp thùng ra một khe nhỏ. Vận dụng khả năng dò xét để nhìn ra bên ngoài…

Thành phố này lớn hơn nhiều so với thị trấn trước đó, chỉ riêng cổng thành đã cao bằng mấy tầng lầu. Đi qua cổng vòm, cỗ xe chạy trên đường phố lớn bằng phẳng hơn tưởng tượng. Là một Tinh Linh bị con người nuôi nhốt từ khi sinh ra, tôi rất hiếm khi có cơ hội một mình quan sát thành phố của loài người.

Những ngọn đèn đường hình thoi có kiểu dáng độc đáo, những mái nhà hình tam giác nhọn cũng rất đặc trưng, nhà cửa hai bên đường được xây dựng vô cùng ngay ngắn, và hầu hết đều là những công trình hai tầng. Có lẽ vì sắp đến chiều tối, người đi đường lúc này không nhiều, chỉ có những thương nhân vội vã ra vào thành đang điều khiển xe ngựa qua lại. Từ những cánh cửa đóng kín gần đó, thỉnh thoảng lại thoảng ra mùi thơm của bữa tối, chứng tỏ cho thời gian hiện tại.

Đói quá đi mất…

Mấy ngày không được uống nước, môi tôi nứt nẻ, chỉ có thể lặng lẽ đếm vòng quay của bánh xe mà chờ đợi… cho đến khi cỗ xe cuối cùng cũng dừng lại ở một nơi nào đó.

"Chào, lâu rồi không gặp, dạo này vẫn ổn chứ?"

"Haha, bạn hữu thân mến của tôi ơi! Chúc buổi tối tốt lành, đường xa vất vả rồi. Trên đường không có vấn đề gì chứ?"

"Cũng ổn, chỉ là gặp chút rắc rối nhỏ ở chợ Oz."

"Chợ Oz? Tôi nghe nói ở đó xuất hiện một Tinh Linh, chính là Tinh Linh tóc đen bị treo thưởng một nghìn đồng Ma Tinh đó."

"Tinh, Tinh Linh? Một nghìn đồng Ma Tinh?"

"Đúng vậy, ông không biết sao? Nghe nói một đội mạo hiểm giả đã tìm thấy Tinh Linh đó trong rừng, rồi lừa phỉnh chuẩn bị đến Gale để đổi lấy tiền thưởng, kết quả là bị lộ ở chợ Oz, để nhóc con đó chạy thoát trước rồi."

"Hahaha! Lũ ngu ngốc này, nếu là tôi, cứ đánh ngất rồi trói lại, nhốt vào lồng mà vận chuyển đi, cần gì phải phiền phức như vậy."

"Chậc, ai mà không nói thế chứ, một trăm nghìn đồng vàng cứ thế bị chúng để vuột mất."

"Haizz! Sao tôi lại không gặp được cơ hội tốt như vậy chứ!"

"Thôi nào thôi nào, bên ngoài lạnh lắm, chúng ta vào trong rồi từ từ nói chuyện."

Xung quanh dần yên tĩnh trở lại, hai người nói chuyện dường như đã vào nhà, tôi cũng nhân cơ hội này cố gắng đẩy nắp thùng ra… không khí hơi lạnh khiến cái đầu mê man của tôi tỉnh táo hơn một chút.

Dưới khả năng dò xét, tôi thấy đây là một khu nhà cao lớn, cổng và hành lang mái hiên rộng rãi, cảm giác như một loại hội quán nào đó. Bên cạnh còn có không ít xe ngựa đang đỗ, chỉ là không thấy người đâu, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng huyên náo từ trong nhà vọng ra.

Tôi lặng lẽ nhảy xuống xe, chỉnh lại mũ trùm và vạt áo choàng, rồi đeo lại chiếc túi nhỏ, bước trên nền đá lạnh lẽo rời khỏi nơi này. Tôi không muốn gây rắc rối, cũng không muốn bị ai phát hiện. Bây giờ tôi phải nhanh chóng tìm chút gì đó để ăn… nhiều ngày không ăn không uống, thể lực đã sớm tụt xuống dưới mức báo động, cơn đói làm tôi mê man, có thể ngã gục bất cứ lúc nào.

Trọn vẹn mười sáu ngày đêm, chỉ dựa vào một miếng bánh và một túi nước… thậm chí bốn ngày cuối cùng không ăn bất cứ thứ gì. Nếu là người bình thường có lẽ đã sớm gục ngã, nhưng tôi lại có thể kiên trì một cách kỳ diệu, cũng nhờ vào công của việc thường xuyên không được ăn no. Dù kỹ năng này cũng chẳng có gì đáng tự hào…

Nhưng, bây giờ nên đi đâu tìm thức ăn đây?

Đứng ở đầu dãy phố, nhìn những con đường và tòa nhà rộng lớn như mê cung, tôi có chút mờ mịt.

Tôi lặng lẽ đi trên phố, cố tình đi sát mép tường để giữ khoảng cách với người khác. Đường phố ở đây sầm uất hơn, mặt đường rộng hơn gấp đôi so với thị trấn trước… Lúc này gần về đêm, vẫn còn không ít cửa hàng ven đường chưa đóng cửa, đủ loại tiếng rao hàng vang lên không ngớt, người qua lại cũng rất nhiều. Khắp nơi là một khung cảnh thành phố náo nhiệt.

Nhưng những điều này không liên quan đến tôi, bây giờ tôi chỉ muốn mua chút gì đó để lấp đầy bụng, dù chỉ là một mẩu bánh mì cũng được.

Nói đến bánh mì, tôi dường như ngửi thấy mùi thơm.

Tôi nhanh chân đi đến trước một bệ cửa sổ, nhón chân vịn vào mép cửa để quan sát bên trong… mùi thức ăn nồng nàn ập vào mặt. Kết quả dò xét cho thấy, những chiếc bánh mì đủ hình dáng và chủng loại gần như lấp đầy các kệ trong nhà, khiến tôi nhìn mà muốn chảy nước miếng.

"Này, nhóc con, muốn mua gì nào?"

Một khuôn mặt to lớn xuất hiện trước mặt tôi, tôi có chút căng thẳng. Nhưng vì thức ăn, tôi cũng chẳng để tâm được nhiều.

Mở chiếc túi nhỏ ra, tôi thò tay vào lục lọi một lúc lâu, mới lấy ra một gói giấy nhỏ, đặt lên bệ cửa sổ rồi nhẹ nhàng đẩy qua.

"Đây là cái gì?"

Tôi nhanh chóng dùng giấy bút viết nội dung, giơ lên cho ông ta xem.

"Gia… vị? Đó là cái quái gì. Mở ra được không?"

Tôi lập tức gật đầu, lòng đầy mong đợi.

Thế rồi, tôi nghe thấy vị đầu bếp đó, ngay trước mặt tôi mở gói giấy ra… và sau đó.

"Hắt xì! Hắt xì! Khụ, khụ khụ! Cái, cái quái gì thế này, nhóc con chết tiệt! Hắt xì! Mày… mày lại dám chạy đến đây phá phách, hắt xì!"

Sự việc hoàn toàn ngoài dự đoán của tôi… tôi bối rối nghe vị đầu bếp không ngừng hắt hơi, rồi có thứ gì đó ném về phía tôi… vì quá đói nên tri giác đã yếu đi, tôi không kịp phản ứng đã bị ném trúng đầu… Nghe thấy tiếng chửi rủa giận dữ của vị đầu bếp, trước khi ông ta vung gậy gỗ xông ra, tôi vội vàng chạy khỏi đây.

"Cút! Cút ngay cho tao! Đồ nhóc phá hoại, tao sẽ không bán cho mày bất cứ thứ gì! Đừng có quay lại nữa!"

Tay ôm trán, tôi nén nỗi tủi thân và đau đớn, tiếp tục đi về phía trước.

Tuy nhiên, sau khi thử liên tiếp mấy cửa hàng, họ hoặc là lắc đầu, hoặc là ném trả lại… sự thật chứng minh, không một ai nhận ra thứ gọi là ‘gia vị’ này. Muốn dùng nó để đổi lấy thức ăn, hoàn toàn không có hy vọng… tôi có chút lặng người. Cảm giác trống rỗng trong dạ dày không ngừng cảnh báo, cảm giác không thể trụ vững liên tục xói mòn ý thức của tôi.

Khi đi ngang qua một chiếc thùng gỗ nhỏ, tôi tạm dừng lại nghỉ một lát. Mở lại chiếc túi, túi nước đã cạn từ lâu… những thứ có thể dùng để lấp đầy bụng đã ăn hết từ mấy ngày trước, trong túi thực sự không còn gì ăn được nữa… không, có lẽ là có?

Tôi do dự nhặt lên một nắm giấy nhỏ… con người không ăn được giấy, có lẽ Tinh Linh thì có thể? Nguyên liệu đến từ thực vật, ít nhiều cũng có thể lấp bụng nhỉ? Nghĩ vậy… tôi cầm một mảnh giấy, thử nhét vào miệng, nhẹ nhàng nhai.

Khô khốc và vô vị, cắn vào giống như nhai vải, nhưng lại rất mềm, sau khi khó khăn nuốt xuống cũng không có cảm giác gì nhiều. Dường như chẳng hấp thụ được bao nhiêu dưỡng chất đã bị dạ dày phân giải mất… nói cách khác, dù tôi có ăn hết tất cả giấy, cũng không có tác dụng lấp đầy bụng chút nào.

Hơn nữa, cứ tiêu hao những tờ giấy quý giá này như vậy, lỡ gặp phải tình huống cần giao tiếp, tôi phải làm sao đây?

Không được…

Tôi dùng sức vỗ vỗ vào mặt, ép mình tỉnh táo lại… tôi có thể cảm thấy cơ thể cực kỳ mệt mỏi, đầu óc mơ màng như có một sự thôi thúc muốn nằm xuống.

Trước đó hoàn toàn dựa vào việc tự thôi miên ‘sắp có đồ ăn rồi’, kiên trì đến bây giờ lại chẳng thu được gì. Hậu quả của việc quá lạc quan đã dần dần hiện rõ trên người tôi… dù chỉ ngồi đây, cơ thể tôi cũng đang run nhẹ, ngay cả đứng dậy cũng rất khó khăn, cảm giác như sắp đến giới hạn rồi…

Tôi có chút nản lòng, nếu ở trong rừng, với bản năng của một Tinh Linh thì chẳng lo không tìm được đồ ăn. Nhưng đứng giữa con phố mơ hồ bài xích mình thế này, dù tôi muốn làm gì cũng không hề dễ dàng…

Dường như thành phố này đang bài xích sự tồn tại của tôi, cảnh cáo kẻ không mời mà đến này mau cút đi.

Không thể giao tiếp với người khác, xung quanh đều là người lạ, kiến thức thông thường hoàn toàn khác với những gì tôi biết…

Một kẻ như tôi… liệu có thể sống sót một mình không?

Tôi có chút lặng người.

Từ bỏ cuộc sống nhàn nhã không lo ăn mặc, mặc kệ lời dặn dò của ông lão mà trốn ra ngoài. Kết quả bây giờ lưu lạc đầu đường, suýt nữa thì chết đói… tôi coi như đã hiểu tại sao lúc ông lão sắp đi, lại cố tình nói những lời đó.

Trong mắt ông ta, một Tinh Linh cưng được nuôi dưỡng lâu ngày… sau khi mất đi sự bảo bọc của chủ nhân, không thể nào tự mình sống sót… đây hẳn là nhận thức chung của loài người.

Nếu cứ thế này mà đói ngất đi, bị ông lão biết được chắc chắn sẽ bị cười cho chết mất. Hoặc là, giống như trong phim, đang đi thì đột nhiên ngã quỵ, nằm trên đất không ai đoái hoài, cho đến khi hoàn toàn mất đi hơi thở. Có lẽ sau đó, sẽ bị người ta lột sạch tài sản, rồi vứt xác vào đống rác?

Với thân xác Tinh Linh này của tôi… dù sao cũng có chút giá trị, làm thành mẫu vật có lẽ… sẽ có người cần nhỉ?

Mình đang nghĩ cái gì thế này…

Tôi lắc mạnh đầu, ép mình không được suy nghĩ lung tung.

Sẽ có cách thôi… tôi tự cổ vũ mình.

Nhắm mắt tựa gáy vào tường, trong đầu hình ảnh dò xét, những đường nét xám xịt nhấp nháy như sắp tắt ngấm. Tôi biết đây là biểu hiện của bộ não bị cơn đói hành hạ, không thể tập trung chú ý.

"Thiệt tình~ đám lính đánh thuê đó ai nấy cũng đều là sâu rượu. Còn bắt mình phải dọn dẹp…"

Trong lúc tinh thần đang mơ màng, tôi nghe thấy một tiếng phàn nàn từ gần đó. Lòng giật thót, tôi gắng gượng quay mặt qua. Hình ảnh dò xét lại tập trung lại, tôi thấy tấm biển treo dưới mái hiên, hình như có khắc hình chai rượu… rồi khịt khịt mũi, một mùi rượu nồng nặc hòa lẫn với mùi thịt thơm ngon đang từ phía đó bay tới.

Là quán rượu hay quán trọ…

Tôi bất giác đứng dậy, vịn vào tường đi tới…

"Muốn ăn gì thì vào trong tự gọi đi."

Ngay lúc bước lên bậc thang gỗ, lại nghe thấy giọng nói này, có lẽ là phục vụ? Anh ta rõ ràng không có hứng thú để ý đến một đứa nhỏ con như tôi, cứ tự mình dọn dẹp. Có lẽ vì bình thường tôi cũng khá sạch sẽ, quần áo tuy cũ kỹ nhưng vẫn gọn gàng, nên anh ta không chặn tôi lại.

Tôi lảo đảo đi ngang qua, đẩy cánh cửa gỗ ngăn ra…

Trong sảnh, người ăn uống không nhiều, chỉ có vài bàn đang ăn, trên chiếc bàn dài bày đầy các loại thức ăn, chỉ cần ngửi mùi cũng có thể phân biệt được thịt nướng, bánh nướng nhân cá, phô mai tươi, salad, súp rau củ và cả rượu. Không biết họ có thể cho tôi một chút không…

Tôi có chút căng thẳng, mang theo mong đợi và thấp thỏm bước vào.

"Thuế vào thành chết tiệt đó lại tăng nữa rồi! Năm ngoái mới có hai đồng bạc!"

"Đúng vậy… năm kia mới có một đồng thôi…"

"Thật không biết đám quý tộc trong hội đồng đó rốt cuộc đang nghĩ gì… Chẳng lẽ năm sau sẽ tăng lên bốn đồng? Cũng đâu phải sắp có chiến tranh!"

"Ai mà biết được, dù sao cũng không ảnh hưởng đến dân địa phương chúng ta, nào uống đi uống đi."

"Này, các ông có biết không? Dạo trước vị Hoàng tử Điện hạ của Gale ấy, cuối cùng cũng chiếm được pháo đài Marsha rồi~"

"Thật sao? Đây hẳn là tòa thành thứ năm trong mấy năm nay rồi nhỉ…"

"Còn gì nữa~ Dù tôi không thích đất nước đó, nhưng tôi phải thừa nhận, tên nhóc đó quả thực có chút bản lĩnh!"

"Tôi không nghĩ vậy! Nếu Cliff của chúng ta cũng có thứ vũ khí bí mật đó, cũng có thể đánh cho lũ Thú Nhân chạy bán sống bán chết!"

"Hahaha, Thú Nhân thì là cái thá gì! Nghe tôi nói đây, năm kia tôi đi ngang qua một ngôi làng Thú Nhân, dẫn theo mấy anh em giết sạch cả làng."

"Chỉ bằng mày? Ngay cả kiếm sĩ trung cấp còn không phải, mày lấy gì đi giết sạch làng người ta, dùng cái tăm xỉa răng của mày à. Hahahaha!"

"Cảnh cáo mày nhé, nói vậy tao không vui đâu, đừng quên lần trước mày còn nợ tao ba đồng vàng đấy."

"Ahaha, người bạn thân yêu nhất của tôi. Đó chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể, hà cớ gì phải nhớ mãi chứ, nào uống cạn ly này đi, chúng ta hãy quên nó đi."

"Thôi đi, đừng tưởng tao uống nhiều rồi thì không nhớ nữa, tao nhớ lúc đó… Hử? Nhóc con ở đâu ra thế, đi đi đi, đừng có ở đây chướng mắt."

Tôi theo bản năng dừng lại bên một chiếc bàn bày nhiều thức ăn nhất, cuộc trò chuyện của mấy người đang ăn thịt uống rượu ầm ĩ đó, tôi đều không nghe rõ… nhón chân nhìn lên mặt bàn, sự chú ý của tôi hoàn toàn tập trung vào cả một bàn thức ăn ngon lành.

"Đừng như vậy mà, có chút lòng thương người đi chứ~ Nhìn bộ dạng nhóc con này chắc là đói lắm rồi. Này, muốn ăn không? Lại đây, lại đây…"

Là người tốt sao, lòng tôi hơi ấm lại.

Thấy trong hình ảnh dò xét, một người ngồi trên ghế đang cầm thức ăn. Đã đói đến mơ hồ, tôi do dự một chút, rồi tiến lại gần hơn, đưa hai tay ra chuẩn bị nhận lấy.

Thế nhưng… một giây sau, cả người tôi hoàn toàn không báo trước mà bị đá bay ra ngoài, lăn mấy vòng rồi đập mạnh vào tường.

"Hahahahaha! Các người xem, các người xem kìa! Còn ngây thơ tin thật nữa chứ! Nể tình mày làm chúng tao vui, cầm lấy mà ăn đi. Không cần cảm ơn tao đâu, hahaha!"

Tôi ôm bụng co người trên đất run rẩy, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán, tôi cắn chặt môi, không phát ra một tiếng động nào.

Một miếng đồ ăn dính đầy dầu mỡ lúc này ném vào người tôi rồi rơi xuống đất… trong tầm nhìn dò xét, tôi thấy đó dường như là một khúc xương đã bị gặm một nửa, đang lặng lẽ nằm đó chờ tôi đưa tay ra nhặt.

Tôi khó khăn chống vai dậy…

Thức ăn ở ngay trước mắt, dù chỉ là một khúc xương thừa… dù là thịt khó nuốt… dù là đồ thừa của người khác…

Cơn đói cồn cào trong cơ thể không ngừng thúc giục tôi nhặt miếng thức ăn đó lên, nhưng chút tự tôn bé mọn cuối cùng nơi đáy lòng lại ngăn cản tôi làm vậy.

Nghe những tiếng cười vô tâm xung quanh, cảm nhận vô số ánh mắt không có ý tốt… tôi nằm sõng soài trên sàn, nước mắt không kìm được mà trào ra… tôi chỉ muốn được sống một cách tự do, lẽ nào điều đó cũng sai sao? Tại sao con người ở thế giới này lại luôn đối xử với tôi một cách ác ý như vậy?

Tôi nén đau, gắng gượng bò dậy, không để ý đến những ánh mắt trêu chọc và tiếng cười nhạo xung quanh, cắn chặt môi quay người rời đi.

"Cho năm phần thịt hầm trước đi! Thêm hai thùng bia lúa mạch nữa… Này! Nhóc con! Đứng lại cho tao!"

Khi lướt qua một tên lính đánh thuê vừa từ hành lang vào, dường như chuẩn bị gọi món, người đó đột nhiên chửi một tiếng. Tôi còn chưa kịp phản ứng, đã bị người ta chặn đường… chuyện gì vậy?

"…Dầu mỡ trên người mày làm bẩn áo giáp của tao rồi, không định nói một lời nào đã định đi?"

Là… đang nói tôi sao? Cảm nhận được một ánh mắt khó chịu khóa chặt lấy mình, tôi có chút hoang mang… nếu có thể, tôi thật sự rất muốn nói một lời xin lỗi… nhưng tôi không nói được. Tôi vận dụng khả năng dò xét quay đầu nhìn lại, ánh mắt của người đó tràn đầy vẻ mất kiên nhẫn, thân hình cao lớn mặc áo giáp, rõ ràng là một chiến binh cường tráng.

Tim tôi bất giác đập nhanh hơn… phải làm sao đây? Dùng giấy bút để xin lỗi? Có quá gây chú ý không?

"Chậc… thật xúi quẩy! Cái quán rượu rách này từ khi nào lại bắt đầu tiếp cả ăn mày thế. Bernie, đánh nó một trận rồi đuổi nó đi."

Không đợi tôi mở túi lấy giấy bút, người đó đã vẫy tay đi vào trong, dường như không định tốn thời gian cho tôi.

Còn mấy người chặn đường tôi thì cười khà khà, bẻ khớp tay kêu răng rắc.

"Nhóc con này thật xui xẻo, sếp vừa bị Đội trưởng mắng cho một trận, đang ôm một bụng tức không có chỗ xả đây."

"Nói nhảm nhiều thế làm gì, nhanh tay lên còn chờ ăn cơm nữa."

Nghe họ nói chuyện, tôi hơi sững người, hiểu ra tình hình trước mắt. Nếu là bất cứ ai khác, chỉ cần nghiêm túc nói một câu xin lỗi, thành khẩn nhận lỗi, cùng lắm chịu chút nhục nhã có lẽ là xong chuyện… nhưng việc đơn giản như vậy, tôi lại không thể làm được!

Tôi bất giác nhìn xung quanh, những ánh mắt đổ dồn về phía tôi đều là hả hê và lạnh lùng… như thể đang chờ xem kịch vui.

Điều này khiến toàn thân tôi lạnh toát, trái tim dần chìm xuống.

Tôi biết… sẽ không có ai giúp tôi.

Tôi chỉ có thể… tự bảo vệ chính mình.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận