Quyển 3: Phong Vân Cliff
Chương 061: Tinh Linh Muốn Phiêu Lưu
0 Bình luận - Độ dài: 4,091 từ - Cập nhật:
So với vùng lòng chảo nóng nực nằm sâu trong lòng Thú Nhân Đế Quốc, khu rừng càng đi càng rậm rạp và trông có vẻ tĩnh lặng không một bóng người này rõ ràng là mát mẻ hơn nhiều. Trước đây tôi không biết hiện tại là mùa gì, trong lòng chảo lúc nào cũng bốn mùa như hạ, nên chuyện này căn bản không thể phân biệt được. Nhưng khi đến đây, dựa vào một vài chi tiết nhỏ, tôi nghĩ lúc này hẳn là mùa thu.
Giữa các cành cây thường có thể phát hiện những chú sóc cây nhỏ đuôi xù đang nhảy nhót khắp nơi tìm thức ăn, thỉnh thoảng còn bắt gặp từng đàn hươu sừng cong đang di cư. Cộng thêm việc dưới chân thỉnh thoảng lại giẫm phải cành khô lá úa phát ra tiếng “rắc rắc”, tất cả đều cho thấy một sự thật rằng mùa đông đã không còn xa nữa.
Dù mắt không nhìn thấy, tôi vẫn có thể cảm nhận được cả khu rừng đang lan tỏa một bầu không khí bận rộn.
Có lẽ là do thân phận Tinh Linh của tôi, nên suốt quãng đường xuyên qua khu rừng, luôn có vài loài động vật nhỏ không biết từ đâu tới ngậm một loại quả khô nào đó, vui vẻ bò dọc theo bắp chân tôi lên đến tận vai. Mỗi khi như vậy, tôi đều vừa nhận lấy quả trong miệng chúng, vừa nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của đối phương, còn chúng thì sẽ rất ngoan ngoãn mà cọ nhẹ vào má tôi.
Ban đầu chỉ có một hai con, nhưng khi tôi càng đi sâu vào rừng, càng có nhiều động vật nhỏ không biết từ đâu xuất hiện. Đến lúc tôi bỏ mớ quả nhỏ sắp cầm không xuể trong lòng vào túi đeo, thì gần như tất cả những chỗ có thể đứng trên người tôi đều đã bị chiếm đóng.
Ngón tay giơ lên có một con chim đuôi dài đang đậu, hai bên vai cộng thêm cánh tay đặt ngang có bốn con sóc cây nhỏ đang nhảy tới nhảy lui, nếu tính cả con chim cu gáy đầu nâu trên đầu… và cả cái gã đang trốn trong túi đeo của tôi, chỉ để lộ ra một cái đuôi vẫy qua vẫy lại nữa… tôi cảm thấy mình có thể mở cả một gánh xiếc được rồi.
Cảm giác được bao quanh bởi những loài động vật nhỏ bé lông xù thật vô cùng kỳ diệu, từ lúc đầu bối rối không biết làm sao, tôi đã dần dần thích nghi. Tôi có thể cảm nhận được chúng chỉ đang dùng tâm tư đơn giản để biểu đạt một sự thân thiện, tựa như đang chào đón một thành viên gia đình trở về, thậm chí còn khiến người ta cảm thấy mình vốn dĩ thuộc về khu rừng này.
Dù biết đây là do thân phận Tinh Linh, nhưng được động vật trong rừng chào đón vẫn là một chuyện khá vui.
Nhân tiện nói thêm, những loại quả khô này ăn rất ngon, ngọt ngọt xen lẫn một chút vị chua, cắn vào trong miệng còn phát ra tiếng “rắc rắc” giòn tan.
Nếu có thể tìm thêm được nhiều loại quả này hơn, có lẽ ở lại đây một thời gian cũng không tệ nhỉ?
Nhưng tôi lập tức gạt bỏ ý nghĩ này. Xuân hạ thu thì không sao, nhưng mùa đông thì phải làm thế nào? Da thú mang theo tuy không ít, nhưng có thể mang bên người chỉ có vài tấm trong túi đeo… Dĩ nhiên, chuyện này không khó giải quyết, cùng lắm thì quay về tháo khinh khí cầu ra là được. Nhưng mấu chốt là… tôi ăn gì? Chẳng lẽ cũng giống như mấy nhóc trên vai này, tranh thủ tích trữ thức ăn, rồi đợi mùa đông tuyết rơi thì tìm một nơi an toàn trốn đi… ngủ đông ư?
Tôi lại chẳng phải động vật nhỏ…
Ngồi trên một nhánh cây, tôi cầm quả lên cắn. Trên vai, trên đùi, trên đầu là mấy chú sóc cây nhỏ cũng đang đứng, cũng ôm hạt cứng gặm, dường như định dùng hành động để ủng hộ tôi.
……
Đây là ngày thứ năm ở trong rừng, tôi bắt đầu càng lúc càng yêu thích cảm giác được ở trong khu rừng này.
Rừng mùa thu vẫn khá trù phú. Nếu chịu khó tìm kiếm, vẫn có thể phát hiện ra nhiều loại quả. Sau khi ăn no uống đủ, tôi ngồi trên cành cây thong thả đung đưa chân. Nhắm mắt lại, cảm nhận cơn gió nhẹ lướt qua làm tóc bay tán loạn, và cả tiếng xào xạc tựa như lời thì thầm khe khẽ khi cành lá đung đưa… tâm trạng tôi trở nên bình yên đến lạ.
Thực ra, những tháng ngày nhàn nhã bình yên như thế này, trước đây tôi chưa từng có được… Nó vừa giúp tôi giữ được tâm trạng vui vẻ, vừa khiến tôi bất giác trở nên hoạt bát hơn.
Nếu là trước đây, tôi sẽ chỉ ngồi ngây ngốc cả ngày, hoặc lẳng lặng làm việc của mình. Nhưng ở trong khu rừng này, tôi bắt đầu thích nắm dây leo để đu qua đu lại giữa các cành cây, mệt rồi thì nằm trên cành cây ngủ một giấc ngắn, thỉnh thoảng còn cố ý giành hạt cứng với lũ sóc cây, chọc cho chúng tức đến mức nhảy lên đầu tôi mà giậm chân bình bịch.
Còn đến tối, khi buồn ngủ, tôi chỉ cần cuộn mấy chiếc lá cây lớn lại, rồi chui vào trong, để lại một lỗ thông hơi nho nhỏ là có thể mặc kệ gió mưa, yên tĩnh và thoải mái ngủ một giấc ngon lành. Vì cơ thể tiếp xúc trực tiếp với gân lá, sức sống tràn đầy hơi thở tự nhiên sẽ tự động hình thành một vòng tuần hoàn với cơ thể. Vừa giữ được thân nhiệt, lại vừa có cảm giác ấm áp toàn thân như đang ngâm mình trong suối nước nóng.
Trải nghiệm sống thú vị và vui vẻ thế này chính là điều mà tôi đã khao khát từ lâu…
Thoải mái, tự do, không ràng buộc.
Vì vậy, tôi quyết định sẽ ở lại trong rừng, không đi đâu cả, cho đến khi mùa đông tới.
Ngoài ra, gần đây tôi có một phát hiện mới, khu rừng này ngoài những loài động vật bình thường ra, lại còn có cả ma thú! Ma thú trong truyền thuyết!
Đó là một chú thỏ nhỏ tôi tình cờ gặp được khi đang hái quả dại. Nó đột nhiên từ trong bụi cỏ lao ra, làm tôi giật cả mình. Thế là tôi lao tới định dọa lại nó, nào ngờ lại bị một mũi tên băng của nó làm cho kinh ngạc… Nếu không phải bản năng né tránh đã đạt đến trình độ thượng thừa, thì tôi chắc chắn đã bị thương nhẹ rồi.
Tôi thực sự quá tò mò, sinh vật như ma thú, từ trước đến nay tôi chỉ nghe chứ chưa từng thấy. Là một Tinh Linh xui xẻo bị nuôi nhốt suốt sáu năm, những gì tôi có thể thấy trong ngần ấy năm vô cùng hạn chế. Những sự vật được miêu tả trong tiểu thuyết hay truyện ký, tôi đã từng ao ước không chỉ một lần, nhưng bất đắc dĩ thân cô sức yếu, căn bản không tìm được cơ hội…
Mà bây giờ, cuối cùng cũng không ai có thể quản tôi nữa. Huống hồ lại đang ở trong rừng, có 【Tự Nhiên Chi Tâm】, dù gặp nguy hiểm tôi cũng có thể dễ dàng chạy thoát.
Nói cách khác, còn có điều gì có thể ngăn cản một Tinh Linh với lòng hiếu kỳ mãnh liệt, bắt đầu một chuyến hành trình mạo hiểm mang tính huyền thoại chứ?
Cứ như vậy, tôi bắt đầu chủ động đi tìm ma thú.
Ngày đầu tiên, tôi tìm thấy một cái hồ không lớn, có rất nhiều động vật đang uống nước ở đó.
Ngày thứ hai, ngoài một đàn hươu đang di cư, tôi không có phát hiện gì khác.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm, thoáng cái đã hơn mười ngày trôi qua.
Ngay lúc tôi hơi thất vọng định từ bỏ, thì lại bất ngờ nghe thấy tiếng dã thú gầm lên giận dữ ở phía xa, kèm theo đó là những tiếng nổ liên tiếp và âm thanh cây cối đổ sập.
Là cái gì… đang chiến đấu?
Tôi không chắc lắm, nhưng vẫn quyết định đi xem thử.
……
Nấp sau một cây đại thụ, tôi đạp lên cành cây, toàn tâm toàn ý thi triển dò xét với tốc độ 2 giây một lần, tựa như đang xem đèn chiếu. Trong tầm nhìn xám xịt không đổi, thứ đầu tiên tôi thấy là một con gấu khổng lồ cao ba mét, đang dùng bốn chi điên cuồng lao về phía trước. Còn phía trước nó, một bóng xám nhỏ hơn đang linh hoạt né tránh không ngừng.
Vì tốc độ quá nhanh, hình ảnh rất mơ hồ, tôi chỉ có thể đoán lờ mờ đó hẳn là một con sói…
Hai con này chiến đấu vì lý do gì, tôi không biết. Nhưng thông qua cảm ứng nguyên tố ma pháp, tôi nhận ra con gấu khổng lồ kia sử dụng ma pháp hệ thổ… Nó gầm lên một tiếng là địa hình gần đó liền thay đổi hoàn toàn, vô số gai đá như măng mọc nối tiếp nhau trồi lên từ mặt đất… nhưng lại chẳng thể nào đánh trúng con sói gió đang đạp lên thân cây để né tránh kia.
Đúng vậy, là một con ma lang gió có thể phóng ra những lưỡi Phong Nhận vô hình. Nếu không phải phản ứng của tôi đủ nhanh, vừa rồi suýt nữa đã bị những lưỡi đao bay của nó chém ngang lưng…
Đầu con này có sừng, chỉ cần khẽ lắc là có thể phát ra rất nhiều Phong Nhận, còn nhanh và mạnh hơn của lão đầu… Cây đại thụ phải hai người ôm trước mặt nó lại bị cắt đứt dễ dàng như đậu hũ. Tuy nhiên, so với con gấu khổng lồ hung bạo kia thì vẫn còn kém một chút.
Tôi không rõ con gấu khổng lồ toàn thân bao bọc bởi dao động ma pháp kịch liệt này thuộc cấp bậc nào… Đối mặt với những lưỡi Phong Nhận mạnh như vậy, phần lớn thời gian nó căn bản không né không tránh, nhiều nhất cũng chỉ giơ cánh tay trước lên che đầu khi bị tấn công vào đầu. Mỗi lần móng vuốt trước thô kệch của nó vung lên đều tạo ra một trận gió lốc kinh hoàng, bất kể va phải thứ gì cũng đều gây ra sức phá hoại đáng kinh ngạc. Sức mạnh của con này thực sự quá khủng khiếp… đến mức tôi đứng quan sát từ xa cũng thấy lạnh sống lưng.
Thế nhưng, con ma lang kia lại luôn tương đối bình tĩnh, nó lý trí không chịu lãng phí một chút sức lực nào, luôn né tránh mỗi đòn tấn công của con gấu khổng lồ một cách vừa vặn, và nắm bắt mọi sơ hở để nhân cơ hội phản công…
Nhịp độ trận chiến khốc liệt ngoài sức tưởng tượng của tôi, đứng trên cây đại thụ cách trung tâm chiến trường 80 mét, tôi nghe tiếng gầm của ma thú, tiếng cây cối gãy răng rắc, tiếng gió rít khi Phong Nhận lướt qua, cộng thêm những tiếng nổ thỉnh thoảng đột ngột vang lên… tất cả đan xen vào nhau, tạo cho người ta một cảm giác như đang thật sự ở trên chiến trường.
Quả là quá lợi hại…
Thế nhưng, không biết vì sao… cùng với sự leo thang của trận chiến, sự hưng phấn trong đầu tôi dần tan biến. Tâm trạng xem náo nhiệt cho vui ban đầu dần bị thay thế bởi một cảm giác bực bội không nói nên lời. Một cảm giác nặng nề rất khó chịu tích tụ trong lòng, khiến tôi có chút đứng ngồi không yên… Chuyện gì vậy?
Nhìn vào tầm nhìn trắng xám, lại một cây đại thụ nữa bị đánh gãy ngang thân và đổ xuống, trong làn khói bụi bắn tung tóe vô số mảnh gỗ vụn và lá cỏ… Bất chợt, lồng ngực tôi nhói lên một cách khó hiểu, tôi ôm lấy ngực, ngơ ngác nhìn quanh… một vùng rộng lớn gần đó được tạo thành từ vô số những đường nét mờ ảo phát ra ánh sáng nhàn nhạt, dường như đang đồng loạt phát ra một loại âm thanh rất nhỏ… nghe không rõ nhưng chắc chắn là có tồn tại.
Lại cúi đầu xuống, nhánh cây tôi đang đứng – trong mắt tôi, những hạt sáng đang chảy theo thớ gỗ đã tụ lại một phần quanh chân tôi.
Là 【Tự Nhiên Chi Tâm】 sao…
Tôi có chút hiểu ra rồi.
Khi ở trong trạng thái【Tự Nhiên Chi Tâm】, tôi có thể thông qua việc kết nối với sức sống của thực vật để thu thập thông tin mà chúng nhận được, đương nhiên tâm trạng và cảm nhận của thực vật cũng có thể chia sẻ cho tôi. Vậy thực vật cũng có tình cảm sao? Tôi có chút muốn cười, nhưng lại cười không nổi. Lúc này, cảm giác khó chịu không ngừng ập đến khiến tôi hơi rịn mồ hôi. Có lẽ tôi có thể phớt lờ lời thỉnh cầu này, đóng Tự Nhiên Chi Tâm lại. Nhưng lần sau thì sao? Liệu tôi còn có thể yên lòng hưởng thụ sự giúp đỡ và ban tặng từ các loài thực vật không?
Tôi không làm được.
Phải tìm cách ngăn chúng lại! Tôi đột nhiên đứng dậy.
Nhưng dùng cách nào đây?
Nhíu mày, tôi nghiêm túc suy nghĩ. Lao ra hét lớn “Dừng tay!”? Tôi dường như thấy được cảnh tượng đáng sợ khi mình vừa xông lên, đủ loại ma pháp đã nhắm thẳng vào đầu mà tới… huống hồ tôi cũng chẳng thể nói được. Vậy… dùng thân phận con của tự nhiên… một Tinh Linh để hòa giải? Trong tiểu thuyết và truyện ký không phải đều viết như vậy sao, về lý thuyết thì có vẻ khả thi? Nhưng hai con ma thú mạnh mẽ này đang đánh nhau hăng say như thế… chịu nghe tôi mới là lạ! Hơn nữa thế giới này lấy kẻ mạnh làm vua, một Tinh Linh nhỏ bé yếu ớt chưa trưởng thành như tôi, e là sẽ không được chúng để vào mắt.
Vậy, vậy phải làm sao?
Sâu trong nội tâm, có một sự thôi thúc mơ hồ, buộc tôi phải làm gì đó. Nhưng lại có cách nào để trấn an chúng đây?
Đúng rồi! Trong lòng tôi đột nhiên lóe lên một ý, tôi nhanh chóng lấy từ trong khe túi đeo ra một chiếc sáo cỏ thon dài… giai điệu có thể khiến lão đầu bình tĩnh lại, liệu có tác dụng với ma thú không?
Tôi không biết, nhưng có thể thử một lần.
Cố gắng điều chỉnh cảm xúc, tôi nhẹ nhàng đặt chiếc sáo cỏ lên môi…
Tôi hít một hơi thật sâu…
……
…………
Khúc nhạc đã từng được thổi lên ở vùng lòng chảo trống vắng, lần đầu tiên vang lên trong một khu rừng xa lạ. Giai điệu du dương tựa con suối nhỏ nhẹ nhàng lướt qua chiến trường rừng rậm đầy thương tích, âm điệu thanh thoát mềm mại tựa như một cơn mưa phùn mùa xuân, từng chút một thấm vào mảnh đất bất hạnh này…
Con gấu khổng lồ toàn thân tỏa ra khí tức ma lực kinh hoàng, trên trán có vằn vàng, đứng thẳng người giữa một đống mảnh gỗ vụn. Thân hình cường tráng cao lớn đến hai tầng lầu, hất văng vô số mảnh gỗ vụn và đá dăm rơi xuống, trên khuôn mặt hung tợn phủ đầy lông cứng màu nâu, đôi đồng tử đỏ au lóe lên ánh sáng lạnh lẽo… thế nhưng khi để ý đến bóng hình nhỏ bé trên cành cây không xa, ánh mắt lại lộ ra một tia kinh ngạc tinh tế.
Để ý đến hành động của đối thủ, con sói gió toàn thân trắng như tuyết ở phía đối diện nhẹ nhàng đáp xuống đất, cũng quay đầu nhìn sang. Từ khi có trí tuệ đến nay, nó cũng từng nghe qua vài nhóm mạo hiểm giả có người được gọi là 【Ngâm Du Thi Nhân】 ca hát, nó không biết những kẻ tạo ra tiếng ồn đó ngoài việc làm thức ăn ra thì còn có ích gì. Nghệ thuật của nhân loại nó không hiểu, cũng chưa bao giờ quan tâm. Nhưng tiếng sáo thanh thoát đang phiêu đãng giữa rừng cây lúc này, lại dường như có một ma lực kỳ diệu, khiến nó không nhịn được mà muốn nghe tiếp.
Tinh Linh, đứa con của tự nhiên, quyến thuộc của thần linh, hóa thân của sự hoàn mỹ, dưới vô số lời tán dương, là một trong những chủng tộc mạnh mẽ nhất không thể tranh cãi trên đại lục. Dù là cá thể non nớt nhất trong tộc, cũng sở hữu vẻ đẹp tinh xảo do thần ban tặng, là bảo vật hiếm có được trân quý vạn phần, sao lại có thể một mình xuất hiện trong khu rừng này mà không có bất kỳ sự bảo vệ nào.
Sói gió cảnh giác nhìn quanh, nó nghi ngờ gần đây còn có Tinh Linh khác tồn tại, nhưng rất nhanh nó phát hiện mình đã lo xa… không có một Tinh Linh trưởng thành nào lại cho phép mối đe dọa tồn tại xung quanh đứa trẻ cần được che chở nhất trong tộc. Nếu thật sự có người bảo vệ ở gần đây, thì bản thân nó và con gấu ngu ngốc kia đã sớm bị tấn công rồi.
Nói như vậy, nhóc con này quả nhiên là đi một mình.
Sói gió đăm chiêu nhìn về phía bóng hình nhỏ bé đằng xa.
Dưới bầu trời trong xanh biếc, gió nhẹ lướt qua khu rừng, những tia nắng len lỏi qua kẽ lá rắc lên thân hình một Tinh Linh nhỏ tuổi.
Gương mặt non nớt tắm mình trong ánh nắng vàng óng, mái tóc đen dài bay trong gió, trên khuôn mặt được tạo hóa điêu khắc tự nhiên, hàng mi dài khẽ khép. Một thân áo choàng ngắn màu xám không vừa vặn lại còn cũ kỹ, nhưng không thể nào che giấu được vẻ đẹp và linh khí không thuộc về nhân loại ấy. Giữa cơn gió nhẹ thổi qua khu rừng này, cô bé Tinh Linh với đôi chân trần trắng nõn nà đang ngồi trên cành cây… toàn tâm toàn ý dồn vào chiếc lá cỏ nhỏ bé giữa những ngón tay, dốc hết sức mình để tấu lên khúc nhạc trong tâm hồn.
Bất giác, những sinh vật xung quanh dần dần im lặng, ngay cả con gấu khổng lồ vốn đang rục rịch kia cũng không ngoại lệ. Nó ngẩng đầu nhìn một lúc, khẽ động móng vuốt, rồi quay đầu nhìn con sói gió đang trao đổi ánh mắt với nó. Dường như sau một hồi giao tiếp ngắn ngủi, con gấu khổng lồ quay đi thân hình nặng nề to lớn, cuối cùng không cam lòng liếc nhìn Tinh Linh nhỏ bé kia một cái, rồi không ngoảnh đầu lại mà từ từ biến mất trong khu rừng.
Đợi con gấu khổng lồ đi hẳn, bộ lông trắng như tuyết dựng đứng của sói gió cũng dần thả lỏng. Nó cũng nhìn về phía Tinh Linh nhỏ đang ngồi trên cành cây, toàn tâm toàn ý tấu nhạc. Thực ra, trận chiến này không hề dễ dàng. Nếu tiếp tục, dù có khiến con gấu ngu ngốc đến nói cũng không rành kia phải trả một cái giá đắt, thì kẻ thua cuộc vẫn sẽ là nó. Nhưng có sự hiện diện của nhóc con hấp tấp kia, cuối cùng cũng có được chút cơ hội để thở.
So với những ma thú trưởng thành có thân thể cường tráng như chúng, thân thể của Tinh Linh nhỏ bé này yếu ớt đến mức không tưởng. Nó không hề nghi ngờ, chỉ cần con gấu ngốc kia giơ móng vuốt khẽ vung một cái, có lẽ không cần trúng, chỉ riêng kình phong từ cú vung móng vuốt cũng đủ để xé nát cái thân hình bé nhỏ trông rất ngon miệng này… đây cũng chính là lý do con gấu khổng lồ kia chịu đình chiến. Cả hai đều rõ, lỡ như nhóc con này chết ở đây vì dư chấn của trận chiến… thì lũ Tinh Linh vừa bao che khuyết điểm lại vừa khó chơi kia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chúng.
Dù là lãnh chúa ma thú mạnh nhất, cũng không muốn chọc vào Tinh Linh trong rừng.
Sói gió ngẩng đầu ngửi ngửi không khí, xác định hơi thở của kẻ tử thù đã đi xa, gần đây không còn gì có thể uy hiếp nó, liền yên tĩnh từ từ nằm xuống. Vừa vểnh tai lắng nghe âm nhạc, vừa liếm láp móng vuốt bị thương. Nó không muốn cứ thế rời đi, âm thanh hay đến mức chưa từng nghe qua khiến nó cảm thấy rất thoải mái dễ chịu, nó muốn ở lại thêm một lát.
Cứ như vậy, một cuộc chiến quyết định quyền sở hữu khu rừng còn chưa thực sự bắt đầu đã kết thúc. Mà kẻ khởi xướng tất cả, lại hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi trong sân. Nàng vẫn đắm chìm trong thế giới của giai điệu thanh thoát, dường như đã quên hết mọi thứ xung quanh.
…
…………
Không biết đã qua bao lâu, khi nốt nhạc cuối cùng của 【Niềm Thương Nhớ Vượt Thời Gian】 lướt qua đầu ngón tay… tôi từ từ hoàn hồn. Bỗng nhiên trong lòng kinh hãi, cả người cứng đờ trong nháy mắt.
Gay go! Mình nhập tâm quá rồi! Bên ngoài rốt cuộc đã ra sao? M-mình vậy mà lại chưa chết?
Tôi có chút sợ hãi, nắm chặt chiếc sáo cỏ, lén mở một mắt ra. Chỉ sợ sẽ nhìn thấy một khuôn mặt gấu khổng lồ ngay trước mặt, nhưng một mảng tối đen, chẳng thấy gì cả.
Đây không phải là chuyện đương nhiên sao! Tôi thầm mắng mình ngốc, vội vàng chuyển đổi góc nhìn.
Tự Nhiên Chi Tâm khởi động.
Những tiếng ồn ào nhỏ nhặt vốn có không biết đã biến mất từ lúc nào, hơi thở của thực vật xung quanh tôi dường như cũng hài lòng rời đi. Bên ngoài nghe rất yên tĩnh, tìm kiếm kỹ càng thì phát hiện con gấu khổng lồ đáng sợ kia đã không còn ở đây nữa. Thật tốt quá! Tôi vẫy vẫy tai, thở phào một hơi nhẹ nhõm, trong lòng tuy có chút kỳ lạ, nhưng cũng không để tâm lắm.
Rõ ràng giai điệu có thể khiến lão đầu nóng tính bình tĩnh lại, cũng có tác dụng với động vật… rốt cuộc là do công lực biểu diễn của tôi tốt, hay là ma pháp mà lão đầu gia trì đã phát huy tác dụng? Tôi không quá quan tâm, điều tôi quan tâm bây giờ là… ở dưới một gốc cây giữa trung tâm chiến trường, có một bóng xám đang nằm đó không động đậy. Kết quả dò xét cho thấy… là con sói gió kia? Nó vẫn còn ở đây à…?
Tôi có chút tò mò. Theo lý mà nói, lúc này phủi mông rời đi mới là lựa chọn đúng đắn nhất.
Nhưng trải nghiệm bình an vô sự vừa rồi đã khiến tôi bạo dạn hơn không ít, thế là tôi lấy hết can đảm, nhảy xuống khỏi cây, cẩn thận đi tới…


0 Bình luận