Quyển 3: Phong Vân Cliff
Chương 097: Tinh Linh Chăm Chú Đọc Sách
0 Bình luận - Độ dài: 2,588 từ - Cập nhật:
Tôi cũng không quá để tâm, tiếp tục lật sang trang thứ tư… trang thứ năm… rồi trang thứ sáu…
Giấy trong cuốn ghi chép này rõ ràng đã được tháo ra, sắp xếp lại và liên tục thêm vào. Thành ra mép giấy không đều, ngay cả loại giấy và độ dày cũng không thống nhất. Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc đọc… Có thể thấy, lúc trẻ lão già cũng đã rất chăm chỉ.
Cả trang giấy ngoài việc thỉnh thoảng vẽ vài hình ảnh và ký hiệu ra thì chỗ trống đều chi chít chữ…
Tôi đọc rất nghiêm túc. Những lý thuyết luyện kim này đối với tôi… giống như mục lục sách trong thư viện, giúp tôi quy nạp và so sánh những kiến thức luyện kim đã học trong đầu. Các nguyên lý và công thức luyện kim mà tôi còn thiếu đều có trong bản ghi chép này, với những chú thích khá chi tiết.
Một vài ý tưởng và suy nghĩ, ngay cả trong mắt tôi cũng rất độc đáo và kỳ lạ, nhưng không phải là không thể thực hiện được.
Càng đọc, tôi càng cảm thấy nếu lão già năm đó không bị ép đến phe Thú Nhân mà tiếp tục ở lại phe loài người, có lẽ cục diện đại lục bây giờ đã hoàn toàn thay đổi…
Nhân loại sẽ có thêm một Luyện Kim Thuật Sĩ cấp【Đại Sư】, còn phe Thú Nhân không thể nghiên cứu ra【Cấm Ma Kết Giới】thì chắc chắn sẽ bị liên quân nhân loại từng bước dồn ép, đuổi đến vùng đồng bằng hoang mạc xa xôi hơn ở phía bắc. Từ đó giành được một vùng đệm chiến lược rộng lớn, đồng thời cũng có thể mở rộng không gian sinh tồn cho chính loài người…
Tiếc là, năm đó vì tư lợi cá nhân mà vị quý tộc đại nhân đã hãm hại cả gia đình lão già… giả như biết được hành động của mình sẽ mang đến cho kẻ thù không đội trời chung của nhân loại là Thú Nhân một Luyện Kim Thuật Sĩ thiên tài cực kỳ quan trọng, chắc hẳn tổ tiên trong gia tộc, những người từng đổ vô số máu và nước mắt để chống lại Thú Nhân, cũng sẽ tức giận đến mức nhảy ra khỏi quan tài mà bóp chết gã này mất.
Đương nhiên, những chuyện này không liên quan đến tôi. Gia tộc đó tên gì, lão già cũng chưa bao giờ nói với tôi. Bây giờ tôi còn sắp không bảo vệ nổi mình, làm gì có hơi sức đâu mà lo chuyện bao đồng. Là một Tinh Linh yếu ớt luôn chuẩn bị sẵn sàng để bỏ trốn, tôi thấy vẫn nên tập trung vào việc làm sao để nâng cao thực lực mới là chuyện chính.
Tôi đưa tay lật sang trang thứ bảy.
…
Cứ thế lặng lẽ đọc sách, thời gian từng chút một trôi đi.
Cả người tôi chìm đắm trong thế giới được tạo nên bởi các ký hiệu, công thức và cấu trúc vật chất, và bị nó cuốn hút sâu sắc.
Thình thịch thình thịch thịch…
Cho đến khi bị tiếng bước chân chạy ngoài hành lang làm gián đoạn dòng suy nghĩ… Tôi ngẩng đầu lên, liền thấy cửa phòng bị đẩy ra một tiếng “rầm”. Cô bé tóc ngắn thở hổn hển đứng đó, trong lòng còn ôm mấy quả… trái cây?
Tôi chớp mắt, nhìn cô bé đi đến bên giường tôi, đưa những quả trái cây trong tay qua, căng thẳng nhìn tôi như một con thú nhỏ.
“Silly, cho em này…”
Tôi kỳ lạ liếc nhìn cô bé, rồi lại nhìn những quả trái cây có vẻ đã được rửa sạch.
Đây là định làm gì? Lấy lòng tôi à? Đã mấy lần rồi, còn tưởng tôi sẽ mắc lừa sao?
Đúng vậy, tôi lại mắc lừa rồi.
Nhận lấy quả trái cây tỏa ra hương thơm ngọt ngào, tôi cắn một miếng thật mạnh. Chẳng cảm thấy ngại ngùng chút nào, tôi lại tập trung vào cuốn «Luyện Kim Pháp Tắc» trên tay, tiếp tục lật sách.
“Loại quả này gọi là ‘quả Á Lam’, ngon không~ Ăn xong ở đây vẫn còn nhé~” Cô bé có vẻ hơi vui, cô bé cẩn thận ngồi xuống cạnh tôi, chú ý sắc mặt của tôi.
Nhưng tôi không để ý đến cô bé, trong đầu không ngừng tính toán những nội dung trong ghi chép.
Luyện Kim Thuật và Ma Đạo Khoa Kỹ không thuộc cùng một ngành học, chỉ là giữa hai thứ có mối liên hệ mật thiết. Trọng tâm của Luyện Kim Thuật nằm ở việc chuyển đổi vật chất, tạo ra vật liệu, và luyện thành sáng tạo… còn Ma Đạo Khoa Kỹ thì thiên về ứng dụng của mạch ma thuật, cũng như việc khai thác sử dụng năng lượng Ma Tinh.
Ở một khía cạnh nào đó, phạm vi của Ma Đạo Khoa Kỹ rõ ràng lớn hơn. Theo khái niệm của Địa Cầu… đó là tập hợp của điện tử, năng lượng, cơ khí và tự động hóa. Ví dụ như Phi Thuyền, Ma Tinh Pháo mà tôi từng nghe ở Công quốc Gale, rõ ràng là một trong những thành quả của Ma Đạo Khoa Kỹ.
So với đó, nghiên cứu về Luyện Kim Thuật tuy hẹp hơn nhiều, nhưng vẫn không thể xem thường… Chưa kể đến những kỹ thuật đặc biệt như sáng tạo và phụ ma. Chỉ riêng các loại thuốc, luyện chế vật liệu hiếm, và khả năng thay đổi môi trường, v.v… đã là không thể thiếu trong toàn bộ hệ thống xã hội.
Chưa kể… trong Luyện Kim Thuật chiến đấu, còn có lực chiến mạnh nhất là【Con Rối Ma Thuật Luyện Kim — Người Đá Khổng Lồ】, một tạo vật luyện kim đáng sợ.
Tùy theo vật liệu sử dụng, càng tốt càng cứng càng nhiều, độ bền và sức mạnh của【Người Đá Khổng Lồ】được tạo ra càng cao. Hơn nữa, tùy vào sự khác biệt của vật liệu mà sẽ kế thừa những đặc tính khác nhau, từ người đá gỗ, đến người đá nham thạch, rồi người đá pha lê, và người đá hắc diện thạch khó phá hủy, cũng như người đá ma pháp, người đá thần thánh, v.v…
Thực ra, ở trang thứ chín, tôi đã phát hiện một đoạn về phương pháp luyện chế【Người Đá Khổng Lồ Mini】. Mô tả nói rằng, đây có lẽ là một ý tưởng bất chợt của lão già năm đó, một khái niệm mang tính thử nghiệm. Cụ thể có thành công hay không, ông ta không đề cập. Nhưng, nếu điều kiện cho phép, tôi cũng muốn thử xem.
Ăn xong quả trái cây trên tay, tôi tiện tay đặt hạt lên tủ gỗ cạnh giường, rồi nhận quả thứ hai và lại gặm.
Nói về kỹ thuật luyện chế người đá khổng lồ, nó thuộc loại dễ nhập môn nhưng khó tinh thông. Về cơ bản không yêu cầu vật liệu, dù là mảnh giấy hơi cứng một chút cũng có thể tạo thành một người đá giấy đồ chơi. Thứ duy nhất cần thiết, chỉ là một【Lõi Ma Ngẫu】tương ứng mà thôi.
Nhưng tôi nghĩ, người phụ nữ kia đã hứa rồi, xin cô ta vài cái chắc cũng không khó đâu nhỉ?
“Silly, tớ đi ngủ trước nhé~”
Nhận thêm một quả trái cây nữa, tôi không ngẩng đầu mà cắn một miếng, rồi trực tiếp lật sang trang tiếp theo.
Cứ thế đọc tiếp khoảng nửa tiếng nữa, cuối cùng tôi cũng gấp cuốn sổ lại, thở phào một hơi. Hôm nay đến đây thôi, đọc nữa mắt sẽ mỏi mất… Dù sao cũng mới hồi phục không lâu, nhìn chằm chằm vào sách trong thời gian dài cũng sẽ cảm thấy mệt.
Đôi mắt chưa từng sử dụng này, thực sự quá mỏng manh yếu ớt… phải bảo vệ cho tốt.
Ngày tháng còn dài, cần gì phải vội vàng chứ.
Tôi gật đầu, quay đầu nhìn… mới phát hiện cô bé kia, Vinnie đã gục đầu lên gối, ngủ thiếp đi mà không cả đắp chăn.
Tư thế ngủ mút ngón tay cái, nằm nghiêng co chân lên trông thật không phòng bị, còn có chút đáng yêu… Chỉ là, cô bé ngủ ở đây, thì tôi phải làm sao đây.
…
Sáng hôm sau, tôi bị tiếng gõ cửa ‘cốc cốc cốc’ đánh thức.
Lật chăn lên dụi mắt, tôi ngáp dài mở cửa, đối mặt với một khuôn mặt nhỏ bé đầy tủi thân. Là Vinnie…
“Silly~ Sao em không ngủ trên giường!”
Ai nói thế, tôi không ngủ trên giường, chẳng lẽ là trên sàn nhà? Tôi khó hiểu liếc nhìn cô bé, đi lướt qua, chân trần bước lên sàn hành lang.
“Ý tớ là, Silly, sao em lại chạy vào phòng tớ ngủ thế~”
Cậu chiếm giường của tôi, tôi chỉ có thể sang ngủ giường của cậu, chẳng lẽ điều này không phải là đương nhiên sao.
Tôi không thể hiểu nổi logic của cô bé này, liền nhìn xung quanh, tìm chỗ có thể rửa mặt. Rồi tôi phát hiện một cái cầu thang, xuống lầu, ánh mắt đầu tiên liền thấy người phụ nữ đang chuẩn bị bữa sáng… Emma.
“Ồ? Tiểu Vinnie, hiếm khi không ngủ nướng nhỉ, dậy sớm thế. Vậy ngồi một lát chuẩn bị ăn cơm nhé~”
Người phụ nữ đó chào hỏi, tôi liếc cô ta một cái, rồi chuyển ánh mắt sang bồn rửa tay bên cạnh. Tôi nhanh chân bước tới… nhanh chóng rửa mặt, cũng không để ý đến Vinnie đang bám theo sau như cái đuôi nhỏ. Tôi cứ thế vẩy bàn tay ướt sũng, ngồi xuống ghế bên bàn ăn, chờ dọn cơm.
“Lát nữa ta có việc phải ra ngoài một chuyến, ăn xong, hai đứa nhóc các con phải ngoan ngoãn đừng chạy lung tung, nghe chưa.”
Emma đặt bánh mì và sốt salad của bữa sáng xuống trước mặt tôi và Vinnie, cùng với mỗi người một ly sữa nóng.
“Ủa, Emma, tối qua mẹ chẳng phải đi rồi sao. Sao lại phải đi nữa~”
“Hôm qua đến hiệp hội luyện kim nhờ người làm đồ, bây giờ làm xong rồi phải đi lấy~ Nên con phải trông nhà cẩn thận, hiểu chưa.”
Hiệp hội luyện kim? Tôi nhớ đó là một cơ quan chính thức chuyên chế tạo các vật phẩm luyện kim… Nói vậy, cô ta thật sự đang cố gắng tìm cách che đi đôi tai của tôi.
“…Vậy con có thể để Silly chơi đàn với con không ạ?”
“Đương nhiên là được.”
Hửm? Tôi đồng ý chơi đàn với cô bé đó từ lúc nào? Tôi còn phải đọc sách mà…
Trong lòng nghĩ vậy, tôi ngẩng đầu lên định từ chối… kết quả lại thấy vẻ mặt của người phụ nữ đối diện nhìn sang, mặt thì cười nhưng mắt thì nheo lại.
…Ánh mắt đó mang theo một tia lạnh lẽo, dường như đang cảnh cáo tôi điều gì đó.
Tôi hơi sững sờ, nghĩ đến hoàn cảnh của mình, và lời hứa mà người phụ nữ kia tuy đã đồng ý nhưng vẫn chưa thực hiện. Đành phải bất lực cúi đầu gặm bánh mì… Thôi được rồi, vì mấy món vật liệu kia. Lãng phí chút thời gian… cũng không có gì to tát. Cùng lắm thì, tôi sẽ mang cuốn sổ ghi chép theo…
Mang theo suy nghĩ đó, khi Vinnie sau bữa ăn đề nghị tôi cùng cô bé đến phòng đàn, tôi cũng không từ chối.
Thế là, tôi bị Vinnie đang phấn khích đẩy vào phòng nhạc chuyên dụng của cô bé.
Thật lòng mà nói, trước khi nghe Vinnie nghiêm túc đàn một bản nhạc. Tôi đã từng cho rằng một cô bé ở tuổi này nên suốt ngày chơi với búp bê mới phải. Nhưng không ngờ, cái người mà hễ ngồi xuống bên cây đàn là như biến thành người khác này, lại có thể tấu lên những giai điệu du dương và lôi cuốn đến thế…
Căn phòng nhạc khá lớn này chắc hẳn đã được thiết kế đặc biệt, âm thanh thanh thoát tuyệt diệu vang vọng dưới vòm mái cong chạm khắc hoa văn, ánh nắng xuyên qua ô cửa kính khổng lồ chiếu rọi lên bóng lưng nhỏ bé kia, tạo nên một cảm giác không hài hòa kỳ diệu.
Tôi không biết nguyên nhân là gì. Chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh cô bé, nhìn cô bé chăm chú lướt trên phím đàn, để những ống dây kim loại dựng đứng trong không trung phát ra âm thanh du dương theo động tác của cô bé.
Trong ấn tượng của tôi, trước đây khi còn học ở học viện, hình như tôi cũng từng chơi loại “đàn dương cầm” khổng lồ có chất lượng âm thanh rất tốt này. Nhớ lúc đó người đứng bên cạnh tôi là… Lina. Chị ấy bế tôi lên ghế, rồi cầm tay chỉ cho tôi vị trí và chất âm của từng phím đàn… Chỉ là, so với cây đàn hạc nhỏ nhắn chỉ có 13 dây, tôi lúc đó mới 7 tuổi, căn bản không thể chơi nổi cái thứ khổng lồ chiếm gần nửa căn phòng này.
Dù cuối cùng tôi đã dùng Niệm Lực không mấy thành thục để thay thế cho sự vươn dài của ngón tay… nhưng vì lúc đó sự hiểu biết của tôi về ma pháp rất kém, khả năng kiểm soát tinh thần lực cũng không đủ tinh tế… đến mức sau khi làm hỏng vài cây đàn dương cầm, tôi đành phải từ bỏ loại nhạc cụ này.
Một bản nhạc thanh thoát nhẹ nhàng, lúc nào cũng là liều thuốc gột rửa tâm hồn. Không chỉ có thể giải tỏa nỗi cô đơn, mà còn có thể xoa dịu những vết thương trong lòng người. Đây có lẽ là lý do tại sao lúc đó tôi lại đam mê nó đến vậy…
Trong khoảng nửa năm sống ở học viện, tôi gần như không có thời gian cho riêng mình. Cả ngày ngoài ăn, ngủ, và cố gắng nhồi nhét đủ loại công thức cổ quái hữu dụng và vô dụng vào đầu ra. Cơ hội duy nhất để tôi có thể thư giãn, có lẽ chính là buổi học nhạc mỗi tuần một lần…
Chỉ có lúc đó, tôi mới có thể gạt bỏ mọi phiền muộn ra sau đầu, yên tĩnh ngồi trên chiếc ghế mềm, gảy cây đàn hạc nhỏ yêu quý của mình…
“Silly~? Em sao vậy?”
Mải mê suy nghĩ, tôi không nhận ra Vinnie đã ngừng đàn từ lúc nào, đang lo lắng nhìn tôi.
Tôi mỉm cười với cô bé, nhẹ nhàng lắc đầu, lật một trang sách và tiếp tục đọc.
Tôi có thể cảm nhận được sự quan tâm của cô bé này không phải là giả, có lẽ là ảo giác chăng… từ trên người cô bé, tôi luôn thấy được vài phần bóng dáng của mình trong quá khứ. Cùng non nớt, cùng cô đơn, cùng một mình…
Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi phải quá thân thiết với cô bé. Dù sao thì…
Tôi là Tinh Linh.


0 Bình luận