Quyển 3: Phong Vân Cliff
Chương 108: Tinh Linh Trốn Dưới Gầm Bàn
0 Bình luận - Độ dài: 2,651 từ - Cập nhật:
"Ủa, sao không thấy đâu nữa rồi?"
"Thiệt tình, nhóc con đó chạy đi đâu mất chứ~ Tụi mình có ăn thịt cô bé đâu~"
"Hi hi, ai bảo mọi người phấn khích quá làm gì, dọa cô bé sợ rồi còn gì~"
"Biết sao được~ Cô bé đáng yêu quá mà~ Ôi chao, đúng là muốn ghen tị cũng không nổi nữa~"
"Đúng đó~ Một cô bé xinh đẹp như vậy, tôi mới thấy lần đầu đó~ Cứ như là một Tinh Linh vậy~"
"A a~ Không được không được, đợi lúc về mình cũng phải nhờ cha tìm một cô bé như vậy, cảm giác nuôi từ nhỏ chắc chắn sẽ vui lắm đây."
"Một cô hầu gái nhỏ ở đẳng cấp này, đâu có dễ tìm như vậy~"
"Bên kia đông người, chúng ta qua đó xem thử đi!"
…
Lặng lẽ nấp dưới gầm bàn, tôi nghe tiếng bước chân dần xa, thở phào một hơi rồi lau đi mồ hôi lạnh trên trán.
Nơi đây là một góc khuất nơi cột cung điện và bàn ăn giao nhau, may mà vóc người tôi nhỏ bé, chỉ cần cúi đầu thì cũng không quá gây chú ý. Ít nhất là lúc mới trốn vào đây, mấy quý ông đang trò chuyện gần đó cũng chỉ liếc nhìn tôi hai cái rồi lại tiếp tục câu chuyện.
…Không biết Vinnie và mọi người đang ở đâu.
Cau mày, tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng thả lỏng tâm trạng. Sau đó tôi nhắm mắt lại, chăm chú lắng nghe... Dần dần, những âm thanh hỗn tạp trong đại sảnh ngày một lớn hơn trong tai, rồi lại bị tôi cố tình lờ đi.
Đôi tai nhọn khẽ động, giữa vô số giọng nói, tôi cố gắng tìm kiếm chất giọng non nớt mà độc đáo của Vinnie.
『Công tước... xem xét... thế nào...?』
『...Thật... không tệ... phải không?』
『Sưu tầm... ha... khó...』
『...Binh đoàn... ha ha ha...』
『Silly...』
Hử? Một giọng nói quen thuộc lọt vào tai, tôi lập tức tập trung sự chú ý về phía đó.
『Hu... Silly... Anh trai~ Silly biến mất rồi~』
Tìm thấy rồi!
Ở gần lối vào! Tôi mở mắt ra, âm thanh xung quanh lập tức trở lại như cũ.
Liếc nhìn không gian chật hẹp dưới gầm bàn, tôi nhận ra một vấn đề... làm sao để qua đó đây?
……
********
Bên trong đại sảnh vũ hội sáng rực ánh đèn, tiếng nhạc du dương vang lên, vô số nam nữ quý tộc cùng nhau khiêu vũ điệu múa dân tộc đặc sắc của Cliff. Các quý ông nhiệt tình phóng khoáng, còn các quý cô thì quyến rũ và thanh lịch. Trong khoảng thời gian đặc biệt này, gần như mọi quý tộc trẻ tuổi đều đang tìm kiếm bạn nhảy cho riêng mình.
Dù tất cả mọi người đều biết, mục đích của buổi vũ hội này là để chào đón một vị Đại Sứ từ nước ngoài đến—— nhưng mà ai thèm quan tâm chứ. Là một vương quốc hùng mạnh sở hữu Long Kỵ Sĩ—— Cliff, hoàn toàn không cần phải cố ý lấy lòng bất kỳ quốc gia nào…
…Huống hồ, buổi gặp mặt chính thức đã sớm kết thúc, đây chỉ là một buổi vũ hội thư giãn theo thông lệ mà thôi.
Tuy đa số quý tộc đều thích tổ chức tiệc tùng, nhưng ai cũng biết mười mấy vị nam thanh nữ tú cùng khiêu vũ trò chuyện, cho dù không khí có vui vẻ đến đâu… thì đó cũng chỉ là một buổi tiệc nhỏ. Dịp mà quá nửa quý tộc trẻ tuổi của cả Nierstein cùng tụ họp như thế này… thật không nhiều.
Không ai muốn lãng phí cơ hội quý giá này.
Trong một buổi tụ họp hiếm có như vậy, chỉ cần nỗ lực một chút… biết đâu sau ngày mai, trong số những cặp tình nhân mới xuất hiện trong giới thượng lưu sẽ có mình thì sao?
"Thưa Điện Hạ tôn kính, tôi có thể mời ngài một điệu nhảy không?"
Gần lối vào của hội trường, một quý cô xinh đẹp cuối cùng cũng lấy hết can đảm, cùng với sự đồng hành của bạn bè, tiến đến bên cạnh người đàn ông có thân phận cao quý nhất trong đại sảnh. Với ánh mắt mong chờ, cô đỏ mặt và ngượng ngùng nói ra những lời này.
Vẻ đẹp của cô gái là không thể nghi ngờ, mái tóc vàng óng ả làm nổi bật thân hình yêu kiều trong chiếc váy trắng, khiến cô lộng lẫy tựa một nàng công chúa chói lòa.
Chỉ là… có lẽ cô đã chọn sai thời điểm?
"Rất xin lỗi, quý cô Jenny xinh đẹp. Tôi đang đợi người…" Người đàn ông với mái tóc ngắn màu xanh biếc như đại dương, lịch sự và nhã nhặn từ chối lời đề nghị của cô gái, gương mặt góc cạnh vẫn giữ một nụ cười ôn hòa. "Để một quý cô phải mở lời mời, đây quả là một sự thất lễ nghiêm trọng… Không biết lát nữa quý cô Jenny có thể cho tôi một cơ hội để bù đắp không?"
"Đương nhiên…!"
Nhìn theo bóng lưng cô gái tóc vàng rời đi trong sự vui mừng xen lẫn kích động, khóe miệng Brad khẽ nhếch lên.
"…Anh trai lại đi lừa con gái nhà người ta rồi…" Vinnie ngồi trên chiếc ghế bên cạnh bất mãn quay đầu đi, hừ một tiếng. "Đây đã là người thứ tám rồi…"
"Chủ nhân hiếm khi đến đây một lần, những người muốn tiếp cận đương nhiên phải nắm bắt cơ hội rồi~" Emma đứng bên cạnh khẽ cười. "Điều đó cho thấy sức hút của chủ nhân rất lớn~"
"Khụ, nhóc con đó, vẫn chưa tìm thấy sao?" Dường như không muốn đi sâu vào chủ đề này, Brad vừa cầm ly rượu vừa dựa vào tường hỏi một câu.
"Những người hầu đã tìm mấy lần rồi nhưng không thấy." Nhắc đến chuyện này, Emma có chút tự trách, liếc nhìn về phía lối vào. "Bây giờ đông người quá, nếu cô bé cố tình trốn đi thì không dễ tìm được đâu..."
"Emma..."
"Vâng? Chủ nhân?"
"Về nhóc con đó… quả nhiên cô có chuyện gì đó đang giấu tôi phải không?" Ánh mắt Brad thờ ơ lướt qua những người đang khiêu vũ ở phía xa, anh nâng ly rượu, chất lỏng màu đỏ máu chảy vào cổ họng. "Có lẽ cô cần giải thích một chút, tại sao con bé lại ‘bỏ chạy’?"
Tiện tay đặt chiếc ly rỗng lên khay của một người hầu gần đó, ánh mắt Brad dời đến khuôn mặt có phần hoang mang của Emma.
"Ờm… chuyện này…"
"Anh trai! Silly không chạy đâu. Em ấy chắc chắn bị người ta bắt cóc rồi!" Vinnie đang ngồi liền phản bác một cách bất bình, nhưng rồi nhanh chóng ủ rũ. "Đều tại con~ Rõ ràng biết em ấy mặc đồ hầu gái, lại còn nhỏ như vậy, cái gì cũng không hiểu, đáng lẽ con phải luôn trông chừng em ấy mới phải~"
"Thôi được rồi… Dù sao đây cũng là lối ra duy nhất. Chúng ta chỉ cần ở đây… Hửm?"
Đang nói chuyện, Brad để ý thấy một loạt tiếng bước chân nặng nề vang lên từ phía hành lang, anh nghiêng đầu nhìn qua, một nụ cười đầy ẩn ý hiện lên trên mặt.
"Cuối cùng cũng đến rồi sao? Bạn cũ của ta?"
……
Thật sự, tôi chưa bao giờ biết rằng mặc váy mà bò dưới gầm bàn lại khó khăn đến thế… Đúng là tệ hết chỗ nói!
Quãng đường ngắn ngủi chưa đầy ba mươi mét, tôi đã vấp ngã ba lần, đụng vào chân bàn hai lần, giữa đường còn bị người ta giẫm lên váy một lần… Để không bị tên khốn đó phát hiện, tôi đành phải cứng đờ ngồi xổm bên cạnh chiếc bốt cao cổ đáng ghét đó suốt năm phút đồng hồ, hắn mới chịu nhấc chân ra.
Thôi được, chuyện đó cũng chẳng là gì.
Điều bực bội nhất là, một chiếc giày của tôi đã biến mất…
Trong đại sảnh rất đông người, nhiệt độ không khí vốn đã không thấp, cộng thêm không gian dưới gầm bàn bị khăn trải bàn che kín nên vô cùng oi bức. Lúc này toàn thân tôi lấm tấm mồ hôi, hơi thở dồn dập, đầu óc choáng váng, đến cả việc chân phải chỉ còn lại chiếc vớ từ lúc nào cũng không để ý.
Đến khi tôi muốn quay lại tìm thì lại chẳng thấy đâu nữa, có lẽ đã bị ai đó đi ngang qua vô tình đá đi mất rồi…
Ít nhất thì tôi nghĩ vậy.
Đôi giày da nhỏ có đính chiếc nơ bướm tinh xảo trên mũi là do Vinnie đặc biệt chọn cho hôm nay. Nghe nói bình thường cô bé còn không nỡ mang, chắc hẳn nó rất quý giá… nhỉ? Vinnie đáng thương…
Ban đầu tôi còn sợ làm bẩn quần áo, nên vừa xách váy vừa khom lưng lê về phía trước. Sau đó cảm thấy như vậy mệt quá, bèn dứt khoát bò thẳng về phía trước, tiện thể quăng luôn chiếc giày còn lại. Cùng lắm thì lát nữa nhờ Brad tìm lại, dù sao đây cũng là địa bàn của anh ta.
Đã thảm hại đến nước này rồi, tôi cũng chẳng thèm để tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt đó nữa…
Thực ra, tôi đột nhiên cảm thấy tham gia cái gọi là vũ hội này, chẳng thà về nằm trên giường đọc thêm vài trang sách… Đúng là lãng phí thời gian.
Nhưng đã đến rồi, tôi cũng phải ăn chút gì đó lấp đầy cái bụng trước đã. Dù sao thì từ lúc thức dậy buổi sáng, tôi đã phải chuẩn bị cho vũ hội. Đến giờ cũng chỉ mới gặm được vài miếng trái cây, ngay cả một ngụm nước cũng chưa kịp uống!
……
********
"Ta có nên chúc mừng ngươi không?"
Nhẹ nhàng nâng ly rượu, Brad mỉm cười nhìn người bạn cũ trước mặt, người vẫn trầm lặng như biển cả giống như trước đây.
"Khó khăn lắm mới có được tin tức về nhóc con đó, cứ thế vội vàng chạy đến đây? Thậm chí còn từ bỏ thời cơ tốt nhất để mở rộng chiến quả?"
"Chuyện của ta từ khi nào đến lượt ngươi quan tâm?" Người đàn ông tóc vàng với gương mặt không chút biểu cảm, nâng ly rượu lên khẽ lắc.
Chất lỏng màu đỏ thẫm lan tỏa từng đợt hương rượu quyến rũ. Đây là đặc sản của Cliff, một loại rượu vang được ủ từ nhiều loại quả quý. Trên thị trường chưa bao giờ bày bán, vì đó là thức uống mà chỉ giới quý tộc mới được thưởng thức.
Dưới ánh đèn, chiếc ly thủy tinh trong suốt phản chiếu khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông tuấn tú. Chỉ có những khoảnh khắc đôi mắt khẽ nheo lại, người ta mới có thể nhận ra một tia bực bội được che giấu rất sâu.
"Cũng phải, ngươi, người được mệnh danh là [Anh Hùng] trong những năm gần đây, đương nhiên không cần ta nhắc nhở… Nhưng rất tiếc, ở thành phố này, ngươi không có bất kỳ cơ hội nào. Bởi vì, đây là địa bàn của ta…" Brad nhún vai, khóe miệng khẽ nhếch lên.
"Thế nào? Cầu xin ta đi, biết đâu nể tình xưa, ta sẽ tha cho con nhóc đó cũng không chừng? Hê hê~"
"Vậy sao? Nếu ngươi thật sự bắt được cô ấy, hẳn là lúc này ngươi sẽ không dùng giọng điệu đó để nói chuyện với ta." Hoàn toàn không thèm nhìn đối thủ đang không hề che giấu vẻ đắc ý, người đàn ông với gương mặt lạnh lùng khẽ nhấp một ngụm rượu vang. "Không biết mấy năm qua, ngươi lại tổn thất bao nhiêu nhân lực rồi?"
Nụ cười trên mặt Brad có chút cứng lại, nhưng anh ta dường như không mấy để tâm mà nhún vai.
"Thôi được rồi, Allen, bạn của ta. Hiếm có dịp ra ngoài thư giãn hôm nay, hay là chúng ta đều thoải mái một chút thì sao?"
Allen liếc nhìn "người bạn cũ" của mình, anh ta thừa biết tại sao tên này, kẻ đã luôn đối đầu với mình từ nhỏ, lại chịu thỏa hiệp. Trước lợi ích giữa các quốc gia, bất kỳ mối thù hận cá nhân nào cũng đều phải đặt ở phía sau, ngay cả thành viên hoàng tộc cũng không ngoại lệ.
Là những người ưu tú trong giới quý tộc, họ hiểu rõ hơn ai hết làm thế nào để giành lấy lợi ích cho quốc gia của mình. Chứ không phải ngu ngốc gây ra những rắc rối vô nghĩa cho đất nước và người dân. Ít nhất là trước khi kẻ thù chung của nhân loại—— Thú Nhân hoàn toàn bị diệt vong, không ai trong giới thượng lưu lại làm như vậy.
Vì vậy, anh ta không lo đối phương sẽ tức giận đến mức rút kiếm quyết đấu, mà thản nhiên nâng ly rượu đi vào trong đại sảnh như thể không có ai xung quanh.
"Chậc, cái tên kiêu ngạo này vẫn như cũ…"
"Thực ra ngài không nên yêu cầu quá cao, ít nhất thì chủ nhân đã bằng lòng tham gia vũ hội lần này~"
Bên cạnh Brad, một người phụ nữ với mái tóc dài màu đỏ sẫm đang đứng thẳng người. Cô mặc một bộ đồng phục hầu gái dài màu đen trắng, bất kể chất liệu hay kiểu dáng, rõ ràng đều có sự khác biệt rất lớn so với những cô hầu gái đang bận rộn trong đại sảnh.
Cô lịch sự nhún gối hành lễ, khuôn mặt xinh đẹp nở một nụ cười dịu dàng.
Brad khẽ quay đầu, với ánh mắt sắc bén quen quan sát, chỉ một cái liếc mắt anh đã chú ý đến cổ áo của bộ đồng phục hầu gái của đối phương… chiếc huy hiệu bạc từng được khắc hình cây chổi và chiếc khiên bắt chéo, nay đã biến thành huy hiệu vàng đen tinh xảo hơn.
Điều này đại diện cho việc cô đã nhận được sự công nhận kép từ chủ nhân của mình và hiệp hội hầu gái—— Dinh thự Morian, đồng thời đã vượt qua những bài kiểm tra nghiêm ngặt, hoàn hảo từ "bảo vệ" đến "phụ tá", qua đó chính thức trở thành bằng chứng tư cách của một "Hầu Gái Trưởng".
"Xin chào, Điện Hạ tôn kính."
"Ồ~ Là quý cô Lina thân mến, nếu tôi nhớ không lầm, hình như chúng ta đã không gặp nhau một thời gian khá lâu rồi nhỉ?" Đặt ly rượu xuống, Brad nhẹ nhàng đáp lại bằng một lễ nghi của quý ông, nhưng trong lòng lại khẽ cau mày.
Không ngờ mấy năm không gặp, vị [Hầu Gái Chiến Tranh] bên cạnh đối thủ đã đi trước một bước thăng tiến thành công.
So với cô ấy, hầu gái riêng của mình… Emma, lại vẫn đang dừng ở giai đoạn hầu gái tinh anh. Có lẽ đây chính là lý do Emma luôn bất mãn với mình? Xem ra mấy năm nay chỉ lo đấu đá với Allen công khai lẫn ngấm ngầm, đã bỏ qua rất nhiều thứ quan trọng.
Nghĩ đến đây, Brad mỉm cười nói.
"Thực ra, tôi muốn trò chuyện với một quý cô xinh đẹp hơn… Quý cô Lina, tôi có vài chuyện muốn hỏi cô."


0 Bình luận