Bi kịch của sự khởi đầu
Đại tướng quân đối đầu Tam Đại tướng
0 Bình luận - Độ dài: 2,130 từ - Cập nhật:
Ngày hôm sau khi Yan và Gustav đến được Laconia, Herbert và những người khác cũng tới nơi. Khi ấy, Bernhardt không nói một lời nào. Nỗ lực của người con trai cả, người làm cha như ông sao lại không biết. Dù tự ti, nhưng Herbert sở hữu tài năng đủ dùng và nỗ lực hơn người, ông cũng đặt kỳ vọng vào cậu.
Việc có thể ghen tị với tài năng quá lớn của người em trai cách biệt tuổi tác, cũng là vì cậu là một kẻ cầu đạo trên con đường kiếm thuật. Vì vậy Bernhardt không nói gì, cũng chẳng có gì để nói. Đối thủ là Berger, ngay cả chính ông cũng không tự tin có thể cầm chân được. Nếu phải tử chiến, có lẽ ngay cả một ngôi sao lớn cũng sẽ gặp khó khăn.
Một người đàn ông được Đại tướng quân Maxim rèn giũa từ nhỏ, một người mà nếu không có Strachess, không ai nghi ngờ sẽ trở thành Đại tướng quân, thành trụ cột của quốc gia. Đối đầu với một người như vậy, dù có thua cũng sẽ không ai phàn nàn. Dù vậy, cậu vẫn tự trách sự yếu đuối của bản thân, xấu hổ vì đã không thể ngăn cản được.
Yan không yêu cầu nhiều đến thế. Chỉ là cậu đã không tính đến thực lực của Berger. Đẩy Kimon, mắt xích yếu nhất, để dụ Berger ra, đến đó là vai trò của Herbert đã kết thúc.
Nhưng, Bernhardt cố tình không nói một lời động viên nào.
Nếu còn biết hối tiếc, thì vẫn còn có ngày mai. Một cảm xúc mà chính ông, đã đánh mất từ lâu. Ông đã quen với những ngày tháng không thể chiến thắng khi đối đầu với những ngôi sao lớn, với Berger. Không phải suy nghĩ làm sao để thắng, mà chỉ toàn nghĩ làm sao để thua, đó chính là con người thảm hại của vị Đại tướng này.
Hai người còn lại cũng tương tự.
"...Đến rồi."
Chính vì vậy—
"Đến rồi sao. Tổng chỉ huy giao cho ngài Bardias."
"Được sao?"
"Ngoài ngài ra không còn ai thích hợp hơn. Đặc biệt là khi đối đầu với Strachess."
"Điều kiện chiến thắng lần này cũng phù hợp với một người bất động. Cố thủ không để mất Laconia, và tiếp tục cầu nguyện cho cục diện có thể sẽ thay đổi ở phương nam xa xôi. Tóm lại, là một cuộc thi gan, phải không, Rolf?"
Caspar cười với phó tướng của mình, 'Cương Thiết' Rolf. Trong đôi mắt của người đàn ông gật đầu không nói một lời có một cơn sóng cảm xúc mạnh mẽ. Strachess đã đến. Những binh lính trốn thoát được, có lẽ đến đây là toàn bộ. Con trai của ông đã không trở về.
"Nào, đã lâu lắm rồi mới được thực chiến. Lo là mình đã cùn đi rồi. Ở trong cung điện chỉ toàn mỏi vai gáy. Ta giao toàn quyền chỉ huy cho ngươi, còn 'chúng ta' thì đi quậy một trận nhé."
Không cần Caspar phải nói. Họ đang phục vụ cho nhà Gardner, hậu duệ của 'Bạo Phong'. Người đàn ông được ca ngợi là tấm khiên của đất nước, một khi lột bỏ lớp vỏ bọc cũng sẽ hóa thành hiện thân của bạo lực. Những thuộc hạ của ông cũng vậy, run rẩy trong niềm vui khi được trở lại chiến trường, một sân khấu không cần phải kìm nén bản thân.
"Xin lỗi, lúc nào cũng để ngài phải nhận vai trò thiệt thòi."
"Không sao. Kẻ bất tài như ta chỉ có thể làm một việc, đó là không thua."
"Biết bao nhiêu ngôi sao đã lụi tàn vì không làm được điều đó. Lên nào, Horst, hãy hóa thành một thanh kiếm duy nhất, và cho chúng thấy kiếm thuật của nhà Osvalt chúng ta!"
"Rõ!"
Bernhardt cũng vứt bỏ chiếc mặt nạ mang tên 'Kiếm Tướng quân'. Khi Bardias đứng ở vị trí tổng chỉ huy, họ có thể tự do di chuyển như những quân cờ. Phó tướng của Bernhardt, 'Kim Kiếm' Horst, cũng nở một nụ cười hoang dại như chủ nhân của mình.
Trước khi là tướng lĩnh, họ là những thanh kiếm. Vì địa vị nên họ mới phải hành xử như những tướng lĩnh, nhưng một khi lột bỏ lớp vỏ bọc, họ cũng sẽ trở nên như thế này. Suy cho cùng, họ cũng chỉ là những chiến binh, những kiếm sĩ mà thôi.
"...Ba người các ngươi hợp lại nghĩ rằng có thể thắng được ta sao?"
Một luồng khí tức áp chế cả chiến trường.
Dù chỉ nhìn thấy nhỏ như hạt đậu, dù khoảng cách còn xa đến thế, nhưng vẫn cảm nhận được áp lực đến rát cả da. Quả nhiên là không thể thắng, ai cũng nghĩ vậy.
Mà vốn dĩ họ cũng không có ý định thắng.
""Quét sạch những kẻ khác ngoài Strachess.""
""Rõ!""
Caspar và Bernhardt đã đặt ra một điều kiện duy nhất cho những kẻ sắp hóa thành mãnh thú chiến tranh của họ. Chỉ chiến đấu với những kẻ khác ngoài Strachess, đối đầu với ngôi sao chiến tranh, một phiên bản hoàn hảo hơn của chính họ, sẽ không có cửa thắng. Họ đã nếm trải đủ thất bại để hiểu được điều đó.
Cô lập Strachess, giảm bớt gánh nặng cho vị tướng bất động, đó chính là vai trò của đội du kích Caspar và Bernhardt. Sân khấu chính lúc nào cũng là nơi hai người họ đứng.
"Ta đang bực mình đây. Cứ ngồi yên đó chờ ta đến ăn thịt!"
Vị tướng mạnh nhất, Strachess.
"Cứ tự nhiên. Ta chỉ hoàn thành vai trò của mình mà thôi!"
Đối đầu với ông, là Bardias bất động.
Tài năng giữa hai người, dù có một khoảng cách mênh mông—nhưng chính vì để lấp đầy khoảng cách đó, ông mới trở thành bất động.
"""Đến đây, Strachess!"""
Trận quyết chiến giữa Đại tướng quân và Tam Đại tướng bắt đầu.
Khai chiến, tức tử chiến.
Sức phá hoại của ngôi sao lớn đang nổi giận thổi bay cả trận hình vững chắc do vị tướng bất động chỉ huy. Một áp lực khủng khiếp, con quái vật mang tên ngôi sao lớn nhe nanh múa vuốt. Một cuộc đột kích dữ dội hơn mọi khi, một sức tàn phá lớn hơn mọi khi, khiên, giáp, trước mặt con quái vật này đều trở nên vô nghĩa.
Tuy nhiên, Bardias vẫn bất động.
"Sao nào, định không nhúc nhích cho đến chết à?"
Nhìn Strachess đang càn quét, ông ngồi khoanh tay quan sát chiến trường.
"..."
Thông thường, đối mặt với người đàn ông này, đối mặt với sự hủy diệt này, con người ta sẽ muốn hành động. Bản năng, nỗi sợ hãi, sẽ thúc đẩy họ tìm cách đối phó.
"Nhắm vào điểm đó chính là thiên tài chiến tranh, Strachess."
Caspar, hậu duệ của 'Bạo Phong', người đang tung hoành ngang dọc trên chiến trường, tránh né ngôi sao lớn đang cuồng nộ kia, cười khẩy. Lẽ thường không có tác dụng với Strachess. Gã đó là một thiên tài. Khứu giác của hắn có thể đánh hơi được sách lược, và dùng vũ lực vượt trội của bản thân để tấn công vào điểm yếu. Không phải là lý lẽ. Mà là trực giác của một đứa trẻ hoang dã.
Đã biết bao lần họ phải khóc ròng vì nó. Tại sao hắn lại ở đây, tại sao hắn lại di chuyển như thế, bao nhiêu lần, bao nhiêu lần, sách lược bị lật ngược, mỗi lần như vậy họ lại suy tính, rồi lại bị phá vỡ.
Nhiều người đã bỏ cuộc. Cũng có những người không bỏ cuộc mà tiếp tục mài giũa sách lược của mình.
Nhưng, Bardias lại khác với tất cả bọn họ.
Khi còn ngày đêm chinh chiến với (Bạch Hùng) và lão cáo già ở phương bắc, ông cũng là một mãnh tướng giành chiến thắng bằng chính sức lực của mình, giống như bao mãnh tướng khác. Chủ động hành động, đọc vị đối phương, đi trước một bước để giành lấy chiến thắng. Đó là con đường chính đạo của một tướng lĩnh. Ông đã tin như vậy và mài giũa con đường đó.
Cho đến khi gặp được Strachess, một phiên bản hoàn hảo hơn của chính mình.
"Ai cũng nghĩ. Không thể thắng được hắn."
Bernhardt nhớ lại. Lần đầu tiên gặp Bardias.
Ông đã nghĩ rằng khó có thể tìm được một võ nhân nào nóng tính đến vậy. Dáng vẻ hăng máu giao chiến với (Bạch Hùng) đích thị là một mãnh tướng lăn lộn trận mạc, và thời trẻ, ông đã từng khao khát bóng lưng của vị tiền bối có địa vị thấp hơn mình đó.
"Cũng có nhiều người đã gục ngã trước sự phi lý đó."
Caspar cùng với Rolf và những người khác càn quét, di chuyển để tạo áp lực lên Strachess. Dù không có hậu quân hỗ trợ vẫn có thể tiếp tục chiến đấu, đó chính là lý do khiến con quái vật đó trở thành quái vật, nhưng dù vậy vẫn có thể bào mòn được hắn. Tránh né những thử thách ngọt ngào, và triệt để tấn công vào những điểm khó chịu của đối phương.
"Chính vì vậy, Bardias mới đặc biệt."
Hai vị Đại tướng càn quét, hậu quân bắt đầu có dấu hiệu dao động.
"Đánh vào hai bên sườn."
"Thần đi truyền lệnh!"
Bardias ung dung ra chỉ thị.
Không phải nhắm vào Strachess đang đột phá trung tâm, mà là một nước cờ tạo thêm áp lực lên hậu quân. Nước cờ đó có hiệu quả, dù Strachess có mạnh đến đâu, nếu hậu quân bị cắt đứt hoàn toàn, hắn cũng sẽ tiến thoái lưỡng nan. Hai vị Đại tướng, và những thuộc hạ ưu tú hỗ trợ họ. Quân Ostberg vắng mặt Berger không có đủ sức để đối phó.
"...Vẫn còn đẩy nữa sao?"
Đà tiến của hậu quân đang yếu dần đi thấy rõ.
"...Ồn ào."
Và rồi, Strachess đó, đã lui binh. Bardias đã buộc ông ta phải lui binh.
"Bất động chết tiệt, vẫn như mọi khi."
Người đàn ông đã từ bỏ bản thân của một mãnh tướng, trở thành bất động vì quốc gia. Lối đánh của ông, luôn là hậu thủ. Không còn những chiến thắng áp đảo nữa. Dù thắng cũng luôn là những trận thắng nhọc nhằn. Thậm chí có khi còn thua cả kẻ dưới cơ. Nhưng, không bao giờ có những trận thua đậm. Kể từ khi trở thành bất động, chưa một lần nào, ông phải chịu một trận thua đậm trước Strachess hay Berger.
Một vị tướng như vậy, trên toàn cõi Lorencia, chỉ có một mình ông.
Ngoài Bardias này ra, không còn ai khác.
"Nào, trước khi con quái vật đó quay lại."
"Đẩy thêm một đợt nữa rồi chúng ta cũng lui binh!"
Các vị Đại tướng cũng đã quá quen thuộc. Họ đã quyết định dốc lòng vào vai trò hỗ trợ cho lối đánh bất động. Không tham lam, họ sẽ không phạm phải sai lầm tự làm rối loạn đội hình. Đối đầu với kẻ trên cơ, kẻ mạnh hơn, họ triệt để sử dụng lối đánh của kẻ yếu. Nhây nhưa, cho đến khi bào mòn được kẻ mạnh.
Chính vì là những người biết rõ thất bại hơn ai hết, họ đã học được cách thua. Dù chưa bao giờ tìm ra được cách thắng, nhưng họ đã tìm ra được cách cầm hòa. Người thể hiện điều đó rõ nhất đang chỉ huy trận chiến này. Hai người thấu hiểu nỗi khổ của người đàn ông sống như vậy đang hỗ trợ ông.
Chính vì vậy, họ mới có thể cân bằng.
Vị vua vĩ đại của chiến trường, ngôi sao vàng đen và ba ngôi sao khác cân bằng và bào mòn lẫn nhau.
"Nào, chiến tranh chỉ mới bắt đầu thôi."
"...Đúng là, vẫn như mọi khi."
Strachess, ở một nơi không ai nhìn thấy, đã khẽ mỉm cười. Một cảm giác khác hẳn với Gallias, một trận chiến với những vị tướng quân đích thực, những người đã vượt qua bao thất bại để từ bỏ cái tôi vì quốc gia. Quả nhiên là thú vị. Một trận chiến mà hai bên đều hiểu rõ về nhau.
Một cuộc chiến tranh giữa những vị tướng dày dạn kinh nghiệm, đang diễn ra ở đây.


0 Bình luận