Gustav định bụng đến nhà Seckt để luyện tập, nhưng—
"Anh hai đi ra ngoài rồi nha~. Em cứ tưởng anh ấy ở chỗ của Gustav-chan chứ."
"...Yan, ra ngoài? Dù không phải là đi làm?"
"Chị dâu cũng có vẻ mặt y hệt anh đấy."
"Có công việc nào mà ta không biết sao?"
"Em không biế~t."
Em gái của Yan đang chơi đùa đuổi bắt với con chó cưng. Điểm mấu chốt là cô bé đuổi theo chứ không phải bị đuổi. Cứ như thể toàn bộ nhiệt huyết của người anh đã bị rút cạn và dồn hết vào cơ thể nhỏ bé này, tạo nên một cô em gái tinh nghịch quá mức.
"À mà, dạo này có chuyện lạ lắm đó."
Cô bé tóm gáy con chó rồi lôi xềnh xệch lại. Sự ngây thơ hồn nhiên mà đi quá giới hạn thì cũng không hay ho gì. Khi Gustav bảo "Thôi nào" và giải thoát cho con vật, nó liền quấn quýt lấy anh. Anh vốn có duyên với động vật một cách lạ kỳ.
"Ảnh hỏi em đủ thứ chuyện, nào là về luyện tập các kiểu~"
"...Yan hỏi?"
"Đúng đúng. Rồi còn hỏi những thứ con gái sẽ thích nữa chứ~"
"...Nghe xong thì cô ấy phản ứng thế nào?"
"Cô ấy? À, chị dâu thì mặt đỏ bừng lên luôn."
"Hẳn rồi. Có lẽ cậu ta đã quyết tâm ổn định gia thất rồi cũng nên. Thế thì tốt quá."
"Chị dâu với ảnh đâu có hợp nhau đâu nhỉ."
"Nói bậy nào. Cậu ta là nhân tài sẽ gánh vác Arcadia trong tương lai đấy. Hợp là quá hợp rồi. Hợp đến mức ta đây còn chẳng có ý định chen chân vào nữa là."
"Giá mà Gustav-chan gọn gàng hơn một chút thì em đã lấy anh rồi."
"Thế thì tiếc thật đấy nhỉ."
Có lẽ đã chán nói chuyện, cô bé lại bắt đầu đuổi theo con chó. Gustav thở dài. Mùa xuân của cô bé này xem ra còn xa lắm. Dù một kẻ chẳng có mảnh tình vắt vai như anh cũng không có tư cách nói vậy.
Yan là người đàn ông luôn lập kế hoạch tỉ mỉ. Vươn tới sự hoàn hảo và hơn thế nữa, cậu định vận dụng triệt để tài năng đã nhiều lần thể hiện trên chiến trường, nhưng lĩnh vực này lại quá xa lạ. Kết quả là, cậu quyết định bắt đầu bằng việc thu thập thông tin và tiến hành do thám.
"Hừm."
Thông tin duy nhất có được là cô làm việc cho nhà Bernbach. Vậy là cậu lẻn vào dinh thự bên cạnh, trèo lên mái nhà và bắt đầu quan sát mục tiêu.
Hai giờ trôi qua mà không có gì xảy ra. Chừng đó vẫn chưa đủ để làm nao núng người đàn ông này. Trên chiến trường, cậu là kẻ đã nhiều lần phục kích thành công, đẩy đối phương xuống tận cùng của sự sợ hãi.
Không nản lòng, cậu đợi thêm một giờ nữa, và rồi cũng có động tĩnh.
"Chờ với, chị Theresia~"
"Thiệt tình, Wilhelmina lúc nào cũng nhõng nhẽo."
"Chị Wilhelmina lúc nào cũng được ưu ái, ăn gian quá!"
"Đúng đó, đúng đó!"
"Nào nào, thay vì cãi nhau, để chị chăm sóc cho hai đứa nhé."
"Đúng vậy, cứ ưỡn ngực ra với chị hai và chị ba đi nào!"
""...Ngực chị cứng quá, thôi ạ.""
"Lũ ranh con này vừa nhìn vào đâu mà nói thế hả!"
""Kyaaaa!""
Những đóa hoa kiều diễm của nhà Bernbach chạy nhảy khắp khu vườn. Tuy nhiên, Yan lờ đi cảnh tượng đó một cách ngoạn mục.
"Mẹ, mẹ."
"...Tôi không phải là mẹ đâu ạ, thưa tiểu thư Victoria."
Yan, dán mắt vào.
Đã xác định mục tiêu. Cô đang bế một đứa bé sơ sinh. Nhìn màu tóc và khí chất, rõ ràng đó không phải con gái cô. Mà ngay từ đầu, trong đầu Yan cũng không hề có ý nghĩ đó.
Mái tóc đen dài, mượt mà cùng nụ cười xinh đẹp. Về mặt dung mạo, có thể cô sẽ bị lu mờ trước mấy chị em kia, nhưng không thể phủ nhận rằng, dù có tìm khắp phố phường cũng khó mà gặp được một mỹ nhân như vậy.
"A, Arlette kìa~"
"Arlette~"
Hai cô em gái nhỏ quấn lấy chân cô.
"Gừ, không ngờ lại thua một người hầu."
"Arlette~ Búi tóc cho em đi~"
"Cả em nữa sao!?"
"...Ch-chị cũng cảm thấy muốn được búi tóc ghê~, ahaha."
Chẳng mấy chốc, các chị em đã vây quanh cô, tạo thành một đám đông hỗn loạn. Yan mỉm cười ấm áp khi nhìn cảnh tượng đó.
Dù rất trong sáng, nhưng khung cảnh trông không khác gì một vụ án.
"Này này, chị Theresia."
"Gì thế, Wilhelmina?"
"Em cũng đến chỗ Arlette được không?"
"...Đ-được thôi."
Nhìn cô em gái lon ton chạy đi, Theresia ủ rũ buông thõng vai—
"Kệ chứ. Dù sao mình cũng sắp đi lấy chồng rồi. Chẳng bận tâm đâu."
Cô đang dỗi.
"Tiểu thư Theresia ơi~. Người có thể giúp tôi một tay được không ạ?"
Nhìn Arlette sắp bị đám chị em đè bẹp, Theresia khịt mũi đắc thắng,
"Thiệt tình, mọi người đúng là hết cách mà. Vẫn không thể thiếu chị cả được nhỉ!"
Cô chạy nhanh đến nhập hội cùng các em. Chẳng mấy chốc, cô gái kia đã trở thành trung tâm của cả chín chị em.
"Hừm, ra là vậy."
Yan đã hiểu ra. Cô đã xây dựng được một vị trí nhất định trong hệ thống phân cấp của gia đình này. Điều đó thể hiện rõ qua sự tin tưởng và quấn quýt của các chị em. Nếu phân tích một cách logic và bình tĩnh, có thể thấy mối quan hệ của họ rất tốt đẹp.
Tuy nhiên, điều mà Yan "hiểu ra" không phải là những suy luận đó—
"Ban ngày trông cô ấy cũng dễ thương."
Thiên tài đã vỡ nát từ lâu rồi.
Ngày hôm sau, và cả ngày hôm sau nữa, Yan đều ra ngoài.
Đây là một nhiệm vụ tối quan trọng và tuyệt mật. Không thể để ai biết được.
Cậu nắm bắt chính xác lộ trình, lịch trình, và các cửa hàng mà những người hầu thường lui tới. Thậm chí, cậu còn dùng đến vũ lực, như việc báo cho một người quen ở Quân đoàn Ba về một gã chủ tiệm đã có hành vi quấy rối.
"Hửm, lộ trình hôm nay khác với mọi khi."
Yan cảm nhận được sự thay đổi và bám theo. Một con hẻm vắng người qua lại. Khả năng có nguy hiểm tiềm tàng tăng vọt. Dựa trên suy luận logic, Yan đuổi theo cô. Nếu có chuyện gì xảy ra, chính cậu phải bảo vệ cô khỏi những kẻ khả nghi, với ngọn lửa quyết tâm đó, Yan—
"Này, ngươi là gã khả nghi đang theo dõi phụ nữ phải không!"
"Hả?"
"Hả? Yan à?"
"Ừ. Mà cậu làm gì ở đây?"
"À thì, có người phụ nữ kia báo tin."
"...Hừm, ra là vậy."
Đến lúc này cậu mới nhận ra. Kẻ khả nghi, chính là mình.
Người đàn ông thuộc Quân đoàn Ba, cùng khóa với Yan, mặt đầy dấu hỏi, tròn mắt kinh ngạc trước loạt lý lẽ lộn xộn, hay nói đúng hơn là những lời bao biện của cậu. Vốn dĩ việc Yan nói nhiều đã là chuyện cực hiếm, và đây là lần đầu tiên anh ta thấy cậu ăn nói vụng về và đầu óc quay cuồng đến thế.
"Tóm lại, tôi muốn hỏi tên cô ấy."
"Đó là kết luận cuối cùng của cậu sao, thần đồng?"
"Phải. Nói cho tôi biết đi, bạn tôi ơi. Tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này?"
"Tôi mới là người muốn hỏi đấy."
Người lính gãi đầu gãi tai.
"À—, thưa cô. Gã này tuy hơi kỳ quặc, nhưng dù sao cũng là người của một gia tộc khá danh giá, thực lực cũng có, nên với tư cách là bạn cùng khóa, tôi cũng không muốn có tai tiếng gì. Thật không ngờ cậu ta lại đi bám đuôi phụ nữ, nhưng nếu được, cô có thể bỏ qua cho cậu ta được không? Hay nói đúng hơn, dù cô có làm to chuyện thì có lẽ cũng bị dìm xuống thôi, rồi cái ghế của tôi cũng gặp nguy, mà tính mạng của cô lại càng nguy hơn nữa."
"Tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra."
"Tất cả là tại cậu đấy! Ngôi sao của cả khóa mà làm ô danh thế này thì sao hả, thằng ngu!"
"...Thật không còn mặt mũi nào."
"Tôi cũng từng nhận được sự khoan hồng từ vị đây, nên tôi xin chấp thuận."
"Xin lỗi cô nhé. Nếu có chuyện gì cứ báo cho tôi. Quân đoàn Ba luôn là đồng minh của người dân."
"Kể cả thân phận nô lệ sao ạ?"
"Ối, nhầm. Là đồng minh của mỹ nhân."
Nói rồi, gã bảnh bao bỏ đi. Thấy ánh mắt của Arlette, Yan trở nên bối rối.
"À, gã đó tuy là người tốt, nhưng lại là một tay sát gái đấy. Thời còn ở trường quân sự, lúc nào gã cũng cặp kè với ít nhất ba người."
"Tôi nghĩ vẫn còn tốt hơn là một kẻ bám đuôi."
"...Vâng, tôi cũng nghĩ vậy."
Thấy Yan ủ rũ, Arlette lộ vẻ khó xử.
"Tại sao ngài lại làm những việc này?"
"Để... hỏi tên cô."
"Chỉ có vậy thôi sao?"
"...Vâng."
Nhìn Yan cúi gằm mặt, Arlette cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
"Ahahahahahahahaha!"
"?!"
Cô ôm bụng cười, cười hở cả răng, một nụ cười mà tiểu thư quý tộc chắc chắn sẽ không bao giờ để lộ, một nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng. Yan chưa bao giờ thấy một người phụ nữ cười như thế này. Ngay cả cô em gái của cậu cũng biết giữ ý hơn một chút. Vị hôn thê thuở nhỏ của cậu thì chắc chắn sẽ không bao giờ. Các tiểu thư khác cũng vậy.
"Xin lỗi. Chỉ là, chuyện này buồn cười quá. Tôi biết là thất lễ, nhưng mà..."
Chính vì vậy, nó mới hiện lên thật quyến rũ, Yan nghĩ.
"Không, không sao đâu. Ừm, tốt lắm. Nếu nó làm cô vui, tôi không bận tâm chút nào."
Nụ cười của Yan cũng lan tỏa trên khuôn mặt. Bất chợt, Yan nghĩ.
""Ahahahaha.""
Dù là cười theo, nhưng mình đã không cười từ bao giờ rồi nhỉ?
"Tôi xin lỗi."
"Đ-đúng nhỉ."
Yan, từ một kẻ bám đuôi cả gan tỏ tình, đã bị bắn hạ một cách ngoạn mục.
"D-dù sao thì cũng gần như mới gặp lần đầu, ấn tượng ban đầu cũng không tốt, mà hiện tại tôi vẫn đang tiếp tục có những hành động làm giảm thiện cảm, nên kết cục này là điều tất yếu..."
Một trận đấu đã biết trước kết quả. Vậy tại sao cậu lại khuỵu xuống, ngã quỵ như thế này?
"Chuyện đó, không phải là thích hay ghét, mà là vì tình hình hiện tại của tôi không cho phép tôi rời khỏi nhà đó."
"...Ý cô là sao?"
"Ngài biết về thói xấu của Bá tước Vlad, đúng không ạ? Ban đầu tôi cũng được gọi đến để phục vụ cho mục đích đó. Nhưng, tình cờ tôi lại được ngài ấy để mắt tới, nên bây giờ mọi chuyện đang tạm lắng xuống. Các tiểu thư vốn luôn sợ hãi cuối cùng cũng đã có thể mỉm cười trở lại. Mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu thôi ạ, ở ngôi nhà đó."
"Thứ mà cô muốn bảo vệ, là..."
"C-cái đó thì hơi khác một chút... nhưng tôi cũng mong các tiểu thư được vui vẻ. Vì vậy, cho đến khi Bá tước bình tâm trở lại, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên bình. Có lẽ Bá tước cũng đang đau khổ vì mất đi vợ mình. Một khi nỗi đau đó nguôi ngoai, tôi cũng sẽ dễ dàng đề cập đến mục tiêu của mình hơn. Dù phải đợi đến khi tôi giành được thêm sự tin tưởng và chứng tỏ mình có ích hơn nữa."
"Mục tiêu?"
"Tôi có một đứa em trai. Báu vật quý giá, vô cùng quý giá của tôi."
Yan ngẩn ngơ nhìn gương mặt Arlette. Từ trước đến giờ, cậu đã thấy cô xinh đẹp. Nhưng khoảnh khắc cô nhắc đến em trai mình, mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi. Thật sự, sao mà cô đẹp đến thế, Yan nghĩ.
"Tôi muốn được sống cùng thằng bé. Một cuộc sống bình yên, không đói, không rét, không bệnh tật. Hơn nữa, thằng bé, có thể là do tôi thiên vị, nhưng nó rất thông minh. Vì vậy, dù tôi không biết chữ, không biết tính toán, nhưng tôi mong thằng bé có được một môi trường để học hành."
Tất cả, chỉ toàn là về em trai cô. Như thể bản thân mình chẳng là gì cả.
"Vì vậy, tôi không thể đáp lại tình cảm của ngài. Hạnh phúc của Al, em trai tôi, nằm trên con đường mà tôi đang đi. Chính vì thế, tôi đang chiến đấu ở hiện tại, với sự giác ngộ rằng sẽ dâng hiến tất cả cho vị Bá tước hơn mình một, hai con giáp. Xin ngài hãy lượng thứ, thưa ngài Yan von Seckt."
"Lý lẽ thì tôi hiểu rồi."
"Cảm ơn ngài. Tình cảm của ngài, tôi thật sự rất vui—"
"Vậy thì, cô càng phải chọn tôi!"
"...Hả?"
Arlette nhìn Yan với ánh mắt như thể đang hỏi "tự nhiên anh nói cái gì vậy".
"Ở Alcas, à không, ở cả Arcadia này, người thông thạo học thuật như tôi chỉ có các chuyên gia đầu ngành thôi. Nếu tính về năng lực tổng hợp, chắc chắn tôi là số một. Tôi cũng rất tự tin về toán học. Dạy học chắc cũng sẽ giỏi thôi. Dù chưa từng dạy bao giờ!"
"Chuyện đó, ý tôi không phải là—"
"Hơn nữa, tôi có thể dạy cả kiếm, thương, và cả cung nữa. Dù là quan võ hay quan văn, thằng bé có thể tha hồ lựa chọn!"
"Chúng tôi là nô lệ. Không thể trở thành quan võ hay quan văn được."
Yan nghiêng đầu trước lời nói của Arlette.
"Chuyện đó thì chỉ cần thay đổi là được. Chẳng phải việc gì to tát cả."
"...Đ-đó là luật pháp đấy ạ?"
"Này này, đừng coi thường tôi chứ. Dĩ nhiên là tôi biết. Đó là kiến thức cơ bản mà."
Arlette nhìn Yan bằng ánh mắt dành cho một kẻ lập dị, một kẻ điên. Luật pháp không thể thay đổi bởi một cá nhân. Luật lệ là tuyệt đối. Họ đã luôn sống và suy nghĩ làm sao để tồn tại trong cái khuôn khổ đó. Họ đã tin rằng đó là điều hiển nhiên, rằng chỉ có con đường đó mà thôi.
"Nhưng, tôi có thể thay đổi nó."
Lần này, đến lượt Arlette bị áp đảo. Thông thường, đây là một phát ngôn có thể bị gạt đi như một lời nói đùa. Thế nhưng, trong mắt cậu không có gì khác ngoài sự thật thuần túy. Một niềm tin chắc chắn ngự trị trong đó. Ngọn lửa... đã được thắp lên. Với một nhiệt lượng khủng khiếp, nó không ngừng bùng cháy lan rộng.
"Cô không cần phải chịu tổn thương. Vứt bỏ cái sự giác ngộ đó đi! Cô đã chiến đấu rất ngoan cường! Dù tôi không biết về cuộc chiến của cô, nhưng nó chắc chắn cao quý và đẹp đẽ hơn bất kỳ cuộc chiến nào mà tôi đã trải qua gấp nhiều lần. Chính vì vậy, lần này đến lượt tôi. Hãy tin tôi!"
Yan nắm lấy tay Arlette và nhìn thẳng vào mắt cô. Không cần phải chịu đựng nữa. Cô đã cố gắng đủ rồi. Tình cảm đó, qua ánh mắt, đã truyền đến và khiến Arlette hiểu ra. Chàng trai này, chỉ mới tình cờ gặp nhau cách đây không lâu. Mới đầu thì buông lời khó nghe, rồi từ mấy hôm trước cho đến hôm nay lại lén lút bám theo như một kẻ lập dị. Yếu tố để tin tưởng gần như bằng không.
Thế nhưng, tại sao—
"...Vâng."
Tại sao, nước mắt lại tuôn rơi? Đàn ông lúc nào cũng là kẻ chiếm đoạt, còn cô đã phải bán mình để sống. Cô đã tự nhủ rằng, với một người không học thức, không sức mạnh như mình, chỉ có thể làm vậy. Cô đã cố gắng đến tận hôm nay. Mà không một ai thấu hiểu.
"Cảm ơn cô. Câu trả lời, tôi sẽ nghe sau khi thay đổi thế giới."
Yan đứng dậy. Việc cần làm đã trở nên rõ ràng. Cậu đã có lý do để chiến đấu. Một con người trước đây trống rỗng, nay đã có được một đại sự đáng để thực hiện. Cậu không nghĩ rằng làm vậy là sẽ có được cô. Cậu không nghĩ rằng chỉ với 'chừng đó' là có thể chiếm được trái tim cô.
Đối với Yan, việc đó còn không to lớn bằng 'cô'.
"Tên tôi là Arlette. Chỉ là, thân phận nô lệ..."
"Thân phận là thứ vớ vẩn. Cha mẹ hay tổ tiên là ai, đã làm gì không quan trọng, quan trọng là bản thân người đó làm được gì thôi. Nếu cô bận tâm, tôi sẽ phá bỏ cả nó nữa. Tôi cũng ghét cái thứ gọi là thân phận lắm. Và cả lũ vô dụng chỉ biết ngồi mát ăn bát vàng nhờ nó nữa. Tôi sẽ tạo ra một nơi mà hai chị em cô có thể ngẩng cao đầu mà sống. Ừm, không sao đâu. Tôi đã thấy được con đường rồi."
Một khối chấn động đột ngột xuất hiện. Đối với Arlette, Yan là một sinh vật chưa từng được biết đến. Điều đó cũng đúng với cả Yan. Cả hai đều không hiểu về nhau. Chính vì không hiểu—
"Vậy, hẹn gặp lại!"
"...Vâng!"
—họ mới bị thu hút lẫn nhau.
"Gustav, Herbert, tôi có chuyện muốn nói."
"Có chuyện gì đột ngột vậy?"
"Rượu hôm qua vẫn chưa tan... nói nhỏ thôi không tôi đau đầu."
"Tôi muốn trở thành quân đoàn trưởng ngay lập tức. Herbert, dùng mối quan hệ của cậu để đưa tôi đến mặt trận Nederks được không? Tôi sẽ đẩy lùi chúng về tận sông Rulya trong một lần, và giành lấy một vị trí trong Tam Đại Tướng mới."
""?!"
Gustav sốc đến rụng rời chân tay, còn Herbert thì kinh ngạc đến mức tỉnh cả rượu.
Một cú sốc đến nhường đó. Nhưng, cú sốc thật sự, chỉ mới bắt đầu từ đây.


1 Bình luận