"Hãy nghĩ đơn giản như là đang giãn cơ thôi, người anh em."
Phương pháp huấn luyện tay không của Audin tập trung vào việc tách biệt từng nhóm cơ rồi từ từ kéo giãn chúng như thể đang tinh chỉnh từng sợi dây cung trên một cây đàn chiến trận.
"Khặc..."
Một tiếng rên khẽ thoát ra từ môi Encrid. Phía sau đùi như muốn nứt toạc, căng ra đến tận cùng giới hạn. Thế nhưng Audin lại thản nhiên leo thẳng lên lưng cậu, dồn thêm áp lực lên cái tư thế đã cong như mảnh cung sắp gãy.
Ngồi trong tư thế hai chân duỗi thẳng, tay chạm tới mũi chân, Encrid thều thào lên tiếng.
"Anh đang giết tôi đấy à ?"
"Đó là lời đe dọa sao?"
"Ý tôi là... tôi sắp chết đến nơi rồi đây."
Giọng nói không khác gì tiếng thì thầm bên bờ vực sống chết. Cảm giác như từng sợi cơ đang bị xé toạc, và nếu tiếp tục thêm chỉ vài nhịp thở nữa thôi, có lẽ cậu thực sự sẽ bị xé nát từ bên trong.
Khi đã đến giới hạn chịu đựng, Audin cuối cùng cũng chịu buông tay khỏi lưng Encrid.
"Chỉ là những bước cơ bản thôi."
Audin lặp đi lặp lại từ "cơ bản", nghe cứ như một lời nguyền vậy.
Hắn gập một chân vào trong để ép sát vào khối cơ hông. Một tay bám cột, thân người gập xuống nửa chừng rồi vặn mạnh sang một bên.
Vặn xoắn. Kéo căng. Ép chặt toàn bộ cơ thể.
Phải, từ chính xác nhất là “ép”. Ép như vắt kiệt một chiếc khăn ướt sau cơn mưa lạnh buốt.
Kết quả là cả người cậu ướt đẫm mồ hôi, rịn ra từ tận xương tủy. Đây có còn là luyện tập nữa không? Hay là một loại tra tấn trá hình thế?
Nếu đây mà là cơ bản thì nâng cao chắc là tháo rời từng khớp xương rồi lắp lại à?
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng không thể phủ nhận một điều, phương pháp của Audin cực kỳ hiệu quả.
Đau đớn trong lúc thực hiện thì đúng thật, nhưng sau khi xong, cơ thể lại trở nên nhẹ tênh như vừa thoát khỏi xiềng xích. Một luồng hơi ấm len lỏi khắp cơ thể, xua tan giá lạnh, khiến mùa đông cũng trở nên dễ thở hơn.
"Hãy ăn đủ, nghỉ đủ và vận động đủ. Đó là cách để sống sót qua mùa đông đấy người anh em."
Audin cười nhẹ khi nói. Encrid gật đầu. Tập luyện thể chất vốn là thói quen hằng ngày của cậu.
Nỗi đau thể xác giúp mài bén tinh thần.
Mà tinh thần sắc bén thì dẫn tới suy tưởng. Lặp lại những gì diễn ra trong hôm nay, Encrid nhớ đến kẻ sát thủ đã định lấy mạng cậu.
“Kỹ thuật đó...”
Cậu thậm chí còn không thấy lưỡi dao được phóng ra như thế nào.
Bản thân vốn cũng tự tin về tài ném dao, nhưng...
“Không thể so sánh được.”
Đó là kỹ năng đỉnh cao. Tuy nhiên, vấn đề không nằm ở chuyện kỹ thuật. Vấn đề là làm sao để đối phó với nó.
Mẫu tấn công đầu tiên là tiếp cận và đâm thẳng.
Nếu thất bại thì sẽ ăn dao.
“Phải chăng nên nói bức tường đó vừa thấp lại vừa mỏng?”
Lời của người lái đò dòng Hắc Hà vẫn còn văng vẳng — rằng trước Encrid luôn có một bức tường.
“Nếu chỉ đến mức này…”
Cậu tự nhủ. Và vì thế, vẫn ung dung tự tại.
“Này, nhìn đi! Như này mà cũng khó hả? Khó lắm hả?”
Rem, tên luôn tự cho mình là ngôi sao bất ngờ nhảy xuống khỏi giường rồi bắt chước y hệt các động tác của Encrid.
Không có chút khựng nào. Cơ thể hắn uốn dẻo như tấm lụa mỏng, dẻo đến mức đáng ghét.
“Hợp tập dẻo dai chút đi, người anh em!”
Tên này đúng là chướng mắt. Không, lúc nào hắn chẳng thế.
“Thế này mà khó á? Thế này hả?”
Rem tiếp tục bơm đểu nhưng Encrid phớt lờ. Ragna, mắt lim dim như đang ngủ gật cũng bất ngờ đứng dậy.
Hắn cũng rất giỏi trong việc sử dụng cơ thể.
Muốn vượt qua ranh giới của kiếm pháp, trước tiên phải biết dùng thân mình.
Và đúng như thế, Ragna mô phỏng hoàn hảo động tác. Hắn còn khéo léo lựa những động tác Encrid phải chật vật mới làm được, rồi uốn người, vươn chân, kéo căng — một kẻ đáng ghét khác.
"Ngươi phát triển sở thích mới là uốn dẻo người đấy à?"
Jaxon vừa trở về sau ca đêm, lạnh lùng bước vào với vẻ mặt không hiểu nổi cái ổ vượn này đang diễn ra cái gì.
Encrid thở dốc, cả người ướt đẫm.
Trước mặt cậu là tên man tộc đang cúi gập người chạm tay vào mũi chân, bên cạnh là gã lười chảy thây ngồi dạng chân như đang thiền.
Tất cả đều điên cả rồi.
"Chúng tôi đang học cách chịu rét đấy, người anh em."
Audin giải thích. Jaxon chẳng hứng thú, lặng lẽ bước về góc phòng của mình.
Đã đến gần giờ thay ca, Encrid đứng dậy. Một chút tò mò len lỏi trong lòng. Con dao phóng của sát thủ hôm nay … hình dáng đó, cậu chưa từng thấy bao giờ.
"Ngươi từng dùng loại phi dao như thế chưa? Không có chuôi ấy."
"Cái gì cơ?"
"Chưa từng."
"Không, người anh em."
Họ đang nói về loại dao không có phần cán. Rem, Ragna và Audin lần lượt trả lời, còn Mắt to thì chỉ im lặng vì không biết gì. Jaxon cau mày một chút rồi khuôn mặt lại giãn ra.
"Anh thấy nó ở đâu? Cái anh đang nói đấy."
"Tôi không thấy. Nhưng sẽ đi xem ngay bây giờ."
"Bên cạnh phần cán có rãnh tròn không?"
Jaxon hỏi mà vẫn chưa ngồi xuống, tay cầm áo khoác còn chưa treo lên.
"Có."
Không cần nhớ lại, lưỡi dao đó vừa cắm vào người cậu hôm nay. Rãnh tròn hiện rõ mồn một.
"Sao cậu hỏi vậy?"
Rem hỏi, chui tót lại vào giường.
"Nghe ở đâu đó thôi."
Jaxon quay đi. Từ giường Encrid, một bóng đen lặng lẽ nhảy xuống — con báo đen với đôi mắt xanh lam đã ngủ ngoan trong vòng tay cậu đêm qua.
Nó là sinh vật mê ngủ và thích nằm trên giường.
Vừa tỉnh dậy đã co mình lại vì lạnh, rồi ưỡn người từ đầu đến đuôi. Encrid nhẹ nhàng vuốt từ đầu đến tận chóp đuôi, giọng Jaxon vang lên.
"Nếu có thể thì tránh xa nó ra. Đó là Phi dao Huýt sáo."
"Phi dao huýt sáo?"
Một cái tên lạ hoắc.
"Gọi thế vì tiếng rít nó tạo ra khi ném. Là vũ khí chuyên dùng cho ám sát. Khá khó sử dụng, nhưng nếu gặp kẻ dùng thành thục thì lo mà chạy đi."
Giọng Jaxon lạnh lùng nhưng không thiếu thiện ý, vẫn như mọi khi.
Chỉ là lời nói mới là vấn đề.
Chạy đi á?
Chỉ vì hắn ném dao giỏi?
Grừ...
Con báo gầm gừ trong cổ họng, khoan khoái vì được vuốt ve. Nhưng khi Mắt to định lại gần để vuốt, nó lập tức nhe nanh gầm gừ dữ tợn.
"Rồi, rồi, hiểu rồi."
Cái nhìn ấy rõ ràng “còn bước thêm bước nữa là ta cắn đấy.”
Ban đầu Encrid từng lo nó có thể gây nguy hiểm cho đội, nhưng giờ thì không.
Cho dù nhanh nhẹn đến mấy, nó cũng không thể làm gì Rem hay bất kỳ ai trong đội.
Chỉ cần Mắt to cẩn thận thì sẽ không có vấn đề gì. Con báo ấy rất thông minh.
Mấy ngày qua, chẳng xảy ra chuyện gì cả.
Encrid vuốt nhẹ đầu nó rồi nói, “Đừng ghét họ quá. Ta sẽ quay lại sau khi trực xong.”
Cậu đứng dậy.
"Hãy tiếp tục bài tập tay không. Rất có ích đấy, người anh em."
Dù không nói rõ có ích ra sao nhưng ai cũng hiểu.
Thứ Encrid luôn đắm mình vào chính là kiếm.
Rõ ràng bài tập ấy sẽ giúp ích cho kiếm pháp của anh.
"Không sai đâu." Rem gật đầu. Ragna và Jaxon cũng gật đầu theo.
Chuyện liên quan đến Encrid, ai cũng chú ý. Dù bình thường họ chẳng quan tâm thứ gì khác.
Encrid rời khỏi doanh trại và bắt đầu ca trực.
Ban đầu cậu nghĩ chỉ là công việc lặp lại, dễ dàng. Nhưng lời của Jaxon khiến anh phải suy nghĩ lại.
Trong đầu, một câu cứ vang lên.
"Tránh nó? Chạy à?"
Với kỹ năng hiện tại của mình sao?
Dù là đấu chính diện?
Lẽ ra cậu nên hỏi thêm.
Không, giờ cũng có thể tìm hiểu.
Đổi lại là tính mạng và ngày hôm nay. Nhưng nếu đổi được gì đó thì không hề tiếc nuối một chút nào.
Đã quá quen với cái chết rình rập, Encrid không hề phí hoài bất kỳ ngày nào.
Dù có phải hy sinh hôm nay để đổi lấy điều cần thiết.
Chính vì trải qua những chuỗi ngày như thế, cậu đã rèn được một bản năng.
Và bản năng ấy thì thầm với cậu rằng...
Kẻ ám sát có nửa dòng máu tiên ấy — không dễ chơi đâu.
"Ô kìa, Kẻ phá giải thuật pháp kìa! Chiến binh thượng đẳng của chúng ta đến rồi đấy!"
Jack và Bo đồng loạt lên tiếng, giọng đầy hào hứng như muốn đẩy cậu vào trung tâm sân khấu.
Nếu không tinh ý có lẽ cậu sẽ không để ý.
Nhưng hiểu rõ con người họ, Encrid dễ dàng nhận ra: họ đang tâng bốc để làm cậu lơi lỏng, mất cảnh giác.
"Nếu nhìn theo cách đó... bọn chúng thật sự tỉ mỉ."
Chỉ để giết một gã lính quèn như cậu mà còn làm đến mức ấy sao?
Chẳng lẽ chúng là những kẻ theo chủ nghĩa hoàn hảo?
Vừa hình dung gương mặt tên bán tiên đó, vừa phân tích tính cách, họ đã đến chợ.
"Đông thật đấy."
Jack lẩm bẩm. Bo cũng tiến sát từ phía đối diện.
"Ừ."
Encrid đáp, mắt vừa nhìn thấy một gã đàn ông rách rưới đang tiến đến từ phía trước. Gã dang hai tay như thể ôm lấy không khí.
Bốp!
Lần này cũng thế, chỉ có Jack ăn trọn, còn Bo đã tránh được.
Encrid thì lập tức xoay người tránh gọn.
Dù cái lạnh đã khiến toàn thân cứng đờ, bài tập của Audin vẫn có tác dụng. So với cái “hôm nay” đầu tiên, cơ thể cậu đã đỡ cứng hơn nhiều.
Không kịp rút kiếm, Encrid chộp lấy cổ áo của Bo, và phản xạ của gã là vung quyền về phía mặt cậu.
Được tiếp thêm dũng khí bởi Trái tim Quái Thú, Encrid nhìn thẳng vào đường quyền, đọc được chuyển động rồi nghiêng đầu né tránh. Cú đấm chỉ sượt qua dái tai, để lại tiếng tách sắc lạnh. Đã đến lượt Encrid phản công.
Cậu siết chặt cổ áo Bo, vặn mạnh để siết lấy cổ họng hắn.
“Khặc!”
Gã đàn ông rít lên.
“Khụ.”
Encrid thở gấp, dự định dùng Bo làm tấm chắn rồi quăng hắn sang một bên. Dù thân hình Bo có nhẹ đi nữa thì việc vung vãi một người đàn ông mặc giáp vẫn khiến cánh tay cậu đau nhói.
Siết chặt eo hắn, cậu xoay nửa vòng, lợi dụng quán tính để hất Bo ra phía trước.
Ngay khoảnh khắc đó, khi Bo bị kéo xoay, Encrid bắt gặp ánh mắt sát thủ bán tiên đang hất tung đống giẻ rách trên người.
Họ chạm mắt nhau.
Và trong đôi mắt kia, là nụ cười mỉa mai.
Vì sao lại cười? Trong tình huống này?
Cậu vừa giành được một con tin, một tấm khiên… đáng lý ra tên sát thủ phải ngạc nhiên vì kế hoạch bị phá hỏng chứ?
Nhưng kẻ bán tiên vẫn ung dung như thể mọi chuyện đều trong lòng bàn tay. Hắn chỉ khẽ nhấc tay lên, một động tác nhẹ như gió thoảng.
Ngay khi bàn tay hắn chạm ngực, tia sáng lóe lên như chớp.
Huýttttt~.
Một con dao găm xé gió lao ra — nhanh đến mức mắt thường không thể nào theo kịp.
Ánh sáng ấy hòa làm một với tốc độ ra đòn. Trước khi Bo hoàn toàn được kéo ra phía trước làm khiên, con dao đã kịp ghim thẳng vào vùng gần tim của Encrid.
Vút!
Chỉ đến khi âm thanh rít lên vang vọng, Encrid mới nghe thấy. Và rồi tiếng phập nặng nề vang lên như một bản án tử. Cơn đau ập tới cùng lúc.
Con dao ấy đã xuyên thủng tim cậu.
“Khốn thật.”
Bản năng của cậu không sai. Kẻ địch này không phải hạng xoàng. Chỉ cần nhìn cách hắn ném dao cũng đủ biết.
Nếu vậy thì sao? Phải ngăn không cho hắn ném mới được.
Dù con dao còn cắm trong ngực, mọi người xung quanh chỉ thấy một màn ẩu đả bình thường giữa hai lính gác.
“Buông tao ra!”
Bo gào lên, đá mạnh vào bụng Encrid. Tay cậu run lên buộc phải thả cổ áo hắn. Con dao trong tim làm cậu mất đi sức lực. Máu ộc ra từ miệng.
Gục xuống một gối, Encrid cố gắng trụ lại. Sát thủ bán tiên từ tốn tiến lại gần và cất tiếng.
“Ngươi đoán được rồi, phải không? Chẳng lẽ diễn xuất của bọn chúng tệ đến thế à?”
Giữa tiếng la hét hỗn loạn, lời của hắn vẫn lọt vào tai Encrid rõ ràng, như thể thế giới này chỉ còn lại hai người.
“...Tại sao?”
Đó là tất cả những gì anh thốt ra được, hơi thở cạn kiệt. Dù xung quanh gào thét, sát thủ vẫn nghe rõ rành mạch.
“Tại sao ư? Vì ta tò mò. Ngươi nhìn ra rồi phản ứng lại — thú vị đấy.”
Encrid khẽ gật đầu, dồn chút sức tàn cuối cùng mà cười yếu ớt.
“Diễn dở tệ. Đến chó chạy ngoài đồng còn thấy buồn cười.”
Gã bán tiên bật cười nhẹ rồi búng hai tay sang hai bên.
Phập! Phập!
Ở cự ly gần, hai con dao găm cắm thẳng vào trán Jack và Bo. Hai vết rãnh, hai con phi dao huýt sáo. Whistling Knives.
“C-cái gì...”
“T-tại sao…”
Cả hai chưa kịp nói hết câu đã đổ rạp xuống nền đất.
Sát thủ dừng lại.
Encrid biết Rotten đang ở phía sau. Nhưng tên đó sẽ không nhảy ra đâu. Hắn sẽ ẩn nấp. Chờ đợi. Có thể sau đó sẽ bị săn lùng nhưng không liên quan đến cậu.
“Người tình dai dẳng sẽ không bao giờ bỏ cuộc,” sát thủ nói, giọng điệu nhẹ tênh như đang tán gẫu.
Encrid gật đầu.
“Đúng thế.”
“Không bất ngờ sao?”
“Nên bất ngờ à?”
“Thường thì người ta sẽ thế.”
Xin lỗi, nhưng đây là lần thứ ba rồi.
Thay vì kinh ngạc, Encrid rút con dao khỏi ngực mình.
Sột.
Dao vừa rời khỏi tim, cơn đau dữ dội như sóng thần nhấn chìm cậu. Máu trào ra, tầm nhìn nhòe dần.
Sát thủ khẽ lẩm bẩm:
“Ngươi thú vị thật.”
Thế à?
‘Vậy để ta còn thú vị hơn nữa đi’. Ý nghĩ đó vừa lướt qua đầu, Encrid khép mắt.
Trong bóng tối, người lái đò xuất hiện.
“Hẹ hẹ hẹ.”
Không nói một lời, hắn chỉ đứng đó và nở nụ cười nham hiểm. Dù không thể nhìn thấy mắt, mũi, miệng, không thể rõ ràng hình dáng, nhưng tiếng cười và cảm giác tỏa ra khiến người ta rợn sống lưng.
Tiếng cười kéo dài trong chốc lát.
Rồi đêm đen tan biến.
Và một buổi sáng mới lại bắt đầu.
“Chào buổi sáng.”
Encrid bật dậy như lò xo, chộp lấy Audin để học lại bài tập thể chất. Thấy Jaxon vừa trở về, cậu liền nắm tay áo hắn lôi ra ngoài.
Ngay khi bị túm tay áo, Jaxon theo phản xạ chuẩn bị phản công, nhưng khi thấy đó là Đội trưởng, hắn ta liền dừng lại.
“Hả? Đi đâu thế?”
Rem hỏi từ phía sau.
“Tôi có chuyện muốn hỏi.”
Jaxon không chỉ là thành viên trong đội — hắn ta còn là Jaxon của những cuộc trao đổi đồng giá, người luôn có thông tin, miễn là bạn có thứ để đổi.
“Cậu biết về Phi dao huýt sáo, đúng không?”
Jaxon cau mày.
“Anh nghe về mấy thứ đó ở đâu?”
Chỉ một biểu cảm, Encrid đã xác nhận: đám phi dao huýt sao kia không phải trò đùa.
“Kể cho tôi nghe về chúng đi.”
“...Anh muốn trao đổi à?”
Lúc này, cậu không còn là thành viên trong đội. Mà là một đối tác trao đổi.
“Đúng.”
Giá nào cũng được. Dù gì thì sau khi ngày lặp lại, cuộc nói chuyện này cũng sẽ biến mất.
Cho dù không nhớ, thì Encrid cũng có thể trả nợ vào ngày mai.
Nhưng trực giác mách bảo cậu — dù lặp lại, bức tường trước mắt này là có thật. Và lần thứ tư đã không đủ để vượt qua.
Tường vẫn là tường. Không phải thứ có thể vượt qua chỉ bằng một lần thử.
Tiếng cười khinh bỉ của người chèo đò lại vang lên, lần này như hóa thành lời thì thầm trong đầu cậu — kéo dài, rền rĩ như một lời nguyền.


3 Bình luận
Tfnc