“Đợi một chút ở đây. Ta sẽ gửi người đến.”
Dù đã được cho phép nhưng không có nghĩa họ có thể rời đi ngay lập tức.
Khi trở về doanh trại, các thành viên trong đội trông chẳng khác gì những chú chim non ngơ ngác đang chờ mẹ mớm mồi.
“Chuẩn bị đi.”
Chỉ một câu nói đủ để truyền tải cả tình hình.
“Ta biết ngay mà. Kiểu gì đội trưởng cũng làm nên chuyện thôi!”
“Tốt.”
Rem và Jaxon bồi thêm vài lời, những người còn lại cũng bắt đầu di chuyển.
Dù có chút vụng về, họ cần phải tập hợp trang bị.
“Trước mắt thì cứ chờ đây đã. Mệnh lệnh sẽ tới sớm thôi.”
“Vâng.”
Dù giờ nói gì, không khí cũng trở nên ấm áp khác thường. Hiếm khi cả đội lại đồng lòng như thế này.
Thịch.
Ngay cả khi Ragna và Rem va vào nhau khi di chuyển cũng chẳng ai nói gì thêm. Không lời kháy đều nào được ném ra.
“Con mèo ranh này, chẳng có cái áo choàng dự phòng nào à? Lạnh chết đi được.”
Rem đặc biệt ghét lạnh.
Jaxon lắc đầu trước câu nói đó của Rem.
Trong tình huống bình thường có lẽ đã có một trận cãi vã, nhưng giờ thì mọi chuyện êm ả trôi qua.
‘Họ thực sự hợp nhau đấy chứ.’
Giá mà họ có thể lúc nào cũng biết nhường nhịn, sống hòa thuận thế này thì tốt biết mấy.
Tất nhiên đó chỉ là điều hoang đường.
Encrid ngồi trên giường, quan sát đám chim non đồng đội bận rộn quanh mình.
Không lâu sau, người được Chỉ Huy Tiểu Đoàn phái tới đã xuất hiện.
“Cậu đã làm gì mà cả đội lại được phân công vào nhiệm vụ này vậy?”
Đó là Trung Đội Trưởng Đội 4, người được Chỉ Huy Tiểu Đoàn gửi đến.
“Chúng tôi đang truy tìm dấu vết của sát thủ. Hội Trộm Cắp.”
“…Cẩn thận đấy. Ngay cả ông nội của một hiệp sĩ cũng không thể né được dao đâm sau lưng đâu. Kẻ trộm nguy hiểm lắm.”
Trung Đội Trưởng thổ lộ sự lo lắng kèm theo một đoạn lời khuyên dài dằng dặc.
Dao đâm sau lưng.
Ngày xưa từng có một vị tướng thống trị cả đại lục bị chết dưới lưỡi dao của người lính cấp dưới mà ông tin tưởng nhất.
Câu chuyện ấy đã rất lâu rồi, không hẳn là truyền thuyết nhưng cũng không thể gọi là lịch sử chính thức.
Một sự kiện có thể đã thật sự xảy ra.
Encrid gật đầu như hiểu ý.
“Không, hiệp sĩ thì có thể tránh được.”
Ragna lên tiếng.
“Không chỉ hiệp sĩ mà người bình thường cũng có thể né được.”
Jaxon đồng tình.
“Nếu bị đâm từ phía sau mà chịu chết thì đúng là thằng ngu.”
Rem kết luận.
Vừa lúc Trung Đội Trưởng dứt lời, ba người họ đồng loạt phản bác.
“Dừng nói giùm đi.”
Trung Đội Trưởng lắc đầu rồi bỏ đi.
Dù sao thì cũng đã có lệnh.
“Đi thôi.”
Encrid đứng dậy, giọng nói dứt khoát. Thời tiết lạnh hơn cả hôm qua làm căn phòng nhỏ trở nên như cái tủ lạnh.
Về trang bị, Rem chỉ có một chiếc rìu tay nhỏ.
Ragna mang theo thanh kiếm cũ đã từng đổi với Encrid trước đó.
Jaxon chỉ có thanh đao ngắn như vũ khí duy nhất.
Audin đeo hai cây gậy ngắn, ngấm dầu và khô cong, cột ở eo.
“Ăn trộm là xấu. Đi dạy cho bọn chúng một bài học thôi.”
Audin bước lên trước, nói. Rem cười khẩy.
“Đúng vậy. Thật là xấu xa.”
Dù trang bị đơn giản, Jaxon lại khoác bộ lông thú dày trông cục mịch hơn hẳn.
Ragna thì mang một chiếc áo choàng rách tả tơi, nhiều lỗ đến mức ngay cả kẻ ăn mày qua đường cũng chê cho không dám nhận.
Nhưng ấn tượng nhất là Rem.
“Anh thật sự định đi thế à?”
Bộ đồ Jaxon còn chấp nhận được, Ragna thì coi như tạm ổn nếu nhìn thoáng qua.
Nhưng cái này là sao?
Rem quấn trùm người trong một chiếc chăn dày cộp, nhìn như một túi ngủ biết đi, không hề có ý định đưa tay ra ngoài, chỉ lộ mỗi ngón chân.
“Ta ghét lạnh.”
Có ai thuyết phục được hắn không?
Encrid chọn cách hiệu quả nhất, kệ cụ Rem.
“Đi thôi.”
Đội quân hỗn tạp ấy tiến về phía chợ.
“Nguy hiểm đấy.”
Krais lầm bầm theo sau, đối mặt với lựa chọn giữa việc xúc tuyết cho đến khi tay sưng tấy hay liều mạng thì hắn lại chọn liều mạng.
Hắn thật sự căm ghét việc xúc tuyết đến thế.
---o0o---
Dù là trận chiến nào, Encrid đều có thói quen lâu đời là sau đó sẽ nghiền ngẫm không ngừng như một cách để tồn tại.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Bán tiên ấy thu hút sự chú ý bằng con dao huýt sáo và Rotten.
‘Một mưu kế.’
Đơn giản nhưng hiệu quả để đánh lạc hướng.
Kế tiếp là giao tranh cận chiến.
Chỉ một đòn duy nhất, một pha kết liễu quyết định.
Lý do gì đó khiến bán tiên rất mê mẩn trái tim.
Điều đó cho phép Encrid dự đoán được khu vực mục tiêu và qua nhiều lần chạm trán, cậu đã quá quen với vũ khí của đối phương.
Cậu có thể chiến đấu trong sự tính toán tuyệt đối.
‘Nếu ta thất bại thì sao?’
Encrid trầm ngâm.
‘Liệu tôi có phụ thuộc vào may mắn?’
Tên bán tiên có thể không hành động đúng như mong đợi của hắn.
Để hắn ta hành động như đã dự đoán thì phải cần một chút may mắn.
Encrid tự hỏi bản thân.
Ngày đầu tiên, khi cậu giết tên biến thái thích đâm người, Encrid đã dùng một đòn thúc mạnh.
Đó là hành động liều mạng không nghĩ đến hậu quả — một canh bạc.
Cậu nhớ lại thời điểm đó, những sai lầm mình từng mắc phải.
Liệu lần này có tái phạm?
Không hề.
‘Dù có dùng chiêu khác đi nữa,’
Cuối cùng, cậu vẫn thắng.
Cậu tự tin rằng về chiến thuật cá nhân và tổng thể, mình hoàn toàn áp đảo đối thủ.
Dù tên bán tiên chiến đấu hết sức và Rotten đứng phía sau hỗ trợ.
‘Mình vẫn có nhiều cơ hội thắng hơn.’
Tất nhiên là không thể sạch sẽ hay không bị thương như lần này.
Cậu liên tục ôn lại và phản tỉnh, lặp đi lặp lại.
Trong lúc đi bộ, cậu hình dung và áp dụng vào nhiều tình huống khác nhau.
Người tuần tra phát hiện Encrid giật mình hai lần.
Lần đầu nhìn thấy thi thể, lần thứ hai nhìn thấy Đội Trưởng đã lên tới cấp binh lính cấp cao.
Binh lính cấp cao, chỉ danh nghĩa thôi.
Bao nhiêu lính thường có được kỹ năng như thế?
Đặc biệt khi mà trước trận đánh vừa rồi, hắn còn được xem là bất tài.
Kết luận là giờ đây, hắn đã được người khác và chính mình công nhận không còn ở mức thấp nhất về kiếm thuật.
Nhưng Encrid vẫn trăn trở.
‘Có thể có cách dễ hơn.’
Đó là một thái độ khó tin đối với người luôn sống đi sống lại cùng một ngày.
Nhưng có lẽ chính thái độ đó đã cho hắn sức mạnh để đối mặt với ngày mai.
Dòng suy nghĩ của hắn lại xoay vần, kéo Encrid nhớ tới giấc mơ đêm qua.
‘Chẳng lẽ vì mình chẳng có việc gì làm à?’
Một thực thể không thể hiểu nổi, dù nhìn thế nào cũng khó đoán.
Cậu nghĩ về người lái đò sông Đen.
Người lái đò trong mơ không còn cười nhạo cậu như trước nữa. Chỉ nhìn chằm chằm một lúc rồi thốt ra một câu.
“Ngươi là cái gì vậy?”
Một giọng nói không miệng. Vì vậy, cảm xúc trong câu nói ấy được truyền tải rất rõ.
Không, là vì người lái đò muốn như vậy. Encrid cảm nhận được một cách bản năng.
Cảm xúc trong từ duy nhất đó là sự tò mò.
Thuần khiết, không pha trộn chút nào của thất vọng hay giận dữ.
Cậu không thể trả lời.
Bởi đó là mơ.
Dĩ nhiên không phải giấc mơ bình thường.
“Đội Trưởng.”
Có lẽ cậu đã quá mải mê suy nghĩ, mãi đến khi ai đó kéo tay gọi từ phía sau, Encrid mới chịu dừng bước.
Dưới ánh sáng mờ ảo của buổi chiều tà, tiếng nói vang lên khiến Encrid giật mình.
“Xin lỗi, anh nói gì cơ?”
Cậu đã bỏ lỡ câu vừa được nói chỉ một khoảnh khắc trước.
“Ta nói, nếu cậu cứ mang cái suy nghĩ ấy mà bước vào thì kiểu gì cũng sẽ bị tên trộm đâm cho tơi tả đó.”
Rem nói, lời ngắn gọn không thừa một chữ.
Nhưng điều đáng chú ý hơn cả là chính Rem, người đứng trước mặt, trông mới là người dễ bị đâm nếu cứ lao vào với cái chăn quấn quanh người như thế.
Bỏ ngoài tai lời cảnh báo của Rem, Jaxon lên tiếng.
“Hắn hỏi xem có kế hoạch gì không.”
Kế hoạch? Kế hoạch gì chứ?
Trong mắt Encrid lóe lên cái cảm giác tò mò như hình bóng người lái đò trong giấc mơ.
“Anh định hỏi quanh về Hội Trộm cắp rồi xông vào thẳng sao? Hay anh biết trụ sở bọn chúng ở đâu rồi?”
Jaxon khoanh tay lại, cái dáng người mặc áo dày khiến khuỷu tay hắn thò ra trông vừa hài hước vừa đáng yêu, nhưng ánh mắt thì sắc lạnh như dao.
Kẻ thù của họ là bọn móc túi, buôn người, và đủ thứ tội ác kinh tởm.
Tên gọi Gilpin, tức tổ chức do Gilpin đứng đầu.
Cái tên nghe chừng chính thức nhưng thực chất đó là băng nhóm tội phạm dưới bóng đêm.
Chúng có thể dễ dàng để lộ trụ sở mà hoạt động công khai sao?
Không đời nào. Giống như loài sâu bọ sống trong bóng tối và những ngóc ngách xó xỉnh nhất của thành phố, chúng giấu mặt mình thật kỹ.
“Tôi không biết.”
“Vậy thì phải bắt đầu bằng cách lên kế hoạch rõ ràng đi chứ.”
“Cậu thật sự không có kế hoạch gì sao?”
Rem lại chen vào, giọng có chút nghi ngờ.
Ragna thì vẫn im lặng, thở ra hơi lạnh vào không khí giá buốt.
Audin mỉm cười tươi rói như thể câu chuyện này vừa mới bắt đầu khiến anh ta phấn khích.
“Anh thật sự chẳng có kế hoạch gì cả sao?”
Krais nhìn Encrid bằng ánh mắt to tròn, chất chứa sự thắc mắc.
“Tôi cứ nghĩ ít nhất cậu phải biết trụ sở bọn đó ở đâu chứ.”
“Dù có thông minh thế nào đi nữa thì tôi làm sao biết được chỗ của bọn hội này hả? Nếu muốn dò hỏi chỉ sợ mất mạng thôi.”
Krais khẽ làm động tác cắt ngang cổ như một lời cảnh báo không lời.
Liệu một hội tội phạm có dám giết cả quân đội chính quy không? Có phải bọn chúng mạnh đến mức đó?
Thực tế thì không hẳn, nhưng Encrid cũng chẳng thèm quan tâm nhiều. Cậu không có thời gian để lo nghĩ những chuyện kiểu đó.
“Anh từng tham gia một vài phi vụ nhỏ chứ?”
Jaxon hỏi tiếp, giọng như trách móc Encrid vì dám dẫn cả đội mà chẳng có một kế hoạch đàng hoàng. Encrid dần cạn lời.
Cuộc sống cậu đã trôi qua thế nào?
Chỉ là một chuỗi ngày vật lộn để tồn tại, thức trắng đêm để thêm một lần vung kiếm.
Chiến thuật là thứ cậu chưa từng có cơ hội học hỏi nghiêm túc.
Dĩ nhiên, cậu từng là lính đánh thuê, từng làm đội trưởng một đơn vị nhỏ.
Cậu cũng từng tham gia một vài phi vụ quy mô nhỏ.
Nhưng chiến trường và những phi vụ nhỏ bên ngoài chiến địa hoàn toàn khác biệt.
Dẫn đội trinh sát trong chiến đấu thì quen thuộc, còn bây giờ mọi chuyện hoàn toàn khác.
Hơn nữa...
“Chuyện đó...”
Là kết quả của những nỗ lực sinh tồn tuyệt vọng, chứ không phải bước đi có tính toán kỹ càng.
Mọi thứ cậu biết đều được học bằng chính mạng sống.
Vậy lần này có nên tiếp tục như vậy?
Có nên mạo hiểm mạng sống, cứ thế lặp lại ngày hôm nay?
Encrid dừng bước. Cái gió lạnh thấu xương len qua chiếc áo choàng rách nát quét nhẹ bên hông cậu.
Đó là cơn gió lạnh cắt da cắt thịt.
“Tôi không muốn như thế.”
Cậu không muốn tiếp tục dùng cái chết như một lối thoát. Nỗi đau mất mạng không phải thứ cậu mời gọi.
Quan trọng hơn, bản năng mách bảo cậu không cần thiết phải thế.
Vậy thì phải làm sao?
Cậu không phải đến đây hoàn toàn không kế hoạch. Cậu đã suy nghĩ về những cách thông thường.
“Không hỏi thăm thì làm sao biết hết chuyện? Dù có giấu giếm cỡ nào thì dân địa phương cũng biết hết thôi.”
Ở thế giới này, không có bí mật nào hoàn hảo. Bí mật chỉ thật sự là bí mật khi người duy nhất biết nó đã chết.
Một tổ chức tội phạm không thể giấu mặt mình kỹ đến vậy.
Vậy thì tức là có người biết.
“Cách đó khó lắm. Bọn Gilpin nổi tiếng cắt đuôi và khét tiếng tàn nhẫn đó. Bắt được vài tên lính lác, tra hỏi cũng chẳng biết gì. Nếu lỡ nói hớ thì Gilpin sẽ gãy hết chân tay và cắt lưỡi bọn chúng thôi.”
Bọn chúng cai quản tổ chức bằng nỗi sợ bị trả thù.
Vậy, kế tiếp là gì?
Chẳng có câu trả lời ngay trong đầu.
Khi nói đến sinh tồn tuyệt vọng và những kế hoạch liên quan, cậu có thể nghĩ ra đủ.
Nếu đây là chiến trường, cậu biết cách giữ vị trí theo chiến thuật đến một mức độ nhất định.
Nhưng tình huống này không phải vậy.
“Đội trưởng, ra lệnh đi.”
Khi Encrid còn đang lạc lối trong suy nghĩ, Ragna ngước mắt nhìn lên trời, phá vỡ sự im lặng.
Đôi mắt Encrid hướng về Ragna.
Một thiên tài kiếm thuật, người mà khi cầm thanh kiếm trong tay ít ai có thể bì kịp.
Đó là cách Encrid nhìn nhận Ragna.
Bình thường, Ragna là người lười biếng và cẩu thả.
Kiểu người hay quên đường, hay để rơi đồ trong túi.
Nhưng đôi khi, hiếm hoi thôi, Ragna lại nắm bắt được cốt lõi vấn đề và đánh trúng sâu sắc.
Như thể hắn đang cầm kiếm trong tay vậy.
“Người lãnh đạo chỉ cần ra lệnh. Việc thi hành để cho những người biết cách lo.”
Chỉ một câu nói.
Lời Ragna nhẹ nhàng mà lại cực kỳ quan trọng, nặng trĩu trong tim Encrid.
Cậu được gọi là lãnh đạo.
Đúng, đó là vị trí của cậu.
Đội trưởng, người dẫn dắt cả đội
Vậy thì, liệu Encrid có thật sự là một đội trưởng đúng nghĩa?
‘Tôi có phải một đội trưởng thực thụ không?’
Không. Một kẻ yếu kém, chỉ biết vật lộn để tồn tại khó lòng làm được người dẫn đầu.
Nhất là khi mỗi thành viên trong đội đều là những cá thể thiên tài.
Nhưng chỉ một lời của Ragna đã thay đổi tất cả.
“Đúng rồi.”
Rem gật đầu đồng tình.
Jaxon cũng hơi gật nhẹ.
“Phải là thế chứ, người anh em. Người lãnh đạo ra lệnh, còn người khác chịu trách nhiệm thực thi.”
Audin cũng gật đầu theo.
Krais thì có vẻ không hòa nhập với không khí lúc này.
Cậu luôn coi Encrid là đội trưởng trong lòng mình.
“Đúng vậy. Thật thế mà. Jaxon, cậu có kế hoạch chứ?”
Jaxon, người theo nguyên tắc trao đổi tương xứng cũng là tay chuyên kiếm thông tin.
Trong khi Krais biết nhiều nhưng nông thì Jaxon biết sâu nhưng hẹp.
“Có.”
“Nói đi.”
“Nếu bảo đảm được một quán trọ ở chợ để ẩn náu, tôi sẽ quay lại trước hoàng hôn.”
Khi được hỏi kế hoạch, Jaxon chỉ nói đơn giản: anh sẽ đi thu thập tin tức.
“Để tôi lo chuyện đó.”
“Được rồi, đi đến quán trọ thôi.”
Quyết định rồi thì không thể quay đầu. Đó là cách Encrid vận hành.
Trên đường đến quán trọ, chưa tới trung tâm chợ đông đúc, Encrid vẫn không ngừng thốt ra suy nghĩ trên con đường đất mòn quen thuộc.
“Chúng ta sẽ tìm ra trụ sở hội và dập tắt bọn chúng một lần cho xong.”
Kẻ thù là tổ chức tội phạm. Dù không có bằng chứng rõ ràng, dùng vũ lực để tiêu diệt chúng cũng không ai dám lên tiếng phản đối.
Dĩ nhiên, việc đó sẽ khiến một vài quý tộc hoặc chỉ huy trung đoàn đỡ đầu cho bọn chúng mất tiền, nhưng...
‘Cần quái gì chứ?’
Một hiệp sĩ chân chính thì làm gì có chỗ cho sự xấu hổ trong lòng.
Giống như những gì cậu đã thấy, đã nghe, đã học và đã mơ từ thuở nhỏ.
Đó là cách Encrid đã sống.
Và giờ đây, cậu vẫn sẽ sống như thế.


0 Bình luận