Vĩnh Thoái Hiệp Sĩ
Lee hyunmin, Ga Nara Leean
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 01 - 100

Chương 41 - Đại kỳ, vũ kiếm (4)

1 Bình luận - Độ dài: 3,023 từ - Cập nhật:

Cậu nhắm vào mắt đối thủ rồi chém vào vai.

Sau khi chém vai, Encrid hạ kiếm xuống rạch vào đùi,rồi mạnh tay đâm tới.

Encrid mở to mắt, theo dõi từng cử động, từng cái gật đầu, từng nhịp chân của đối phương.

Rồi cậu dự đoán đòn tiếp theo.

Ngay sau đó, cậu giơ kiếm lên đỡ.

Một chuỗi va chạm như pháo hoa, tia lửa xẹt ra giữa hai người làm tan bớt làn sương trắng.

Trong làn sương mờ ảo, hai con mắt chết chóc sáng lóe lên.

“Lại là vai.”

Cậu đã nhận ra. Đối thủ nhắm vào vai trái của cậu lần nữa.

Ngay lập tức, Encrid lùi chân trái về sau—chính chân đó lúc nãy cậu từng đưa lên trước.

Vai trái vì thế cũng lùi lại và lưỡi kiếm đối phương lao đến như một con rắn độc.

Cậu xoay người trên trục chân phải, nghiêng mình sang bên, kéo chân trái ra sau.

Vút!

Thanh kiếm sượt qua vai cậu trong gang tấc.

Thấy cơ hội, Encrid nâng kiếm từ thế trung đẳng đã được điều chỉnh khiến mũi kiếm hơi chúc xuống.

Thông thường, mặt kiếm hướng về kẻ địch được gọi là lưỡi chính, còn mặt quay về phía mình gọi là lưỡi phụ.

Lúc này đây Encrid đang vung lên bằng lưỡi phụ.

Mũi kiếm chém ngược lên nhắm thẳng vào cằm đối thủ.

Cậu đoán đối phương sẽ né.

“Kể cả né được thì cũng phải để lộ sơ hở."

Ngay sau đó, cậu sẽ tung đòn kết liễu.

Một bước, một chiêu, một mạng.

“Thằng láo toét!”

Tên đối thủ gầm lên, tức giận vung ngang kiếm sau cú đâm vai.

Encrid buộc phải rụt cổ lại để né.

Vì thế, cú chém ngược lên của cậu cũng đành bỏ dở.

Choang!

Cậu thu kiếm về sát người rồi lập tức đưa lên chắn ngay trên đầu.

Tên đối phương chỉ giả vờ vung ngang nhưng thực ra là để tung ra một đòn bổ từ trên xuống.

Đó là một cú bổ đầu đầy sức nặng.

Encrid chặn được trong gang tấc.

Hai thanh kiếm ghì chặt vào nhau, giữ nguyên tư thế như đang so gân.

“Tưởng một bước mà bắt được ta à?”

Đối thủ gằn giọng, ép xuống bằng sức nặng và cả sự tức giận đang sôi sục.

“Sao? Có luật nào cấm à?”

Encrid đáp lại tỉnh bơ.

Tên tự xưng là Mitch Hurrier trừng mắt nhìn Encrid như thể muốn thiêu rụi cậu chỉ bằng biểu cảm.

Hắn ta có năng khiếu đặc biệt trong việc thể hiện cơn giận chỉ qua gương mặt.

“Ngươi thật sự không muốn chết cho yên thân đúng không?”

“Không. Nguyện vọng lớn nhất của ta là chết vì già đấy ngươi không biết à .”

Về khả năng “chọt vào lòng người khác,” Encrid chẳng hề thua kém Rem.

Thậm chí nếu là đấu khẩu, cậu có khi còn giỏi hơn cả Rem.

Trán Mitch nổi lên một cục gân to như ngón tay cái.

“Được rồi. Tao sẽ chặt hết tay chân mày rồi nhét mày vào hố phân cho đến khi chết già.”

“Không đâu. Tao sẽ chết già bên cạnh đám chắt chít của mình với đầy đủ tứ chi trên một cái giường êm như bông lụa.”

“Thằng khốn!”

Rầm!

Mitch giơ chân đá tới.

Encrid lập tức hất ngược lại bằng chân mình

Hai người lùi ra, tạo thành khoảng cách chừng hai bước.

Ngay khoảnh khắc đó, Encrid vung kiếm lên tấn công, còn Mitch thì lao vào như tên bắn.

Thân hình hắn để lại một vệt mờ dài trong làn sương—một cơn lốc có hình người.

Thấy vậy, Encrid lập tức điều chỉnh hướng kiếm và vung xuống

Choang!

Hai thanh kiếm lại chạm nhau. Âm thanh kim loại rít lên vang vọng giữa làn sương đặc quánh.

Encrid cố dùng sức đẩy Mitch lùi lại, nhưng lưỡi kiếm của Mitch cứ dính chặt vào kiếm cậu như thể bôi keo.

Ngay sau đó, Mitch xoay cổ tay lên.

Chỉ bằng một động tác đơn, mũi kiếm của cậu hắn dựng thẳng, song song với mặt đất rồi nâng mũi kiếm Encrid lên cao.

Trong nháy mắt, phần thân kiếm gần chuôi của Mitch đã bắt trọn mũi kiếm Encrid.

Rồi hắn đâm thẳng tới.

Dù đang giận đến muốn bốc cháy, kiếm thuật của Mitch vẫn không hề lung lay. Chính xác và tàn nhẫn.

Choang, choang, choang!

Tiếng kiếm chạm nhau vang dồn dập.

Nếu cứ tiếp tục thế này, cổ họng của Encrid sẽ bị xuyên thủng mất.

Encrid xoay cổ tay, bắt chước động tác của Mitch, nâng kiếm lên đỡ.

Chói loá!

Lại một đợt tia lửa bắn ra giữa hai người.

Ngay khoảnh khắc ấy, Mitch đột ngột hất kiếm hắn ra ngoài.

Không cho Encrid kịp thở, hắn lập tức tung đòn tiếp theo.

Lần này, Encrid ra tay trước.

Từ trên phải xuống dưới trái.

Một đường chém chéo.

Đòn đánh này cậu đã mài giũa hàng trăm, hàng ngàn lần.

Kỹ thuật rèn từ huấn luyện và máu lửa chiến trường, giờ đây phát sáng như một lưỡi kiếm bén ngọt.

Một đường cong tuyệt đẹp xé gió.

Đường kiếm lướt qua thân Mitch.

Bước chân, thời điểm, tư thế, lực chém—tất cả đều hoàn hảo như trong sách giáo khoa.

Nhưng Mitch lại đỡ được.

Ngay khoảnh khắc Encrid tưởng mình đã chém trúng, cậu cảm giác như đang cắt qua miếng bông chứ không phải thịt người.

Kiếm của Mitch cong nhẹ, đẩy lệch đường chém, rồi bất ngờ đổi hướng, lưỡi sau của hắn lao xuống đầu Encrid.

Mitch xoay cổ tay vẽ ra một vòng cung nhỏ bằng mũi kiếm.

“Hự!”

Encrid thở dốc, vặn người né sang bên.

Không còn tâm trí đâu để nghĩ đến việc đỡ.

Vút!

Lưỡi kiếm Mitch lướt qua ngay chỗ đầu cậu vừa yên vị.

Né được, nhưng cũng làm cậu mất thăng bằng.

Lưỡi kiếm rơi xuống, cắt vào cẳng tay phải của Encrid.

Không sâu, nhưng máu chảy xối xả.

Không còn thời gian để nói thêm câu nào.

‘Bụng.’

Cậu phải đỡ cú đâm nhắm bụng rồi tránh luôn đường chém xéo nhắm vào đùi.

Né, đỡ, rồi phản công nếu có cơ hội.

Cậu cố gắng ép đối phương lùi lại bằng một đường chém ngang từ dưới lên, nhưng Mitch không lùi lại.

Trái lại, Mitch còn áp sát hơn, kiếm nâng cao.

Giờ họ đã gần tới mức… nếu kiếm có miệng, nó cũng sẽ bắt đầu trò chuyện.

Encrid rơi vào thế phòng thủ.

Đỡ, né, đỡ, né, liên tục bị đẩy lùi.

‘Chém từ trên, rồi xéo, rồi đâm.’

Cậu dồn hết những gì học được từ huấn luyện căn bản và thực chiến vào từng lần phòng thủ.

Đâm, chém, rút, gạt—và nếu thấy khe hở, cậu còn dùng cả chân.

Mitch đọc được hết mọi đòn thế, đỡ cái cần đỡ, né cái cần né.

Cùng lúc đó, hắn liên tục rạch lên người Encrid những vết thương mới.

Trước tiên là cẳng tay, sau đó là vai, đùi, rồi vô số vết rạch nhỏ tích tụ lại.

Encrid chỉ còn cách né, mà cũng chỉ vừa đủ để vừa kịp né, vừa đủ sống.

Một nhát đánh suýt làm bay cả mũ sắt rạch ngang trán cậu, chỉ lệch đi một chút nữa thôi là đầu đã chia làm hai.

Một cú tránh thoát thần kỳ.

Toàn bộ chỉ là phòng thủ.

Máu từ trán hắn tuôn xối xả, văng tung toé theo từng chuyển động mãnh liệt.

‘Tiếp theo sẽ là vai.’

Không còn thời gian để thở, càng không có chỗ cho suy nghĩ.

Chỉ còn né, đỡ, rồi phản công.

Dù vậy, cậu vẫn cố phản công khi có thể

Cứ ba, bốn đòn bị chém thì Encrid mới gượng được một đòn trả lại.

Nhưng chỉ cần còn phản công được là cậu còn sống, còn tỉnh táo.

Chỉ cần thở sai một nhịp, cậu có thể chết.

Và Mitch cũng cảm thấy y hệt như thế.

Lúc đầu, khi nhìn thấy gã điên xông vào doanh trại, kỹ năng của hắn rõ ràng là non kém.

Chỉ sau vài chiêu, Mitch đã nhận ra giới hạn của hắn.

Nhưng giờ đây—mọi thứ khác hẳn.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, kỹ năng của hắn đã tiến bộ đến mức Mitch nghi ngờ không biết có phải cùng một người hay không.

Một người song sinh?

Vừa nảy ra ý nghĩ vớ vẩn đó, lưỡi kiếm của Encrid đã suýt nữa xuyên vào cổ hắn.

Một nhát đâm lệch chút xíu qua má nhưng cũng đủ khiến Mitch lạnh sống lưng.

‘Thằng khốn này…’

Mitch lập tức tập trung lại.

Không còn chỗ cho những suy nghĩ vẩn vơ.

Không còn doanh trại, không còn chiến trường—chỉ còn một việc duy nhất: giết gã trước mặt.

Encrid cũng vậy

Né rồi đỡ. Đỡ rồi né.

Thậm chí khi thấy sơ hở, cậu cũng phải lưỡng lự.

Đâm kiếm vào chỗ sơ hở có thể đồng nghĩa với cái chết.

Cái chết, và rồi ngày hôm nay lại lặp lại, cho đến khi cậu gục ngã vì kiệt sức.

Nếu phải lặp đi lặp lại ngày hôm nay thì ít nhất cậu cũng phải sống trọn từng giây trong nó.

Cậu dồn hết toàn lực. Vì thế, mỗi ngày lặp lại mới có ý nghĩa.

‘Ngực… không, bụng!’

Cậu né một cú đâm nhử.

Chặn lại lưỡi kiếm đang rơi xuống như đại bàng chụp mồi.

Đòn gạt ấy không đẹp…vì cậu chưa từng học gạt cho ra hồn, nhưng đủ để giữ mạng.

Gọi là gạt chứ thực chất chỉ là một cú chặn bằng lực.

Phong cách kiếm thuật của Encrid vốn dựa vào sức mạnh, đè đối thủ bằng sức lực.

Còn Mitch thì khác.

Hắn phối hợp giữa kỹ thuật kiếm chính xác và kỹ thuật kiếm lưu động.

Kiếm thuật chính xác là đẩy đối phương vào đúng quỹ đạo mình muốn, rồi kết liễu

Còn kiếm thuật lưu động là chuyển hướng đòn đánh nhằm ra tạo sơ hở.

Choang!

Hai thanh kiếm chạm nhau, tỏa ra sức nóng như lửa.

Encrid dốc hết toàn bộ tâm trí, không thể để lơ là một sợi dây thần kinh nào.

Chỉ cần chớp mắt sai thời điểm, thất bại sẽ đến.

Ngay khoảnh khắc đó—giữa lúc kiếm chạm kiếm—tâm trí Encrid trống rỗng.

Không còn lá cờ nào.

Không còn thắng hay thua.

Không còn kiếm thuật.

Chỉ còn một điều duy nhất—

Cắt. Đâm. Vung.

Tất cả những thứ khác biến mất.

Chỉ còn thanh kiếm và cậu.

Cậu và thanh kiếm.

Kiếm của đối phương, kiếm và đối phương.

Cậu cầm kiếm. Đối phương cầm kiếm.

Sau đó, cậu quên mất bản thân. Quên luôn kẻ thù.

Trong trạng thái vô niệm, vô ngã.

Chỉ còn kiếm.

Chặt. Đâm. Vung. Gạt. Né.

Chiếm trọn tâm trí, chiếm trọn thân thể.

Một sự hưng phấn vô tận dâng lên từ sâu thẳm, và cùng lúc, một khao khát mãnh liệt cũng sôi sục.

Choang! Choang! Keng! Choang! Cạch!

Tiếng kim loại va vào nhau không ngừng, tạo ra một bản giao hưởng của máu và thép.

Nhưng không có gì là vĩnh viễn.

Cậu biết điều đó.

"Chỉ một chút nữa thôi..."

Encrid thầm ước thời khắc này kéo dài thêm một chút nữa.

Cậu linh cảm được—chỉ lặp lại hôm nay thôi thì cũng chưa chắc có thể chạm đến khoảnh khắc này một lần nữa.

Bởi vì... cậu đã từng trải qua cảm giác đó.

Có một lần, chỉ một lần duy nhất, mọi thứ trôi chảy đến mức cậu chém kẻ địch một cách hoàn hảo, nhẹ tựa lông hồng.

Một nhát chém hoàn mỹ.

Từ đó, cậu đã cố gắng biết bao để tái hiện lại cảm giác ấy.

Nhưng không dễ chút nào.

Cho đến tận bây giờ, cậu vẫn chưa từng thành công thêm lần nào.

Và lúc này cũng vậy.

Khi bản thân tan biến, chỉ còn lại thanh kiếm, cậu chỉ mong giây phút ấy kéo dài mãi mãi.

Nhưng... mọi thứ đều có kết thúc.

Phập!

Ngay khi cậu vung trường kiếm từ trên xuống, đối phương lập tức gạt đi bằng một kỹ thuật hoàn hảo.

Lực từ lưỡi kiếm bị dẫn chệch hoàn toàn sang hướng khác.

Ngực Encrid lộ ra sơ hở trí mạng.

Sọt!

Đối phương không bỏ lỡ.

Thanh kiếm đâm xuyên ngực cậu như một thanh sắt nung đỏ.

"Kh…"

Khi lưỡi kiếm còn cắm trong ngực, Encrid dừng lại.

Cánh tay cậu run rẩy.

Tập trung quá mức, dồn toàn lực vào từng đòn, giờ đây mọi cơ bắp đều căng ra, phát run theo từng nhịp đập.

Cánh tay cầm kiếm rũ xuống, cậu ngẩng đầu lên.

Trước mặt hắn là đối thủ thấm đẫm mồ hôi, ướt như dầm mưa.

"Giờ thì tao nhớ ra rồi."

Encrid cất tiếng, máu rỉ ra từ khóe miệng.

"Cuối cùng cũng nhớ sao?"

"Mày... là kẻ cầm đuốc hôm đó, đúng không?"

Ngay khoảnh khắc bị đâm, những ký ức mờ nhạt dần rõ ràng trở lại.

Một hình ảnh mạnh mẽ đến mức khắc sâu trong tiềm thức.

"Mitch Hurrier. Trung đội trưởng của Công quốc Aspen."

"Encrid. Tiểu đội trưởng của Vương quốc Naurillia."

Cả hai đều đẫm máu, đẫm mồ hôi.

Mồ hôi và máu hòa lẫn chảy dài từ trán xuống cằm.

Như hai chiến binh vừa bước ra từ cơn mưa dữ, họ nhìn nhau không nói gì.

Ánh mắt giao nhau trong thinh lặng.

Lúc ấy, Encrid cảm thấy một điều mà trước giờ cậu chưa từng trải qua.

Không hề có oán hận với người vừa giết mình.

Chỉ còn lại một ước vọng tha thiết—được đấu thêm lần nữa.

Mitch không biểu lộ gì trên gương mặt. Nhưng ánh mắt hắn đã khác.

Cơn giận tan biến. Thay vào đó là một thứ cảm xúc không thể gọi tên.

"Giấc mộng của ngươi… tan vỡ rồi."

Giấc mộng?

À, ra là vậy.

"Tất cả chỉ là dối trá. Liệu một kiếm sĩ thực sự lại mong chết già hay sao?"

"Phải. Vậy thì chết đi."

Mitch buông một câu, rồi rút kiếm ra.

Lưỡi kiếm nóng rực như sắt nung lại xé toạc lồng ngực lần nữa.

Cơn đau ập đến khiến đầu óc Encrid trắng xóa.

Cậu cắn răng chịu đựng rồi khuỵu một gối xuống đất.

Máu sủi bọt từ cổ họng trào ra khỏi miệng.

Không cần ho, máu tự trào ngược lên như thể cơ thể không còn muốn giữ lại chút sinh lực nào.

"Gì vậy? Địch xuất hiện à?"

Đột nhiên, một nhóm binh lính Aspen bao vây xung quanh.

Một người trong số họ bước tới, cất tiếng.

‘Mình… còn chẳng nhận ra chúng đến từ khi nào.’

Encrid liếc quanh.

Cả khu vực đã bị địch chiếm.

"Đúng thế. Hắn lén đến được tận đây. Có vẻ khá giỏi đánh lén."

"Đội trưởng, trông ngài có vẻ… tiếc nuối?"

"...Không."

Mitch đáp, ánh mắt vẫn không rời khỏi Encrid.

Nhưng trong lòng thì khác.

Hắn thực sự thấy tiếc.

Gặp được một đối thủ như vậy thực sự hiếm vô cùng.

Trận đấu sinh tử ấy khiến hắn như chạm đến một cảnh giới mới mà trước giờ chưa từng bước qua.

Dĩ nhiên, cảm giác nuối tiếc là điều không tránh khỏi.

Thế nhưng, trên gương mặt của đối thủ, không hề có dấu vết nào của cảm xúc ấy.

Ngược lại…

Hắn trông nhẹ nhõm.

Thậm chí còn hào hứng.

Như một đứa trẻ bảy tuổi vừa được cầm thanh kiếm gỗ đầu tiên trong đời.

“Ngươi… rốt cuộc là cái gì?”

Mitch mở miệng, giọng đầy sửng sốt.

Nhưng Encrid không còn nghe thấy gì nữa.

Cậu đang chết. Và trong khoảnh khắc ấy, chỉ một suy nghĩ duy nhất lấn át tâm trí:

‘Ragna, đồ điên. Không phải sợ chết mới là điều cần thiết.’

Điều kiện để đạt được Tập Trung Tuyệt Đối không phải là dồn hết tâm trí vào khoảnh khắc cận kề cái chết.

Không phải là "ý chí sinh tồn bùng cháy vào giây phút cuối cùng" như lời đồn thổi.

Mà là phải có một kẻ địch khiến bản thân phải bung hết sức, toàn bộ cảm xúc, kỹ năng, cả tâm trí chỉ để sống sót.

Một kẻ buộc mình phải dốc hết toàn lực.

Một trận đấu sống còn mà chỉ cần lơ là một nhịp thở là cái chết lập tức ập đến.

Một kẻ địch xứng đáng.

Và ở nghĩa đó, Mitch Hurrier… là đối thủ hoàn hảo.

Encrid nhận ra điều đó ngay khi nằm gục giữa vũng máu.

Cảm giác lúc nãy, trải nghiệm ấy—đó chính là thứ Ragna từng nhắc đến.

Tập Trung Tuyệt Đối

Cậu đã đạt được.

Và giờ cậu cũng hiểu một điều nữa.

Khi bản thân đang sống trong một vòng lặp bất tận, khi cậu có thể sống lại ngày hôm nay bao nhiêu lần tùy thích…

Thì khoảnh khắc ấy—cái khoảnh khắc ngắn ngủi mà cậu từng ước được kéo dài thêm một chút thôi—cậu hoàn toàn có thể tái hiện lại.

Đó là Tập Trung Tuyệt Đối.

Không dễ chút nào.

Nhưng giờ cậu biết đường.

Và cậu sẽ bước trên con đường đó, lặp lại, thử lại, cho đến khi hoàn thiện.

Chính Mitch Hurrier đã khiến điều đó trở thành hiện thực.

Encrid hiểu ra tất cả.

Và cũng chính vì thế… làm sao cậu có thể không cảm thấy phấn khích?

Nhìn thấy con đường phía trước rõ ràng đến thế, Encrid nhắm mắt… và mỉm cười.

Cậu chết đi mà mang theo nụ cười.

“Hắn là kẻ điên sao?”

Mitch chỉ biết nghiêng đầu bối rối, khi chứng kiến Encrid chết đi với một nụ cười trên môi

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

đuỵt! đánh nhau căng phết, đúng là truyện chữ thì luôn chi tiết hơn truyện tranh có khác
anh liêm khẩm dô bước 1 chân vào ngành lần đầu tiên sau 30 năm làm nông dân ╰(‵□′)╯
Xem thêm