Vĩnh Thoái Hiệp Sĩ
Lee hyunmin, Ga Nara Leean
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 01 - 100

Chương 79 - Xử lý một thằng đần

1 Bình luận - Độ dài: 1,390 từ - Cập nhật:

Một nhánh cây mảnh khảnh. Và một con người.

Cánh tay buông lơi. Cành cây gần như chạm đất.

Nom như một thanh kiếm. Một thanh kiếm sắc bén, nhọn hoắt, hơn bất cứ thanh nào khác.

Sau đó, chẳng còn gì để nghĩ, để uống, hay để làm.

Mọi thứ diễn ra trong chớp mắt, và kết thúc cũng trong chớp mắt.

Encrid nhìn thấy bóng ma của chiến trường.

Ngay lúc đối thủ có vẻ sẽ ra đòn, anh vô thức vung nhánh cây.

Vút—

Nhánh cây Encrid cầm rạch ngang không khí nặng nề.

Chỉ có không khí bị xé rách.

Và đầu cành cây bên kia đã khẽ chạm vào cổ cậu.

Cạch.

“Sao lại như vậy?”

Cảnh tượng vừa rồi vẫn còn nguyên trong đầu. Anh đã thấy. Đúng hơn là anh bị đánh trúng dù đã thấy.

“Thấy ai cũng nói một câu sau khi xong nên tôi cũng nói một câu. Là nhờ thời điểm thôi.”

Người đàn ông ấy nói vậy.

Anh ta dùng một thanh Tốc kiếm. Và sử dụng nó như thể đang giảng dạy Sách Giáo Khoa của Kiếm Thuật Chính Phái.

Không ra đòn trước. Chỉ phản công cú chém từ trên xuống của Encrid.

"Không chỉ là đỡ đòn."

Ánh mắt Encrid dừng lại ở bàn chân đối thủ.

Lớp đất mềm uốn thành nửa vòng cung dưới bước chân anh ta.

“Vặn người, che đi đường kiếm trung lộ.”

Cơ bản. Quá cơ bản. Đến mức có thể xem là thủ pháp đơn giản.

Vặn người tránh đòn. Rồi đâm.

"Nếu đó là chiến trường..."

Cảm giác chắc sẽ giống hệt lần đầu tiên bị đâm.

Anh từng nghĩ mình đã vượt qua cái mốc đó rồi.

Vượt xa. Cao hơn. Nhưng khoảng cách giữa hai người quá rõ ràng.

Chỉ một nhát gậy. Chênh lệch đã bày ra rành rành.

“Cậu không còn trẻ lắm nhỉ.”

Người đàn ông nói vậy, như thể ném ra một câu hỏi.

“Ba mươi. Thêm lần nữa?”

“Thêm lần nữa?”

Gật.

“Hừm.”

Tiếng cười khan thoát ra khỏi miệng người đàn ông khi thấy cái gật đầu ấy.

Gã này không bình thường.

Chênh lệch quá rõ ràng. Với người như vậy, anh ta muốn dập tắt ý chí sớm, tránh lãng phí thời gian.

Bởi vì thất bại thì đau lắm.

Đặc biệt là khi đối mặt với một kẻ vượt trội hơn hẳn.

Thất bại có nghĩa là gì?

Nó khiến con người tuyệt vọng, chán chường, đau đớn.

Có người không chấp nhận. Vùng vẫy trong vô vọng.

“Cậu đang vùng vẫy sao?”

Không giống vậy.

“Cậu vừa lấy mất thời điểm ra đòn của tôi. Làm thế nào vậy?”

Không oán trách. Chỉ hỏi, như thể muốn được dạy thêm.

Trong ánh mắt cậu vẫn là ngọn lửa âm ỉ. Nhỏ thôi, nhưng không thứ gì thiêu không cháy.

“Thằng này điên thật.”

Dù nghĩ vậy, người đàn ông vẫn trở lại tư thế ban đầu.

Dù đã thấy rõ giới hạn và chênh lệch giữa hai người.

Anh vẫn muốn đấu tiếp.

Tất nhiên, Encrid lại thua.

Và rồi thua thêm bốn lần nữa.

Không mệt. Cứ thế tiếp tục. Và gã kiếm sĩ đến từ Pollid không từ chối lần nào.

“Anh vẫn chưa ở trình độ để đối đầu với hắn đâu.”

Jaxon lên tiếng. Lời khuyên, chứ không phải an ủi.

Mà Encrid cũng chẳng cần an ủi.

Anh đã thua rồi. Rất nhiều lần rồi.

Bị mấy đứa trẻ hơn đánh bại.

Bị lính đánh thuê tay ngang đẩy lui.

Thậm chí từng thua một gã chuyên đóng vai ‘hiệp sĩ làng’.

Bị cướp đánh bại.

Trong thời gian làm lính đánh thuê từng thua mấy tên chứng minh rõ ràng rằng nhân cách chẳng liên quan gì đến kỹ năng.

Anh đã chạy trốn trước thú dữ, trước quái vật vô số lần.

Lần móng vuốt của harpy xuyên tim đồng đội, anh còn đang lo chạy thoát thân.

Nếu mỗi lần như thế mà cúi đầu xấu hổ thì Encrid chắc chẳng ngồi đây làm Đội trưởng gì hết.

Không còn chỗ cho tổn thương kiểu đó nữa.

Chỉ là—

“Vui thật.”

Với anh, chỉ đơn giản là… thú vị. Encrid thành thật.

“… Có lúc tôi thấy Đội trưởng kỳ lạ lắm đấy.”

Encrid thực sự không muốn nghe câu đó từ lính dưới quyền mình.

Dù Jaxon là người bình thường nhất trong đội thì gã này cũng không phải lính thường.

Việc lờ Pollid đi mỗi khi hắn lên tiếng cũng không phải chuyện người bình thường làm.

Ngay cả bây giờ, Jaxon vẫn tảng lờ như không có ai tên Pollid tồn tại.

Thế nên cứ mỗi lần có cơ hội, Pollid lại xuất hiện từ đâu đó và gào lên:

“Này tên lính kia! Tao nhớ mặt mày đấy! Tao là người kế vị gia tộc Rockfreed đó biết không!”

Và bị ngó lơ hoàn toàn.

“Này này, mày câm à? Sợ tới nỗi không dám hé miệng hả?”

Vẫn bị ngó lơ.

“Mày… Tao sẽ khiến mày khóc đến mức nước mắt chảy ngược vào họng!”

Vẫn vậy. Như thể không tồn tại.

Cuối cùng, Pollid quay sang than thở với Encrid.

“Này, sao gã kia cứ lờ tôi hoài thế?”

Trông hắn gần như muốn khóc tới nơi rồi. Tình trạng đó làm Encrid thấy thương cảm.

Cậu khuyên nhủ một cách rất thật lòng.

“Vì ngươi cứ nói chuyện với hắn đấy.”

Câu trả lời đơn giản cho một câu hỏi ngu ngốc.

Bị lờ đi vì đã mở lời.

Lẽ ra không nên nói từ đầu.

Encrid tự gật gù vì thấy mình thật tốt bụng. Tư vấn như vậy là quá tử tế rồi.

Pollid run run.

“M-mày… mày…”

Không nói nổi câu kế tiếp.

Encrid thảnh thơi bước qua, lòng nhẹ nhõm.

“Tàn nhẫn thật đấy, anh lính à.”

Chỉ huy Biên Cương lên tiếng từ bên cạnh.

Nhưng không ai có thể tử tế hơn anh đâu.

Leona nghe được đoạn đó suýt phun cả trà.

“Hmm, tôi chỉ muốn nói lại là… tôi thích anh thật đấy.”

Nói xong thì rời đi.

Không. Mỗi lần tôi tốt bụng là lại thành ra thế này à?

---o0o---

Cả một ngày trôi qua trong lặp đi lặp lại những trận đấu gậy.

Đến lúc phải kết thúc rồi.

Biên Cương, Chỉ huy đơn vị, và kiếm sĩ vô danh ấy.

Encrid đã học được rất nhiều.

Tất cả, kể cả Jaxon, đều bị ngọn lửa ấy của anh làm cho sững sờ.

Nhưng với Encrid, thời gian này… là vô giá.

“Đặc biệt là...”

Người kiếm sĩ kia đã dạy cậu hiểu thế nào là Tốc kiếm, đối phó với nó ra sao, và tốc độ có thể làm được những gì.

Không thứ gì hiện rõ trong đầu như tia chớp cả.

“Nhưng vậy cũng ổn.”

Khi gặp bức tường, thứ này sẽ trở nên hữu ích.

Sáng hôm sau, sau khi rửa sạch mồ hôi, sưởi ấm bên lò và kiểm tra lại giáp.

“Đội trưởng.”

Krais mở cửa quán trọ.

Sau lưng hắn là tên trọc Gilpin. Trên tay Gilpin là một kẻ có nửa mặt bị đập tới nát.

Không còn nhận ra được mặt nữa.

“Là hắn.”

Chỉ huy nhận ra ngay lập tức. Giác quan của tiên tộc đúng là khác biệt.

“Híc.”

Tên ngốc Pollid nấc lên.

Encrid thật sự không hiểu sao kẻ này lại là thủ lĩnh của một đoàn buôn. Những kẻ dưới quyền hắn nghĩ gì vậy?

“Hay là họ định biến hắn thành con rối?”

Nếu vậy thì còn hiểu được.

Nếu không, tại sao lại có kiếm sĩ như vậy bên cạnh?

Không giống như là hắn bị nắm thóp.

“X-xin tha mạng…”

Gã bị bắt nói, giọng pha lẫn máu và nước bọt.

Dòng chất lỏng đỏ đỏ loang ra nền nhà.

“Ban đầu hắn cũng lì lợm lắm, nhưng nói chuyện một hồi là mềm liền.”

Krais nói vậy.

Tất nhiên, cái “nói chuyện” mà Krais nhắc đến không liên quan gì đến ngôn từ.

Là nắm đấm. Hay bàn chân.

Cũng có thể có dao dính vào nữa.

Nhìn vết cắt trên cánh tay, có vẻ dao cũng đã góp mặt.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận