Sau khi người đàn ông tên Mathis xuất hiện.
“Tại sao… tại sao hắn lại là người đứng đầu?”
Câu hỏi ấy được thốt ra từ miệng Pollid.
“Vì trong lúc anh còn quanh quẩn ở đây, mọi việc đã được giải quyết xong xuôi trong thương hội rồi. À, lễ nhậm chức sẽ được tổ chức khi bọn tôi quay về.”
Leona đáp lại với giọng thản nhiên. Cô không có vẻ gì là đang thương hại Pollid. Nhưng nghe thế lại càng khiến người ta cảm thấy đau.
Khi đám người của Pollid bắt đầu hiểu chuyện, Leona khẽ nghiêng đầu, đưa tay ra hiệu.
“Lại đây. Tôi sẽ đón nhận các cậu.”
Dù cô không nói trực tiếp, nhưng với Encrid, câu đó chẳng khác nào: “Từ giờ, hãy sống cùng nhau dưới cái tên thương hội.”
Hai người không nhúc nhích.
Một người đàn ông có vẻ ngoài nhạt nhòa, và tay kiếm sĩ từng bảo Encrid hãy hạ vũ khí xuống.
À, cả Pollid nữa.
Hắn quỳ sụp xuống, nghe như có tiếng xương đầu gối va vào nền đá.
“Tại sao? Tôi là con trai cả mà. Không phải mọi người trong hội đều là người của cha tôi sao?”
…Ừ thì, nếu chỉ nhìn từ góc độ huyết thống thì đúng là thế thật. Nhưng sau khi nhìn cách hắn hành xử, Encrid thấy nghi ngờ liệu những kẻ đi theo Pollid có còn giữ lại chút trí khôn nào không.
Ánh mắt Encrid dừng lại ở hai người kia.
Cái dáng vẻ đó… nhìn kiểu gì cũng thấy là họ mới là người đứng sau giật dây.
Họ không có vẻ gì là đang hoảng loạn. Dù tất cả những người khác đã ngoảnh mặt rời đi, hai người ấy vẫn điềm tĩnh.
“Chấm dứt rồi.”
Kiếm sĩ lên tiếng.
“Phải.”
Người đàn ông nhạt nhòa đáp lời. Cả hai phớt lờ Pollid.
“Tôi không chấp nhận chuyện này! Đây là cái gì vậy! Tôi là con trai mà!”
Pollid gào lên rồi loạng choạng bước tới chỗ Leona, nhưng Mathis chắn ngang trước mặt.
“Nếu cậu tiến thêm một bước nữa thì tôi sẽ chém đấy. Con trai của cựu hội trưởng.”
Lạnh lùng đến đáng sợ.
Và như thế, mọi chuyện kết thúc.
Hai kẻ được cho là chủ mưu lặng lẽ rút lui.
Pollid chìm trong tuyệt vọng và phẫn uất bắt đầu biểu diễn trực tiếp bộ mặt của một con người khi tâm trí rơi vào trạng thái hoảng loạn.
Hắn quỳ dưới mưa, miệng sùi bọt mép.
Trông chẳng khác gì một đứa trẻ thật sự bị sốc.
Thương nhân, dân buôn, lính gác, thậm chí cả mấy người ăn xin ở cổng thành đều dừng lại xem.
Đám lính gác đứng ngẩn ra, không biết nên làm gì. Leona rốt cuộc phải lên tiếng.
“Đem hắn đi. Không thể để con trai cựu hội trưởng chết dở ngoài đường thế này được.”
“Rõ.”
Mathis chỉ tay. Có người lập tức tiến đến kéo Pollid đi.
Đám lính gác còn chủ động mở đường.
“Chờ chút.”
Leona nói với Mathis, rồi bước đến trước mặt Encrid.
“Cậu đã đưa cây stiletto của Carmen cho đồng đội của mình à?”
Ngữ điệu ấy… không hẳn là chất vấn, cũng không hẳn là giận dỗi. Nó giống như cảm giác khi người ta tặng quà cho một cô gái rồi thấy cô ấy đưa nó cho người khác. Khó diễn tả, nhưng cũng khiến Encrid có chút ngượng ngập.
“…Cậu ta rất thích nó. Phải, tôi đưa cho cậu ta rồi.”
Phía sau, Jaxon đang đứng im.
Lúc anh trao stiletto cho Jaxon, phản ứng của cậu ta không giống như mong đợi.
Không có nước mắt. Cũng không có vẻ cảm kích.
Jaxon chỉ lặng lẽ cầm lấy rồi thì thầm một câu:
“Nếu không luyện giác quan thì làm sao tránh được một lưỡi dao bay tới từ phía sau chứ?”
Với nhiều người, câu nói đó chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng với số ít còn lại, nó như câu trả lời chờ đợi bấy lâu.
“Đó là thứ mà chúng ta sẽ học tiếp theo.”
Chỉ một câu thôi là đủ. Jaxon là kẻ biết cách giao dịch.
“Tôi hiểu rồi.”
Leona gật đầu, mỉm cười rạng rỡ.
Nhưng Encrid, vừa nhìn nụ cười đó thôi, lại có cảm giác mình đang mắc nợ gì đó.
Cô gái này đúng là khó hiểu.
Cô nhìn thẳng vào mặt Encrid, rồi lại hỏi:
“Tôi là thương nhân. Mà thương nhân thì phải bắt đầu bằng việc hiểu đối phương muốn gì. Cậu đưa vật quý cho đồng đội trong khi không thèm liếc nhìn hai người đẹp đứng trước mặt.”
Leona đã ở lại lâu cùng đội Vệ Binh Biên Cương.
Trong quãng thời gian đó, cô quan sát người đàn ông mà cô xem là đối tác tiềm năng.
Cậu không động lòng trước báu vật.
Chỉ lặng lẽ kể về nguồn gốc cây đoản đao, giọng hơi mệt mỏi.
Không phải không có lòng tham. Nhưng cũng không phải kẻ bị chi phối bởi ham muốn.
Leona biết mình đẹp. Biết nên tạo ra một chút ngụ ý gợi cảm khi cần.
“Cũng có nhiều lời đồn về phụ nữ quanh cậu. Tôi phải cẩn thận chứ.”
Có cả một Tiên nữ đã chen ngang.
Dù vậy, dù có cơ hội, Encrid vẫn không hề xiêu lòng.
‘Rốt cuộc thì anh ta muốn gì?’
Cảm giác như lòng tự trọng của Leona với tư cách thương nhân cũng bắt đầu ngứa ngáy.
Thương nhân là người biến giao dịch thành hiện thực.
Shepherds of the Wilderness(Những kẻ chăn dắt vùng Biên ,Black Leather Guild Hắc Bì Hội, Glacier RangersNgười Canh Băng giữa núi tuyết — toàn những tổ chức khép kín.
Rockfreed là nơi mở ra giao thương với họ.
Leona yêu Rockfreed. Cô tự hào về nó.
Người trước mặt cô chỉ là một binh sĩ. Địa vị của cậu là thế.
‘Mình muốn biết cậu ta là ai.’
Cô muốn sở hữu người này, nhưng cũng có giới hạn.
Lòng tự trọng cô đã bị kéo vào chuyện này.
Và rồi, cô nhận ra.
Gốc rễ của giao dịch: biết đối phương muốn gì.
‘Không phải vật chất.’
Bộ siêu tập của Carmen là cái giá để nuốt trọn thương hội.
Khi mọi người còn đang chú ý đến stiletto và nhóm quân bất ngờ tấn công thì tài nguyên của Leona đã nắm quyền kiểm soát nội bộ.
Cô cũng dùng nó để kiểm tra lòng tham của Encrid. Nhưng… cô đã sai.
Thứ mà Encrid muốn là “tương lai”.
Tương lai của chính cậu. Kiếm pháp tốt hơn, kỹ năng tốt hơn, sức mạnh lớn hơn.
Vậy nên cô mới đưa Mathis đến.
Chiến binh giỏi nhất Rockfreed, một cựu đội trưởng vệ binh thành phố.
“Cậu thấy sao? Tập kiếm dưới tay Mathis? Gieo mầm tương lai tại đây?”
Nếu điều cậu ta tìm kiếm là những người mạnh hơn và sự mài giũa bản thân…
Thì đây là lựa chọn đúng.
Tất nhiên, đó là hiểu lầm lớn.
Leona không biết gì về đội của Encrid.
‘Trông cậu ta thật ấn tượng.’
Jaxon từng nói khi Leona đang xử lý hậu quả:
“Nếu là một thành phố nhỏ thì năng lực của anh ta đủ dùng. Chỉ vậy thôi.”
Chỉ cần vài lần ra tay, tên của Encrid đã bắt đầu được truyền miệng.
Thế mới là “người có năng lực cấp thành phố”.
“Vậy so với Torres thì sao?”
“Nếu theo hệ thống phân cấp binh sĩ thì vượt qua cấp tinh anh nhưng chưa phải hiệp sĩ.”
Jaxon nói huỵch toẹt.
Trên tinh anh, dưới hiệp sĩ.
‘Đội của cậu ta thì đầy những người như vậy.’
Rem, Ragna, Jaxon, Audin.
Không ai trong số họ có vẻ sẽ thua Mathis.
Họ đã chứng minh điều đó bằng hành động.
“Vì vậy, tôi xin từ chối.”
Câu trả lời không chút do dự. Lần đầu tiên, Leona không kịp che giấu cảm xúc.
“Lần đầu tiên… tôi để vuột mất thứ mình muốn.”
Encrid có chút thích cô gái này.
Một người phụ nữ thông minh, xinh đẹp, và là hội trưởng thương hội.
‘Đặc biệt là việc cô ấy không vì thích tôi mà cư xử lố bịch.’
Nghĩ đi cũng lạ.
Một người bảo cậu hãy buông kiếm.
Một người vì khao khát cậu mà đề nghị ở lại bên mình.
Đánh giá trái ngược.
“Cô cần tôi ở lại đến vậy sao?”
Encrid lên tiếng.
Thiện chí từ đối phương không khiến anh khó chịu nên anh cũng đáp lại bằng thiện chí.
Leona khẽ chớp mắt.
“Đúng là công việc đã xong rồi… Vậy thì làm bạn đi? Cậu có thể dành một ngày cho một người bạn không?”
Không hẳn là bạn. Chỉ là một mối quan hệ tốt đẹp mà cô muốn giữ.
“…Gì cơ?”
“Nếu cậu từ chối, có một cô gái đáng thương sẽ đau lòng đấy.”
Cô gái đáng thương nào cơ?
Người vừa trở thành chủ thương hội Rockfreed ấy à?
“Mathis, tôi có thể ở lại thành phố thêm một ngày không?”
“Tùy ý cô.”
Mathis lùi lại.
“Tôi cần xin phép đội của cậu phải không?”
Lần này người trả lời không phải Encrid, mà là Đại đội trưởng.
“Xem như phần thưởng cho việc hoàn thành nhiệm vụ, cậu được nghỉ phép một ngày.”
Một câu trả lời bất ngờ.
“Tại sao? Cậu không thích à?”
Leona hỏi, nở nụ cười nửa miệng. Đột nhiên, vẻ ngoài xinh đẹp của cô như tỏa sáng lạ thường.
Kể cả khi cười nghịch ngợm, cô vẫn rất đáng yêu.
Một con nhện nuốt trọn cả thương hội lại mỉm cười đáng yêu như vậy.
Nghĩ thế, Encrid khẽ gật đầu.
“Không ghét.”
Cậu từng gặp nhiều sư phụ, nhưng ai cũng nói một điều giống nhau.
Khi cần nghỉ thì hãy nghỉ.
Cứ mãi vung kiếm ngày đêm không phải là lời giải cho tất cả.
Cậu hiểu điều đó.
Trên hết, trong lòng anh vẫn còn vương một món nợ kỳ lạ nào đó, và anh muốn kết thúc nó cho trọn.
“Vậy thì đi thôi.”
Leona quay lại nhìn Mathis. Cùng lúc đó, Jaxon tiến đến, và Encrid là người lên tiếng trước.
“Đừng có lan truyền mấy tin đồn kỳ quái đấy.”
“Cái đó anh phải nói với dân man rợ ấy. Anh nghĩ tôi là loại người như vậy à?”
Encrid thầm cảm thấy biết ơn vì mình đã rủ Jaxon đi cùng.
Nếu là Rem thì á hả… dù không có gì xảy ra, hắn cũng sẽ thêm mắm dặm muối thành một bản trường ca bi hài.
“Làm tốt lắm, binh sĩ.”
Việc Chỉ huy Đại đội không ngăn cản anh ở lại một mình với Leona chứng tỏ những lời nói đùa trước đó chỉ là đùa thật.
“Nếu nhớ bọn tôi thì cứ quay lại nhé, binh sĩ~”
…Dù vậy, cô ta vẫn không bỏ lỡ cơ hội chêm thêm một câu đùa kiểu Tiên Tộc. Nhưng chắc nghe nhiều rồi nên giờ thấy cũng… bình thường.
“Vâng, tôi sẽ về.”
Khi Encrid trả lời tỉnh bơ, Jaxon lặng lẽ nói bên cạnh.
“Này… chỉ hỏi vậy thôi.”
“Sao?”
“Nếu anh còn giữ bộ sưu tập Carmen… thì hãy dùng sức quyến rũ của mình để moi thêm đi.”
Thằng này đang đùa… hay nói thật vậy?
Đánh giá độ nghiêm túc của Jaxon còn khó hơn gấp ba lần so với mấy trò đùa của nữ Chỉ huy Tiên tộc.
“Đùa thôi.”
Nghe được câu đó, anh thấy nhẹ cả người.
Mặc dù trông hắn cũng nửa đùa nửa thật.
Bộ sưu tập Carmen…tên này đúng là không cần à?
“Tôi đi trước đây.”
Jaxon cùng nữ Chỉ huy rút lui, để lại Leona giờ đã hoàn tất mọi chuyện quay trở về.
“Đi thôi chứ?”
Và rồi, Encrid cùng Leona tận hưởng một khoảng thời gian cùng nhau.
Họ dạo quanh khu chợ, ăn ở một quán ăn ngon mà Encrid khá rành.
“Ngon tuyệt thật đấy.”
Leona giơ ngón cái sau khi nếm thử bánh thảo mộc và súp bí đỏ Vanessa.
Súp bí đỏ Vanessa vốn là món đặc sản trứ danh của quán trọ nổi tiếng nhất trong bốn quán quanh vùng.
“Cái này cũng ngon.”
Cả hai cười phá lên trước những câu đùa của Leona, và cô cũng khúc khích trước mấy lời nhận xét của Encrid.
Một cuộc dạo chơi tự phát nhưng lại vui đến kỳ lạ.
Mặt trời dần lặn, họ uống với nhau vài ly.
“Em đã có khoảng thời gian tuyệt vời.”
Dù họ đã cùng trải qua một đêm, nhưng giữa họ không hề có bất cứ sự thân mật thể xác nào cả.
“Được rồi. Từ giờ chúng ta sẽ là bạn.”
“Ừ.”
Họ trở thành bạn bè, trò chuyện xuyên đêm, rồi chia tay vào sáng sớm.
Thỉnh thoảng Encrid ngơ ra một lúc, nhưng rõ ràng cả hai đã có khoảng thời gian rất vui vẻ.
---o0o---
“Không hiểu sao…”
Mathis thấy chuyện này thật kỳ lạ.
Leona là kiểu người không biết nghỉ ngơi là gì. Luôn mạnh mẽ, luôn đáng tin, và luôn tài giỏi.
Nếu không, cô đã chẳng đứng được ở vị trí hôm nay.
Nói cách khác, Leona là sinh vật thuộc một đẳng cấp hoàn toàn khác so với tên ngu ngốc kia – Pollid.
Cái tên con trai của Hội trưởng đời trước đó.
Chẳng trách có tin đồn nói hắn là con nuôi vớ được ở đâu đó. Đúng là đầu óc hắn khiến người ta không tin nổi là có cùng huyết thống.
Từ bé, Leona đã sống một cuộc đời khác hoàn toàn với Pollid.
Vậy mà cô ấy lại để bản thân bị một người đàn ông giữ chân suốt cả ngày?
Chuyện này đúng là hiếm có.
Không phải vì Mathis không tôn trọng cô.
‘Mà là vì tương lai của hội này thật sự tươi sáng.’
Giờ đây, hội Rockfreed sẽ tiến tới một con đường tốt hơn cả trước đây.
Mathis tin tưởng Leona.
Sau một ngày nghỉ ngơi, nữ Hội trưởng quay trở lại với gương mặt nhẹ nhõm.
“Đi thôi.”
Và thế là hội bắt đầu rời đi. Họ thực hiện đúng di nguyện của Hội trưởng đời trước, bàn giao quyền kế thừa.
Mọi chuyện còn lại cũng được xử lý gọn ghẽ.
Leona đã nuốt trọn tất cả. Đó là câu trả lời của cô.
Hội trưởng đời trước đã cứu cô, nuôi nấng cô.
Không giết Pollid chính là cách cô trả lại ân tình đó.
Leona hiểu rõ, đó mới là ý chí thật sự mà ông ấy để lại.
Trên cỗ xe quay về, cô mỉm cười khi nhớ lại đêm hôm trước.
‘Vui thật.’
Cô đã nói chuyện suốt một đêm mà không thu được lợi lộc gì.
Thế mà cũng gọi là vui được.
Không giống Leona chút nào.
Ấy vậy mà…
‘Encrid.’
Cái tên ấy…cứ vương vất mãi trong tâm trí cô.
---o0o---
Người đàn ông có vẻ ngoài bình thường và tay kiếm sĩ dùng kiếm rapier tách khỏi nhóm Pollid và rời khỏi thành.
Không ai ngăn họ lại. Dù Mathis nhìn họ bằng ánh mắt hình viên đạn.
“Cứ để họ đi.”
Chỉ một câu nói của Leona là đủ kết thúc mọi chuyện.
Cả hai bước ra khỏi cổng thành.
Dù mùa đông sắp qua, nhưng hành trình vẫn vô cùng gian khổ chỉ với hai người.
Quái vật và sinh vật phép thuật có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Thế nhưng, họ không hề tỏ ra lo lắng.
“Tại sao cậu lại làm vậy?”
Cả hai là người cùng phe. Cùng một quốc gia.
Trong đó, tay kiếm sĩ với thanh rapier là một tài năng xuất chúng. Mấy con quái vật cỡ nhỏ chẳng đáng để hắn liếc mắt.
Người đàn ông kia hiểu rõ bản tính lạnh nhạt của đồng đội, vậy nên chuyện này càng khiến hắn khó hiểu.
Tự dưng đưa lời khuyên cho một kẻ xa lạ, thậm chí có thể là kẻ địch?
“Chỉ là… tôi cảm thấy để lãng phí vậy thì tiếc quá.”
Trên đời này, có những chuyện không có hồi kết gọn gàng.
Chuyện như vậy, thỉnh thoảng cũng xảy ra.
“Ra là vậy.”
Người đàn ông gật đầu đồng tình. Giờ thì đến lúc quay về.
Dù kế hoạch lần này thất bại, nhưng bọn họ vẫn thu hoạch được một điều.
Họ biết rằng: người kế nhiệm tiếp theo của Rockfreed – vượt xa kỳ vọng.
Và thông tin luôn luôn là thứ có giá trị.
---o0o---
Sáng sớm hôm sau, Encrid quay lại doanh trại.
“Coi bộ vui dữ lắm nhỉ?”
Rem đón anh ngay khi vừa về đến.
Chắc chắn tên này đã nghe hết mọi chuyện.
Thể hiện rõ ngay từ câu mở đầu.
“Vui không hả?”
Dễ bị hiểu lầm lắm đấy. Trong khi anh chỉ nói chuyện thôi mà.
Mà kể cả có giải thích gì, Rem cũng sẽ bẻ cong sự thật như một nghệ sĩ xiếc. Loại người đó mà.
Thay vì nói, Encrid cầm lấy thanh kiếm.
“Làm tý?”
“Đồ phiền phức, chơi luôn.”
Rem không hỏi thêm, nhặt lấy rìu. Hắn thích là người đầu tiên đấu tập với Encrid mỗi lần anh trở về.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Encrid đối mặt với Rem.
Và anh nhớ lại ngày hôm qua, khoảng thời gian anh ở bên Leona.
Một điều kỳ lạ.
Đó là… nghỉ ngơi. Là thư giãn.
Có thể nói, anh đã tạm quên đi thanh kiếm.
Anh nói chuyện với Leona cả đêm.
Chỉ là những lời qua lại không đầu không đuôi.
Vậy mà, tại sao lại có cảm giác như thế?
Mình có thể làm được.
Khi ở bên Leona, Encrid cảm thấy một điều lạ lùng. Có lẽ gọi là “cảm giác” thì đúng hơn.
Thời gian không chậm lại, đầu óc cũng chẳng bừng sáng.
Chỉ đơn giản là… anh thấy mình có thể làm được.
Thấy mình có thể thể hiện nó ra một cách tự nhiên.
Quỹ đạo của đường kiếm, bước chân trước đó, chuyển động của bờ vai.
Tất cả đan vào nhau để vẽ nên một câu trả lời.
“Tốc độ” là gì?
Đây là điều anh từng suy nghĩ khi đấu với tay kiếm sĩ dùng rapier.
Và giờ đây, dù chưa trọn vẹn… anh nghĩ mình đã chạm được vào lời giải.


2 Bình luận
mấy nay có ny rồi à oi oi oi chap đâu nhả ra coii