Vĩnh Thoái Hiệp Sĩ
Lee hyunmin, Ga Nara Leean
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 01 - 100

Chương 72 - Vì ta đã luyện tập từng khoảnh khắc (1)

0 Bình luận - Độ dài: 3,247 từ - Cập nhật:

Vì lựa chọn quá rõ ràng, nên Jaxon được chọn.

Trong mấy vụ nhận nhiệm vụ, cứ giao cho đứa giỏi nhất là xong chuyện. Mà trong đám vượn này, người ôm nhiều nhiệm vụ nhất lại chính là Jaxon.

Đồng nghĩa với việc hắn là người có nhiều kinh nghiệm nhất. Vậy nên ai cũng muốn có hắn đi theo cho yên tâm. Chưa kể, giác quan nhạy bén của hắn cực kỳ có ích trong việc hộ tống bảo vệ.

So với mấy thành viên khác, khả năng xảy ra xung đột với người được hộ tống cũng gần như bằng không.

“Chuyện đương nhiên mà.”

Jaxon gật đầu như thể lựa chọn đó là điều hiển nhiên trong khi Rem thì làm ầm lên, không sao hiểu nổi tại sao.

Ragna cũng lẩm bẩm bảo hắn thấy lạ. Audin thì hỏi có phải thần linh phản đối không. Kết quả là Ragna và Rem lao vào tranh cãi.

Jaxon đứng bên cạnh châm dầu vào lửa khiến Ragna rút lui, để lại Rem và Jaxon bắt đầu choảng nhau.

Encrid phải nhào vô can nhiều lần mới cản được. Cuối cùng, hắn dằn mặt hai đứa: “Tốt nhất là đừng thèm nhìn nhau nữa.”

“Nếu muốn đánh nhau thì đánh với tôi này.”

Sau câu đó, Encrid kết thúc buổi sáng bằng cách đấu tay đôi với từng thành viên một lượt.

Có thể ai đó sẽ cảm thấy mệt mỏi tinh thần, nhưng với Đội Rắc Rối thì đây là một ngày vô cùng bình thường.

Huống chi với Encrid, người đã phải vung kiếm suốt bao nhiêu năm trời dù chẳng có chút thiên phú gì thì chuyện này đúng là chuyện vặt.

Nếu anh mà để tâm tới những áp lực cỡ này thì đã bỏ kiếm về trồng thêm cá và nuôi thêm rau từ lâu rồi.

“Đội trưởng đúng là khác người.”

Krais giơ ngón cái khen ngợi ý chí thép của đội trưởng. Encrid chỉ gật đầu nhẹ đáp lại.

Nhiệm vụ hộ tống là vào ngày mai.

Đây là một vụ kế nhiệm trong nội bộ một thương hội cỡ trung, và cần người hộ vệ trong thời gian lưu trú tại thành phố.

Ba người được cử đi.

Đại đội trưởng Tiên tộc, Encrid, và Jaxon.

Không cần phải dậy từ sáng sớm. Người cần hộ tống sẽ đến thành phố vào khoảng trưa.

---o0o---

Sáng hôm sau, sau một giấc ngủ sâu, Esther đang nằm gọn trong lòng anh.

“Hôm qua cô nổi điên cái gì vậy?”

Encrid hỏi với vẻ mơ màng chưa tỉnh hẳn. Esther đập nhẹ tay lên ngực hắn như muốn nói: 'Không có gì đâu'. Cũng chẳng rõ cô nàng giận vì chuyện gì, nhưng hành động này chắc là để làm hòa.

“Rồi, nằm đó mà nghỉ ngơi cho khỏe.”

Dù sao thì Esther có chuyện gì phải làm đâu?

Tối đến là lò dò chui vào lòng anh ngủ. Sáng ra thì lăn lộn uể oải dậy.

Đôi khi có ra ngoài, chắc là để săn chuột quanh thành phố ăn lót dạ.

Dù không được cho ăn thường xuyên, nhưng cô nàng cũng hay được phát khô làm đồ ăn vặt.

Lạ ở chỗ là, cả đám trong đội đều quý Esther.

Đặc biệt là Krais. Gã đó chăm cô còn hơn chăm bản thân.

“Báo Hồ không phải lúc nào cũng có móng, đến kỳ là nó rụng. Nhặt đúng lúc là được, nó không quạo đâu.”

Cứ như rụng lông ấy, móng cũng có kỳ rụng. Thế là Krais có lý do chính đáng để âu yếm con mèo này.

“Cái đồ đáng yêu này.”

“Prrrr.”

Thấy cô ngoảnh đầu một cách rất kiêu kỳ, Encrid bật cười, đưa tay gãi nhẹ lên đỉnh đầu cô vài cái rồi rời giường.

Giờ là lúc đi ăn sáng.

“Coi không có ta thì cậu nấu được cái gì.”

Rem hôm nay nhận nhiệm vụ bếp núc. Vừa thấy hắn, Encrid đã giơ nắm đấm theo phản xạ.

Cộp.

Rem đưa tay chặn lại.

“Chịu được không đấy? Tay gãy thì đi nhiệm vụ kiểu gì. Mới sáng ra đã muốn ăn đòn à.”

“Tôi không kiềm được, muốn gãi nhẹ cái mặt anh quá.”

“Càng nghe càng tức ha.”

Khó trách hắn nổi nóng. Nhưng mà dù nói vậy, Rem cũng không làm căng.

Dù sao hôm nay là ngày nhận nhiệm vụ.

Dính chấn thương thì khỏi làm ăn được gì.

Bữa sáng là món thịt thăn heo ép mỏng, nướng lên rồi trộn với khoai luộc. Vị cực kỳ dở.

“Tốt cho sức khỏe đó. Ăn thịt là cơ bắp lên vù vù, người anh em.”

Theo Audin thì, Kỹ thuật cách ly là để rèn cơ thể. Mà muốn rèn tốt thì phải ăn cho đầy đủ.

Encrid miễn cưỡng ăn dù không ngon tí nào, bởi anh biết ăn uống đầy đủ quan trọng thế nào , khỏi cần Audin phải nhắc.

Sau khi luyện Kỹ thuật cách ly để làm nóng người, anh ra giếng rửa mặt rồi chuẩn bị lên đường.

Anh mặc tấm áo giáp da cướp được từ hội Gilpin bữa nọ.

Chỉ che phần ngực nhưng mềm và co giãn tốt nên mặc rất thoải mái.

Khi đang đeo bao kiếm đựng thanh dao gió lên vai, Jaxon đứng gần đó hỏi:

“Cái đó là gì?”

“Lượm được sau khi giết một tên sát thủ.”

“Tận dụng tốt đấy.”

Vậy gọi là tận dụng à?

Dù gì thì, thấy món này khá hữu dụng nên anh giữ lại.

Mấy món vũ khí loại này có bao nhiêu giữ bấy nhiêu chẳng thiệt.

Sau khi mặc thêm lớp áo bông dày, anh đã sẵn sàng ra trận.

Anh và Jaxon cùng nhau đến quán trọ trong thành phố. Trên đường đi, Jaxon tranh thủ chỉ hắn cách quan sát và nghe ngóng hiệu quả.

Rồi kết luận:

“Anh cù lần lắm.”

Lúc nào cũng phải thêm câu đó vào cuối.

Encrid cũng chẳng để tâm. Anh vốn biết mình là loại chậm hiểu rồi.

Khi cả hai đến giao lộ nơi có bốn quán trọ, Đội trưởng Fairy đã có mặt từ sớm.

“Bên cần hộ tống đến chưa?”

Encrid chào sơ rồi hỏi.

“Chưa. Họ sắp tới thôi.”

Nghe đồn, người sắp được hộ tống có cá tính cực kỳ khó chịu.

Nguồn tin từ Krais. Từ ngày nhận chức trong bang hội, tai hắn cứ như mọc thêm hai cái nữa.

“Họ đến để chọn người kế vị mà đúng không?”

Cũng tò mò không biết mức độ khó chịu ra sao nhưng Encrid cũng chẳng quá bận tâm. Trên đời này tìm ra ai rắc rối ngang tầm Rem là chuyện hiếm có khó tìm.

Chỉ cần cho một người sống cùng Đội Rắc Rối chừng một tháng thôi.

Là sẽ thấy mọi thể loại rắc rối khác trên đời đều dễ thương.

Vậy nên Encrid mới hoàn toàn thảnh thơi.

Jaxon cũng không nghĩ ngợi nhiều. Đối với hắn, việc là việc. Hộ tống ba ngày. Sau khi cuộc họp kế nhiệm kết thúc là xong.

Chỉ cần giữ an toàn trong thành phố là được.

Mọi thứ đã lên sẵn kịch bản trong đầu từ trước nên hắn cũng chẳng cần lo lắng gì.

Đại đội trưởng Tiên tộc thì vừa nhìn bóng lưng Encrid, vừa nhớ lại lý do vì sao đã chọn đưa hắn đi theo.

Tên Đội trưởng Rắc Rối này từng bị Aspen cho người ám sát. Điều đó chứng minh lý lịch hắn rất sạch.

Nhưng điều khiến cô thích nhất là cách hắn xử lý đám cướp ngầm và chuyện sau đó.

Hắn vẫn tiếp tục hối lộ đều đều.

Hắn biến đám tội phạm thành hội môi giới thông tin.

Nhờ vậy mà không bị vướng vào mâu thuẫn với Chỉ huy Tiểu đoàn.

Cô biết rõ, nếu xử lý quá tay, phá luôn đám đó thì kiểu gì cũng sinh chuyện. Nhưng hắn lại khiến mọi việc diễn ra một cách êm ru.

Nếu hối lộ bị cắt, cấp trên sẽ can thiệp. Lúc đó cô sẽ có cách xử lý.

Nhưng Đội trưởng này còn không để chuyện đó xảy ra.

“Mọi chuyện đã diễn ra khác với dự tính, nhưng…”

Cũng không đến nỗi tệ.

Khi đang chờ đối tượng cần hộ tống đến nơi, Đội trưởng bỗng mở miệng hỏi:

“Chúng ta từng thân thiết vậy sao?”

Encrid đang để tay nghiêng trên chuôi kiếm thì hơi khựng lại.

Giống như một bức tượng được điêu khắc tỉ mỉ, anh chậm rãi quay đầu lại.

“Ý ngài là gì?”

“Nếu ồn tới mức ta nghe được thì chắc cậu cũng rõ rồi chứ?”

“Là hiểu nhầm thôi. Tin đồn nhảm nhí. Dạo này rảnh rỗi không có việc gì nên người ta mới đi buôn chuyện.”

“Vậy à?”

“Vâng.”

“Thế tức là, chúng ta chẳng có gì cả?”

“Chỉ là quan hệ cấp trên, cấp dưới thôi.”

“Ra vậy.”

Chỉ có thể phủ nhận tất cả như tin đồn nhảm nhí. Thật không ngờ tin đồn lan nhanh vậy.

“Khụm.”

Jaxon khẽ ho bên cạnh. Nhìn sang thì thấy khóe miệng hắn đang giật giật, hình như đang cố nhịn cười.

“Buồn cười lắm hả?”

Encrid không nói ra tiếng, chỉ mấp máy môi.

'Tôi không có cười.'

Jaxon cũng mấp máy đáp lại.

Đại đội trưởng là Tiên. Đọc khẩu hình miệng không phải chuyện khó đối với một Tiên.

“Trông như là rơi vào tình huống khó xử nhỉ.”

“Không, tôi không có.”

Encrid đáp ngay lập tức.

“Hay là cậu thấy vui?”

Tự nhiên lại chuyển qua kiểu tra hỏi.

“Không, không vui.”

“Căng nhỉ?”

“Không căng.”

Câu trả lời kéo dài một cách kỳ cục.

Lẽ ra nói xong thì nên cười cho xong chuyện, nhưng anh vẫn giữ nguyên bộ mặt không cảm xúc.

Thậm chí còn chẳng buồn liếc mắt sang, chỉ nhìn thẳng về phía thành phố.

'Mấy trò đùa của Tiên.'

Anh vẫn chưa quen nổi.

"Họ đến rồi."

Một câu nói gọn lỏn từ Jaxon đã cứu Encrid khỏi cái tình huống dở khóc dở cười hiện tại. Đoàn hộ tống đã hiện ra trước mắt.

Thình… thịch…

Mặt đất rung lên theo từng nhịp xe ngựa tiến gần. Encrid thầm nghĩ, nếu được chọn giữa việc đối đầu với mục tiêu hộ tống hay vị Đại đội trưởng kia thì anh sẽ không ngần ngại chọn cái đầu tiên. Quá dễ thở.

"Vui thật."

Một câu thì thầm vang lên ngay sau lưng khiến xương sống Encrid lạnh toát. Đó là giọng của Chỉ huy. Dù áo choàng có lót da giữ nhiệt tới mấy, anh vẫn thấy rùng mình.

Xe dừng lại. Một người bước xuống.

Nhưng không phải kiểu người Encrid đã tưởng tượng trong đầu.

Không phải một tên thương nhân háu ăn với má phúng phính đầy tham lam.

Mà là một cô gái có mái tóc vàng dài, đôi mắt nâu thoáng ánh đỏ. Một vẻ đẹp nổi bật tới mức làm người khác phải liếc nhìn lần hai.

Tiếng gót giày nện xuống đất sắc lạnh. Cô gái từ từ bước lại gần, nhìn thẳng vào Chỉ huy Tiên Tộc rồi nói:

"Rất mong được giúp đỡ."

Không cần giới thiệu gì thêm, ai cũng hiểu cô là mục tiêu hộ tống đến từ quân đội chính quy.

Từ đó trở đi, cô chỉ nói chuyện với đoàn tuỳ tùng của mình.

Người phụ nữ trung niên bên cạnh có lẽ là vú nuôi đảm nhận vai trò phiên dịch lời cô.

Cô gái đó mới chỉ hai mươi tuổi. Không ai rõ tính cách thế nào.

‘Muốn biết thì phải nói chuyện mới rõ.’

Nhưng từ lúc đến giờ, Encrid chưa có cơ hội chạm mắt với cô lấy một lần.

"Chuyến này dễ ăn đấy."

Jaxon nói. Encrid cũng gật đầu đồng tình.

Anh đã tưởng cô sẽ đến một mình trong nhiệm vụ hộ tống này, nhưng không. Có năm người đi cùng đóng vai trò vệ sĩ thương nhân.

Ba người mang khiên, hai người dùng kiếm mảnh như kiếm rapier.

Encrid nhớ lại lời Audin từng dạy:

"Tuổi tác, tư thế, vị trí, ánh mắt...tất cả đều là thông tin, người anh em à."

Thế là anh bắt đầu quan sát, phác thảo dáng vóc từng người và thử đoán trình độ.

‘Liệu mình đoán đúng không nhỉ?’

Không chắc. Loài Ếch có thể bản năng đoán được đối thủ mạnh hay yếu, nhưng con người thì cần kinh nghiệm và kiến thức.

"Còn cần luyện tập nhiều lắm, người anh em à."

Audin từng nói vậy. Và đúng là nó không thể thành thạo sau một đêm.

Encrid không vội vàng. Anh bình tĩnh quan sát.

Trong năm người kia có một tên thuận tay trái. Khi một người ngồi xuống, tiếng ghế kéo chói tai cho thấy kẻ đó đang mặc giáp nặng.

Nhưng không ai mặc áo giáp sắt.

Đây là mùa đông, mùa khắc nghiệt nhất trong bốn mùa. Mặc giáp kim loại mà đi hộ tống bộ hành? Không có lý do gì cả.

Thay vào đó, họ mặc gambeson dày, loại áo bông chống lạnh.

Kinh nghiệm và thường thức của anh kết hợp với những gì đã học từ Audin hoàn toàn ăn khớp với nhau.

Quan sát dáng đứng, thiết bị để đoán thực lực.

Không phải lúc nào cũng chính xác, nhưng…

‘Cả năm người này…’

Đều yếu hơn Vệ binh biên giới. Nếu phân loại theo hệ thống quân sự thì còn dưới cấp "tinh nhuệ".

Encrid xác nhận lại suy đoán của mình.

‘Không tệ chút nào.’

Việc đánh giá thực lực chỉ bằng ánh mắt và kiến thức. Trước đây anh chưa từng thử bao giờ.

Giờ thì khác. Anh cảm nhận rõ ràng sự trưởng thành của bản thân.

Cảm giác này thật tuyệt vời. Mỗi lần tiến bộ lại giống như một chuyến phiêu lưu mới, kỳ thú và đầy kích thích.

Cải thiện võ nghệ, nâng cao kỹ năng chiến đấu.

Dù lần này có thể không cần rút kiếm, niềm vui vẫn không thay đổi.

Vì anh đang áp dụng thứ vừa học được ngay cả khi chỉ đang ngồi một chỗ.

"Muốn chơi trò này không?"

Jaxon gợi ý. Một trò vui. Không, một hình thức huấn luyện trá hình.

"Trò tên là ‘Đoán âm thanh’."

"Tới đi."

Rem giống như Ragna và Audin, đều có tâm huyết dạy dỗ. Một ngọn lửa âm ỉ không dễ nhận ra nhưng vẫn cháy rất thật.

Encrid không thể không nhận ra. Anh là người hưởng lợi từ đám nhiệt huyết đó.

Thế nên anh hiểu đây không chỉ là trò đùa.

Jaxon thực sự đang huấn luyện anh rèn luyện Giác Quan Lưỡi Kiếm.

Tất nhiên, đâu dễ.

"Âm thanh lưỡi lách cách."

Jaxon nói. Encrid cau mày.

"Trễ rồi."

Hộ tống là việc buồn tẻ. Đặc biệt là ở Biên cương.

Rõ ràng lý do họ gọi cả ba người bọn anh, dù đã có lính hộ vệ thương nhân là vì một lý do đơn giản.

Nếu ai đó dám tấn công dù đã có tiền Krona chi trả cho hộ tống thì đồng nghĩa họ sẵn sàng gây hấn với quân chính quy vùng biên.

Vì quân Biên cương trực thuộc Nhà vua.

Chạm vào lính hoàng gia trong lãnh thổ vương quốc?

Ngay cả Tập đoàn thương nhân Rengadis danh tiếng, nơi viết phiếu nợ trắng như ăn cơm bữa cũng sẽ phải suy nghĩ lại.

"Người thứ ba, bàn bên trái."

Chỉ bằng âm thanh, Jaxon đã chỉ đích danh?

Encrid cảm giác như bản thân vừa mọc thêm đôi mắt sau đầu.

Một trò đơn giản nhưng vô cùng khó.

Jaxon nói, Encrid nghe và đoán.

"Tiếng mài dao."

Nhà bếp? Không, cao hơn thế.

Encrid kích hoạt kỹ năng Tập Trung Tuyệt Đối.

Mồ hôi lăn trên trán. Dù lò sưởi đang rực cháy, xung quanh Encrid vẫn lạnh lẽo.

"Tầng trên."

"Đúng hướng. Tầng mấy?"

Quán trọ này có ba tầng.

Đoán mò? Không. Không phải là luyện tập nếu vậy.

"Phòng 102."

Jaxon đưa ra đáp án chuẩn. Mấu chốt của trò này là thời điểm. Phải nói đúng lúc.

Sau vài lượt, Chỉ huy Tiên Tộc đến gần.

"Cho ta chơi với."

Cô là Tiên. Cảm giác vượt trội hơn hẳn con người.

Encrid nghĩ cô còn giỏi hơn cả Jaxon.

"Âm thanh rút đâm đoản đao, liên tục."

Lại một câu hỏi.

Encrid tiếp tục đoán sai.

Chỉ huy Tiên trả lời một lèo không cần suy nghĩ:

"Trước cửa quán trọ."

"Âm thanh thở khi bịt miệng."

Làm sao cô biết được?

Encrid choáng váng. Nhưng Chỉ huy Tiên vẫn bình thản đọc đáp án:

"Ngoài cửa sổ."

"Người đang nín thở khi ngồi."

"Dưới bàn bên phải, hướng vào cửa chính."

"Người đang liếc trộm xung quanh."

"Sau lưng ngươi."

Tới giữa chừng, Encrid bắt đầu nghi hoặc. Các câu hỏi dường như đã không còn xoay quanh "âm thanh" nữa.

Cô gái tóc vàng là người thừa kế một Tập đoàn thương nhân lớn.

Họ đem theo cả đám hộ vệ.

Chiếm trọn một phần đại sảnh quán trọ như thể đã bao trọn gói.

Và rồi—

"Chuẩn bị có đột kích."

"Tôi đồng ý."

Ngay khi Encrid hiểu được cuộc trò chuyện giữa Jaxon và Chỉ huy Tiên Tộc.

Jaxon đứng dậy đẩy ghế ra sau.

Rầm! Bốp!

"Ugh!"

Encrid thấy một gã bị lưng ghế đập vào đùi, tay hắn đang cầm một con dao găm—màu đen kịt.

Việc tập trung nghe âm thanh giúp Encrid luôn cảnh giác.

Anh thấy Jaxon… và quay người lại. Một gã đang giơ dao.

Hắn định đâm.

Thấy Encrid đột nhiên quay lại, tên đó giật mình mắt trợn tròn. Hắn khựng lại.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Encrid vươn tay chộp lấy cổ tay gã kia.

Rắc!

Vặn cổ tay ra ngoài đồng thời giơ khuỷu tay kia lên ngang ngực.

"Ugh!"

Cổ tay bị khóa, tên đó bị Encrid kéo mạnh về phía trước.

Rồi—

Rầm!

Encrid thúc thẳng cùi chỏ vào giữa ngực hắn. Xương ức vỡ. Con dao rơi xuống.

Anh bắt lấy con dao đang rơi, khom người xuống, rồi ném nó về phía vị trí mình vừa đứng.

Dao bay vút qua không khí cắm thẳng vào cột gỗ.

Người ngoài có thể nghĩ 'suýt chết!'

Nhưng không. Encrid đã dự đoán được.

Và anh né rất dễ dàng.

‘Không ngờ lại hữu dụng đến thế.’

Hồi trong doanh trại, khi sát thủ tấn công, Krang mới là mục tiêu. Nhưng sát thủ phải vượt qua Encrid trước.

Mỗi lần, anh đều phải giãy giụa sống sót một cách chật vật.

Và lặp lại.

Về sau, anh đối đầu với sát thủ bán Tiên mang phi dao huýt sáo.

Một chuyện mới xảy ra gần đây.

Và lại lặp lại.

Những việc người khác có khi cả đời chỉ trải qua một hai lần, Encrid đã trải qua hàng trăm lần nhờ hồi quy.

Nói cách khác, đây là tổng hợp tất cả kinh nghiệm anh từng trải qua.

Giờ đây, một đòn tấn công như thế này, anh có thể dễ dàng đánh bại.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận