Vĩnh Thoái Hiệp Sĩ
Lee hyunmin, Ga Nara Leean
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 01 - 100

Chương 58 - Ngay khi sở hữu nó, hắn có thể thấy rõ tất cả

1 Bình luận - Độ dài: 3,008 từ - Cập nhật:

Đã từng có một thời, ngay cả cái khát khao được tham lam cũng là điều xa xỉ không được phép.

Sống trong giấc mộng viển vông, ôm lấy hy vọng mong manh, rồi lại tự cười nhạt vì biết rằng tất cả chỉ là điều không thể chạm tới. Cuộc đời ấy mang tên Encrid, là một chuỗi dài của vật lộn và nhẫn nhịn.

Nhưng giờ thì khác. Giờ đây, cậu có thể bộc lộ dục vọng của mình. Không chỉ thế, điều đó còn mang lại lợi thế rõ ràng.

Sau vài động tác khởi động cho đỡ cứng người, Encrid bước vào giai đoạn luyện tập ném dao cùng Jaxon.

"Tôi muốn học thêm."

"Anh trông như kẻ mới bắt đầu thật đấy."

Jaxon lẩm bẩm sau khi nhìn thấy Encrid ném thử. Encrid đáp lại với vẻ hờ hững, cứ như thể chuyện đó chẳng có gì đáng kể.

"Trên chiến trường từng có một gã ném như vậy. Tôi nhìn mà học theo."

Jaxon trừng mắt nhìn cậu, ánh mắt không rõ là khó tin hay đang cố phân tích.

"Tin thật mà."

"Vậy à..."

Tất nhiên là vậy. Chẳng phải thiên tài đều như thế sao?

Cả một đời sống trong cái bóng của kẻ chậm tiến, Encrid đã chứng kiến không biết bao nhiêu thiên tài bẩm sinh hay những kẻ có năng lực vượt trội. Giờ đây, cậu chỉ đang bắt chước lại hình ảnh ấy. Đóng vai một thiên tài, giả vờ như mọi thứ đến với mình là điều đương nhiên.

Đó là một loại diễn xuất được mài dũa từ vô số lần lặp lại — thứ kỹ năng mà chỉ kẻ đã chịu đủ đau mới có thể vận dụng trơn tru như thế.

Bộc lộ khát vọng không chỉ là biểu hiện của chân thành, mà còn là chiến lược. Bởi vì thiên tài thật sự không bao giờ giấu đi điều mình muốn. Họ cứ thế, đĩnh đạc mà giành lấy những gì trước mắt.

Và trong tất cả khát vọng có thể có, Encrid có lẽ là kẻ tham lam tri thức nhất trên cả lục địa.

“Được thôi.”

Lúc nào cũng vậy. Do dự thoáng qua, rồi đến sự nghiêm túc như thể đang rèn binh trước trận. Jaxon bắt đầu dạy thật.

Và đó là một khoảng thời gian... khá thú vị.

Encrid tập lặp đi lặp lại động tác cầm dao, xoay cổ tay, rồi ném. Trong chốc lát, mồ hôi đã ướt sũng cả lưng áo.

“Anh không phải lên ca gác sao?”

“Không sao đâu.”

Mới chỉ là khởi động nhẹ. Còn lâu mới đến mức kiệt sức.

Hôm nay... lại bắt đầu.

Không, nói chính xác hơn thì, đây là cái “hôm nay” thứ bảy liên tiếp rồi.

Khác với thường lệ, Encrid không còn đi giữa Jack và Bo nữa. Cậu rẽ sang trái.

“Tôi phải đứng bên trái. Điềm lành đấy.”

Cậu tuyên bố thế, không giải thích gì thêm, và thế là Jack cùng Bo đành ngậm miệng. Không ai phản đối được một kẻ đang sống lại mỗi ngày.

“Thật kỳ quặc.”

“Ừ, cứ làm gì thấy thoải mái đi.”

Mồ hôi tuy khô nhanh dưới gió đông, nhưng lồng ngực cậu vẫn giữ lại chút hơi ấm còn sót. Dù đã sống đi sống lại cái ngày này đến lần thứ bảy, không khí hôm nay lại mang một màu sắc khác lạ.

Ánh mặt trời len qua gió lạnh, mơn man làn da. Tiếng chim mùa đông ríu rít len vào tai. Dưới chân, đất đai rung nhẹ theo từng bước cậu bước.

Không khí, mặt đất, cơn gió, tiếng chim.

Tất cả như hòa làm một, bao lấy thân thể hắn, lướt qua da thịt, lưu lại dấu vết rồi trôi đi.

Bầu trời trong xanh không tì vết.

Gió lạnh rít lên như tiếng thì thầm của mùa đông — mùa cuối cùng, đến rồi đi trong sự lặng lẽ tàn khốc. Nhưng cái rét buốt ấy, thay vì co rúm lại lại đem đến một cảm giác... thanh tỉnh.

Những lần lặp trước, cậu vẫn sống sót bằng sự cứng cỏi.

Nhưng hôm nay không hiểu sao lại bình thản đến lạ. Nhẹ nhõm như vừa cởi bỏ một lớp giáp nặng nề.

Không phải cậu quên mất nỗi đau đang đến gần. Cũng không phải hắn không biết rằng cái chết vẫn đang rình rập từng phút.

Lập đi lập lại cái chết chưa bao giờ dễ chịu cả. Mỗi lần chết đi đều đau như lần đầu tiên.

“Khi ném, phải làm trong tích tắc. Nhưng trước đó thì phải toàn thân phải thả lỏng. Tâm phải tĩnh. Sẽ khó đấy.”

Lời Jaxon vang lên trong đầu. Hắn nói đúng. Nhưng chỉ một nửa.

Khó thì khó, nhưng không phải không thể.

Khó, nhưng vẫn làm được.

Dũng khí, món quà từ Trái Tim Quái Thú.

Tập trung, nhờ kỹ năng Tập Trung Tuyệt Đối.

Nhờ cả hai, Encrid có thể chạm tay đến ranh giới của thứ gọi là thiên phú. Một điều mà trước đây cậu không dám mơ tới.

Chỉ vài lời dạy, vài lần ném.

Chỉ ba, bốn lần lặp lại là tay cậu đã nhớ động tác.

Một phép màu nhỏ. Một may mắn lớn.

Thứ mà đáng lẽ phải mất cả đời vẫn không nắm được, giờ đây lại nằm trong lòng bàn tay cậu như một sợi chỉ mỏng manh — và cũng chính là niềm vui chưa từng có trong đời.

“Ngươi ổn chứ?”

Bo hỏi. Nhìn gương mặt mơ màng và nụ cười dở khóc dở cười của Encrid, không ai dám nói hắn còn tỉnh táo.

Cũng may là chưa chảy dãi.

“À, ừm, tôi ổn. Vừa làm trò ngốc chút thôi.”

Encrid vừa đi, vừa lấy tay quệt miệng một cách thừa thãi.

Jack và Bo nhìn nhau. Một ánh mắt. Một cái gật nhẹ.

'Thằng này có vẻ khùng rồi đấy.'

'Tôi cũng nghĩ vậy.'

Cái kiểu đối thoại bằng ánh mắt ấy, họ đã dùng từ khi còn là đồng bọn trong bang trộm cắp. Một thói quen cũ kỹ.

“Hôm nay trời đẹp thật.”

Encrid nói.

“Lạnh muốn chết thì có.”

Jack phụng phịu đáp. Thường thì bọn họ sẽ tìm cách khiến đối phương tự tin quá đà để lộ sơ hở. Nhưng lần này, đối phương đã tự thả lỏng từ trước rồi.

Tên này... rốt cuộc là thứ gì vậy?

“Lạnh là phải rồi. Mùa cuối của năm mà.”

Đúng, mùa đông tàn nhẫn. Nhưng không thể vì cái lạnh mà lờ đi những tia ấm còn sót.

Thư giãn cơ thể không đơn giản chỉ là lặp lại trong đầu.

Hình ảnh Jaxon ném dao lại hiện về. Lồng vào trong đó là dáng hình của gã á nhân nửa tiên — sát thủ máu lạnh.

Muốn thả lỏng thân xác trước tiên tâm phải tĩnh.

Lo âu, áp lực, sự chết chóc. Encrid gạt hết.

Trong tâm trí bình thản ấy, cậu tái hiện vô số lần cảnh dao bay như sáo thổi gió của nửa tiên nọ.

Giống như cách cậu lặp lại một ngày.

Ta học được gì từ thất bại?

Ta đã thu được gì sau hàng trăm lần mạng treo đầu sợi tóc?

Thời điểm phải trả giá bằng mạng sống để đạt được điều gì đó đã qua rồi.

Ý nghĩ nối tiếp ý nghĩ, bước chân cậu bắt đầu khập khiễng. Lười nhác. Không còn sự nghiêm khắc cần có của một lính tuần tra.

Và thế là, cậu đến chợ.

“Này đội trưởng, sao mặt hớn hở thế?”

Jack hỏi. Không phải vì tò mò thật. Khi hỏi, hắn khẽ di chuyển người.

Bo cũng bước theo. Hai người đồng loạt chuyển sang thế áp sát — vừa che tầm nhìn, vừa sẵn sàng rút dao đâm bất cứ lúc nào.

Encrid thấy rõ cả hai trong tầm mắt. Cậu hít một hơi sâu.

Rồi nhẹ nhàng... đá đầu ngón chân vào ống chân Jack.

Tưởng rằng thân và tâm đã thả lỏng, vậy mà cơ thể lại nhẹ như mây, chuyển động như nước.

Một cú đá có thời điểm tuyệt hảo khiến đối phương không kịp phản ứng.

Bốp.

“Ai da!”

Jack gập người ôm chân. Encrid chẳng bỏ lỡ, tay trái đè lên gáy hắn, gối phải nâng lên...

Bịch.

Tiếng như đập bột vang lên. Đầu Jack ngẩng bổng, khuôn mặt bê bết máu, sống mũi gãy nát.

“Đừng có hét giá với ta!”

Cậu ra tay sớm hơn dự kiến. Hành động này không nằm trong kế hoạch của “hôm nay”. Cậu không cố ý. Chỉ là cơ thể tự phản ứng.

Và điều đó có quan trọng không?

Không. Với cậu thì chẳng hề.

Như thể vừa uống thứ thuốc gây ảo giác. Đầu óc mơ màng, cơ thể nhẹ bẫng.

Ngay cả nếu thực sự có uống gì đó thì cậu cũng chẳng màng để tâm.

“Cái khỉ gì...!”

Bo la lên. Nhưng tay Encrid đã vươn tới gáy y.

“Tch!”

Bo giật cổ theo phản xạ. Quá dễ đoán.

Bo luôn phản ứng như vậy mỗi khi bị bất ngờ.

Và khi đã thấy cảnh ấy hơn năm lần, thì...

Encrid xoay người, không duỗi tay nữa. Thay vào đó, hắn dồn trọng tâm vào chân trái, rồi vặn người sang hướng ngược lại.

Lấy chân trái làm trụ, Encrid xoay người.

Không hướng về phía trước như thường lệ, cậu nghiêng người sang bên, vươn tay phải ra theo chuyển động. Trong khoảnh khắc, sải tay cậu kéo dài như một sợi roi thép và đầu nắm tay chạm thẳng vào gò má đang rút lui của Bo.

Nhưng đó không chỉ là một cú chạm.

Bốp!

Tiếng nắm đấm vang lên như mặt trống da bị bổ mạnh. Cú đấm ấy mang theo toàn bộ sức mạnh, tốc độ và sự tập trung dồn nén của cậu. Một cú đánh nóng bỏng như được nung bằng than hồng đã nghiền nát khuôn mặt của Bo.

“Khụ!”

Bo ôm mặt lùi lại loạng choạng. Trong khi hắn còn đang lảo đảo vì đau, Encrid đã xoay tròn cơ thể như thể đang lướt qua một nhịp múa. Có lẽ hắn đã ra tay sớm hơn dự kiến—nhưng điều đó có quan trọng không?

Không. Vì dù hôm nay có lặp lại thì cũng chẳng ai dám chắc mọi thứ sẽ giống hệt như cũ.

Encrid hiểu rõ điều đó hơn bất kỳ ai.

Từ phía xa, cậu nhìn thấy bán tiên. Không cần cởi bỏ giẻ rách quấn người, kẻ đó đã cử động cánh tay.

Từ dưới lên.

Một dải ánh sáng lướt theo chuyển động tay phải của nó—một lằn dao bay.

Cậu không chuẩn bị bất kỳ phương án phòng thủ cụ thể nào.

Nhưng...

“Thế thì sao chứ?”

Thời gian đột nhiên chậm lại.

Đây là lần thứ hai cậu trải qua khoảnh khắc ấy.

Thời điểm khi sự tập trung vượt qua giới hạn và thế giới xung quanh trở nên chậm chạp đến kỳ lạ — một khung thời gian mà chỉ những kẻ chạm tới ranh giới của thiên tài mới từng kinh qua.

Lần đầu là khi cậu tránh được nhát chém của tên lính mép râu trong trận chiến cuối cùng với Aspen.

Và giờ... lại là khoảnh khắc ấy.

Tất nhiên, bản thân Encrid không ý thức rõ điều gì đang xảy ra.

Tâm trí cậu vẫn phiêu đãng, nửa tỉnh nửa mê. Nhưng chính sự mê man ấy cùng với cảm giác bén nhọn như lưỡi dao, sự tập trung đến mức cháy bỏng và lòng quả cảm được ban tặng từ Trái tim Quái Thú đã khiến cậu nhìn thấy.

Cậu nhìn thấy đường đi của ánh sáng—đường đi của con dao huýt sáo. Và điều đó đủ để cậu dự đoán nơi nó sẽ đến.

“Tránh được không?”

Không. Không kịp nữa rồi. Khoảnh khắc vàng vụt tắt. Não bộ đang quay cuồng của cậu đưa ra một mệnh lệnh.

Bịch! Xoẹt!

Cậu giơ tay lên chắn. Con dao găm cắm sâu vào cánh tay trái—cánh tay đã giơ lên để che chắn cho tim.

Ngay khi âm thanh rít gió của lưỡi dao vang lên bên tai, cơn đau bén nhọn xuyên thấu qua cẳng tay.

Một cú va chạm nặng nề, một cơn đau như thiêu đốt.

Tuy vậy... cơn đau dường như rất xa xăm.

Tiếng ồn xung quanh, cả tiếng la hét và những bước chân hỗn loạn, đều nghe như vọng từ một chiều không gian khác.

Chính khoảnh khắc được thấy khiến cậu muốn.

Và một khi muốn thì cậu lại thấy rõ hơn.

Đôi mắt Encrid đã có thể theo dõi đường đi của những con dao huýt sáo.

Và đó là lý do vì sao cậu chắn được.

Ngẩng đầu lên, cậu thấy kẻ địch.

Bán tiên giờ đã rũ bỏ lớp giẻ rách đang chuyển động không ngừng. Cả cơ thể nó như biến thành một chiếc nỏ liên hoàn sống động. Không, phải nói là còn ác liệt hơn cả thứ vũ khí ấy.

Cú đầu tiên không né được.

Nhưng lần này thì khác.

Encrid nhìn thấy nơi khởi phát của cánh tay và dự đoán được đích đến của các tia sáng tiếp theo.

Vù!

Cậu né được hai, một đường lướt sượt qua má.

Âm thanh của những con dao cùng vang lên tạo nên một bản hòa âm đầy sát khí.

Encrid với khuôn mặt thấm máu rút con dao khỏi tay trái.

Máu trào ra nhưng không đủ để làm cậu mất sức.

Không phải vết chí mạng. Và đúng như dự tính, cậu đỡ bằng phần cơ bắp, nơi được bọc bởi lớp da thuộc dày dặn của giáp tay.

“Khốn nạn!”

Bán tiên gầm lên, thu hẹp khoảng cách. Trong lúc tiến gần, nó tiếp tục phóng dao từ những khe hở giấu kín trên người.

Không thể né tất cả.

Không, cậu đã có thể chịu đựng thêm nữa...

Nếu như hôm nay không phải là một ngày khác biệt.

Gã Rotten—tên rác rưởi phản bội ấy tiến đến từ phía sau.

Không một dấu hiệu, không một tiếng động, Encrid không hề nhận ra.

Rotten đẩy mạnh vào lưng cậu.

Phập!

Ba mũi dao xuyên qua không gian gào thét.

Một xuyên tim. Một cắm vào mạng sườn. Một đâm thẳng vào cổ.

Cơn đau dội lên như sóng thần.

Thân thể Encrid đổ xuống như một khúc gỗ. Cậu cố gắng trụ lại trên một đầu gối, nhưng cổ họng đã trào ra một thứ đặc quánh, ấm nóng. Không thể kìm lại, cậu há miệng và bọt máu phun ra.

Aaaaaah!

Chỉ lúc đó, tiếng hét xung quanh mới len vào màng tai cậu một cách rõ ràng.

Cơn mê dần tan. Nỗi đau bỗng trở nên thật.

Tên sát thủ bán tiên tiến đến. Đôi mắt của hắn chứa đầy căm giận.

“Ngươi...”

Chỉ một chữ. Nhưng hắn không nói tiếp.

Kẻ đi săn không bao giờ tha thứ cho con mồi cười trước mặt mình.

Và lúc này, kẻ đáng ra phải thốt ra lời thề đó—lại câm lặng.

Bởi ánh mắt của sát thủ giờ đây đã khóa chặt vào mặt Encrid.

“Thằng chó.”

Mắt hắn đỏ rực, như thể một con cóc độc bị dội nước sôi.

Bởi Encrid đang cười.

“Khà... Khà...”

Dù máu vẫn trào ra từ miệng, cậu vẫn cười.

Đó là một hiểu lầm tai hại.

Sát thủ nghĩ rằng hắn bị chế giễu. Nhưng Encrid hoàn toàn không có ý đó.

Cậu chỉ... đang suy nghĩ.

“Chỉ mới bảy lần.”

Chỉ mới lặp lại ngày hôm nay bảy lần.

Vậy mà không chỉ vượt qua được ngưỡng, cậu còn nhìn thấy được cả bên kia bức tường.

Chỉ với bảy lần.

Không—"chỉ" là một từ không đúng.

Nếu không có những ngày tràn ngập tuyệt vọng và thất bại thì đã không có Encrid của hiện tại.

Nếu không có ánh nhìn về ngày mai, cậu đã không bao giờ chạm đến điều này.

Tài năng nhỏ nhoi ấy tạo nên một con người không biết dừng bước.

Nỗ lực không ngơi nghỉ giúp con người ấy chạm vào biên giới của thiên tài.

Đây không phải là phép màu. Không tồn tại thứ gọi là phép màu.

Đây đơn thuần chỉ là phần thưởng dành cho kẻ không bao giờ tuyệt vọng trong bất kỳ ngày lặp lại nào.

Một ‘hôm nay’ khác, nơi cậu sẽ sống lại lần nữa.

Encrid tin rằng... cậu có thể kết thúc tất cả.

“Đồ điên.”

Phập!

Mũi dao cắm sâu vào cổ họng, chấm dứt mọi âm thanh.

Cậu chết. Bóng tối phủ trùm lấy thế giới.

Và bên kia bóng tối, con đò tử thần lại hiện ra.

Heh heh...!

Người lái đò lại cười khẩy với Encrid như mọi khi.

Nhưng lần này, Encrid tò mò.

Lần sau gặp lại, gã kia... liệu còn cười được kiểu đó nữa không?

Sáng hôm sau.

"Chào buổi sáng."

Encrid mở mắt, nhẹ nhàng bật dậy như thể đêm qua chỉ là một giấc mơ.

Dù chưa hoàn hảo, cậu đã học được cách ném dao huýt sáo.

Dù chưa thuần thục nhưng cậu đã hiểu được nền tảng khí công của các tu sĩ từ Audin.

“Trời lạnh đến thấu xương mà sao trông vui thế?”

“Vì tôi đã mơ một giấc mộng đẹp.”

Một giấc mơ rất, rất đẹp.

Một ngày trôi qua trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Một ngày, hay đúng hơn, một hôm nay, nơi cậu lần đầu tiên nhìn thấy cuộc sống của kẻ có thiên phú.

Cậu mãn nguyện.

Và... cậu đã thấy được lối đi.

Con đường phía trước.

Lối vượt qua bức tường chặn lối hắn từ bao lâu nay.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Mới 7 lần đã học đc skill mới thì chả phê tới nóc
tfnc
Xem thêm