“Đoán trước hành động của kẻ địch.”
Đó chính là sức mạnh cốt lõi của Cảm quan Lưỡi kiếm.
Jaxon biết điều ấy hơn bất kỳ ai. Và khi chứng kiến Encrid vận dụng thuần thục những kỹ năng do chính tay mình truyền thụ, một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong lồng ngực anh. Thứ gì đó giống như... tự hào. Một tia ấm áp thoáng lướt qua rồi biến mất như sương mai.
Nhưng Jaxon chẳng bao giờ là kẻ sống vì cảm xúc.
Anh khinh thường sự yếu mềm ấy.
“Thì đã sao chứ?”
Anh nhếch mép, tự hỏi bản thân.
Người trước mặt có là ai đi nữa, nếu gục ngã dưới chân anh thì cũng chỉ là một cái xác.
Không hơn, không kém.
Thế thì cớ gì anh lại phải quan tâm đến bước đi, lựa chọn, hay sức mạnh của hắn?
Không lý do.
Không cần lý do.
Jaxon vốn là như thế.
Việc giả làm một tên lính quèn ư?
Chẳng là gì đáng bận tâm.
Mục tiêu của anh luôn rõ ràng. Và nếu cảm thấy khó chịu thì cũng chỉ là một phản xạ dư thừa.
Chính vì thế...
Ánh mắt Jaxon dán chặt vào người đàn ông đứng sau Encrid.
Kẻ cầm đầu băng hội với gương mặt khiến người ta chỉ muốn đấm cho một cú.
“Mình không thích ánh mắt của hắn.”
Một lý do hoàn hảo để hành động.
Không phải vì Đội trưởng.
Không phải vì nhiệm vụ.
Chỉ đơn giản là anh ghét cái bộ dạng tự cao, khinh người kia.
Và nếu hắn dám manh động...
Jaxon sẽ giết.
Không do dự.
Không chần chừ.
Ở đây, anh sẽ hoàn thành vai diễn của mình một cách hoàn hảo.
---o0o---
Rem đứng nhìn Encrid, tay nắm chặt Trái tim Quái thú, phóng thẳng vào giữa lòng địch như một con sói điên lao vào bầy thú hoang.
Cảnh tượng đó... chỉ mới vài tháng trước, Rem còn chẳng thể tưởng tượng nổi.
Người Đội trưởng mà anh từng biết, kẻ từng luống cuống khi nắm cây thương, giờ lại là trung tâm của chiến tuyến.
Và điều đó, một phần là nhờ chính anh.
Nhờ những bài huấn luyện khắt khe, những đòn đánh không nương tay, và những buổi thực chiến đẫm máu.
“Dĩ nhiên rồi.”
Rem nở một nụ cười mềm mỏng. Nhưng rồi đôi mắt anh bỗng sắc lạnh như băng.
Một tên ám sát đang tiếp cận Encrid từ phía sau.
Hơi thở của hắn nhẹ như gió, nhưng sát khí lại đậm đặc đến nghẹt thở.
“Giết sạch bọn chúng đi.”
Rem nghiến răng.
Anh không cần lý lẽ, không cần lý do.
Bọn khốn dám giương kiếm vào người anh tin tưởng... chỉ đáng bị nghiền nát dưới lưỡi rìu.
---o0o---
Ragna thì khác.
Anh không nói, chỉ quan sát.
Và trong từng đường kiếm của Encrid, anh thấy lại chính mình.
“Anh ta học được từ đâu chứ?”
Tư thế di chuyển, cách đặt trọng tâm, nhịp thở khi lao tới—tất cả đều chuẩn xác.
Đến mức khiến anh kinh ngạc.
Dù Ragna từng chỉ dẫn đôi chút, nhưng để nắm bắt và làm chủ kiếm thuật đến mức này, chỉ có thể là nhờ khổ luyện triền miên.
“Kỳ lạ thật.”
Một người từng bị xem là không có thiên phú, giờ lại trở thành chiến binh xuất sắc.
Ragna từng quý Encrid, nhưng giờ đây anh còn muốn bảo vệ hắn.
Những kẻ muốn lấy mạng người như vậy sao?
Một lũ cặn bã vô danh?
“Giết hết đi cho nhanh.”
Anh lười biếng thật, nhưng không đến mức khoanh tay đứng nhìn một tài năng bị chôn vùi bởi lũ chuột cống.
Tuy nhiên, Ragna vẫn là người biết vị trí của mình.
Người ra lệnh là Đội trưởng. Và anh sẽ tuân theo.
---o0o---
Audin đứng lặng, mắt quét qua cơ thể Encrid.
“Một thân hình rèn giũa bằng máu và mồ hôi.”
Không phải kiểu cơ thể được đào tạo bài bản như các tu sĩ trong đền.
Mà là thứ thân xác được mài dũa bằng những đòn đánh thật sự.
Audin hiểu rõ điều ấy hơn bất kỳ ai.
Anh từng tạo ra phương pháp rèn luyện riêng cho bản thân mình.
“Nếu cậu ấy chịu xây nền tảng cơ thể vững chắc hơn, cậu ấy sẽ còn mạnh nữa.”
Encrid không phải thiên tài.
Nhưng cậu là người không bao giờ bỏ cuộc.
Và chính vì thế, cậu đáng được sống.
“Tại sao Thần linh lại không ban tặng tài năng cho những kẻ như cậu ấy?”
Câu hỏi ấy vẫn luôn là lưỡi dao khắc vào tim Audin.
“Vì con người không thể hiểu được ý chí của Thần.”
Lời đáp như một phán quyết khiến lòng anh trĩu nặng.
Nhưng rồi anh lại thấy Encrid đứng đó, một mình chống lại cả số phận, tin tưởng không phải vào Thần linh... mà vào chính đôi tay mình.
“Thưa Chúa, xin hãy dõi theo cậu ấy.”
Audin lặng lẽ cầu nguyện.
“Xin đừng để một kẻ biết ước mơ, biết cố gắng... phải chết bởi một nhát dao sau lưng.”
Cơn giận dữ bắt đầu cháy âm ỉ trong lòng.
Không phải vì công lý, mà vì sự tiếc nuối.
Một người như Encrid không thể chết như thế.
“Không cần giết. Chỉ cần bẻ gãy hai chân, lấy một cánh tay của tên thủ lĩnh là đủ.”
Như vậy là quá nhân từ rồi.
---o0o---
Chỉ một đòn.
Cú đánh duy nhất từ Encrid đã tạo nên một chấn động.
Không kẻ nào dám bước qua ranh giới.
“Vẫn chưa đủ.”
Cậu hiểu rõ.
Muốn áp đảo thì không thể chỉ có một cú đánh.
Cần phải là cơn sóng liên hoàn, không cho địch kịp thở.
Cậu không nhất thiết phải ra tay tiếp theo.
Chỉ cần ra lệnh.
“Rem.”
“Có mặt.”
“Giết đúng ba tên.”
Rem bước lên như hổ đói.
Đúng lúc dư âm từ cú đánh của Encrid vẫn còn lơ lửng trong không khí.
Hắn xoay tròn hai chiếc rìu trong tay.
Cơ thể hắn mờ dần như tan vào hư không.
Khi xuất hiện trở lại, Rem đã đứng trước mặt một tên khổng lồ vung chùy đinh.
Cánh tay hắn vung như roi da.
Lưỡi rìu lóe sáng như sấm sét.
Xoẹt! Rầm! Rắc!
Cú đầu tiên—cổ tên khổng lồ đứt lìa.
Cú thứ hai—đầu tên bên phải nứt toác như dưa chín.
Cú cuối cùng—cán rìu nện thẳng vào cổ tên bên trái, khiến hắn đổ gục với đốt sống gãy vụn.
Ba mạng người.
Gục trong tích tắc.
Rem xoay rìu, hất máu văng thành vòng cung dưới ánh sáng lờ mờ.
Sau đó hắn quay lưng, bước về như chưa từng có gì xảy ra.
“Ba tên, xử lý xong.”
Encrid biết, hai cú sốc là đủ để tạo cơ hội.
“Kẻ nào muốn sang bên này.”
Lần thứ ba.
Không còn đường lùi.
Cậu không còn nhân nhượng với những kẻ định đoạt mạng người như một trò đùa.
Đây là thời đại của giết hoặc bị giết.
Ai muốn giương kiếm—phải sẵn sàng đón nhận lưỡi kiếm trở lại.
“Ngươi... từng phục vụ ở Lực lượng Vệ binh Biên giới?”
Tên thủ lĩnh, dáng vẻ có vẻ từng được giáo dục tử tế, hỏi khẽ.
“Không.”
Encrid trả lời dứt khoát.
Cậu chỉ là người dẫn dắt một tiểu đội nhỏ.
Nhưng từng người trong đội đều là những kẻ đặc biệt.
“Tiểu đoàn Bộ binh thuộc Sư đoàn Tuần phong Biên giới Cyprus.”
Encrid để thanh kiếm buông lơi bên hông khi cất lời. Cậu không có lý do gì để che giấu xuất thân của mình.
Một vài tên côn đồ còn đang lưỡng lự liếc nhìn nhau rồi dần hạ vũ khí xuống. Nhưng ánh mắt của tên hội trưởng lại trở nên sắc lạnh như dao.
“Chúng mày nghĩ tao sẽ để yên à? Đấu tranh để sống sót ư? Tỉnh lại đi!”
Lời hắn không chỉ nhắm đến Encrid, mà là một mệnh lệnh lạnh lùng gửi thẳng đến đám tay chân phía sau.
Gã nhớ lại lời Krais từng nói.
Gilpin – tên khốn đó cai trị đàn em bằng nỗi sợ.
Kẻ nào phản, hắn bẻ gãy tứ chi.
Kẻ nào dám cãi, hắn cắt lưỡi không thương tiếc.
“Đừng bị dọa bởi mấy thằng đó! Chúng cũng là người thôi! Đâm một nhát là chết! Nhìn mà xem, có mặc giáp đâu! Giết đi! Một đòn là xong!”
Những lời như lửa cháy đổ thêm dầu vào ngọn sóng đang muốn trào lên.
Encrid nghe mà khẽ nghĩ thầm — đúng, đánh phủ đầu bằng số đông. Trong chiến đấu, đó là chiến thuật cơ bản nhất.
Một binh sĩ được huấn luyện kỹ càng vẫn có thể bị đâm chết bởi một tên du côn nếu sơ hở.
Một trận cận chiến, người tay ngang đôi khi có lợi thế.
...Nhưng đó là nếu không phải đang đối đầu với những con quái vật như đội của cậu.
“Đừng làm vậy.”
Giọng Encrid vang lên, bình tĩnh mà lạnh băng như băng đá giữa mùa đông.
Đội của cậu, một bọn dị dạng trong mắt chiến lược gia thông thường, là những kẻ sống sót trở về từ chiến trường với vết máu loang lổ, cười ha hả khi đâm xuyên cổ họng kẻ địch.
Họ không cần chiến thuật. Chỉ cần đối thủ đủ đông để hâm nóng cơ thể.
“Cứ để chúng thế đi. Có người chỉ đến lúc thấy quan tài mới chịu nhỏ lệ.”
“Người anh em à, chắc giờ là lúc thiên đạo giáng xuống rồi.”
“Cứ đứng xem đi, đừng chen vào.”
Không hiểu sao, cả Audin lẫn Ragna lại tỏ ra hưng phấn.
Jaxon thì không nói lời nào.
Anh lặng lẽ bước ra phía trước, rút kiếm khỏi vỏ. Một tên trộm háo thắng từ phía bên kia lập tức lao ra.
Lưỡi scimitar bản rộng chém xé gió bổ thẳng xuống đầu anh.
Jaxon chỉ nghiêng nhẹ thanh kiếm, đỡ đòn trong nháy mắt, rồi trượt kiếm theo một vòng cung.
Xoẹt.
Cơ bụng bị rạch toang như miếng vải. Ruột hồng phơi lộ trong không khí lạnh buốt.
“Khặc…”
Tên trộm gập người quỵ xuống, chết không kịp ú ớ.
Đó chỉ là khởi đầu.
“Chỉ giết những kẻ tấn công.”
Encrid cất lời, tay vẫn đặt lên chuôi kiếm.
Rem vung rìu từ vị trí của mình, không cần di chuyển.
Mỗi lần hắn vung đều như một cỗ máy nghiền thịt được khởi động.
Một tên vung roi sắt lao tới, nhưng roi bị chặt làm đôi giữa không trung. Hắn định bỏ chạy, nhưng đầu lập tức bị bổ làm hai.
Ragna thì khác. Kiếm cậu nặng, những đường chém đơn giản, thẳng từ trên xuống nhưng đầy uy lực.
Mỗi cú chém là một xác người. Đầu rơi. Vai lìa.
Đám côn đồ vung vũ khí lao vào cậu như thiêu thân chỉ để rồi trở thành phân bón cho đất mẹ.
Audin dùng hai cây côn gỗ. Âm thanh vang dội như sấm:
Choang! Choang! Choang!
Mỗi cú đánh là một tiếng chân gãy.
Mỗi bước tiến là một người lăn lộn trong tiếng thét: “Aaaaaaaargh!”
Chẳng mấy chốc, tiếng gào thét vang vọng khắp căn biệt phủ bị bỏ hoang.
Vậy mà không ai đến.
Krais, người đã dự tính điều này từ trước, chỉ khẽ cười nhạt.
“Nửa tiếng trong hang ổ.”
Chốn này là biệt phủ bỏ hoang bên rìa thành phố, khu vực yên tĩnh đến mức không ai lui tới.
Lý do đơn giản: Gilpin đã hối lộ mọi người cần hối lộ.
Sự yên tĩnh của đêm nay… là thứ chúng mua được bằng tiền.
Và giờ, chính sự yên tĩnh đó đang chôn vùi bọn chúng.
Krais biết rõ, không ai trong số địch nhân có thể địch lại đội anh.
Còn Encrid, giờ đã vượt xa cấp độ lính biên phòng vẫn đang chăm chú quan sát đồng đội.
Từng chuyển động của Jaxon, kiếm thuật chính xác tuyệt đối.
Đỡ — phản — kết liễu. Đòn nào cũng dẫn đến tử vong. Một lối đánh sinh ra chỉ để giết.
Rem — rìu thuật quái dị, xuất phát từ bản năng. Không có bài bản, nhưng lại hiệu quả tàn khốc.
Ragna — Trọng kiếm phá giáp, mỗi nhát như sét đánh. Không đỡ nổi thì chết.
Audin — võ thuật cận chiến, hai cây côn ngắn đánh gãy chân, đánh gãy xương, kèm theo... giảng đạo.
“Ta không yêu cầu các ngươi trở thành thánh nhân, nhưng xin đừng sống kiểu gây họa cho hàng xóm.”
Vừa thuyết pháp, vừa nghiền nát đầu gối người t nên chẳng ai hiểu hắn nói gì.
Nhưng ai cũng hiểu: đừng chọc vào hắn.
Trong khi Encrid còn đang nghiền ngẫm từng kỹ thuật, trận chiến đã đi đến hồi kết.
Đám người sống sót đã mất ý chí chiến đấu.
Giữa tiếng thở dốc và máu nhuộm, Jaxon lại một lần nữa tiến lên.
Đối thủ lần này: tên cầm tay chống gậy.
Nhưng khi Jaxon vung kiếm, cây gậy bật ra một lưỡi kiếm ẩn giấu — kiếm gậy!
Ting!
Kim loại chạm nhau. Tia lửa bắn lên như pháo hoa giữa đêm đen.
Hai tên bảo tiêu định nhào vào, nhưng—
“Khoan.”
“Để họ đấu.”
Rem và Ragna đã kịp đứng ngay đó, nhìn chằm chằm.
Hai tên kia liếc ra sau: con đường của máu, xác người, và những kẻ sợ đến ướt quần.
Chúng từ từ quỳ xuống. Vứt vũ khí. Đầu cúi sát đất.
“Lũ khốn nạn!”
Tên cầm đầu gào lên trong vô vọng.
Nhưng... mạng sống vẫn là quan trọng nhất.
Chỉ có những kẻ ngu ngốc mới chết vì sĩ diện.
Jaxon không nói gì. Đôi mắt nâu ngả đỏ nhìn chăm chăm vào tên cầm đầu.
“Tôi đầu hàng!”
Hắn gào lên. Nhưng Jaxon không dừng.
“Tôi nói là đầu hàng rồi mà! Muốn tiền à? Tôi cho! Bao nhiêu cũng có!”
Hắn rít lên trong cơn hoảng loạn.
Clang! Clang! Clang! Clang! Clang!
Năm lần chạm kiếm. Tia lửa bắn tung, chói lòa dưới ánh đuốc.
Giữa đêm đông giá lạnh, mùi máu và xác chết lan tỏa khắp nơi.
Kẻ rên rỉ. Kẻ run rẩy. Kẻ im lặng như cái xác không hồn.
Giữa tất cả, Jaxon lạnh lùng thốt lên:
“Tao không ưa cái mặt mày.”
‘…Cái quái gì vậy?’
Đó là suy nghĩ cuối cùng của tên cầm đầu trước khi lưỡi kiếm cắt ngang cổ hắn.
Xoẹt.
Một đường cắt ngọt lịm. Mắt trợn trừng. Hắn chết trong uất nghẹn.
Hắn còn nhiều điều muốn nói.
Về thế lực đứng sau. Về số tiền hắn đã rót vào đám quan chức.
Về những kẻ hắn tưởng sẽ cứu hắn nếu có biến.
Nhưng chẳng ai quan tâm.
Kẻ chết bởi kiếm… luôn cảm thấy bất công.
Jaxon hạ kiếm, để mặc máu nhỏ từng giọt xuống nền đất lạnh.
Lúc ấy, mọi thứ đã kết thúc.
Encrid khép mắt, ôn lại toàn bộ những gì mình vừa chứng kiến.
Mở mắt ra, ánh nhìn của cậu đâm xuyên đêm tối.
Cậu bước tới giữa vòng tròn ánh sáng đuốc lập lòe, nơi mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía mình.
Rồi cậu cất giọng.
“Có ai muốn đổi phe không?”
Chỉ một câu.
Tất cả vũ khí rơi xuống đất. Không còn ai dám chống lại nữa.


0 Bình luận