Ngày thứ tám, một mũi tên ngắn xuyên tạc không gian găm thẳng vào sườn Encrid.
Mũi tên đâm xuyên xương sườn, rọc thẳng qua lớp nội tạng mềm yếu bên trong.
"Ngoài dự tính rồi."
Ngay sau khi cậu vừa né hết loạt Phi dao huýt sáo trong không trung và tung cú đá vào Rotten đang lao đến từ phía sau, đòn trí mạng ấy bất ngờ xuất hiện như từ hư vô. Quá nhanh. Không thể tránh.
"Chuẩn bị kỹ đến đáng sợ."
Cậu biết rõ nếu rút mũi tên ra thì cái chết sẽ đến nhanh hơn cả nhịp thở.
Ngẩng đầu, gương mặt xấu xí của bán Tiên áp sát trong tầm mắt. Đôi mắt gớm ghiếc ấy dõi thẳng vào cậu, thứ ánh nhìn vừa khiêu khích vừa ngạo mạn.
Bán Tiên nào cũng xấu tởm đến thế sao?
Cậu không biết. Đây là lần đầu tiên trong đời Encrid chạm mặt một kẻ như vậy. Chỉ nghe rằng đám lai tạp ấy chẳng mấy khi được đối xử như con người.
"Ngươi khá đấy. Nhận ra mọi thứ nhanh thật."
Gã bán Tiên cười khẽ từ trên cao. Có vẻ là loại thích tán gẫu ngay cả khi sắp giết người.
"Ừ, cũng tạm." Encrid đáp, điều chỉnh hơi thở, giữ nhịp tim chậm lại.
Cậu ghi nhớ vị trí và khoảng cách của kẻ địch, tính toán từng centimet để tung đòn cuối cùng trong một màn vờn nhau chết chóc.
Keng.
Trong tích tắc, cậu rút ra con dao găm bản rộng, mũi dao vút lên theo một đường cong đầy sát khí.
Mũi kiếm phòng thân lướt qua gò má tên bán Tiên, rạch một vệt đỏ lốm đốm.
Gã nghiêng đầu tránh rồi phản đòn bằng cú đá móc hiểm hóc.
Bịch.
"Khục."
Thay vì tiếng thét, chỉ một tiếng rên rỉ rít qua kẽ răng. Mũi tên vẫn nằm sâu trong bụng bị cú đá làm xoáy mạnh, đau đớn đến mức ánh sáng cũng mờ đi trong mắt cậu.
Từ khi bắt đầu cử động, cơn đau đã gặm nhấm từng thớ thịt. Giờ thì nó bùng lên thiêu đốt cả ý thức.
"Muốn chạy đâu?"
Cái chết đến nhanh như sét đánh. Bàn tay gã bán Tiên lạnh lùng và sắc như dao mổ.
Encrid nhắm mắt lại khi lưỡi dao cắt đứt cổ hắn.
---o0o---
Lần kế tiếp khi ngày ấy lặp lại, bọn chúng — bán Tiên, Rotten, Jack và Bo cùng lúc lao vào tấn công.
Dù tay chân rệu rã, cơ thể rỉ máu, Encrid vẫn giết được Jack và Bo rồi cướp lấy cánh tay trái của gã bán Tiên.
Nhát dao cuối cùng lại đâm vào tim cậu.
Lưỡi dao găm giấu nơi thắt lưng gã bán Tiên đâm thẳng vào, cắm sâu tới tận buồng tim.
Sau chín ngày chết đi sống lại như vậy, buổi sáng thứ mười cuối cùng cũng tới.
Sau khi tập luyện cùng Audin, cậu gặp Jaxon. Một thói quen lặp lại, không thiếu ngày nào.
Cậu không đủ xa xỉ để lãng phí dù chỉ một buổi. Nên hôm nay Encrid cũng dốc toàn lực.
"Cậu xem giúp tư thế ném dao của tôi được không?"
Chẳng màng đến khái niệm trao đổi đồng giá, Encrid chủ động thị phạm một đòn ném để thử phản ứng của Jaxon.
So với lần đầu tập tành, kỹ năng hiện tại là cả một trời vực.
Đó là thứ hắn đã khắc vào xương thịt, bám víu vào mép vực của tài năng để sống còn.
Cậu kích hoạt Tập trung tuyệt đối, thả lỏng toàn thân, rồi tận dụng từng thớ cơ thể như một lò xo căng lực.
Cánh tay chẻ toạc cơn gió khiến cho con dao trong tay lao đi như một mũi tên trắng bạc.
Không phải ánh sáng nhưng nhanh hơn trước nhiều lần.
"Đòn ném này dùng tay và cánh tay như bệ phóng, toàn thân hỗ trợ bằng độ đàn hồi của cơ bắp. Về cơ bản thì hiểu như vậy là đúng rồi. Nhưng cậu thấy còn thiếu điều gì?"
Jaxon há hốc mồm.
Lần đầu tiên, Encrid thấy người này mở miệng lớn đến vậy.
Chẳng phải hắn luôn là người điềm đạm, giọng nói trầm ổn, không mảy may biến sắc sao?
Chưa đến một giây thì miệng đã khép lại. Mắt thì vẫn còn run rẩy nhưng nét mặt đã trở về như thường.
"Jaxon?"
"Học ở đâu vậy?"
"Có người từng ném như vậy trên chiến trường."
"Ném dao?"
"Tôi học bằng cách nhìn."
"Học bằng cách nhìn?"
Jaxon lặp lại như vẹt. Không trách hắn được — đây không phải kỹ năng có thể học qua luyện tập thông thường.
Không phải dạng mài giũa cơ bản.
Không có thiên phú, không thể đạt được.
Jaxon biết rõ điều đó nên mới ngạc nhiên.
Còn đội trưởng?
Dạo gần đây hắn giỏi lên thấy rõ, nhưng thứ này thì khác hoàn toàn.
Sau khi ngẫm nghĩ một lúc, Jaxon nói khẽ.
"Thế cũng tốt rồi. Không nên đi sâu quá vào loại kỹ thuật này. Mà vũ khí anh đang dùng hơi nặng nên khi ném nên dồn trọng ở đầu ngón tay, đừng để quá nhẹ."
Jaxon cân nhắc từng từ.
Encrid gật đầu.
"Kỹ thuật này gọi là ”Tangum"."
Bất ngờ, Jaxon mở lời.
Dù không phải kiểu thích nói nhiều, nhưng trước mặt Đội trưởng, hắn lại trở nên lạ lẫm.
Có lẽ vì một lý do mà chính hắn cũng không rõ.
"Kỹ thuật Tangum này, xưa kia được hoàn thiện bởi một sát thủ vô song tên là Geor. Có giả thuyết rằng ông ta dựa vào năm thức kiếm trong tuyển tập của Leonesis để tạo nên nó nhưng không ai chắc chắn cả."
Một kỹ thuật có cả lịch sử. Encrid tập trung hơn bao giờ hết.
Ragna vừa giảng giải, vừa chỉ ra con đường phía trước.
Đôi mắt Encrid long lanh, ánh lên vẻ nghiêm túc khó thấy thường ngày.
Dù mang tên Tangum — kiếm ném — kỹ thuật này không chỉ dừng ở việc phóng dao.
Mọi loại vũ khí tầm xa đều có thể vận dụng.
Trong lúc nói, chủ đề bất chợt chuyển sang Phi dao huýt sáo.
"Dao huýt sáo là một loại vũ khí ném cực kỳ khó xử lý. Nếu có chạm trán, tốt nhất là tránh đi. Tangum mới mang chữ ‘kiếm’ cũng bởi vì thứ này."
Jaxon tiếp tục giải thích.
Dao gào vốn được tạo từ những lưỡi mỏng xếp chồng. Nhưng Geor, kẻ sáng tạo Tangum, lại theo đuổi lý tưởng chỉ cần một lưỡi mỏng duy nhất.
Chỉ một lưỡi. Không phát ra âm thanh. Không để lại tiếng huýt. Nhưng đủ để giết người trong im lặng.
"Ba lớp."
Encrid chợt nhớ đến con dao mà gã bán Tiên đã ném, thứ từng găm vào cẳng tay cậu.
Cậu nhớ rõ. Lưỡi dao ấy có ba lớp.
---o0o---
"Ê, tới ca trực rồi đấy."
Bo xuất hiện trước khu doanh trại. Encrid mãi mê nghĩ, suýt quên cả giờ thay ca.
"À, quên mất. Đi thôi. Vẫn ca giống hôm qua nhỉ?"
"Ừ, đi cùng tôi."
"Tôi biết. Tổ trinh sát mà."
Encrid đáp lại, quay sang Jaxon.
"Hôm nay học được nhiều ghê."
"Thế à?"
Jaxon chưa bao giờ nghĩ mình là người nhiều lời, nhưng cứ gặp Đội trưởng là lại nói nhiều bất thường.
Dù chỉ nói những gì cần thiết nhưng vẫn là quá nhiều.
"Có lẽ mình nói hơi quá về dao huýt sáo rồi."
Sao lại nhắc đến chuyện đó?
Nghĩ lại thì cũng hợp lý. Là vì tư thế ném của Encrid.
Tư thế ấy... giống hệt Tangum.
Không phải dạng kỹ thuật cứng nhắc, Tangum có khung cơ bản. Và Encrid, bằng cách nào đó đã thể hiện đúng như sách vở.
Dù Jaxon không thể biết, chính hắn mới là người đã vô tình dạy Encrid hoàn thiện tư thế đó.
---o0o---
"Chúng ta đi lối này."
Encrid tự ý đổi hướng tuần tra.
"Gì cơ? Hướng đó là khu chợ. Bỏ tuyến sẽ bị phạt đấy." Jack lúng túng.
"Tôi chịu trách nhiệm."
Cậu là Đội trưởng, lính cấp cao mới được thăng chức, người mà cả Đại Đội Một lẫn Vệ Binh Biên Cương đều muốn kéo về.
Ba mươi tuổi, một tân binh nở muộn nhưng đang được chú ý.
Hắn tên Encrid.
Hai lính trinh sát không đủ tư cách để chống đối.
"Tôi đã nói là chịu trách nhiệm. Trực cũng nên có lúc thư giãn. Đi thôi."
Encrid dẫn đầu. Tư thế như thể những người khác đương nhiên phải đi theo.
"Bỏ tuyến là vi phạm kỷ luật đấy." Bo lẩm bẩm nhìn Jack.
Tay Jack khẽ vung.
"Giờ sao?"
"Biết chết liền."
Bo lắc đầu.
Encrid không cần quay lại cũng nghe được từng lời họ nói trong đầu.
Bởi có những chuyện dù muốn trốn cũng không thể tránh.
Khi cấp trên ra lệnh, thứ duy nhất có thể làm... là tuân theo.
Hiện tại, cậu vừa là cấp trên, vừa là người đi trước.
Tên sát thủ đã chuẩn bị sẵn mọi thứ. Địa điểm, thời gian và cả những kẻ sẽ tham gia vào màn kịch đẫm máu này. Nhưng... liệu có cần thiết phải ngoan ngoãn bước lên sân khấu mà kẻ thù đã bày ra?
“Thay đổi địa điểm.”
Kẻ địch là sát thủ. Và khi đối thủ là sát thủ, bước vào trận địa của hắn chẳng khác nào tự đưa cổ vào lưỡi dao. Sau hàng đêm trăn trở, đây là kết luận mà Encrid đã đưa ra.
Và thế là cậu tự ý thay đổi tuyến tuần tra, chậm rãi bước dọc theo vùng ngoài thành, hoàn toàn không bén mảng tới khu phố với các dãy nhà san sát như thường lệ.
Jack và Bo thì rõ ràng đang bất an. Bọn họ ra sức thuyết phục cậu quay lại lộ trình cũ, nhưng Encrid chẳng mảy may dao động. Cứ thế, sau gần nửa canh giờ lặng lẽ bước đi, Encrid đột nhiên khựng lại.
"Hở? Sao dừng lại thế?"
Jack và Bo bước thêm hai bước nữa thì mới phát hiện, quay đầu nhìn lại.
Đến lúc này, hai tên kia cũng thôi khuyên nhủ, chỉ âm thầm để lại dấu hiệu mật mã dọc đường như một thói quen. Nhưng với Encrid, như thế là đủ rồi.
Cậu nhìn thẳng vào hai người, giọng trầm và chắc:
"Tại sao các ngươi lại làm vậy?"
Hai kẻ kia lập tức sững người.
Jack và Bo nhìn Encrid, rồi lại nhìn nhau, ánh mắt đầy nghi hoặc.
‘Hắn nói cái quái gì thế?’
‘Sao tao biết được.’
"Cái gì cơ?" Bo lên tiếng trước.
"Tại sao các ngươi phản bội?"
"Anh nói nhảm gì thế? Nói rõ ràng vào, tôi chẳng hiểu gì cả!" Jack cau có.
"Một lý do đáng thương biết bao—lùi lại và tay đặt lên chuôi kiếm, rồi lại nói là không hiểu?"
Lời đáp gọn gàng như nhát chém. Cả hai nhìn nhau lần nữa. Và lần này…
Cha-chang!
Bo rút ra một thanh kiếm mảnh như kim khâu, còn Jack thì tuốt thanh đoản kiếm hơi dày hơn.
Encrid vẫn đứng nguyên tại chỗ.
"Khốn kiếp, hắn tinh ý thật."
"Chắc phải giết hắn ngay tại đây thôi."
Kế hoạch bị phá vỡ, nhưng mệnh lệnh thì vẫn như cũ. Hai người liếc nhau, rồi cùng gật đầu.
Ngay khoảnh khắc cả hai lưỡng lự, Encrid cũng rút kiếm.
Ching!
Thanh trường kiếm sắc như gió sáng loáng dưới ánh mặt trời. Cậu bước mạnh lên trước, xoay kiếm vẽ một vòng cung rộng lớn.
Cú vung kiếm mở ra đầy kẽ hở khiến Jack và Bo dễ dàng tránh né. Nhưng không dừng lại ở đó.
Bo thừa dịp khoảng trống, bùng người lao tới. Hắn là kẻ có kỹ năng thể chất nổi trội trong đơn vị. Bàn chân dậm mạnh, bắn người như mũi tên rời dây cung.
Encrid đang xoay người sang phải, hai tay nắm chặt kiếm, chuẩn bị cú đánh tiếp theo. Khoảng cách thu hẹp trong nháy mắt.
Thụp!
Một lưỡi dao phóng ra từ nách trái của Encrid xuyên thẳng cổ Bo.
Chiêu “Ảnh Xuyên” của Valen—tuyệt kỹ của lính đánh thuê.
Giả vờ vung kiếm để dẫn dụ, tay trái chống kiếm, tay phải ẩn sau cơ thể rút dao găm từ thắt lưng và đâm thẳng qua khe nách.
Không một ai có thể ngờ rằng lưỡi dao lại lao ra từ chỗ đó.
Bo đã áp sát quá gần, tin tưởng vào phản xạ của mình. Nhưng Encrid đã đọc được điều đó.
Một kẻ phản ứng nhanh thường sẽ chủ động tấn công khi thấy cơ hội. Và đó chính là lúc hắn sa bẫy.
Chỉ vì cậu đã xây dựng nền tảng trên kỹ thuật kiếm nặng phương Bắc không có nghĩa là phải quên những gì từng học.
Trận chiến cuối cùng với Aspen, cuộc tử chiến cùng tên lính ria mép chính những trải nghiệm đó đã khiến Encrid ngộ ra.
Căn bản chỉ là căn bản. Cộng hay trừ là tùy người sử dụng.
Miễn là nền móng không lung lay, mọi kỹ thuật đều có thể hòa quyện.
Bo rũ xuống như bao tải, cổ họng trào máu nhuộm đỏ cả nền đất.
"Ghê tởm thật đấy."
Jack lắp bắp, sắc mặt trắng bệch. Không còn đường lui, cũng chẳng còn can đảm để tiến lên. Hắn chỉ có thể hỏi lại:
"Tại sao lại hỏi vậy? Chuyện đó liên quan gì đến anh chứ?"
Encrid không trả lời. Hắn chẳng mang theo một lưỡi kiếm nào nhân từ cả.
Cú chém từ trên xuống nhanh như cắt. Jack chỉ có thể né mà không đỡ.
Và đó chính là điều Encrid chờ đợi. Từ cú bổ xuống, cậu xoay ngang kiếm.
Xoẹt!
Một lỗ hổng hiện ra ở sườn Jack, nơi vốn chẳng nên có gì cả.
"Khụ... khốn nạn..."
Đó là lời cuối cùng của Jack trước khi gục xuống.
Encrid không vội rời đi. Cậu cắm kiếm xuống đất, chống tay thở hổn hển.
Rồi tiếng vút! vang lên phía sau.
Encrid nghiêng đầu tránh. Một tên bịt mặt xuất hiện, theo sau là Rotten đang do dự, và cuối cùng là một sát thủ khoác áo rách nát.
Hắn vẫn đứng đó, tay nắm kiếm cắm xuống đất, hỏi:
"Các ngươi đến đủ cả rồi à?"
Nói gì đến đề nghị đấu tay đôi, nó chẳng khác nào nói chuyện với cục đá.
Tên cầm nỏ lên dây lại. Encrid hít sâu.
Thả lỏng cơ thể. Tay buông thõng như con lắc.
Rồi đột nhiên, tay phải quất lên như roi. Một con dao phóng vút đi.
Vút!
Tangum — chiêu thức tận dụng độ nảy toàn thân.
Lưỡi dao bay như ánh chớp, cắm phập vào trán tên bịt mặt.
"Thú vị thật." Tên bán tiên lẩm bẩm.
Nhưng đó cũng chính là những gì Encrid muốn nói.


1 Bình luận
tfnc