Chương 01 - 100
Chương 69 - Giấc mông ôm lấy người con gái (2)
2 Bình luận - Độ dài: 2,245 từ - Cập nhật:
Encrid đã mơ.
Trong giấc mơ đó, có một cánh đồng hoa và một người phụ nữ.
“Em sẽ nhờ anh một thời gian đấy, nhớ nhé.”
Cô ta vừa mở miệng đã khiến không khí đổi màu. Thứ khí chất như có như không như thể vén màn bí ẩn mà lại càng khiến người ta khó nắm bắt.
Dù Encrid xưa nay chưa từng bận tâm đến đàn bà con gái, người phụ nữ kia lại cứ vương vấn mãi trong tâm trí như một cơn gió lạ lạc vào tim.
Giấc mơ loạn lạc.
Từ cánh đồng hoa chuyển thành dòng sông đen ngòm, rồi một người lái đò hiện ra, rồi cô gái ấy, và rồi… một con báo đen.
‘Sao mày lại ở đây?’
Anh hỏi trong lòng. Con báo lắc đầu ngoảnh mặt đi như đang giận dỗi.
Sự đáng yêu bất ngờ ấy khiến Encrid bật cười, anh đưa tay lên gãi nhẹ đỉnh đầu nó.
Grừừừ.
Người ta nói báo hồ là loài thú hung tợn, nhưng vào khoảnh khắc đó, nó chỉ như một con mèo lớn đang rúc vào người chủ nó.
Âm thanh gừ gừ như ru ngủ vang lên trong lòng anh. Ấm áp, yên bình, như được ôm trọn bởi một góc thế giới không ai hay biết.
Rồi Encrid hé mắt, giữa ranh giới mơ và tỉnh.
Trong tay anh—là người phụ nữ kia.
Và cô ta... không mặc gì.
Anh chớp mắt. Người phụ nữ biến mất. Thay vào đó là... cái đầu của con báo đen.
Một giấc mơ. Chỉ là mơ. Nhưng...
Cảm giác vẫn còn vương lại.
Sức nặng trong tay anh, hương thơm còn quanh quẩn nơi cánh mũi, cả sự ấm áp... những thứ đó không thể đến từ một con báo nhỏ.
‘Giấc mơ này thật kỳ lạ.’
Rồi cơn buồn ngủ lại kéo tới, Encrid không cưỡng lại.
Sáng hôm sau, con báo vốn luôn rúc vào người anh đến tận khi anh tỉnh lại không còn thấy đâu.
“Panther. Esther.”
Anh lẩm bẩm cái tên mình từng buột miệng trong lúc mơ.
Con báo hồ đứng ở góc phòng.
Ẩn mình trong bóng tối, lặng lẽ đến mức nếu không để ý kỹ, người ta sẽ nghĩ nó không tồn tại vậy.
Đôi mắt xanh như hồ nước sâu thẳm, bộ lông đen như sơn mài, nó bước từng bước nhẹ tênh rồi ngồi xuống chiếc tấm da đã được sưởi ấm dành riêng cho nó.
Từ lang thang đến quý phái chỉ sau một đêm.
Encrid khẽ bật cười. Một con báo chải móng trên đệm sưởi, chỉ thiếu mỗi áo choàng là đủ thành quý tộc.
Có thịt khô đặt sẵn, chắc do Rem hoặc Mắt to mang đến.
Con báo dùng móng cắt thịt khô thành từng lát rồi thong thả nhai.
Nhưng... trong lòng Encrid lại trống rỗng lạ thường.
Phải chăng vì cái bóng ấm áp trong tay anh lúc sáng sớm không còn nữa?
Hay vì giấc mơ ấy... quá chân thật?
Anh cảm giác mình có thể vẽ lại người phụ nữ đó bằng từng nét, từng chi tiết.
Dù chẳng có chút tài hội họa nào, ký ức về cô lại như khắc sâu trong tim.
“Cô ấy thật đẹp.”
Ngang ngửa với vẻ đẹp siêu thực của Nữ Chỉ Huy Tiên Tộc.
“Anh đang suy nghĩ gì mà đăm chiêu thế?”
“Vì một giấc mơ. Nó cứ bám lấy đầu óc tôi mãi.”
Ánh mắt của Esther—con báo hồ—dõi theo Encrid. Có điều gì đó trong giấc mơ khiến nó cũng bị ảnh hưởng.
Chỉ một câu gọi tên lại khiến cảm xúc dao động đến vậy...
“Giấc mơ như thế nào?”
Rem đang cuộn mình như sâu trong đệm da lên tiếng.
“Anh là sâu bướm à?”
“Đúng thế, một sâu bướm đói khát. Mau cho ta ăn sáng đê, nếu không ta sẽ chết đói mất.”
Rem rõ ràng là nửa điên. Và Encrid đã quen với kiểu đó.
“Vậy giấc mơ như thế nào?”
“Lạ lắm.” Encrid gãi cằm.
“Lạ?” Rem nghiêng đầu. Dù chỉ ló đầu ra khỏi đệm, gã vẫn thể hiện đủ cung bậc cảm xúc bằng mặt. Đáng sợ thật.
“Tôi thấy một người phụ nữ khỏa thân.”
“Khặc! Khẹc, khẹc!”
Tiếng sặc vang lên.
Encrid quay sang—Esther.
Con báo đang ho sặc sụa như thể mắc nghẹn thịt khô.
“Esther?”
Con báo không đáp. Đầu nó vẫn úp xuống sàn.
Báo hồ.
Kẻ nắm giữ viên Ngọc Lục bảo.
Chúa tể rừng hồ, quái thú trong truyền thuyết...
Giờ đây đang nằm chảy nước dãi rồi còn sặc thịt khô.
“Đừng nói ngươi chết vì nghẹn thịt nhé?”
“Vậy... cô ta có đẹp không?”
Rất đẹp.
Nhưng Encrid không trả lời. Nói ra để làm gì? Chỉ là một giấc mơ.
“Rem, mùa đông khiến anh lười thêm đấy à?”
Encrid đứng dậy. Mỗi bước đi, từng thớ cơ bắp đều đau nhức.
Nhưng nằm lì chỉ khiến cơ thể mục rữa.
Anh đã từng nông nổi mà rèn luyện vô độ, giờ thì cũng đã hiểu, nghỉ ngơi cũng là rèn luyện.
“Vậy cô ta có đẹp không?”
“Đẹp hay không thì có ích gì? Chỉ là mơ thôi mà.”
Anh đáp rồi ra ngoài. Gió lạnh cứa vào da thịt, trời hôm nay lại rét căm căm.
'Giờ mình nên làm gì tiếp đây?'
Câu hỏi ấy luôn trở lại.
Kẻ tài năng, sinh ra đã có thiên phú, dù không cố gắng cũng tự nhiên tìm ra đường.
Còn những kẻ không có gì như anh thì sao?
Họ phải thử hết cái này đến cái khác.
Phải đi đường vòng.
Phải có một người thầy.
Người chỉ cho ta biết mình còn thiếu điều gì, luôn là báu vật.
“Audin.”
Mỗi sáng, Audin đều ra sân bất kể băng tuyết.
Thân hình to lớn, dáng ngồi kiên định như gấu ngồi thiền.
Người ta gọi anh ta là “gấu cầu nguyện”, không chỉ vì vóc dáng mà còn vì sự điềm tĩnh sắt đá như thiền sư.
“Chào anh, hôm nay là một ngày đẹp trời.”
Gió lạnh rít qua, phủ khắp phương Bắc của lục địa Pen-Hanil.
Bầu trời xám xịt, sắc sáng loang lổ, nhưng Audin vẫn cười tươi.
Nếu là tuyết rơi, anh ta sẽ không chào buổi sáng.
Nếu là nắng lên, anh ta sẽ mỉm cười và vươn vai.
“Đúng là một ngày tốt lành.”
Dù thời tiết thế nào, học được điều mới đã là một ngày đáng sống.
“Dạy tôi vật đi.”
Encrid luôn thẳng thắn.
Luôn rõ ràng. Luôn làm như cách anh vẫn làm với mọi người.
Nhờ thế, những mối quan hệ hiện tại mới hình thành.
Audin nghiêng đầu.
Người đàn ông trước mắt hắn chỉ trong vài ngày đã mạnh lên thấy rõ.
Thật không biết là may mắn hay số phận trêu ngươi.
Encrid, gã Đội Trưởng ấy...giống như một ngọn lửa rực cháy.
Một ngọn lửa không nhận ra mình đang tự thiêu chính mình để soi sáng cho kẻ khác.
Khi Audin tưởng như đã buông xuôi mọi thứ...
...chính ngọn lửa ấy đã kéo anh ra khỏi vực sâu.
“Ngươi đang làm gì thế kia?”
Ấy là lần đầu họ gặp nhau.
Encrid đang vung vẩy một cây gậy trước doanh trại. Không phải loại gậy thông thường, mà là một bó gồm ba thanh gỗ tươi nặng trịch, buộc lại với nhau đến sũng nước.
“Rèn luyện thể lực.”
Vung vẩy thứ nặng nề kia thật sự có hiệu quả sao?
Có lẽ có, nhưng chắc chắn chẳng phải cách làm tối ưu.
Chưa kể là nếu lỡ vận sai sức, e là còn gãy gập cả thân xác.
Audin đã nghĩ hắn sẽ bỏ cuộc sau vài hôm.
Nhưng không—ngày nào cũng vậy.
Dù là chiến trường, tuần tra, trời mưa hay tuyết đổ, Encrid vẫn không ngừng.
Thậm chí hắn còn cắt xén cả giấc ngủ để vung kiếm.
Audin còn nhớ rõ khi ấy mình là kẻ như thế nào.
Một từ thôi: "Trống rỗng."
Thứ bóng tối nặng nề tỏa ra từ thân thể hắn chẳng ai không nhận thấy.
"Ngươi tệ đến thế, sao còn cố ngày này qua ngày khác?"
"Làm hoài thì sẽ khá hơn thôi."
Câu trả lời nhẹ như gió thoảng. Không chút bất mãn, không ngập ngừng. Chỉ đơn giản tiếp tục, không màng ai nhìn.
Ngay khoảnh khắc đó, Audin thấy như có tia sét đánh vào tim mình.
‘Hắn là loại người gì vậy?’
Điều gì thúc đẩy hắn?
Lòng tin? Niềm tin tôn giáo?
Không hề có mùi hương của đức tin.
Người ta bảo "Cố gắng cũng là một dạng thiên phú."
Nhưng nếu ngươi chẳng có tài cán gì thì đến cả việc duy trì sự cố gắng cũng là điều không tưởng.
Vậy mà Encrid, kẻ ngày ngày bị phản bội bởi chính sự nỗ lực của mình vẫn không hề dừng bước.
‘Ngươi là ai?’
Từ dạo ấy, Audin bắt đầu quan sát hắn kỹ hơn.
Càng quan sát, hắn lại càng thấy lý do mình tuyệt vọng thật nực cười.
“Đức tin không phải là thứ để đổi lấy phần thưởng.”
Hôm ấy, Audin bắt đầu cầu nguyện trở lại.
---o0o---
“Người anh em, cứ thế này là hư hết khớp mất.”
Rồi từ đó, Audin bắt đầu xen vào những buổi luyện tập của Encrid.
Anh ta có một năng lực lạ kỳ, đọc được cơ thể người, gần như sánh ngang với con Ếch giỏi nhìn ra thiên tài.
Nhưng nếu Ếch sinh ra với đôi mắt nhìn thấu tài năng, thì Audin lại dùng kinh nghiệm và máu xương để luyện nên đôi mắt đọc cơ thể.
Trong mắt Audin, Encrid là người phải làm gấp đôi để đạt được điều người khác có thể làm nửa chừng.
Thể hình trời sinh không thuận lợi.
Cơ bắp thì chất lượng tệ.
Nhưng… vậy là nên bỏ cuộc sao?
Không. Encrid là người không biết cúi đầu.
“Ta phải xây lại cả cơ thể. Người anh em ta đây có chịu nổi không?”
Gió lạnh cắt da nhưng câu hỏi lại mang từng hơi ấm.
Audin luôn nghĩ: sáng nào nhìn thấy người này cũng là một buổi sáng tốt lành.
Trừ những ngày có tuyết.
“Lúc nào cũng được. Tới đi.”
“Sẽ rất đau đấy.”
“Không sao cả.”
“Sẽ cực kỳ đau.”
“Còn hơn là chết.”
Không đau bằng việc bị xiên nát trên chiến trường.
“Thứ ta sắp dạy không phải công pháp đền thờ. Nó là kỹ thuật ta tự phát triển—
‘Cách ly.”
Cái tên nghe vừa hiểm ác vừa... hứa hẹn.
Nếu đã học thì phải học cho ra trò.
Người dạy là võ sư mạnh nhất mà Encrid từng gặp.
Không chỉ trong đội—mà cả đời hắn.
“Kỹ thuật cách ly.”
Bí kíp thứ tư. Sau Trái tim Quái Thú, Cảm Quan Lưỡi Kiếm và Tập Trung Tuyệt Đối.
“Đây là thứ phải hiểu bằng tâm, thi triển bằng thân.”
“Hiểu rồi.”
“Bắt đầu thôi.”
Lời Audin vẫn bình thản.
Encrid gật đầu như thể mọi chuyện đều dĩ nhiên.
Và rồi—
“Ư... ưảaghhh…”
Tiếng rên rỉ không rõ là người hay quỷ phát ra vang lên từ góc sân luyện.
“Mới chỉ khởi đầu thôi, người anh em à.”
Lúc ấy Encrid đã nghiêm túc nghĩ: vị thần mà Audin thờ chắc là… ma quỷ.
Những gì hắn từng gọi là khởi động, Audin xem là nền tảng sơ cấp.
Họ bắt đầu từ việc ép cơ thể vào những tư thế lạ thườn, đến mức tưởng như sẽ xé toạc gân cốt.
Nằm ngửa, gót chân ép vào mông, mà sao cơ đùi trước như sắp đứt lìa?
Audin tự mình giữ chân Encrid cố định.
Bàn tay anh ta như gông sắt.
Chẳng cần lời dọa, chỉ cần lực tay đã đủ để ép Encrid vào địa ngục.
“Cứ coi như chết đôi ba lần là ổn.”
Encrid đã nghĩ thế từ lâu rồi.
Cơn đau nối tiếp nhau tới mức hắn nghiêm túc cân nhắc cái chết thật sự.
“Ư… ưgrhh…!”
Những tiếng rên không thể hiểu nổi bật ra khỏi miệng anh.
“Không sao. Ta biết giới hạn của cậu.”
‘Sao anh biết được chứ?’
Audin… đúng là một gã điên.
Nhưng Encrid lại thấy vui.
Vì anh biết, sau cơn đau này… sẽ có thành quả.
“Trông nét mặt cậu vẫn còn dư sức đấy.”
Không hề. Chỉ là anh đã học cách cười giữa sự đau đớn mà thôi.
Vị tu sĩ ma quỷ tên Audin ấy, hôm đó bẻ gãy, xé nát, và lắp lại toàn bộ cơ thể Encrid.
Cuối mùa, giữa ngày đông băng giá.
Sau ba ngày uốn dẻo đến mức suýt rách cơ là chuỗi bài tập nâng đá nặng và vận động hạn chế.
“Hít sâu. Thở ra. Căng bụng. Dồn hơi vào hạ đan đi, người anh em.”
Kỹ thuật cách ly không phải để chiến đấu.
Nó là một kỹ thuật tái tạo cơ thể.
Nửa tháng đầu, Encrid sống như thể ngày nào cũng đi ngoài ra máu.
Rồi thì cũng đỡ dần.
Thêm nửa tháng nữa trôi qua.
“Ổn không?”
Không còn đau đớn tột độ như trước nữa.
Ban đầu quá khốc liệt, nhưng giờ… quả thật là xứng đáng.


2 Bình luận