Vĩnh Thoái Hiệp Sĩ
Lee hyunmin, Ga Nara Leean
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 01 - 100

Chương 60 - Chỉ mười lần

0 Bình luận - Độ dài: 3,035 từ - Cập nhật:

Đây là khoảnh khắc thú vị, thứ mà hắn muốn nói ra.

“Ngươi thật sự rất thú vị.”

Một Bán Tiên nửa người nửa tiên quấn trong mảnh vải rách bợt, liếm môi bằng đầu lưỡi sắc bén rồi buông thõng đôi tay xuống. Phần mu bàn tay trắng bệch lấp ló sau lớp vải sờn cũ. Chỉ cần nhìn thôi cũng đủ hiểu.

Đó là tư thế sẵn sàng.

Một khi bàn tay đó động đậy, tiếng huýt gió rít lên khủng khiếp sẽ vang vọng.

“Phản ứng với mũi phi dao sau khi nó bay tới thì đã quá muộn. Vậy nên phải để ý đôi tay.”

Jaxon thản nhiên giải thích cách đối phó với phi dao huýt sáo và cả những kẻ biết sử dụng vũ khí ném.

Bắt phi dao chỉ bằng đôi mắt thôi là chuyện không thể.

“Khó lắm nếu không phải là hiệp sĩ thực thụ. Nhưng có một cách để né mũi tên đang lao tới dù cậu không phải hiệp sĩ.”

Cách đó gọi là “Tầm nhãn tuyển kích”.

Dù đôi tay có giấu rất khéo, cánh tay chuyển động thì không thể che giấu hoàn toàn.

Giữ kẻ địch ở phía trước mặt.

Chú ý quan sát bàn tay và cánh tay.

Rồi nhìn toàn bộ cơ thể đối phương để né tránh.

Đó là chìa khóa.

Giọng Jaxon bình thản, nhưng từng lời nói sắc nét, in sâu vào tâm trí.

Khi Rem dạy, chủ yếu là dùng cơ thể. Cơ thể vận động trước, lời nói theo sau.

Jaxon thì ngược lại. Hắn giải thích tỉ mỉ trước rồi mới vận dụng thân thể. Hiểu bằng đầu rồi mới làm.

Ragna lại cẩu thả cho đến khi hứng thú mới vừa nói vừa làm. Cậu ta là loại sống theo cảm hứng.

Audin thì giống Rem nhưng luôn lạc quan. Có khi đó lại là điểm yếu lớn nhất của anh ta.

“Cố lên, người anh em.”

“Không sao đâu, người anh em. Cái này không thể chạm tới vòng tay của Thần.”

“Đau không? Tốt rồi, đang tiến bộ đấy.”

Học thể dục không hề dễ dàng.

Nhưng tất cả đều xứng đáng.

Ngoài rìa thành phố, dưới bóng mát tường thành, dưới làn không khí lạnh thấu xương, lạnh hơn chỗ ánh nắng ban mai xuyên tới gấp mấy lần.

Ấy vậy mà thân thể cậu vẫn ấm áp.

Không hề cứng nhắc. Nhờ những bài tập học từ Audin.

Dù lơ đãng, ánh mắt Encrid vẫn không rời khỏi Bán Tiên kia.

Cách né phi dao huýt sáo chính là chăm chú vào đầu ngón tay.

Bàn tay nhanh hơn con mắt, nhưng với cánh tay vung lên thì chẳng thể làm gì ngoài nhìn, cảm nhận và phán đoán quỹ đạo.

Nếu nhìn thấy được thì có thể tránh được. Cậu đã làm được vài lần rồi.

Không rời mắt khỏi đó, chính là việc Encrid cần làm lúc này.

Cậu cũng buông thõng đôi tay xuống.

Bán Tiên ấy cũng vậy. Dù chưa đạt tới trình độ phi dao huýt sáo, kỹ thuật ném vũ khí của đối thủ vẫn không phải dạng vừa.

“Làm sao để chạm được mục tiêu đây?”

Nửa người nửa Tiên hào hứng.

Ban đầu, nhiệm vụ này có vẻ nhàm chán và tẻ nhạt.

Chỉ là hạ sát một binh lính thường.

Không có lý do gì để nó trở nên thú vị.

Tên sát thủ Bán Tiên có hai thói quen kỳ lạ.

Một là lợi dụng sự lơ đãng của đối phương rồi đâm thẳng vào tim.

Hai là trực diện giết chết những chiến binh hạng nhất.

Cả hai đều là sở thích của hắn.

Ban đầu, hắn nghĩ sẽ chỉ thỏa mãn với cách đầu tiên.

Nhưng giờ đây, hắn đã đổi ý.

Bán Tiên vẫn tiếp tục liếm môi khi tập trung cao độ. Đó là thói quen.

Hắn dõi mắt tìm những khe hở trong phòng thủ của đối thủ. Chúng không dễ thấy.

Một nhận thức rõ ràng hiện lên trong đầu hắn.

Dù phi dao huýt sáo có tung đi thế nào, đối thủ cũng sẽ né tránh được.

Nhưng điều đó không sao.

“Thế là, ngươi đã chuẩn bị trước cho chiêu ném dao của ta à.”

Hắn không rõ đối thủ phát hiện ra thế nào, nhưng đã hóa giải được sự chuẩn bị của mình.

Bằng cách đơn giản nhất có thể, chỉ là thay đổi vị trí.

Mọi chuyện đã trở nên hỗn loạn.

Ba người đã chết, ồn ào đã xảy ra, nhưng không có ai đến gần.

Nơi định ám sát ban đầu là giữa chợ, một nơi tràn đầy sự náo nhiệt.

Sự hối hả, nhộn nhịp đó làm cho giác quan thoáng chốc chậm lại.

Tại đó, Jack và Bo, hai quân cờ dùng rồi bỏ sẽ cãi vã làm phân tâm đối phương.

Nhưng đó chưa phải là hết.

Hắn còn đưa theo một người thiện xạ bắn nỏ ẩn mình trên mái nhà.

Còn có một gã tên Rotten âm thầm bám theo.

Tất cả kế hoạch ấy bị phá sản chỉ vì sự thay đổi vị trí.

Không có chỗ nào để núp quanh đó.

Hai kẻ ngu xuẩn chết ngay trước khi kịp bắt đầu.

Và vào lúc giao chiến, một pha ném dao bất ngờ đã giết chết cả xạ thủ bắn nỏ.

“Đối phương tính toán hết rồi sao?”

Hắn lại liếm môi.

Khi sự tập trung lên đến đỉnh điểm, môi hắn cứ khô dần.

Bán Tiên suy đoán về hành động mà mục tiêu đã thực hiện để có thể đến đây.

“Hắn tính toán tất cả.”

Tính toán từng chi tiết.

Dù không biết bằng cách nào, đối thủ lại nắm trước được.

“Thông tin bị rò rỉ.”

Không quan trọng nó rò rỉ từ đâu. Kết quả mới là thứ quan trọng.

Hắn nhanh chóng xử lý Jack và Bo rồi ngay lập tức triệt hạ binh lính bắn nỏ.

“Gọn gàng thật.”

Tất cả tính toán, phương pháp, chiến thuật của đối phương.

Sau khi xác nhận, đây chính là kết luận.

“Hắn cũng làm cùng kiểu việc này.”

Hắn hoặc là đang làm cùng một công việc, hoặc đã từng trải qua rất nhiều lần tương tự.

Đó là một nhận định sai lầm.

Nhưng cũng dễ hiểu.

Đối thủ đã đọc rõ kế hoạch ám sát và hóa giải trực diện.

Dù có rò rỉ thông tin thế nào, phản ứng như vậy chỉ có thể đến từ kẻ giàu kinh nghiệm trong nghề.

“Vậy ta còn cách gì đây?”

Hắn vẫn còn vài lựa chọn.

Có ba loại độc dược trong tay.

Còn có vũ khí bí mật giấu sau lưng.

Một chiếc dao găm dài bằng cẳng tay, tên là Kim Châm, một trong những vũ khí phổ biến của tộc tiên cùng với Naidil.

Rút ra rồi đâm một phát. Chuyện sẽ kết thúc.

Cho đến nay, chỉ có một sinh vật từng sống sót qua chiêu này, chính xác là con Ếch đó.

Thằng ếch khốn nạn ấy.

“Tại sao trông mày bẩn thỉu vậy?”

Tên ếch điên rồ ấy đã công khai sỉ nhục ngoại hình của hắn.

Bán Tiên luôn mang mặc cảm về diện mạo của mình.

Tiên tộc vốn phải đẹp đẽ, còn hắn là nửa người nửa tiên, không được ban cho phước lành sắc đẹp.

Kể từ ngày gặp thằng Ếch đó, hắn luôn kết thúc công việc bằng cách đâm thẳng vào tim đối phương.

Liếm môi khi tập trung và nhắm tim làm đòn kết liễu giờ đã trở thành thói quen.

“Độc dược quý giá quá.”

Nghĩ về thằng Ếch, hắn chỉ muốn xé toạc trái tim đối thủ.

Điều đó không hề khó.

“Đến gần rồi sau đó đâm Kim Châm một phát thật nhanh.”

Dù đối thủ có kỹ năng kiếm thuật, đó cũng chỉ là chuyện khi đấu tay đôi trực diện.

Bán Tiên tin tưởng tuyệt đối vào chiêu thức bí mật của riêng mình.

Giờ, làm sao để áp sát?

Trong khi suy nghĩ mấy phương án, hắn nhận thấy tên ngốc Rotten giật mình.

“Đồ ngu.”

Bán Tiên lạnh lùng nói.

“Đứng yên đó. Đồ ngốc.”

Nghe vậy, Rotten nuốt nước bọt.

Đó là lúc hắn định lặng lẽ tẩu thoát. Áp lực khiến hắn muốn chạy trốn.

Làm việc lâu năm trong Hội Trộm Cắp, Rotten nhận ra không khí chết chóc đang bao trùm.

Bản năng gào lên cảnh báo điên cuồng.

“Có bao nhiêu dao vậy?”

Bán Tiên bắt bài Rotten rồi hét lớn về phía trước.

Encrid nhún vai.

Có lẽ hắn đang hỏi số dao găm đang cầm.

“Chỉ có hai thôi.”

Bán Tiên nói dối. Môi hắn đã được làm ẩm nhiều lần rồi.

“Ta thì chỉ có một.”

Encrid trả lời thẳng thắn, biết rõ mọi chuyện.

“Có vẻ ta đang nắm lợi thế nhỉ?”

“Ngươi cứ tưởng thế thôi.”

Những con dao găm mà Encrid vừa ném là loại đặc biệt cậu lấy được bằng cách quấy rầy Krais từ sáng tới giờ.

Cậu đã yêu cầu thứ gì đó thật mỏng nhẹ, và Krais đã đáp ứng.

Kết quả là, một tên lính đã mất con dao cắt thịt trong tay.

Encrid giờ sở hữu một con dao phi đã bị mài mòn đến mức lưỡi dao chỉ còn ngắn bằng một ngón tay.

“Ngươi thú vị thật.” bán tiên thầm thì.

Nếu mọi chuyện sai sót, con dao huýt sáo sẽ bay tới. Nhưng Encrid đồng tình với lời nói đó.

Cảm giác căng thẳng làm nóng trọn cơ thể cậu.

Chớp mắt sai một cái, bàn tay tử thần sẽ siết chặt cổ hắn.

Dù vậy, tất cả đều đáng giá. Được đối chiếu sức mạnh với đối thủ.

Được thử thách những chiêu thức đã chuẩn bị so với những mưu mẹo của đối phương.

Một ngọn lửa khát thắng bùng lên trong lồng ngực, kèm theo tinh thần cạnh tranh chưa từng có.

Khi nào cậu từng có cơ hội nghĩ đến chiến thắng?

Cậu luôn bận rộn với cuộc vật lộn sinh tồn.

Nhưng giờ đây tại sao lại khác quá đỗi.

Sau vô số lần chạm trán với tử thần trong ngày hôm nay.

Không chỉ kỹ năng kiếm thuật của cậu đã thay đổi. Sức bền vốn có vẫn còn đó, nhưng hắn chưa từng dễ dàng mong mỏi chiến thắng. Đặc biệt khi đối mặt với những đối thủ có kỹ năng nhất định.

Nhưng bây giờ.

‘Ta có thể thắng.’

Cậu muốn thắng và tin rằng mình có thể.

Đó là sự thay đổi trong tư duy.

“Nhặt xác lên. Dùng làm lá chắn đi.”

Bán tiên nửa dòng máu ra lệnh cho Rotten, không quan tâm Encrid nghe thấy.

“Ném trúng ngươi thì hắn cũng chết. Ta không dùng chiêu đó. Cầm luôn cây nỏ đi.”

Bán tiên chọn cách hợp lý nhất, hiệu quả nhất, chắc chắn nhất trong số các ý tưởng lóe lên trong đầu.

Hắn sẽ tận dụng ưu thế số lượng. Hai người bọn chúng.

Rotten do dự. bán tiên bình thản giải thích tình hình. Đó là điều cần thiết.

“Chúng ta đang ở trong thành phố. Các đội tuần tra sẽ đến sớm thôi.”

Đúng vậy. Encrid đang chiếm thế thuận lợi chỉ nhờ trì hoãn thời gian.

Sớm thôi, đội tuần tra sẽ xuất hiện.

Mọi chuyện sẽ chấm dứt.

Rotten biết rõ, một khi gặp đội tuần tra, không chỉ vỏ bọc của hắn bị lộ mà khả năng sống sót cũng cực kỳ mong manh.

“Chết tiệt.”

Rotten chửi rủa hoàn cảnh thê thảm rồi cẩn trọng nhấc xác chết lên.

Hắn căng thẳng đến mức lưng ướt đẫm mồ hôi.

‘Khi nào thằng này thành thạo vậy?’

Nhìn Encrid di chuyển, Rotten rên rỉ, hành động lừ đừ.

Hắn dò dẫm mặt đất, đặt nhẹ cây nỏ sang một bên rồi nhấc xác chết còn dính con dao cắm vào đầu.

Nó nặng. Hắn rên lên vì sức nặng ấy. Lỡ té tại đây thì coi như xong đời.

Rotten tập trung, mồ hôi rơi xuống trán và đọng trên xác chết.

‘Di chuyển cẩn thận. Thằng kia không thể ném dao đâu.’

Nghĩ vậy, hắn dùng xác chết làm lá chắn.

Vút — đập!

Cánh tay Encrid chuyển động.

Con dao bay đi.

Chưa kịp che chắn hết người, Rotten vội vã ngoặt người. Có lẽ vì vậy, con dao phi cắm trúng vai hắn.

“Ưng.”

Rotten nuốt tiếng thét đau đớn.

Ngay lúc bị trúng, đôi tay bán tiên cũng bắt đầu hoạt động.

Cả hai tay hắn chuyển động lên xuống đúng bốn lần.

Huýt!

Tiếng dao huýt sáo vang lên chồng chéo lanh lảnh. Bốn con dao bay ra.

Dù đang tung dao, ánh mắt Encrid không hề rời bán tiên dù chỉ là nửa giây.

Bởi cậu chẳng hề chớp mắt.

Cậu đoán trước quỹ đạo của những con dao huýt sáo, ngay lập tức dang rộng chân trước sau, hạ thấp người xuống đất.

Cúi gập người, đặt tay lên mặt đất.

Bốn con dao bay thẳng tới nơi đầu và ngực cậu vừa rời đi.

Tất cả diễn ra trong tích tắc Encrid hít nửa hơi thở sau khi ném dao.

Và trong lúc hít nốt nửa hơi thở còn lại, tay bán tiên lại chuyển động.

Sau bốn con dao có một khoảng khắc rất ngắn. Một đòn đánh được tính toán chuẩn xác.

Thêm hai con dao huýt sáo bay tới đầu và đùi Encrid, khi cậu đang trong tư thế cúi thấp, hai tay chống đất.

Encrid phản xạ lăn sang một bên.

Phập!

Con dao cắm xuống  nền đất. Cuộn trên bãi cỏ, cậu nhanh chóng ngẩng đầu tìm đối thủ.

Nếu bỏ lỡ khoảnh khắc dao bay thì coi như xong.

Ánh mắt Encrid đảo trái đảo phải.

Cậu không thể phát hiện ra đối thủ.

Điều đầu tiên lọt vào tầm mắt là Rotten, con dao cắm trên tay hắn và mảnh giẻ bay phất phới trong không trung.

Đôi mắt Encrid xuyên qua khoảng trống giữa những mảnh giẻ.

Không có gì. Kẻ ám sát dường như biến mất tăm.

Bản năng tìm vị trí ném dao khiến cậu bỏ lỡ điều đó.

Trong khoảnh khắc đó, bán tiên hạ thấp người, lao thẳng tới chỗ Encrid.

Hắn đã lọt vào tầm mắt mở rộng của Encrid.

Tai hắn vểnh lên, nghe rõ tiếng kẻ nào đó đẩy khỏi mặt đất.

Cuối cùng, ánh mắt Encrid chạm vào bán tiên.

Khoảng cách đã rút ngắn đáng kể. Chỉ còn vài bước chân.

---o0o---

Dùng mảnh giẻ đánh lạc hướng rồi áp sát. Đối thủ không thể ngờ hắn lại tiến nhanh như vậy.

Đó là chiến thuật của bán tiên.

Dự đoán của hắn chính xác.

Encrid hiện rõ vẻ kinh ngạc.

Nhưng vẫn di chuyển.

Chát!

‘Đồ khốn.’

Bán tiên tự rít lên trong lòng, chẳng thèm bận tâm lời nói dối của mình.

Trong tay Encrid có con dao thứ ba nhưng không nhắm vào hắn. Phương án hiệu quả nhất của bán tiên chính là số đông luôn là ưu thế.

Bởi vậy nếu Rotten giữ được cây nỏ khống chế hắn, mọi chuyện coi như kết thúc.

Hắn chẳng có lựa chọn nào khác.

Con dao bay vèo và cắm thẳng vào trán Rotten, người đang cầm cây nỏ thay vì chiếc khiên xác chết.

Dĩ nhiên, bán tiên không trông thấy cảnh đó.

Hắn chỉ lao tới hết sức.

Chỉ còn cách hai bước chân.

Hắn tay với vào thắt lưng. Sau khi Encrid ném dao, hắn liền vồ lấy thanh trường kiếm.

Nhưng trước khi kịp rút kiếm chém, kiếm ngắn của bán tiên như mũi dao thấm độc đâm thẳng vào tim Encrid.

Choang! Tình!

‘Bị chặn ư?’

Bán tiên kinh ngạc đến mức hoảng sợ thật sự. Lẽ ra đòn đó không thể bị chặn. Đó là quân bài tẩy của hắn, chiêu kết liễu của hắn.Không có cách nào để chặn nếu không biết trước.

Nhưng nó đã bị chặn. Thế thật là bất công.

Encrid đã nhìn thấy thanh kiếm ngắn như kim châm, Needle, ở cái chết thứ chín của mình.

Không rút trường kiếm, cậu dùng kiếm chắn chặn và đổi hướng kiếm ngắn bằng lưỡi kiếm bảo hộ rút ra khi vừa ném dao.

Không phải kỹ thuật hoàn hảo, nhưng đủ để mô phỏng sát sao.

Kết quả, lưỡi kiếm gãy vụn thay vì xuyên thủng.

Lưỡi kiếm vỡ vụn tỏa sáng như ánh chớp từ ngực Encrid.

Cậu buông tay cầm kiếm bảo hộ và rút thanh trường kiếm.

Tất cả diễn ra trong một hơi thở. Chặn, bỏ, rút.

Không ngừng nghỉ. Chuỗi động tác liên tục đến mượt mà.

Thanh trường kiếm cậu rút ra bổ mạnh từ trên xuống như dòng nước chảy.

Khoảnh khắc lưỡi kiếm gãy rơi xuống đất.

Ngay cả bán tiên cũng ngăn chặn trên đầu mình bằng Needle.

Đã quá muộn để né, đây là phòng thủ tốt nhất hắn làm được.

Encrid tận dụng triệt để kỹ thuật cơ bản của lối đánh Trọng kiếm.

Dù bị chặn thế nào, đây vẫn là thanh kiếm nghiền nát và đập vỡ khi va chạm.

Choang!

Needle gãy vụn như cành cây, tia lửa bắn tóe.

Lưỡi trường kiếm rơi thẳng lên đầu bán tiên, hoàn thành mục đích của mình.

Đập, rắc!

Bộ dạng bán tiên lấm lem từng bị con ếch qua đường châm biếm giờ chẳng thể nhận ra.

Mặt hắn tách làm đôi.

Lưỡi trường kiếm trên tay Encrid bổ thẳng xuống, bổ đôi hàm tên bán tiên.

Thi thể bán tiên ngã xuống, máu chảy ra từ vết thương rách toạc mặt.

“Phù.”

Encrid thở ra hơi thở nín giữ.

Rút kiếm, cậu nghĩ thầm.

Mười lần, chỉ mười lần.

Đó là con số vòng lặp đã khép lại ngày hôm nay.

Đó là lần lặp ngắn nhất cậu từng trải qua.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận