Vĩnh Thoái Hiệp Sĩ
Lee hyunmin, Ga Nara Leean
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 01 - 100

Chương 49 - Điên loạn, cuồng nhiệt, tham lam và khát vọng

1 Bình luận - Độ dài: 2,465 từ - Cập nhật:

“Chiến thắng rồi.”

“Khốn thật, thắng rồi!”

“Lũ Aspen khốn kiếp!”

Chiến thắng kéo theo tiếng reo hò.

Tiếng reo hò bốc thành hơi nóng.

Hơi nóng ấy dần hóa thành điên loạn.

Lúc nào là thời khắc huy hoàng nhất trên chiến trường?

Là khi đuổi giết bọn đang tháo chạy.

Naurillia cắm những chiếc răng nanh của mình sâu vào đuôi quân Aspen.

“Uoooooh!”

Niềm hân hoan vì chiến thắng cuốn trôi cả nỗi đau mất mát.

Không lạ gì khi chút cuồng loạn bắt đầu len lỏi vào ánh mắt từng người.

Chỉ mới vài ngày trước thôi, bọn họ còn suýt bị tiêu diệt.

Sự kinh hoàng vì sương mù vẫn còn in sâu vào tủy não.

Và giờ đây, đứng trên mảnh đất ấy, trong nỗi sợ ấy, bọn họ giành được chiến thắng áp đảo.

“Vạn tuế Hồng Mạo Hiệp Sĩ Đoàn!”

“Vạn tuế Naurillia!”

Người Hầu tước không xưng tên.

Cậu ta chỉ hô vang danh nghĩa của đoàn Hiệp sĩ.

“Vạn tuế Hồng Mạo Hiệp Sĩ Đoàn!”

Tiếng reo hò.

Nhiệt huyết cuồng loạn.

Ở nơi tuyến đầu, nơi tâm điểm của toàn bộ chiến trường, người đứng giữa cơn cuồng phong ấy chính là cậu ta.

Phù—

Chiếc áo choàng đỏ phấp phới giữa gió. Người Hầu tước giơ cao một tay đáp lại tiếng hô.

“Uoooooh!”

Trong hàng ngũ binh lính đang đắm chìm trong cơn say chiến thắng, có người rơi nước mắt.

Ai cũng gào tên.

Ai cũng để mặc cho cơn điên dâng trào.

Và ở phía sau, Encrid khẽ lẩm bẩm.

“…Mình cũng vậy.”

Không ai nghe thấy, nhưng trong câu nói ấy là ước mơ từng bị chôn sâu.

Sự hưng phấn và cuồng nhiệt len lỏi vào tim cậu, khiến nhịp đập trở nên hỗn loạn.

Đêm cuối cùng của chiến trận.

Dù rất nhiều người đã chết nhưng Encrid lại cảm thấy lâng lâng kỳ lạ.

Cậu nhớ lại lời của lão sư dạy kiếm bên thành phố lớn—người đã mất ba ngón tay:

“Loại người cầm kiếm mà không có tài? Có hai kiểu. Một là khao khát chiến trường. Hai là sở thích giết chóc. À mà có ba. Có cả kiểu đầu óc trống rỗng nữa.”

‘Mình chắc là kiểu đầu tiên.’

Cậu ghen tị với tiếng reo hò kia.

Cậu cũng muốn một lần đứng ở đó, đón nhận mọi ánh nhìn.

Không phải chỉ để vung kiếm.

Mà là để thật sự chém xuyên chiến trường.

Cậu học kiếm không phải vì mê kiếm.

Cậu học để có thể tồn tại ở nơi này.

Trong trận chiến vừa rồi, cậu làm được gì?

Chỉ là giãy giụa để sống.

Phải, cuối cùng cũng có công, phá được lá cờ và phá vỡ vật dẫn thuật pháp.

Nhưng tất cả chỉ là sự giãy chết theo bản năng.

Thế nhưng chính cơn phấn khích bộc phát ấy lại khơi dậy giấc mộng từng bị lãng quên.

‘Hiệp sĩ.’

Cậu sẽ trở thành một người như vậy.

Phải, cậu nhất định sẽ trở thành.

Lần nữa, cậu xác nhận điều ấy trong lòng.

“Ồn ào vãi.”

Rem, kẻ luôn lang thang như ma đói giữa chiến trường vừa ngoáy tai vừa lầm bầm.

Không hứng thú với chiến trận.

Càng không vui vì thắng lợi.

Không cảm xúc gì hết.

Ragna bên cạnh ngáp ngắn ngáp dài.

“Kết thúc rồi phải không? Về trại ngủ đi chứ?”

Phải rồi, đúng kiểu vô não.

Tư duy của Ragna đơn giản đến khó tin.

Jaxon thì ngồi một góc, lau kiếm bằng mảnh da.

Chẳng nói chẳng rằng, cứ như đã quen với việc mọi thứ kết thúc.

Có lẽ trong thâm tâm, hắn cũng thấy chút gì đó hấp dẫn nơi chiến trường?

Ai biết được. Tên đó giấu mặt giỏi lắm.

“Ôi, trận đánh kết thúc nhanh quá. Hay làm bài hát kể lại nhỉ?”

“Anh biết sáng tác à?”

“Không. Thuê nhạc sĩ khác làm thôi.”

“Không chứng kiến mà làm bài hát, vậy chẳng khác gì lừa đảo à?”

“Lừa đảo? Cẩn thận lời nói đấy, Audin. Không phải vậy đâu.”

Một bên là Mắt to—kẻ nghĩ có thể bán được cả chiến tranh.

Một bên là Audin—người thuộc đội tôn giáo với ý đồ khó hiểu.

Nghe đâu hôm Encrid phá cờ, Audin toàn thân nhuộm máu như vừa ngâm mình trong bể đỏ.

Tức là, hắn đã chiến đấu cực kỳ điên cuồng.

Lúc nào cũng im lặng, nhưng sâu bên trong là sức mạnh đáng sợ.

Encrid không hiểu tại sao hắn lại ra chiến trường.

Rồi cậu tưởng tượng: nếu là người khác thì sao?

‘Nếu khi ấy là Rem?’

Chắc chắn cắm lá cờ xuyên tim kẻ thù rồi phóng lên cả thành lũy.

Còn nếu là Ragna, Jaxon, hay Audin?

Ai trong bọn họ cũng giỏi hơn cậu.

‘Lần sau… mình sẽ làm tốt hơn.’

Niềm khao khát dâng trào, thiêu đốt trong lồng ngực.

Khi đêm buông xuống, doanh trại phát đồ ăn và rượu.

Thịt thỏ muối, thịt nai nướng, và một thùng sồi đầy rượu mạnh.

“Rượu! Có rượu rồi!”

Rem và Ragna như phát cuồng.

“Tôi chỉ uống rượu vang.”

Audin từ chối.

Jaxon thì không đụng vào giọt nào.

“Phụ nữ ngon hơn rượu nhiều.”

Mắt to nói câu đó mà không hề ngượng mồm.

Dù nói vậy, phụ nữ vẫn cứ đổ rạp vì hắn.

Tại sao á?

‘Chắc là vì cái mặt.’

Ngay cả Encrid cũng từng được gái bu lấy chỉ vì gương mặt.

Thêm thân hình rắn chắc, từng múi cơ như được tạc khắc—đủ khiến bất kỳ ai phải ngoái nhìn.

“Rượu này rẻ tiền quá, miễn.”

Mắt to đỏng đảnh như quý tộc.

Khi đêm xuống sâu hơn, vị chỉ huy tiểu đoàn bước vào lều.

“Tiểu đội trưởng đội 444?”

Nghe ai đó gọi, Encrid đứng dậy.

Mọi người đã chuẩn bị ngủ, hơi nóng từ rượu cũng dần hạ nhiệt.

Vì bị thương nên Encrid không uống giọt nào.

Nhờ vậy mà đầu óc vẫn tỉnh táo, không lú lẫn nhận nhầm cấp trên.

“Tên bị thương mà còn uống à? Định chết sớm hả?” — Rem chửi thẳng.

“Không nên uống đâu. Mau hồi phục trước đã.” — Jaxon cũng nghiêm giọng.

Ragna chỉ lắc đầu.

Mắt to thì cười khì khì.

Đúng là tổ đội toàn mấy thằng điên.

Khi Encrid bước ra ngoài theo lời gọi, chỉ huy tiểu đoàn mặt đỏ vì rượu phẩy tay, không cần chào.

“Lá cờ là vật dẫn của pháp thuật? Ngươi xé nó à.”

Có vẻ chỉ huy đã biết việc Encrid góp công lớn trong trận.

Tách… tách…

Tàn lửa từ đống củi bay lên cao.

“Vâng.”

Encrid trả lời bình tĩnh.

“Khi về sẽ có thưởng. Làm tốt lắm.”

Vị chỉ huy vỗ vai hắn.

Một cái vỗ vai nặng ký hơn trăm lời khen.

Lần đầu tiên kể từ khi lên làm tổ trưởng, Encrid mới được chỉ huy gọi tên.

Điều đó chứng minh rằng hành động của hắn có sức nặng.

Cậu đã làm điều thay đổi cục diện của cả chiến trường.

Dù vậy, chỉ có vài người biết.

Chính xác hơn là, chỉ có bộ chỉ huy biết.

Có lẽ, công trạng rồi sẽ được ghi vào danh nghĩa của họ.

Nhưng… Encrid không bận tâm.

‘Mình không thất vọng.’

Vốn dĩ, với công trạng của mình, cậu hoàn toàn có thể tự hào.

Nhưng…

‘Chỉ là một kẻ giãy chết mà thôi.’

Gặp được người Hiệp sĩ—không, chỉ là một Hầu tước cũng khiến cậu thay đổi cách nhìn.

Cậu cảm thấy thứ mình nhận được còn lớn hơn nhiều so với phần thưởng nhỏ nhoi kia.

“Trông cậu ổn đấy.”

Sau khi được vỗ vai, vị chỉ huy quay đi.

Encrid chuẩn bị trở lại lều thì nghe thấy tiếng bước chân đạp lên đất từ phía sau.

“...Ai đó?”

Khi Encrid quay đầu về phía tiếng bước chân, ánh mắt anh đập vào một đôi mắt xanh biếc như ngọc lục bảo. Giữa màn đêm, thứ ánh sáng ấy khiến người ta sởn gai ốc, chẳng khác gì hồn ma vừa lướt qua.

Một vẻ đẹp... vượt khỏi ranh giới của nhân loại.

Là nữ Đại đội trưởng tiên tộc .

“Họ sẽ không để cậu phải nhận phần thưởng nửa vời chỉ vì đã phá được lá cờ đâu.”

Nếu chỉ định nói thế thì cớ gì cô ta còn mất công đến đây? Nhưng rồi, như thể chợt nhớ ra điều gì, Đại đội trưởng quay đầu lại, đôi môi khẽ nhếch lên:

“Không chào à?”

Phải mất đến mấy giây Encrid mới kịp đưa tay trái lên, động tác mô phỏng như đang áp chế vũ khí. Cô ta chỉ khẽ phẩy tay.

“Thôi khỏi. Ta đi đây.”

…Tiên gì mà kỳ vậy?

Khi Đại đội trưởng khuất bóng, Encrid lặng lẽ trở lại lều. Bên trong, Rem đang nằm nghiêng, gối đầu lên tay, giọng lè nhè vang lên:

“Đội trưởng này… nổi tiếng rồi thì đừng có bỏ rơi em đấy.”

“…Ngươi say à?”

“Không say.”

Là một câu đùa vu vơ. Đêm đã khuya. Encrid nhắm mắt lại, để dòng suy nghĩ trôi về hình ảnh cận vệ với tấm áo choàng đỏ.

Khi cơ thể lành lặn, còn rất nhiều việc phải làm.

---o0o---

Sáng hôm sau, tiểu đoàn bộ binh Naurillia tiếp tục hành quân về phía Pháo đài Biên Cảnh.

Tròn bốn ngày sau, cuối cùng họ cũng thấy những bức tường thành đồ sộ vươn lên giữa lòng thung lũng.

Một thành trì kiêu hãnh với ba vọng lâu lớn, trấn giữ vùng biên giới phía bắc như một chiến binh không bao giờ khuất phục.

Pháo đài Biên Cảnh—tuyến phòng thủ cuối cùng chống lại Công quốc Aspen.

Sự xuất hiện của Hầu tước thuộc Hiệp sĩ đoàn Áo Choàng Đỏ đã đủ để khiến cán cân chiến sự đảo chiều.

Cho đến giờ, nguyên tắc bất thành văn giữa hai bên là không triển khai lực lượng Hiệp sĩ ra Đồng Ngọc lục bảo. Nhờ vậy mà chiến sự chỉ dừng ở quy mô xung đột cục bộ.

Ấy vậy mà giờ đây, Vương quốc Naurillia lại tung ra quân át chủ bài của mình—ngay giữa mùa đông.

Một hành động ngang nhiên phá vỡ giới luật.

Dù chỉ là một Hầu tước đang trên đường thăng cấp thành Hiệp sĩ, một khi đã vượt ranh giới thì vẫn là vượt ranh giới.

“Lũ chó Naurillia khốn nạn!”

Quốc vương Aspen giận đến mức hai mắt đỏ ngầu, trán nổi gân xanh.

“Gửi quân của ta ra chiến trường! Cho chúng nếm mùi đi!”

Nhưng nói thì dễ.

Mùa đông đã tới. Phát động chiến tranh toàn diện lúc này chẳng khác nào tự hủy diệt đất nước.

Lực lượng chủ lực của Aspen còn đang kẹt ở nơi khác. Muốn phản công tử tế thì cũng phải đợi.

Thế nên, cho dù hoàng đế có gào thét đến mức động mạch sắp nổ thì cũng đành phải nhịn. Naurillia chắc chắn đã tính trước điều này nên mới tung bài khi mùa đông vừa kề cận.

Aspen thì khác—họ đặt cược vào pháp sư.

Nhưng con dao của họ thì bị đánh bật, còn lưỡi găm của đối phương thì đã cắm sâu vào da thịt.

Đau lắm. Đau tới mức không nhấc nổi cánh tay.

“Ít nhất thì cũng phải gây áp lực ngoại giao chứ? Triển khai hiệp sĩ rõ ràng là vi phạm luật ngầm.”

Công tước, người đứng đầu quân lực Aspen lạnh lùng lên tiếng. Tuy không hét, nhưng giọng ông ta như nước sôi âm ỉ, chỉ chực trào ra.

Aspen tồn tại nhờ ba đại gia tộc:

Gia tộc Công tước phụ trách quân sự.

Gia tộc Hurrier nắm giữ vũ lực. 

Và gia tộc Ekins quản lý đối nội, đối ngoại. 

Bây giờ, trách nhiệm đối ngoại đổ dồn lên vai Bộ trưởng Ekins.

Bởi ngay khi Hầu tước áo choàng đỏ ra trận, thư khiếu nại của Naurillia cũng được gửi đến.

Một cái cớ hoàn hảo: "Tướng Frog của Aspen đã xâm nhập lãnh thổ, nên chúng tôi buộc phải cử hiệp sĩ ứng phó."

Đọc xong lá thư, Ekins chỉ muốn đập đầu vào tường.

Tên Frog chết tiệt ấy từ trước đến nay vốn chẳng bao giờ chịu nghe lời. Cho hắn mặc quân phục từ đầu là một sai lầm.

Dù không phải Frog, thì Naurillia cũng sẽ tìm được cớ khác thôi.

Họ đã tính hết cả rồi.

Rốt cuộc, Aspen bị lừa một vố đau.

Và tất cả bắt nguồn từ việc pháp trận bị phá.

Nếu màn Sương Mù Diệt Vong thành công, Aspen đã có thể ăn mừng chiến thắng lớn rồi. Nhưng vì một tên lính lẻ loi…

“Một tên lính phá hết mọi thứ? Giỡn mặt nhau à?”

Ekins nhíu mày. Phù thủy chết không toàn thây, thị vệ bị chém làm đôi. Mọi dấu vết đều chỉ về một hướng:

“Chuyện gì cũng hỏng bét cả.”

“Rồi chúng ta cứ để vậy à?”

Quốc vương hét lên, vứt luôn cả liêm sỉ và vẻ ngoài uy nghiêm.

Mùa thu năm nay, Ekins là người thúc đẩy kế hoạch lớn.

Giờ thì... thất bại hoàn toàn.

---o0o---

Mười ngày sau.

Khi cơ thể đã hồi phục hoàn toàn, việc đầu tiên Encrid làm là đi tìm Rem.

“Rem.”

“Gì?”

Rem mới vừa trở về sau ca trực, chưa kịp uống ngụm nước thì đã bị gọi lại.

“Đấu tập với ta một trận.”

“…Cái gì?”

“Tỉ thí.”

“…Ngươi mới khỏi mà?”

Thì sao chứ? Cả người ngứa ngáy muốn hoạt động rồi.

Encrid chẳng cần nói lời nào. Chỉ cần nhíu mày, cong môi, thế là Rem hiểu ngay.

“Làm luôn. Nhưng đừng trách nếu bị ăn hành.”

“Ngon thì thử đi, tên ngoại quốc đáng ghét.”

“Oh, lần này muốn bị gãy chân à?”

Cả hai cười, rồi cùng bước ra ngoài doanh trại.

Ragna chỉ đứng từ xa nhìn, nhưng phải gật gù công nhận:

Trong đám điên này, đội trưởng chính là tên điên nhất.

Bị đánh bao nhiêu lần vẫn cứng đầu đứng dậy, lại còn đi thách đấu nữa chứ.

Chưa đầy nửa tiếng sau, cửa lều bật mở.

“Ragna, cút ra đây. Ta phải trị cái tật lười biếng của ngươi mới được.”

Đội trưởng bước vào với vết máu khô bên thái dương, nhưng miệng thì cười đến tận mang tai.

“Rồi rồi, làm vài trận vậy.”

Ragna chẳng thèm cãi. Tốn sức.

Đơn giản thôi—đó chính là sinh hoạt thường nhật của bọn họ.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Bá chỏ đậu Rem sau khi ói ra đc cái câu đó kiểu omjqtuP.jpeg
Xem thêm