“Nhân danh Aspen, ngươi đã cố che giấu tội ác đúng không?”
Leona hỏi lại một lần nữa.
“Đủ rồi. Từ giờ trở đi, chuyện này có vẻ là việc của chúng ta.”
Torres ngắt lời Leona.
“Vậy sao? Dù sao thì hiểu lầm cũng đã được giải quyết.”
Leona mỉm cười ngọt ngào. Đó là nụ cười của người vô tội, ngây thơ, chẳng biết gì cả. Nhưng thực tế thì cô biết hết mọi chuyện, và càng xa vời sự ngây thơ hơn bao giờ hết.
Không đáp lại, Torres nắm lấy vai người đàn ông, nói:
“Đi thôi.”
Không một lời từ biệt với Encrid. Anh chỉ đẩy mặt người đàn ông ấy, đầy vết loang lổ rồi nhìn chằm chằm.
“Xin tha cho tôi, thqa mạng cho tôi.”
“Im đi. Ngươi chỉ là gián điệp kẻ thù mà thôi.”
“Tôi sẽ kể hết mọi thứ tôi biết. Tôi không phải gián điệp. Đây chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi.”
“Đừng lo, ta sẽ chặt lưỡi ngươi sau cùng.”
Lời Torres khiến chân người đàn ông mềm nhũn, nhưng anh ta không thể ngã. Hai người lính đứng hai bên, mỗi người giữ dưới cánh tay kéo lên.
Dựa vào thái độ của Torres, có vẻ anh ta đang khó chịu vì mọi chuyện không diễn ra như dự tính.
‘Chắc hẳn đã có một cuộc đấu trí căng thẳng.’
Anh ta đã quá mải mê thanh kiếm mà không nhận ra tình thế, nhưng giờ thì mọi thứ đã rõ ràng hơn.
Tại sao Leona không ghim tội lên Pollid?
Nếu lộ ra Pollid là kẻ chủ mưu, chuyện gì sẽ xảy ra?
‘Chỉ mình Pollid chịu trách nhiệm hay cả Thương hội Rockfreed cũng phải gánh?‘
Nếu Thương hội cũng phải chịu trách nhiệm, Leona có nên thừa nhận hay chối bỏ?
Nếu Thương hội chắc chắn là của cô ấy, tốt nhất là không thừa nhận.
Nếu cô không cần phải loại bỏ thằng ngu Pollid vì chuyện này.
Encrid nghĩ Leona sẽ hy sinh Pollid để bảo vệ quyền kế thừa Thương hội.
Nếu vậy, Vệ Binh Biên Cương sẽ dùng chuyện thành viên Thương hội Rockfreed ra lệnh ám sát làm con bài mặc cả, đòi giá cao.
Dù sao đi nữa, hành động kích động của Thương hội đã làm ô danh thanh danh thành phố.
Thanh danh thành phố cũng chính là thanh danh đơn vị, và họ có thể tận dụng điều đó để ép giá.
‘Liệu cô ấy có quyết định như vậy vì Thương hội không?’
Liệu cô ấy quan tâm đến Thương hội đến vậy sao?
“Sao thế? Đột nhiên phải lòng nhan sắc của tôi rồi à?”
Encrid vô thức nhìn chằm chằm vào gương mặt cô.
Cô là kiểu phụ nữ thế nào vậy?
Gương mặt cô sáng hơn hẳn so với khi tát lên má Pollid.
Cô toát ra sự tự tin trời sinh. Dù phô bày sự tự tin đó, tư thế ngồi không chút sơ hở.
Đó là khuôn mặt của một thương nhân đã hoàn tất phép tính.
Có vẻ cô không cần hy sinh gì cho Thương hội. Cô chắc chắn có thứ để dựa vào.
Và đó không phải là lực lượng Biên Cương đang đứng gác.
Cô thật sự là một phụ nữ bí ẩn.
“Không.”
Encrid đáp thẳng thắn.
Bất kể suy nghĩ, thái độ hay ý định, công việc của Encrid đơn giản chỉ là hoàn thành nhiệm vụ.
“Đáng tiếc thật.”
Leona mỉm cười.
Có phải anh nghĩ nhan sắc của cô không hợp với hình ảnh một con nhện?
Ý nghĩ đó cần được sửa lại ngay.
Nhìn cô bây giờ, chẳng phải rất hợp sao?
Nụ cười cô mang, sau khi gỡ bỏ lớp mặt nạ ngây thơ, chính là nụ cười của một con nhện đã chụp được con mồi.
---o0o---
“Cảm ơn vì mọi thứ.”
Nhiệm vụ đang gần tới hồi kết thúc.
Leona đang thu dọn đồ đạc trong quán trọ, nói.
Bên cạnh cô, Pollid cười toe toét. Thực ra, hắn ta đã thắng trong cuộc tranh cãi về quyền kế thừa với Leona, hay đã thành công trong kế hoạch ám sát chuẩn bị từ trước?
Dù sao, hắn ta vẫn cười.
Nụ cười như nói rằng bây giờ hắn ta mới là chủ nhân Thương hội.
“Này, thằng lính kia, sau này mày sẽ phải bám áo tao đấy.”
‘Ban đầu hắn ta dường như muốn gây sự với Jaxon.’
Đến một lúc nào đó, hắn ta bắt đầu nhắm mũi tên về phía Encrid. Liên tục gây khó dễ.
‘Hay là nên mặc kệ hắn?’
Có phải đây là vấn đề phát sinh từ lòng tốt? Bỗng dưng Encrid nghĩ thế.
Khuôn mặt Pollid mang nét chiến thắng rõ ràng.
Nụ cười trên môi, ánh mắt đầy tự tin, thậm chí còn tỏa ra sự phấn khích qua hơi thở.
“Thay vì bám áo ngươi thì ta có thể cắt chân ngươi luôn.”
Encrid tự thì thầm, không muốn cho đối thủ cơ hội đáp lại.
Chỉ có Jaxon, chỉ huy đơn vị và Leona đứng gần nghe được.
“Nếu vậy thì cứ chặt đầu hắn đi. Nhanh hơn đấy.”
Jaxon khuyên nhủ.
“Mày cũng được nhiều đấng mày râu để ý nhỉ, thằng lính kia.”
Chỉ huy đơn vị trêu đùa.
“Tôi cảm thấy không biết nên xin lỗi hay không.”
Leona lên tiếng xin lỗi.
“Hả? Cô nói gì cơ?”
Pollid không nghe thấy lời thì thầm của Encrid, hỏi. Encrid hoàn toàn phớt lờ.
Anh vốn chẳng nên có lòng tốt từ đầu.
Pollid thoáng cáu khi bị phớt lờ, nhưng nhanh chóng nguôi ngoai. Một gã trông bình thường phía sau kéo áo hắn ta.
Hắn vội kìm nén sự phấn khích. Dù vậy, Pollid vẫn tiếp tục thể hiện sự tự tin qua những ánh mắt dồn dập.
‘Ai cũng biết hắn đang âm mưu điều gì.’
Chuyện chuẩn bị kia hiển nhiên không cần nói ra.
Sẽ không còn chuyện hỗn loạn nào được dung thứ trong Biên Cương nữa.
‘Chắc họ sẽ định giết chúng ta ngay khi vừa bước ra ngoài.’
Nhìn những gương mặt nhóm Leona tập trung trước quán trọ, Encrid tự hỏi liệu họ có đủ sức xử lý tình huống không.
Trong lúc đang suy nghĩ, Leona tiến đến bên cạnh anh và nói:
“Cảm giác như đang được hộ tống vậy.”
Không phải cảm giác mà là sự hộ tống thực sự.
Pollid vụng về để lộ ý định, còn Leona thì ngược lại.
Cô dựa vào cái gì đây?
Bỗng nhiên anh thấy tò mò. Leona không hề có dấu hiệu lo lắng.
“Tôi sẽ không quên ân cứu mạng này. Nếu có cơ hội, nhất định tôi sẽ báo đáp.”
Một nữ lính canh vừa thoát khỏi tay sát thủ từ tầng hai đi xuống nói.
“Ừ.”
Encrid không để tâm lắm. Cơ hội gặp lại trên đại lục mênh mông này là bao nhiêu?
Tuy nhiên, suy nghĩ của mọi người xung quanh thì khác.
Hai đội hộ tống toàn bộ quán trọ vẫn đứng gần đó. Họ vừa bảo vệ vừa chịu trách nhiệm về vụ việc trong Biên Cương.
“Yêu đương khắp nơi với mọi phụ nữ đi qua.”
“Rải độc quyến rũ cho mọi cô gái mà anh ta gặp.”
“Tên anh ta là Đội trưởng Đáng Yêu mà.”
Nhưng thay vì làm việc, họ ngồi đó và sáng tác thơ.
“…Tại sao họ lại làm thế?”
Nữ lính canh đỏ mặt hỏi.
“Họ đều muốn làm nhạc sĩ sau khi về hưu nên đang luyện tập. Để họ yên đi.”
Encrid trả lời một cách bình thản.
Chỉ huy đơn vị tiến đến bên Leona và thì thầm. Encrid tinh tai nghe được.
“Cô nên cẩn thận. Thằng lính kia có xu hướng hạ gục mọi phụ nữ hắn thấy đó.”
Hạ gục cái gì?
Encrid gần đây còn chẳng ngửi thấy mùi nước hoa phụ nữ.
Anh đã quá bận xử lý loạt sự kiện hỗn loạn.
“Anh không đi sao? Có vẻ đã đến lúc anh phải đi rồi.”
Encrid lịch sự tiễn hai đội lính đi.
Họ có vẻ đang mơ về tương lai làm nhạc sĩ, nhanh chóng sáng tác rồi hát một bài về Đội trưởng Đáng Yêu.
Họ thật điên rồ.
Sau vụ này, bên Torres, tức Biên Cương rời đi với đầu đau như búa bổ, còn lính của Encrid thì vẫn ung dung tự tại.
Cũng dễ hiểu thôi.
Họ chỉ đang thi hành mệnh lệnh mà.
Khi nghĩ đến Vệ Binh Biên Cưng, Encrid một lần nữa nhận ra Leona đã khéo léo đến mức nào
'Cô ta khiến cả Vệ Binh Biên Cương phải mang ơn chỉ bằng một vài câu nói.'
Lật ngược tình thế chỉ với đôi ba lời. Còn chuyện Vệ Binh Biên Cưng có chịu thừa nhận hay không thì... chẳng ai biết được.
Cô ta đã khéo léo dựng vụ tấn công này thành một vấn đề liên quan đến an ninh thành phố.
Nếu bảo rằng đây là hậu quả từ chuyện tranh giành quyền thừa kế thương Hội, thì lỗi thuộc về Thương hội Rockfreed.
Còn nếu gán nó cho gián điệp đến từ Krona thì tự khắc biến thành một vụ xâm phạm an ninh của cả thành phố.
'Khủng khiếp thật.'
Ai cũng biết là do Pollid giật dây. Nhưng nếu chính mục tiêu bị ám sát cũng lên tiếng chối bỏ thì ai có thể làm gì?
Đây có phải là kiểu thiên phú trời cho của một thương nhân không?
Nếu không tận mắt chứng kiến toàn bộ kết luận, chắc anh cũng không bao giờ nhận ra.
Cũng may, Krais sau khi Torres rút quân đã nán lại quán trọ và tự mình nối các mảnh ghép còn thiếu.
“Cuối cùng thì Vệ Binh Biên Cương chắc chắn cũng sẽ chối bỏ trách nhiệm thôi. Nhưng chuyện này lại thành lợi thế cho họ. Đám đó là đơn vị gián điệp trực thuộc Aspen mà.”
Khi bị hỏi ngược là thế thì có gì bất lợi, Krais giải thích tiếp.
“Nếu đổ lỗi cho gián điệp của Aspen thì ai sẽ được lợi? Anh muốn xoáy vào chuyện gián điệp của Aspen nhằm vào người thừa kế thương hội, hay là chuyện chúng nó gây rối an ninh trong thành phố? Chuyện nào nghe nặng đô hơn?”
Nghe đến đây, Encrid khẽ gật đầu.
Ngay khoảnh khắc cái tên “Aspen” được nhắc ra, thương hội tự dưng trở thành bên bị hại.
Tất cả là nhờ cái gã gián điệp dở người đã chết vì tự tâng bốc quê hương của hắn.
Lúc ấy Encrid chợt nghĩ: có lẽ Krais cũng sắc sảo ngang với Leona.
Anh vẫn biết Krais thông minh từ lâu rồi.
“Trình chắc ngang ngửa người thừa kế một thương họi lớn quá chứ.”
...Dù sao thì, thông minh thì để làm gì?
Mục tiêu cuối cùng của Krais là mở một phòng trà để lừa gạt quý cô quý tộc.
Nghĩ đến đó, anh vừa đi vừa thở dài.
Chẳng mấy chốc, họ đã đến cổng thành.
Người lính gác thấy nhóm Encrid tiến lại gần thì khẽ quay người.
“Cậu là Encrid đúng không?”
Một kiếm sĩ đi cùng phe Pollid lên tiếng ngay khi họ tiến đến.
“Tôi chưa từng nghe tên cậu.”
“Xin lỗi, tôi cũng không có nghĩa vụ giới thiệu tên với anh ở đây.”
“…”
Tên kiếm sĩ đột nhiên tiến lại gần và nhìn chằm chằm vào lưng Encrid.
“Tôi chỉ muốn nói vài lời. Bỏ cái thái độ thù địch đó đi.”
Bên phải Encrid, Jaxon khẽ dịch người về phía trước.
“Cậu nhạy cảm nhỉ. Thù địch cơ à?”
Gã này trước thì thờ ơ với Pollid đến cực điểm, vậy mà giờ lại phản ứng nhanh đến lạ.
“Không sao. Chém bay cổ người khác mà chẳng cần oán thù cũng được mà.”
Đội trưởng Đại đội không rõ đã tới lúc nào đang đứng sát ngay sau lưng tên kiếm sĩ.
Gã nọ liếc qua hai người rồi quay lại đối diện với Encrid.
“Bỏ kiếm xuống đi.”
Một mệnh lệnh bất ngờ.
“Chỉ dựa vào đam mê thì không làm nên chuyện đâu.”
Lâu lắm rồi Encrid mới nghe lại kiểu lời nói đó.
'Bỏ cuộc đi. Mày không có tài đâu. Chỉ tốn thời gian. Đi lạc hướng rồi mà không biết à.
Phải bị chém mới biết là đau sao?
Đến nước này rồi mà còn chưa thấy được sự vô dụng của mình à?'
Không phải là không biết. Anh biết rõ chứ.
Anh đã nghe mấy lời đó đến mức thuộc lòng ròi.
Dù không gục ngã vì vài câu lảm nhảm, nhưng anh hiểu rõ một điều:
'Hắn sẽ không bao giờ trở thành hiệp sĩ.'
Đã từng có lúc anh tin như thế.
Dù vậy, anh vẫn tiếp tục cầm kiếm.
Vẫn không chịu từ bỏ.
Vẫn sống lay lắt nhặt nhạnh từng mảnh vụn của giấc mơ đã vỡ nát.
Bức tường chắn trước mắt anh chẳng có hình thù gì.
Xung quanh toàn là bóng tối.
Dù vậy, anh vẫn sống, sống để vung kiếm đến mức lòng bàn tay bật máu.
Và giờ, nghe lại mấy lời đó, liệu có gì thay đổi sao?
Trái Tim Quái Thú. Cảm Quan Lưỡi Kiếm. Tập Trung Tuyệt Đối. Kỹ Thuật Cách Ly.
Toàn là những căn bản trong kiếm thuật.
Đến cả kỹ thuật ứng dụng của trường phái lính đánh thuê Valen cũng đã học.
Tập luyện hôm nay. Lặp đi lặp lại. Kỹ năng tăng dần.
Tốc độ có thể chậm hơn rùa, nhưng là một nửa bước ý nghĩa nhất từ trước tới nay.
Vì thế mà anh khẽ mỉm cười.
“…Cười sao?”
Kiếm sĩ kia nhìn thấy nụ cười và lẩm bẩm.
“Đừng lo.”
Jaxon nói nhẹ.
Đại Đội trưởng lặng lẽ quan sát Encrid.
Gã kiếm sĩ dường như chờ câu trả lời, và Encrid đã đáp lại.
“Lần sau, người thắng có thể sẽ là tôi.”
'Đoán trước tương lai của một người khác là một hành vi đầy kiêu ngạo.'
— Encrid từng nói như thế.
“…Ra vậy.”
Tên kiếm sĩ không nói thêm nữa, lặng lẽ quay lưng.
Một trận náo động nhỏ trước cổng thành.
---o0o---
“Cảm ơn vì tất cả.”
Đến khi họ đứng trước tường thành, Leona khẽ quay người lại nói.
Lúc mọi người tưởng rằng cô ta sẽ cứ thế rời đi.
Encrid thấy gã lính gác quay đầu nhìn qua nhìn lại, giữa bọn họ và phía ngoài cổng.
Trong ánh mắt gã hiện lên vẻ bối rối.
Lý do là gì?
Encrid nghiêng đầu, rồi nhìn ra phía bên kia cổng thành.
Và ngay khoảnh khắc đó, anh hiểu ra.
Nếu bên kia đã phô trương sức mạnh… thì bên này phải đáp lại bằng thứ gì?
Đó chính là “lá bài” mà Leona đã tin tưởng.
Chúng đang ở phía bên ngoài tường thành.
“Matthis, trưởng đội hộ vệ của Thương hội Rockfreed đã tới.”
Chỉ một mình ông ta bước vào trong cổng.
Râu mép cắt tỉa gọn gàng. Bước chân nhẹ bẫng. Vai áo dính bụi đường.
Không có sức mạnh, không thể dựng nên một thương hội trên đại lục này.
Nếu không muốn bị cướp bóc bởi bọn cướp, quái vật, hay lũ ác quỷ, thì… cần phải có lực lượng.
Người đàn ông vừa xuất hiện chính là đại diện cho sức mạnh đó.
Chỉ riêng việc ông ta bước tới, tất cả ánh mắt đã đổ dồn về.
Encrid bỗng cảm thấy kỳ lạ.
Matthis dường như chiếm trọn tầm nhìn của anh.
Không nhìn thấy gì khác.
Chỉ thấy mỗi ông ta, khí chất mạnh đến nghẹt thở.
“Có vẻ như cô đang đi cùng những người khá thú vị.”
Ông ta vừa nói, vừa quỳ một gối xuống trước mặt Leona.
“Đội hộ vệ đã đến, thưa Chủ nhân Thương hội.”
Chỉ đến lúc đó, Encrid mới có thể đưa mắt nhìn ra phía sau Matthis.
Đội hộ vệ của Thương hội Rockfreed.
Hơn ba mươi binh lính có vũ trang,hiện đang tập kết ngay bên ngoài cổng thành.


1 Bình luận