Chương 01 - 100
Chương 55 - Nơi sự kiên trì đi đến hồi kết
2 Bình luận - Độ dài: 2,865 từ - Cập nhật:
Chuyện này thực ra chẳng có gì to tát cả.
Tuần tra thành phố là công việc thường lệ. Bọn họ phải làm nó ba, bốn lần mỗi tháng như cơm bữa. Mà “bọn họ” là ai chứ? Là Vệ binh Biên Giới. Một thành phố nằm dưới quyền trực tiếp của nhà vua, nơi mà rắc rối không bao giờ được dung thứ.
Không phải ngẫu nhiên mà nơi này trở thành điểm giao thương trọng yếu của các thương hội lớn.
Naurillia nằm ở rìa phía đông, giáp ranh Aspen và tiền tuyến, nhưng an ninh thì thuộc hàng đệ nhất.
Với quân số đông đảo đóng tại đây, ban ngày tuần tra, ban đêm gác cổng. Không ngơi nghỉ.
Ở trung tâm thành có một giếng nước, xung quanh là bốn quán trọ. Nơi bốn con đường gặp nhau giữa các quán trọ chính là khu chợ.
Thành phố được xây dựng trên một lòng chảo. Nếu bước ra rìa có thể thấy sườn dốc thoải phía bắc dẫn xuống một dòng sông.
Sông Pen-Hanil.
Nguồn nước nuôi sống phần lớn các thành phố quanh vùng.
Dọc theo dòng sông là cánh đồng, những nông trại nhỏ mọc lên rải rác như vết chích của kim khâu.
Mùa hè vừa rồi sông tràn bờ khiến vỡ đê một đoạn. Giờ thì dân phu đang tất bật vá lại.
Tai nạn xảy ra đa phần là do con người. Đôi khi họ cũng phải tuần tra vùng đồng hoang hoặc dọn dẹp vài con quái, nhưng hôm nay thì đơn giản, tuần tra khu chợ.
“Ta là Jack, còn thằng kia là Bo.”
Tuần tra theo tổ ba người, nên hôm nay có hai người đi cùng hắn.
Encrid, Jack, Bo. Ba người, ba hướng một đường, tiến thẳng đến khu chợ.
“Cái màn sương đó là thuật pháp à? Mẹ kiếp, tí nữa tôi chết ngỏm vì đám Aspen, mà nhờ có anh nên sống sót. Cảm tạ nha!”
Jack vừa nhổ bãi nước bọt xuống đất vừa nói, cây thương bộ binh gác lười biếng trên vai, chẳng ra dáng biết ơn gì sất.
Encrid chỉ gật đầu qua loa.
“Suýt nữa thì mấy đồng Krona tôi tích cóp cũng tiêu tan theo gió.”
Bo cũng buông lời cảm tạ. Gã là lính nhẹ, nhanh nhẹn, và theo lời Mắt to thì cũng không phải hạng xoàng.
Tổ hợp này… nghe quen quen.
Encrid chợt nghĩ, nhưng không tài nào nhớ ra đã nghe ở đâu. Không quan trọng. Cậu không cố gắng nhớ.
Cả ba bước vào khu chợ. Không khí rôm rả. Cậu thì ít nói, còn Jack và Bo thì vốn cùng đội nên trò chuyện không ngớt, lại còn liên tục khen cậu.
“Lính tinh nhuệ cơ đấy? Chắc phải ghê gớm lắm nhỉ. Đấu thử phát không? Tôi muốn xem lính tinh nhuệ ra sao.”
Jack dậm cán thương xuống đất, ánh mắt sáng rực.
“Tốt thôi.”
Encrid chẳng bao giờ từ chối một trận đấu. Đấu với ai cũng có thứ để học.
“Quyết định thế nhé. Mẹ kiếp.”
Jack, như thường lệ, chốt câu bằng một câu chửi.
“Nghe nói vụ trinh sát ở chiến trường vừa rồi cậu thành công lắm. Đội trưởng Andrew cứ khen suốt.”
Bo tiếp tục tán thưởng.
“Chỉ là may mắn thôi.”
“Lại còn khiêm tốn nữa.”
Bo giơ ngón cái lên cười tít.
Không ai ghét được khen. Cậu cũng không ngoại lệ.
Cả bọn cứ thế trò chuyện rôm rả mà tiến về phía chợ. Qua vài căn nhà một tầng, cuối cùng cũng vào đến nơi.
Một bên có người đang ngắt hoa dại, bán từng bó nhỏ. Phía đối diện là quầy đồ da, thuộc màu nâu thẫm.
Từ đầu kia chợ vọng lại tiếng búa đập kim loại, âm thanh của lò rèn.
Dù nằm ngoài rìa, tiếng va chạm kim loại vẫn vang vọng như nhịp tim của khu chợ.
“Bán giá đó thì lỗ chết!”
Một thương nhân gào lên.
“Bánh mì nóng mới ra lò đây!”
Một cậu bé đứng mép đường, rao hàng với giọng lanh lảnh.
Lạch cạch.
Cả tiếng xe ngựa lăn bánh giữa đường cái cũng góp phần tạo nên âm thanh hỗn loạn quen thuộc.
“Táo khô siêu ngon nhức nách đây”
Một người bán trái cây khô vẫy tay.
“Không cần đâu.”
Encrid đáp. Người bán mau chóng quay mặt đi.
Một ngày bình thường. Như mọi ngày.
Sau khi tuần tra xong, có khi lại lôi Jaxon ra đấu vài hiệp. Hoặc rủ Jack uống chút rượu nhẹ.
Thời tiết lạnh dần, cơ thể như muốn cứng đơ. Đi bộ vẫn tốt hơn đứng yên.
“Đi thêm chút nữa chứ?”
“Ừ, đi thôi.”
Jack và Bo sát lại hai bên. Cậu cứ tưởng họ đang lạnh.
Một đứa trẻ rách rưới chạy từ phía trước đến bất ngờ ngã chúi.
Bản năng khiến Encrid đưa tay đỡ.
Một cơn đau cháy bỏng xuyên ngang bụng.
Cậu lập tức định vặn người, nhưng vì lạnh mà phản ứng chậm hẳn. Lưỡi dao đâm sâu, lục phủ ngũ tạng như bị thiêu bằng sắt nung đỏ.
Và trước khi kịp phản ứng, lưỡi dao thứ hai cắm thẳng vào tim.
Cơn đau như phá nát óc cậu.
Miệng định hét, nhưng ai đó đã bịt lại bằng vải dày.
Xung quanh vẫn huyên náo như cũ.
Jack và Bo đứng chắn trước mặt hắn, giấu cậu thân thể đang đổ xuống của Encrid sau lưng họ.
“Uầy, sáng ra đã uống rồi à?”
Jack đùa cợt.
“Phải đấy.”
Bo hùa theo.
…Bọn khốn này.
Encrid không hiểu nổi.
Con dao, vết đâm, tấm vải bịt miệng. Mọi thứ xảy ra quá nhanh.
Đứa trẻ, hay đúng hơn, thứ đội lốt đứa trẻ ngẩng đầu lên.
"Một kẻ si tình thì chẳng bao giờ quên."
Không phải một đứa trẻ.
Bên dưới đống giẻ rách là một sinh vật với đôi tai to quá khổ và ánh mắt lấp lánh như đá quý bị giấu trong bùn đất.
Thứ ấy có một vẻ ngoài kỳ lạ, khó mà phân loại được vào giống loài nào.
Một con mắt mang sắc lục thuần khiết, trong vắt như ngọc lục bảo, còn mắt kia lại mang màu nâu đục, lờ nhờ như vệt dầu loang trong bát nước giếng. Màu xanh rực rỡ ấy vô tình càng khiến bên còn lại trở nên lạc lõng, như một khuyết điểm bị phơi bày giữa ánh sáng.
Dị sắc đồng tử.
Làn da lốm đốm, không đồng màu, như lớp lông của loài mèo hoang chưa trưởng thành, vằn vện như thể mang trong người một lời nguyền truyền kiếp. Những nếp nhăn quanh khóe miệng và hốc mắt khắc sâu, gợi cảm giác như thể hắn từng sống gấp đôi số tuổi của vẻ ngoài.
Từng chi tiết riêng lẻ. Mắt, mũi, làn da…nếu tách ra có thể gọi là đẹp. Nhưng khi ghép lại trên một cơ thể nhỏ thó, chúng chỉ khiến người đối diện cảm thấy bất an.
"Một bán huyết tộc... tiên."
Encrid nhận ra hắn.
Kẻ tấn công cậu không phải kẻ vô danh. Nhưng dù có nhận ra thì cũng chẳng thay đổi được gì.
Miệng bị bịt kín. Máu từ khóe môi cậu nhỏ xuống nền đất loang lổ từng giọt, hòa vào mùi máu cũ chưa kịp khô sau trận chiến.
Hai tay bị giữ chặt, không phải bằng dây thừng, mà bởi hai gọng kìm sống tên là Jack và Bo. Hai kẻ này không để cho cậu cựa quậy, dù chỉ là một nhịp thở.
"Vĩnh biệt."
Giọng nói phát ra từ sinh vật nhỏ bé ấy.
Cách phát âm rõ ràng, ngắt nhịp có chủ đích. Dù có thân hình của một thiếu niên mới lớn, chất giọng kia lại mang theo nét khô khốc, cằn cỗi như cát chảy trong đồng hồ cát—một lão già nhốt mình trong thân thể non nớt.
‘Mình thật sự không đoán nổi chuyện này.’
Một vụ ám sát?
Và thủ phạm lại là kẻ mang danh “si tình”?
Không…còn hơn thế.
Kẻ Si Tình Không Buông Tha.
Không phải chỉ là biệt danh thi vị mà lũ say rượu hay gọi nhau lúc nửa đêm, mà là tên thật sự của một đơn vị đặc nhiệm độc lập do Aspen đích thân chỉ huy. Một nhóm ám sát được truyền miệng như cơn ác mộng dưới ánh trăng mờ.
Chúng nổi danh vì sự đeo bám đến cùng. Và giờ thì, sau khi bụi chiến trường vừa kịp lắng xuống, chúng đã thực sự gửi sát thủ đến.
‘Lũ này điên thật rồi.’
Chỉ để giết một tên lính như mình mà vung ra từng ấy Krona, từng ấy công sức?
Từ góc nhìn của kẻ sắp chết, chuyện đó không những vô lý mà còn lố bịch đến mức cọc cằn.
Encrid cố nghiêng đầu ra sau, mong tạo ra khoảng trống để giằng khỏi bàn tay đang bịt miệng, nhưng kẻ phía sau siết chặt thêm.
Đôi mắt xanh nâu của tên bán huyết tộc híp lại đầy thỏa mãn. Như thể đang chiêm ngưỡng một kiệt tác sắp hoàn tất.
Và rồi, một giọng nói chen vào như lưỡi dao cắt phăng bầu không khí.
"Thả hắn ra. Có vẻ như hắn muốn nói gì đó."
Bán tiên gật đầu ra hiệu. Một lúc sau, tấm vải cũng được nới lỏng.
“Aspen cử ngươi? Jack và Bo là gián điệp?”
Encrid cố nuốt cơn đau đang đốt cháy lồng ngực, gằn học từng chữ.
“Gần như vậy.”
“Đứng sau các ngươi là ai?”
“Chết đến nơi còn muốn biết sao?”
“Nếu chết mà không rõ thì ta sẽ oán hận đấy. Dưới địa ngục có ta ngươi.”
“…Rotten.”
Từ cuối cùng phát ra từ phía sau.
“Rotten?”
Hắn sững lại.
Jack, Bo, Rotten.
Chẳng phải ba cái tên ấy từng xuất hiện trong nhiệm vụ trinh sát trước đây sao?
Trận Ngọc lục bảo.
Jack gãy tay, Bo gãy mũi, Rotten bị rắn cắn.
Tất cả… đều cố tình né nhiệm vụ?
“Khốn thật.”
Encrid bật cười khan, đau đến tê tái.
“Cố chấp thật nhỉ.”
Bán tiên buông lời rồi lặng lẽ biến mất vào con hẻm.
Jack và Bo thả cậu ra như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Còn gã đứng sau – Rotten – hắn không buồn quay lại.
Chết rồi thì mặt mũi còn nghĩa lý gì?
Máu trào ra như suối. Tạng phủ như bị đảo lộn.
Lạnh buốt.
Rùng mình.
Thân thể run lẩy bẩy trong cơn rét không thể chống cự.
“Lũ khốn, nếu định giết thì làm cho xong luôn đi.”
Chết vì mất máu dần dần thế này mới là tệ nhất. Nếu đã thế thì thà một nhát chết luôn còn hơn.
“Á—!”
Một cô hầu gái đi ngang hét lên khi nhìn thấy máu chảy lênh láng trên mặt đất.
Đó là âm thanh cuối cùng Encrid nghe được. Hắn nhắm mắt lại, đón chờ cái chết.
---o0o---
Sáng hôm sau, một tia sáng lóe lên.
Encrid bất ngờ bật dậy.
Rem quấn chăn bên cạnh quay sang hỏi:
“Mơ thấy ác mộng à?”
“Không. Chỉ là muốn bắt đầu buổi sáng thật sung sức thôi.”
“Lạnh chết mẹ.”
Rem lẩm bẩm từ sớm tinh mơ. Dù có đốt lửa to ở sân tập doanh trại, lính gác đêm còn đặt đá nóng vào trong phòng, nhưng chừng đó vẫn không đủ để xua đi cái lạnh thấu xương.
Nếu dư dả Krona, họ đã có thể sắm lông thú hoặc máy sưởi ma pháp từ lâu.
Nhưng lính thường thì làm gì có nhiều Krona đến thế.
Thực ra họ đâu cần đến máy sưởi ma pháp. Da của thú ma tỏa nhiệt cũng đủ rồi.
Vấn đề là, nó đắt đến không tưởng.
Nói cho cùng, tất cả chỉ là chuyện mơ mộng cho vui.
“Krais, không lạnh à?”
Rem hỏi Krais mà chẳng vì lý do gì. Dù sao thì Mắt to là người duy nhất trong đội có Krona dư dả.
“Sao không sắm máy sưởi ma pháp đi?”
“Lính mà dùng đồ dành cho quý tộc á? Mơ đẹp nhỉ. Sao không đi làm quý tộc luôn từ mai đi?”
“Hả? Muốn được đấm cho một trận bằng sống rìu không?”
“Giải quyết gì cũng bằng bạo lực là thói xấu đấy, đội trưởng!”
Cuối câu chuyện, Mắt to quay sang Encrid.
“Đừng ăn hiếp cậu ấy quá.”
Ánh mắt Encrid, người từ lâu đã là kẻ dập tắt mọi trò ăn hiếp trong đội, giờ chuyển sang nhìn một binh sĩ to con đang ngồi dậy.
Tên anh ta là Audin Plumray.
Vì lý do nào đó, gã binh sĩ lực lưỡng ấy lại bị điều về cái đội rách nát này.
Hôm nay lạnh hơn mọi ngày.
Jaxon thì nghỉ phép, còn Rem, Mắt to và Ragna thì chẳng có ý định rời khỏi chăn.
Dù đã trùm kín mền, họ vẫn run lên vì rét.
“Nếu cậu dậy rồi, đội trưởng, đi lấy mấy cục đá nóng giúp cái.”
Mấy cục đá được hơ lửa suốt đêm cũng giúp được phần nào.
“Ừ, để tôi.”
Dù nói vậy, Encrid vẫn nằm yên.
Người đứng dậy thay lại là Audin. Vừa bước ra, anh ta vừa nói:
“Người anh em, nằm im vì lạnh chỉ khiến thân thể cứng đờ thêm thôi. Vận động sẽ sinh nhiệt, sẽ giúp vượt qua cái rét. Nào, thử xem.”
“Biến đi trước khi ta lột da ngươi rồi sưởi ấm bằng máu.”
“Nói thế là không hay đâu, người anh em. Nghe khó lọt tai lắm.”
“Khó nghe à? Vậy thì tốt. Ta nói ra là vì thế mà.”
“Người anh em, anh có muốn lên thiên đường không?”
…Thật kiên định.
Encrid, người bình thường đã chặn ngay mấy lời này từ lâu, lần này chỉ im lặng nhìn Audin rồi lên tiếng:
“Anh từng nói có phương pháp luyện tập giữ nhiệt đúng không? Dạy ta đi.”
Audin lúc đó vẫn đang nhìn Rem, quay đầu lại.
“Ý ngài là bài tập tay không à?”
Audin cũng đâu miễn nhiễm với lạnh, nhưng rõ ràng chịu rét giỏi hơn hẳn bọn họ.
Trước đây, anh ta từng nói đến cách luyện để thân thể không bị cứng đờ khi lạnh.
Không hiểu sao, lúc này Encrid lại nhớ đến nó.
Có vẻ hữu ích.
Vì không thể cứ nhảy tại chỗ để giữ ấm mãi được.
Học một phương pháp giữ cho thân thể mềm dẻo cũng không phải ý tồi.
Bồng bột mà hợp lý.
Encrid lúc nào cũng sẵn sàng học hỏi.
“Ừ. Cái đó đấy.”
“Dạy cũng không khó. Ngài rảnh bây giờ chứ?”
“Giờ thì được.”
“Chừng một hai ngày là nắm được căn bản thôi. Không khó đâu.”
Audin mỉm cười. Có vẻ vui vì Encrid chịu học.
Thấy Encrid chuẩn bị luyện luôn, Rem làu bàu từ trong chăn:
“Không, đội trưởng, lấy đá trước đã. Lạnh lắm.”
À, suýt quên.
Encrid quay lại lấy đá.
Còn hai tiếng nữa mới đến ca trực.
Vẫn dư thời gian ăn sáng và tập luyện.
Cậu làm đúng như thế.
Phương pháp luyện tay không rất cực, nhưng hiệu quả rõ rệt.
Sau đó, cậu quay lại trực.
“Sao lại phải trực với bọn các ngươi vậy ?”
Chắc ai đó giật dây rồi.
“Vinh hạnh đấy. Được trực cùng ‘Kẻ phá giải thuật pháp’ cơ mà.”
Jack trả lời. Encrid gật đầu.
Vào đến chợ, sau khi chuẩn bị sẵn sàng, ánh mắt Encrid lập tức chĩa về phía bán tiên trước khi nó kịp tiến lại.
Jack và Bo định giữ tay cậu, nhưng Encrid đã tung đấm sang hai bên.
Bốp! Uỵch!
Jack trúng đòn vào hàm. Bo phản ứng rất nhanh, lập tức lách người tránh né.
Gã có tốc độ. Lùi một bước là tay đã đặt lên chuôi kiếm bên hông.
Bán tiên vẫn còn ở xa. Nghĩa là phải xử lý Bo trước.
Encrid cũng nắm lấy chuôi kiếm dài của mình.
Cậu rút kiếm, quét ngang.
Tâm trí tập trung tối đa, biến sự liều lĩnh thành vũ khí.
Cùng lúc đó…
“Vút!”
Một âm thanh lạ lao tới. Cậu định né, nhưng tốc độ thứ ấy vượt xa phản xạ thông thường.
“Phập!”
Encrid nghẹt thở trong giây lát. Nhìn xuống, hắn thấy mũi dao cắm sát tim.
Một con dao ném – không chuôi, không trang trí, chỉ có lưỡi sắc hai đầu.
Loại dao này cực khó sử dụng.
“Kẻ tình si chẳng bao giờ quên con mồi.”
Bán tiên, từ lúc nào đã áp sát, thì thầm rồi lướt qua bên cạnh.
‘Ta đã chuẩn bị rồi mà.’
Chỉ là… cậu không ngờ lại bị đánh từ khoảng cách xa. Dù có biết, e rằng cũng khó mà đỡ được cú ném ấy.
Encrid thầm nhủ phải chuẩn bị kỹ hơn, và rồi khép mắt lại.
Và thế là… ngày thứ ba bắt đầu.


2 Bình luận