Vĩnh Thoái Hiệp Sĩ
Lee hyunmin, Ga Nara Leean
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 01 - 100

Chương 54 - Con Rùa và gã Đồ tể biên cương (3)

2 Bình luận - Độ dài: 2,767 từ - Cập nhật:

“Mục đích. Lý tưởng. Hay chí ít là một cái cớ để sống... liệu có không?”

Beep.

Một con diều hâu lượn vòng trên đồng xanh rồi lướt qua đỉnh đầu họ, để lại tiếng kêu sắc lạnh vọng lại giữa không gian tĩnh lặng.

Đó là một ngày đông không lạnh mấy. Đứng bên hàng rào gỗ xiêu vẹo trong doanh trại, Encrid đáp lại lời mời kia bằng một câu hỏi ngược.

Torres do dự. Anh trầm ngâm rồi mở lời bằng giọng trầm thấp như tiếng kinh nguyện buổi tối vang lên trong giáo đường. Chất giọng đó vừa vững chắc, vừa đượm vẻ chân thành.

“Cái hệ thống phân cấp lính tráng này là một đống rác rưởi. Nhưng nó lại có một chuẩn mực rất rõ. Thế nào là một binh sĩ tinh nhuệ.”

Anh nắm lấy tay Encrid. Người kia không chống cự.

Torres lật ngửa bàn tay cậu, chỉ vào lớp chai cứng thô ráp nơi lòng bàn tay—vết tích của những ngày dài đêm trắng miệt mài với thanh kiếm.

“Thấy không? Ai cũng có thể khổ luyện đến thế này. Nhưng có được thiên phú để đi xa hơn thì... cực kỳ hiếm.”

Cậu lắc đầu chậm rãi, lời nói trĩu nặng sự trải nghiệm. Encrid hiểu. Chính cậu là người từng bò lết không ngừng để bù lại thứ mình thiếu.

Thiên phú.

“Còn Đội Vệ binh Biên Giới? Là nơi tập hợp những kẻ vừa có tài vừa đổ mồ hôi đến tận giới hạn. Một đội quân được rèn để trở thành cỗ máy giết người hoàn hảo.”

Torres khẽ mỉm cười.

“Muốn tiến bộ? Vào đội của tôi đi. Chúng tôi sẽ lấp đầy khoảng trống trong cậu.”

Một lời đề nghị thẳng thắn. Không phải câu trả lời cho mục đích, mà là lời hứa sẽ bù đắp cho những thiếu hụt.

Encrid nhìn thấy nơi hắn ánh lên khát vọng mãnh liệt và niềm tin sắt đá. Rồi cậu lắc đầu.

“Xin lỗi.”

Cậu từ chối.

Đó lẽ ra là cơ hội vàng, một bậc thang dẫn đến giấc mơ mà cậu vẫn luôn giữ chặt trong tim, dù đã bao lần tưởng như nó bị xé nát bởi thực tại.

Nhưng cậu không thể bước lên bậc thang ấy.

Đội Vẹ binh Biên Giới, dù là lực lượng tinh nhuệ nhất nơi biên ải cũng chỉ là điểm kết thúc của hành trình rèn giũa con người tới giới hạn.

Và với Encrid, dừng lại ở giới hạn là điều không thể chấp nhận được.

Torres đã nói: họ là những kẻ đã chạm tới ngưỡng cuối cùng của con người.

Nhưng Encrid muốn hơn thế.

Dù biết rõ bản thân còn chưa đến được đỉnh dốc, nhưng nếu ngay từ đầu đã tính chuyện dừng lại thì làm sao còn gọi là ước mơ?

“Cậu cũng biết tính cách bọn tôi rồi đấy.”

Đơn vị của anh, một đội lính rèn ra kẻ giết người trong thời gian ngắn nhất, không nửa vời, không nhân nhượng.

Cách huấn luyện của họ không phải con đường dành cho kẻ muốn làm hiệp sĩ.

“Trong số từng ấy người vào Đội Vệ binh Biên giới... có ai trở thành hiệp sĩ không?”

Không.

Họ chỉ học được cách giết người nhanh và hiệu quả nhất.

Chẳng ai gọi đó là con đường để trở thành hộ vệ của nhà vua cả.

“Anh ngốc thật.”

Torres buông lời, nhưng ánh mắt dịu lại. Encrid chỉ cười nhạt.

“Nghe nhiều rồi.”

“Ha... chưa từng bị đàn ông từ chối thế này bao giờ. Nói lý do được chứ?”

Anh ta hỏi, ánh mắt nghiêng về phía giễu cợt. Nhưng Encrid im lặng. Nói ra có lẽ lại bị cười chê, như bao lần trước.

...Không. Có một người không cười.

‘Krang đã nghiêm túc.’

Còn lại chỉ toàn là chế nhạo. Đặc biệt là Rem, hắn chỉ chờ có dịp để bơm đểu Encrid.

Thậm chí có những huấn luyện viên nhìn cậu như thể đang quan sát một thằng điên.

“Vì tôi muốn đi xa hơn Đội Vệ binh Biên Giới.”

Cậu nói một cách thẳng thắn.

“Xa hơn?”

“Đến chiếc Áo Choàng Đỏ.”

Không nhất thiết phải là Áo Choàng Đỏ, nhưng nó là biểu tượng dễ hiểu nhất cho khát vọng kia.

Naurillia chỉ có một đoàn Hiệp sĩ.

Họ là Hộ Vệ Hoàng Gia, khoác trên mình chiếc áo choàng đỏ như máu, mang huy hiệu của vương quốc, ba thanh kiếm giao nhau và sư tử thái dương, biểu tượng tối cao của vương quyền.

“Cậu muốn làm hiệp sĩ...”

Torres hiểu. Và anh sững người.

“…Nhiều quá rồi đó.”

Anh từng đánh giá rất cao Encrid.

Nhưng để vào Đội Biên Phòng còn suýt soát, huống chi là Áo Choàng Đỏ?

Nhìn mấy tên lính côn đồ ở doanh trại kia thì càng không có cửa.

Thứ vũ khí có thể quay ngược lại làm hại chủ nhân thì nên bị vứt bỏ. Đám đó chính là kiểu như vậy.

“Cậu nghiêm túc thật sao?”

“Hoàn toàn.”

Torres gật đầu. Không muốn dập tắt giấc mơ của người khác. Nhưng…

“Cậu sẽ hối hận đấy.”

“Cũng có thể.”

Encrid đáp, bình thản như thể đã tính đến điều đó từ lâu.

Torres quay đi, không chào, nhưng bờ vai anh nhẹ hơn trước.

Encrid nhìn theo bóng anh ta một lúc, rồi xoay người trở lại doanh trại.

Cậu nhớ lại một lần nói chuyện với Ragna.

“Anh đang nói đến Hiệp sĩ Áo choàng đỏ hả? Muốn biết cách họ di chuyển như thế à?”

Lần đầu nhìn thấy họ, Encrid đã chết lặng.

Hiệp sĩ là gì?

Tại sao họ lại có thể di chuyển như thế?

Sự tò mò của cậu lớn dần mỗi ngày.

“Vẫn hơi sớm để biết điều đó.” Ragna nói, rồi tiếp lời như thể đọc được suy nghĩ của cậu.

“Hiệp sĩ không chỉ dùng thể lực. Trong cơ thể họ ẩn chứa một loại sức mạnh đặc biệt. Nhưng biết trước chỉ khiến anh rối thêm thôi.”

“Vậy chỉ cần chỉ điểm cho tôi thôi. Tôi chỉ muốn biết mình có đang đi sai hướng không.”

Câu hỏi đó không dễ trả lời.

Nhưng càng tiến bộ, Encrid càng nhận ra, đồng đội của mình không phải hạng tầm thường.

Trong số đó, Ragna là người truyền cho cậu những kỹ thuật kiếm cơ bản. Và cậu nhận ra một điều.

Nếu có ai trong đội giống hiệp sĩ nhất, thì đó chính là Ragna.

“Kỹ thuật cơ bản là biểu hiện thuần túy nhất của kỹ năng. Muốn tiến xa, đừng bám lấy lối đánh của lính đánh thuê mà nên trau chuốt nền tảng.”

Sao gọi là đường tắt?

Sao lại gọi là cách đánh không chính quy?

Nếu chỉ muốn đánh thắng thì kiếm thuật lính đánh thuê của Valen tốt hơn nhiều.

“Muốn đi xa thì phải đi đúng đường. Đó là câu trả lời của tôi.”

Encrid gật đầu. Câu trả lời quá rõ ràng.

Vượt qua mọi thử thách, bước đi trên con đường chính đạo.

Đó là con đường cậu phải chọn.

“Grừ...”

Vừa bước vào doanh trại, cậu lập tức nghe thấy tiếng gầm trầm đục. Lều trại đã trở thành một mớ hỗn độn.

Giường bị đẩy sang một bên, bàn ghế thì lật tung. Ở giữa, Mắt to đang ôm mặt đầy vết cào, trông như sắp khóc đến nơi.

“Cái gì xảy ra với mặt cậu vậy?”

“Nó nhanh thật đấy…”

“Thịt báo không ngon lắm, nhưng vẫn là thịt.”

Phía sau Mắt to, Ragna và Rem ném từng câu hờ hững như đang nói về bữa trưa.

Ở giữa họ là một con báo đen. Một con báo non, mắt xanh biếc, hệt như con mà họ từng chiến đấu cùng.

Nó đã biến mất không một lời từ biệt. Encrid từng nghĩ sẽ không bao giờ được gặp lại nó nữa.

Ấy vậy mà bằng cách nào đó, con báo ấy lại xuất hiện ở đây.

Nó gầm gừ, lông dựng đứng, ném ánh mắt cảnh giác về phía Ragna và Rem. Nhưng khi thấy Encrid bước vào, nó quay người, bật mạnh lên và nhảy thẳng vào lòng cậu như thể gặp lại chủ nhân sau bao ngày xa cách.

Rem gãi đầu bằng ngón cái, tay còn lại vẫn cầm rìu, nhướng mày hỏi:

“Chút nữa là cái rìu này bổ trúng cổ nó rồi. Đó là thú cưng của đội trưởng à?”

“Ờm... chắc là vậy.”

Ragna, kẻ thường trầm mặc và nghiêm túc thái quá mỗi khi bàn về hiệp sĩ, giờ lại quay về vẻ lười biếng thường thấy. Cậu ta tra kiếm vào vỏ rồi ngả người nằm lên chiếc giường bị đẩy xéo sang một bên. Nhìn thấy vậy, Rem cũng thở phào, hạ rìu xuống.

“Của anh thật à, Đội trưởng? Nhìn dữ dằn ra phết.”

Mắt to hỏi, mắt vẫn chằm chằm nhìn con báo đen như sợ nó bất ngờ lao tới.

“Cậu bị cào à?”

“Tôi chỉ... thử vuốt đầu nó thôi mà.”

Mắt to vừa ấn tay lên vết xước trên mặt vừa làu bàu. Rem thì đứng bên cười như thể chứng kiến chuyện hài nhất đời.

“Hắn thử xem nó là đực hay cái, thế là bị cắn.”

“Khẹccccc!”

Con báo dường như hiểu rõ câu chuyện, ngẩng đầu lên nhe răng gầm nhẹ. Mắt to giật bắn người bật lùi lại, nhưng trượt phải cái bình da ai vứt đó. Bộp! Mông tiếp đất, mặt nhăn nhó vì đau, còn Rem thì cười nghiêng ngả.

“Cậu ổn chứ? Mặt có sao không đấy?”

Encrid cười hỏi, liếc nhìn gương mặt đang được Mắt to tự xưng là “quốc bảo nhan sắc của Vương quốc Naurillia.”

“Ổn... ổn. Nhưng cần phép chữa lành cấp cao hoặc thuốc đặc trị để khỏi để lại sẹo quá!”

Phép chữa lành chỉ vì vài vết cào? Đúng là kiểu nói của người chẳng lo thiếu Krona.

“Ừ, được.”

Encrid đáp qua loa rồi nhìn xuống con báo đen trong lòng.

Con thú từng gầm gừ với cả doanh trại giờ lại nằm im thin thít, ngẩng đầu nhìn cậu đầy tin cậy. Nó không hề nhỏ, cũng chẳng nhẹ, nhưng khi nằm trong tay cậu lại có cảm giác như một con mèo con mỏng manh.

“Đến chơi à?”

Cậu hỏi. Nó khẽ nhắm mắt, phát ra tiếng grừ nhẹ rồi dụi đầu vào ngực cậu như một đứa trẻ làm nũng.

Bộ lông mềm mại, mượt mà như tơ lụa ấy khiến Encrid khẽ mỉm cười.

Rem nhìn cảnh đó, hất cằm hỏi:

“Cậu định nuôi nó à? Có nó bầu bạn thì đỡ chán lắm đấy.”

Thật bất ngờ, Rem lại là người khá bao dung với động vật. Ragna và Jaxon thì chẳng mấy hứng thú. Audin, người vừa trở về sau phiên gác cũng thế. Chỉ còn Mắt to và Krais vẫn tò mò không rời mắt.

“Là giống cái.”

“Hả?”

“Nếu là đực, tôi nghĩ vết thương trên mặt tôi không chỉ dừng lại ở mức này đâu.”

Mắt to khoanh tay, mặt đầy tự hào như vừa thoát chết trong gang tấc. Nếu thật thì cũng đáng nể đấy.

“Ừm... chắc vậy.”

Encrid gật gù rồi bắt đầu dọn dẹp. Rem dựng lại chiếc bàn bị lật, ngồi lên rồi quay sang hỏi:

“Giờ cậu là lính cấp cao rồi. Ai cũng nhắm đến cậu. Cảm giác thế nào? Đội Vệ binh Biên Giới cũng không tệ đâu.”

Đôi lúc Encrid thực sự muốn đào sâu vào cái đầu đầy mưu mẹo của Rem. Cứ tưởng là tên thích đùa, nhưng hắn luôn nói đúng trọng tâm vào lúc không ngờ nhất.

“Không đi.”

Encrid trả lời dứt khoát. Cậu không muốn để chuyện này kéo dài thành chủ đề bàn tán.

“Tại sao?”

Là Jaxon hỏi. Giọng ngắn gọn, khô khốc. Sau đó như sực nhớ, hắn thêm một tiếng:

“...Thưa đội trưởng.”

“Không có lý do đặc biệt.”

Có cần phải giải thích chi tiết không? Cậu định để chuyện kết thúc tại đó, nhưng Rem lại chen vào:

“Cậu nói nghiêm túc à? Hệ thống phân cấp thì ngu thật, nhưng từ cấp cao trở đi cũng có chuẩn mực đấy. Từ chối một đơn vị trực thuộc hoàng gia thì hơi bị liều.”

“Hẳn là có lý do gì đấy.”

Ragna đột ngột xen vào, có lẽ do nhớ đến cuộc nói chuyện trước đó. Nhưng câu nói ấy lại khiến bầu không khí trở nên tệ hơn.

“...Khốn thật, hắn làm như mình hiểu biết lắm ấy. Nhưng hắn biết thật chứ?”

“Tại sao?”

Lần này Jaxon không buồn nói “Thưa đội trưởng.” Ánh nhìn cậu ta đầy thách thức, như muốn nói “Cậu tưởng mình là ai?”

“Lạy chúa, xin ban ánh sáng cho kẻ mù quáng.”

Audin, gã cuồng tín lại đổ thêm dầu vào lửa. Và thế là nhiệt độ trong phòng tăng lên đáng kể.

Encrid biết kiểu tình huống này quá rõ.

Nếu cứ để mặc, mấy gã này sẽ xông vào đập nhau như thú hoang. Cái doanh trại này giải quyết mọi mâu thuẫn bằng nắm đấm.

“Đội Vệ binh Biên Giới là nơi để con người đạt đến giới hạn. Là điểm cuối cùng của năng lực thuần túy.”

“Thì sao? Có gì sai?”

Hiểu ra điều đó vốn đã là một bước tiến vượt bậc.

Trong cuộc nói chuyện trước, Ragna từng bảo:

“Nếu là thiên tài thì việc nội hóa kỹ thuật cơ bản sẽ diễn ra tự nhiên. Họ không cần học nhiều. Nó sẽ ‘tự’ xảy ra.”

Hiệp sĩ là một trò chơi của thiên tài.

Trong số những người giỏi, họ chọn ra kẻ xuất chúng nhất.

Chỉ người như vậy mới được khoác lên mình chiếc áo choàng đỏ.

Vậy, những kẻ như Encrid thì sao? Không được phép mơ ư?

Dù ước mơ có bị xé vụn, bị nhạo báng, bị dẫm nát...

Chỉ cần không vứt bỏ nó, thì nó vẫn sống.

“Có đấy. Vì tôi muốn đi xa hơn.”

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cậu.

Encrid cất giọng đều đều, không chút cao trào. Cứ như đang nói chuyện bữa sáng ngày mai sẽ có món hầm thịt cừu.

“Tôi sẽ trở thành... một hiệp sĩ.”

Ngày xưa, câu nói đó là ngòi nổ cho tiếng cười.

Ước mơ ấy từng bị xem là trò hề.

Nhưng hôm nay thì khác.

“Chướng ngại nhiều lắm đấy. Nhưng nếu muốn thì cứ đi đi.”

Rem là người lên tiếng trước, giọng không còn đùa cợt.

Ragna ánh lên tia nhìn khác lạ, hiếm hoi nhưng có thật.

Jaxon chỉ nói “Vậy à.”

Mắt to thì há hốc miệng: “Wow…”

Audin chắp tay cầu nguyện:

“Dù hy vọng có mơ hồ và xa vời, xin hãy ban ơn cho những ai chưa từng từ bỏ…”

Encrid không cần cảm động.

Dù họ có cười nhạo cậu thì cậu vẫn sẽ tiến bước.

Vì hơn cả sự chế giễu, điều cậu trân trọng nhất... là ước mơ.

Lính cấp cao?

Chỉ mới là bước khởi đầu.

Muốn trở thành hiệp sĩ, cậu phải rèn giũa kỹ năng, xây dựng tên tuổi, bước từng bước về phía ánh sáng.

Grừ...

Con báo đen dụi đầu vào má Encrid, khẽ rên lên như cổ vũ.

“Cô thông minh thật.”

Rem bật cười. Cậu chẳng để tâm, nhưng trái tim Encrid thấy lạ lẫm.

Đây là lần đầu tiên... giấc mơ của cậu không bị chê cười.

‘Gần đây lắm điều mới mẻ thật.’

Dù người đời nói gì... hiện tại này, đối với cậu, nó thật đáng quý.

---o0o---

Hai ngày sau, Encrid vẫn luyện tập như thường lệ.

Ngày thứ ba, cậu được giao nhiệm vụ tuần tra khu chợ.

Phập.

Một con dao găm găm thẳng vào bụng cậu. Máu trào ra như dòng suối đỏ. Cơn đau rát lan khắp bụng dưới như có lưỡi thép nung đỏ đang xoắn lấy ruột gan.

“Khốn kiếp…”

Encrid bật cười giữa làn máu, âm thanh lẫn tiếng nghẹn. Một đòn đánh lén. Không một dấu hiệu báo trước.

Tiếng thét.

Một cô hầu gái đang đi qua hét lên.

Giữa khu chợ hỗn loạn, Encrid gục xuống. Máu nhuộm ướt lớp áo giáp.

Tiếng thét ấy... là thứ cuối cùng cậu nghe được trước khi bóng tối nuốt chửng.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

AUTHOR
Tfnc
Xem thêm