Vĩnh Thoái Hiệp Sĩ
Lee hyunmin, Ga Nara Leean
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 01 - 100

Chương 48 - Chỉ cần phía trước con đường không phải là kết thúc, dù có phải bò lết, ta cũng sẽ đi đến cùng

1 Bình luận - Độ dài: 2,973 từ - Cập nhật:

Trans: Chap này sẽ giải thích rõ những gì Encrid và đám vượn nghĩ gì trong đầu ở chương 25 manhwa

---o0o---

Lần đầu tiên, một lực lượng khủng khiếp đến mức ấy được tung ra trong một cuộc giao tranh nhỏ lẻ.

Khi bên địch còn đang bận chuẩn bị ma pháp, thì bên này... con át chủ bài lại là một Hầu tước của Hiệp sĩ.

Và rồi, hắn ta bước ra chiến trường.

Cái cảm giác mà hắn ta mang lại... không khác gì một cơn ác mộng sống.

Một cơn ác mộng mang hình hài của một người trẻ tuổi, mặc áo choàng đỏ, cầm kiếm — và chém.

Giữa trận mưa tên loạn xạ, vị Hầu tước ấy lao đi trong tư thế cúi thấp.

Không ai kịp nhìn rõ đường kiếm, chỉ thấy một vệt bạc lướt qua không trung, và ngay khoảnh khắc ấy, đầu của ba binh lính chắn trước mặt đã lìa khỏi cổ.

“Vút!”

Hắn ta thu lại thanh kiếm rồi dốc toàn lực vung từ trên cao bổ xuống.

Cú chém như tia sét đen bổ thẳng vào đầu tên lính đang cầm thương.

Rắc!

Không phải là một đường cắt — đó là một cú giáng.

Một cú giáng nặng đến mức đầu kẻ địch như bị nứt toác ra bởi búa tạ.

Thanh kiếm không dừng lại mà xoay vù vù như cánh bướm giữa gió lốc.

Tiếng vù vù ấy, thoạt tiên như tiếng cánh bướm bay...

nhưng chỉ trong nháy mắt, nó hóa thành khúc nhạc ai oán cho kẻ địch.

Đường kiếm lướt qua từng khe hở trong hàng phòng thủ, và bất cứ nơi nào nó vẫy qua, hơi thở kẻ địch liền tắt ngấm.

Rồi hai tên lính vác khiên gỗ lớn chắn ngay phía trước.

Chúng co mình lại sau lớp gỗ dày, cố ngăn cản đường kiếm.

Thanh kiếm vung tới, va vào tấm khiên. Một tiếng “Bịch” nặng trịch vang lên — mặt khiên lõm sâu như bị búa tạ nện trúng.

“Siết lại! Bao vây nó!”

Một tên lính gào lên. Mồ hôi vã ra, nhưng vẫn cố cắn răng giữ vững vị trí.

Tiếc là không phải cứ cố gắng thì sẽ thoát khỏi bàn tay tử thần.

Chủ nhân chiếc áo choàng đỏ hai tay nắm kiếm, xoay người vung ngang.

Bang! Rầm!

Lưỡi kiếm nện vào tấm khiên như đập vào vách đá.

Dù lớp viền sắt không bị cắt, nhưng lực va chạm mạnh đến mức tay tên lính cầm khiên vặn ngược ra sau.

“Áaaagh!”

Tiếng hét xé họng. Xương cổ tay hắn gãy đôi, đầu xương đâm xuyên qua da thịt.

Tấm khiên rơi phịch xuống đất. Và tiếp theo đó, một đường kiếm lặng lẽ lướt ngang qua thân thể.

Cơ thể hắn bị cắt đôi, ruột gan đổ xuống nền đất, máu bắn tung tóe như lũ lụt.

Sự sợ hãi bắt đầu lộ rõ trong mắt những kẻ xung quanh.

“Khốn khiếp…”

Một tên lính của Công quốc Aspen rít qua kẽ răng, giọng run lẩy bẩy.

Không rõ tên kia có nghe được hay không, chỉ thấy mũi hắn khẽ giật nhẹ, rồi ngay sau đó — hắn lao đi.

Và điều khiến người ta lạnh gáy hơn cả kỹ năng kiếm thuật của hắn… chính là tốc độ.

Chỉ cần nhún chân một cái, hắn đã biến mất khỏi vị trí, rồi lại xuất hiện sau lưng một tên lính, cứa cổ, đâm xuyên ngực.

Dù có cố dựng khiên chắn hay mặc giáp dày, tất cả đều vô nghĩa.

“BẮN ĐI!”

Một tên chỉ huy hét lên.

Lần này thì là quyết định đúng. Ba mươi lính nỏ từ một góc mai phục cùng lúc khai hỏa.

Trong khoảng cách gần thế này, dù là quái vật cũng không thể tránh hết được.

Ít nhất, tên chỉ huy nghĩ vậy.

…Rồi hắn chết lặng.

Bang-p!

Trước khi loạt nỏ bắn trúng, tên áo choàng đỏ đã nhún chân một lần nữa — và bay vút lên trời.

Tất cả mũi tên chỉ xuyên qua không khí.

Và điều gì bay lên... thì sẽ phải rơi xuống.

Hắn hạ cánh như một bóng quỷ, ngay trước mặt tên chỉ huy của Công quốc Aspen.

Chính giữa trung tâm doanh trại địch.

“…Chặn nó lại!”

Tiếng hét thất thanh của vị chỉ huy nghe như lời khẩn cầu tuyệt vọng.

Giá như đơn vị Tro Khuyển còn ở đây…

Nhưng bọn họ đã rút lui từ lâu, do thất bại, do thương tích của Mitch Hurrier, và hàng tá lý do hỗn độn khác.

“Hoo…”

Hắn thở ra một hơi. Rồi lại vung kiếm.

Từ trên xuống dưới. Từ dưới lên trên.

Vút!

Lưỡi kiếm bẻ cong như roi sắt, quất vào người cận vệ của chỉ huy.

Rắc! Véo!

Giáp da bị rạch đôi như tờ giấy. Cái mũ sắt vỡ toang, thân hình gã cận vệ bị quăng đi như cái quần rách.

Rầm!

Một đòn duy nhất. Hắn lăn lông lốc dưới đất, máu mũi xối xả. Nhìn ngoài thì còn nguyên vẹn, nhưng hộp sọ bên trong đã nát như cháo.

Ngay sau đó, lưỡi kiếm đâm xuyên cổ chỉ huy.

Phập.

Rồi... tất cả kết thúc.

Một mình hắn giữa doanh trại địch giết chết chỉ huy đối phương.

Và rồi quay lưng bước đi, như thể chẳng có gì là lạ.

Trên đường trở về, hắn đá bay một tên lính, bật nhảy, lao đi trên mặt đất như một mũi tên đỏ máu.

Từ xa nhìn lại, chẳng khác gì có ai đó dùng mực đỏ vạch một đường thẳng qua giữa chiến trường.

---o0o---

Encrid và những người đi cùng đã dõi theo toàn bộ trận đấu.

Rem nhìn kẻ mặc áo choàng đỏ ấy, lòng thầm thán phục.

'Hắn ta biết cách chiến đấu.'

Biết cách gây hỗn loạn trong doanh trại địch.

Không phải chỉ chém giết, mà còn biết gieo rắc nỗi sợ.

Cách hắn thoát khỏi cuộc mai phục của lính nỏ khiến Rem đặc biệt chú ý.

'Nếu là mình, mình sẽ nhảy vào đám lính nỏ ngay từ đầu.'

Hắn ta không làm vậy.

Thay vào đó, hắn ta đợi đến lúc họ hành động rồi mới tung ra cú nhảy quyết định.

Hệt như một con hổ. Không — một con hổ mọc cánh.

Ragna lặng lẽ đánh giá năng lực của đối thủ.

Kẻ kia... đã đi trước hắn cả một đoạn đường.

'Trình độ đó…'

Chạm tới ngưỡng ấy, chẳng cần đi đường tắt, cũng chẳng cần đày đọa thân xác trong những bài huấn luyện như tra tấn.

Trong khi Rem còn đang theo dõi cách đối phương sắp xếp nước đi thì Ragna đã sớm nắm bắt trình độ của tên kia.

“Kiếm thuật sắc thật.”

Phong cách trung dung, dựa trên tốc độ và những đường kiếm nhanh như chớp. Nếu chỉ nhìn sơ qua thì ai cũng sẽ tưởng gã đang dùng một bộ kiếm pháp thông thường. Nhưng tất cả chỉ là lớp vỏ bọc tinh vi.

Tốc kiếm và Trọng kiếm.

Hắn pha trộn hai phong cách lại với nhau. Và không phải kiểu pha trộn vô tội vạ—có bàn tay người thầy giỏi uốn nắn rõ ràng.

Thường thì kiểu trộn hai trường phái như vậy chỉ tạo ra một mớ hổ lốn, căn cơ lệch lạc và mất cân đối. Nhưng tên Hầu tước khoác áo choàng đỏ kia lại không hề có lấy một khe hở nào thuộc dạng đó.

“Ừ thì…cũng là Hầu tước mà.”

Đánh giá xong trình độ, Ragna bỗng tụt hết hứng thú. Con đường đích đến, cả lộ trình đều đã sáng rõ. Nhìn người đi trước không hề khơi dậy chút ganh đua nào trong hắn. Chỉ đơn giản là, hắn sẽ đi tiếp. Đi cho hết.

Còn mấy bài huấn luyện, mấy bài tập khô khốc đều chỉ là những chặng lặp vô vị và nhức đầu. Một dạng tra tấn nhàm chán chỉ những kẻ có quá nhiều thiên phú mới hiểu.

Cùng lúc đó, Jaxon cũng đã đo được thực lực của đối thủ, rồi bắt đầu lặng lẽ tìm kiếm những lỗ hổng trong chiêu thức.

'Ít nhất... năm lần.'

Là số cơ hội phe địch có thể hạ được tên áo choàng đỏ.

Thua không phải vì yếu, mà vì chỉ huy ngu như lợn.

Nếu là Jaxon, hắn đã kết thúc trận này từ trước khi nó bắt đầu.

Một thành viên khác thuộc giáo hội gật đầu hài lòng.

“Một người anh em tinh thông nghệ thuật dẫn lối Tử thần trở về bên Chúa..”

Lời khen kiểu tôn giáo đó, nghe thì kỳ quặc nhưng ý nghĩa rất rõ ràng — hắn ta quá giỏi.

“Không cần rút lui đâu.”

Mắt to thì chỉ còn biết lè lưỡi lắc đầu.

Một người duy nhất khuấy đảo cả chiến trường. Cứ như thể chiến thắng đã định sẵn từ đầu.

Và Encrid…

'Đây… mới là một hiệp sĩ.'

Ngực cậu như muốn nổ tung, toàn thân run rẩy. Da nổi gai ốc, bụng dưới thì như có lửa cháy.

Ánh mắt cậu không rời khỏi người Hầu tước ấy, dù chỉ một khoảnh khắc.

Trong thời đại này, trên lục địa này... những người như thế — những Hầu tước của Hiệp sĩ, những kỵ sĩ non trẻ — chính là lực lượng nòng cốt của các đoàn hiệp sĩ.

Họ chỉ kém một bước so với những hiệp sĩ có thể xoay chuyển cục diện chiến tranh chỉ bằng một thanh kiếm.

Một cỗ máy giết chóc đã càn quét khắp chiến trường, kết liễu cả vị chỉ huy địch rồi thản nhiên quay về.

“Làm sao mà hắn làm được chuyện đó?”

Kẻ khoác áo choàng đỏ kia đâu phải dã thú, cũng chẳng phải yêu quái.

Vậy thì tại sao hắn có thể thể hiện thứ sức mạnh như thể không còn là con người?

Một Hiệp sĩ.

Biểu tượng cho sức mạnh có thể một mình chém ngàn quân, ngạo nghễ giữa biển máu.

Nhưng điều gì đã tạo nên điều đó?

Điều gì đã cho phép một con người bước qua giới hạn con người?

Encrid không biết.

Có lẽ cũng vì thế mà cậu càng bị cuốn hút bởi từng bước di chuyển của đối phương.

Và rồi, bụp!

Một điều gì đó như phát nổ trong đầu cậu.

“Đôi khi chỉ cần nhìn là học được.”

Lời của một vị sư phụ dạy kiếm ở thành phố lớn nào đó chợt hiện về.

Khi sự phấn khích lắng xuống, kỹ năng Tập Trung Tuyệt Đối bất ngờ được kích hoạt.

Với sự tập trung vượt ngoài sức người, Encrid có thể đọc được ý đồ trong từng nhịp chân, từng lần vung kiếm.

“Kiếm thuật trung đẳng.”

Sức mạnh của trường phái Trọng kiếm.

Việc có thể tung một nhát chém mạnh mẽ đồng nghĩa với việc cũng phải vung nó thật nhanh.

Đối phương đã pha trộn tinh túy của Trực kiếm với lối đánh của Tốc kiếm. Encrid nhìn ra điều đó.

“Hắn vừa rút chân về sau.”

Thoạt nhìn như đang xác định tầm với.

“Không... Hắn đã xác định từ trước rồi.”

Trường phái Trọng kiếm phương Bắc mà Ragna truyền dạy đặt nền tảng trên việc kiểm soát đường tấn công.

Nhưng phương pháp của gã kia hơi khác.

Hắn vẽ một vòng tròn quanh chính mình.

Đó là kiếm thuật đặt nền móng theo truyền thống của Trung tâm đại lục – một vòng tròn sinh tử. Ai bước vào là chém, ai tới gần thì đâm.

Thoạt nhìn có vẻ như hắn dùng bộ pháp để chiếm ưu thế.

Nhưng thực chất, hắn không bước đi để công kích – mà để duy trì cự ly.

Chỉ khi cần thiết hắn mới di chuyển.

Dù vài đòn trông như đại chiêu, phần lớn đòn đánh đều là đâm.

Cậu quan sát, rồi sắp xếp dữ kiện trong đầu.

“Dùng Trọng kiếm... có nhất thiết phải là lối đánh dùng sức không?”

Tuyệt chiêu mà Mitch Hurrier từng hé lộ, một vòng chém nghiền nát mọi thứ cũng là dạng Trọng kiếm.

Tại sao lại chọn nó làm đòn quyết định?

Là để đánh lừa đối phương?

Không.

Năm trường phái kiếm thuật không hoàn toàn tách biệt.

Chúng giao thoa nhau.

Dùng Trọng kiếm không đồng nghĩa với việc lúc nào cũng phải giáng đòn nặng nề.

Đôi mắt Encrid di chuyển, đầu óc tính toán, ngón tay khẽ rung lên theo bản năng.

"Nhìn mê đến mức chảy nước miếng à?"

Rem định buông lời đùa cợt nhưng lại ngưng bặt.

Ragna đã không còn hứng thú với những động tác của gã áo choàng đỏ, quay đầu lại khi nghe tiếng đó.

"Đừng chạm vào cậu ấy."

Ragna thì thầm. Hắn nhận ra trạng thái của đội trưởng ngay lập tức.

Dù là chiến trường, quán rượu, hẻm nhỏ, hay... trong vòng tay tình nhân.

Giác ngộ luôn đến bất ngờ như trò đùa của Nữ thần may mắn – bất thình lình, không một âm vang, chấn động cả tâm trí.

"Canh chừng hai bên."

Jaxon bước lên trước, nhắc nhở.

Ragna đứng bên phải, Rem bên trái.

Vị tu sĩ lặng lẽ đứng sau lưng Encrid.

Mắt to thì thào hỏi chuyện gì đang xảy ra.

Rem trả lời.

"Đội trưởng chắc sắp phá kén. Cũng đến lúc rồi. Đêm nào cũng thấy cậu ta vung kiếm một mình đến rách cả tay cơ mà."

Rem thừa nhận công sức của đội trưởng.

Đây không phải may mắn.

Mà là kết quả tự nhiên từ chiến đấu thật sự, khổ luyện, và mài giũa nền tảng kiếm thuật từng chút một.

Nhìn Encrid lúc này, thứ khiến Ragna hứng thú lại không phải tên kỵ sĩ áo đỏ – mà chính là đội trưởng của hắn.

“Làm sao cậu ấy có thể như vậy?”

Biết rõ ranh giới, thấy được điểm dừng.

Thế nhưng vẫn không ngừng vung kiếm.

Đối với Ragna, điều đó thật kỳ diệu.

Encrid luôn khiến hắn cảm thấy khó hiểu – và... cuốn hút hơn bất kỳ kẻ thù nào.

Chẳng bao lâu sau, một hiệp sĩ trong quân ta trở về, và tiếng thét ra lệnh vang lên:

"Xung phong!"

Quân ta ầm ầm lao lên phía trước.

Tiếng hò hét, tiếng bước chân chấn động mặt đất.

Còn Encrid...

Vẫn đứng đó, đắm chìm trong trạng thái ngộ đạo.

Vì công lao ở trận trước, đội Rắc Rối không cần phải tham chiến.

Không ai khiển trách họ đứng yên.

Dù có muốn thì cũng không ai dám đến gần – bốn người trong đội tỏa ra khí thế khiến ai nấy đều nghẹt thở.

Ngay cả sau khi chứng kiến Hiệp sĩ áo choàng đỏ tung hoành, đồng minh vẫn cảm thấy đội Rắc Rối còn đáng sợ hơn.

Trận chiến cứ thế tiến dần đến hồi kết.

Mùa đông này, và cả mùa xuân tới sẽ rất bận rộn.

Biên giới giữa Naurillia và Aspen sẽ được vẽ lại.

Phải sống sót qua mùa đông bằng lương thực tích trữ.

Phải dựng lại thành lũy bị tàn phá.

Trong khi mọi người hò hét xung phong, Encrid vẫn đang nhẩm lại những điều căn bản từng học:

Giao thoa. Kiếm pháp. Kiếm thuật lính đánh thuê Valen. Trọng kiếm phương Bắc...

Tất cả đều là vũ khí.

Chỉ là, từ trước đến nay, cậu vẫn tự giam mình trong vòng khung lý thuyết.

Cậu có thể chặn đòn bằng Trọng kiếm.

Phược kiếm – kỹ thuật ràng buộc lưỡi kiếm với đối thủ là nền tảng của mọi kĩ thuật đỡ đòn.

Ngày xưa học, không hiểu.

Giờ đây, bỗng sáng tỏ.

Trạng thái ngộ đạo này không làm kỹ năng của cậu tăng vọt ngay lập tức.

Chỉ là... cái nhìn đã khác.

Dù thiên phú hạn chế, cậu vẫn thấy rõ ràng:

Nếu có đủ thời gian, cậu sẽ rèn luyện đến tận cùng, và vượt qua giới hạn.

Vực thẳm tưởng chừng sâu không thấy đáy... giờ đã có thể nhìn thấy phía bên kia.

Nếu vách tường cao đến mức không thấy đỉnh thì không thể vượt.

Nhưng nếu thấy được điểm kết thúc, thì dù xa xôi đến mấy...

Thì dù không thể đi, vẫn có thể bò lết mà vượt qua.

Encrid đã hiểu điều đó.

“À…”

Vì quá sung sướng mà chảy cả nước miếng.

Cậu vừa tỉnh khỏi trạng thái ngộ đạo thì đã bị gọi dậy bằng một tiếng làu bàu:

“Đừng nói là cậu còn mơ giữa ban ngày đấy nhé?”

Rem thở dài ngao ngán.

Encrid mở mắt nhìn quanh.

Từ bao giờ mà mọi người đã biến mất?

“Họ xung phong hết rồi. Nếu mệt thì quay về lều nghỉ đi, đừng đứng đây ngủ gật.”

“Ờ…”

“Ờ cái gì? Về thôi. Trận này kết thúc rồi.”

Quả thật vậy.

Kỵ sĩ áo choàng đỏ đã trở về doanh trại chính.

Kẻ địch không còn lùi – mà là bỏ chạy về quê hương.

Đã đến lúc quay về.

Về lại thành phố.

Encrid xoay người, mắt hướng về ánh hoàng hôn.

Ngọn lửa bị lãng quên trong lòng lại bùng lên.

Mục tiêu, lý tưởng – đều đang hiện rõ trước mắt.

Giấc mơ cũ xưa ấy nay đã sống dậy.

“Mình phải làm gì… để trở thành một hiệp sĩ?”

Không thể chỉ đơn giản là tăng sức mạnh.

Phải chứng minh được năng lực.

Thời kỳ làm lính quèn đã tới hồi kết thúc.

Encrid thầm nhủ với chính mình.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

TFNC
Ai tìm hộ tôi cái tiêu đề dài hơn cái củlone này với :))
Xem thêm