Hakai no Miko
Mumei Koubou Haruki Miyai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02: Những chuyển động đầu tiên

Chương 12: Khai hoang (Phần 2)

10 Bình luận - Độ dài: 4,814 từ - Cập nhật:

Những gì Souma mang đến vùng đất Bolnis không chỉ dừng lại ở phương pháp canh tác và công cụ mới. Ngay cả hình dạng làng mạc và hệ thống xã hội của các làng nông nghiệp cũng đã trải qua một cuộc cải cách đáng kể trong khoảng thời gian đó.

Thời điểm bấy giờ, những ngôi làng khai hoang ở vùng đồng bằng Solbiant chủ yếu chỉ là những cộng đồng nhỏ gồm vài gia đình có quan hệ huyết thống với nhau.

Trong hệ thống luân canh bốn vụ Norfolk mà Souma đã giới thiệu, nhiều thửa ruộng được tập hợp lại thành đất chung, thuộc sở hữu của cả làng, rồi nhiều nông dân sẽ cùng canh tác trên đó. Thông thường, người ta sẽ rào lại toàn bộ khu ruộng lớn bằng một hàng rào bao quanh.

Tuy nhiên, kiến thức của Souma về hệ thống Norfolk thực ra chỉ giới hạn trong những gì cậu đọc được từ tiểu thuyết và những bài viết tra cứu trên Internet sau khi nổi hứng tò mò. Những nguồn đó chủ yếu chỉ tập trung vào các loại cây trồng và phương pháp luân canh, mà không nói rõ gì về chuyện rào đất. Hơn nữa, đồng bằng Solbiant lại là một vùng đất hoang rộng lớn chưa được khai khẩn, nên kể cả không cần rào lại, người ta vẫn có thể dễ dàng đảm bảo được diện tích ruộng đủ rộng.

Vì vậy, Souma hoàn toàn không nhận thức được sự cần thiết của việc rào đất canh tác.

Cũng vì thế, thế giới này đã không xảy ra tình trạng quản lý nông nghiệp quy mô lớn dựa vào địa chủ sở hữu ruộng đất khổng lồ và thuê nông dân đã mất đất làm lao động.

Dù vậy, Souma vẫn lựa chọn thúc đẩy mô hình nông nghiệp quy mô lớn theo một hướng khác.

Hướng đi đó chính là điểm khác biệt giữa nông nghiệp phương Tây và nông nghiệp Nhật Bản – điều mà cậu từng thấy qua các bản tin thời sự ở Nhật hiện đại.

Nền nông nghiệp Nhật Bản hiện đại được gánh vác bởi các nông hộ — nói cách khác, là mô hình quản lý tư nhân theo từng đơn vị gia đình. Điều này hoàn toàn khác với phương Tây, nơi nông nghiệp được tổ chức quy mô lớn, đầu tư khối lượng lớn máy móc và nhân công để canh tác trên những cánh đồng khổng lồ. Cũng vì vậy mà Nhật Bản hoàn toàn không thể sánh bằng phương Tây về mặt sản lượng thu hoạch lẫn giá cả nông sản.

Nhận thức rõ điều đó, Souma — lấy việc tăng sản lượng lương thực làm mục tiêu hàng đầu — đương nhiên đã hướng tới mô hình nông nghiệp quy mô lớn.

Tuy nhiên, trong quá trình đó, thứ mà cậu áp dụng không phải là "rào đất" như trong hệ thống luân canh Norfolk, mà là... "rào làng".

Ý tưởng này là xem một ngôi làng, vốn là một cộng đồng cư dân, như một đơn vị thống nhất, sau đó toàn bộ dân làng sẽ hợp tác canh tác trên một thửa ruộng lớn, rồi chia đều sản lượng thu hoạch được từ đó cho nhau.

Vì thuế sẽ được thu từ toàn thể làng, nên giống như hệ thống ngũ nhân tổ thời kỳ Edo [note80452], toàn bộ dân làng sẽ cùng chịu trách nhiệm đóng thuế. Điều này giúp ổn định nguồn thu ngân sách. Hơn thế nữa, việc có thể thu thuế gộp từ cả làng cũng giúp giảm thiểu công sức phải đi từng hộ một như trước đây, qua đó giảm tải đáng kể cho các quan chức phụ trách tài chính.

Tuy nhiên, cũng không tránh khỏi lo ngại rằng, nếu phân chia sản lượng đều nhau như vậy, tinh thần làm việc của từng cá nhân sẽ dần suy giảm.

Souma đã từng học trong các tiết xã hội về những trường hợp ở các quốc gia xã hội chủ nghĩa trước đây, nơi mà ý chí làm việc cá nhân hoàn toàn biến mất vì nỗ lực phân phối công bằng tài nguyên cho tất cả mọi người. Và để ngăn chặn điều đó, cậu đã chuẩn bị một biện pháp đối phó.

Đó chính là việc ban hành Luật Joumen. [note80450]

Luật Joumen vốn là một trong những luật thu thuế hàng năm được áp dụng trong thời kỳ Edo. Theo luật này, mức thuế được xác định dựa trên trung bình sản lượng thu hoạch trong khoảng năm đến mười năm trước đó. Nhờ vậy, có thể áp dụng mức thuế cố định bất kể sản lượng của năm hiện tại ra sao, và phần lương thực còn lại sau khi nộp thuế sẽ càng nhiều nếu năm đó thu hoạch tốt — điều này tự nhiên trở thành một động lực thúc đẩy người nông dân làm việc chăm chỉ hơn.

Tuy nhiên, mặc dù phần chia cho nông dân sẽ tăng lên tương ứng trong những năm được mùa, hệ thống này vẫn tồn tại một điểm yếu lớn, đó là khi mất mùa, người dân vẫn phải gánh mức thuế như cũ, dẫn đến gánh nặng thuế khóa cực kỳ nặng nề.

Souma, đã dự đoán rằng sản lượng nông sản sẽ tăng dần qua từng năm nhờ áp dụng hệ thống luân canh bốn vụ kiểu Norfolk, đã mạnh dạn quyết định thi hành Luật Joumen nhằm khuyến khích tinh thần làm việc của người dân.

Tất nhiên, Souma cũng rất rõ những điểm bất cập của luật này. Do đó, khi ban hành, cậu đã cam kết rằng trong trường hợp mất mùa, thuế sẽ được giảm đáng kể. Thực ra, điều này không phải là ý tưởng do Souma nghĩ ra. Dù ở trường cậu chưa từng được dạy, nhưng trên thực tế, ngay cả trong thời Edo, Luật Joumen cũng từng đi kèm với một bộ luật khác (Luật Hamen – Giảm thuế nghiêm ngặt), dùng để ứng phó khi xảy ra mất mùa. Nói cách khác, biện pháp này vốn đã có tiền lệ lịch sử.

Thế nhưng, việc áp dụng Luật Joumen đã mang lại một kết quả mà chính Souma cũng không ngờ tới.

Đó là thu ngân sách không những ổn định hơn mà còn tăng lên đáng kể.

Thời điểm đó, tại đại lục Seldeas, việc thu thuế thường được tiến hành bằng cách các quan thu thuế hoặc các lãnh chúa địa phương sẽ trực tiếp đến từng làng sau mỗi mùa vụ, rồi thu từ 10% đến 50% sản lượng thu hoạch trong năm dưới dạng thuế. Bởi vì mức thuế được quyết định khá tùy tiện bởi các vị quan hoặc lãnh chúa, nên cũng thường xảy ra tình trạng bị ép hối lộ, hoặc phải tổ chức tiệc tiếp đón long trọng. Điều này đã trở thành một gánh nặng vô cùng lớn cho người nông dân.

Trong số những người thu thuế, đám bị ghét cay ghét đắng nhất chính là đám thương nhân thu thuế theo hợp đồng.

Việc phải rong ruổi khắp các làng trong thời gian dài để thu thuế là một gánh nặng lớn đối với các vị vua và lãnh chúa. Vì vậy, thay vì tự mình thu, họ bán quyền thu thuế cho người khác. Và những kẻ đã bỏ tiền ra mua quyền thu thuế rồi đi từng làng thay cho vua và lãnh chúa, chính là các nhà thầu thu thuế. Để kiếm lời, bọn chúng phải thu về nhiều hơn số tiền đã bỏ ra mua quyền thu thuế. Vì vậy, chúng ép nông dân nộp thuế cao hơn rất nhiều so với quy định. Không chỉ vậy, nhiều tên trong số chúng còn kiêm luôn nghề cho vay nặng lãi. Khi người nông dân không đủ tiền đóng thuế, chúng sẽ cưỡng ép cho vay với lãi suất cắt cổ. Và nếu đến hạn mà chưa trả được, chúng sẵn sàng bắt cả vợ con của nông dân làm vật thế chấp.

Với cách làm đó, chẳng có gì lạ khi bọn nhà thầu thu thuế lại bị người dân ghét không khác gì Genobanda.

Thế nhưng, nhờ việc Souma cứng rắn thi hành Luật Joumen với mức thuế được xác định rõ ràng, cách thu thuế tàn nhẫn kia chẳng những bị đẩy lùi vào bóng tối mà còn giúp cho việc thu thuế trở nên minh bạch, chính xác. Nhờ vậy, người nông dân có thể đóng thuế một cách an tâm, kéo theo nguồn thu ngân sách không chỉ ổn định mà còn tăng lên.

Không những thế, lợi ích mà Luật Joumen mang lại không dừng lại ở đó.

Vì mức thuế hàng năm đã được định trước từ đầu, nên chính quyền cũng dễ dàng ước lượng được ngân sách cho cả năm — đây là một ưu thế rất lớn trong công tác quản lý tài chính quốc gia.

Nhờ những cải cách trong hệ thống và việc áp dụng phương pháp canh tác mới, cuộc sống của người nông dân đã cải thiện rõ rệt theo từng năm tháng.

Thế nhưng, trong các giai đoạn về sau, chuỗi cải cách hệ thống và nông nghiệp do Souma khởi xướng đã bị giới nghiên cứu lịch sử chỉ trích nặng nề. Họ cho rằng:

"Miệng thì rao giảng bình đẳng, nhưng 「Đứa trẻ của Hủy Diệt」 lại chính là kẻ đã tạo ra chế độ nông nô, khiến cho khoảng cách giàu nghèo giữa các tầng lớp nông dân ngày càng bị khoét sâu."

Quả thật, mô hình nông nghiệp quy mô lớn mà Souma thúc đẩy về sau đã hình thành nên quan hệ địa chủ – tá điền, trong đó những người có thế lực trong làng — những kẻ sở hữu đất đai — trở thành địa chủ thuê dân làng làm thuê bằng tiền, và từ đó cũng kéo theo sự xuất hiện của tầng lớp nông nô. Ngoài ra, do Luật Joumen ấn định mức thuế cố định, nên những nông dân nào càng tăng sản lượng thì phần được giữ lại càng nhiều. Không thể phủ nhận rằng điều này đã tạo ra sự chênh lệch tài sản khổng lồ giữa các địa chủ sở hữu đất và những tá điền không có lấy một tấc đất.

Tuy vậy, ngay cả khi tầng lớp tá điền đã tồn tại từ khi Souma còn sống, họ chưa bao giờ bị xem là nông nô.

Đó là bởi vì, trái ngược với các quốc gia và lãnh chúa khác — những kẻ luôn tìm cách trói buộc nông dân vào ruộng đất để ngăn họ bỏ đi — thì quốc gia của Souma là quốc gia duy nhất cho phép nông dân tự do di chuyển.

Chính nhờ điều đó, mà các tá điền có thể tự mình lựa chọn làm việc cho địa chủ nào đưa ra điều kiện tốt hơn, thay vì bị giam cầm ở một vùng đất cố định.

Việc này đã tạo ra cạnh tranh gay gắt giữa các địa chủ, những người đang cần gấp nhân lực để canh tác do diện tích đất canh tác bất ngờ tăng mạnh. Và để giành được các tá điền ưu tú, họ buộc phải đưa ra mức thù lao cao hơn, chủ động chiêu mộ. Không hề tồn tại chuyện địa chủ đơn phương bóc lột tá điền.

Thậm chí, có vẻ như chính các địa chủ mới là bên phải đau đầu nghĩ cách để thu hút tá điền.

Điều đó được thể hiện rõ ràng trong các hồ sơ xử kiện còn sót lại từ thời đó, nơi mà nhiều địa chủ cùng nhau ký tên thỉnh nguyện lên triều đình, yêu cầu ban hành luật giới hạn mức lương tối đa cho tá điền, cũng như thiết lập cơ quan phân xử tranh chấp giữa các địa chủ — những vụ tranh chấp vốn bắt nguồn từ việc tranh giành tá điền giỏi.

Như nhà khảo cổ học Martin S. Ackerson từng nhận xét:

"Nhiều học giả bị ảnh hưởng bởi định kiến có xu hướng phủ nhận mọi thành tựu của 「Đứa trẻ của Hủy Diệt」, chỉ vì 'Tử Thần' Otto Seidenbecher từng tin tưởng và phục tùng ông ta. Tuy nhiên, nếu gạt bỏ định kiến và chỉ nhìn vào những đóng góp thực tế, sẽ thấy không ít điều đáng để kính phục. Thành cổ Bolnis, được khai quật và công bố ngày nay nhờ khảo cổ học, khác xa hoàn toàn với hình ảnh cổ đại mà chúng ta từng biết. Đó là một xã hội tiến bộ vượt thời đại, và không thể phủ nhận rằng, chính 「Đứa trẻ của Hủy Diệt — Soma Kisaki」 là người đã tạo ra điều đó."

◆◇◆◇◆

Tuy nhiên, mọi chuyện không phải lúc nào cũng diễn ra đúng như mong muốn của Souma.

"Xin lỗi nhé, Soma. Có vẻ như chẳng ai từng thấy cái loài cây mà cậu nói tới cả."

Shyemul buông vai xuống đầy thất vọng, trông như đang rất hối hận vì không thể đáp ứng kỳ vọng. Trước câu nói ấy, Souma chỉ biết thở dài lần nữa.

"Quả nhiên... thế giới này không có『cỏ ba lá 』rồi, huh..."

Vốn dĩ, để người dân có thể luân canh theo hệ thống bốn vụ kiểu Norfolk gồm củ cải, lúa mì, cỏ ba lá và lúa mạch — mỗi loại luân phiên trên bốn phần ruộng — Souma đã nhờ Shyemul đi tìm giống cỏ ba lá. Lúa mì và lúa mạch thì đã có sẵn trong thế giới này. Một loại củ có hình dáng hơi khác so với củ cải nhưng khá tương đồng về đặc tính cũng đã được cậu tìm thấy.

Chỉ riêng cỏ ba lá là hoàn toàn không thấy bóng dáng đâu.

Nghĩ lại thì... đây là một thế giới khác. Việc có thể tìm thấy lúa mì và lúa mạch tương tự như ở thế giới cũ của mình, xét cho cùng, đã là một điều kỳ diệu. Nhưng dù biết là vậy, việc không thể tìm thấy cỏ ba lá vẫn khiến Souma thấy chán nản và cay đắng trong lòng.

"Nếu không có cỏ ba lá... thì dù bỏ qua chuyện làm thức ăn cho gia súc, việc phục hồi độ màu mỡ của đất cũng sẽ..."

Sở dĩ cỏ ba lá hữu ích trong việc phục hồi độ phì nhiêu cho đất, là vì loại cây này cộng sinh với vi khuẩn — cụ thể là vi khuẩn nốt sần ở rễ (rhizobium).

Khi nói đến ba chất dinh dưỡng chính trong trồng trọt, thì đó là đạm (nitơ), lân (phốt pho), và kali. Trong ba chất ấy, đạm là thứ quan trọng nhất, và cũng là chất cây trồng cần nhiều nhất. Nitơ là một nguyên tố hóa học chiếm tới 70% bầu khí quyển Trái Đất, nên có thể nói nó là nguồn tài nguyên dồi dào vô hạn.

Thế nhưng, thực vật không thể hấp thụ trực tiếp lượng nitơ vô tận này. Để cây có thể hấp thụ, phải cố định nitơ — tức là biến đổi tạm thời các phân tử nitơ trong khí quyển thành hợp chất nitơ khác mà cây có thể sử dụng được.

Một trong những hiện tượng tự nhiên có thể kích hoạt quá trình cố định đạm chính là sấm sét.

Nhờ năng lượng cực mạnh từ tia sét, khí nitơ trong không khí bị biến đổi thành nitơ oxit. Chất này sau đó rơi xuống đất qua mưa, trở thành dưỡng chất cho cây trồng. Từ thời xa xưa, người ta đã gọi sấm sét là  "chồng của cây lúa". Sở dĩ có cách gọi này là vì người ta tin rằng, khi có sấm sét, lúa sẽ trổ bông tốt hơn. Nói cách khác, cái tên này xuất phát từ niềm tin rằng sấm sét khiến lúa trổ bông, nên được ví như người chồng của cây lúa.

Ngoài sấm sét, một cơ chế cố định đạm khác trong tự nhiên chính là vi khuẩn nốt sần, cộng sinh với một phần rễ của các loài cây họ đậu (Fabaceae).

"Có lẽ không còn cách nào khác ngoài việc thay thế bằng một loài thực vật họ đậu khác thôi..."

Đáng tiếc thật, nhưng thứ không tồn tại thì cũng đành chịu. Không còn cách nào khác, phải từ bỏ việc tìm cỏ ba lá, và chuyển sang cân nhắc xem liệu có thể thay thế bằng một loại cây họ đậu khác hay không.

May mắn là, ở thế giới này cũng có rất nhiều loại đậu ăn được. Trong số đó có vài giống trông rất giống đậu tằm (fava beans) và đậu gà (chickpeas). Dĩ nhiên, những loại cây họ đậu không có hạt to rõ ràng như cỏ ba lá thì sẽ khó phân biệt hơn, nhưng nếu đã có những loại đậu ăn được thì gần như chắc chắn chúng thuộc họ cây đậu.

Souma, trong lúc còn đang đau đầu suy nghĩ xem nên trồng cây gì thay cho cỏ ba lá, vô thức đưa mắt nhìn về phía đàn bò trong chuồng rào. Đàn bò đã bắt đầu quen với môi trường mới và bây giờ đang nhởn nhơ gặm cỏ đầy thư thái. Cảnh tượng yên bình ấy khiến Souma quên mất mọi lo âu, lần đầu tiên sau một thời gian dài được thảnh thơi thả lỏng như vậy.

Cậu lặng lẽ dõi theo những con bò đang ăn cỏ, cho đến khi bất ngờ nhận ra một điều — đó là loài cây mà con bò gần cậu nhất đang gặm.

"...Huh?"

Không hiểu vì lý do gì, loài cây đó lại khiến Souma đặc biệt chú ý. Cậu đảo mắt nhìn quanh để kiểm tra xem khu vực xung quanh có mọc loại cây tương tự không, và quả nhiên lập tức phát hiện ra.

Đó là một loại cỏ cao đến ngang hông Souma. Từ xa nhìn lại, trông như thể những chiếc lá tròn, màu nâu nhạt héo úa đang buông rủ thành chùm. Nhưng khi lại gần, những chiếc lá đó lại giống như miệng của một loài thực vật đang mở ra. Hơn nữa, khi quan sát kỹ hơn, cậu còn thấy bên trong phần mở ra ấy có hai hạt tròn nhỏ cỡ bằng hạt gạo, màu nâu vàng.

"Cái này... hình như mình đã thấy ở đâu rồi thì phải...?"

Souma nghiêng đầu, ánh mắt như đang cố lục lại ký ức mơ hồ bị đánh thức bởi loài cây trước mặt.

『Thôi thì, ít ra cũng nên trồng một ít để rải trong nhà vào ngày cuối mùa đông nhỉ.』 [note80451]

Bất chợt, hình ảnh người ông quá cố đội nón rơm, vai vác cuốc xuất hiện trong tâm trí Souma.

Ông của Souma ngày xưa từng thuê một mảnh ruộng nhỏ để trồng trọt. Khi đó, Souma hay giúp ông làm đồng, và chính vì vậy, cậu nhận ra loài cây đang ở trước mắt mình rất giống với một loài mà cậu từng thấy hồi đó.

"...! Không lẽ nào, đây là...!?"

So với ký ức, lớp vỏ ngoài này vốn dĩ không tự tách ra như vậy. Màu sắc của các hạt bên trong cũng hơi khác. Tuy nhiên, Souma vẫn lấy một vài hạt ra, cho vào miệng và bắt đầu nhai. Vị chát chát đặc trưng cùng chút đắng nhè nhẹ lan ra trong miệng khiến Souma liên tưởng ngay đến lần mình từng ăn phải hạt đậu chưa rang chín trong dịp Lễ Tiễn Đông.

"...Chẳng lẽ... đây là đậu nành?"

Không rõ là một hạt giống từ thế giới khác — giống như Souma — đã vô tình rơi xuống và bén rễ tại thế giới này, rồi thích nghi và phát triển, hay vốn dĩ từ đầu, thế giới này đã có một loài đậu dại nào đó tiến hóa thành loại đậu gần như tương đồng.

Tuy nhiên, điều đó giờ không còn quan trọng nữa. Không nghi ngờ gì, đó chính là đậu nành.

Souma tự nhủ hết lần này đến lần khác rằng mình phải giữ bình tĩnh.

Thế nhưng, cậu không thể nào kìm nén được niềm phấn khích đang dâng trào trong lồng ngực.

Nếu nhớ không nhầm thì đậu nành là một loại nông sản có giá trị dinh dưỡng cao, đến mức được mệnh danh là "thịt của đồng ruộng" vì hàm lượng protein dồi dào. Hơn nữa, công dụng của nó không chỉ dừng lại ở việc ăn được. Đậu nành còn có thể dùng để chiết xuất dầu ăn. Phần bã sau khi ép dầu cũng có thể trở thành phân bón cho đồng ruộng. Đương nhiên cũng có thể dùng làm thức ăn cho gia súc. Dù theo cách nào, thì cũng có vô số công dụng.

Thế nhưng, đối với Souma — một người Nhật — đậu nành không chỉ đơn giản là một loại thực phẩm. Nó còn mang trong mình ý nghĩa và giá trị tinh thần vượt xa những công dụng thường thấy.

"Cậu đang làm gì vậy?"

Đúng lúc đó, Shyemul để ý thấy hành động kỳ lạ của Souma liền cất tiếng hỏi. Khi thấy Souma đang nhấm nháp mấy hạt đậu nành, cô hơi nhăn mũi lại.

"—Cậu đói bụng rồi à? Thôi nào, đừng ăn nữa. Ăn nhiều quá sẽ bị đau bụng đấy."

Shyemul cũng biết ở vùng đồng bằng có mọc một loại đậu dại tương tự. Tuy nhiên, đậu nành có vị chát và mùi hăng đặc trưng. Thêm vào đó, nếu ăn nhiều mà không được nấu chín kỹ, sẽ rất dễ bị đau bụng. Vì vậy mà tộc zoan từ trước đến nay không hề coi nó là thực phẩm.

"Này, Shyemul—"

Nghe giọng Souma – dù có vẻ điềm tĩnh nhưng lại mang theo một nguồn năng lượng khó hiểu – khiến Shyemul bỗng cảm thấy một dự cảm chẳng lành.

"—Cậu có thể giúp tớ thu hoạch những hạt đậu này càng sớm càng tốt không?"

"Loại đậu này á?"

Shyemul hỏi lại với vẻ mặt như thể đang nói "mất công hái mấy cái thứ chẳng ăn nổi này để làm gì chứ", thì thấy Souma đáp lại bằng một nụ cười đáng sợ.

"Đương nhiên là cậu sẽ giúp tớ thu hoạch mà, đúng không?"

Vì đậu nành, Souma không ngần ngại sử dụng quyền lực của mình với tư cách là 『Navel Master』 của Shyemul.

Trước khí thế không thể chống lại ấy, Shyemul chỉ còn biết gật đầu lia lịa.

◆◇◆◇◆

"Đậu nành đã nuôi dưỡng binh lính của 「Đứa trẻ của Hủy Diệt」."

Đây là một câu nói nổi tiếng của nhà khảo cổ học Martin S. Ackerson.

Từ lâu người ta đã biết rằng các loại đậu nói chung chứa nhiều dưỡng chất cân bằng như tinh bột, protein, vitamin và khoáng chất. Thế nhưng, trong số đó, chỉ riêng đậu nành mới được mệnh danh là "thịt của đồng ruộng", nhờ hàm lượng protein thực vật cao đến mức có thể sánh ngang với thịt động vật.

Tuy nhiên, vào thời kỳ của 「Đứa trẻ của Hủy Diệt」, đậu vẫn chưa được sử dụng rộng rãi trong thực phẩm. Đặc biệt là đậu nành, ngay cả tộc zoan — những người sống ở vùng đồng bằng Solbiant, nơi đậu nành dại mọc hoang — cũng không xem đó là thực phẩm, bởi vì trong đậu có chứa saponin đậu nành, một hợp chất có vị chát và mùi hăng đặc trưng.

Thế nhưng, người ta truyền rằng 「Đứa trẻ của Hủy Diệt - Soma Kisaki」 đã chủ động gieo trồng loại đậu này, truyền bá các phương pháp chế biến nguyên gốc và tích cực thúc đẩy việc phổ cập đậu nành.

Ngoài ra, theo các ghi chép được để lại bởi Michena, người từng giữ chức Trưởng ban Tài chính khi ấy, các loại thực phẩm đã qua chế biến từ đậu nành từng được lưu trữ cùng với lúa mạch và lúa mì làm lương thực dự trữ cho quân đội của Soma.

Không còn nghi ngờ gì nữa đậu nành là một nông sản thiết yếu đã nâng đỡ thể lực dẻo dai của đội quân Soma Kisaki trong suốt những năm tháng chinh chiến.

Hơn nữa, cũng có ghi chép cho biết rằng bản thân Soma cũng rất thích ăn đậu nành.

Người ta nói rằng, nếu ba ngày liên tục không được ăn món súp làm từ đậu nành lên men, tâm trạng của Soma sẽ trở nên rất tồi tệ. Điều này cho thấy ông rất thích món ăn đó.

Cho đến tận bây giờ, sự thật này vẫn được coi là bí ẩn lớn nhất trong lịch sử của lục địa Seldeas. Nhiều nhà nghiên cứu lịch sử đã tiến hành điều tra, lấy chi tiết này làm chìa khóa để giải thích về cuộc đời của Soma Kisaki trước khi xuất hiện ở đồng bằng Solbiant.

Trái ngược với lúa mì, vốn có giá trị hợp lý như một loại ngũ cốc, thì đậu thời đó được xem là món ăn của người nghèo và nô lệ, bị coi là thực phẩm thấp kém. Có một giả thuyết nổi tiếng dựa trên việc Soma Kisaki thích ăn đậu như một lý do để cho rằng ông từng là một nô lệ trốn chạy khỏi một quốc gia nào đó.

Tuy nhiên, điều được chú ý nhiều hơn gần đây lại chính là cách mà ông ấy ăn đậu nành.

Đậu nành không chỉ chứa những thành phần có lợi cho cơ thể, mà còn có cả những chất gây hại. Trong đậu có những thành phần tiêu cực như những yếu tố gây bướu cổ, các chất ức chế enzym và axit phytic — chất cản trở sự hấp thụ khoáng chất — mà việc hấp thụ nhiều những chất độc này được coi là không tốt cho sức khỏe.

Nhưng có một phương pháp để loại bỏ những thành phần độc hại này khỏi đậu nành, đồng thời chế biến đậu thành một loại thực phẩm có dinh dưỡng lý tưởng.

Đó chính là quá trình lên men.

Phương pháp này, do chính Soma Kisaki giới thiệu, hoàn toàn dựa trên logic khoa học và đã trở thành quy tắc bất di bất dịch trong việc chế biến đậu nành.

Tôi không biết hiện nay với sự tiến bộ của hóa học thì thế nào, nhưng để nhận ra độc tính của đậu nành và tìm ra phương pháp loại bỏ độc tố đó qua lên men chắc chắn đã cần một lượng lớn kinh nghiệm tích lũy trong thời cổ đại. Với trải nghiệm như vậy, không thể coi Soma Kisaki là người thuộc một chủng tộc nào khác ngoài những người đã ăn hoặc sử dụng đậu nành ít nhất trong vài trăm năm.

Có nhiều vùng đất từng dùng đậu nành làm thực phẩm đã được xác nhận trong các tài liệu của thời đó, nhưng một chủng tộc hay khu vực nào dùng đậu nành theo cách giống hệt Soma thì vẫn chưa được phát hiện. Đến tận ngày nay, các giả thuyết về điều này vẫn chỉ là giả thiết.

Vậy thì, hiện nay đã trở thành một học thuyết được chấp nhận rộng rãi rằng Soma đã phát hiện ra đậu nành hoang dại mọc ở đồng bằng Solbiant, rồi bắt đầu trồng trọt loại đậu đó. Tuy nhiên, cho đến gần đây vẫn tồn tại niềm tin rằng Soma Kisaki đã sử dụng phép thuật đen để tạo ra những hạt đậu đó. Vì lý do đó, vẫn còn những nơi xem đậu nành như "thức ăn của ma quỷ."

Ngay cả trong thời hiện đại, dấu vết của niềm tin ấy vẫn còn tồn tại trong những câu chuyện cổ tích.

"「Đứa trẻ của Hủy Diệt - Soma Kisaki」đã cố gắng trồng thức ăn cho binh lính quái vật.

Do đó, Soma Kisaki đã gieo một lời nguyền khủng khiếp lên đồng bằng.

『Miso, Xì dầu, Đậu phụ, Natto! Chúng đều ăn được!』

Ngay khi cậu ấy đọc lời nguyền, từng mầm đậu nành nối tiếp nhau nhú lên khỏi mặt đất."

— Trích từ truyện cổ tích "Đứa trẻ của Hủy Diệt"

Thực ra, ý nghĩa của câu thần chú mà Kisaki Soma đọc lên vẫn còn là một bí ẩn cho đến ngày nay.

Ghi chú

[Lên trên]
Bản dịch lược từ Wikipedia tiếng Nhật (vì đây là một luật chỉ tồn tại ở Nhật): Đây là một đạo luật chủ yếu được áp dụng trong thời kỳ Edo. Luật thuế đất hàng năm truyền thống vốn được thực hiện dựa trên Luật Kemi (kiểm tra tình trạng cây lúa), theo đó số tiền thuế sẽ được xác định sau khi kiểm tra sản lượng thu hoạch hàng năm. Tuy nhiên, vì phương pháp này không giúp ổn định nguồn thu thuế, Luật Joumen đã được đưa vào thực hiện như một phần của Cải cách Kyouhou vào năm 1722. Trong Luật Joumen, số tiền thuế hàng năm được xác định dựa trên sản lượng thu hoạch trung bình trong 5, 10 hoặc 20 năm, và sau đó một mức thuế cố định sẽ phải được nộp trong nhiều năm, bất kể mùa vụ đó được mùa hay thất bát. Những năm mất mùa nghiêm trọng sẽ được xử lý bằng một đạo luật riêng sau đó.
Bản dịch lược từ Wikipedia tiếng Nhật (vì đây là một luật chỉ tồn tại ở Nhật): Đây là một đạo luật chủ yếu được áp dụng trong thời kỳ Edo. Luật thuế đất hàng năm truyền thống vốn được thực hiện dựa trên Luật Kemi (kiểm tra tình trạng cây lúa), theo đó số tiền thuế sẽ được xác định sau khi kiểm tra sản lượng thu hoạch hàng năm. Tuy nhiên, vì phương pháp này không giúp ổn định nguồn thu thuế, Luật Joumen đã được đưa vào thực hiện như một phần của Cải cách Kyouhou vào năm 1722. Trong Luật Joumen, số tiền thuế hàng năm được xác định dựa trên sản lượng thu hoạch trung bình trong 5, 10 hoặc 20 năm, và sau đó một mức thuế cố định sẽ phải được nộp trong nhiều năm, bất kể mùa vụ đó được mùa hay thất bát. Những năm mất mùa nghiêm trọng sẽ được xử lý bằng một đạo luật riêng sau đó.
[Lên trên]
cũng ám chỉ đến tập tục rắc đậu trong nghi lễ lễ hội cuối mùa đông
cũng ám chỉ đến tập tục rắc đậu trong nghi lễ lễ hội cuối mùa đông
[Lên trên]
— nơi mà năm hộ gia đình được gom lại thành một nhóm, cùng chịu trách nhiệm về việc đóng thuế và chấp hành pháp luật...
— nơi mà năm hộ gia đình được gom lại thành một nhóm, cùng chịu trách nhiệm về việc đóng thuế và chấp hành pháp luật...
Bình luận (10)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

10 Bình luận

Hên là không ai nghĩ cụ chơi gay nữa.
Xem thêm
Vậy chứng tỏ là quốc gia cổ đại của Soma sau này sẽ biến mất khỏi lịch sử
Xem thêm
NTT
Theo raw thì đến giờ cũng chả rõ nó sẽ thế nào. <(") cơ mà với tình trạng không có người kế thừa thì soma liệm đất nước cũng liệm theo thôi.
Xem thêm
@NTT: Ko thể tạo ra con lai giữa con người và Zoan à?
Xem thêm
Xem thêm 3 trả lời
Má mấy thằng hậu bối sau này chả hiểu cụ gì cả
Xem thêm
TRANS
AI MASTER
cái thời mà thành phố chỉ còn là tàn tích thì đào dc cái gì phán cái đấy chứ bt thế deo nào dc
Xem thêm