Tập 02: Những biến động đầu tiên

Chương 16: Cạm bẫy ngọt ngào (Phần 2)

Chương 16: Cạm bẫy ngọt ngào (Phần 2)

"Đó là người thương nhân đã đề nghị giúp đỡ sao?"

Souma, trong lúc ẩn mình quan sát người thương nhân đang ở phòng tiền sảnh, hỏi Eladia đang đứng bên cạnh.

"Đúng vậy, ngài Soma. ―Thương nhân đó tên là Robnas, và ông ta nói rằng mình đến với tư cách là sứ giả của một thương gia giàu có nào đó, người đồng cảm với lý tưởng của ngài."

Nhận được lời giải thích từ Eladia, Souma quay sang hỏi Garam về cảm nhận của anh ta đối với thương nhân này.

"Hmm. Nhìn cách vận động cơ thể, ông ta không giống một thương nhân chút nào, mà trông như người có kinh nghiệm chiến đấu nhiều hơn."

Garam nói rằng tất cả chuyển động của ông ta đều toát ra phong thái của một người rành việc sử dụng vũ khí, Zurgu phản đối:

"Trong thời này chắc cũng có khá nhiều thương nhân biết dùng vũ khí, phải không?"

Trong số các thương nhân vận chuyển hàng hóa từ thành phố này sang thành phố khác, không hiếm người mang vũ khí để bảo vệ hàng hóa và mạng sống trước những kẻ cướp. Hơn nữa, khi thất bại trong thương vụ, họ đôi khi nhanh chóng biến thành những tên cướp.

Nếu xét theo cách đó, việc một thương nhân biết chút ít về vũ khí cũng không có gì lạ.

Ý kiến của Zurgu cũng hợp lý, Souma lại càng bối rối hơn.

"Eladia, sao cô lại tin rằng người đàn ông đó không phải là thương nhân?"

"Trực giác, có lẽ vậy?"

Câu trả lời của Eladia khiến mọi người trên mặt hiện rõ chút thất vọng. Nhưng thay vì cảm thấy bị xúc phạm, Eladia khẽ cười một cách nhẹ nhàng.

"Dù tôi trông thế này, nhưng tôi hoàn toàn tự tin vào khả năng nắm bắt tính cách con người của mình. Nếu không có năng lực đó, tôi sẽ không thể sống sót lâu đến bây giờ đâu."

Cô nói một cách thẳng thừng điều nghe có vẻ hơi chua xót. 

Souma xua tan bầu không khí ngượng ngùng bằng một tiếng ho khẽ.

"À- Dù sao, vấn đề là thân phận thực sự và mục đích của người đó, đúng không?"

Souma giơ hai ngón tay.

"Tôi nghĩ ra hai khả năng. Thứ nhất, giả vờ muốn giúp chúng ta nhưng thực ra sẽ tìm hiểu nội tình. Thứ hai, thật sự muốn giúp chúng ta."

"Nếu là những kẻ muốn tìm hiểu nội tình của chúng ta, thì chắc là Holmea, nhỉ?"

Garam cau mày hỏi, Souma chỉ lắc nhẹ đầu.

"Chưa chắc. Có thể là một thế lực khác ngoài Holmea. Nhất là bây giờ chúng ta còn đang có mâu thuẫn với thương nhân Jeboa."

"Nhưng mà, Soma. Nếu là để tìm hiểu nội tình thì tớ hiểu, nhưng tớ không thể tin là có người thật sự muốn giúp chúng ta, biết không?"

Shyemul nói như thể đang thốt lên: "Đừng vớ vẩn nữa!"

Souma chỉ cười khổ.

"Ngay cả tôi cũng tin rằng giúp đỡ đơn giản chỉ vì thiện chí là gần như không thể. Nhưng nếu xem xét khả năng họ được lợi gì đó từ việc giúp chúng ta, thì cũng không thể hoàn toàn loại trừ khả năng ấy."

Bây giờ, khi tuyến đường thương mại đã bị nhóm của Souma phong tỏa, không phải không thể tin rằng có một thế lực đang tính dùng việc đó để làm suy yếu hội thương nhân Jeboa. Nếu tồn tại thế lực như vậy, rất có thể đó sẽ trở thành manh mối để giải quyết tình hình hiện tại. 

Trong hoàn cảnh này, việc tìm ra mục đích và thân phận thực sự của người đàn ông kia là điều tối quan trọng.

"Tôi tự hỏi, chẳng lẽ không thể tìm ra mục tiêu của người đó bằng cách nào đó sao?"

Souma hỏi mọi người, dò xem có ai có ý kiến hay không.

"Được rồi, cứ giao cho ta!"

Người bước ra đầu tiên chính là Jahangil.

"Nếu ta vặn cổ hắn một chút, chắc chắn tên đó sẽ phải khai hết ra thôi!"

Vừa nói xong, hắn đã vung mạnh cái đuôi, hăm hở định thật sự đi vặn cổ đối phương. Vì thế Souma phải nắm lấy đai lưng của Jahangil kéo lại.

"Đ-Đợi đã! Không được đâu! Ý tôi là, tuyệt đối không được làm thế."

Tuy vậy, Jahangil vẫn chưa dừng ngay lập tức dù đã bị ngăn cản, kéo theo cả Souma lê đi một đoạn rồi mới chịu dừng chân. Hắn quay đầu nhìn xuống Souma qua vai:

"Không được phép à?"

"Chuyện đó là hiển nhiên rồi chứ!?"

"...Ra vậy."

Khuôn mặt tộc người khủng long vốn khó mà đọc được biểu cảm, nhưng Souma lại có cảm giác Jahangil như đang hơi thất vọng. Nghĩ đến việc Jahangil thật sự muốn góp sức giải quyết theo cách của riêng mình, Souma cũng thấy áy náy, song đúng là hành động trực tiếp kiểu đó bây giờ quá nóng vội.

"Có thể giao chuyện này cho tôi được không?"

Người bước ra tiếp theo là Eladia.

Souma vốn không nghĩ cô sẽ dùng biện pháp bạo lực như Jahangil, nhưng để chắc ăn, cậu vẫn hỏi xem cô định làm gì. Đáp lại, Eladia mỉm cười ngọt ngào và trơn tru buông ra một lời cực kỳ động trời.

"Tôi là phụ nữ, nên tôi có những cách để moi ra bí mật của một người đàn ông."

Ngầm ý là cô sẽ dùng thân thể để dụ dỗ đối phương, nhằm tìm hiểu danh tính thật sự của hắn.

Souma và những người khác đều nhăn mặt trước lời đề nghị ấy.

Đặc biệt, Souma cảm thấy phản cảm mạnh mẽ với việc ép những cô gái elf phải hành động như nô lệ tình dục, dù cuối cùng họ đã được giải thoát khỏi tình trạng đó.

"Điều đó... có vẻ hơi... Còn một cách khác―"

Souma vừa định từ chối đề nghị của Eladia, gương mặt vốn mỉm cười dịu dàng của cô bỗng thay đổi hoàn toàn. Cô mím môi chắc, cau mày, ánh lên cơn giận dữ âm thầm.

"Ngài Soma, ngài đang xem thường quyết tâm của chúng tôi sao?"

Cô không hề nâng giọng, nhưng tông điệu khiến bất cứ ai nghe cũng căng thẳng. Trước cơn giận lần đầu xuất hiện của Eladia thường chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, Souma hoàn toàn sững sờ.

"Tất cả các chủng tộc đều có thể sống bình đẳng. Vì điều đó, chúng ta sẽ lập nên một quốc gia. Đó là lời ngài nói. Nhưng con đường đến mục tiêu ấy sẽ khắc nghiệt, và chúng ta cũng phải trả giá bằng những hy sinh lớn lao."

Eladia nhẹ nhàng đặt tay lên ngực mình.

"Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho những hy sinh đó, tin tưởng vào đại sự của ngài, nên đã theo ngài. Vậy mà giờ đây chỉ vì một cô gái elf không đáng kể mà ngài còn do dự sao? Ngài Soma, ngài đang xúc phạm chúng tôi khi cho rằng quyết tâm của chúng tôi chỉ đến mức đó thôi sao?"

Những lời nói ấy đánh thẳng vào trái tim Souma, kèm theo cảm giác như đầu cậu bị một cú đập mạnh. Dù đã muộn đến vậy, cậu hoàn toàn nhận thức được trọng lượng của lời mình, và không biết phản ứng thế nào.

Những người khác cũng vậy.

Xét về quá khứ của cô, ai cũng hiểu rằng đây sẽ là một việc làm khiến cô tự tổn thương chính cảm xúc của bản thân rất nhiều.

Tuy nhiên, chính cô ấy là người dám đề xuất làm việc ấy.

Với Souma, với tất cả những người hiện diện, cô ấy sẵn sàng để thân thể mình bị nhuốm bẩn một lần nữa.

Mọi người đều không thể nói nên lời trước quyết tâm của Eladia.

Rất đơn giản để nói cô ấy dừng lại tại đây. Nhưng nếu nói vậy mà không đưa ra phương án thay thế hay giải pháp đột phá nào, thì chẳng khác gì lòng thương hại.

Lòng thương hại dành cho cô ấy, người đã chuẩn bị sẵn sàng để giết chết chính trái tim mình vì mọi người.

Cái xúc phạm sẽ lớn đến mức nào đây?

Đó là lý do mà mọi người chỉ còn cách im lặng.

Sau một khoảnh khắc yên lặng, cuối cùng Souma mở miệng.

"Eladia..."

Cảm nhận được quyết tâm từ ánh mắt Souma, Eladia lại nở nụ cười dịu dàng và đáp lại bằng một tiếng "Vâng".

"Tôi lệnh cho cô."

Souma nói rõ ràng với Eladia, người trước đó đã bày tỏ muốn được giao việc này.

"Hãy điều tra mục đích và danh tính thật sự của người đàn ông đó, bất kể cô phải dùng phương pháp gì đi nữa."

"Chắc chắn sẽ thực hiện theo ý ngài, ngài Soma."

Souma lại một lần nữa quyết tâm dấn thân vào những công việc bẩn thỉu, uống nước bẩn, miễn là vì lợi ích của những người đã ở lại và tin tưởng vào lời nói của mình. Nhưng có một điều cậu không thể nhượng bộ.

"Nhưng tôi không thích cách cô tự gọi bản thân là 'không đáng kể'. Dù là ai trong các cô, tôi đều coi tất cả là những người bạn quý giá của tôi. Xin đừng dùng cách nói như vậy về bản thân trong tương lai."

Nghe xong, Eladia chỉ biết cúi thấp đầu xuống, thật sâu.

◆◇◆◇◆

Vậy thì, người thương nhân tự xưng là Robnas và đến đề nghị giúp đỡ nhóm của Souma lần này, nếu nói đúng tên đầy đủ của ông ta, thì đó là Robnas Fabius. Như có thể thấy từ việc ông ta có họ, người này không phải là một thương nhân tầm thường. Thực tế, ông ta từng là một trong những tướng quân của Romania.

Khoảng một tháng trước, ông ta bị Vua Doldea triệu tập bí mật và lần đầu tiên được hỏi như sau:

"Robnas, ngươi biết gì về thành phố mang tên Bolnis?"

Vua Doldea của Romania là một ông lão năm nay sẽ tròn 69 tuổi. Trái ngược với thân hình gầy gò, trông da nhăn nheo như gắn chặt vào xương, ánh mắt ông lại sắc bén, tràn đầy sinh lực. Đã đến tuổi mà việc truyền ngôi từ lâu cũng không có gì lạ, nhưng cho đến nay ông vẫn trị vì Romania với tư cách là vị vua.

"Tôi nhớ đó là một thành phố nằm về phía tây Holmea."

Nghe Robnas trả lời, Doldea tiếp tục hỏi:

"Vậy còn tin tức về cuộc nổi loạn của các chủng tộc bán nhân ở thành phố đó gần đây thì sao? Và tên Darius đáng ghét đó đã đến để đàn áp họ, lại chịu thất bại nặng nề?"

"Tôi tin rằng hiện tại chẳng còn ai ở thủ đô hoàng gia mà không biết chuyện đó."

Nói về Tướng Darius của Holmea, ông là một vị tướng nổi tiếng, thậm chí còn được gọi là kẻ thù tự nhiên của Romania. Ông là người có tầm cỡ đến mức một phần thưởng 1000 đồng vàng đã được Vua Doldea treo thưởng cho việc hạ gục ông ta, bởi Darius đã khiến vị vua ấy phải chịu không ít thất bại đau đớn trên chiến trường.

Đối với Romania, việc vị tướng lừng danh Darius đó bị đánh bại bởi những nô lệ nổi loạn gây ra cú sốc thậm chí còn lớn hơn cả ở Holmea theo một nghĩa nào đó.

"Những kẻ nổi loạn của Holmea, hử...? Chúng thật sự rất thú vị."

Gần đây, tình hình trận chiến được một người bán hàng rong kể lại, người này cho biết đã tận mắt chứng kiến cuộc nổi loạn của các chủng tộc bán nhân, trở thành chủ đề bàn tán tại các quán rượu trong những con hẻm phía sau kinh đô. Rõ ràng là những kẻ say rượu đang vỗ tay ầm ĩ cho quân Holmea, những người đã tích tụ biết bao oán hận trong nhiều năm chiến đấu, khi bị những nô lệ bán nhân đánh bại.

Với sự tò mò về những tin đồn đó, nhà vua bí mật mời người bán hàng rong đến triều đình để kể toàn bộ câu chuyện, và mặc dù ông cảm nhận được sự thổi phồng về sức mạnh của các chủng tộc bán nhân, nhưng sự yếu kém của quân Holmea khi bị chúng quật ngã cũng khiến Vua Doldea cực kỳ hài lòng. Nhớ lại điều đó, Doldea nở nụ cười trên khuôn mặt nhăn nheo của mình.

"Hoàn thành chinh phục phương Tây bằng cách tiêu diệt Holmea là mong muốn lâu đời của Romania chúng ta."

Mối bất hòa giữa Romania và Holmea đã kéo dài từ thời kỳ thành lập hai quốc gia. Trước đây, họ từng tự hào về một sự thịnh vượng hưng thịnh dưới một quốc gia lớn, nhưng do tranh chấp thừa kế giữa hai hoàng tử, đất nước bị chia đôi, dẫn đến sự ra đời của Holmea và Romania. Vì vậy, cả hai nước đều kiềm chế lẫn nhau và ấp ủ mong muốn lâu dài hồi sinh quốc gia lớn xưa kia.

"Giờ khi Darius đã mất uy tín, đây là cơ hội tốt nhất, ta tin vậy. ―Vậy thì, ta muốn giao một nhiệm vụ cho ngươi."

Robnas đáp: "Bất cứ điều gì nhà vua mong muốn, thưa bệ hạ", Doldea gật đầu hài lòng và nói:

"Ta muốn ngươi đến Bolnis và tự mình xác minh những nô lệ bán nhân đó."

Robnas, được Doldea giao nhiệm vụ, đã liều lĩnh đi xuyên Holmea chỉ với một vài vệ sĩ đi kèm và cuối cùng đã đến Bolnis.

"Chủ nhân của tôi đã nói rằng ông ấy muốn bằng mọi giá đem sức mạnh của mình trợ giúp các vị."

Lý do Robnas cải trang thành sứ giả của một thương nhân giàu có muốn hỗ trợ là vì ông cho rằng nhóm của Souma rất có thể đang gặp khó khăn về tài chính do xung đột với hiệp hội thương nhân Jeboa, dựa trên những thông tin mà ông thu thập được dọc đường.

Trước hết ta phải thâm nhập sâu vào đám nô lệ bán nhân này để điều tra xem sức mạnh thực sự của chúng đến mức nào. Ông phán đoán rằng cách tốt nhất chính là dùng thứ mà chúng đang khao khát nhất lúc này làm mồi nhử.

Tuy nhiên, dù đã chuẩn bị đến mức ấy, ông lại được cho biết rằng thủ lĩnh quan trọng nhất của đám nô lệ — một người tên là Soma — lại vắng mặt. Ngay cả khi ta đã đích thân đến tận đây để bày tỏ ý định giúp đỡ, hắn lại vắng mặt ư? Thật là hỗn xược. Chẳng phải hắn nên đón tiếp ta bằng cách quỳ mọp xuống sao? Đó chính là sự bất mãn ích kỷ trong lòng Robnas.

Điều càng khiến sự khó chịu của ông bùng lên chính là bữa tiệc chiêu đãi tổ chức vào tối hôm đó.

Người thay Soma làm chủ tiệc là một kẻ tên Marchronis. Thế nhưng bất kể chủ đề hắn đưa ra là gì, Robnas cũng chẳng thể bắt nhịp được, khiến cả bữa tiệc hoàn toàn thiếu vắng sự hứng khởi.

Không chỉ vậy, khi ông dò xét xem liệu có thể lợi dụng bọn họ được không, thì dù hỏi thế nào đi nữa cũng chỉ nhận lại một câu: "Xin ngài hãy hỏi ngài Soma về việc đó". Vì thế mà Robnas không thể khai thác được chút thông tin nào.

Ngược lại, chính điều đó lại khiến thời gian ông dành để trò chuyện với nữ elf tên Eladia — lúc ấy vừa rót rượu vừa âu yếm tựa vào ông — trở nên dài hơn hẳn.

Rồi bữa tiệc cũng khép lại mà chẳng đem lại kết quả gì. Cuối cùng, ông được sắp xếp nghỉ ngơi trong một căn phòng tại dinh thự của lãnh chúa.

"Chà... đúng là phí thời gian mà..."

Ngay khoảnh khắc Robnas bắt đầu nghĩ rằng có lẽ quay về Romania sớm sẽ tốt hơn, thì có tiếng gõ cửa vang lên từ phòng ông. Thế nên, Robnas hỏi "Ai đó?" rồi khẽ mở cửa.

"Ta nghĩ chắc ngài vẫn chưa uống đủ, nên mang thêm rượu đến cho ngài."

Người đứng trước cửa chính là nàng elf tên Eladia, cô đã xuất hiện trong buổi tiệc tối hôm đó. Trong tay nàng xách một chiếc giỏ nhỏ, bên trong có một bình rượu và ít đồ ăn.

Biết được khách đến là ai, Robnas liền vui vẻ mời Eladia vào phòng với vẻ mặt đầy tự mãn.

"Ồ, thế thì thật tuyệt. Quả thực ta cũng đang nghĩ là vẫn chưa uống đủ."

Một nữ nhân lại còn một mình đến tìm hắn vào lúc đêm khuya ― mà còn là đến tìm một vị khách quan trọng. Robnas không phải kẻ ngu ngốc, hắn thừa hiểu điều đó ám chỉ gì.

Eladia cúi xuống đặt bình rượu và đồ ăn lên bàn, vòng hông uyển chuyển của nàng khẽ lắc nhẹ, khiến Robnas phải nuốt khan một ngụm nước bọt.

Mỗi lần bắt gặp những nữ nô elf trong hoàng cung Romania hay trong dinh thự của các quý tộc quyền thế, hắn đều nghĩ một ngày nào đó nhất định phải mua cho được một ả.

Nhưng kể từ khi hắn tiếp xúc với Eladia, những elf nô lệ mà hắn từng thấy trước đây bỗng trở nên thô vụng như những cô gái nhà quê chưa mài giũa.

"Ngài Robnas, trước tiên chúng ta cạn chén nào."

Rượu do một mỹ nhân elf xinh đẹp như thế rót mời, hương vị quả thực khác hẳn.

Hơn nữa, Eladia không chỉ đẹp. Những câu đáp lời đúng lúc, khéo léo chen vào giữa khoảng ngừng trong câu chuyện khiến không khí thêm thú vị. Tri thức của nàng cũng đáng kinh ngạc: bất kể ta nói gì, nàng đều đáp lại trôi chảy. Nói thật, khó mà tin rằng nàng chỉ là một elf tầm thường.

Nếu có ai bảo rằng nàng vốn là một kỹ nữ hạng sang, chẳng may lạc đến nơi này từ tận trung tâm đại lục xa xôi, ta cũng sẽ tin ngay lập tức.

Hắn liên tục uống hết chén rượu này đến chén khác được nàng rót cho, nhưng càng uống, dục vọng càng dâng trào. Vành cổ nõn nà, cùng lúc ngực áo khẽ hé để lộ bờ ngực đầy đặn của Eladia, cứ chốc chốc lại khêu gợi hắn.

Không kiềm được nữa, Robnas lén lút đưa tay về phía nàng.

Nhưng ngay khoảnh khắc đầu ngón tay sắp chạm tới, cơ thể Eladia lại khéo léo lướt sang bên, né khỏi tầm với của hắn. Khi hắn rụt tay về trong hụt hẫng, Eladia lại nghiêng người tiến sát như muốn tựa vào hắn.

Cảnh tượng ấy đã lặp đi lặp lại từ nãy đến giờ. 

Hễ ta đưa tay, nàng lại khéo léo thoát ra. Nhưng nàng cũng chẳng rời đi xa ― luôn giữ một khoảng cách vừa đủ để nếu chỉ đưa tay thêm một chút nữa là có thể chạm được. Và hễ ta rút tay về, nàng lại áp sát lần nữa, như thể trêu chọc vậy.

Ah, thì ra đây chính là cái gọi là trò "đùa cợt" của kỹ nữ hạng sang sao? Nghĩ vậy, dục vọng trong Robnas càng bùng lên dữ dội.

Cuối cùng, không chịu nổi nữa, hắn thô bạo kéo sát khoảng cách và vòng tay ôm chặt lấy vai Eladia.

"Ah..."

Một tiếng rên khe khẽ pha lẫn hơi thở run rẩy bật ra từ đôi môi đỏ mọng như cánh hoa hồng của Eladia, khiến hơi thở của Robnas càng trở nên dồn dập.

Ngay sau đó, cả hai cùng ngã xuống giường, quấn lấy nhau trong vòng tay.

◆◇◆◇◆

Eladia lặng lẽ rời khỏi phòng khách nơi Robnas lưu lại, sau khi đã tắm rửa sạch sẽ, cô hướng thẳng đến phòng làm việc của Souma. Dù đã khuya, căn phòng vẫn sáng rực ánh nến. Không chỉ có Souma, các thành viên chủ chốt cũng đã có mặt đông đủ.

"Xin thứ lỗi vì đã để mọi người chờ."

Sau khi cúi đầu nói vậy và được Souma cảm ơn vì công việc đã làm, Eladia liền được hỏi về diễn biến sự việc. Trước khi trả lời, cô quay sang xác nhận lại với Marchronis:

"Ngài Marchronis, tôi có một câu hỏi. ―Nếu tôi nhớ không nhầm, hẳn có một quốc gia vốn đối địch với Holmea đến mức được gọi là kẻ thù không đội trời chung, đúng chứ?"

"Đó là Romania. Ngoài ra còn vài nước nhỏ khác, nhưng hai cường quốc Romania và Holmea mới là những bên tranh giành bá quyền ở phía tây lục địa."

Sau khi nghe xong câu trả lời của Marchronis, Eladia quay sang tuyên bố với Souma:

"Không còn nghi ngờ gì nữa, người đàn ông này chính là gián điệp của Romania. Hơn nữa, tôi có thể giả định hắn là tướng lĩnh hoặc sĩ quan có địa vị xã hội khá cao, tuyệt đối không phải lính thường."

Những tiếng kinh ngạc "Ồ..." đồng loạt bật ra từ miệng mọi người.

"Romania sao...?"

Trong khoảnh khắc ấy, Souma chợt nhớ đến gương mặt của gã bán hàng rong tên Hopkins ― kẻ mà cậu đã từng lôi kéo hợp tác khi chiếm lấy thành phố này.

Souma đã cho Hopkins, người buộc phải rời khỏi vùng đất này, một khoản tiền để bắt đầu lại ở Romania. Nhưng đồng thời, cậu cũng đưa ra một yêu cầu: đó là phải thổi phồng, lan truyền rộng rãi những tin đồn về Souma và đồng đội tại thủ đô Romania.

Romania vốn là một quốc gia hùng mạnh đến mức được mệnh danh là kẻ thù không đội trời chung của Holmea. Nếu họ biết tình hình nội bộ Holmea đang hỗn loạn, ắt hẳn sẽ có động thái nào đó, cho dù không phải là tấn công ngay lập tức. Souma chỉ tiện lời nhờ vả với ý nghĩ đó sẽ trở thành một sự ràng buộc đối với Holmea. Thế nhưng, điều đó lại đem đến kết quả ngoài mong đợi.

"Vậy thì, hắn vốn chẳng phải thương nhân gì cả, đúng không?"

Souma một lần nữa xác nhận lại, Eladia khẽ gật đầu.

"Đúng vậy. ―Ngay từ đôi tay đã cho thấy khác biệt rồi."

Nghe vậy, Souma theo bản năng cúi xuống nhìn đôi tay của chính mình.

"Đôi tay ư?"

"Phải. Đôi tay sẽ thay đổi tuỳ theo cách một người sống. Chẳng hạn như một nông dân thì da tay đầy những vết nhăn, còn dưới móng tay luôn vương bẩn đất cát cho dù có rửa sạch. Nếu là học giả, thì những ngón tay cầm bút thường xuyên sẽ trở nên chai cứng, phồng rộp. Nhưng đôi tay của gã đàn ông đó... lại là đôi tay của kẻ từng nhiều lần vung gươm, múa thương."

Mọi người đều gật gù ra vẻ đã hiểu. Tuy nhiên, điều đó lại đặt ra một câu hỏi khác: vì sao Eladia lại khẳng định hắn là một tướng lĩnh hay sĩ quan có địa vị xã hội cao, chứ không đơn thuần là một gián điệp hoặc một binh sĩ tầm thường?

"Da ở phía bên trong đùi hắn đã trở nên chai cứng."

Eladia trả lời.

"Nếu là thương nhân, thì phần da quanh mông của họ thường sẽ dày lên, vì họ phải ngồi lâu ở bàn để ghi sổ sách, hoặc ngồi trên ghế đánh xe của cỗ xe buôn."

Ở thế giới này, khi yên cương vẫn chưa được phát triển, người cưỡi ngựa phải giữ vững thân mình bằng cách ép chặt hai chân vào bụng ngựa khi cưỡi. Vì vậy, mặt trong của đùi – phần tiếp xúc trực tiếp với lưng ngựa – sẽ bị cọ xát, khiến phần da ở đó trở nên rắn chắc.

Ngay lúc đó, Eladia hỏi Marchronis:

"Ngay cả ở vùng này, ngựa vẫn được coi là quý hiếm, đúng không?"

Chỉ với chừng đó, Marchronis đã nắm được lý do của cô và khẽ thốt lên: "Ra vậy."

Nếu chỉ ở mức cưỡi ngựa để di chuyển đơn giản, ngay cả Marchronis cũng có thể làm được. Thế nhưng sẽ là một câu chuyện khác hẳn khi phải vừa thúc ngựa phi nhanh trên chiến trường hỗn loạn, vừa khống chế một con chiến mã đang phấn khích. Hơn nữa, nếu không tập cưỡi ngựa từ nhỏ đến mức da mặt trong đùi chai cứng vì thường xuyên kẹp lưng ngựa, thì hoàn toàn không thể đạt đến khả năng sử dụng ngựa ở cấp độ cao như vậy.

Hơn nữa, khả năng cung cấp cho một đứa trẻ một con ngựa quý giá để luyện tập chỉ giới hạn trong những gia đình có tài sản lớn, chẳng hạn như giới quý tộc.

Ngoài ra, Eladia còn lập luận rằng Robnas biết đến những câu chữ trích từ các ghi chép lịch sử quân sự và sách binh pháp mà cô quen thuộc, trong khi lại không hiểu nổi những thuật ngữ thường dùng trong giới thương nhân.

"Và cuối cùng, tôi cảm nhận thấy sự thù địch với Holmea rất rõ ràng, không hề có chút giả dối nào. Nếu gom tất cả lại, chẳng phải hợp lý nhất là cho rằng hắn đến từ Romania sao?"

Mọi điều Eladia nói đều dễ hiểu và có cơ sở vững chắc, nên tất cả đều gật đầu thừa nhận.

"Xét tất cả những điều đó, tôi có thể dự đoán được mục đích của người đàn ông kia. Tóm lại, hắn đến đây để dò xét tình hình nội bộ của chúng ta, nhằm chuẩn bị lập nên một mặt trận chung với chúng ta khi Romania tấn công Holmea."

Souma cũng đồng tình với ý kiến của Garam.

"Dù sao thì cũng có câu, kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu, phải không?"

Tuy nhiên, khi nhớ lại hành vi của Robnas mà mình đã quan sát từ trong bóng tối, Souma khẽ cau mày.

"Nhưng điều khiến tôi bận tâm là thái độ của hắn. Nhìn thế nào đi nữa cũng giống như hắn đang khinh miệt chúng ta vậy."

"Tôi cũng thấy khó chịu vì điều đó." – Người nói là Shyemul. – "Đó đâu phải là thái độ của kẻ nói muốn giúp chúng ta với tư cách bằng hữu cơ chứ!"

Thái độ ngạo mạn của Robnas rõ ràng đã chạm đến niềm kiêu hãnh của cô. Ngay cả khi trấn an cô – vừa thốt ra những lời ấy như muốn nhổ toẹt, Souma vẫn chia sẻ quan điểm đó.

"Hắn có lẽ định lợi dụng chúng ta, chứ không phải cùng nhau gánh vác."

Có lẽ suy tính của hắn là biến chúng ta thành quân cờ để đánh lạc hướng, trong khi Romania tấn công Holmea, với điều kiện "tốt nhất" là ban cho chúng ta một mảnh lãnh thổ nhỏ cùng sự thừa nhận việc giải phóng nô lệ.

"Tôi cũng cho rằng là như vậy. ―Hơn nữa, người đàn ông ấy đã nói về ngài rằng, ngài Soma, chỉ là kẻ không thể vươn xa hơn một lãnh chúa địa phương, và còn ngông cuồng tự nhận mình ở tầm cao hơn thế."

Eladia vẫn giữ nụ cười dịu dàng thường lệ trên gương mặt, giọng điệu cũng chẳng hề trở nên gay gắt. Thế nhưng, tất cả những người có mặt đều cảm nhận được một sự đáng sợ từ cô, điều tuyệt đối không nên chạm vào.

"Tôi dám nói rằng, chẳng phải như thế là vô tình buột miệng, tiết lộ ra rằng chính vua của Romania có ý định sẽ công nhận ngài là lãnh chúa địa phương nếu ngài chịu đầu hàng Romania sao?"

Phán đoán của Eladia đã trúng ngay trọng tâm.

Robnas mang theo bên mình một sự chấp thuận không chính thức của Quốc vương Doldea, trong đó cho phép hắn được công nhận việc giải phóng khỏi chế độ nô lệ, hơn nữa còn đồng ý trao Bolnis cùng vùng phụ cận làm lãnh địa cho nhóm của Souma — tất cả với điều kiện họ quy phục Romania, nếu như có tiến hành đàm phán.

"Như vậy thì từ chối mới là sáng suốt chứ? Nếu bọn chúng và Holmea tự cắn xé lẫn nhau, chẳng phải sẽ càng có lợi cho chúng ta sao?"

Ý kiến của Garam rất hợp lý. Những người khác cũng dường như cùng chung quan điểm.

Tuy nhiên, chỉ riêng Souma lại nghĩ khác.

"Tôi có một ý này."

Với vẻ mặt chẳng khác nào một đứa trẻ chuẩn bị khoe trò tinh nghịch bí mật, Souma công bố suy nghĩ của mình cho mọi người.

Sau khi nghe xong, ai nấy đều nở nụ cười như thể đồng tình.

"Thú vị đấy."

Ngay cả Eladia, dù tao nhã lấy tay che miệng, vẫn bật ra tiếng cười khúc khích. Rồi nàng ghé sát môi vào tai Souma, khẽ nói:

"Ngài Soma. Tôi vừa nghĩ ra một giai thoại rất hợp. Ngài thấy sao, thử dùng câu chuyện này chăng?"

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!