Hakai no Miko
Mumei Koubou Haruki Miyai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02: Những chuyển động đầu tiên

Chương mở đầu 02: Những lời đồn

5 Bình luận - Độ dài: 4,466 từ - Cập nhật:

"Dù hơi muộn, nhưng... cảm ơn các cô rất nhiều vì đã cứu tôi."

Sau khi cuối cùng cũng mặc xong quần áo, cậu thiếu niên Kisa cúi đầu thật sâu trước mặt các cô gái. Hai gò má cậu đỏ bừng, mà lý do không chỉ là vì ngồi gần đống lửa.

Dù bề ngoài trông còn nhỏ tuổi, nhưng vì là tộc elf, rất có thể tuổi thật của các cô gái này đã cao hơn mình khá nhiều. Thế nhưng, cho dù có nghĩ vậy, Kisa vẫn không có đủ dũng khí để mặc quần áo trước mặt những người con gái có ngoại hình như trẻ con. Ban đầu cậu định quay ra xa rồi mặc vào trong yên lặng, nhưng lại bị cấm không được rời khỏi tầm mắt họ. Kết quả là, cậu đành phải lặng lẽ thay đồ trước mặt ba cặp mắt đầy cảnh giác.

Vừa cài khuy áo, Kisa vừa ngước mắt nhìn lên bầu trời mù mịt và thì thầm "Đây là cái kiểu trừng phạt nhục nhã gì vậy trời...?" Thế nhưng câu đó vừa dứt, lập tức ba ánh nhìn trở nên lạnh buốt "Cái tên này đang nói gì lạ lùng vậy?"

Không chỉ phải thay đồ dưới ánh mắt của ba cô gái, Kisa còn âm thầm tổn thương lòng tự trọng khi chẳng có ai trong số họ tỏ ra bối rối hay ngượng ngùng. Dường như sự hiện diện của cậu chẳng có gì đáng để bận tâm.

Vừa cố che giấu nỗi nhục nhã, Kisa vừa cố gắng tỏ ra nghiêm túc bằng cách cúi đầu nói lời cảm ơn. Nhưng phản ứng từ phía Erika và những cô gái khác thì lại lạnh nhạt đến bất ngờ.

"Nếu định cảm ơn ai, thì hãy cảm ơn cái người đó kìa."

Erika khẽ hất cằm về phía một gò đất nhỏ, được đắp tách biệt đôi chút khỏi tảng đá lớn, tránh ánh nhìn trực diện với cậu thiếu niên. Trên đỉnh gò, một chiếc mũ giáp được đánh bóng sáng loáng lặng lẽ nằm đó, như đang canh giữ giấc ngủ vĩnh hằng của người bên dưới.

"Cái này, và—", Erika đầu tiên chỉ vào cây nỏ vẫn nằm trong tay, rồi sau đó chỉ về phía chiếc mũ sắt, "—đều là của người lùn đó."

Trên đỉnh nấm mồ là một chiếc mũ giáp to, trông chẳng khác gì một chiếc xô kim loại, phần miệng có lỗ đục chi chít để thoáng khí, và một khe dài ngang tầm mắt để nhìn ra ngoài.

"Chính người đó đã liều mạng vác cậu lên bờ. Nếu không có ông ta, cậu đã chết từ lâu rồi. Tôi lúc đó hoàn toàn chẳng có ý định cứu giúp cậu đâu."

Kisa nhìn chằm chằm vào nấm mộ, im lặng không nói gì.

Cậu nhớ chiếc mũ đó.

Khuỵu gối xuống trước gò đất, mặc kệ mặt đất ẩm ướt bùn lầy, Kisa đưa tay đặt lên mặt đất, rồi khẽ gọi người đang yên nghỉ bên dưới,

"...Knurl?"

Dĩ nhiên, không có tiếng đáp lại nào.

Trong tâm trí Kisa hiện về khuôn mặt của người lùn ấy, nụ cười của ông ấm áp và rộng lớn đến mức gần như che kín cả bộ râu rậm rạp.

"Ông ấy... Knurl là một người rất mê rượu, đã dạy tôi cách xây dựng. Cái đó lúc nào cũng đeo lủng lẳng ở hông ông ấy. Và câu cửa miệng mà ông ấy luôn lặp lại là 'Người lùn thì nhất định sẽ trả ơn bằng rượu'..."

Những lời nói ấy không hẳn là để giải thích cho Erika hay những người còn lại — mà đúng hơn, là để xoa dịu cảm xúc đang cuộn trào trong lòng cậu thiếu niên.

"A, tôi nhớ rồi. Knurl đã lao ra đỡ tôi khi tôi rơi khỏi vách đá, rồi cả hai cùng rơi xuống sông... Sau đó, ông ấy giữ chặt lấy tôi dưới nước và bảo tôi bám lấy một khúc cây đang trôi... mặc dù người lùn thì không biết bơi, vậy mà..."

Câu nói đứt quãng. Cậu không thể tiếp tục nói thêm nữa.

Kisa siết hai bàn tay lại, đặt trước ngực, rồi cúi đầu, lặng lẽ cầu nguyện.

Erika, thấy vậy, nghiêng đầu khó hiểu. Cô có thể cảm nhận được cậu đang thương tiếc người đã khuất, nhưng kiểu cầu nguyện bằng cách chắp tay như thế thì cô chưa từng thấy bao giờ.

Sau một hồi nguyện thầm trong im lặng, Kisa lại cúi đầu thật sâu về phía Erika.

"Các cô đã chôn cất ông ấy đàng hoàng, dù ông là một người lùn... Tôi thật sự không biết phải cảm ơn thế nào cho đủ."

Elf và người lùn vốn là kẻ thù không đội trời chung từ thời huyền thoại xa xưa. Vậy mà những cô gái elf này — thuộc về chủng tộc đối đầu ấy — lại chôn cất Knurl, một người lùn. Điều đó khiến Kisa không thể không cảm thấy mình phải cúi đầu cảm tạ từ tận đáy lòng.

Cậu thiếu niên cúi đầu thấp hơn nữa. Erika, thấy vậy, khẽ thở dài, như thể vừa chút bỏ một gánh nặng trong lòng. Cô lắc đầu, rồi cất giọng điềm tĩnh:

"Không cần cậu phải cảm ơn đâu. Bởi vì chúng tôi cũng nợ người lùn đó một ân huệ."

"Ân huệ...?"

Kisa nghiêng đầu bối rối, vẻ khó hiểu, tự hỏi liệu đã có chuyện gì xảy ra giữa Knurl và họ trong lúc cậu còn bất tỉnh. Đáp lại, Erika chỉ nhẹ nhàng vỗ lên cây nỏ đeo ở hông mình.

"Nhờ có thứ này mà tôi mới săn được mồi. Hơn nữa, tôi còn mượn được vài dụng cụ khác từ ông ấy."

"Ra là vậy..." Kisa gật đầu, giờ mới nhận ra.

Nhìn kỹ lại thì, cây nỏ trên tay Erika, túi nước mà cô bé tên Ilsa ôm chặt, cái chảo sắt đặt trên đống than hồng, và cả túi da đựng bộ đánh lửa nằm cạnh đống lửa trại. Tất cả đều là vật dụng của Knurl.

Dù từng bị dòng nước đục ngầu cuốn trôi cùng chủ nhân của chúng, nhưng đến giờ vẫn hoạt động tốt — có lẽ chính điều đó đã chứng minh rằng chúng là đồ do người lùn chế tạo.

"Chuyện đó không quan trọng bằng việc... cậu có phải là con người đến từ thành phố tên là Bolnis không?"

Câu hỏi bất ngờ của Erika khiến cơ thể Kisa khẽ rùng mình.

Ánh mắt nghiêm nghị của Erika — như thể muốn nói "Tôi sẽ không bỏ qua nếu cậu dám nói dối" — khiến cậu do dự thấy rõ. Cậu không trả lời ngay, mà dè dặt hỏi ngược lại:

"...Tại sao cô lại hỏi vậy?"

"Bởi vì một người lùn liều mạng cứu một con người, và một con người lại cầu nguyện cho người lùn ấy... đó là chuyện hiếm thấy đến mức khó tin. Nếu có nơi nào mà điều đó còn khả dĩ xảy ra, thì chắc chỉ có thành phố Bolnis, nơi mà người ta vẫn thường đồn đại."

Đã vài năm trôi qua kể từ khi cái tên Bolnis — vốn chỉ là một trạm trung chuyển nằm ở phía nam vùng đồng bằng Solbiant, trên tuyến thương lộ nối tới quốc gia ven biển Jeboa — bỗng chốc vang danh khắp các ngả đường.

Lúc đó, Holmea đã phát động chiến dịch tái chiếm vùng đồng bằng Solbiant rộng lớn, dùng sức mạnh vũ trang đẩy tộc zoan — cư dân bản địa vùng thảo nguyên — vào bước đường cùng. Dù nổi tiếng với sức mạnh chiến đấu cá nhân vượt trội, nhưng trước lối đánh có tổ chức chặt chẽ của quân đội Holmea, tộc zoan dần bị dồn ép đến bên bờ tuyệt diệt.

Và rồi — đúng lúc ấy — chuyện xảy ra.

Một người đàn ông loài người đơn độc đã xuất hiện trước mắt những chiến binh zoan đang rơi vào cảnh tuyệt vọng.

Người đàn ông ấy dùng hỏa lực kinh hoàng thiêu rụi hàng trăm binh lính của đội quân chinh phạt đang xâm nhập vào núi chỉ trong chớp mắt. Với sức mạnh vượt ngoài lý trí ấy, anh ta quy tụ tộc zoan, rồi kế đến, đánh chiếm pháo đài của Holmea tại vùng đồng bằng Solbiant — và cuối cùng là buộc thành phố Bolnis đầu hàng vô điều kiện.

Vị quốc vương của Holmea, sau khi nhận được tin về đợt phản công quy mô lớn của tộc zoan đã lan đến tận thủ đô, lập tức ra lệnh cho Đại tướng Darius xuất chinh dẹp loạn.

Ban đầu, không ai nghi ngờ gì rằng đợt phản công này sẽ bị dập tắt trong chớp mắt dưới tay đại quân trừng phạt gồm mười ngàn binh sĩ do chính Darius chỉ huy — vị tướng được ca tụng là người mạnh nhất của Holmea.

Thế nhưng, đội quân trừng phạt tưởng chừng như bất khả chiến bại ấy lại chịu một thất bại thảm hại.

Tin tức về thất bại của tướng Darius — hoàn toàn ngoài dự liệu — nhanh chóng lan truyền không chỉ trong nội bộ Holmea mà còn sang cả các quốc gia lân cận, khiến vô số người bàng hoàng kinh ngạc.

Thế nhưng, cú sốc ấy nhanh chóng bị lấn át bởi một chấn động mới.

Đứa trẻ của Aura — Nữ Thần của Cái Chết và Hủy Diệt.

Đó chính là thân phận thật sự của người đàn ông đã lãnh đạo tộc zoan và đánh bại tướng Darius.

Tên của vị nữ thần cổ đại ấy — vốn chỉ được biết đến bởi một số ít trưởng lão nắm giữ các truyền thuyết cổ xưa, cùng những người trong giới tu sĩ — giờ đây vang vọng khắp nơi, không chỉ trong tầng lớp trung ương mà còn lan ra tận các ngõ phố dưới hình thức những lời đồn đại không hề được xác thực.

Người ta đồn rằng, hắn là một con quỷ khát máu chuyên ăn thịt người và hút máu sinh linh.

Người ta đồn rằng, hắn là hiện thân tái sinh của Genobanda, một kẻ chuyên ăn phân người và gieo rắc ô uế.

Người ta đồn rằng, dân chúng dưới sự cai trị của hắn đang phải gánh chịu thuế khóa nặng nề cùng lao động cưỡng bức đến mức kiệt quệ.

Người ta đồn rằng, thậm chí mỗi ngày đều có các cuộc hành quyết công khai diễn ra giữa quảng trường, nơi những kẻ chống đối bị treo cổ để làm gương.

Mỗi khi dân cư từ các thành phố và làng mạc phía tây tụ họp, họ lại râm ran bàn tán về tình cảnh thê thảm của Bolnis và sự kinh hoàng của Đứa trẻ của Aura – Nữ thần của Cái chết và Hủy diệt.

Tuy nhiên, gần đây — theo lời các thương nhân đã tận mắt đến thăm Bolnis — thì tình trạng hiện tại của thành phố này lại hoàn toàn trái ngược với những lời đồn đại.

Một trong những điều họ kể lại là "Đó là một thành phố nơi con người và những nô lệ bán nhân được giải phóng cùng chung sống hòa thuận."

"Cậu là người từ Bolnis, phải không?"

Bị Erika hỏi lại điều đó, Kisa khẽ gật đầu như thể đã chấp nhận sự thật.

Thấy vậy, Erika liền hơi nghiêng người về phía trước, đôi mắt nheo lại đầy nghi hoặc.

"Thế tại sao một người đến từ Bolnis lại xuất hiện ở nơi như thế này?"

"À thì... tôi cùng bạn bè đi điều tra khu vực thượng nguồn của con sông, một chút thôi..."

Erika tròn xoe mắt bởi cách nói của Kisa.

"Bạn bè? Chẳng lẽ còn những người khác đi cùng cậu!? Gần đây sao!?"

Cô bé túm lấy vai Kisa với lực mạnh đến nỗi như muốn xô cậu ngã nhào.

"T-T-Từng có... Nhưng mà bây giờ thì họ ở đâu... tôi cũng...!"

Kisa trả lời với cái lắc đầu lia lịa trong khi hai vai vẫn bị lay mạnh, Erika cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Dù cô đã hiểu rằng cậu thiếu niên này, từng bị cuốn trôi bởi dòng lũ đục ngầu, hoàn toàn không biết mình đang ở đâu, nhưng sự xuất hiện của một tia hy vọng tưởng tượng đã khiến cô vô thức mất kiểm soát.

"...Vậy à."

Erika đáp, giọng nhỏ hẳn đi.

Cảm xúc thất vọng hiện rõ trong từng đường nét trên gương mặt cô. Nhìn thấy điều đó, Kisa lại cảm thấy day dứt, dù bản thân cậu chẳng có lỗi gì cả.

"Ờm... Có chuyện gì xảy ra với thành phố Bolnis à?"

Kisa dè dặt hỏi.

Erika ngập ngừng trong giây lát, nhưng rồi nghĩ rằng lúc này cũng chẳng có lý do gì để giấu giếm nữa, cô thẳng thắn đáp:

"Bọn tôi đã cố gắng đến Bolnis."

Nghe đến đây, Kisa bỗng ngẩn người trong chốc lát, rồi khẽ thốt lên,

"...À, các cô là... nô lệ bỏ trốn à?"

Ngay khoảnh khắc Kisa nói ra điều đó, không chỉ Erika, mà cả ba cô bé đang lắng nghe phía sau cũng rúng động mạnh.

Nô lệ là tài sản sống. Việc phá hoại hay đánh cắp tài sản của người khác luôn bị trừng phạt nghiêm khắc theo luật pháp – điều này dĩ nhiên cũng áp dụng với nô lệ. Vì lý do đó, ở nhiều quốc gia có chế độ nô lệ, người ta không được tùy tiện áp bức hay làm tổn thương nô lệ, trừ khi có lý do hợp pháp.

Ở những quốc gia duy trì chế độ nô lệ, nô lệ là nguồn lao động quý giá, đóng vai trò trụ cột trong bộ máy vận hành xã hội. Nếu việc nô lệ bỏ trốn được dung thứ, điều đó không chỉ làm lung lay nền móng của cả quốc gia, mà còn có thể trở thành mồi lửa châm ngòi cho những cuộc nổi loạn. Vì thế, việc nô lệ trốn thoát luôn bị xem là trọng tội ở tất cả các nước có chế độ này.

Ngay cả khi bỏ qua yếu tố chính trị, hành vi của một nô lệ bỏ trốn vẫn được quy vào hành vi phạm pháp. Đơn giản bởi việc chạy trốn khiến chủ nhân của họ bị mất tài sản, điều mà luật pháp những nơi này không thể bỏ qua.

Thêm vào đó, việc treo thưởng để truy bắt nô lệ bỏ trốn là điều thường thấy. Bởi lẽ, không có người chủ nào dễ dàng tha thứ cho kẻ đã phản bội mình, và việc bắt lại rồi trừng trị những nô lệ đó chính là lời cảnh cáo nghiêm khắc dành cho các nô lệ còn lại.

Chính vì vậy, nô lệ bỏ trốn không chỉ bị truy đuổi bởi lực lượng chức năng của quốc gia, mà còn trở thành mục tiêu săn lùng của những kẻ thèm khát số tiền thưởng được treo trên đầu họ.

Erika, cảm thấy bối rối, khẽ hắng giọng để che giấu sự bất an, rồi nổi giận quát Kisa bằng giọng đầy bực tức:

"C-Cậu dựa vào đâu mà nói bọn tôi là nô lệ bỏ trốn hả!?"

Kisa, không hề phản ứng dữ dội trước cơn thịnh nộ đó, chỉ bình tĩnh liếc về phía những đứa trẻ đang đứng quan sát từ khoảng cách không xa, rồi đáp:

"Chắc là... từ cách các em ấy nói năng và cư xử, chắc vậy?"

Khi thấy Erika cau mày như thể không hiểu Kisa đang nói gì, cậu bắt đầu giải thích:

"Những cô bé kia... nói chuyện rất trưởng thành so với vẻ ngoài của mình, đúng không? Tôi từng được một người bạn là elf nói rằng, những đứa trẻ elf được nuôi lớn trong các làng elf thì tính cách sẽ không khác biệt nhiều so với vẻ ngoài. Nhưng nếu chúng được nuôi dưỡng giữa loài người, dù bề ngoài vẫn là trẻ nhỏ, bên trong chúng sẽ trưởng thành sớm hơn rất nhiều."

Những đứa trẻ lớn lên trong làng elf thường được đối xử như con nít bởi người lớn xung quanh, vì thế tính cách của chúng cũng giữ được sự ngây thơ tương xứng với vẻ ngoài.

Thế nhưng, những elf sống giữa loài người lại chứng kiến các bạn cùng tuổi – dù mới vài năm trước vẫn là trẻ con – đã sớm phải cư xử như người lớn. Từ đó, tâm lý và cách hành xử của chúng cũng phát triển vượt trước tuổi thật.

Erika nghe xong thì vô thức gật đầu đồng tình, nhưng ngay sau đó như chợt nhận ra, cô vội vàng tìm cách chối bỏ điều vừa để lộ. Tuy nhiên, không nghĩ ra được lời bào chữa hợp lý, cô chỉ càng thêm lúng túng, bối rối ra mặt.

Kisa mỉm cười nhẹ và tiếp lời, giọng điềm đạm:

"Không cần phải cảnh giác đến thế đâu. Ở Bolnis, đa phần những người không phải con người hay zoan đều là nô lệ được giải phóng. Kể cả những người từng trốn thoát khỏi Holmea như các cô, cũng chẳng hiếm gì đâu."

Để làm dịu bớt sự căng thẳng của Erika, Kisa cố tình lựa chọn cách giải thích thật đơn giản và dễ hiểu.

"Vậy à... Vậy thì tốt."

Câu trả lời ngắn gọn, khô khốc, nhưng Kisa để ý thấy đôi vai cứng đờ của Erika đã nhẹ xuống phần nào. Dù vậy, cậu không ngu gì mà dại dột chỉ ra điều đó — như thể chọc vào tổ ong vậy. Thay vào đó, cậu chuyển sang nhắc tới một điều mà mình nhớ được về luật giải phóng nô lệ ở Bolnis.

"À, có điều này người ta hay hiểu nhầm, nhưng Bolnis cũng không chấp nhận những người từng trở thành nô lệ vì phạm tội đâu."

Nói đến đây, giọng Kisa hơi chùng xuống như thể vừa nhớ lại ký ức không mấy vui vẻ. Tuy nhiên, vì không nhận ra rằng chính mình đang vô tình chọc phải một điều cấm kỵ, cậu thiếu niên tên Kisa quả thực là một tên ngốc đúng nghĩa.

"Anh nghĩ bọn tôi là loại người như thế à!? Bọn tôi đâu có làm gì sai, chỉ vì bị con người bắt được nên mới bị bán làm nô lệ thôi!"

Quả nhiên, Erika nổi giận đùng đùng và hét thẳng vào mặt cậu.

Erika, sau khi đã suy xét lại, cho rằng mình nổi giận với tên này cũng là điều không thể tránh khỏi, bởi hình ảnh Kisa đang cúi đầu, cố thu người nhỏ lại như đang ăn năn, cuối cùng đã chuyển cơn giận đang cuộn trào trong ngực thành một tiếng thở dài, rồi trấn tĩnh lại bằng cách trút nó ra.

"Nhưng mà... có vẻ mấy lời đồn là thật. Những chủng tộc từng bị biến thành nô lệ thực sự được thả tự do ở Bolnis..."

Với ánh mắt dường như nhìn xa xăm, Erika hỏi:

"Này, có thật là người ta sống trong thành phố mà không hề bị hỏi về chủng tộc của mình à?"

"Ừ, nhưng dù thế nào thì cũng xảy ra mâu thuẫn—à không, va chạm giữa mọi người. Tuy nhiên, tôi nghĩ không bao giờ xảy ra chuyện người ta bị ép làm những việc mình ghét, bị bạo lực hay bị biến thành nô lệ chỉ vì họ không phải là loài người."

Erika nghĩ rằng cô có thể tin vào lời Kisa, cậu ta đã thật thà nói cho cô biết rằng sống ở Bolnis không chỉ có những điều tốt đẹp, mà còn cả những điều tồi tệ.

"Chỉ cần được như vậy thôi... với bọn tôi, nơi đó đã là thiên đường rồi."

Những ký ức đau đớn lại ùa về trong tâm trí Erika – quãng thời gian cô từng là tài sản của một con người.

Khuôn mặt người đàn ông loài người méo mó vì dục vọng khi hắn đến đụng chạm vào thân thể cô mỗi đêm. Cảm giác kinh tởm khi bàn tay hắn bò khắp cơ thể cô. Và sự nhục nhã cùng căm ghét khi hắn nhét cái vật thể xa lạ vào vùng nhạy cảm của cô.

Đã nhiều tuần trôi qua kể từ khi cô cùng những người đồng loại trốn thoát khỏi chủ nhân loài người, nhưng ký ức buồn bã và u ám đó vẫn không thể phai mờ trong cô. Không chỉ thế, như muốn nhắc nhở rằng cô sẽ không bao giờ được phép quên, những ký ức đó biến thành những cơn ác mộng, khiến Erika phải sống lại những ký ức ghê tởm ấy hết lần này đến lần khác. Cô thường xuyên tỉnh giấc giữa đêm, bật dậy rồi nôn mửa, khóc vì sợ hãi và ghê tởm.

"...Thật sự đấy. Đó đúng là một thành phố trong mơ."

Erika thầm thì một cách nghiêm túc từ tận đáy lòng.

Ngay sau đó, Kisa quay mặt đi, môi khẽ mấp máy như đang cố kìm nén nụ cười. Bằng cách nào đó, trông cậu như thể đang tự hào ưỡn ngực.

Điều đó khiến Erika nghĩ thầm, nếu một người chỉ là dân thường mà đã cảm thấy tự hào về thành phố như thế, thì nơi đây chắc chắn là một thành phố tốt đẹp hơn tưởng tượng rất nhiều.

"Tôi thấy nhẹ lòng rồi. Vì tôi cũng từng nghe nhiều tin đồn không hay về kẻ cai trị nơi đó."

"Tin đồn không hay?"

Kisa mở to mắt ngạc nhiên.

Erika nhớ lại nội dung những lời đồn đó, gương mặt hiện rõ vẻ khó chịu như vừa nuốt phải thuốc đắng,

"Ừ. Người đó dù ra rả tuyên bố giải phóng các chủng tộc, nhưng dường như lại bao quanh mình bởi nhiều nữ nô lệ elf xinh đẹp. Hắn tập hợp các cô gái đó rồi tổ chức những bữa tiệc trụy lạc mỗi đêm—"

"Không đời nào có chuyện đó."

Kisa khẳng định một cách rõ ràng.

"Ý tôi là, đúng là có phụ nữ elf làm việc tại phủ của người cai trị, nhưng chưa từng có ai bị ép làm mấy chuyện kiểu đó bằng quyền lực cả. Đó là một tin đồn quá sức tệ hại."

Trước vẻ mặt đầy căm phẫn của Kisa – như thể tin đồn kia nhắm vào chính mình – Erika cảm thấy hơi choáng ngợp, nên đành lên tiếng xoa dịu:

"Ừ... được rồi. Nhưng mấy lời đồn kiểu đó cũng biến mất nhanh thôi mà."

Vừa nói, Erika lại chợt nhớ đến một tin đồn khác từng lan truyền sau loạt lời gièm pha kia. Không suy nghĩ sâu xa gì, cô buột miệng nói ra một cách mơ hồ:

"Thực ra thì, cũng có tin đồn là hình như người đó lại thích những nô lệ nam lực lưỡng kiểu như zoan, người lùn hay người khủng long hơn là các cô gái elf xinh đẹp. Hắn tập hợp mấy gã đó lại, rồi mỗi đêm—"

"Chuyện đó là hoàn toàn KHÔNG CÓ!!"

Câu nói còn chưa dứt thì đã bị chặn ngang bởi một phản ứng gay gắt bất ngờ.

Khác hẳn lúc trước, lần này chính Kisa là người chộp lấy vai Erika, ánh mắt tràn đầy nhiệt huyết khi phản bác,

"Đừng có tin mấy chuyện đó! Nào là anh ta thích đàn ông! Nào là anh ta ăn phân như Genobanda! Rồi thì thu thập máu động vật để làm nghi lễ tà đạo! Chưa hết! Nào là anh ta phun lửa từ miệng! Có hai cái đầu! Có sừng! Có bảy cánh tay! Toàn là lời bịa đặt vô lý!"

Erika bị choáng ngợp trước sự thay đổi đột ngột của Kisa – ban đầu trông vô hại – và chỉ biết gật đầu khe khẽ.

Thấy vậy, Kisa thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cùng lúc đó, Erika cũng lấy lại được tỉnh táo. Cô lập tức gạt tay Kisa khỏi vai mình, nhanh chóng lùi ra xa khỏi tên thiếu niên đang định ôm chặt lấy đôi vai cô.

Kisa cũng hoàn hồn, đối diện ánh mắt của Erika – ánh mắt như thể đang nhìn một con quái vật – mà đơ người tại chỗ.

"X-Xin lỗi... Nhưng mà... bản thân tôi cũng không hiểu rõ vì sao mình lại cứ nghĩ mấy lời đồn đó chỉ là hiểu lầm... hay là vô lý nữa—"

Erika hoàn toàn sững người trước cảnh Kisa đang cuống cuồng biện hộ, hơn nữa lại còn có vẻ cực kỳ kính trọng vị chúa tể của Bolnis.

"Tôi hiểu rồi. Được rồi mà."

Nhưng vì Kisa vẫn nhìn cô bằng ánh mắt như thể chưa tin rằng cô đã thực sự bỏ qua, Erika phải gầm lên: "Dai quá đấy!"

Bị mắng, Kisa cụp mắt buồn bã như một đứa trẻ vừa bị cha mẹ la rầy, khiến Erika trong lòng bất giác thầm khẳng định thêm "Đúng là một tên ngốc kỳ quặc."

...Nhưng không phải là kẻ xấu.

Erika cảm thấy nhẹ nhõm khi mối lo lớn nhất dường như đã được gỡ bỏ. Nhưng cũng đồng thời, một cảm xúc đắng chát, lạnh lẽo âm ỉ trào lên trong lòng cô.

Ngay lúc ấy, Erika nở một nụ cười mỏng manh, thoáng qua nhưng đẹp đến mức khiến Kisa phải lặng người khi trông thấy.

"Bọn tôi cũng từng muốn đến Bolnis lắm đấy, biết không..."

Cách cô dùng thì quá khứ khiến Kisa thấy có điều gì đó khang khác. Cậu định hỏi lại, nhưng trước hết cậu cần xác nhận một chuyện.

"Mà... chỗ này, là bên nào của dòng sông vậy? Phía Bolnis? Hay Holmea?"

"Phía Bolnis."

Kisa nghiêng đầu, vẻ đầy nghi hoặc trước câu trả lời của Erika.

"Nếu không phải vượt sông nữa, thì chỉ còn một đoạn ngắn nữa là đến nơi rồi. Tôi không biết chính xác chỗ này là đâu, nhưng dù vậy chắc chỉ vài ngày nữa là đến được Bolnis rồi nhỉ?"

Nghe Kisa hỏi với vẻ ngạc nhiên, Erika đáp lại bằng một nụ cười khổ, vừa cười vừa như đang giễu bản thân:

"Các bạn của tôi... đã bị bọn cướp bắt đi mất rồi."

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

Chủ tịch giả vờ bị té sông và cái kết :)))
Xem thêm
Nhưng giá hơi chát😥😥😥
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Định đăng hôm qua mà quên béng mất :<
Xem thêm
Hôm nay có đăng nữa ko vậy trans?
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
@Không phải Long tộc: ko có nha, mình đang cố duy trì tuần 2 chương, cơ mà đợt này lại bận hơn r, mong là vẫn ra đều đc :<
Xem thêm