Tập 02: Những chuyển động đầu tiên
Chương mở đầu 07: Cậu ấy là...
2 Bình luận - Độ dài: 4,733 từ - Cập nhật:
Toàn bộ bọn cướp đã bỏ chạy tán loạn, chỉ còn lại Ilsa cùng hai cô bé khác, và các nữ elf bị trói vào cọc.
Xác nhận rằng không còn tên cướp nào quanh đây nữa, nhóm của Ilsa vội vàng chạy đến bên các chị gái đang bị giam cầm, những người giờ đây không chỉ có khuôn mặt ướt đẫm nước mưa mà còn vì những giọt nước mắt xúc động dâng trào.
"Chị ơi, bọn em đến cứu chị đây!"
Những nữ elf vẫn còn chết lặng vì sợ hãi, mắt vẫn dán chặt vào "Mộc Thần" đang lơ lửng phía trên lều, nhưng cuối cùng cũng lấy lại được lý trí nhờ tiếng gọi của Ilsa.
"Mau chạy đi! Tụi chị không sao đâu, nhưng mấy đứa phải rời khỏi đây ngay!"
Dù sinh vật kia tự xưng là "Mộc Thần", nhưng các cô gái chưa từng nghe nói đến hay nhìn thấy loại quái vật nào như vậy, nên họ liều mạng hét lên bảo rằng nếu ba cô bé còn ở lại, chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Ilsa và các em cố gắng trấn an họ, nhưng nỗi hoảng loạn của các chị gái vẫn không giảm chút nào.
"Ơn trời, mọi người không sao chứ?"
Một sinh vật nhỏ như cái cây, toàn thân phủ đầy lá, cao chừng bằng một người, chạy tới chỗ họ vừa nói vừa thở hổn hển. Chỉ riêng việc một cái cây biết chạy biết nói như vậy đã khiến các nữ elf thét lên kinh hoàng, tưởng chừng như sắp ngất xỉu đến nơi.
Đối mặt với các cô gái elf vẫn đang sợ hãi cực độ, nghĩ rằng lại có một "Mộc Thần" khác xuất hiện, sinh vật cây nhỏ bé đó giơ hai nhánh cây trắng to tròn, trông giống như cánh tay người, và vẫy vẫy chúng một cách lóng ngóng, hệt như con người khi đang cuống quýt giải thích.
"Chị ơi, bình tĩnh lại đi! Là em đây! Erika!"
Ngay cả những cô gái đang hoảng loạn cũng lấy lại bình tĩnh khi nghe thấy giọng nói và cái tên quen thuộc. Nhìn kỹ lại, thứ trông như hai cành cây to tướng thực chất là hai cánh tay người thật.
"E-Erika? Là em thật sao, Erika?"
Khi "Mộc Thần" gạt mấy tán lá quanh đầu sang một bên, khuôn mặt của Erika từ bên trong hiện ra. Hiểu ra rằng Erika đã quấn dây thừng quanh người, nhét thêm cành lá vào đó để tạo hình như một Mộc Thần, các chị gái vừa sửng sốt trước vẻ ngoài kỳ quái, vừa nhẹ nhõm thở phào.
"C-Cái bộ dạng gì thế kia?"
Vừa tháo mấy sợi dây đang buộc quanh người, Erika vừa trả lời:
"Cái này gọi là gili suit hay gì đó ấy."
"Gili suit?"
Người chị nhắc lại từ đó, vì đây là một khái niệm hoàn toàn xa lạ.
"Ừ. Em nghe nói là thứ dùng để ngụy trang trong rừng."
Điều mà Erika đang nói đến không gì khác ngoài ghillie suit – một loại trang phục dùng để ngụy trang, giúp người mặc hòa lẫn vào cảnh vật xung quanh, bằng cách khâu các vật liệu có khả năng ngụy trang như cành cây, lá khô... vào quần áo.
"Cái đó không đáng sợ đâu. Chỉ là cái tên mà người đã cứu các chị đặt thôi."
Vừa nói, Erika vừa chỉ về phía "Mộc Thần" vẫn đang lơ lửng trên mặt lều.
"C-Có thể triệu hồi thứ như thế... chẳng lẽ, đó là thần linh hộ mệnh được Phong Thần phái đến giúp chúng ta!?"
Có lẽ vì quá xúc động sau nỗi sợ hãi, các chị của Erika nước mắt rưng rưng, suýt chút nữa đã quỳ xuống cầu nguyện với tinh thần biết ơn vô hạn. Erika vội giơ tay cản lại.
"Không phải đâu. Cậu ta chỉ là một con người kỳ quặc thôi."
Nói đến đây, khi liên tưởng thần hộ mệnh mà các chị vừa ca tụng với người con trai mềm yếu ấy, khóe miệng Erika bất giác nở nụ cười.
"Kisa, ra đây đi! Không sao rồi!"
Erika gọi lớn, nhưng không có hồi âm.
Linh cảm có chuyện chẳng lành, Erika vội chạy về phía căn lều. Trên đường, cô giẫm phải một vật mềm như túi da đựng nước, khiến cô rút chân lại theo phản xạ. Sau đó, Erika cúi xuống, chống tay xuống đất và gỡ lớp phủ trên mặt đất lên.
"Cậu trốn ở cái chỗ như này á? Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Thứ mà Erika vừa bóc lên không phải mặt đất, mà là một tấm da thú lớn, được trét đầy bùn và phủ kín cỏ dại. Đây cũng là một kiểu ghillie suit tự chế. Bên dưới lớp ngụy trang đó là Kisa, đang ôm chặt chiếc mũ giấu chiếc hộp bên trong, nằm rụp xuống như một con sâu.
Khi bị Erika gọi, Kisa chỉ quay đầu lại một cách cứng ngắc, giống như một cỗ máy đã cạn dầu.
"Tr-Trước mắt tôi... một mũi tên găm xuống đất... Tôi tưởng mình thật sự chết đến nơi rồi..."
Xem ra cậu ta vẫn còn đang sốc nặng, nên không thể đứng dậy nổi. Dù không có mũi tên nào trúng người, nhưng thực ra thì một vài mũi đã xuyên qua lớp da thú phủ bên ngoài, tuy nhiên Erika quyết định không nói ra chuyện đó.
"Bị vài mũi tên rơi xuống mà đã sợ đến thế sao. Với lại... nếu bọn cướp chạy về phía này thì cậu tính sao hả?"
Kisa mở to mắt đầy kinh ngạc trước lời Erika vừa nói. Cậu gượng cười và lẩm bẩm:
"Ch-Chuyện đó tôi... chưa nghĩ tới..."
Chiếc mũ giấu chiếc hộp bên trong, rơi khỏi tay Kisa, lăn đến trước mặt Erika đang nhìn cậu với ánh mắt cạn lời. Do cú rơi mạnh, tấm chắn của mũ mở ra, và một chai gốm nhỏ có dây cháy chậm đã được châm lửa bên trong, lăn ra ngoài, cộc một cái.
◆◇◆◇◆
Vẫn còn lo ngại rằng bọn cướp có thể quay lại sau khi đã trấn tĩnh, nhưng Kisa và những người khác, cho rằng đi qua núi vào ban đêm là quá nguy hiểm, nên đã nghỉ lại đêm tại trại. Tất nhiên, họ không quên thay phiên nhau canh gác cùng với những người phụ nữ vừa được giải cứu để đảm bảo an toàn.
Và rồi, khi mặt trời đã lên khỏi rặng núi, họ châm lửa đốt trại bọn cướp, sau đó di chuyển vào trong rừng, cách xa một chút.
"Ê này, chẳng phải nên đi xa hơn một chút sao?"
Erika hỏi Kisa vẫn đang nhìn chằm chằm vào cột khói đen bốc lên từ chiếc lều đang cháy phía bên kia tán cây.
"Ừm~ ...Tôi nghĩ, có thể những người đang đi tìm tôi sẽ thấy được nó."
Kisa trả lời uể oải, mắt vẫn nhìn lên cột khói.
"Ra là vậy..."
Erika không biết phải nói gì thêm.
Cô muốn nói chuyện với Kisa về rất nhiều điều, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Sau một hồi đắn đo, cô quyết định thử hỏi điều mà cả các chị gái và em gái của cô cũng đang thắc mắc, thay mặt họ.
"Nhưng mà tôi vẫn không thể tin được. Làm cách nào mà cậu lại triệu hồi được con quái vật đó vậy?"
"Đó chỉ là hiệu ứng đổ bóng thôi, hoàn toàn không liên quan gì đến triệu hồi cả."
Thực chất, thân phận thật sự của "Mộc Thần" chính là cái bóng của mảnh pha lê mà Erika sở hữu.
Chính vì Erika từng nói rằng "miễn là thần linh không xuất hiện", Kisa đã nghĩ ra cách tạo ra một "đèn chiếu ma thuật" để trình chiếu hình ảnh cái cây bên trong mảnh pha lê, thay vì thực sự triệu hồi Phong Thần.
Đèn chiếu ma thuật là một thiết bị được xem là nguyên mẫu của máy chiếu phim hiện đại. Nó được chế tạo bằng ống kính và ánh sáng từ đèn, rồi trình chiếu những bức tranh vẽ trên những mảnh thủy tinh hoặc các vật liệu tương tự lên một tấm màn.
Để làm bọn cướp khiếp sợ bằng cách giả làm "Mộc Thần", Kisa đã sử dụng đèn chiếu ma thuật này. Trên thực tế, một buổi diễn tên là Phantasmagoria (Ảo Ảnh Kinh Dị), trình chiếu hình ảnh ma quái và bộ xương để dọa khán giả, đã từng được tổ chức tại châu Âu vào cuối thế kỷ 18.
Điều may mắn đối với Kisa là mảnh pha lê của Erika, thấu kính từ kính viễn vọng, và bình chứa rượu chưng cất để dùng làm đèn cồn,... đều có sẵn. Chỉ cần kết hợp những món đó lại, cậu ta đã có thể chế tạo ra một chiếc đèn chiếu ma thuật đơn giản.
Tuy nhiên, ngay cả điều đó cũng không hề dễ dàng gì. Vấn đề lớn nhất là chiếc đèn cồn nhỏ có ánh sáng quá yếu, không thể chiếu được hình ảnh rõ ràng. Tuy nhiên, bằng cách nào đó, cậu đã khắc phục điều đó bằng cách đặt chiếc mũ giáp của Knurl phía sau ánh sáng từ đèn, khiến ánh sáng phản chiếu về khoảng trống phía sau.
Trong mắt của một người đã quen với công nghệ hình ảnh hiện đại ở Nhật Bản, chất lượng hình ảnh của chiếc đèn chiếu ma thuật mà cậu ta dày công tạo ra sẽ rất tệ. Suy cho cùng, đó chỉ là một hình ảnh mờ nhạt chỉ vừa đủ thấy được trong bóng tối.
Chỉ với chừng đó, ngay cả bọn cướp cũng sẽ không hiểu được bức hình đó đang mô tả thứ gì. Thế nhưng, bằng cách kết hợp hình ảnh đó với trí tưởng tượng, cùng với diễn xuất chân thực của lũ trẻ và những lời ám chỉ rằng đó là "Mộc Thần", họ đã khiến bọn cướp tin rằng đó thật sự là một "Mộc Thần".
Kisa đã giải thích như vậy, nhưng Erika hoàn toàn không hiểu cậu đang nói gì.
Khi Kisa ngừng nói, Erika lại một lần nữa bối rối không biết nên mở lời về chủ đề gì.
Một lúc sau, cô chỉ mở miệng rồi lại ngậm lại một cách vô nghĩa, nhưng rồi sau khi siết chặt hai nắm tay nhỏ – như thể đã hạ quyết tâm – cô lên tiếng với Kisa.
"Kisa, cậu sẽ quay lại Bolnis phải không?"
Không nhận ra vẻ khác lạ của Erika, Kisa trả lời ngắn gọn, đơn giản:
"Ừm..."
"Cậu có muốn đi cùng bọn tôi đến Bolnis không, nếu bạn bè cậu không tìm được cậu? Nhìn xem, vẫn có thể còn bọn cướp quanh đây, nên chẳng phải đi cùng bọn tôi thì sẽ an toàn hơn hay sao?"
Erika, người đang nói một mạch đầy lúng túng, má hơi đỏ lên.
"Ừm... để xem đã..."
Kisa vẫn đáp lại một cách nửa vời, nhưng đột nhiên ánh mắt cậu sáng rực lên.
"Bọn họ đến rồi!"
Nghe vậy, Erika vội vàng đảo mắt nhìn quanh. Thế nhưng, không có dấu hiệu nào cho thấy ai đó vừa xuất hiện như lời Kisa nói.
Khi nhìn kỹ lại, cô nhận ra rằng ánh mắt Kisa đang hướng lên bầu trời.
"Nàyyyy—!!"
Kisa bất ngờ hét to và phấn khích vẫy hai tay.
Erika cũng ngước lên theo ánh mắt của Kisa, nhưng ngoài làn khói đen đang bốc lên, cô chẳng thấy gì cả. Cùng lắm chỉ có một con chim đang bay vòng vòng.
Và rồi, ngay lúc đó—Erika cảm thấy một sự khác thường mơ hồ.
Đó là một con chim đang bay lượn thành những vòng tròn lớn trên không, nhưng Erika cảm thấy hình dạng của nó có chút gì đó không giống chim cho lắm. Mà, khoảng cách đến con chim đó cũng kỳ lạ. Cảm giác như nó to đến mức khó tin. Mình chưa từng thấy con chim nào lớn như vậy cả.
Con chim lượn vòng trên đầu họ một lúc, nhưng ngay sau khi bay thành một hình số 8 nằm ngang rồi dựng đứng, nó bay về hướng nam.
"Đi thôi! Họ ở đằng kia!"
Rồi Kisa bắt đầu chạy theo hướng con chim vừa bay đi.
Sau khi vội vàng đuổi theo cậu, dẫn theo các chị gái và các bé gái đi cùng, Erika thấy rằng Kisa đã xuống tới chân núi từ lúc nào.
Erika nhìn theo ánh mắt của Kisa đang hướng về phía con chim bay đi, cô có thể thấy một nhóm người hiện ra phía xa chân trời, đang tiến về phía họ với một đám bụi tung lên.
Erika cảm thấy cảnh giác, tự hỏi liệu có phải bọn cướp đã quay lại trả thù cùng với đồng bọn hay không, nhưng trái ngược với lo lắng đó, Kisa nở một nụ cười rạng rỡ khắp khuôn mặt và ra sức vẫy tay.
"Không sao đâu! Chắc chắn là bạn của tôi đấy!"
Những người đang tiến đến là một nhóm kỵ sĩ cưỡi thú. Cách họ di chuyển đầy trật tự giống như một đội quân được huấn luyện kỹ càng, chứ không phải bọn cướp.
Cô lo rằng đó có thể là một đội tuần tra của Holm đến để bắt họ, nhưng vì phía bên kia đã nhìn thấy họ rồi, giờ đã quá muộn để bỏ trốn.
Trong khi Erika vẫn theo dõi toàn bộ sự việc với vẻ cảnh giác và lo lắng, một con thú từ trong nhóm đó bất ngờ lao ra. Nó nhanh chóng rút ngắn khoảng cách, để lại những người còn lại phía sau từ rất xa.
Khi khoảng cách đã đủ gần để thấy rõ hình dáng, Erika nhận ra đó không phải là một con thú.
Toàn thân người đó được bao phủ bởi lớp lông màu hạt dẻ sáng, đang lao vun vút trên bốn chân qua địa hình gồ ghề, nhưng trên thân lại mặc áo giáp, và bên hông đeo một thanh mã tấu có đường cong đặc biệt.
"Đó là... zoan...?"
Đứng trước Erika, lần đầu tiên được tận mắt nhìn thấy tộc nhân được gọi là "Chúa tể tối cao của đồng bằng", zoan ấy nhảy bổ vào Kisa với một lực mạnh đến mức tưởng chừng như muốn táp vào cổ họng cậu.
Tuy nhiên, thực tế là zoan đó chỉ nắm chặt vai Kisa, không hề xô ngã cậu, rồi hét lên bằng giọng nói run rẩy vì mừng rỡ:
"Mừng quá đi! Tớ đã tin rằng cậu vẫn còn sống mà!"
Dựa vào phần ngực của bộ giáp thân được kết từ dây thường xuân và nhuộm màu sặc sỡ, có thể đoán rằng người thuộc tộc zoan kia là phụ nữ. Ngay cả giọng nói cũng là của một người phụ nữ trưởng thành, cao và trong trẻo.
"Ôi Thú Thần vĩ đại, muôn vàn cảm tạ ngài! Thật vậy! Lúc nghe tin cậu rơi xuống sông, tim tớ như muốn ngừng đập luôn đó!"
Zoan ấy chỉ chăm chú nói chuyện với Kisa, hoàn toàn không để tâm đến những elf xung quanh.
"Cậu vẫn ổn chứ? Có bị thương ở đâu không? Có đau không? Có đói không?"
"Tớ ổn. Thật sự không sao cả mà!"
Kisa đáp lại trong khi người khẽ rụt lại, vẻ mặt lúng túng như thể không biết phải làm sao. Chỉ đến khi thấy vậy, zoan nữ đó mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
"Nhưng mà, màu khói tín hiệu mà cậu mang theo lại khác với quy định, nên bọn tớ đã quyết định đến kiểm tra cho chắc. Thật may vì đã làm vậy!"
"Xin lỗi nhé, vì tớ đã dùng hết nguyên liệu của lửa tín hiệu rồi. Không còn cách nào khác nên tớ đã đốt tạm cái lều của bọn cướp để thay thế."
Cho đến lúc này, cô gái tộc zoan vẫn còn run lên vì mừng rỡ. Thế nhưng, khi nghe Kisa nói vậy, toàn thân cô khựng lại, gương mặt phủ đầy lông rõ ràng cứng đờ.
"...Cậu vừa nói... bọn cướp?"
"Không sao đâu. Bọn tớ đuổi chúng đi rồi."
"...Đuổi đi rồi?"
Lông trên khắp cơ thể zoan nữ đồng loạt dựng đứng, còn Kisa thì đáp lại một cách hờ hững đến khó tin. Cô run lên nhè nhẹ, hít một hơi thật sâu khiến lồng ngực phồng lớn, rồi ngay sau đó hét lớn đến nỗi như muốn thổi bay cả không khí xung quanh.
"Cậu lại làm cái trò gì thế hả!!!"
Tiếng gào vang dội đến mức tai Erika đứng gần đó cũng ù đi.
"Lại nữa à!? Lần nào cũng vậy, cậu lại tự ý xen vào mấy chuyện rắc rối rồi đúng không!?"
Kisa vội đưa tay bịt tai theo phản xạ, nhưng chưa kịp yên thân thì đã bị zoan nữ tóm chặt tai kéo mạnh xuống, rồi chẳng chút nương tay, hét thẳng vào đó:
"Lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng y chang như thế cả! Bình thường thì rụt rè nhút nhát, đến khi nguy cấp thì lại lao đầu vào trước mà chẳng thèm nghĩ tới hậu quả! Cậu định bắt tớ phải nhắc bao nhiêu lần nữa hả!? Cái thói cứ hễ bị dồn vào đường cùng là lại nổi điên phá banh mọi thứ rồi xông lên như không còn gì để mất ấy, cậu tính sửa lúc nào hả!?"
"X-Xin lỗi mà!"
"Đồ ngốc! Lúc nào cũng làm tớ lo phát điên! Cậu tính để tớ chết vì lo cho cậu đấy à!?"
Zoan nữ túm cổ áo Kisa, gằn giọng đầy phẫn nộ như thể nếu có thể, cô đã lôi cậu ra xử ngay tại chỗ cho hả giận. Nhưng ngay lúc đó, một cú đập trời giáng bằng nắm đấm đầy lông đen rì giáng thẳng xuống đầu cô.
Âm thanh vang lên khô khốc đến mức người nghe cũng phải nhăn mặt vì tưởng chừng như đau lây. Bị đánh bất ngờ, zoan nữ co rúm lại tại chỗ, mặt mày hoang mang.
"Người ngu ngốc ở đây là em mới đúng đấy!"
Tiếng quát ấy phát ra từ một người tộc zoan khác — thân hình vạm vỡ, phủ đầy lông đen tuyền. Trên khuôn mặt dữ tợn của anh ta, một vết sẹo dài do lưỡi kiếm gây ra kéo từ trán xuống má phải thành một đường thẳng rành rành. Gương mặt ấy lúc này đỏ bừng vì giận dữ, gầm lên,
"Em dám quát tháo 「Navel Master」 của mình giữa thanh thiên bạch nhật như thế à!? Em định làm mất thể diện của chính 「Navel Master」 của mình đấy hả!?"
"N-Nhưng mà, 《Nanh Hung Dữ》..."
Zoan lông đen im lặng khi zoan nữ đang cố giải thích với giọng khàn khàn đau đớn, đồng thời dùng răng nanh gầm gừ ra hiệu cho cô im miệng.
"Này, Garam, thôi mấy trò hài hước với cô em gái đi."
Người xen vào cuộc tranh cãi của hai zoan này là một zoan khác, lông đỏ, thân hình cũng vạm vỡ không kém. Khuôn mặt mệt mỏi hiện rõ với một bên mắt trái bị dập nát cùng những vết sẹo xấu xí.
"Zurgu, dù tao nhắc bao nhiêu lần thì nó vẫn không chịu hiểu."
Zoan lông đỏ tên Zurgu giơ tay chỉ lên trời đáp lại lời Garam, con lông đen. Trên không trung, một chú chim to lớn đang bay vòng chậm rãi ở phía mà anh ta chỉ.
"Pipi đang cảnh giới cho chúng ta, nhưng đây gần như thuộc vùng ảnh hưởng của người Holmean rồi. Ta nên rút lui nhanh trước khi gặp rắc rối."
Garam gầm lên một tiếng giận dữ pha chút bất lực vì lời phản biện hợp lý đó.
Trước mặt Erika và những người khác, đang đứng chết lặng không biết nên phản ứng thế nào trước màn tranh cãi như hài kịch vừa nảy ra ngay trước mắt, một vài kỵ sĩ cuối cùng cũng bắt kịp nhóm zoan. Họ giật cương ngựa, khiến bụi bay mù mịt xung quanh.
"Đám người này rốt cuộc là ai vậy?"
Người nói câu đó là một người lùn cưỡi trên lưng một con kiryu do một người khác điều khiển.
Trong lúc nhóm zoan đang biểu diễn màn hài kịch, Kisa đã lặng lẽ chạy trốn và giờ trả lời người lùn đó:
"Dvalin, những cô gái này là ân nhân của tôi. Họ cũng chính là những người đã chôn cất Knurl, ông ấy đã mất mạng để bảo vệ tôi."
"...Chết thật rồi hả, Knurl?"
Dvalin thốt lên một câu rồi thở dài.
"Vậy thì coi như nhiệm vụ của ông đã hoàn thành rồi nhỉ?"
Kisa gật đầu mạnh mẽ, còn Dvalin thì mở cái bình da đựng nước treo ở thắt lưng, nghiêng miệng bình để rót một chút. Một dòng chất lỏng màu nâu sẫm đổ xuống đất, mùi rượu lan tỏa khắp xung quanh.
"Knurl, vì bộ râu huyền thoại và những chiến công của ông, nâng ly nào!"
Sau đó, Dvalin hướng ánh mắt về phía Erika và những người elf khác:
"Các đồng bạn của rừng xanh, ta xin cảm tạ vì đã tổ chức một buổi lễ tiễn đưa đầy tôn trọng cho người huynh đệ Knurl đã khuất của ta."
Erika sững người khi nghe câu đó.
Là một elf, cô hoàn toàn không ngờ sẽ nhận được sự lịch thiệp như vậy từ một người lùn — kẻ vốn bị xem là kẻ thù truyền kiếp của tộc elf.
"Eladia."
"Vâng, thần có mặt, thưa ngài."
Người đáp lời Kisa và bước ra là một nữ elf xinh đẹp đến mức chính Erika, dù cũng là elf, cũng phải tròn mắt ngạc nhiên.
"Họ dường như định đến Bolnis. Là ân nhân của ta, liệu cô có thể thu xếp để họ được ở lại trong thành phố không?"
"Tuân lệnh, thưa ngài."
Dù chỉ khẽ gật đầu đáp lời, người phụ nữ elf ấy vẫn toát lên một phong thái cao quý khiến mọi ánh mắt như bị hút về phía cô.
Ngay khoảnh khắc Erika còn đang ngơ ngẩn ngắm nhìn vì bị cuốn hút bất giác, một đôi tay bất ngờ chộp lấy cánh tay cô.
"Ôi trời ơi! Vậy chính cô là người đã cứu mạng cậu ấy sao!? Vậy tức là cô cũng là ân nhân cứu mạng tôi luôn đó!"
Vừa nói lời cảm ơn, cô gái tộc zoan vừa vung tay Erika lên xuống một cách đầy nhiệt tình. Erika thì hoàn toàn lúng túng trước màn "biểu lộ lòng biết ơn" quá mức mãnh liệt ấy.
"Dù vậy, chúng ta phải quay về thành ngay lập tức. Món nợ này, tôi nhất định sẽ trả sau, nên mong cô lượng thứ nếu tôi có hơi thất lễ lúc này."
Nghe đến đó, Kisa hơi nghiêng đầu, có vẻ thắc mắc.
"Quay về ngay? Đã có chuyện gì xảy ra à?"
"Ừ. Holmea và Jeboa bắt đầu có động thái đáng ngờ. —Với lại, cái tên Jahangil đó lại lên cơn phá bĩnh vì rảnh rỗi. Giờ thì vẫn đang bị Marchronis giữ chân, nhưng tớ chẳng dám chắc hắn còn kiềm được bao lâu nữa đâu."
"Aaa, nghe vậy tớ lại nhớ cái kiểu anh ta vẫy đuôi lúc lên cơn rồi đấy..."
Kisa bật cười đùa, rồi đón lấy dây cương từ tay một binh sĩ đang dắt ngựa tới. Cậu đặt chân lên bàn đạp và nhanh nhẹn nhảy lên lưng ngựa.
Gió lướt qua mặt, khẽ lùa vào tóc cậu.
Cảm giác ấy khiến cậu sực nhớ đến chiếc băng buộc trán. Đã lâu rồi cậu chưa tháo nó ra — lần này, cậu đưa tay gỡ nó xuống.
Gió mơn man trên trán trần, cảm giác ấy khiến Kisa nheo mắt lại một cách dễ chịu.
Ilsa, đang ngước nhìn cậu từ phía dưới, thì thốt lên như thì thầm, đôi mắt không giấu nổi vẻ kinh ngạc:
"Giống... giống hệt cái em từng vẽ bên bờ sông..."
Trên trán trần của Kisa, nơi vừa được gió lướt qua, Erika và những người khác trông thấy một dấu ấn — hình dạng như sự hòa hợp giữa số 8 và biểu tượng vô cực ∞.
"D-Dấu ấn...? Không lẽ... 「Đứa trẻ của Thần」?"
Đó là cú đánh kết liễu cuối cùng với Erika và nhóm của cô, vốn đã hoàn toàn không theo kịp diễn biến dồn dập nãy giờ. Trong khi các cô gái elf đứng lặng người, ánh mắt như mất hồn, Kisa quay sang nhìn zoan nữ đang đứng sát cạnh mình như thể lúc nào cũng sẵn sàng kề vai sát cánh. Từ lưng ngựa, cậu nở một nụ cười dịu dàng.
"Thôi nào, ta đi thôi, Shyemul?"
"Ừ, Soma."
Một người trên lưng ngựa, một kẻ chạy bằng bốn chân — cả hai phóng đi về phía Bolnis.
Những người còn lại vội vã đuổi theo, chỉ để lại Eladia cùng một vài binh sĩ ở lại phía sau.
Erika và các cô gái elf chỉ có thể đứng yên dõi theo bóng dáng Kisa và nhóm của cậu khuất dần, ánh mắt vẫn còn mờ mịt vì kinh ngạc. Nhưng rồi, từ phía sau, Eladia lên tiếng gọi họ:
"Giờ thì, chúng ta cũng nên khởi hành về Bolnis thôi. Trên đường đi, các cô có thể kể lại nơi mình đã đến được đây chứ?"
Nghe vậy, Erika lúng túng "À, ừm..." rồi quay sang hỏi Eladia:
"Chẳng lẽ... cậu ta—không, vị đó, thật sự là...?"
Eladia đặt một ngón tay thon lên cằm trắng muốt, khẽ nghiêng đầu suy nghĩ một lúc. Sau đó, như vừa sực nhớ ra điều gì, cô khẽ "À" một tiếng, nhận ra Erika đang nói đến chính vị chúa tể của mình.
"Ngài ấy đã cố tình giấu thân phận, đúng không? —Cho phép tôi thay mặt ngài gửi lời xin lỗi. Ngài giữ một vị trí vô cùng quan trọng. Trong hoàn cảnh lạ lẫm, không có cận vệ bên cạnh, có lẽ ngài không thể tùy tiện tiết lộ thân thế của mình."
"Vậy thì... quả nhiên là...!"
"Vâng. Tôi tin là đúng như cô đang nghĩ."
Tộc zoan, người harpy, các elf, con người — thậm chí cả tộc khủng long được nhắc đến trong câu chuyện — tất cả bọn họ dường như đều nghe theo mệnh lệnh của cậu ấy.
Trên lục địa Seldeas hiện tại, nơi bảy chủng tộc vẫn không ngừng chém giết lẫn nhau, chỉ có duy nhất một con người — không bị đối xử bằng bạo lực, mà lại nhận được lòng tôn kính và tận tụy từ họ.
Người đã công khai giương cao lá cờ phản loạn chống lại loài người và Thánh Giáo đang âm mưu thâu tóm toàn lục địa.
Trung tâm của cơn đại loạn đang nhấn chìm cả vùng Tây Seldeas.
Một người được ca tụng như Đấng cứu thế, nhưng cũng bị khiếp sợ như Kẻ hủy diệt.
Erika thì thầm, như thể gọi tên một định mệnh không thể đảo ngược:
"...Ngài ấy là Soma Kisaki, 「Đứa trẻ của Hủy Diệt」."
—————————————————————————————————————————————————
Lời tác giả:
Câu chuyện tiếp theo sẽ quay lại thời điểm ngay sau trận chiến quyết định tại Bolnis.
Sau trận chiến ấy, Souma cuối cùng cũng chính thức trở thành người thống trị Bolnis, cả trên danh nghĩa lẫn thực tế.
Việc đầu tiên cậu làm — chính là bắt đầu thu phục và kiểm soát toàn bộ bộ máy quan chức của thành phố.


2 Bình luận