Hakai no Miko
Mumei Koubou Haruki Miyai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02: Những chuyển động đầu tiên

Chương mở đầu 06: Mộc Thần

1 Bình luận - Độ dài: 4,383 từ - Cập nhật:

Mặt trời dần lên cao đến đỉnh đầu.

Một gã đàn ông to lớn với cái đầu trọc lóc từ từ lôi thân xác mình ra khỏi chiếc lều duy nhất — nơi bọn cướp đang đóng trại. Gã khổng lồ với gương mặt hung tợn ấy chính là tên cầm đầu dẫn dắt bọn cướp này.

Sau khi duỗi người vươn vai một cái, tên cầm đầu ra lệnh cho một tên đàn em đi lấy đồ ăn. Thứ mà tên đàn em mang đến là một chiếc bát gỗ, trong đó chỉ có thứ cháo loãng được nấu bằng lúa mạch xay trộn với sữa dê, thêm chút muối cho có vị.

Tên đàn em cười nịnh nọt, đưa ánh mắt chờ đợi nhìn về phía tên trùm đang háu đói húp xì xụp món cháo bằng chiếc thìa gỗ mang theo, rồi nói:

"Trông đại ca hôm nay tâm trạng tốt ghê ha?"

Dù món cháo chẳng ngon lành gì, nhưng đúng như lời tên kia nói, gã cầm đầu vẫn cười toe toét như đang trong kỳ nghỉ.

"Vui vẻ thì sao? Có gì sai à?"

Nhìn thấu ý đồ muốn nịnh bợ để xin phần ăn thừa, tên trùm nhăn mặt đe dọa. Bị ánh mắt đó chiếu tới, mặt tên đàn em tái mét, vội vàng chuồn thẳng như thể đang tháo chạy.

Tên cầm đầu bật cười khinh bỉ khi nhìn thấy bộ dạng nhu nhược của tên đàn em, nhưng khuôn mặt hắn lập tức lại nở một nụ cười rạng rỡ. Mà như vậy cũng là điều dễ hiểu thôi.

Bọn chúng, vốn dĩ trước đây chỉ là một lũ cướp quèn chuyên rình mò túi tiền của khách lữ hành trên đường cái, đã chuyển sào huyệt đến khu vực này. Đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối cùng bọn chúng bắt được một đám nô lệ bỏ trốn, hơn nữa lần này, chúng đã tóm được... elf.

Ngay cả trong hoàn cảnh bình thường, số lượng nô lệ elf ở vùng tây cũng vốn đã rất hiếm hoi.

Dù có đưa trả lại cho chủ cũ hay bán cho nơi khác, thì chắc chắn cũng sẽ thu được một món tiền kếch xù.

Tuy nhiên, điều khiến tâm trạng tên trùm càng hứng khởi hơn nữa chính là việc mấy ngày qua, hắn đã có thể mặc sức hưởng thụ thân thể của những nữ elf ấy.

Từ trước đến giờ, hắn từng nghe nói rằng đàn bà elf là "hàng thượng phẩm", và đúng như lời đồn, hắn hoàn toàn hài lòng khi được nếm trải hương vị tuyệt hảo ấy.

Đã mất công bắt được ba con, chi bằng bán hai, còn lại giữ một để chơi bời.

Gã trùm nghĩ vậy, nhưng rồi ngay sau đó lại thay đổi suy tính.

Nếu ta độc chiếm, tụi đàn em chắc chắn sẽ nổi loạn. Mà nếu để thêm cả chục đứa nữa thay nhau dùng, thì nó sẽ thành hàng phế phẩm ngay. Tiếc thật đấy, nhưng tốt hơn hết là phải dứt khoát—bán hết sạch.

Ngay lúc đó, một tên đàn em hớt hải chạy đến chỗ hắn, cắt ngang mạch suy nghĩ.

"Đại ca! Hồi nãy có người ném cái này qua đây!"

Tên đàn em trình ra một hòn đá cỡ nắm tay được buộc bằng một mảnh vải. Tên trùm nhận lấy hòn đá và tháo vải ra. Quả nhiên, trên miếng vải có viết chữ.

"Ê, Volpes! Đọc cái này coi!" [note77993]

"D-Dạ rõ, đại ca!"

Gã đàn ông có khuôn mặt gầy dài giống cáo răm rắp cúi đầu mấy lần rồi nhận lấy mảnh vải.

Tên này vốn là một con buôn, nhưng sau khi sa ngã vì rượu chè và cờ bạc, cuối cùng cũng rơi xuống đáy xã hội, trở thành một tên cướp.

Hắn chẳng giỏi đánh nhau, nhưng vì biết đọc, biết viết và tính toán sơ sơ nên những lúc như thế này lại trở nên hữu dụng.

"Ừm... Trong này viết là 『Hãy cho chúng tôi thấy các bạn của mình. Sau khi xác nhận họ an toàn, chúng tôi sẽ đến gặp các người vào tối nay』."

"Heh... Tin mừng đấy chứ."

Tên đại ca nhe răng cười rộng đến tận mang tai.

Hắn đã để lại một lời nhắn nhử mấy đứa elf còn lại không bị bắt, nghĩ bụng nếu chúng thật sự xuất hiện thì đúng là lộc trời ban.

Cho đến tận ngày hôm nay—lúc thời hạn sắp hết—mà vẫn không nhận được liên lạc nào, hắn đã gần như bỏ cuộc, cho rằng bọn chúng đã vứt bỏ lũ bị bắt để bỏ trốn. Không ngờ chúng lại coi trọng đồng bọn đến mức này.

"Được rồi, lũ lười biếng kia! Đêm nay phải đón tiếp mấy cô em elf yêu bạn như sinh mạng ấy cho ra trò biết chưa!?"

◆◇◆◇◆

Erika quay về sau khi ném bức thư vào trại bọn cướp, Kisa và mấy cô bé đang chơi đùa cùng nhau.

"Phu, phu, phu, ta là người ngoài hành tinh đây~."

Kisa áp miệng vào một ống da và nói ra thứ ngôn ngữ không ai hiểu nổi khi đang bị ba cô bé vây quanh. Cả đám phá lên cười.

"Cái gì vậy? Kỳ cục ghê~."

"Nè nè, người ngoài hành tinh là gì thế?"

"Kisa, anh hay nói mấy thứ lạ ghê á~?"

Erika không khỏi ngạc nhiên khi thấy mấy cô bé từng sợ hãi và căm ghét con người đến thế giờ đây lại ríu rít chơi đùa với Kisa trong tiếng cười hồn nhiên.

Không biết từ lúc nào mà họ lại thân thiết đến mức này nữa?

Mà quả thật, Kisa là một gã mềm yếu đến mức khá là ngu ngốc nếu ai vẫn còn sợ cậu ta. Không những vậy, cậu ta còn yếu đuối và vụng về đến mức khiến người ta không yên tâm, thành ra dù chẳng hiểu vì sao, người ta lại thấy thương, cứ muốn giúp đỡ và lo lắng cho cậu ta.

Cậu ta là kiểu người như vậy đấy.

Hơn nữa, điều khiến mình khó chịu... là mình không hề ghét điều đó.

Có lẽ chính vì thế mà cậu ta trở thành một kẻ rắc rối thực sự với những người ở gần. Erika đang nghĩ đến đó thì bỗng cảm giác như nghe thấy tiếng hắt hơi to ở đâu đó xa xa.

Erika nhìn Kisa và mấy cô bé một lúc với ánh mắt dịu dàng, nhưng chẳng biết sao, dần dần trong lòng lại thấy bực bội. Thế là cô cố tình dậm bước chân thật mạnh khi tiến lại gần họ.

"Bọn em đi đây, chị Erika quay lại rồi!"

"Bọn mình chỉ cần đi nhổ cỏ thôi nhỉ?"

"Đi nào mọi người!"

Nhận thấy sắc mặt của Erika không vui vẻ gì, ba cô bé lập tức cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, liền nhanh chóng rời khỏi Kisa và chuồn đi mất.

Bị bỏ lại một mình, Kisa toát mồ hôi lạnh khi thấy Erika đang nhíu mày nhìn chằm chằm mình, dù cậu không hiểu vì lý do gì.

"...Ờm, chuyện đó... sao rồi?"

"Tôi đã chuyển thư xong rồi. —Với lại tôi cũng đi kiểm tra chỗ bờ sông nơi đã tìm thấy cậu, nhưng trông không có gì thay đổi cả."

"Vậy à..."

Nghe xong, Kisa thở dài đầy thất vọng.

Mình đã nghĩ chắc sẽ có người đến tìm, nhưng xem ra không kịp mất rồi. Dù đã vắt óc nghĩ ra một kế hoạch để đuổi bọn cướp, nhưng sự thật là bọn mình vẫn đang đi trên một sợi dây mỏng manh. Nếu được, mình vẫn muốn mượn sức mạnh của những người đó...

Dù vậy thì, giờ có than vãn cũng chẳng ích gì nữa—Kisa siết chặt quyết tâm.

"Được rồi. Làm theo kế hoạch thôi. — Mà có vẻ tối nay trời sẽ mưa?"

Erika vén tóc, để lộ đôi tai dài đặc trưng của tộc elf.

"Ừ. Không khí ẩm lắm. Có lẽ từ chạng vạng là sẽ bắt đầu mưa lác đác rồi."

Đúng như lời Erika, gió ấm từ phía tây đang bắt đầu kéo theo những đám mây đen.

◆◇◆◇◆

Tên thủ lĩnh băng cướp đang ngồi chễm chệ trên một khúc gỗ được chôn cố định giữa trại, lộ rõ vẻ khó chịu và buông lời chửi rủa mà chẳng thèm che giấu.

"Khốn kiếp! Đám ranh con elf đó còn lề mề cái quái gì vậy không biết?"

Một sợi dây thừng dày được buộc chặt vào khúc gỗ nơi tên trùm đang ngồi. Ba nữ elf, thân thể mệt mỏi thở dốc sau khi bị hành hạ không thương tiếc, bị trói vào đầu dây còn lại.

"Đừng nói là chúng đột nhiên vãi ra quần rồi bỏ của chạy lấy người đấy nhé?"

Mặt trời đã khuất hẳn sau dãy núi phía tây, và chỉ cần bước ra khỏi khu trại đang có những đống lửa đang cháy thì xung quanh lập tức chìm vào bóng tối.

Hơn nữa, nếu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, có thể thấy mây đen dày đặc đang treo lơ lửng như thể mưa sẽ đổ xuống bất kỳ lúc nào.

Dám cả gan bắt tao phải chờ đợi, tên cầm đầu băng cướp bực tức tặc lưỡi. Đang định xả cơn tức giận lên một trong ba nữ elf đang bị trói, thì một tên thủ hạ làm nhiệm vụ canh gác đã hét lên gọi hắn.

"Đại ca! Em thấy có ánh sáng phía kia!"

Đúng như lời tên đó, một luồng ánh sáng giống như từ một cây đuốc đang leo lên từ chân núi, dần tiến về phía trại.

"Lũ ranh con khốn kiếp, để tao chờ đến mức này! Phải dạy cho chúng bài học mới được."

Ngay khi tên đại ca cười nham nhở và nói như vậy, những nụ cười đê tiện tương tự liền hiện lên trên mặt đám thuộc hạ xung quanh.

Tên thủ lĩnh ngồi chờ với vẻ mặt thèm thuồng, tưởng tượng đủ trò để hành hạ mấy elf sắp đến. Thế nhưng, dù ánh sáng kia đã gần đến trại, đám elf lại mãi chẳng chịu lộ mặt.

Chẳng bao lâu sau, mưa phùn bắt đầu rơi từ bầu trời xám xịt. Đợi mãi không thấy gì, tên đại ca bắt đầu sốt ruột.

"Sao mà lâu thế!? —Ê, có đứa nào đi đón bọn nó đi!"

Nghe lệnh, vài tên liền rời trại.

Một lúc sau, bọn chúng quay lại, vác ba bé gái elf dưới nách như khiêng bao tải.

"Lề mề quá rồi đấy."

Nhìn xuống mấy bé gái elf vừa bị vứt xuống đất, tên thủ lĩnh cau mày khó chịu. Lý do là vì hắn nhớ rõ hôm trước khi bao vây, số elf nhìn thấy là bảy đứa.

"Này, lũ nhóc! Thiếu một đứa nữa phải không? Nó đâu rồi?"

Hắn hỏi bằng giọng đầy đe dọa. Nghe vậy, cô bé yếu đuối nhất trong ba người run rẩy đáp lời:

"Chị... chị ấy bỏ trốn rồi..."

"Hả?"

Hắn nghiến răng hỏi lại bằng giọng rít qua kẽ răng. Lúc này, một cô bé gan dạ hơn bước ra trước, che chắn cho hai người còn lại và nói:

"Chị ấy bảo là không muốn bị con người bắt lại lần nữa... nên đã tự chạy trốn một mình!"

Xạo thấy rõ, tên thủ lĩnh nghĩ bụng. Chắc chắn bọn này đang định giở trò — ba đứa này tới đánh lạc hướng, còn con bé còn lại thì trốn đâu đó chờ phục kích.

Đời không dễ thế đâu, nhóc con.

Tên đại ca nhếch mép, nở một nụ cười nham hiểm.

"Ê, con nhãi đang trốn kia! Tao sẽ trói cổ lũ nhóc này vào cọc bằng sợi dây dày! Bọn nó sẽ chẳng thể chạy trốn được đâu! Nhớ cho kỹ, nếu mày giết dù chỉ một thằng đàn em của tao, máu của tụi nhỏ này sẽ đổ ra trước khi tới lượt mày đấy!"

Lời đe dọa của tên thủ lĩnh vang vọng khắp núi rừng về đêm.

Thế nhưng... dù chờ một lúc lâu, vẫn chẳng thấy động tĩnh gì.

Hắn tưởng con nhãi đó kiểu gì cũng sẽ cuống cuồng mà xuất đầu lộ diện, hoặc liều mạng xông ra. Nhưng biết đâu... con bé đó thực sự đã bỏ trốn, đúng như lời mấy đứa kia nói.

Dù vừa mới hùng hổ tuyên bố rằng mình đã nhìn thấu mưu kế hèn hạ của đám elf, rốt cuộc lại chẳng khác gì tự vả vào mặt trước mặt đàn em. Cay cú vì bị bẽ mặt, hắn liền trút giận lên đám con gái.

"Hah! Đúng là lũ nhóc đáng thương. Bị chính đồng bọn của mình bỏ rơi cơ đấy!"

Đám đàn em xung quanh cũng hùa theo, phá lên cười sặc sụa.

Cô bé gan dạ kia đỏ bừng cả mặt, giận dữ hét lên:

"Lũ độc ác! Rồi các ngươi sẽ bị ngài Mộc Thần trừng phạt cho xem!"

Sau một thoáng im lặng, tên cầm đầu băng cướp phá lên cười vì câu hét của cô bé.

"Hay đấy, nhóc con. Bọn tao đúng là lũ bị nguyền rủa. Nhưng mà mày biết không, tụi tao đâu có bị trừng phạt lần nào đâu. —Đúng không tụi bây!?"

Nghe tên thủ lĩnh nói thế, đám đàn em đồng loạt hùa theo, gật đầu hưởng ứng.

"T-Thế thì... chúng tôi sẽ cầu xin ngài Mộc Thần giáng xuống trừng phạt lũ ác nhân các người!"

Nói xong, mấy cô bé elf bắt đầu cất lên những lời cầu nguyện nghe như thần chú bằng một thứ tiếng mà đám cướp không thể hiểu — có lẽ là tiếng của tộc elf.

"Nào nào, mấy nhóc. Không nhanh lên là bị các ông chú đáng sợ này trừng phạt đấy nhé~!"

Tên thủ lĩnh cười nhạo, giọng trêu chọc. Đám đàn em cũng hưởng ứng bằng những tiếng cười đùa tục tĩu.

"Trước khi bị thần của tụi bây trừng phạt, thì 'cái kia' của tụi tao sẽ trừng phạt mấy đứa trước đấy!"

"Ha! Với cái bản mặt rách nát của mày thì tụi nhóc đó là đồ chơi hợp lắm rồi đấy!"

"Mày nói đúng quá còn gì nữa!"

Lũ cướp phá lên cười, tiếng cười tục tĩu vang dội.

Thế nhưng, dù chúng có chế giễu thế nào đi nữa, các cô bé elf vẫn chỉ tiếp tục cầu nguyện điên cuồng, không thèm để ý. Chậc. Nói đến mức đó mà chúng nó không phản ứng thì cũng chẳng vui vẻ gì. Mà, mưa cũng bắt đầu nặng hạt rồi, có lẽ trời sắp đổ mưa lớn — tên thủ lĩnh phán đoán rằng đã đến lúc kết thúc màn dạo đầu này.

Ngay lúc đó, một âm thanh vang lên — giống như tiếng khí bị xì ra từ một túi da căng phồng. Và rồi tiếng đó lại tiếp tục vang lên, lặp đi lặp lại.

"N-Này! Khói này lạ quá!!"

Một tên cướp hét lên, chỉ tay về phía đống lửa gần đó. Một làn khói đặc, có màu đỏ thẫm, bốc lên từ đống lửa đang cháy — vốn vẫn cháy được trong mưa là nhờ đốt bằng dầu.

"C-Cái quái gì vậy!? Có thằng nào đốt thứ gì kỳ quặc không?!"

Dù hắn hỏi vậy, nhưng không ai trong số bọn chúng từng nghe nói về thứ gì khi đốt lại tạo ra khói đỏ như vậy. Lũ cướp bắt đầu hoang mang vì hiện tượng chưa từng thấy.

"Đúng như tao nghĩ, vẫn còn một con nhãi nữa đang lẩn trốn!"

Chỉ có tên thủ lĩnh là nhanh chóng kết luận rằng đây là trò của con elf đã 'chạy trốn' kia.

"Đừng có hoảng loạn như lũ thỏ non vậy, lũ ngu! Chỉ là khói màu thôi! Có gì to tát đâu! Rõ ràng là con elf kia đang trốn đâu đó và ném thứ gì đó kỳ lạ vào đống lửa đấy!"

Nhờ tiếng gầm của hắn, đám thuộc hạ đang hoảng loạn mới lấy lại được bình tĩnh. Tên thủ lĩnh ra lệnh cho bọn chúng cầm kiếm và cung để chuẩn bị ứng chiến, hắn lớn tiếng tuyên bố với con elf đang ẩn nấp ở đâu đó:

"Tao đã nhìn thấu cái trò hèn hạ của mày rồi! Mau chui ra đây mà đầu hàng đi, con khốn nhãi ranh!"

Thế nhưng, cũng như trước, chẳng có bất kỳ hồi đáp nào.

Không những vậy, ba cô bé elf — lẽ ra âm mưu đã bị bại lộ — lại quỳ sụp xuống đất, nằm phủ phục trong vũng nước mưa mà chẳng hề quan tâm đến bùn lầy hay ướt lạnh.

"Ôi thần linh! Đó chính là cơn thịnh nộ của ngài Mộc Thần!"

Đám cướp sững sờ trước hành động kỳ lạ và đầy vẻ sùng kính đó của bọn trẻ.

"Lũ nhãi đó đang làm cái trò quái quỷ gì vậy chứ...?"

Ngay cả tên cầm đầu — kẻ mà chỉ cần không vừa ý là có thể thẳng tay đấm vào mặt trẻ con — lúc này cũng phải ngỡ ngàng, không thể giơ tay lên đánh ngay lập tức. Khi hắn còn đang bối rối không biết nên làm gì, bỗng vai hắn bị ai đó khẽ vỗ nhẹ.

"Đ-Đ-Đại ca..."

Đó là gã gầy còm, chuyên nịnh hót để được sủng ái. Gã không có dũng khí cũng chẳng có gan, nhưng vì có phần xảo quyệt nên hắn giữ gã bên cạnh như một kẻ sai vặt hữu dụng.

"Gì thế? Giọng mày nghe cứ như hồn vía bay mất rồi vậy."

Gã đàn ông vốn luôn nịnh bợ hắn bằng nụ cười khúm núm dù có bị chửi rủa cỡ nào, giờ lại mang một bộ dạng hoàn toàn khác. Toàn thân gã run rẩy, ánh mắt dán chặt vào cái lều.

"Đ-Đ-Đại ca, đ-đ-đằng kia...!"

Hắn run quá, không xác định nổi đang chỉ tay về đâu, nhưng hình như là phía sau lưng. Vừa bực mình, vừa không hiểu có chuyện gì, tên cầm đầu quay đầu lại — và rồi chết lặng, miệng há hốc.

Hắn hoàn toàn không thể hiểu nổi cảnh tượng trước mắt.

Một vòng ánh sáng mờ nhạt, nhiều màu sắc hiện lên phía trên nóc của chính cái lều hắn đang ở.

Một cái cây mọc lên từ trong quầng sáng đó.

Những tán lá dày rậm, xanh thẫm, tỏa rộng lên trời. Trái ngược với những tán lá ấy là những chiếc rễ nhọn hoắt như kim, dài và mảnh vươn xuống bên dưới.

Thế nhưng thứ thu hút ánh nhìn hơn bất cứ điều gì chính là thân cây trắng toát đang lơ lửng — có một cái miệng há ra như bị xé toạc, cùng hai con mắt mở to ngước lên, đỏ rực như máu nhỏ giọt.

『Ta chính là Mộc Thần!』

Đám cướp, chết lặng vì giọng nói trầm đục nặng nề mang theo u ám đó, bỗng hét lên hoảng loạn, thân thể run lẩy bẩy như vừa bị roi quật vào.

"Q-Q-Q-Q-Q-Q-Q-Q-... Quái vật—!"

"M-Một con quái cây!?"

"Là Mộc Thần!?"

Ngay cả tên cầm đầu cũng sững sờ đến nỗi tưởng chừng chân đứng không vững, nhưng đôi chân đã bao lần nghe lệnh chủ nhân để thoát khỏi lằn ranh sống chết nay vẫn cố gắng trụ vững.

"L-Lũ bay, đừng có vãi ra quần! Bắn! Bắn tên lửa vào nó!"

Lưỡi hắn cứng lại vì sợ, nhưng dù vậy, tên thủ lĩnh vẫn cố gắng gào lên để ra lệnh.

Nghe vậy, vài tên cướp liền giương cung bắn tên, kèm theo những tiếng chửi rủa. Thế nhưng những cú bắn đó chẳng khác nào những đòn tấn công tuyệt vọng – khuôn mặt trắng bệch, run rẩy vì sợ hãi phản bội lại lời lẽ cứng rắn của bọn chúng. Những mũi tên yếu ớt, lắc lư thiếu lực, phần lớn đều rơi xuống trước khi chạm được đến thân thể Mộc Thần.

Dù vậy, vẫn có vài mũi tên cắm vào thân thể của sinh vật tự xưng là Mộc Thần, tạo nên những lỗ đen trên đó, đồng thời xé rách tấm vải của chiếc lều kèm theo âm thanh rách toạc lạnh người.

Đám cướp hét lên mừng rỡ vì nghĩ đã làm tổn thương con quái vật — nhưng tiếng cười của Mộc Thần còn vang dội hơn tất cả bọn chúng.

『Fuhahaha! Những thứ như này làm sao có thể chạm tới Mộc Thần ta đây chứ!』

Dù cơ thể bị bắn xuyên bởi tên, Mộc Thần vẫn đung đưa lảo đảo qua lại trên nóc lều, cười lớn không chút dấu hiệu đau đớn. Chuyển động bất thường, như không chịu sự chi phối của trọng lực, càng khiến đám cướp thêm kinh hoàng.

『Lũ con người ngu xuẩn! Các ngươi sẽ phải trả giá vì đã áp bức dân tộc ta! Hứng lấy lời nguyền chết chóc của ta đi!』

Ngay sau lời phán của Mộc Thần, một tên cướp bất ngờ rên rỉ một tiếng trầm, rồi ngã gục xuống, nằm sóng soài giữa vũng nước.

Quá bất ngờ, đám cướp đông cứng người vì sốc, vây quanh tên đồng bọn vừa ngã xuống.

Khi nhận ra tên kia không còn động đậy dù thời gian trôi qua, bọn chúng hét lên và lùi lại trong hoảng loạn.

"H-Hắn chết rồi sao!?"

"Là lời nguyền! Hắn bị giết bởi lời nguyền!!"

"Lời nguyền của Mộc Thần!!"

Những tiếng hét hoảng loạn vang lên từ miệng lũ cướp, những kẻ vừa tận mắt chứng kiến đồng bọn mình bị nguyền rủa chết tức tưởi ngay trước mặt.

"Hắn chết rồi! Là lời nguyền của ngài Mộc Thần!"

"Tất cả các ngươi sẽ bị giết bởi lời nguyền chết chóc của ngài Mộc Thần!"

"Nếu không chạy trốn, coi như hết đường sống!"

Hơn thế nữa, tiếng la hét của các cô bé càng khuấy động nỗi sợ trong lòng bọn cướp.

『Fuhahaha! Tiếp theo đến lượt ngươi!』

Ngay khi Mộc Thần hét lên như vậy, lại có thêm một tên cướp ngã gục xuống.

『Giờ thì, ai sẽ là người tiếp theo đây!? Có ai muốn nhận lấy lời nguyền chết chóc của ta không nào!?』

Những lời tuyên bố rằng nạn nhân kế tiếp sẽ là ai đây khiến nỗi kinh hoàng của bọn cướp đạt tới giới hạn.

"Chạy mau! Ở lại là chết hết đó!"

Ngay khi một tiếng hét vang lên, toàn bộ đám cướp đồng loạt tháo chạy trong hoảng loạn. Giờ đây, chẳng còn chút tình nghĩa huynh đệ gì giữa bọn chúng nữa. Ai nấy đều chen lấn, xô đẩy nhau, chỉ mong chạy thoát thân càng nhanh càng tốt.

"L-Lũ khốn! Đừng có bỏ tao lại chứ!!"

Ngay cả tên thủ lĩnh bọn cướp cũng quay người bỏ chạy. Thế nhưng, ngay khoảnh khắc hắn bước chân phải về phía trước, bàn chân hắn đạp trúng một hòn đá nhô lên từ mặt đất. Lòng bàn chân dính đầy bùn loãng khiến hắn trượt ngã, mất thăng bằng.

Vào khoảnh khắc đó—

Cùng với một cú va chạm nặng nề, hắn cảm thấy cơn đau nhói lan ra từ vai phải.

Chân đang đưa lên để gượng lại tư thế bị co rúm lại vì cơn đau sắc bén, khiến tên thủ lĩnh ngã dúi dụi xuống, nước bùn văng tung tóe khắp nơi.

Tuy nhiên, không một tên thuộc hạ nào tiến đến giúp hắn đứng dậy. Trái lại, nghĩ rằng ngay cả thủ lĩnh cũng đã bị giết, bọn chúng càng hoảng loạn hơn và bỏ chạy tán loạn trong nỗi sợ hãi tột độ.

"A-Á! Đau! Mẹ kiếp, cái quái gì thế này!?"

Tên thủ lĩnh bị bỏ lại một mình, rên rỉ lăn lộn trong vũng nước, tay ôm lấy bả vai phải – nơi phát ra cơn đau buốt, và sững người. Đầu ngón tay hắn cảm nhận được máu nóng đang trào ra cùng với một thứ gì đó cứng và nhớp nháp.

Khi hắn nghiêng đầu thắc mắc, một đoạn que dài cỡ ngón trỏ, được sơn đen bằng than và bồ hóng, lộ ra khỏi bả vai – phần đầu nhô ra đến khớp thứ hai của ngón tay – trong làn máu đỏ sẫm.

"C-Cái này là...!"

Phần đầu mũi tên lộ ra ngoài – dù có cắm sâu tới đâu vào vai hắn – không hề có lông vũ và phần cán thì ngắn đến kỳ lạ, chỉ cỡ đầu ngón tay. Thế nhưng, không thể nhầm lẫn được, đây chính là một mũi tên.

Dù thế nào đi nữa, đây tuyệt đối không phải là lời nguyền của Mộc Thần kia. Tên thủ lĩnh, sau khi nhận ra rằng mình đã bị bắn tỉa, bắt đầu đảo mắt tìm kiếm kẻ đã tấn công, dù vẫn còn đang lăn lộn trong vũng bùn.

Đúng lúc đó, một thanh củi cháy dở trong đống lửa nơi làn khói đỏ đang bốc lên rụng xuống và vỡ vụn. Có vẻ như nó rơi trúng một hòn đá, khiến than hồng bay bắn lên không trung. Phần đầu than đã cháy rực khi tiếp xúc với ôxy tươi, bừng sáng một cách chói mắt, soi rọi xung quanh trong khoảnh khắc ngắn ngủi.

"...! Cái cây vừa di chuyển sao!?"

Thứ được soi sáng không phải là một cái cây khẽ rung vì gió. Nó rõ ràng đang chuyển động và thay đổi hình dạng.

Đây thật sự là lời nguyền của Mộc Thần? Hay chỉ là một trò diễn xuất tinh vi của đám elf để giả làm Mộc Thần?

Trong lúc còn đang hoang mang vì không biết đâu là thật đâu là giả, một mũi tên đen kịt lao đến và xuyên thủng trán của tên thủ lĩnh bọn cướp.

[note77994]

Ghi chú

[Lên trên]
TL EN: Tác giả gọi nhân vật này là Kitsune (tiếng Nhật nghĩa là Cáo). Mình không thích dùng tên Nhật nên đã dùng Volpes (tiếng Latin nghĩa là Cáo).
TL EN: Tác giả gọi nhân vật này là Kitsune (tiếng Nhật nghĩa là Cáo). Mình không thích dùng tên Nhật nên đã dùng Volpes (tiếng Latin nghĩa là Cáo).
[Lên trên]
Trong chương này tác giả dùng các từ 木精 (Tree Spirit) và 木の精霊 (Great Wood Spirit) để gọi thực thể bí ẩn kia, mình đã đồng nhất lại thành 木精 - Mộc Thân cho dễ dịch hơn :<
Trong chương này tác giả dùng các từ 木精 (Tree Spirit) và 木の精霊 (Great Wood Spirit) để gọi thực thể bí ẩn kia, mình đã đồng nhất lại thành 木精 - Mộc Thân cho dễ dịch hơn :<
Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

🫩 thằngbmd như này phải bị tra tấn chứ
Xem thêm