Tập 02: Những chuyển động đầu tiên
Chương mở đầu 01: Chàng trai trẻ
3 Bình luận - Độ dài: 2,875 từ - Cập nhật:
LỜI TÁC GIẢ:
Cảm ơn các bạn đã kiên nhẫn chờ đợi suốt một thời gian dài như vậy. Giờ đây, tôi sẽ chính thức mở màn cho phần thứ hai.
Tôi rất muốn đi thẳng vào câu chuyện chính ngay lập tức, nhưng trước hết, mong các bạn cho phép tôi được chèn vào vài đoạn mở đầu.
Thời gian diễn ra là vài năm sau trận chiến quyết định tại Bolnis. Sau khi một chàng trai trẻ và một cô gái gặp nhau...
——————————————————————————————————————————————————
Một cơn mưa phùn nhẹ rơi xuống.
Những đám mây loang lổ như mực bị pha loãng trải rộng khắp bầu trời, trong khi những giọt mưa nhẹ rơi không ngừng nghỉ. Cơn mưa, vốn bắt đầu đột ngột từ tối qua, cuối cùng cũng giảm xuống thành mưa phùn vào sáng nay, nhưng đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.
Địa điểm hiện tại là vực sâu của một khe núi.
Dòng nước chảy từ những ngọn núi phía Bắc, biến thành dòng chảy xiết, nhưng trước khi tiếp tục đổ về những ngọn đồi thoai thoải kéo dài ra xa, dòng suối lại tạm ngừng như lấy một khoảnh khắc nghỉ ngơi.
Nơi này thường mang bầu không khí yên bình, được bao quanh bởi cây cối. Thế nhưng lúc này, một lượng lớn nước đã nhuốm màu nâu nhạt vì bùn đất đang cuồn cuộn chảy qua khe núi, tạo ra những âm thanh ầm ầm vang vọng.
Hai người đang nằm bất động bên bờ vực ấy.
Một người trong số đó là một người đàn ông có vóc dáng nhỏ bé nhưng rắn chắc một cách kỳ lạ. Chiều cao không quá lớn, chỉ bằng một đứa trẻ loài người, nhưng cánh tay và đôi chân to khỏe như những khúc gỗ lớn. Toàn bộ phần đầu ông được che phủ bởi chiếc mũ bảo hiểm lớn, hình dạng giống như một chiếc ống kim loại. Hiện tại, tấm kính che mặt đang được mở ra. Bên trong lộ ra chiếc mũi tròn đặc trưng nằm chính giữa khuôn mặt và bộ râu dày bao phủ nửa dưới mặt.
Ông ấy là một người lùn.
Một trong bảy chủng tộc sinh sống trên lục địa Seldeas này. Đây là một chủng tộc sinh sống trong các hang động và hầm mỏ, đồng thời tôn thờ Thổ Nữ Thần. Họ nổi tiếng với tính bướng bỉnh và sự cứng cỏi, nhưng người lùn này, với đôi chân trần từ đầu gối trở xuống chìm trong dòng nước bùn, đã ngừng cử động.
Phía trước hai cánh tay đang vươn ra như thể đang ăn mừng của người lùn là một người thanh niên khác.
Xét về chiều cao, cậu ta trông như một thanh niên người thường vào cuối tuổi thiếu niên. Tuy nhiên, khuôn mặt lem luốc bùn đất vẫn còn nét ngây thơ của một cậu bé hơn là dáng dấp của một thanh niên. Trên trán cậu có quấn chặt một dải băng có thêu họa tiết tinh xảo, mái tóc đen ướt sũng bết lại dính sát vào trán.
Người ta có thể nghĩ rằng thanh niên này đã chết, nhưng ngực cậu ta vẫn yếu ớt phập phồng theo nhịp thở.
Tuy nhiên, với tình trạng này, có lẽ cậu thanh niên sẽ sớm chịu chung số phận với người lùn kia.
Lúc đó, một đôi chân đi dép da rách nát bước vào vũng nước ngay trước mắt cậu thanh niên. Cậu ta vẫn đang thở yếu ớt, dường như có thể ngừng thở bất cứ lúc nào.
Tiếng dép dẫm lên mặt nước bùn lầy ướt át cùng những giọt nước bắn lên mặt khiến chàng trai phát ra tiếng rên rỉ nhỏ trong lúc vẫn còn bất tỉnh.
"Aah...uuuh..."
Đôi chân mang dép ấy giật mình run rẩy rồi lùi lại. Tuy nhiên, khi nhận ra thanh niên vẫn chưa tỉnh, đôi chân lại tiến đến với bước đi hết sức rụt rè.
"...Này, cậu còn sống không vậy?"
Cùng với những giọt mưa rơi trên má cậu thanh niên là giọng nói của một cô gái.
◆◇◆◇◆
Cậu thiếu niên mở mắt ra một cách yếu ớt, trước mắt cậu là một bề mặt đá được chiếu sáng bởi ánh sáng màu cam. Và cậu nghe thấy tiếng lửa bùng cháy tí tách từ gần đó.
Tâm trí cậu vẫn chưa rõ ràng, như thể bị bao phủ bởi một làn sương mù. Một lúc lâu, cậu chăm chú lắng nghe tiếng lửa nổ lép bép, mắt vô định nhìn vào bề mặt đá, rồi nhanh chóng nhận ra cổ họng mình đang khô rát một cách kinh khủng.
"Nư-... Nước..."
Cậu bật ra một tiếng khàn đặc, môi nứt nẻ rướm máu cũng phải gắng gượng cử động để phát ra âm thanh. Ngay sau đó, cậu cảm nhận được có ai đó đang cử động gần bên.
"Chị Erika, người này... hình như tỉnh lại rồi."
Một giọng nói the thé, mang đậm chất trẻ con vang lên.
Chẳng bao lâu sau, một túi nước được áp mạnh vào đôi môi khô khốc của cậu. Và chưa kịp ngậm môi, nước đã chảy vào miệng qua cái miệng túi ấy. Cổ họng khô khát của cậu lập tức phản xạ nuốt lấy dòng nước, phát ra tiếng ừng ực, nhưng không thể uống hết lượng nước đổ ào ạt, một phần còn bị tràn vào khí quản khiến cậu sặc lên.
Cậu nhanh chóng đẩy túi nước ra bằng tay, vặn người sang một bên để úp mặt xuống đất và ho dữ dội.
Sau một hồi ho sặc sụa, đến khi cơn ho lắng xuống, ý thức mơ hồ của cậu cuối cùng cũng bắt đầu trở nên sáng rõ hơn.
"Đâ-...Đây là đâu...?"
Nhìn quanh một lượt, cậu thấy mình đang ở dưới chân một tảng đá khổng lồ, được phủ kín bởi lớp thực vật dày đặc, nhô ra từ sườn núi. Ngước lên trên, cậu nhận ra rằng tảng đá tạo thành một mái che tự nhiên, bao phủ khu vực này giống như một cái bạt.
Đúng lúc cậu còn đang bối rối vì không hiểu sao mình lại nằm ở một nơi như vậy, một giọng nói vang lên gọi cậu,
"Vậy là cậu còn sống."
Cậu thiếu niên giật mình quay đầu lại theo hướng phát ra giọng nói, gần như là bật dậy. Rồi cậu không khỏi nghi ngờ vào mắt mình. Những người mà cậu nhìn thấy ở đó là những cô gái xinh đẹp.
"Dù thân hình còi cọc, có vẻ như chỉ có vận xui của cậu là mạnh thôi nhỉ."
Người vừa buông lời cay đắng ấy là một cô gái trông có vẻ lớn tuổi nhất trong số họ. Cô khoảng giữa tuổi thiếu niên. Đôi mắt tròn, đầu mắt hơi hếch lên, giống như mắt mèo. Mũi nhỏ nhọn. Đôi môi nhỏ duyên dáng. Tất cả hài hòa tuyệt mỹ trên khuôn mặt, tạo nên một vẻ đẹp hoàn hảo. Mái tóc vàng óng ánh, như những sợi chỉ bằng vàng nguyên chất, dù dính bụi đất do hành trình xa xôi. Gương mặt cô cũng vương chút vẩn bẩn, nhưng vẫn không hề làm giảm đi vẻ đẹp rực rỡ ấy.
Hơn nữa, nói về nhan sắc, ba cô bé nhỏ đang tựa sát bên cô gái ấy cũng không hề thua kém. Tất cả đều là những bé gái vừa mới qua tuổi mười một chút, còn ngây thơ, nhưng chính sự non nớt ấy lại làm tăng thêm nét đáng yêu cho họ. Họ trông như những búp bê được các nghệ nhân người lùn tỉ mỉ chế tác bằng tất cả tâm huyết.
Nhưng điều khiến cậu thiếu niên chú ý hơn cả không phải là vẻ đẹp mà là đôi tai dài và nhọn của họ.
"...Elf...?"
Không thể nghi ngờ gì, họ chính là elf — chủng tộc xinh đẹp sống trong rừng và thờ phụng Phong Thần. Tuy nhiên, vì lời nói vô tình của cậu thiếu niên, thân hình các cô gái hơi run lên nhẹ. Dường như gợi cho người ta cảm giác rằng họ sợ cậu thiếu niên nhận ra mình là elf.
Một cô gái ôm chặt cái túi đựng nước bằng da, rất có thể chính là người đã cho cậu uống nước lúc nãy, quay sang cô gái lớn nhất, liếc nhìn cậu thiếu niên với ánh mắt lạnh lùng và nói điều gì đó đầy hiểm nguy,
"Erika, có lẽ tốt hơn là chúng ta giết gã này đi."
Lần này đến lượt cậu thiếu niên cứng đờ người vì kinh ngạc.
Thấy vậy, cô gái tên Erika ngừng khuấy lửa ngoài trời bằng cành cây trên tay trái, quay lại nhìn về phía cậu.
Erika không đồng tình với đề nghị của cô gái kia. Tuy nhiên, ánh mắt cảnh giác đến mức không bỏ qua cả một cái nhúc nhích nhẹ nhất của cậu đã nói lên rằng cô không hề tin tưởng cậu, và hơn thế nữa, sự ghê tởm lộ rõ trên gương mặt cô.
Cậu thiếu niên, trước ánh mắt thù địch vô cớ ấy, rụt rè lên tiếng hỏi,
"C-Các cô là ai...?"
Bộ quần áo mà Erika mặc có lẽ ban đầu là loại vải hạng nhất, nhưng giờ đây đã dính đầy bùn đất, cũ kỹ và rách nát khắp nơi, không còn dấu vết gì của vẻ sang trọng ban đầu. Cô kéo cao chiếc áo lông lớn khoác che một nửa thân bên phải như muốn giấu đi bộ trang phục phờ phạc đó, rồi đáp lại câu hỏi của cậu thiếu niên,
"Phải hỏi lại cậu đấy, cậu là ai? Từ đâu chui ra thế hả?"
"T-Từ đâu á...?!"
Ngay khoảnh khắc đó, cậu thiếu niên như bừng tỉnh và một lần nữa quan sát xung quanh mình.
"Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở một nơi như thế này!?"
"Cậu nói cái gì vậy hả, đến giờ này rồi còn hỏi?" Erika hết sức ngạc nhiên.
Rõ ràng cô nghĩ cậu ngốc đến mức khó tin.
"Cậu không nhớ gì sao? Cậu đã ngất và gục bên bờ con sông đang dâng lên do mưa lũ đó."
"...Mưa? Sông?"
"Đúng vậy. Nhưng mà, cậu cũng may mắn đấy chứ? Vì bất tỉnh nên không nuốt nhiều nước. Nếu không, chắc chắn đã chết đuối rồi."
"Chết... đuối... sao?"
Cậu thiếu niên lặp lại lời cô gái như một con vẹt, và ngay sau đó, những hình ảnh vụn vặt lóe lên trong đầu cậu.
Một ngọn núi sâu hun hút. Cơn mưa nặng hạt bắt đầu trút xuống. Mặt đất rung chuyển dữ dội vang lên âm thanh trầm như tiếng gầm của núi.
Và rồi—chỗ đứng dưới chân cậu bất ngờ sụp đổ. Cơ thể cậu bị cuốn bay khỏi vách núi, rơi thẳng xuống dòng sông phía dưới.
"Đúng rồi! Mặt đất dưới chân đột nhiên sập xuống, rồi tôi rơi xuống sông... Sau đó...! T-Tôi bị nước cuốn trôi tới tận đâu vậy chứ!?"
Cuối cùng cũng nhớ ra được hoàn cảnh của bản thân, cậu thiếu niên hoảng hốt bật dậy. Nhưng Erika lạnh lùng cắt ngang bằng một câu:
"Cậu nghĩ tụi này biết chắc?"
Cô chẳng buồn giữ ý tứ gì với cậu thiếu niên đang há hốc miệng, hoang mang đến nỗi không biết làm gì. Erika lườm cậu, rồi hỏi tiếp bằng giọng tra khảo:
"Vậy rốt cuộc cậu là ai hả?"
Câu hỏi ấy như ẩn chứa hàm ý tùy theo câu trả lời mà cậu sống hay chết. Cậu thiếu niên chợt tỉnh ra, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, vội vàng đáp lời:
"Tên tôi là Kiza—"
Ngay lúc đó, cậu đột ngột ngập ngừng. Hoảng hốt đưa tay lên trán, xác nhận rằng chiếc băng trán vẫn còn ở đó, rồi thở phào nhẹ nhõm.
"Có chuyện gì sao?"
Cậu thiếu niên vung tay vội vã, ra hiệu với Erika — người đang nhìn cậu với ánh mắt đầy nghi ngờ — rồi giải thích,
"X-Xin lỗi. Tôi hơi nhức đầu một chút, chắc là do va đầu vào đâu đó..."
Bị dòng nước lũ cuốn trôi như vậy, mà chẳng hề có vết thương gì đáng kể thì cũng thật khó tin. Dù vậy, cách nói năng của cậu ta khi nãy có gì đó rất kỳ lạ.
"Vậy... cậu tên là Kisa à?"
Cậu thiếu niên nghiêng đầu, vẻ mặt bối rối như thể không hiểu cô đang hỏi gì.
"Tôi hỏi lại, tên cậu là Kisa đúng không?"
"—! V-Vâng, đúng vậy, chính xác!"
Đôi mắt cậu chợt mở to như vừa sực nhớ điều gì, rồi gật đầu lia lịa, cuống cuồng xác nhận.
Mờ ám.
Đó là điều Erika nghĩ ngay lập tức.
Cách ăn nói, phản ứng của cái người tự xưng Kisa này rõ ràng là mờ ám. Rõ ràng cậu ta đang che giấu điều gì đó.
Nhưng rốt cuộc là cái gì?
Dựa vào cách nói chuyện trước lúc bối rối, có vẻ như cậu ta đang cố che giấu thân phận thực sự của mình.
Thế nhưng — nghĩ đến đó, Erika chỉ khẽ cười chua chát.
Làm sao điều này có thể giúp cậu ta che giấu danh tính của mình được chứ?
Dựa vào bộ dạng hiện tại của Kisa—cái ánh mắt như thỏ non hoảng sợ nhìn về phía bọn mình—thì cậu ta chẳng giống một binh sĩ nổi tiếng hay một kẻ phạm tội bị truy đuổi gì cả.
Hơn nữa, nếu là con người, chắc cũng đã đến tuổi trưởng thành rồi, thế mà lại tự xưng bằng 'boku' [note76888], cứ như một cậu ấm con nhà quý tộc hay thương nhân giàu có.
Nhưng nếu thực sự là như vậy, thì cậu ta lại chẳng hề có thái độ kiêu căng hay khinh người thường thấy ở loại người đó. Chẳng có chút dáng vẻ lễ độ hay kiêu kỳ nào trong lời nói, hành vi cả.
Một con người mà khả năng cao là chẳng gây hại cũng chẳng giúp ích gì cho bọn mình—nghĩ vậy thì cũng khó hình dung ra cậu ta có xuất thân gì ghê gớm đến mức phải giấu.
Vậy thì rốt cuộc, cậu ta là ai?
Khi nghĩ đến đó, trực giác của Erika khẽ thì thầm với cô rằng Cậu ta là một Đứa trẻ lạc đường.
Sự thật là cậu ta bị nước cuốn trôi tới tận đây. Có lẽ cậu ta không biết mình đang ở đâu. Dù không phải thế, thì cậu ta vẫn cứ như một đứa trẻ nhỏ bị bỏ rơi ở nơi xa lạ—toàn thân run lên vì sợ hãi, sắp khóc đến nơi.
Ngay lúc Erika còn đang cân nhắc, tay áo cô khẽ bị ai đó kéo nhẹ.
Giữ nguyên gương mặt hướng về phía trước để theo dõi cử động của Kisa, Erika liếc mắt sang bên cạnh.
Ở đó là cô bé ôm túi nước, người khi nãy đã đổ nước cho Kisa uống—giờ đang nhẹ nhàng véo tay áo Erika.
"Tên này đáng nghi lắm. Em nghĩ tốt nhất là đuổi hắn đi, hoặc giết quách luôn cho rồi."
Erika gật đầu đồng tình với lời cô bé vừa nói.
Tuy nhiên, dù cậu thiếu niên kia quả thực có chút mờ ám, Erika lại không cảm nhận được bất kỳ mối nguy hiểm nào từ thái độ yếu ớt đến đáng thương của cậu ta. Ngược lại, mức độ yếu đuối ấy đến mức khiến việc đề phòng cậu ta trở nên thật ngớ ngẩn.
Thấy Kisa đang len lén nhìn về phía mình với vẻ sợ sệt, Erika khẽ hừ một tiếng rồi dần hạ thấp cảnh giác.
"Thôi được rồi. — Tôi là Erika. Mấy đứa nhóc này là Ilsa, Nina, và Paula."
Vừa nói, Erika vừa chỉ tay lần lượt vào cô bé đang ôm túi nước, rồi đến hai cô bé đang nấp sau lưng mình. Khi Erika hơi xoay người để chỉ tay về phía sau, tấm da lông khoác hờ bên vai phải cô trượt xuống.
Ngay khoảnh khắc đó, Kisa mở to mắt.
Bên dưới lớp lông thú, cậu có thể thấy rõ một cây nỏ với mũi tên đã được tra sẵn, đang được Erika siết chặt trong tay phải và nhắm thẳng về phía mình.
Toàn thân Kisa run lên bần bật.
Dù đã muộn màng, cậu cũng kịp nhận ra rằng nếu mình vừa rồi có hành động nào bất cẩn, thì mũi tên kia chắc chắn đã xuyên qua người mình từ lâu.
Nhận thấy phản ứng đó, Erika khẽ bật cười giễu cợt rồi lạnh nhạt nói,
"Mà, cậu định phơi cái thân hình thảm hại đó đến bao giờ nữa? Quần áo của cậu đang phơi trên tảng đá kia kìa."
Nghe đến đó, Kisa vội cúi nhìn xuống thân mình—cuối cùng mới nhận ra rằng mình đang... trần như nhộng, lập tức thét lên một tiếng thất thanh.


3 Bình luận