Tập 02: Những chuyển động đầu tiên
Chương mở đầu 04: Cú sốc (Phần đầu)
2 Bình luận - Độ dài: 2,208 từ - Cập nhật:
"C-Cứu hết... ý cậu là tất cả mọi người?"
Trước câu nói của Kisa, Erika ngơ ngác hỏi lại. Kisa liền dõng dạc đáp lời:
"Dĩ nhiên là cả mấy chị gái của cô đang bị bắt nữa!"
"Nhưng... bằng cách nào?"
Lần này, trong giọng Erika đã lộ rõ một tia hy vọng. Cô không hề muốn giao thân cho bọn cướp vì sở thích. Điều cô thật sự mong muốn — nếu có thể — là được cùng tất cả mọi người, cả những chị gái đang bị bắt, đến được Bolnis.
Tuy nhiên, câu trả lời của Kisa lại hoàn toàn không giống điều Erika mong đợi.
"Thì giờ mới bắt đầu nghĩ đây!"
"Cái gì cơ!?"
Như thể đã đến giới hạn, Erika tròn mắt sững sờ trước sự liều lĩnh đến vô trách nhiệm của Kisa. Nó giống như một lời nói lỡ miệng trong lúc cao hứng. Cô bất giác thở dài đầy mệt mỏi.
Thế nhưng Kisa chẳng hề có dấu hiệu chùn bước. Trái lại, cậu hăng hái hỏi Erika:
"Nào, giờ thì làm sao để cứu mấy cô gái elf đang bị bắt đây?"
Cách đơn giản nhất... là nhờ sự giúp đỡ từ những người chắc chắn sẽ đi tìm kiếm mình. Nếu có thể gom đủ tất cả bọn họ lại và khiến họ cùng hành động, thì cho dù bọn cướp có hung tợn cỡ nào cũng không còn là vấn đề.
Vấn đề là— không biết bao giờ họ mới đến được đây.
Mình vẫn còn ở cùng họ cho đến ngay trước lúc rơi xuống vách đá. Dù có cưỡi ngựa nhanh đến đâu, cũng phải mất ít nhất một đến hai ngày thì tin mình mất tích mới kịp truyền về Bolnis.
Nếu tính từ lúc đó, thì chắc khoảng tối nay... hoặc muộn nhất là ngày mai tin tức mới đến nơi.
Và sau đó... chắc chắn sẽ có một phen náo loạn.
Khi suy nghĩ chạm đến đó, một giọt mồ hôi lạnh lăn dọc sống lưng Kisa khi khuôn mặt của những người mà chắc chắn sẽ đứng giữa tâm điểm cơn náo loạn kia lần lượt hiện ra trong đầu cậu.
"...Chết tiệt. Mình sẽ bị mắng vì chuồn đi mà không nói một lời nào."
Mặt Kisa lập tức tái mét khi tưởng tượng ra vẻ giận dữ của một cô gái nào đó với bộ lông toàn thân dựng đứng. Chỉ cần nghĩ tới việc phải dỗ dành cô ấy, cậu còn cảm thấy tuyệt vọng hơn cả khi tưởng tượng đến chuyện giao chiến với bọn cướp.
Tuy nhiên, cậu nhanh chóng lắc đầu, cố gắng tập trung lại vào việc làm sao để cứu các cô gái elf đang bị giam giữ.
Dù sao đi nữa, một khi tin mình mất tích được lan truyền, chắc chắn họ sẽ cử người đi tìm. Ít nhất thì — nếu là cô ấy — mình tin chắc rằng cô ấy sẽ lao đến đây không chút chần chừ, bất kể là để cứu mình hay để siết cổ mình vì tội tự ý hành động.
Nhưng cho dù họ có đi gấp rút đến đâu, từ thành phố tới đây cũng phải mất ít nhất một đến hai ngày. Kể cả trong tình huống tốt nhất, đội tìm kiếm cũng phải ba, bốn ngày nữa mới đến nơi.
Với tốc độ đó... thật khó mà nói chắc liệu họ có kịp trước thời hạn mà bọn cướp đã ấn định hay không.
"Hơn nữa, việc liên lạc được với mọi người cũng là một vấn đề."
Khu vực này vốn nằm ngay sát vùng đất dưới quyền kiểm soát của Holmea, chỉ cách nhau con sông, nếu có một đội quân rầm rộ di chuyển thì chắc chắn sẽ vô tình khiêu khích Holmea. Vì vậy, đội tìm kiếm buộc phải được giữ ở quy mô nhỏ nhất có thể. Trong tình huống như vậy, lại còn phải tìm kiếm trên một khu vực rộng lớn để tìm một người bị nước cuốn trôi, thì cho dù tất cả đều là tinh anh đi nữa, khả năng chạm mặt cũng không cao.
Dù vậy, nếu có đủ thời gian, vẫn sẽ có cách để liên lạc với họ. Tuy nhiên, thời gian lại không cho phép.
Ba ngày có lẽ là thời hạn mà bọn cướp đặt ra nhằm ngăn nhóm Erika bỏ đi nơi khác cầu cứu.
Kisa đưa tay chạm vào cổ áo của mình, thứ mà cậu cảm nhận được ở đó là vài vật thể cứng cỡ đồng xu.
Đó là những viên pháo hiệu được khâu vào cổ áo phòng trường hợp khẩn cấp. Nếu ném chúng vào lửa, sẽ có làn khói màu bay lên trời.
Nếu cậu đốt pháo hiệu vào thời điểm đội tìm kiếm tiến đến gần vị trí này, chắc chắn họ sẽ lập tức chạy tới.
Tuy nhiên, đồng thời, bọn cướp cũng rất có khả năng sẽ phát hiện ra cột khói đó.
Dù không nghĩ rằng đó là tín hiệu do nhóm elf đào tẩu phát ra, thì chúng vẫn sẽ đoán được rằng có ai đó đang cố gắng liên lạc với người khác.
Bọn cướp này là một đám rất cảnh giác, đã trốn thoát khỏi truy bắt không biết bao nhiêu lần. Nếu cảm thấy có nguy cơ, rất có thể chúng sẽ lập tức vứt bỏ căn cứ, mang theo các cô gái elf rút lui.
Dù mình không làm gì đi nữa, những người đến tìm mình hẳn cũng sẽ cố tình di chuyển thật dễ thấy để mình dễ dàng phát hiện ra họ. Một nhóm vũ trang rõ ràng như vậy tiếp cận khu vực này, thì chắc chắn bọn cướp sẽ không ngần ngại bỏ trốn. Nếu chúng vượt sông trong lúc đó, thì sẽ không còn cách nào ra tay với chúng được nữa.
Cuối cùng, chỉ có thể dựa vào những người đang có mặt tại đây — Kisa đã đi đến quyết định như vậy.
"Phải nghĩ ra cách... Phải động não đi chứ! Trước hết, quân lực của chúng ta gồm những gì?"
Erika mở to mắt kinh ngạc vì Kisa đột nhiên hét lên. Nhưng Kisa hoàn toàn phớt lờ ánh mắt của cô, tập trung chìm vào dòng suy nghĩ của mình.
"Vũ khí chúng ta có chỉ là cây nỏ đó thôi!"
Chỉ với một cây nỏ, thì đánh đấm gì được đây? Kisa tự hỏi chính mình.
"Thử phục kích từ xa thì sao?"
Chúng ta sẽ bắn tỉa kẻ địch từ nơi mà bọn chúng không thể phát hiện ra.
May mắn thay, không có gì phải phàn nàn về độ chính xác và uy lực của một cây nỏ được chế tác thủ công bởi một người lùn. Hơn nữa, người sử dụng lại là một elf — dù chỉ là một cô gái — thì chỉ riêng tổ hợp vũ khí và xạ thủ đó thôi cũng đã cho thấy khả năng thành công không hề thấp.
Tuy nhiên, ngay sau đó, cậu đã gạt bỏ ý tưởng đó.
"Không, không đơn giản vậy đâu."
Nếu bọn cướp biết đồng bọn của chúng bị bắn chết, chúng sẽ ngay lập tức hiểu rằng những elf trốn thoát đã tới để giải cứu bạn bè. Nếu bọn cướp dùng những người phụ nữ bị bắt làm lá chắn sống để đe dọa cô ấy ra đầu hàng, rất có thể Erika sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nghe theo.
Để tránh tình huống xấu như vậy xảy ra, chúng ta phải hoặc là đảm bảo an toàn cho những elf bị bắt giữ trước, hoặc là tiêu diệt toàn bộ bọn cướp mà không để chúng phát hiện ra cuộc tấn công của mình.
"Sẽ rất phiền phức nếu không thể cứu được con tin, nên việc đảm bảo an toàn cho họ ngay từ đầu đã là điều bất khả thi. Hơn nữa, làm cho bọn cướp đó tê liệt mà không bị phát hiện lại càng không thể hơn."
Kisa cào đầu một cách bối rối.
"Vậy nếu chúng ta bị phát hiện rồi thì sao? Sao không thử làm chúng hoảng sợ trước? Nếu có thể khiến chúng rơi vào trạng thái hỗn loạn, cũng sẽ giúp che chắn cho cuộc tấn công của chúng ta. Nếu may mắn, có khi mọi chuyện còn kết thúc mà chẳng phải chiến đấu?"
Kisa lại chạm vào những viên pháo hiệu trong túi.
Nếu quăng những viên này vào lửa, sẽ tạo ra một lượng lớn khói đỏ. Không biết, có thể dùng thứ đó để làm bọn cướp khiếp sợ không nhỉ?
Tuy nhiên, cậu lại nhanh chóng loại bỏ ý tưởng đó ngay sau đó.
"Không ổn. Mức độ đó có thể khiến bọn chúng hơi giật mình, nhưng chắc chắn không hoảng loạn. Tối đa là chúng sẽ thấy lạ kỳ thôi."
Để khiến bọn cướp sợ đến mức bỏ chạy, thậm chí bỏ lại cả con tin, ta phải làm một điều gì đó khiến bọn chúng khiếp sợ đến mức mất cả lý trí.
Dù là bọn cướp chỉ là những kẻ du côn, cũng có những thứ mà chúng sợ hãi.
Nhưng đó là gì?
Như để cổ vũ tinh thần đang chán nản của bản thân, Kisa tự động viên:
"Suy nghĩ đi! Có thứ gì không? Một thứ gì đó có thể làm bọn cướp sợ hãi?"
Nhưng dù có vắt óc thế nào, cậu cũng chẳng nghĩ ra được ý tưởng nào hay ho. Chẳng mấy chốc, đầu óc cậu cảm thấy như bơ phờ vì quá tải.
Erika nhìn thấy trạng thái của Kisa, bật cười nhẹ, nét cười hơi méo mó. Cô mừng vì cậu đang cố gắng hết sức nghĩ cho họ, nhưng cô cũng hiểu rõ rằng tình hình hiện tại chẳng dễ dàng chút nào.
"Cậu đừng lo lắng quá như thế. Ngay cả tôi cũng đã hiểu rằng đây là tình huống bất lực, chẳng có cách giải quyết nào đâu, trừ khi có sự can thiệp của thần linh."
Đó là lời nói của cô sau khi không thể đứng nhìn Kisa vật lộn một mình.
Tuy nhiên, dường như không ngờ lại bị Erika khuyên nên từ bỏ, Kisa như lặng người đi.
Khi Erika bắt đầu lo lắng cho Kisa, người đã hoàn toàn ngừng cử động, cuối cùng môi cậu cũng khẽ động đậy, lẩm bẩm vài từ:
"...Sự can thiệp của thần linh, à?"
Erika nghiêng đầu sang một bên, vẻ bối rối không biết mình có nói điều gì quá kỳ quặc hay không, rồi trả lời:
"À, ừ. Tình huống này đã tuyệt vọng đến mức đó rồi đấy, nhưng mà..."
Lẽ ra đó là một cách nói khá phổ biến, Erika tò mò không biết liệu ở nơi Kisa sống có dùng cụm từ này không.
Nhưng không rõ Kisa có nghe được lời của Erika hay không, cậu lại lẩm nhẩm một mình:
"Nói mới nhớ, vị thần gió mà người elf tôn thờ có phải là một cây đại thụ lớn, phải không?"
Erika cau mày khi cậu hỏi thẳng về hình dáng của Bảy Vị Thần, điều mà ngay cả trẻ con cũng nên biết.
"Không phải là cây giống như thần gió sao? Những cái cây chỉ là bắt chước hình dáng của thần gió mà thôi."
Cảm giác như chuyện ai bắt chước ai cũng chẳng quan trọng lắm, nhưng rốt cuộc mọi thứ liên quan đến vị thần mà họ tôn thờ đều là điều mà họ sẽ không bao giờ thỏa hiệp.
"Một vị thần sẽ xuất hiện và giúp đỡ... sự can thiệp của thần linh..."
Kisa lặp đi lặp lại câu đó trong miệng một lúc, rồi đột nhiên một ý chí mạnh mẽ lóe lên trong đôi mắt trước đó hững hờ và trống rỗng của cậu.
"Chính là nó!"
Kisa hét lên một tiếng, rồi bắt đầu kiểm tra lại đồ đạc của mình một lần nữa. Mỗi thứ cậu có đều hoàn toàn không liên quan đến tình hình hiện tại. Nhưng cậu cố gắng ghép chúng lại thành một bức tranh tổng thể như đang giải một câu đố trong đầu.
"Cái này, có được không nhỉ...? Cái này với cái này... Um, không ổn. Cái kia thì... không, khoan đã. Nhớ ra rồi, Knurl đã..."
Tiếp tục lắp ghép từng mảnh ghép còn thiếu, cuối cùng bức tranh đã hoàn chỉnh.
"Không biết có khả thi không nữa? Chắc chắn là có! Không! Mình tin chắc là được!"
Tuyên bố như đang thuyết phục chính mình, Kisa quay người lại ngay tại chỗ và đột nhiên bắt đầu chạy.
"Mau lên, chúng ta phải quay lại! Có điều cần phải xác nhận lại!"
Erika bị choáng ngợp trước cảnh Kisa bắt đầu chạy xuống núi như đang lăn xuống dốc, nhưng ngay lập tức lấy lại bình tĩnh, cô vội gọi Kisa dừng lại.
"Này, đồ ngốc! Không phải hướng đó! Hướng kia kìa!"


2 Bình luận