Hakai no Miko
Mumei Koubou Haruki Miyai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02: Những chuyển động đầu tiên

Chương 11: Khai hoang (Phần 1)

2 Bình luận - Độ dài: 6,262 từ - Cập nhật:

Nếu có ai nói với bạn rằng nền văn hóa của thế giới này đã bị chiếm đoạt, bạn có tin không?

Từ thuở xa xưa, từng có một thời kỳ mà công nghệ và tri thức phát triển nhảy vọt một cách chóng mặt.

Đúng vậy. Đó là một thời đại mà công nghệ—vốn chỉ mới ở giai đoạn sơ khai—lại tăng trưởng vượt bậc tại Bolnis, vùng đất nằm ở phía tây lục địa. Chúng tôi gọi thời kỳ đó là "Cuộc Cách mạng Công nghệ Vĩ đại."

Công nghệ và tri thức là thành quả mà tổ tiên chúng ta tích lũy được qua quá trình thử và sai, dần dần chồng chất thông tin lên theo thời gian. Nếu bạn xem xét kỹ công nghệ—dù thoạt nhìn có vẻ dựa vào sự sáng tạo—thì thật ra, phần lớn chỉ là sự thay đổi trong cách hiểu các kiến thức và kỹ thuật sẵn có, hoặc là sự mở rộng của những khám phá đã hiện hữu từ trước.

Tuy nhiên, khi nói đến "Cuộc Cách mạng Công nghệ Vĩ đại" này, người ta có thể dễ dàng nhận ra một khoảng cách rõ ràng giữa tri thức trước và sau cuộc cách mạng. Khoảng cách ấy lớn đến mức có thể gọi là mắt xích bị thiếu trong sự phát triển trí tuệ.

Nhiều nhà nghiên cứu tin rằng nguyên nhân là do đã có sự tiếp xúc giữa nhiều nền xã hội khác nhau.

Thực tế, có rất nhiều trường hợp cho thấy việc các xã hội khác biệt tiếp xúc với nhau đã dẫn đến sự tăng trưởng đột ngột trong công nghệ và văn hóa.

Ví dụ như sự giao lưu giữa xã hội người lùn và xã hội loài người thời cổ đại. Vốn chỉ sống sâu trong các hang núi, người lùn đã bắt đầu phát triển kỹ thuật chế tạo một cách nhanh chóng nhằm học cách ủ bia từ bắp ngô của loài người. Rất có thể truyền thuyết "Tội lỗi của rượu bia" chính là ám chỉ đến sự kiện này.

Nếu xét theo hướng đó, thì thành phố Bolnis—nơi bảy chủng tộc cùng chung sống—chẳng khác nào một chiếc vạc phù thủy, nơi bảy nền văn hóa va chạm, hòa trộn lẫn nhau. Vậy nên, bất kể loại công nghệ hay tri thức nào có sinh ra từ cái "nồi lẩu chủng tộc" đó, cũng không phải là điều kỳ lạ.

Nhưng rồi, tôi lại tự hỏi: Tại sao sự phát triển tương tự lại không xảy ra ở những vùng khác trên lục địa?

Ngay cả khi các chủng tộc khác bị loài người bóc lột một chiều, thì ít nhất cũng phải tồn tại những điểm tiếp xúc nhất định giữa con người và các chủng tộc khác chứ. Thế nhưng, dù có soi kỹ lục địa vào thời kỳ đó, bạn cũng sẽ không tìm thấy bất kỳ biến chuyển nào tương đương với  "Cuộc Cách mạng Công nghệ Vĩ đại" đã xảy ra ở Bolnis.

Càng nghiên cứu sâu vào những tài liệu từ thời ấy, trong tôi càng hình thành rõ rệt một chuỗi câu hỏi:

Chẳng phải họ đã từng tiếp xúc với một xã hội quá hùng mạnh, vượt xa mọi nền văn minh của các chủng tộc bản địa hay sao?

Và...

Chẳng phải công nghệ truyền thống của thế giới này đã bị hủy diệt, rồi chiếm đoạt bởi những kẻ đến từ xã hội ấy hay sao?

— Trích từ một buổi phỏng vấn với nhà khảo cổ học Martin S. Ackerson.

◆◇◆◇◆

Souma nhìn theo bóng Bararak rời đi, sau đó lập tức quay lại dinh thự lãnh chúa và triệu tập Trưởng phòng Tài chính Michena, cùng với Marchronis và Dvalin.

"Cô Michena, mang thứ tôi đã nhờ chuẩn bị ra đi."

Souma ra lệnh ngay khi mọi người đã có mặt đầy đủ trong văn phòng của mình. Đáp lại, Michena có phần luống cuống, trải một tấm vải lớn lên bàn.

"Đây là... bản đồ của vùng đồng bằng sao?"

Đúng như lời Shyemul sau khi liếc qua tấm vải, đó là một bản đồ mô tả toàn bộ khu vực đồng bằng Solbiant. Trên bản đồ còn có ghi rõ vị trí của các làng khai hoang cùng với thông tin liên quan đến từng làng.

"Như ngài đã dặn, tôi cũng đã thêm cả 'ký hiệu Alabian' bên cạnh các con số thông thường."

"Chúng gọi là chữ số Ả Rập."

Sau khi chỉnh lại lời Michena, Souma quay sang Shyemul.

"Này, Shyemul. Cậu có thể vẽ ranh giới lãnh thổ của từng bộ tộc lên bản đồ này không?"

Sau một cái gật đầu ngắn, Shyemul nhận lấy mẩu than Michena đưa, suy nghĩ một lúc, rồi vẽ lên bản đồ năm vòng tròn méo mó thể hiện vùng lãnh thổ của từng bộ tộc.

"Vùng nhỏ nhất ở đây là lãnh thổ của tộc Mắt. Chỗ này là của tộc Bờm, và bên kia là tộc Móng Vuốt. Khu gần thành phố này nhất là lãnh thổ của tộc Đuôi. Còn đây là phần đất của tộc Nanh."

Vừa lắng nghe lời giải thích của Shyemul, Souma vừa khẽ gật đầu nhiều lần. Khi Shyemul ngừng nói, cậu liền chỉ tay vào khu vực của tộc Đuôi.

"Đây là vùng đất – lãnh thổ cũ của tộc Đuôi – mà tôi đã có thể thuê lại từ phía người zoan. Chúng ta sẽ tập trung các làng khai hoang hiện đang rải rác khắp đồng bằng về đây."

Tiếp theo, cậu chỉ tay về phía lãnh thổ của tộc Bờm.

"Trước tiên, chúng ta sẽ ưu tiên di dời các làng đang nằm trong khu vực này. Sau đó sẽ đến các làng nằm trong lãnh thổ của tộc Nanh."

Đến đây, Souma nhìn chăm chú vào Shyemul.

"Cậu có thể giúp tớ xin phép Garam cho các làng khai hoang trong vùng này được hoãn di dời cho đến khi thu hoạch xong lúa mì không?"

Shyemul ưỡn ngực như thể muốn nói: "Cứ để tôi lo."

"Tớ trông cậy vào cậu đấy, Shyemul. —Còn phần lãnh thổ của tộc Móng Vuốt thì sẽ xử lý sau, tùy thuộc vào phản hồi của Zurgu."

Nói đến đây, cậu dừng lại một lúc để quan sát phản ứng của mọi người. Khi đã chắc chắn không có ý kiến phản đối hay câu hỏi nào, Souma tiếp tục:

"Xin hãy nhờ các chiến binh zoan có đôi chân nhanh nhẹn chuyển lời chỉ thị của tôi đến các làng khai hoang."

Nghe vậy, Marchronis giơ tay lên và hỏi: "Tôi có thể nói một chút được không?"

"Cho đến nay, zoan vẫn là kẻ thù tự nhiên của các làng khai hoang. Nếu các chiến binh người zoan đột ngột xuất hiện ở đó, khả năng cao sẽ gây ra những xung đột không cần thiết. Xin hãy để tôi xử lý phần việc này."

Ý kiến của Marchronis nghe có vẻ hợp lý. Nhưng Souma không thể đồng ý ngay được, bởi vì cậu đã giao cho Marchronis một nhiệm vụ quan trọng khác.

"Còn việc chuyển giao tù nhân mà tôi đã nhờ anh thì sao?"

Không thể để đám tù nhân từ Holmea, hiện đang bị giam giữ bên ngoài Bolnis, cứ tiếp tục sống nhàn rỗi vô thời hạn. Nhưng mặt khác, cũng không thể đơn giản mà thả họ ra, nên Souma đã lên kế hoạch dùng họ làm nguồn lao động cho công cuộc khai hoang.

Tuy nhiên, vì không thể giao việc đó cho Garam hay Zurgu – những zoan vốn không có khái niệm bắt tù nhân – nên cậu đã giao việc chuyển tù binh cho Marchronis.

"Nếu là việc đó thì không vấn đề gì."

Marchronis liền gọi một binh sĩ loài người mà anh ta đã cho đứng chờ sẵn ngoài văn phòng, rồi giới thiệu người đó với Souma và những người còn lại.

"Cậu ấy là Setius. Trước kia là cấp dưới của tôi trong quân đội quốc gia Holmea, và hôm trước đã đồng ý trở lại làm thuộc hạ của tôi."

Ngay sau lời giới thiệu của Marchronis, Setius khẽ cúi đầu. Dường như vẫn chưa chấp nhận được việc bản thân giờ phải phục tùng dưới trướng của Souma, trên mặt anh ta hiện rõ một vẻ biểu cảm phức tạp khó diễn tả.

"Việc chuyển giao tù nhân có thể giao cho Setius. Tôi đảm bảo về năng lực của cậu ta."

Những binh lính từng là tù nhân và đã chuyển sang phe Souma, giống như Setius, được phân dưới quyền của Marchronis. Tuy nhiên, bởi vì những binh lính này vốn là những người nghèo khổ, trở thành lính chỉ để có cái ăn, nên không loại trừ khả năng họ sẽ quay lại với Holmea một khi thấy có lợi hơn — với họ, phục vụ Holmea hay Souma không quan trọng, miễn là có miếng cơm manh áo.

Marchronis, muốn có một thuộc hạ mà mình thật sự có thể tin tưởng, đã có ý định đưa Setius lên làm cánh tay phải sau khi để anh ta lập công bằng việc phụ trách chuyển tù nhân. Dù Souma đã phần nào đoán được điều đó, cậu cũng không có ý định phản đối. Nếu nhờ vậy mà Marchronis có thể làm việc dễ dàng hơn, thì điều đó cũng giúp ích cho Souma rất nhiều.

"Hiểu rồi. —Vậy thì việc chuyển tù nhân tôi sẽ giao cho anh Setius, còn anh Marchronis, hãy thay tôi đi thông báo cho các làng khai hoang."

Marchronis hơi cúi đầu, lòng tràn đầy biết ơn vì lời tiến cử của mình đã được chấp thuận.

"Còn một việc nữa. Tôi có thể mang theo bao nhiêu binh lính tới các làng?"

Đó là một câu hỏi ẩn ý, nhằm dò xem liệu có thể phô trương sức mạnh quân sự để răn đe nếu dân làng phản đối việc di dời hay không.

Souma lắc đầu.

"Chúng ta không thể làm mất lòng nông dân vì sự hợp tác của họ là điều không thể thiếu. Hãy cố gắng giải quyết trong hòa bình càng nhiều càng tốt."

"Vậy nếu họ chần chừ, không muốn di dời thì tôi nên làm sao?"

Sau một hồi trầm ngâm, Souma trả lời câu hỏi của Marchronis:

"Hãy đề nghị giảm thuế cho họ. Nói rằng nếu họ hợp tác, họ sẽ phải nộp thuế ít hơn."

Mình đang cố thay đổi một cách toàn diện phương pháp canh tác từ trước đến nay. Trước khi cách làm mới bén rễ, sản lượng thu hoạch chắc chắn sẽ thấp hơn trước. Vì thế sớm muộn gì mình cũng sẽ phải giảm thuế cho họ. Nếu có thể tận dụng việc giảm thuế như một động lực để người dân chịu di dời, thì coi như là một món hời.

Nói xong, Souma quay sang Dvalin.

"Dvalin, việc tôi nhờ ông chuẩn bị đến đâu rồi?"

"Tôi đã chuẩn bị mọi thứ đúng như ngài dặn, thưa ngài Soma. Tôi có thể tự tin nói rằng mình sẽ chế tạo mọi thứ đúng như mong đợi của ngài."

Souma gật đầu hài lòng trước vẻ tự tin của Dvalin.

"Tốt lắm! —Vậy là chúng ta đã có đủ người, đất, và công cụ. Việc còn lại chỉ là bắt tay vào làm thôi..."

Nghe thấy tiếng cậu lẩm bẩm, Shyemul nghiêng đầu tỏ vẻ tò mò, rồi hỏi:

"Này Soma, rốt cuộc thì cậu đang định làm gì vậy?"

Đó cũng là câu hỏi chung mà mọi người có mặt tại đây đều muốn biết.

Cảm nhận được những ánh nhìn đầy tò mò và kỳ vọng đang đổ dồn vào mình, Souma đáp:

"Hệ thống canh tác bốn vụ của Norfolk."

◆◇◆◇◆

Hệ thống canh tác bốn vụ của Norfolk.

Tên gọi này bỗng chốc trở nên nổi tiếng nhờ một cuốn sách nổi tiếng nào đó, thực chất là một phương pháp canh tác mới ra đời tại tỉnh Norfolk ở miền Đông nước Anh vào thế kỷ 18.

Trái ngược với hệ thống canh tác ba vụ được sử dụng trước đó — chia đất nông nghiệp thành ba phần luân phiên giữa lúa mì vụ hè, lúa mì vụ đông và đất bỏ hoang — hệ thống canh tác bốn vụ của Norfolk chia đất thành bốn phần, luân phiên giữa lúa mì vụ đông, cỏ ba lá, lúa mì vụ hè và củ cải.

Không chỉ giúp loại bỏ việc để đất hoang và tăng năng suất so với phương pháp ba vụ, hệ thống này còn cho phép sử dụng củ cải làm thức ăn cho gia súc trong mùa đông, từ đó không cần phải giết gia súc do thiếu thức ăn. Việc đó dẫn đến tăng số lượng vật nuôi. Người ta còn cho rằng, sự phục hồi độ màu mỡ của đất nhờ cỏ ba lá cùng với phân bón từ gia súc tăng lên đã khiến năng suất nông nghiệp được cải thiện vượt bậc.

Đối với Souma đã sớm lên kế hoạch khai hoang đồng bằng để tăng sản lượng lương thực ngay từ sau trận chiến quyết định ở Bolnis – từ rất lâu trước hội nghị các tộc lần này – thì việc đưa hệ thống bốn vụ của Norfolk vào áp dụng là chuyện đã được định sẵn. Đặc biệt là sau khi cậu biết rằng phương pháp canh tác chủ yếu quanh vùng Bolnis vẫn là làm nương rẫy.

Sau khi điều tra bằng cách hỏi chuyện nông dân trong vùng và lắng nghe họ giải thích, niềm tin của Souma càng trở nên vững chắc hơn nữa.

Trong thế giới này, ngay cả nông nghiệp ba vụ cũng còn chưa phổ biến, mà người dân vẫn còn làm nương rẫy, thì hệ thống bốn vụ Norfolk chắc chắn sẽ trở thành vũ khí vô cùng lợi hại.

Với niềm tin mạnh mẽ đó làm chỗ dựa, Souma bắt đầu bằng việc khai hoang đất nông nghiệp mới để áp dụng hệ thống canh tác bốn vụ của Norfolk.

Trước hết, vì nông dân cho đến giờ vẫn canh tác theo kiểu tùy tiện, Souma đã cho người lùn đo đạc lại toàn bộ ruộng đất – vốn có đủ hình dạng khác nhau – và chuyển tất cả chúng thành những mảnh đất hình chữ nhật dài và hẹp.

Sau đó, khi đã quyết định được khu vực nào sẽ dùng làm đất nông nghiệp, việc tiếp theo là cải tạo đất.

Sau khi đốt sạch toàn bộ thực vật mọc tràn lan, Souma cho cày xới đất, nhưng mặt đất quá cứng so với sức người.

Vì việc cày chỉ bằng cuốc và xẻng là hoàn toàn không khả thi, họ đã phải dùng cuốc chim để đào đất lên. Rồi trong lúc dùng xẻng và cuốc để đập vụn những mảng đất đã được đào, họ tạm thời chuyển toàn bộ lớp đất ấy ra khỏi khu ruộng.

Tiếp theo, họ làm đất mịn hơn bằng cách đập nhỏ thành từng mảng đất, rồi sàng lọc để loại bỏ rễ cây và đá.

Sau đó, trộn các nguyên liệu như tro, than củi, vôi, bột vỏ sò đã nung nghiền, bột xương và một ít mùn hữu cơ được mang từ trên núi vào phần đất đã sàng lọc và chia nhỏ, rồi đưa lại đất vào trong ruộng.

"Nếu đất quá cứng, cây trồng sẽ không thể bám rễ đúng cách. Nếu bám rễ chắc, chúng sẽ khó bị bật gốc bởi gió hay các yếu tố khác. Lúc đó chúng sẽ có thể hấp thụ được nhiều dinh dưỡng hơn... chắc vậy."

Đó là một điều mà Souma không thể khẳng định một cách chắc chắn. Dù sao thì Souma cũng chỉ là một học sinh trung học bình thường, chứ không phải chuyên gia nông nghiệp. Cùng lắm thì cậu chỉ từng được ông nội quá cố dạy cách trồng vườn nhỏ như một thú vui, chứ không có kiến thức nào vượt quá những gì tra cứu được trên Internet – vì cậu chủ yếu quan tâm đến nội chính quốc gia qua những tiểu thuyết và truyện tranh.

Ngay cả tro hay vôi được rải ra để cải tạo đất, nếu khu vực này vốn đã có đất kiềm, thì việc đó còn có thể khiến đất trở nên kiềm hơn nữa.

Thậm chí Souma còn không biết liệu phần đất ấy có thực sự trở thành đất phù hợp để trồng trọt hay không.

Chính vì lý do đó, Souma dự định bắt đầu với một ngôi làng trước, theo dõi tiến trình ở đó, rồi nếu mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, sẽ phổ biến rộng ra toàn bộ các làng khác.

Cậu cũng đã chuẩn bị cả phương án phòng khi việc khai hoang thất bại.

Cho đến nay, Bolnis vẫn phải nộp một nửa số thuế thu được về thủ đô. Nhưng khi nghĩa vụ ấy bị xóa bỏ, số tiền thuế có thể được giữ lại và sử dụng tại Bolnis sẽ gấp đôi số có thể dùng trước đây, xét trên phương diện đơn giản nhất.

Ngay cả khi không thu hoạch được chút nông sản nào, Souma vẫn thực hiện cải cách dựa trên một phép tính quá mức lạc quan rằng, cậu sẽ có thể miễn thuế cho dân làng, thậm chí còn hỗ trợ được cho họ.

"Các công cụ mới dùng thế nào rồi? Có vấn đề gì không?"

Souma vừa hỏi một người lùn đứng gần đó, vừa nhìn cảnh các tù binh – vốn là lính của Holmea – và các nông dân được huy động làm nhân công, đang làm việc dưới sự chỉ dẫn của những người lùn vốn giỏi kỹ thuật xây dựng.

Nghe vậy, người lùn hừ mũi một tiếng rõ to "Hmph", như thể muốn nói "Chuyện nhỏ thế mà cũng hỏi à".

Những công cụ mà binh lính và nông dân đang cầm đều là những món được người lùn chế tạo theo yêu cầu của Souma cho chính thời điểm này.

Các công cụ nông nghiệp như cuốc, xẻng mà nông dân thời này sở hữu đa số làm hoàn toàn bằng gỗ, hoặc cùng lắm là có phần lưỡi bọc kim loại.

Biết được điều đó, Souma đã cho dân thành phố gom vũ khí lại sau trận chiến Bolnis, rồi nhờ người lùn đập và nấu chảy sắt để chế tạo một lượng lớn dụng cụ nông nghiệp bằng sắt.

Tuy nhiên, ban đầu có rất nhiều người – mà đứng đầu là người lùn – phản đối việc phá hủy vũ khí họ đã khổ công giành được, chỉ để biến thành cuốc xẻng làm ruộng. 

Bởi vì sắt là một kim loại quý trong thời đại mà sản lượng khai thác vẫn còn hạn chế như thế này. Chỉ cần nhìn vào việc đồng tiền sắt đang được lưu hành cùng với tiền vàng, bạc và đồng, người ta cũng có thể thấy nó được công nhận là một kim loại quý có giá trị, dù thấp hơn ba kim loại còn lại. Chuyện mọi người phản đối việc phá hủy những món vũ khí bằng sắt quý giá, trong khi vẫn còn đang phải canh chừng cuộc chiến kế tiếp với Holmea, cũng là điều hoàn toàn dễ hiểu.

Tuy nhiên, Souma đã thuyết phục những người phản đối ấy chỉ bằng một câu nói:

"Việc khai hoang này là để chiến thắng trong chiến trận. Nói cách khác, đây cũng là một trận chiến. Lẽ nào các người lại muốn tôi trở thành một tên ngu ngốc, để những người ra trận chỉ cầm trong tay mấy thứ bằng gỗ và đá thôi sao?"

Do được Marchronis, cựu binh sĩ của quân đội Holmea, nói rằng quân Holmea cần từ nửa năm đến một năm chỉ để hồi phục lại sau đòn giáng nặng nề trong trận Bolnis, Souma đã cho rằng lúc này chính là thời điểm thích hợp nhất để đầu tư sắt vào việc khai hoang.

Tuy vậy, ngay cả Souma cũng không thật sự nắm rõ giá trị của các công cụ nông nghiệp bằng sắt.

Với Souma – một người hiện đại, vốn xem công cụ bằng kim loại là điều hiển nhiên, thì sự nhận thức của cậu chỉ dừng lại ở việc biết rằng đồ sắt chắc chắn bền và dùng được lâu hơn đồ gỗ.

Tuy nhiên, theo một số nghiên cứu, công cụ nông nghiệp bằng sắt giúp tăng hiệu suất lao động lên hơn gấp bốn lần so với công cụ bằng gỗ.

Không cần phải nói cũng biết, việc đưa công cụ sắt vào khai khẩn đất đai đã trở thành một lực đẩy to lớn cho quá trình khai hoang vùng đồng bằng.

Cùng với việc áp dụng sắt vào sản xuất công cụ nông nghiệp, Souma cũng đã nỗ lực tái hiện lại những công cụ mà cậu từng thấy ở Nhật Bản hiện đại, và nhờ đó cho ra đời nhiều công cụ mới mẻ.

Một trong số đó chính là xe rùa một bánh.

Vào thời đại này, chỉ cần rời khỏi các trục đường chính một chút là không còn gì ngoài lối mòn của thú hoang, gọi là "đường tắt" chỉ là trên danh nghĩa. Huống chi vùng đất mới mà Souma sắp khai hoang, nơi mà lựa chọn duy nhất để vận chuyển vật liệu là phải vượt qua đồng bằng, thậm chí còn chẳng có cả lối mòn.

Nếu dùng xe gỗ chất đầy hàng để đi qua khu vực như vậy, trong khi chúng không có động cơ mạnh mẽ cũng chẳng có kết cấu bền chắc như xe hiện đại, thì chỉ cần sa vào bùn hay lỗ hổng là bánh xe kẹt cứng ngay. Không chỉ vậy, một khi trục xe bị gãy, xe sẽ mất luôn giá trị sử dụng, điều đó là lẽ đương nhiên. Do số lượng tai nạn và hỏng hóc như vậy quá nhiều, nên vận chuyển bằng sức người hoặc sức vật còn nhanh hơn nhiều so với việc liều lĩnh dùng xe kéo.

Hiểu được hoàn cảnh đó, Souma đã nảy ra ý tưởng sử dụng xe rùa đẩy tay để vận chuyển vật liệu và hàng hóa đến khu vực khai hoang – giống như trong câu chuyện nổi tiếng nơi Gia Cát Lượng phát minh ra trâu gỗ để vận chuyển lương thảo qua những con đường hiểm trở cho quân Thục trong "Tam Quốc".

Tuy nhiên, vấn đề là Souma tuy từng thấy xe rùa một bánh được sử dụng tại các công trình xây dựng, nhưng chưa bao giờ quan sát kỹ, cậu chỉ nhớ mơ hồ về hình dáng tổng thể của nó mà thôi.

Việc có thể tạo ra được một sản phẩm thực tế dựa trên ký ức mơ hồ của Souma chính là thành tựu lớn của Dvalin.

"Khi đã biết công dụng của nó, thì chỉ cần phác thảo sơ bộ hình dáng là quá đủ."

Dvalin tự hào tuyên bố, trong khi xem bức vẽ mà Souma phác thảo dựa trên trí nhớ mơ hồ của mình.

Nếu được phép bình luận, ông sẽ gọi hình dáng dụng cụ mà Souma vẽ là kỳ quặc, nhưng một khi suy nghĩ đến chức năng của nó, thì hình dáng đó lại hoàn toàn hợp lý. Với một người lùn tự nhận là thợ thủ công, thì việc bù đắp phần còn thiếu từ bản vẽ bằng cách suy luận nguyên lý vận hành là điều quá dễ dàng.

Và chính vì họ có thể tự tin như vậy, nên kỹ năng của các thợ thủ công người lùn mới thật sự đáng tin cậy. Những dụng cụ tiên tiến của Nhật Bản hiện đại trong ký ức của Souma lần lượt được tái hiện lại bởi đôi tay của những người lùn ấy.

Tuy nhiên, cũng có lời đồn rằng ngay cả những thợ thủ công xuất sắc ấy cũng phải "gào thét" trước lượng kiến thức khổng lồ tuôn ra như lũ từ đầu óc của Souma.

◆◇◆◇◆

"Woaah! Tuyệt quá, Shyemul!"

Souma kêu lên đầy thán phục khi nhìn thấy hơn 100 con bò được các chiến binh tộc zoan lùa vào một khu đất có hàng rào vây quanh, được chuẩn bị sẵn bên cạnh khu đất vừa khai hoang.

Trong khi hơi có chút ngao ngán trước phản ứng trẻ con của Souma, Shyemul lên tiếng cảnh báo:

"Đừng lại gần bãi chăn quá, cậu sẽ khiến đám bò hoảng sợ đấy."

Tuy bị nhắc nhở như vậy, Souma vẫn không thể kìm được sự tò mò.

Từ trước đến nay, cậu đã từng nhìn thấy chúng vài lần, nhưng vì bận rộn với việc tấn công thành và đẩy lui quân trừng phạt, nên chưa từng có cơ hội quan sát lũ bò kỹ đến vậy.

Và ngay khi nhìn kỹ, cậu lập tức nhận ra những con bò ở thế giới này không giống với bò mà Souma biết đến. Dáng tổng thể của chúng giống linh dương đầu bò, nhưng từ đầu đến lưng và ngực mọc đầy lớp lông dài giống như bò rừng bizon. Đầu to, trong khi đôi mắt thì nhỏ và đáng yêu.

Tuy nhiên, một con bò sau khi phát hiện ra Souma đã bất ngờ húc mạnh đầu vào cọc rào gỗ dày vây quanh, như thể bị kích động. Bị bất ngờ bởi hành động đó, Souma ngã ngồi phệt xuống đất.

Shyemul thở dài thật sâu, nói "Tớ đã bảo rồi mà", rồi đưa tay ra giúp Souma đứng dậy và hỏi:

"Cậu định làm gì khi gom nhiều bò đến thế này một chỗ?"

"Chăn nuôi, tất nhiên rồi."

Việc Souma nuôi nhiều bò như vậy không chỉ nhằm lấy phân làm phân bón cho hệ thống canh tác bốn mùa Norfolk, mà còn dùng chúng như nguồn sức kéo chính để quay cối xay nghiền lúa mì thành bột và cày ruộng.

Tuy nhiên, lý do lớn nhất vẫn là dùng chúng làm thực phẩm cho tộc zoan.

"Zurgu có nói với tớ là nếu được thì hãy dùng bò làm phí thuê đất."

Giờ nhắc lại mới nhớ, thực phẩm chính của tộc zoan là thịt, nên việc Zurgu đưa ra yêu cầu đó cũng là điều dễ hiểu.

"Thu gom bò thì không vấn đề, nhưng cậu định làm gì với thức ăn cho chúng?"

Ở lục địa Seldeas thời điểm này, chăn nuôi gia súc chủ yếu dựa vào phương thức thả rông trên đồng cỏ. Thay vì cho ăn bằng tay người, gia súc được thả ra đồng để tự do gặm cỏ.

Tuy nhiên, đàn bò mà tộc zoan đã thu gom lại là một đàn hoàn chỉnh. Nếu tính đến lượng cỏ mà từng ấy con bò ăn mỗi ngày, thì đó là một con số khổng lồ. Từ mùa xuân đến hè thì không sao, vì cỏ mọc nhanh vào thời điểm đó, nhưng khi mùa đông đến, ngay cả khi chúng gặm sạch đến tận rễ, lượng cỏ vẫn sẽ không đủ.

Souma đã có kế hoạch trồng củ cải làm thức ăn cho bò, nhưng cho đến khi hệ thống luân canh bốn vụ kiểu Norfolk được triển khai đầy đủ, nguy cơ thiếu hụt thức ăn vẫn hiện hữu.

Chưa kể, Souma còn dự định nuôi thêm lợn, dựa theo kiến thức cậu từng đọc được trong một cuốn tiểu thuyết, nên vấn đề bảo đảm đủ nguồn thức ăn cho cả bò lẫn lợn trở thành một thách thức không nhỏ.

Khi đang vò đầu bứt tai suy nghĩ, hình ảnh một nông trại ở Hokkaido hiện lên trong đầu Souma. Trong tâm trí cậu, nông trại luôn gắn liền với hình ảnh đơn giản kiểu Hokkaido, và từ ký ức đó, một ý tưởng lóe lên:

"Đúng rồi. Silo! Phải làm silo!"

Silo là công trình hình tháp dùng để dự trữ thức ăn chăn nuôi hoặc lúa mì, thường thấy ở các vùng trồng trọt lớn tại châu Âu và châu Mỹ.

Ngay khi ý tưởng đó hiện lên, Souma lập tức quay trở lại Bolnis từ làng khai hoang, quyết tâm hành động khi còn "sắt đang nóng".

"Dvalin, tôi muốn ông xây cho tôi một cái silo."

Đó là câu đầu tiên Souma nói ngay khi vừa đến chỗ Dvalin — vừa hoàn thành một lò luyện mới ở vùng ngoại ô Bolnis.

Dvalin, đang ướt đẫm mồ hôi khi đứng giữa một lò luyện kim khổng lồ và nồi nấu kim loại mà ông đã dựng nên cùng các thợ rèn lùn do chính tay mình tuyển chọn, trông như thể đang nghĩ: "Lại nữa à?"

"Lần này là gì nữa? Cái thứ gọi là 'sairo' hay gì đó là cái quái gì vậy?"

Souma hào hứng trả lời với giọng đầy phấn khích:

"Là một tòa nhà để chứa cỏ khô!"

"Chứa cỏ á? Ta chẳng hiểu gì cả. Sao phải cần thứ như vậy? Một cái lán bình thường không đủ sao?"

"Nếu tôi nhớ không nhầm thì là do quá trình lên men lactic thì phải? Dù sao thì, nếu cỏ được bảo quản tốt, nó sẽ trở nên ngon hơn và bò sẽ ăn rất nhiệt tình."

Souma giải thích trong khi nhớ lại một chương trình truyền hình nơi một ngôi sao truyền hình từng giúp đỡ một gia đình làm nông ở Hokkaido.

"Cỏ mà cũng ngon lên được á? Gì thế? Ta chẳng hiểu gì hết. Hãy giải thích chi tiết nhất có thể đi."

Souma nhặt một cành cây rơi dưới đất và bắt đầu vẽ hình trên nền đất kèm theo tiếng cào xào xạc.

"Ừm... đại loại là một tòa tháp cao như thế này. Miệng của nó ở trên đỉnh, và cỏ thu hoạch sẽ được nhét vào từ phía trên. Sau đó, người ta sẽ dẫm lên nó để nén chặt xuống."

"Cỏ sẽ bị nén bằng cách dẫm lên từ trên, hử? Vậy thì phải có tường bên rất chắc chắn đấy."

Nếu cỏ bị nén bằng trọng lượng cơ thể người, thì chắc chắn sẽ tạo ra áp lực rất lớn từ bên trong ra ngoài. Nếu không làm tường bên đủ vững, sẽ có nguy cơ toàn bộ đống cỏ phát nổ và tràn ra khỏi tháp.

"Chẳng phải trong trường hợp đó, đào một cái hố dưới đất còn hơn là xây tháp à...?"

Dvalin bắt đầu chìm vào dòng suy nghĩ của chính mình trong khi khoanh tay lại.

"Không, đào đất thì sẽ phiền phức lắm. Có lẽ tốt hơn là làm nó theo kiểu tầng hầm nửa chìm, chỉ có phần cần chịu lực nhiều nhất mới nằm dưới lòng đất."

Dvalin lẩm bẩm một mình trong lúc vắt óc suy nghĩ cách thiết kế silo, nhưng rồi khi ngẩng mặt lên, ông bất chợt bắt gặp ánh mắt lấp lánh của Souma.

"Sao rồi? Trông có vẻ làm được không?"

Nói về người lùn mà Souma từng biết, họ là các tiên đất chuyên tạo ra nhiều loại vũ khí huyền thoại và bảo vật theo truyền thuyết và truyện dân gian. Hơn nữa, trong tiểu thuyết và truyện tranh, họ thường được miêu tả là một chủng tộc có kỹ thuật chế tạo vượt trội con người rất nhiều và chuyên làm ra các kiệt tác.

Và ngay cả những người lùn đang sống trên lục địa Seldeas này cũng là một chủng tộc xuất sắc trong lĩnh vực chế tạo, như thể bước ra từ trí tưởng tượng của Souma vậy.

Vì vậy, Souma một cách vô thức đã mang tâm lý: "Nếu là người lùn thì cái gì cũng làm được!" Một khi bị Souma nhìn chằm chằm bằng ánh mắt ngưỡng mộ như muốn nói: "Người lùn thật tuyệt! Người lùn cái gì cũng làm được nhỉ!?" thì Dvalin không thể nào nói "không thể" nếu vẫn còn xem mình là một nghệ nhân người lùn có niềm tin vào tay nghề của bản thân.

"H-Hừm... Ờ thì, chắc là... chắc là ta có thể làm được, kiểu gì cũng ra, nhưng mà..."

"Thật hả!? Vậy tôi trông cậy vào ông đấy nha!"

Souma nắm lấy cả hai tay của Dvalin và vừa lắc lên lắc xuống, vừa không ngớt lời khen ngợi. Trong khi Dvalin còn đang hoang mang trước hành động đó thì Souma đã rảo bước rời đi với dáng vẻ nhẹ tênh.

Dvalin, bị Souma để lại mà còn chưa kịp gọi với theo, buông vai xuống thở dài thườn thượt. Trái ngược với Souma, ông trở lại xưởng với những bước chân nặng nề, tập hợp các thợ thủ công lại rồi thông báo rằng vừa bị Souma yêu cầu xây một cái silo. Vừa dứt lời, y như dự đoán, các thợ thủ công đồng loạt chỉ trích ông ầm ầm.

"Thật là đáng thất vọng đấy, ngài Dvalin!"

"Cho dù ngài Souma có van xin thế nào đi nữa, mà dù bọn ta mang ơn lớn với cậu ấy thật đấy, thì sức bọn ta cũng đến giới hạn rồi!"

"Hết bảo làm cái này rồi lại đến cái kia. Chẳng có điểm dừng gì cả!"

"Dù lẽ ra bọn ta phải hoàn thành lò nung với nồi nấu trước cho xong, vậy mà lại thiếu nhân lực nghiêm trọng thế này."

"Được rồi, lần này tụi tôi sẽ trực tiếp đến gặp cậu ta, thay cho ngài Dvalin."

Nói vậy xong, các thợ lùn vai u thịt bắp đồng loạt kéo nhau đến chỗ Souma.

Thế nhưng, chỉ một lúc sau, họ đã quay trở lại với dáng vẻ rũ rượi, vai sụp xuống.

"—Thế, kết quả sao rồi?"

Dù trong lòng đã đoán được đại khái, Dvalin vẫn hỏi với ý trả đũa vì vừa bị mắng ban nãy. Nghe vậy, mấy thợ lùn trông lúng túng, đồng loạt tránh ánh mắt ông, rồi vài người lí nhí đáp:

"Ngài Soma thật đáng sợ."

"Ừ. Vị quý ông đó là thiên tài trong việc vô thức bóc lột người khác."

"Nhưng mà, chuyện này thật không thể chịu nổi."

Michena xuất hiện tại chỗ các thợ lùn đang nói chuyện với nhau với nét mặt nghiêm trọng, trông hốc hác và bước đi lảo đảo.

"À, ông Dvalin, may quá gặp được ông ở đây. Một lúc nữa ông có thể tập hợp khoảng 20 người ở kho hàng được không?"

Dvalin, vốn đã đang thiếu người trong điều kiện bình thường, hỏi một cách sắc bén: "Tại sao?" Nhưng dường như không suy nghĩ kỹ được, Michena đáp một cách lơ đãng:

"Vừa nãy tôi được lệnh từ ngài Soma ưu tiên phát rượu lưu trữ trong kho cho tất cả các thợ lùn, nên tôi muốn mượn người giúp chuyển các thùng rượu."

Michena vừa đi khỏi vừa lẩm bẩm: "Chết tiệt, lại thêm khoản chi bất ngờ", mấy thợ lùn tụ lại với nhau.

"Ngài Soma thật đáng sợ."

"Ừ. Vị quý ông đó là thiên tài trong việc vô thức bóc lột người khác."

"Nhưng mà, chuyện này thật không thể chịu nổi."

Những lời họ nói không khác gì trước đó, nhưng khuôn mặt các thợ lùn giờ đã hoàn toàn mất sức sống.

Thế rồi, như thể thay thế Michena, Souma chạy tới chỗ họ.

Tất cả các thợ lùn, vui mừng vì sắp được uống rượu, đều đồng loạt giật mình.

"Này, Dvalin! Tôi muốn làm một thứ gọi là cối xay gió tiếp theo. Nhờ nó, chúng ta có thể xay bột ngay cả ở những nơi không có sông. Ngoài ra, còn có thể tưới cây bằng cách hút nước ngầm từ giếng nữa. —Vậy nên, về phần xây dựng thì..."

"N-...Ngài Soma. Như dự đoán, nếu thêm nữa thì..."

Dvalin cố gắng từ chối, nhưng một khi đứng trước đôi mắt lấp lánh đầy mong đợi của Souma, lời từ chối không thể thốt ra khỏi miệng ông.

"...D-Dù sao thì, tôi sẽ ít nhất nghe ngài giải thích đã."

Phía sau ông vang lên một dàn đồng ca những tiếng thở dài nặng nề.

Sau này, Dvalin đã nói như sau:

"Chưa bao giờ có một giai đoạn nào khó khăn như lúc đó. Bệ Hạ bảo chúng tôi xây hết cái này đến cái kia. Tới mức mà tất cả anh em đồng tộc đều đồng thanh than vãn rằng: 『Nếu thế này thì làm nô lệ có khi còn dễ chịu hơn!』

Nhưng đồng thời, cũng chưa bao giờ có thời kỳ nào vui như thế. Chúng tôi dốc hết kiến thức và kỹ thuật đã tích lũy được từ trước đến giờ, rồi làm ra những thứ mới theo lời Bệ Hạ. Tất cả đều là những thứ chưa từng nghe thấy hay nhìn thấy bao giờ cả. Với tư cách là một thợ thủ công tộc người lùn, chưa bao giờ tôi lại tràn ngập niềm vui đến vậy."

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

vua bóc lột nhưng không ai ghét🤯
Xem thêm
Bị bóc lột sức lao động 1 cách tự nguyện luôn :))))
Xem thêm