Tập 02: Những chuyển động đầu tiên
Chương 07: First Horn - Sự can đảm (Phần 2)
3 Bình luận - Độ dài: 3,327 từ - Cập nhật:
Sau khi rời khỏi văn phòng của lãnh chúa, Michena quay lại căn phòng dành cho các viên chức cấp thấp với dáng đi loạng choạng. Nơi đó đang chật kín những viên chức cấp thấp với vẻ mặt đầy lo âu. Michena vẫn đang ngạc nhiên với tình hình đó, lập tức bị họ vây quanh.
"Ê này, Michi, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"Vừa mới thắc mắc đống quan chức cấp cao biến đi đâu, thì thấy đám zoan dẫn họ đi mất rồi..."
Michena cố gắng trấn an những đồng nghiệp đang cố gắng moi bất kỳ thông tin nào từ cô với gương mặt tối sầm vì lo lắng.
"À, mọi người bình tĩnh lại đã. Mình sẽ giải thích rõ ràng cho."
Sau khi hít sâu để tự trấn tĩnh, Michena bất ngờ gọi tên một vài người kỳ cựu đáng tin cậy trong nhóm viên chức đang vây quanh mình.
"Những người tôi vừa gọi tên, từ hôm nay sẽ là quản lý tài chính cấp cao. Những người còn lại sẽ là quan chức phụ trách tài chính."
Các nhân viên tài chính cấp thấp đưa mắt nhìn nhau với vẻ ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó, một tiếng cười khô khốc vang lên từ ai đó trong nhóm.
"Haha, Michi, trò đùa này hay đấy..."
"Không phải đùa đâu, là sự thật đấy."
Sau đó, Michena kể lại toàn bộ diễn biến dẫn đến chuyện này. Khi cô kết thúc phần tóm lược, các nhân viên tài chính bắt đầu rì rầm bàn tán với vẻ mặt nửa tin nửa ngờ, nhưng rõ ràng là tràn đầy vui mừng.
Michena liền nghiêm mặt cảnh cáo những đồng nghiệp đang vui mừng đó:
"N-H-Ư-N-G! Từ giờ trở đi, việc lấy một phần thuế làm của riêng như trước đây sẽ bị nghiêm cấm. Ai vi phạm sẽ bị xử phạt nặng!"
Vài người cất tiếng than phiền. Ngay cả những người im lặng cũng tỏ ra không hài lòng. Những người ở đây không thể sống nổi nếu không "ăn xén" chút ít như lợi ích bên lề.
"Xin hãy im lặng. Vì chúng ta được thăng cấp, lương cũng sẽ tăng! Và không chỉ có vậy. Đã có quyết định tăng lương cho toàn bộ quan chức chính phủ!"
Khi Michena nói cụ thể mức tăng lương là bao nhiêu, mọi người đồng loạt reo hò phấn khích. Tuy vậy, trong số họ vẫn có vài người tỏ rõ vẻ không hài lòng khi phải từ bỏ khoản thu nhập thêm từ phần thuế "ăn xén". Michena chỉ đơn giản nói:
"Làm ơn suy nghĩ thậậậật kỹ đi nhé. Chúng ta, những người chỉ là quan chức cấp thấp từ trước đến giờ, chỉ 'rút nhẹ' một ít từ thuế thôi. Nhưng so với điều đó, mức lương sắp nhận từ giờ sẽ cao gấp nhiều lần. Chúng ta có thể sống đàng hoàng mà không cần biển thủ hay làm thêm gì cả. Việc khó khăn lén sửa sổ sách để ăn trộm một ít, với việc chỉ cần làm việc nghiêm túc mà nhận được mức lương gấp nhiều lần — nếu là các cậu, chắc biết nên chọn cái nào thì khôn ngoan hơn rồi, đúng chứ?"
Vài tiếng tán đồng kiểu "Nghe cũng hợp lý đấy" vang lên rải rác.
Trước những đồng nghiệp đang hân hoan mừng rỡ, cuối cùng Michena mới thật sự cảm nhận được rằng mình không chỉ được thăng lên chức Trưởng phòng Tài chính, mà còn sẽ nhận được một mức lương cao gấp nhiều lần so với trước kia.
Chắc gia đình mình sẽ vui lắm khi nghe tin này. À phải rồi, hôm nay nhất định phải ăn mừng. Mình sẽ mạnh tay một chút, mua bánh mì mới nướng, một con cá lớn, và có lẽ cả một con gà nữa. Ngoài ra, chắc cũng được uống thứ gì đó ngon hơn rượu rẻ, thử một chút vang chẳng hạn.
Khi nghĩ đến đó, bụng cô chợt réo lên một tiếng rõ ràng.
Michena ôm bụng, hai má đỏ lên vì xấu hổ, nhưng may mắn thay, tiếng động đó không bị những đồng nghiệp đang vui mừng phát hiện. Cô thở phào nhẹ nhõm, khẽ nở một nụ cười mỉm.
Quả thật người ta nói đúng. Con đường đến trái tim con người, chính là đi qua cái dạ dày.
Ý nghĩ đó vụt thoáng qua đầu cô.
Nhưng mà... cảm giác này, thật sự không tệ chút nào.
◆◇◆◇◆
Dvalin, người quản lý các thợ thủ công người lùn, xuất hiện tại văn phòng mới của Michena — giờ là Trưởng phòng Tài chính — với những bước chân nặng nề vang dội.
"Chào cô nhóc. Xin lỗi nhé, nhưng ta có chuyện muốn nhờ."
Giọng nói oang oang của Dvalin — vừa to vừa thiếu lễ độ — vang vọng khắp căn phòng.
Michena, vừa xử lý xong một đống văn kiện trên bàn, lừ đừ ngẩng mặt lên đáp lại lời đề nghị của Dvalin.
"Lại là ông nữa hả, ông Dvalin...?"
Nếu có ai từng quen biết Michena trước đây mà nhìn thấy cô bây giờ, hẳn sẽ phải sửng sốt.
So với vài tháng trước, những vệt mệt mỏi hằn sâu trên khuôn mặt cô. Hai má lấm tấm tàn nhang của cô trở nên hóp lại, đôi mắt trũng sâu với quầng thâm rõ rệt. Giọng nói của cô cũng yếu ớt đến mức như thể cả linh hồn đã rời khỏi cơ thể.
Thế nhưng, Dvalin hoàn toàn không quan tâm đến tình trạng của cô, mà đưa ngay tờ giấy ông đang cầm trên tay.
"Phải rồi! Bọn ta lại muốn chế tạo thêm công cụ và lò luyện mới. Cần cô cấp tiền và nguyên liệu đấy!"
Liếc nhìn tờ giấy theo lời của Dvalin, Michena lập tức thốt ra một âm thanh hết sức... không giống phụ nữ chút nào:
"Buho! C-C-C-Cái—Cái gì đây!? Sao lại có số tiền và vật liệu kinh khủng thế này!?"
"Hử? Chẳng lẽ cô thấy ít quá à?"
Dvalin đáp lại một cách thản nhiên, hoàn toàn trái ngược với Michena đang hốt hoảng đến mức đá văng cả ghế khi bật dậy.
"Không phải là ít! Mà là quá nhiều!! Với lại... tại sao trong danh sách vật liệu lại có một thùng bia!?"
"À, đối với người lùn bọn ta, bia là nhiên liệu và là dầu bôi trơn để làm việc đó. Không có nó thì chịu chết luôn."
Michena cảm thấy choáng váng trước lời khẳng định như lẽ đương nhiên của Dvalin. Cô loạng choạng rồi đổ người ngồi phịch trở lại ghế.
Ngay lúc đó, một zoan lông đỏ — Kraga Bigana Zurgu — bất ngờ xuất hiện.
"Yo! Nhóc con, bọn ta sắp tổ chức tiệc mừng công cho các chiến binh nè. Cho bọn ta xin ít đồ nhậu và rượu đi nhé!"
Zurgu đứng đó, khoanh tay một cách ngạo nghễ như thể đang ra lệnh "Mau đưa đây".
"Y-Y-Ý ngài là... một buổi tiệc nữa à!? Mấy người vừa mới tổ chức tiệc cưới cho một chiến binh trẻ nào đó cách đây không lâu mà!?"
"Có vụ đó à? Vậy thì lần này—"
Zurgu nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát rồi bất ngờ vỗ tay một cái.
"—À phải! Cái chiến binh trẻ vừa cưới hôm trước á, vừa mới có trận cãi nhau đầu tiên với vợ xong. Mà bị vợ đánh cho nhừ tử luôn. Nên bọn ta tổ chức tiệc để vinh danh chiến công đó!"
Rõ ràng là lý do được bịa ngay tại chỗ.
Michena đặt hai tay lên bàn, cúi đầu xuống. Toàn thân cô bắt đầu run lên từng chút một.
Thật đấy, nhờ có ngài lãnh chúa mới mà cuộc sống của mình khấm khá hơn. Không còn đói khát nữa. Gia đình cũng được chuyển từ căn nhà tranh dột nát, gió lùa bốn bề sang một ngôi nhà thuê xây bằng gạch vững chắc. Nhờ vậy mà sắc mặt mẹ già và các em thay đổi thấy rõ. Mình và gia đình rất biết ơn ngài lãnh chúa. Mỗi sáng, tối mẹ đều không quên chắp tay cầu nguyện hướng về dinh thự của ngài.
Nhưng... Michena tự hỏi, chẳng lẽ việc này không quá sức người rồi sao?
Đống tài liệu cứ như núi chất cao mãi chẳng vơi đi dù có xử lý bao nhiêu, đơn từ khiếu nại từ cấp dưới và giới chức thành phố thì liên tục dồn dập, còn phải tiếp thương nhân, thương thuyết, tính toán... Dù là người mạnh mẽ đi nữa cũng sẽ thấy hoa mắt chóng mặt vì khối lượng công việc này.
Vậy mà, mỗi lần, mấy gã này—không sót một ai—lại cứ như thế...
Cơn tức giận bắt đầu cuộn trào trong lồng ngực Michena. Tuy nhiên, mặc kệ tâm trạng cô đang thế nào, Dvalin và Zurgu vẫn ngang nhiên giục giã:
"Thôi nào, ta cần tiền và nguyên vật liệu!" — Dvalin giục.
"Thôi nào, ta cần rượu với thịt!" – Zurgu thêm vào.
Cuối cùng thì cả hai bắt đầu hòa giọng như thể đang hát đồng ca, càng lúc càng lấn tới.
Và rồi Michena cuối cùng cũng nổi điên.
"ĐỦ RỒI! Làm ơn dẹp hết giùm tôi được không!!!"
Michena vơ lấy xấp tài liệu đang bày trên bàn, gào lên trong khi nện chúng thình thịch xuống mặt bàn một cách dữ dội.
"Chính vì mấy người tiêu xài phung phí thiếu suy nghĩ mà kho dự trữ của chúng ta đang vơi đi trông thấy đó! Tôi không chi ra thêm một đồng xu, một giọt rượu hay một miếng thịt nào nữa đâu!!!"
Lời quát của Michena khiến cả Dvalin lẫn Zurgu cùng chết sững.
"Cô...! Cô thật tàn nhẫn! Cô định bắt người lùn chúng tôi uống... nước lã hả!? Đồ đàn bà máu lạnh!"
Sau khi Dvalin thốt ra câu đó, Zurgu liền hùa theo ngay lập tức:
"Trời ạ, đúng là một con người vô tâm. Không nghi ngờ gì nữa, máu trong người cô ta chắc chắn là băng đá chảy qua mạch máu chứ không phải máu!"
"Phải rồi, phải rồi! Đúng là đàn bà máu lạnh mà!"
"Con mụ máu băng!"
Bị gán cho cái danh hoàn toàn vô căn cứ ngay trước mắt, Michena giơ ngón tay run lên vì tức giận, chỉ thẳng ra cửa và gào lên:
"Biến khỏi đây ngay lập tức!!!"
Đó là một tiếng quát lớn, giận dữ đến mức vang dội khắp cả dinh thự của lãnh chúa.
◆◇◆◇◆
Tiếng hét giận dữ của Michena vang đến tận văn phòng của lãnh chúa nằm cách đó không xa.
"Hmm. Có vẻ như Michena đã quen dần với mọi người rồi nhỉ."
Shyemul nói khi chăm chú lắng nghe tiếng hét của Michena, ánh mắt tràn đầy xúc động.
"Michena trước đây ngoan ngoãn như con thỏ bị bao vây bởi sói, giờ cuối cùng đã đến lúc đứng lên chống lại hai tên ngốc đó. Cô ấy đã trưởng thành đáng kể rồi."
Với giọng nói như một người mẹ đang mừng cho sự trưởng thành của đứa con vô vọng, ngay cả Souma cũng gật đầu đồng ý và cười khẽ.
Mấy hôm trước, Michena còn khóc lóc cầu xin cậu vì không thể từ chối những yêu cầu của mọi người, nhưng thay vì cảnh cáo những người đó, Souma lại dọa cô bằng cách ngầm ám chỉ giảm lương với câu nói: "Những phiền phức như thế đã bao gồm trong lương của cô rồi, nên cô tự lo đi".
Dĩ nhiên, Souma hoàn toàn có thể trực tiếp cảnh cáo mọi người mà không cần làm như vậy. Nhưng nếu làm thế, chuyện này sẽ cứ lặp đi lặp lại mãi mà Michena thì chẳng bao giờ trưởng thành. Cậu muốn giao cho cô toàn bộ công việc tài chính từ giờ trở đi, nên muốn cô tự mình giải quyết những việc cỡ này.
Và điều Souma mong muốn hơn cả là xóa bỏ một định kiến sai lầm.
Hiện tại, cư dân trong thành phố đang nghĩ rằng tất cả các chủng tộc ngoài con người đều đang kiểm soát thành phố như những kẻ cai trị đáng sợ. Trong những lần tranh cãi giữa con người và các chủng tộc khác, rất thường xảy ra việc con người tự nguyện nhượng bộ, dù họ đúng đi chăng nữa.
Trong tình hình đó, Souma sẽ không thể tạo ra một quốc gia nơi tất cả các chủng tộc đều được sống bình đẳng được.
Để xoá bỏ quan niệm sai lầm đó, cậu phải cố gắng xây dựng hình ảnh con người — hơn nữa là người phụ nữ — Michena như một người ngang hàng, có thể đối đầu với Dvalin và Zurgu.
Dĩ nhiên, cậu tin rằng Dvalin và Zurgu sẽ không dám động tay động chân với một người phụ nữ chỉ vì một cuộc tranh cãi. Trong trường hợp xấu nhất, cậu đã dự tính để Shyemul can thiệp mạnh mẽ. Nhưng cậu vẫn cảm thấy yên tâm vì tình hình không trở nên nghiêm trọng.
Ngay lúc đó, Dvalin và Zurgu chạy đến với những bước chân ồn ào.
"Này, thưa ngài Souma! Tôi đến đây vì được bảo phải xin phép ngài để nhận đồ uống và thức ăn!"
"Tôi cũng thế! Nhanh lên mà duyệt cho tôi đi, tôi muốn làm cho cô gái máu lạnh đó câm nín!"
Souma choáng váng trước thái độ hăm dọa của họ khi họ giương mặt lạnh lùng, đáng sợ sát gần cậu.
Nghĩ lại thì, người quyền lực nhất trong thành phố này là mình mà. Nếu họ không thể xin Michena duyệt ngân sách, thì chuyện họ tìm đến chỗ mình cũng là điều đương nhiên.
Nhận ra điều đó, dù đã muộn màng, mồ hôi lạnh vẫn tụ lại trên mặt Souma và nhỏ xuống.
Khi Michena gặp khó khăn, cậu nghĩ có lẽ sẽ dễ dàng giải quyết nếu chính cậu nhắc nhở họ, nhưng giờ khi hai kẻ nóng nảy đó đang tiến gần đến mình, cuối cùng cậu cũng nhận ra chuyện này sẽ rất khó xử lý.
"Ư-ừm... Dvalin, chuyện trước cũng vậy mà. Cả tiệc tùng của anh nữa, Zurgu—"
Hai người họ nói ầm ĩ như muốn át tiếng Souma, người đang lúng túng cố gắng đưa ra lý do để từ chối họ.
"Tất nhiên tôi tin là ngài sẽ duyệt thôi, thưa ngài Souma! Ngài khác với cô gái tàn nhẫn, vô tình và máu lạnh đó mà!"
"Ừ, ừ. —Đúng vậy. Cô gái keo kiệt máu lạnh đó!"
Trước hai kẻ lặp đi lặp lại lời gọi Michena là "máu lạnh," Souma, người đang rất bối rối không biết làm sao để họ ngoan ngoãn quay về, chỉ biết đáp lại bằng một tiếng cười khô khan: "Hahaha."
Biệt danh "nữ thư ký máu lạnh" dành cho Michena cũng bắt đầu lan truyền từ chuyện này.
◆◇◆◇◆
Như đã nói ngay từ đầu, Michena Elbagis không phải là người có nhiều thành tựu lớn lao.
Thành tựu duy nhất mà cô có thể được tính đến là việc lần đầu tiên áp dụng hệ thống số, được cho là do Soma phát minh, vào các văn bản chính thức.
Thế nhưng, điều này thực chất cũng chỉ là cô chấp hành mệnh lệnh của 「Đứa trẻ của Hủy Diệt - Soma Kisaki」, sau khi quyết định thực hiện theo đề xuất từ Đại Hiền Giả Solon, được gọi là Second Horn, với lời nói: "Chúng ta nên sử dụng loại chữ số mới này".
Michena cũng tự đánh giá bản thân mình như sau:
"Tôi không có khả năng gì ngoài việc trung thành thực hiện nhiệm vụ chuyên môn của mình."
Đó là cách nói khiêm tốn, thật khó tin đối với một người đầy tham vọng đã loại bỏ cấp trên bằng cách dắt họ vào cái bẫy.
Về điều này, Soma Kisaki đã đáp lại bằng những lời đầy thấu hiểu:
"Chăm chỉ hoàn thành nhiệm vụ chuyên môn một cách nghiêm túc; không biết có bao nhiêu người trong loài người làm được điều đó? Đó là một tài năng thật sự khó có được."
Quả thật vậy. Giống như Soma nói, cô đã tận tụy hoàn thành nhiệm vụ của mình. Điều này nghe có vẻ đơn giản, nhưng có bao nhiêu người thực sự làm được như vậy?
Nhưng dù vậy, nếu chỉ xét về thành tích, Đại Hiền Giả Solon, người được cho là đã cùng Soma xây dựng nền móng đất nước, có lẽ sẽ có thành quả lớn hơn cô rất nhiều.
Chính vì vậy, nhiều người cũng xem Solon là lãnh đạo thực sự của Three Horns.
Tuy nhiên, học giả lịch sử vĩ đại Soklas đã để lại lời nhận xét đánh giá cô cao ngang với Soma như sau:
"Nếu Michena Elbagis không có mặt, 「Đứa trẻ của Hủy Diệt - Soma Kisaki」 chắc chắn đã để hàng trăm ngàn người chết đói, hơn nữa rất nhiều người khác có thể đã phải trở thành dân tị nạn. Tôi chắc chắn rằng, nếu điều đó xảy ra, Soma Kisaki sẽ mất cả nước ngay lúc đó, chưa nói đến việc xâm lược Đế quốc. Nếu xét như vậy, không quá khi nói rằng Michena Elbagis chính là một trong những tác nhân dẫn đến thảm họa của 「Đứa trẻ của Hủy Diệt」 đối với Đế quốc."
Như vậy, bắt đầu từ 「Đứa trẻ của Hủy Diệt」, có những người đánh giá cao thành tựu của cô, nhưng điều đó vẫn không thay đổi thực tế rằng thành tích ấy khá bình thường.
Chính vì lý do đó, trên bức tranh 「Đứa trẻ của Hủy Diệt - Soma Kisaki」 do họa sư tài ba Numari vẽ, trên trán cô được gán một chiếc sừng nhỏ. So với hai chiếc sừng còn lại, chiếc sừng quá nhỏ ấy được vẽ như đang tỏa sáng rực rỡ vì một lý do nào đó.
Không rõ liệu họa sư Numari đã vẽ như vậy là có dụng ý gì không. Tuy nhiên, chính nhờ chiếc sừng đó mà người đời sau đã phát hiện ra Michena Elbagis — người có những cống hiến tuy âm thầm nhưng không thể phớt lờ.
Đó là lý do vì sao cô được gọi là "Chiếc Sừng Nhỏ Rực Rỡ Nhất".
Tôi xin bổ sung thêm một vài lời cuối.
Giai thoại về việc Soma Kisaki từng được hỏi rằng người thuộc hạ nào có nhiều cống hiến nhất, thực ra còn một đoạn tiếp theo.
Người đặt câu hỏi đó, không nghi ngờ gì, đã tin chắc rằng Soma sẽ nhắc đến Shyemul. Vì vậy, sau khi nghe câu trả lời, anh ta đã buột miệng hỏi lại: "Không phải là tiểu thư Shyemul sao?"
Soma chỉ khẽ bật cười, sau đó quay đầu lại nhìn Shyemul đang đứng sau lưng mình và đáp rằng:
"Chẳng phải anh hỏi về thuộc hạ của ta sao? Không ai lại gọi nửa kia của mình là 'thuộc hạ' cả."
Khi đó, Shyemul vẫn tỏ vẻ điềm tĩnh, nhưng người ta kể rằng cô vô cùng hạnh phúc vì câu nói ấy. Về sau, Garam từng phàn nàn một câu đầy ẩn ý:
"Ta mong ngài đừng nuông chiều em gái ta quá mức."
Thật dễ dàng hình dung cảnh Shyemul — người luôn giữ vẻ nghiêm trang trước mặt người khác — đã kể về người mình yêu với vẻ đầy kiêu hãnh và trìu mến khi chỉ có anh trai ruột Garam bên cạnh.


3 Bình luận