Hakai no Miko
Mumei Koubou Haruki Miyai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02: Những chuyển động đầu tiên

Chương 04: First Horn - Những con số (Phần 1)

3 Bình luận - Độ dài: 4,008 từ - Cập nhật:

Michena cuối cùng cũng tỉnh lại sau khi bỗng dưng ngất đi. Việc đầu tiên cô làm sau khi hồi tỉnh là lập tức quỳ rạp xuống đất.

"Thần không hề biết ngài là lãnh chúa mới... Thần đã vô cùng thất lễ...!"

Michena không ngừng xin lỗi, trông chẳng khác nào một tội nhân đang bị đưa ra xét xử, khiến Souma và Shyemul nhìn nhau cười khổ như thể mọi chuyện đã đi quá xa.

Tuy nhiên, đối với Michena, vị lãnh chúa này là người nắm giữ sinh mạng và số phận của cô. Nếu bị xử tử tại chỗ chỉ vì một ý thích, thì cũng chẳng phải chuyện lạ—đặc biệt là khi Souma bị xem như một kẻ xâm lược có thể khuất phục được đám zoan hung bạo.

Chính vì vậy, việc người ấy còn cố gắng an ủi một đứa con gái nghèo hèn như cô, thậm chí có chút lúng túng khi làm vậy, chỉ càng khiến Michena thêm bối rối và hoang mang.

Lúc đó, người lên tiếng giúp đỡ Souma vẫn đang hoàn toàn lúng túng — là Shyemul. Ban đầu cô chỉ mỉm cười cay đắng nhìn hành động vụng về của Souma, nhưng thấy chuyện chẳng có hồi kết dù thời gian cứ trôi qua, cô bắt đầu phát cáu.

"Đủ rồi đấy! Soma có chuyện muốn hỏi cô!"

Vì Shyemul nói bằng giọng đầy bực dọc như vậy, Souma thoáng nghĩ có lẽ cô hơi nặng lời, nhưng người được nhắc đến—Michena—thì bật dậy như một cái lò xo nén và đứng nghiêm trang.

"Vâng! Thưa lãnh chúa, xin ngài cứ hỏi bất cứ điều gì!"

Đối với Michena, cách nói chuyện có phần áp chế của Shyemul lại cảm thấy tự nhiên hơn nhiều so với thái độ khiêm nhường của Souma.

Hiểu rằng nếu cứ giữ thái độ nhún nhường thì chẳng ích lợi gì, Souma ưỡn ngực ra một chút và cố gắng dùng giọng điệu quyền uy nói:

"Được rồi. Vậy thì ngay lập tức—"

...nhưng rồi ngay lập tức đổi ý vì thấy không thoải mái khi nói kiểu đó, nên đổi lại giọng bình thường:

"—cô cứ nói tổng quát cũng được, xin hãy giải thích cho tôi tình hình tài chính hiện tại của thành phố này."

Từ phía sau, cậu có thể nghe thấy tiếng Shyemul thì thầm trách mắng, "Đúng là yếu đuối", nhưng cậu làm ngơ.

Điều mà Souma dự định làm đầu tiên là nắm rõ số tiền hiện có.

Trong những trò chơi mô phỏng chiến lược mà Souma từng chơi trước đây, thứ quan trọng nhất chính là tài chính. Thuê binh lính, cải thiện trang bị hay khai hoang đất đai—tất cả đều cần tiền trước tiên.

Và thực tế chắc chắn cũng chẳng khác là bao.

Dù có làm gì đi chăng nữa thì cũng sẽ tốn kém. Vì vậy, cậu phải nắm rõ chính xác số ngân quỹ hiện có trong tay để biết bản thân được tự do hành động đến đâu.

Tuy nhiên, ngay cả Souma cũng không nghĩ rằng mình có thể dễ dàng nắm bắt được tình hình tài chính chỉ với tư cách một học sinh trung học bình thường. Dẫu sao thì, tuy việc đó đúng là khó khăn thật, nhưng cậu cũng không thể tin rằng cứ để mặc mọi thứ cho người khác xử lý sẽ là tốt hơn.

Thu nhập từ thuế là bao nhiêu? Chi phí tiêu dùng là bao nhiêu? Những loại hàng hóa nào đang được giao dịch?

Chỉ cần bắt đầu với từng đó thôi cũng được. Souma tự nhủ bản thân phải cố gắng hiểu rõ tài chính của thành phố.

Tuy nhiên, Souma nhanh chóng nhận ra rằng suy nghĩ như vậy đã quá lạc quan.

Nhìn vào đống tài liệu mà Michena trải ra, cậu không khỏi nhíu mày.

Dòng chữ bên trái trông giống như ký tự bảng chữ cái viết ngang—có lẽ là chữ viết ở thế giới này. Nhưng cậu hoàn toàn không hiểu ý nghĩa của những dòng ký hiệu nằm bên phải của những chữ đó.

"...Cái này là gì vậy?"

"Vâng. Đây là phần thuế đã thu được, còn kia là các khoản chi phí. Phía bên phải cùng là tổng cộng của cả hai."

Michena lập tức trả lời câu hỏi của Souma trong khi chỉ tay vào các ký hiệu, nhưng đó không phải là câu trả lời mà Souma đang tìm.

"Không, không phải cái đó. Ý tôi là mấy ký hiệu sắp hàng bên này này, nhìn giống như hai đường xoắn ngoằn ngoèo ấy."

"Ý ngài là... chữ số ạ?"

Trái ngược với Michena—đang nhìn Souma với vẻ bối rối như thể đang tự hỏi tại sao cậu lại đặt câu hỏi về một điều hiển nhiên đến vậy—Souma thì lại hoàn toàn, đơn thuần ngạc nhiên.

"Vậy ra đây là chữ số à. —Mà này, ký hiệu này thì là số mấy vậy?"

Souma chỉ vào một ký hiệu trông xoắn như hình sóng.

"Đó là một ngàn. Còn những cái tiếp theo là một, hai, ba, bốn, năm—tức là năm ngàn. Tiếp theo—" Michena chỉ vào một ký hiệu gồm ba thanh gạch chéo nhau. "—Đây là một trăm, có ba cái, nên là ba trăm. Tổng cộng là năm ngàn ba trăm."

"Haa~. Ra là vậy..."

Trước lời giải thích của Michena, Souma gần như không rõ nên cảm thấy choáng ngợp hay đơn giản là thán phục nữa. Nhưng Michena vẫn tiếp tục lấy ra từng bản tài liệu khác nhau.

"Phía này là bản ghi chép về thu thuế của từng ngôi làng trong lãnh địa. Ví dụ như đây là khoản thuế của làng Kobo. Từ trên xuống: lúa mì, đại mạch, nhân khẩu—"

"Nhân khẩu!?"

Souma giật mình vì nghe thấy một từ hoàn toàn không phù hợp với ngữ cảnh.

Liệu mấy tình huống như trong các vở kịch lịch sử—kiểu như quan lại xấu xa bắt con gái làng nếu làng không nộp đủ thuế—có thật sự xảy ra trong thế giới này không?

"Vâng. Với quy mô của ngôi làng này, họ có thể bị buộc phải gửi 25 người đàn ông đến thành phố làm lao động. Nhưng, trong hầu hết các trường hợp, họ chọn nộp hàng dệt từ lông cừu thay vì đi lao động."

Không chỉ tiền bạc hay hàng hóa, mà cả nhân lực cũng có thể được dùng làm phương thức nộp thuế. Trong mắt Souma—người lớn lên trong xã hội Nhật Bản hiện đại, nơi mọi thứ được thanh toán bằng tiền—điều đó quả thật hơi sốc.

Souma đã hoàn toàn quên mất, nhưng kiểu thuế "hiện vật và lao dịch" mà cậu từng học trong tiết lịch sử hồi cấp hai, chính là định nghĩa chuẩn xác cho loại thuế được chuyển thành sức lao động như vậy. Những hình thức thuế kiểu đó không hề hiếm trong lịch sử.

Sau đó, Michena tiếp tục kiên nhẫn giảng giải cho Souma một cách cẩn thận và chi tiết, không chút miễn cưỡng, dù cậu có hỏi bao nhiêu câu đi nữa. Tuy nhiên, như người ta vẫn nói, tài chính không phải là thứ có thể học trong một ngày.

Điều khiến Souma đặc biệt lúng túng là việc cậu không hiểu rõ hệ thống tiền tệ hay giá trị của mọi thứ trong thế giới này. Khi xem sổ sách, cậu có thể thấy bao nhiêu đồng bạc còn lại, hoặc lượng lúa mì dự trữ là bao nhiêu, nhưng Souma không tài nào hình dung được giá trị thực sự của những con số đó.

Cậu thử vài lần quy đổi chúng sang tiền Nhật, nhưng việc đó cũng chẳng trôi chảy gì, khiến Souma thật sự gần như muốn bỏ cuộc.

"Đúng là mình đã lạc quan quá mức rồi mà..."

Ngay cả Souma cũng không thể không lẩm bẩm than thở.

Rốt cuộc, có vẻ vẫn tốt hơn nếu tin tưởng và dựa vào những người thuộc bộ phận tài chính, hơn là để một kẻ ngoại đạo như mình vụng về nhúng tay vào những vấn đề thế này.

Đúng lúc Souma đang nản lòng vì suy nghĩ như vậy, Michena lên tiếng gọi cậu.

"Thưa ngài, ngài vẫn đang nghe chứ?"

"...À, xin lỗi. Tôi vẫn đang theo dõi đây."

Souma suýt chút nữa đã bỏ cuộc, nhưng bởi Michena đã cất công giải thích tỉ mỉ như vậy, cậu tự nhủ sẽ thật bất lịch sự nếu mình không ít nhất nỗ lực hiểu lấy một chút. Nghĩ thế, cậu liền chấn chỉnh lại tinh thần.

Souma nhúng đầu cây bút gỗ nhọn vào mực, rồi tự mình ghi lại bản tóm tắt những gì Michena vừa giải thích dưới dạng ghi chú. Mỗi khi có chỗ nào chưa hiểu, cậu liền lập tức hỏi lại cô.

"Đây là lượng lúa mì được thu từ một ngôi làng dưới dạng thuế, đúng không?"

Sau khi chỉ vào cột ghi về lượng lúa mì thu từ làng, cậu liền trượt ngón tay xuống phần ghi lại lượng lúa mì được vận chuyển đến thành phố.

"Lượng lúa mì được đưa vào thành phố hình như ít hơn so với số đã thu từ làng phải không?"

"Đó là vì lúa mì từ làng được đựng trong bao, còn khi chở vào thành phố thì tính theo xe ngựa."

Souma ngơ ngác trước lời giải thích của Michena.

"Eh? Dù gì thì cũng là cùng một loại lúa mì mà? Việc nó được chở bằng bao hay xe thì liên quan gì chứ?"

"...? Chuyện đó là đương nhiên mà, phải không?"

Lượng lúa mì thu từ làng được đóng vào các bao, và khi kiểm kê thì được tính theo đơn vị "bao". Nhưng khi những bao lúa mì này được vận chuyển vào thành phố, thì lại đổi sang đơn vị "xe ngựa" vì lúc đó chúng được chất lên xe chở đi.

"Uwaa... Cùng là lúa mì mà đơn vị đo lường cũng khác nhau tùy theo địa điểm à..."

Ý chí đang cố gắng gượng dậy của Souma như thể lại bị cuốn bay đi mất. Tuy nhiên, cậu vẫn cố gắng níu kéo chút tinh thần còn sót lại, tiếp tục hỏi:

"Nhân tiện thì, một xe ngựa chứa được bao nhiêu bao vậy?"

"Theo luật của Holmea, một xe được quy định là chở khoảng 20 bao."

"Umm... nếu một xe chở 20 bao, vậy số lượng xe là..."

Michena quan sát Souma đang cố gắng tính toán hết sức mình với một nụ cười dịu dàng.

Ban đầu, tôi chỉ nghĩ cậu bé này là một kẻ đáng sợ, điều khiển đám zoan hung tợn như tay chân của mình. Thế nhưng, sau khi nhiều lần trò chuyện và giải thích về tình hình tài chính của thành phố, tôi dần nhận ra cậu ấy có lẽ nên được gọi là một cậu bé vô cùng điềm đạm, hoàn toàn chẳng đáng sợ như lời đồn.

Hơn nữa, trái ngược với vị lãnh chúa trước kia — luôn phó mặc mọi công việc tài chính cho cấp dưới, Michena thấy rất thiện cảm với Souma vì cậu luôn nỗ lực hết mình để hiểu rõ tình hình tài chính, ngay khi có điều gì không rõ là lập tức hỏi cho ra lẽ.

"Chữ này là lú-a-mì. Còn cái nét uốn uốn này là mười nghìn, rồi một, hai, ba..."

Có vẻ cậu đang tóm tắt lại những gì vừa được học với vẻ mặt đầy rối rắm. Vì tò mò cậu sẽ viết thế nào, Michena ghé mắt nhìn thử và thấy cậu đang viết những ký hiệu và hình vẽ trông chẳng hiểu nổi. Chắc là cậu ấy đang cố gắng ghi nhớ những ký tự xa lạ bằng cách vẽ biểu tượng và tranh minh họa. Cảnh tượng đó khiến Michena bất giác cảm thấy ấm lòng, như thể đang nhìn một đứa trẻ trưởng thành sớm đang cố gắng bắt chước người lớn.

...Cho đến khi Souma lẩm bẩm câu tiếp theo—

"Huh? Hình như mấy con số này... không khớp thì phải..."

Michena giật mình thon thót.

Tuy nhiên, không nhận ra vẻ mặt căng thẳng của cô, Souma lại tiếp tục cúi đầu nhìn chằm chằm vào tờ giấy trước mặt, vừa nghiêng đầu liên tục vừa lẩm bẩm ghi chú điều gì đó như thể vẫn chưa thể chấp nhận kết quả.

"Đúng như mình nghĩ... nó không đúng."

Michena bắt đầu toát mồ hôi lạnh.

Thật ra, cô đã được Trưởng phòng Tài chính dặn trước rằng có điểm bất thường trong khoản thu – chi thuế. Tuy nhiên, Michena không hề ngờ rằng Souma lại phát hiện ra điều đó ngay cả trước khi cô kịp mở lời.

Cuống cuồng, Michena truyền đạt lại nội dung mà cấp trên đã dặn:

"Đó là theo chỉ thị của Điện hạ Vulitas. Ngài ấy muốn báo cáo số thu thuế thấp hơn thực tế về hoàng đô... để có thể trích ra phần dư làm chi phí tiêu xài cá nhân..."

Souma nghe xong, chỉ nở một nụ cười chua chát.

Cậu chỉ mới gặp mặt tên đó một lần duy nhất, khi chiếm được thành phố này. Nhưng chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt mập mạp, bóng dầu của Vulitas là cậu đã cảm thấy chẳng nghi ngờ gì nữa — chuyện đó chắc chắn là thật.

Michena tiếp tục giải thích lại nội dung sổ sách một lần nữa, lần này kỹ càng hơn. Tuy nhiên, chỉ một lát sau, Souma lại nghiêng đầu, vẻ mặt càng thêm bối rối.

"Hở? Nhưng mà... vẫn không đúng?"

"Eh?"

Michena buột miệng thốt lên trong sự rối loạn hoàn toàn.

◆◇◆◇◆

Michena bước trở lại nơi làm việc quen thuộc sau khi rời văn phòng của Lãnh chúa, nhưng trong lòng vẫn canh cánh một điều gì đó chưa thể giải thích được.

Đó là chuyện liên quan đến phép tính "không chính xác" như cậu bé lãnh chúa kia đã đề cập. Vì lúc đó một người zoan có bộ lông đen đột ngột xuất hiện và nói rằng muốn bàn chuyện riêng với ngài lãnh chúa, cuộc trao đổi giữa họ vẫn còn dang dở. Tuy nhiên, Michena không cảm thấy lời nói của Souma khi ấy là nói dối.

Thế nhưng... cũng thật khó tưởng tượng một người không biết đọc viết lại có thể phát hiện ra lỗi tính toán trong thời gian ngắn đến vậy.

Bị sự nghi hoặc mơ hồ ấy khiến lòng dạ không yên, Michena quyết tâm lấy mấy viên đá cùng bảng tính từ trên giá xuống.

Bảng tính này là một tấm gỗ được khắc nhiều rãnh dọc. Ở đầu mỗi rãnh có khắc ký tự tương ứng với đơn vị: một, mười, trăm, nghìn, vạn. Còn các viên đá là những viên nhỏ, được mài tròn, có kích thước vừa khít để mười viên có thể xếp hàng dọc trong một rãnh.

Đây là công cụ dùng để tính toán, bằng cách thêm bớt số viên đá trong các rãnh để biểu thị phép cộng hoặc trừ.

Ban đầu, Michena vừa làm phép tính vừa khe khẽ ngân nga. Nhưng chẳng bao lâu sau, cô ngừng hát. Sắc mặt dần dần trở nên nghiêm trọng. Và rồi, theo từng phút trôi qua, khuôn mặt cô chuyển sang tái nhợt. Cuối cùng, từng giọt mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra trên trán Michena.

"...Phép tính sai thật..."

Michena bắt đầu đi qua đi lại trong phòng một cách vô định, vẻ mặt hoang mang đến cực độ. Dù cô đã kiểm tra lại bao nhiêu lần đi nữa, thì số lượng thuế đã thu được và số lượng đã gửi lên hoàng đô cho đến nay vẫn không khớp nhau.

"T-Tại sao chứ!? Sao lại như vậy!?"

Cô cố gắng tự trấn an rằng chuyện có một chút sai lệch giữa lượng lúa mì được ghi chép trong sổ sách khi mới thu từ làng và lượng được nhập kho trong thành phố là điều bình thường. Michena đã khá lạc quan khi nghĩ như vậy.

Và thực ra, cũng có lý do khiến cô xem nhẹ chuyện này.

Bởi vì, trên thực tế, chuyện số lượng lúa mì và hàng dệt len thu dưới dạng thuế bị giảm bớt trong quá trình kiểm kê vẫn là điều xảy ra thường xuyên.

Ví dụ, giả sử một làng nộp năm bao rưỡi lúa mì. Tuy nhiên, trên sổ sách thực tế lại chỉ ghi nhận có năm bao. Điều này là do đơn vị tính lúa mì ở thời đại này là bao. Phần dư ra không tròn đơn vị sẽ bị loại bỏ khỏi phép tính. Hơn nữa, khi số bao lúa được vận chuyển vào thành phố bằng xe ngựa, thì phần lúa mì lẻ trên mỗi xe—khi đó lại được quy đổi sang đơn vị xe ngựa—cũng bị lược bớt.

Kết quả là, lượng lúa mì cuối cùng được nhập vào kho lương thực của thành phố thường ít hơn khoảng 10% so với số lượng lúa mà các làng đã nộp lúc ban đầu.

Vậy thì, phần lúa mì bị loại bỏ đó rốt cuộc đã đi đâu?

Theo thông lệ, nó sẽ chui vào túi các quan chức tài chính như một dạng "phụ cấp" – trở thành nguồn thu nhập quý giá của họ.

Lúc đầu, Michena nghĩ rằng có lẽ chính điều này là thứ mà Souma đang muốn chỉ ra.

Tuy nhiên, trong phép tính mà cô đích thân thực hiện, đã có một lượng lúa biến mất ở đâu đó mà không thể dễ dàng lý giải. Nếu quy mô thất thoát lớn đến mức này, thì không thể đơn giản nói là "phúc lợi ngoài lề" của mấy vị quan chức được nữa.

Nhận thấy đây là chuyện đã vượt khỏi khả năng xử lý của mình, Michena tức tốc chạy đến văn phòng của Trưởng phòng Tài chính.

"Cô đến đây làm gì mà vội vã như vậy?"

Trưởng phòng ngạc nhiên mở to mắt khi thấy Michena—người mà ông vừa mới điều đi làm "vật tế thần" cho lãnh chúa mới—bỗng quay trở lại với khuôn mặt tái nhợt.

"Thật ra... Lãnh chúa mới đã chỉ ra rằng lượng lúa thu thuế có điều gì đó kỳ lạ..."

Trưởng phòng, vốn đang lo không biết có mắc lỗi gì lớn không, nghe thấy vậy thì bàng hoàng.

"Ta đã nói với cô rồi còn gì? Đó là do mệnh lệnh của Điện hạ Vulitas mà—"

"Ngay cả khi đã tính cả phần đó vào, thì số liệu vẫn không khớp!!"

Bị cô át lời, vị trưởng phòng hơi khựng lại một chút, nhưng ngay lập tức đổi sang vẻ khó chịu và nói qua vai:

"Cô đang nói nhảm cái gì vậy? Chính cô cũng biết là lượng hàng thu từ làng đến lúc nhập kho trong thành sẽ giảm chút ít mà, đúng không?"

"Đây không phải kiểu chênh lệch nhỏ như thế! Đây là một số lượng khổng lồ...!"

Nghe vậy, ông trưởng phòng liền cười nhạt, bộ mặt hiện rõ vẻ chán nản.

"Làm gì có chuyện ngớ ngẩn như vậy. Cô bị tên lãnh chúa mới đó dắt mũi rồi. Hah, một 'vị vua của dã thú' mà đến cả chữ cũng không biết đọc viết thì làm sao mà tính toán cho nổi."

"C-Chuyện đó thì—"

Bị phủ nhận hoàn toàn, Michena cố gắng kể lại mọi chuyện giữa cô và Souma với giọng điệu hơi phóng đại, như thể muốn vị trưởng phòng tin vào lời mình.

"Ngài ấy chỉ mới liếc qua sổ sách thôi là chỉ ra lỗi sai ngay tức thì! Tôi nói thật đó! Tốc độ của ngài ấy hoàn toàn áp đảo luôn mà!"

Như dự đoán, nếu việc kiểm tra lại chi tiết đến mức này, thì đến cả trưởng phòng cũng bắt đầu cảm thấy nghi ngờ.

"Đừng nói là... cô mang theo bảng tính đấy nhé!?"

"Eh... không. À, ở đó không có bảng tính ạ."

Vừa nghe vậy, ông trưởng phòng liền bật cười khinh khỉnh kèm theo tiếng khịt mũi.

"Thật là. Làm ơn đừng đùa giỡn nữa. Nói tôi nghe thử xem, không có bảng tính thì tính toán kiểu gì? Nực cười."

"N-Nhưng mà, thật sự thì ngài ấy—"

Michena vẫn cố gắng tranh luận, ông ta bắt đầu tỏ ra bực bội.

"Đủ rồi! Ta còn có tiệc tối với mấy ông bạn đồng nghiệp nữa! Đừng mang mấy chuyện vô giá trị này tới gây rắc rối cho ta!"

Nói xong, ông trưởng phòng đuổi Michena ra khỏi văn phòng, rồi khẽ thở dài, lắc đầu như thể đang nói "Trời ạ!"

"...Thiệt tình, lúc nãy cứ tưởng mồ hôi tuôn ra cả xô vì sợ bị lộ mất tiêu rồi chứ."

Việc cựu lãnh chúa, Hoàng tử Vulitas, làm giả sổ sách thuế để dùng vào mục đích ăn chơi là một sự thật không thể chối cãi.

Nhưng, không chỉ có mình hắn.

Nếu một kẻ như Vulitas đứng đầu, thì đám bên dưới cũng sẽ tự nhiên bắt chước theo. Nói cách khác, cả đám quan lại cũng cùng nhau sửa sổ sách để biển thủ thuế.

"Thật là... cái thằng nhóc đó chỉ đang cố gắng phét lác thôi..."

Mục đích thực sự đằng sau cái trò phét lác đó chắc chắn là để thăm dò phản ứng của ta.

Việc biển thủ giữa các quan chức, bao gồm cả trưởng phòng tài chính, là hành vi đã được thỏa thuận ngầm từ trước, phân chia rõ ai sẽ rút trộm từ khoản thuế nào. Họ rất cẩn trọng để không bị phát hiện. Hơn nữa, sau khi Vulitas bị bắt làm tù binh, trưởng phòng tài chính đã khéo léo chỉnh sửa lại sổ sách, sao cho cả phần mà ông ta đã biển thủ cũng được tính là khoản chi tiêu ăn chơi hoang phí của Vulitas.

Nếu đã làm đến mức này, thì cho dù là người thành thạo tài chính đi nữa cũng sẽ khó mà phát hiện ra được hành vi biển thủ, chứ đừng nói gì đến chuyện tìm được chứng cứ. Huống hồ gì một tên 'vua của dã thú' không biết đọc, không biết viết — chẳng đời nào một kẻ ngu độn như vậy lại có thể hiểu được sổ sách chỉ sau một lần xem qua.

Tên lãnh chúa mới ấy có thể lừa được đám thú, nhưng đừng tưởng ngươi có thể dùng cùng cách đó để lừa một con người! — Trưởng phòng cười khẩy khinh bỉ.

Tuy nhiên, khi nhớ lại gương mặt tái mét của Michena, ông ta bắt đầu thấy hơi bất an.

Dù sao thì cũng còn chút thời gian trước buổi tiệc, nên ông ta quyết định làm vài phép tính trên bảng tính cho đỡ buồn, tiện thể xem thử thật hư thế nào.

Lúc đầu, ông ta vừa tính toán vừa khe khẽ hát. Nhưng chẳng mấy chốc, ông ta ngừng hát, sắc mặt dần trở nên nghiêm trọng. Càng tính, khuôn mặt ông ta càng trắng bệch, cho đến khi mồ hôi lạnh rịn ra trên trán.

"...Phép tính sai thật..." [note78996]

—— — — — — — — — — — — — — — — — — — — — — — — — — — — — — — — — — — — — — — —

Ngài mai không có chap mới nữa nhé :<

Với cả sắp tới mình bận lại rồi nên có thể tiến độ sẽ bị chậm lại một chút :( mong mọi người thông cảm.  

Ghi chú

[Lên trên]
TL EN: Phần lặp lại giống y như với Michena ở đoạn trước là có chủ ý của tác giả, thể hiện sự đảo ngược tình thế một cách tinh tế.
TL EN: Phần lặp lại giống y như với Michena ở đoạn trước là có chủ ý của tác giả, thể hiện sự đảo ngược tình thế một cách tinh tế.
Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Chữ số của Holmea có lẽ là dạng chữ số La Mã, với những người hiện đại đã quen với chữ số Ả Rập thì trông nó rối rắm thật
Xem thêm
Mang toán học đến khai sáng cho thế giới khác :))
Xem thêm