Hồi Quy Tu Tiên Truyện
엄청난 - Tremendous Failose , fanart
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

ARC 1 - Thiên Tư Bị Trời Ruồng Bỏ

Chương 35 - Ngày đầu tiên lần hồi quy thứ 6

0 Bình luận - Độ dài: 1,923 từ - Cập nhật:

Chớp mắt.

“Heugh!”

Tôi bật người, thở dốc khi mở mắt.

Mình… vẫn sống.

Vẫn là mùi cây cỏ quen thuộc.

Ta lại quay về lần nữa.

“Phó quản lý Seo.”

“Im lặng một chút.”

Bốp!

Trước khi Jeon Myeong-hoon kịp nói gì, tôi đã nhanh như chớp điểm huyệt ngủ của hắn.

Rồi lập tức, tôi điểm huyệt ngủ của Kim Young-hoon, Oh Hyun-seok, Kang Min-hee, Oh Hye-seo và Kim Yeon.

Bịch, bịch, bịch!

Cả sáu người, trừ tôi, đều gục xuống tức thì. Tôi nhanh chóng đào một ít thảo miên quanh đó.

Thành thục vắt lấy nhựa, tôi nhỏ vào miệng từng người.

Ít nhất ba, bốn giờ họ sẽ không thể tỉnh dậy.

“…Cơ thể hơi cứng.”

Có lẽ vì ép vận nội lực trong thân thể vốn đã cạn sạch chân khí, tay chân tôi hơi cứng đờ.

Tôi lần quanh, nhanh chóng đào một gốc hoàng trúc, nhét vào miệng.

Rắc, rắc—

Miệng hơi dính chút đất, nhưng chịu được.

Nhai rễ hoàng trúc một lúc, tôi cảm thấy luồng khí ấm dâng trào nơi bụng.

Ngồi xếp bằng, tôi bắt đầu tĩnh tọa, vận Long Mạch Khí Pháp trong kinh mạch.

Không biết đã tu nội công bao lâu—

“Phù…”

Tôi cảm nhận rõ mệt mỏi trong cơ thể dần tiêu tan.

“Khung sườn đã định, giờ thử thật sự…”

Ký ức cuối cùng của kiếp trước.

Trong trận chiến với Makli Wangshin, linh hồn của các đệ tử đã vẽ nên một cảnh giới mới.

“Hooo…”

Tôi hít sâu, đứng dậy, nhớ lại hình ảnh ấy.

Rồi vào thế Đoạn Nhạc Kiếm Pháp.

Nếu Kim Young-hoon ngộ đạo trong tư thế kiết già, tôi lại thấy đứng tấn cưỡi ngựa dễ chịu hơn.

Vù— Boong—

Tay không, tôi tái hiện ký ức và cảm giác khi đó.

Hỷ (喜), Nộ (怒), Ai (哀), Lạc (樂), Ái (愛), Ố (惡), Dục (欲).

Bảy cảm xúc, bảy loại “ý” cơ bản.

Từ những “ý” ấy, muôn vàn sắc màu tràn ngập giữa trời đất.

Tất cả đều tỏa ra từ chính ta.

Hợp nhất chúng lại.

Dẫu muôn hình vạn trạng, rốt cuộc cũng chỉ một thể.

Mọi thứ khởi nguồn từ một quang phổ.

Vô số sắc màu đan xen, hòa làm một.

Rồi tan vào hư vô, hóa thành vô sắc.

Khi những sắc màu vô tận đạt cực hạn, chúng trở về .

Ý của ta từ đó thăng hoa thành Thần Thức, lan tràn khắp không gian.

Tiến nhập.

Dù nhắm chặt mắt, mọi thông tin quanh ta đều ùa vào tâm trí.

Không chỉ là đọc “ý”.

Hòa vào vạn ý, ta cảm nhận cả thế giới!

Sáu đồng đội đang say ngủ, hơi thở khẽ lay.

Mùi cỏ non.

Côn trùng nhỏ bò dưới đất.

Nắng ấm dịu nhẹ.

Những chiếc lá nhỏ khẽ rung trong gió.

Tất cả dường như nằm gọn trong lòng bàn tay.

Ta bừng tỉnh một cảm giác chưa từng có.

Không chỉ là dòng chảy của “ý”, mà là dòng chảy của thiên địa.

Linh Khí của Trời Đất!

Đây là… Linh Khí…

Vạn vật trong vũ trụ đều có Linh Khí.

Dẫu không giống “ý” của con người, mỗi thứ đều mang dòng năng lượng riêng.

Khí ấy tự nhiên lưu động, thuận theo vận hành của vạn vật.

Tôi cảm được cả luồng khí nơi một con kiến nhỏ dưới lòng đất, giải đáp thắc mắc bấy lâu.

“Ý” vốn là thứ chỉ kẻ sống mới sở hữu.

Bởi vậy cương thi không thể vận kiếm khí.

Nhưng vì sao ta lại cảm nhận được “ý” từ cương thi?

Đó không phải nhân ý.

Ta chỉ đọc được dòng chảy tự nhiên của năng lượng trong cương thi.

Vù—

Đang hòa vào hàng nghìn luồng linh khí trời đất, tôi chợt nhận ra điều bất ổn.

Đầu… đau quá.

Như muốn nổ tung.

Không phải ẩn dụ.

Não tôi đang sưng phồng thực sự.

Cảm giác này… từng trải qua.

Khi ta từ Nhất Lưu tiến đến Cảnh Giới Tuyệt Đỉnh.

Ngày ấy, mô phỏng tầm nhìn của cao thủ tuyệt đỉnh suốt một ngày!

Não bị quá tải cũng có cảm giác tương tự.

Não ta quá tải!

Khối lượng thông tin khủng khiếp sắp khiến đầu vỡ tung.

Không phải ví von—thượng đan điền đang hút năng lượng xung quanh, khiến đầu tôi phồng lên.

Đúng, kiếp trước cũng thế.

Trong khoảnh khắc cuối cùng đời trước, cũng chẳng khác gì.

Chỉ là khi ấy tôi chẳng kịp chú ý vì tiếng gào trong não và cơn đau khắp thân.

Đây chính là điều xảy ra khi sở hữu Thần Thức của một tu sĩ.

Kiếp trước…

Nhớ lại ngộ đạo kiếp trước, tôi lặp lại hành động khi đó.

Chậm rãi quan sát cơ thể.

Thượng, trung, hạ đan điền lệch hẳn, mất cân bằng.

Thượng đan điền phình to, còn tiếp tục lớn.

Nếu mặc kệ, đầu tôi sớm muộn cũng nổ tung.

Phải tiến hóa thân thể!

Linh Khí Trời Đất vốn tìm cách điều hòa vạn vật.

Thế nên, linh khí tự nhiên tràn vào ta, đáp lại sự mất cân bằng dữ dội.

Ngũ Hành Linh Khí—nguồn gốc của mọi vận động trong trời đất.

Năm luồng năng lượng tụ về thượng đan điền, rồi hợp lại trên đỉnh.

Cuối cùng, Ngũ Hành Linh Khí hòa thành một, chảy vào cơ thể qua mũi, miệng.

“Hooo…”

Bên trong, năm luồng khí căn bản—trụ cột của mọi cân bằng—bắt đầu lưu chuyển.

Bản năng mách bảo tôi điều cần làm.

Phải tiến hóa thân thể!

Dựa vào năm luồng khí này, ta phải tái tạo hoàn toàn cơ thể để chịu được sự lớn mạnh của thượng đan điền!

Giờ ta mới hiểu “tái sinh” thật sự là gì.

Trước đây, ta tưởng linh khí thấm nhập sẽ tự tiến hóa cơ thể.

Sai lầm. Linh khí chỉ là vật liệu.

Kẻ kiến tạo, luôn là chính ta.

Là ta!

Rắc, rắc…!

Phải cân bằng thân thể!

Bằng “ý”, tôi tái sắp xếp xương cốt, gân mạch.

Kéo, chỉnh lại kinh mạch, cho dòng khí lưu thông tối ưu.

Ngũ Hành Linh Khí không trực tiếp can thiệp, mà chỉ chỉ lối “đúng” để tái cấu trúc.

Cộng thêm y thuật của một đại phu, tôi dễ dàng cải tạo thân thể.

Xương cốt dịch chuyển, da thịt tróc bỏ.

Mỡ thừa bị đẩy ra, độc tố như nicotine, cholesterol theo máu mà trôi khỏi cơ thể.

Toàn bộ xương cốt, cơ bắp được tái tạo thành hình thể tối ưu để đón nhận dòng khí trời đất.

Một thân thể hoàn hảo cho võ đạo.

Kinh mạch nới rộng, xương cốt gân cơ cứng cáp, đan điền mở rộng gấp bội.

Đồng thời, vô số mao mạch li ti khắp người mở ra, từng chút hấp thụ Linh Khí Trời Đất.

Giờ đây, tôi có thể sống chỉ bằng hô hấp qua da, chẳng cần mũi.

Khoảnh khắc này, tôi đã là một con người tiến hóa vượt xa phàm nhân.

Chớp sáng!

Mở mắt ra, tựa như ánh sáng tinh khiết tuôn trào từ trong.

“Phù…”

Tay trần, tôi vào thế khai thức, triển khai chiêu Đoạn Nhạc Kiếm Pháp – Siêu Việt Đỉnh Phong.

Những giọt sương nhỏ trên đầu ngọn cỏ dưới chân bị chấn động, bắn tung lên bởi thế kiếm.

Theo từng chuyển động, sương bắn cao hơn, và trong mắt tôi, có thể nhìn rõ từng quỹ đạo giọt sương.

Trong mỗi giọt sương ấy, tôi thấy một bóng hình.

Làn da trong suốt không tì vết, gương mặt chẳng mấy anh tuấn nhưng cũng không chút thừa thãi.

Trẻ hơn trước đây, dù chỉ đôi chút.

Qua hồi sinh và tái tạo, chính dung nhan của ta phản chiếu trong từng hạt sương.

Vút!

Tôi chém tay vào không khí, lưỡi kiếm “ý” sắc bén cắt đôi giọt sương giữa không trung.

Liên tiếp thi triển kiếm thức.

Dòng khí lưu chuyển giữa trời đất.

Tôi hòa nhập “ý” vào dòng chảy đó, dẫn nội lực thẩm nhập.

Vù—

Cương Khí bắt đầu kết tụ trong khoảng không.

Giờ đây, tôi đã có thể lấy “dòng chảy” của hư vô làm vũ khí!

Rầm!

Nắm chặt Cương Khí kết thành giữa không trung, tôi lần lượt xuất chiêu từ thức thứ nhất đến thức thứ hai mươi hai của Đoạn Nhạc Kiếm Pháp.

Rồi, tôi quyết định thử điều bấy lâu khát vọng.

Vút!

Thi triển chiêu Sơn Chủ Phi Tường, tôi tung mình về phía ngọn cây cao nhất gần đó.

Chớp mắt, tôi đã đứng trên ngọn cây, khẽ đạp bật khỏi cành.

Tôi thấy được.

Bằng Thần Thức vừa khai mở.

Bằng giác quan của thân thể vừa tái tạo.

Những luồng gió cuộn xoáy khắp bầu trời.

Và dòng Linh Khí Thiên Địa len giữa từng làn gió.

Thì ra là như thế này…

Trong tâm trí, tôi tự nhiên tính ra chỗ có thể “đạp”.

Với thân pháp tối ưu, không chút dư thừa, tôi “đạp” lên luồng gió và dòng Linh Khí đang trôi.

Bùm!

Chân tôi dẫm lên khoảng không.

Hư Không Đạp Bộ (虛空踏步)!

Dẫu chưa quen và tiêu hao nhiều nội lực, nhưng cảm giác tê dại lan khắp người lại mang đến khoái cảm rạo rực khi tôi tiếp tục bước trên hư vô.

Bùm, bùm, bùm!

Đạp lên hư không, tôi liên tiếp vút cao hơn.

Ngày càng cao!

Mặt đất dần xa, bầu trời ngày càng gần.

Tôi rảo bước nhanh hơn, dẫm lên dòng chảy hư vô, lao thẳng lên không trung.

Rồi bất chợt—

Vù!

Tôi phá tan mây, bước lên trên tầng mây.

“Ha… hahaha… hahahaha…”

Rũ bỏ những giọt nước bám khắp thân, dưới chân là biển mây trắng xóa, tôi bật cười vang dội.

Cuối cùng, ta đã chạm đến.

Cảnh giới bấy lâu khao khát.

Mục tiêu tối thiểu ta từng mơ ước.

Không hay, khóe mắt đã ươn ướt.

Những giọt lệ hòa cùng sương mây, rơi xuống khoảng trời bên dưới.

“…Cảm ơn.”

Tôi thì thầm với các đệ tử của kiếp trước—những người tôi chẳng thể gặp lại.

“Nhờ các con, ta mới đến được đây.”

Ta đã dốc lòng bồi dưỡng các con.

Nhưng giờ, ta chẳng bao giờ có thể gặp lại nữa.

Những người trong thời gian này, sẽ không phải là đệ tử mà ta từng nuôi dạy.

Không thể gặp lại, ta chỉ có thể dâng trọn lòng biết ơn.

Cảm ơn các con.

Xin lỗi các con.

Nhờ chăm lo cho các con, lắng nghe nguyện vọng, vì cố chấp mà điên dại… rồi chém nát cố chấp ấy, ta mới đạt tới cảnh giới này.

Cảnh giới ta không ngừng hướng tới.

“Ngũ Khí Triều Nguyên.”

Không còn duy trì Hư Không Đạp Bộ, tôi để thân rơi tự do, đón nhận những luồng gió đang vẽ nên muôn vàn hoa văn.

Tôi ôm trọn cơn gió mát từ bầu trời rộng lớn, đồng thời khắc sâu ký ức về các đệ tử nơi tận cùng trái tim.

Giữ chặt những kỷ niệm ấy, tôi hiểu rằng mình đã thật sự đứng tại điểm khởi đầu.

Vù—

Từ giờ, mới là khởi đầu thật sự…

Giữa tầng mây, tôi thầm nghĩ.

Phải, từ đây, mới chính là vạch xuất phát.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận