ARC 1 - Thiên Tư Bị Trời Ruồng Bỏ
Chương 25 - Ngày đầu tiên của lần hồi quy thứ 5
0 Bình luận - Độ dài: 2,153 từ - Cập nhật:
Khi mở mắt, một mùi hương quen thuộc tràn ngập không khí.
Đó là khu rừng của Đăng Tiên Hương.
‘Ta lại trở về rồi.’
Trước hết, ta nhanh như chớp điểm huyệt ngủ của Jeon Myeong-hoon, kẻ đang định cất lời, khiến hắn lập tức chìm vào giấc mê, không kịp phản ứng.
‘Không biết ta có chém trúng Thái Tử hay không.’
Hình như thân thể ta đã ra tay, nhưng ta cũng chẳng dám chắc.
‘Rốt cuộc ta có giúp được gì không…’
Ta không ngờ tu sĩ cũng có loại thủ đoạn ấy.
Tự cho rằng đã đạt đến cảnh giới mới, ta quả thật đã quá tự mãn.
Giống như võ giả thường che giấu ba phần thực lực và cất kín linh dược giữ mạng, tu sĩ tất nhiên cũng có thứ tương tự.
‘Xem hắn không dùng đến tận phút cuối, e là vật ngoại thân chứ chẳng phải lực lượng bản thân. Có lẽ là một loại pháp khí hộ mệnh.’
Lần tới đối đầu tu sĩ, nhất định ta phải kiểm tra trước những vật hộ mệnh như thế.
Ta trấn định tâm thần, cảm nhận sinh khí dâng tràn trong thân thể trẻ trung.
Hồi quy đã hiển hiện.
‘Đời trước… ta đã đạt Tam Hoa Tụ Đỉnh.’
Đó là thành tựu ta từng mơ ước.
Là mục tiêu mà ta khát khao cả đời.
Nhưng…
‘Ta chết quá sớm.’
Bao đời luân hồi trước, ta đều chết đúng tuổi trời định.
Mỗi kiếp sống khoảng năm mươi năm, từng bước tu luyện, từng bước tiến xa.
Thế nhưng, ở chu kỳ thứ tư, lần đầu tiên ta chết yểu.
‘Đáng tiếc thật.’
Nếu sống thêm vài chục năm, tinh luyện đạo tâm, có lẽ ta đã chạm tới Ngũ Khí Triều Nguyên.
‘…Thôi, đã qua rồi, nghĩ cũng vô ích.’
Ta khẽ thở dài, lắc đầu.
Mọi thứ đều đã thành quá khứ.
Được ban cho thêm một kiếp sống, đã là kỳ tích, ta lặng lẽ cảm tạ vận mệnh.
“Ủa, Phó Trưởng Phòng Seo, Trưởng Ban Jeon lắc hoài không tỉnh. Chúng ta đang ở đâu vậy…”
Kim Young-hoon và Oh Hyun-seok đang lo lắng đỡ lấy Jeon Myeong-hoon mặt mày tái nhợt.
“Ờ, tôi từng học qua Đông y, để tôi bắt mạch thử xem.”
“Thật sao? Vậy nhờ cậu.”
Giả vờ bắt mạch, ta âm thầm ấn huyệt cho Jeon tỉnh lại.
“Ờ… đây là đâu…”
Trước khi hắn kịp hoàn hồn, ta lại điểm huyệt ngủ lần nữa.
“Có vẻ chỉ là ngủ mê thôi, chắc do mệt mỏi tích tụ.”
“Vậy thì tốt.”
“Nhưng không nên đánh thức anh ta sao? Anh ấy còn chưa biết chuyện gì…”
Mặc kệ cuộc bàn tán của Kim Young-hoon và Oh Hyun-seok, ta chỉ về phía một thân đại thụ gần đó.
“Để tôi trèo lên đó quan sát xung quanh.”
“Hả?”
Không chờ phản ứng, ta tiến đến gốc cây, thi triển võ học mà kiếp trước đã đại thành:
Sơn Quân Võ Học phối hợp Đạp Đỉnh Bộ Pháp Chân Ý.
Sơn Quân Phi Đằng!
Vù!
Như hổ vượt núi, ta nhanh nhẹn phóng lên những cành cao rồi trở xuống.
“Wow… Phó Trưởng Phòng Seo, thật tuyệt!”
“Anh học chiêu này từ bao giờ vậy?”
“Ha ha…”
Ta chỉ cười, nói quanh rằng không thấy gì lạ rồi dẫn mọi người về hang.
Sau khi dựng chắn gió và nhóm lửa, ta tiếp tục củng cố cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh.
‘Không ngừng kết nối với đối phương.’
Lúc mới nhập Tam Hoa, ta chỉ cảm ứng được kẻ giao đấu. Nhưng càng thuần thục, ta dần nhận ra mình có thể kết nối không chỉ với địch thủ, mà cả đồng bạn, thậm chí kiến trúc xung quanh.
‘Nếu phát huy đến cực hạn…’
Cuối cùng, ta có thể đọc được vô vàn ý niệm trong thiên địa, giao cảm với vạn vật.
‘Đó hẳn chính là cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên.’
Ta khẽ mỉm cười, suy đoán về tầng tiếp theo.
Bỗng bật cười sảng khoái.
“Ha ha, ha ha ha!”
Oh Hyun-seok đang nhặt củi ngạc nhiên nhìn.
“Tại sao anh cười vậy?”
“À, không có gì. Chợt nhớ chuyện vui thôi.”
Ta từng nghĩ đạt Tam Hoa đã là đích cuối.
Nhưng Tam Hoa không phải kết thúc.
Nó chỉ là khởi đầu trên con đường hướng tới Ngũ Khí.
Và hẳn Ngũ Khí Triều Nguyên cũng vậy.
Mỗi “kết thúc” chỉ mở ra một khởi đầu mới.
Ta vẫn còn yếu ớt.
Nhưng—
‘Một ngày nào đó, ta nhất định đạt tới.’
Khởi đầu để chạm đến tận cùng.
Mục tiêu kiếp này: Ngũ Khí Triều Nguyên!
Chỉ còn một bước nữa để trở thành tu sĩ.
Đêm buông xuống.
Đồng nghiệp công ty đều đã ngủ.
Jeon Myeong-hoon, kẻ ngủ mê cả ngày, vừa tỉnh dậy đã bị ta nhẹ nhàng đánh vào gáy cho mê man tiếp.
Bỏ mặc bọn họ, ta ra ngoài hang, đào rễ trúc vàng, vận khí, rồi chọn một cành cây thích hợp gọt thành mộc kiếm.
Vù—ong—
Khi ta rót chân khí và kiếm ý vào, Kiếm Cương trắng hiện trên mộc kiếm.
Thân thể này tuy không rèn luyện trọn đời như kiếp trước,
nhưng tay đã không còn run khi nắm kiếm.
‘Tốt, một đời mới.’
Ngay sau cái chết khắc nghiệt, được sống lại càng khiến ta trân trọng.
Ta nhắm mắt cảm nhận cơ thể, nhìn Kiếm Cương, hít mùi gió mang đến.
‘Ở đằng kia.’
Tạt!
Thi triển Sơn Quân Phi Đằng, ta phóng lên cây, lao đi theo mùi hương, lướt qua từng ngọn.
Vù vù!
Mỗi bước, cây cối như vụt qua trong chớp mắt.
Mùi hương quen thuộc ấy—
Tận nơi thôn dã xa xôi.
Ở đó—
Một con hồ ly.
Xè xè!
Vừa xác định khu vực, toàn thân ta căng chặt.
Lãnh địa của hồ ly rộng hơn ba mươi trượng (khoảng trăm mét), lấy nó làm tâm.
‘Trúc Cơ Kỳ…!’
Giờ đây, ta có thể ước lượng cảnh giới đối phương qua phạm vi lãnh vực.
Đời trước, từng thấy một tu sĩ Trúc Cơ của Jin gia, lãnh vực của hắn cũng cỡ đó.
Vù—ong—
Duy trì thị giác bậc Tông Sư, ta quan sát lãnh vực tím nhạt của hồ ly.
Dường như nhận ra điều lạ, nó mở mắt.
Vút!
Ta lập tức thu liễm kiếm ý, cắt đứt cảm giác của nó, ẩn đi toàn bộ khí tức.
Hồ ly ngó quanh một lúc, không thấy gì khác thường, lại nhắm mắt ngủ.
‘May mà ta đứng ngoài phạm vi.’
Nếu lọt vào lãnh vực ấy, chắc chắn đã lộ.
Thức hải của tu sĩ Trúc Cơ dày đặc và sâu hơn hẳn kẻ Luyện Khí.
E rằng ta còn chẳng tìm nổi khe hở để ẩn giấu ý niệm.
‘…Quả nhiên, với cảnh giới hiện tại ta không thể đối mặt hồ ly.’
Khoảng cách quá chênh lệch.
Đừng nói giết nó, ngay cả việc thoát thân, ta cũng cần ít nhất đạt Ngũ Khí Triều Nguyên.
Trước đó, đừng mơ chen vào tầng ý thức dày đặc kia.
‘…Trước mắt, ta phải rèn luyện cảnh giới Tam Hoa thêm đã.’
Tập trung vào khoảng tím khổng lồ trước mắt, ta thấy mảng tím dần chuyển sang đỏ, tách biệt rõ rệt thần thức của ta với hồ ly.
Trong trạng thái Tam Hoa Tụ Đỉnh, ý niệm thường chỉ hiển lộ màu tím, nhưng lúc này ta còn có thể phân tách ra thành đỏ và xanh, nhờ đó cảm nhận được thần thức của đối phương.
Sau khi hòa hợp rồi lại tách rời ba sắc tím–xanh–đỏ một hồi, ta từ từ đáp xuống đất.
Rồi bước lên, hướng về phía con hồ ly.
Vút!
Mỗi bước, ta đồng thời chém rời thêm một tầng thần thức của nó.
Thêm một bước.
Lại một bước nữa.
Ta dần tiếp cận lãnh vực của hồ ly, liên tục mài giũa kiếm ý.
‘Ta không thể trực tiếp bước vào lãnh vực. Nhưng… có thể tới gần nhất có thể!’
Ta muốn biết: rốt cuộc có thể áp sát đến đâu?
Thần thức dường như chiếm giữ không gian theo ranh giới nào đó, nhưng thật ra ranh giới ấy chẳng hề rõ rệt.
Dù với tầm nhìn của bậc Tông Sư trông như có giới hạn, nhưng thực tế vẫn có những sợi thần thức mỏng manh tràn ra ngoài.
Ta đang chém dần qua những sợi thần thức ấy để tiến lại gần.
‘Thực lực của ta rốt cuộc đến mức nào?’
Đây chính là cơ hội vừa để thử thách bản thân, vừa để rèn luyện Tàng Tu Tẫn Võ Lục.
Vù—vù!
Mộc kiếm rít gió, từng đường kiếm ý mảnh như tơ xẻ đôi những làn thần thức mỏng.
Mỗi bước, mồ hôi toàn thân ta tuôn như tắm.
Mỗi lần cắt qua vô số thần thức, tim ta lại đập dồn dập căng thẳng.
‘Không, ta còn có thể hơn nữa.’
Ta tiến thêm một bước.
Còn ba mươi bước nữa mới tới vùng lõi của lãnh vực.
Lại một bước nữa, chém nát thêm tầng thần thức.
Vù—ong—
Thần thức hồ ly bỗng dày đặc, rõ ràng nó đã linh cảm điều bất thường.
Ta nhanh chóng cắt đứt cảm giác, len vào góc mù của nó.
‘Vẫn còn xa…’
Nếu là Kim Young-hoon của kiếp trước, ta đã dễ dàng vượt khoảng này và đặt chân vào lãnh vực của nó.
Nhưng đây chính là giới hạn hiện tại.
Hai mươi chín bước cách trung tâm—đó là mức của ta bây giờ.
‘Không… chưa hết!’
Ta nghiến răng.
‘Ta có thể tiến thêm nữa.’
Dốc toàn bộ tinh thần, ta nhìn thấu nhiều lớp thần thức hơn.
Mồ hôi nhỏ giọt, ta vung kiếm.
Vút!
Kiếm ý lại xé toạc thần thức.
‘Đây đã là cực hạn sao?’
Giới hạn xưa kia của ta vốn thấp hơn nhiều.
Trước kia, đừng nói đến gần hồ ly, ta chỉ biết co mình trong hang, chờ bị xé xác.
Nhưng ta đã liên tục phá bỏ mọi giới hạn để đến đây.
Lần này cũng vậy—ta sẽ vượt qua!
‘Dốc cạn trí não!’
Cho đến khi não bùng cháy!
Lúc mới đạt trạng thái Tông Sư, ta đã phải chịu đựng cảm giác đầu óc như thiêu đốt, nay tuy quen thuộc hơn nhưng vẫn rát bỏng.
Hình như não sắp bốc khói.
Càng lúc, ta càng nhìn rõ chi tiết của tầng thần thức.
Ta lại bước lên.
Khoảng cách dần rút ngắn.
Hai mươi bảy bước.
Hai mươi lăm.
Hai mươi hai.
Hai mươi.
Mười lăm.
Và…
‘Mười bước!’
Có lẽ vì não bị ép quá mức, nó gào thét dữ dội.
Căng thẳng vượt cực hạn khiến toàn thân co rút như dây cung.
‘Chỉ cần thêm một bước… ta sẽ bị phát hiện.’
Bước kế tiếp chính là nơi sắc tím của thần thức hồ ly lờ mờ tỏa ra.
Nếu tiến thêm, có thể sẽ bị bắt gặp.
‘…Nhưng sao phải sợ?’
Dù mồ hôi đầm đìa, ta vẫn nhếch mép cười.
‘Chỉ cần thêm một bước, dù chết cũng đáng.’
Thân thể gào thét điên cuồng.
Não như bốc lửa.
‘Muốn sống ư? Hãy vắt kiệt thêm!’
Ta vốn là kẻ chậm chạp.
Vì thế, khi cơ hội đến, nếu không dốc toàn bộ khả năng, ta sẽ chẳng bao giờ tiến lên.
Không liều mạng, sao có thể bước tiếp!
Máu dồn ập lên não.
Ngay khoảnh khắc đó, ta bước thêm nửa bước.
Chỉ nửa bước.
Định tiến trọn một bước, nhưng bản năng ngăn lại.
Thế nhưng—
‘Ta đã vượt giới hạn!’
Mà vẫn không bị phát hiện.
Hồ ly vẫn say ngủ, còn ta đã đi xa hơn mức mình tưởng.
Ta khẽ cười, nhẹ nhàng ẩn khí tức, cắt qua thần thức rồi lùi dần.
‘Đến đây là hết cho kiếp này.’
Kiếp sau, có lẽ ta còn có thể tiến sâu hơn.
Hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng của thần thức hồ ly, ta vừa chạy về hang vừa thầm nhủ:
‘Lần tới… sẽ tiến xa hơn nữa!’
Tách…
Khi trở lại hang, máu từ mũi rỉ ra.
Có lẽ do não bị quá tải.
Nhưng dù cơ thể mệt lả sắp ngã, ta vẫn nở nụ cười rạng rỡ.
“Ha ha, ha ha ha ha!”
Kiếp này.
Ngày đầu tiên sau khi tỉnh lại!
Ta đã lại phá thêm một giới hạn.
Ta sẽ tiếp tục vượt qua mọi giới hạn, chắc chắn đặt chân vào cảnh giới kế tiếp!
Lần hồi quy thứ năm.Ngũ Khí Triều Nguyên đã ở trong tầm mắt.


0 Bình luận