Hồi Quy Tu Tiên Truyện
엄청난 - Tremendous Failose , fanart
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

ARC 1 - Thiên Tư Bị Trời Ruồng Bỏ

Chương 28 - Sinh (3)

0 Bình luận - Độ dài: 3,533 từ - Cập nhật:

Đệ tử của ta đang trưởng thành với tốc độ kinh ngạc.

Năm thứ sáu của chế độ huấn luyện khắc nghiệt, bọn chúng đã đạt đến trung giai Nhị Lưu.

Sau khi gặp Kim Young-hoon, ta hiểu ra một điều: luyện võ rốt cuộc là luyện người, mà con người vốn dĩ được tạo nên từ cảm xúc. Từ đó, trong ta cũng có một sự trưởng thành rõ rệt.

“Ta đã phát hiện thêm vài loại ‘ý’ mới.”

Vàng kim – Hỉ (喜).

Đỏ máu – Nộ (怒).

Xanh thẫm – Ai (哀).

Tím biếc – Lạc (樂).

Hồng nhạt – Ái (愛).

Đỏ sẫm – Ác/Hận (惡).

Dựa trên sáu loại ý này, ta không ngừng tiến bộ.

“Thật kỳ lạ.”

Ta từng nghĩ cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên sẽ là chặng đường khó khăn và hiểm trở nhất.

Vậy mà lại thuận lợi từng bước tiến tới.

“Vì sao lại như thế?”

Khi bước giữa các đệ tử, quan sát dòng chảy ý niệm của họ, ta cảm nhận trong con người còn nhiều màu sắc hơn nữa.

Có lẽ chỉ là ta chưa nhìn thấu, nhưng rồi một ngày nào đó, nếu tiếp tục khổ luyện Tuyệt Thăng Tu Luyện Lục và nghiền ngẫm sâu xa, ta sẽ thấy được.

“Vì sao cảnh giới Ngũ Khí khác biệt so với những cảnh giới khác…”

Đang suy nghĩ thì—

“Giáo đầu Seo, ngài ở đây.”

Một lão nhân Tấn tộc, tu vi Khí Luyện, cưỡi pháp khí bay đến.

Lão phụ trách các tổ ám sát, định kỳ đến kiểm tra tiến độ của đệ tử.

“Lần này sao đến sớm vậy? Không phải lịch thường.”

“Hừm, bề trên của tộc muốn sớm thấy thành quả.”

“Thành quả… ý ông là?”

Rõ ràng lão nói đến việc đưa bọn trẻ đi ám sát. Nghe vậy, mặt ta tối sầm.

“Vô lý. Bọn trẻ mới trung giai Nhị Lưu. Thủ vệ Hoàng cung đều là cao thủ Tuyệt Đỉnh . Chúng sẽ bị chém rơi đầu trước khi tới gần.”

“Hừm, ta biết. Bề trên cũng biết đôi chút. Nhưng họ không muốn trì hoãn. Chúng ta đã chuẩn bị cho ngày này.”

“Chuẩn bị…?”

“Hãy theo ta.”

Ta bước lên pháp khí, bay đến một kho bí mật trong lãnh địa Tấn tộc.

Bên trong tràn ngập khí tức quỷ dị.

Ngàn vạn tinh cầu pha lê xếp thành hàng.

“Đây là…”

“Nghe nói cao thủ Tam Hoa Tụ Đỉnh dù chưa khai mở thức hải như tu sĩ, cũng có chút linh giác. Ngươi thấy gì chăng?”

Ta lờ mờ nhận ra những luồng ý quái dị xoắn vặn trong các quả cầu: xanh thẫm, đỏ sẫm, đỏ chói.

“Dường như… có gì đó đang thống khổ.”

“Đúng. Đó là vong hồn thân nhân của những đứa trẻ ngươi đang dạy. Tàn hồn bị chúng ta thu lấy sau khi Makli tộc hút hết huyết khí.”

“....!”

Lão vuốt ve một quả cầu, tiếp lời:

“Ta đã báo cho các giáo đầu khác. Từ hôm nay, chúng ta sẽ dẫn hồn thân nhân nhập thể từng đứa, cưỡng ép kích thích thượng đan điền nơi ấn đường, giúp bọn chúng hoàn toàn thức tỉnh thiên phú.”

“......”

“Tất nhiên tuổi thọ sẽ rút ngắn, tinh thần có thể sinh vấn đề, nhưng chẳng sao. Chỉ cần chúng biết kẻ cần giết là ai…”

“Ta phản đối.”

Ta nhìn thẳng vào mắt lão.

“Phương pháp huấn luyện của ta đủ để bọn trẻ trưởng thành. Dẫu có mạnh nhờ ngoại lực, chúng cũng không thể đạt Tuyệt Đỉnh .”

“Hừ, ta biết ngươi dạy tốt. Nhóm của ngươi cao nhất—chỉ giữa Nhị Lưu, còn nhóm khác chỉ Hậu Tam Lưu, không địch nổi Luyện Khí Sơ Tinh. Thà dùng ngoại lực nâng cảnh giới cho nhanh!”

“…Ngươi vừa nói tâm trí sẽ tổn thương, tuổi thọ giảm sút.”

“Chúng là sát thủ. Từ đầu đã được cảnh báo: có thể báo thù, nhưng khó toàn mạng. Bọn chúng chấp nhận.”

Ta nghiến răng, kìm nén cơn giận.

“Dám nói đó là tự nguyện ư… Lũ trẻ ấy biết gì chứ!”

“Liệu có nguy cơ mất mạng khi tiếp nhận hồn phách?”

“Hà hà, yên tâm. Tại sao chúng ta phải dày công gom hồn thân nhân? Dẫu thành oán linh, máu mủ vẫn nhận ra, sẽ không chết đâu.”

“…Ta đã hiểu.”

Ta siết chặt nắm tay, rời kho.

Ta trở về sân tập, quát to:

“Các con, nghe đây!”

Đệ tử không ngừng rèn luyện, chỉ lắng nghe—đúng như ta đã dặn.

“Dừng lại, ta có chuyện quan trọng.”

Bọn trẻ đồng loạt dừng, nhìn ta.

Ta kể rõ việc lão Jin tộc vừa nói.

“…Các con sẽ tiếp nhận hồn thân nhân để kích phát thiên phú, rèn luyện làm thích khách. Nhưng!”

Ta nhìn từng đứa.

“Nếu ai không muốn, ta sẽ đảm bảo các con không phải tiếp nhận hồn phách. Nếu không muốn làm sát thủ, ta sẽ thương lượng để các con rời đi—”

Chưa dứt lời, tất cả đồng thanh:

“Vì báo thù, chết cũng không sợ!”

“......”

Những luồng ý đỏ máu, đỏ sẫm bùng lên.

“Đây… có thực là điều đúng đắn?”

Ta khẽ cắn môi.

Ánh mắt chúng rực máu. Ta không sao thấu hiểu trọn vẹn nỗi đau mất người thân khi tuổi còn nhỏ.

Chỉ biết phẫn nộhận thù trong tim chúng.

“…Được.”

Ta gật đầu.

“Các con cứ làm theo ý mình.”

Đêm đó, tu sĩ Tấn tộc tới dẫn đệ tử đi.

Không ai từ chối, dù ta đã nói rõ hậu quả.

Bình minh.

“Các con ổn chứ?”

Ý niệm quanh họ vẩn đục.

“Chúng con ổn!!”

Trong mắt, lóe ánh cuồng lệ xa lạ.

Ta khẽ cắn môi, tiếp tục huấn luyện.

Bốn năm trôi qua.

Véo!

Ta tránh phi tiêu của Cheong-ya, rồi giao đấu.

Nàng tung ý đỏ, nắm rõ quỹ đạo của chính mình và của ta.

Chang! Chang! Chang!

Ta gạt hết vũ khí, mũi kiếm đặt ngay cằm nàng.

“Đủ rồi. Lui xuống.”

“Vâng.”

Hết lượt này đến lượt khác, ta tiếp tục luyện với từng đệ tử.

Trong bốn năm ấy, tất cả đều đã thành Đỉnh Phong cao thủ—cảnh giới mà ta phải mất mấy đời mới đạt.

Nhưng ta chẳng thấy tự hào.

Đổi lấy thiên phú thức tỉnh đột ngột, tuổi thọ chúng hao hụt nghiêm trọng.

Hơi thở như mang quỷ khí, sát ý thỉnh thoảng khiến ta rùng mình.

Và ta hiểu giới hạn của chúng:

“Chúng… vĩnh viễn không thể lĩnh ngộ ‘kiếm ti’.”

Nếu xâm nhập Hoàng cung, tất sẽ chết dưới tay Ảnh Vệ.

“Liệu có nên để chúng đi ám sát?”

Ban đầu, ta huấn luyện chúng vì chút tội lỗi của kiếp trước và trách nhiệm sư phụ.

Giờ đây, ý nghĩ đã khác.

Càng tu luyện Tuyệt Thăng Tu Luyện Lục, càng cảm nhận muôn vàn ý trong Tam Hoa Tụ Đỉnh.

Càng ở bên đệ tử, ta càng thấy:

“Chúng thật sự… đang sống.”

Dẫu oán khí, sát khí dày đặc, nhưng:

Man-ho thích Kae-hwa.

Yeo-lo vui nhất khi ăn bánh bao.

Cheong-ya tỏa ý vui mỗi khi nghỉ ngơi.

Kae-hwa cần mẫn, ánh lên niềm hân hoan khi được ta khen.

Seong-jin buồn bã khi thấy bồ công anh, nhớ về cha mẹ.

Jin-sam khó chịu mỗi lần ta sửa chiêu thức.

Hui-a thầm thương một công tử tu sĩ từ lần đầu gặp.

…Tất cả đều sống.

Và ta không thể chịu được cảnh chúng chết.

“Thưa sư phụ, khi nào chúng con mới được đi ám sát?”

Man-ho hỏi sau khi đấu với ta, những người khác cũng chờ đợi.

Ta cười nhạt:

“Các con còn thua xa đến ba tầng so với Ảnh Vệ—mỗi Ảnh Vệ đều sánh với trưởng lão đại phái. Nói gì ám sát.”

“Nhưng… nếu cả năm trăm chúng con cùng xông vào—”

“Đó không phải ám sát, mà là chiến tranh. Jin tộc muốn lặng lẽ giết Vua của Makli tộc, đâu phải gây đại chiến. Hay các con định tự mở chiến trường?”

Man-ho gãi đầu, bối rối.

Ta nhớ thời còn là Ảnh Vệ, từng hợp lực vây giết một cao thủ Tam Hoa Tụ Đỉnh.

“Ảnh Vệ đủ sức diệt một cao thủ cấp ta. Bớt mộng tưởng, tập trung rèn luyện.”

Đến nay, Tấn tộc đã liên tục cử thích khách từ những vùng khác—những kẻ cũng bị ép thức tỉnh thiên phú nhờ oán linh—đi ám sát Hoàng thất.

Còn ta, vẫn chưa để đệ tử mình tham dự, viện cớ thực lực chưa đủ.

Nhưng ta hiểu rõ:

Nếu năm người trong số chúng cùng ra tay, phối hợp độc dược và y thuật ta truyền, thậm chí có thể ám sát Hoàng đế.

Nhưng…

“Chúng sẽ không ai trở về.”

Ta không muốn.

Hoàng đế vốn là tu sĩ Khí Luyện Tứ, Ngũ Tinh, lại có pháp bảo hộ mệnh. Dẫu giết được hắn, cái chết của bọn trẻ là chắc chắn.

Nếu ta vẫn mang tâm ban đầu, hẳn đã đưa bản đồ Hoàng cung, chuẩn bị độc dược, chấp nhận kết cục.

Nhưng giờ, ta không thể.

Bởi ta hiểu: chúng đang sống, mỗi đứa đều có một đời riêng.

Vài ngày sau, ta trở lại Thành Thiết Lăng để gặp Kim Young-hoon.

“Đã lâu không gặp, Eun-hyun.”

“Đã lâu, Kim huynh. Có vẻ cảnh giới của huynh lại thăng tiến.”

Ta nhìn quả cầu Cương Khí xoay tròn quanh hắn—rõ ràng hắn đã bước vào một tầng mới, vượt xa bí pháp cũ.

“Đúng vậy. Giờ ta đã luyện thành Cương Cầu, gần như không còn gì phải sợ. Còn ngươi…”

Kim Young-hoon nhìn ta, ánh mắt lấp lánh.

“Thật đáng kinh ngạc, ngươi đã phá vỡ sáu trong Bảy Cảm ( Thất Tình).”

“Đúng, ta cũng thấy tiến bộ nhanh hơn dự liệu. Tất nhiên, sáu chỉ là giọt nước giữa vô vàn ‘ý’ nhân gian…”

“Hahaha, chỉ sáu thôi sao. Bảy Cảm là nền tảng của vạn ý. Trừ bản năng sinh tồn lam – đỏ, Bảy Cảm sinh ra hàng vạn, hàng ức biến hóa tình cảm loài người.”

Hắn vận chuyển ý, phân tách tinh vi để minh họa.

“Nếu đã nắm sáu cơ bản, chỉ cần quan sát các biến tướng, ngươi sẽ tiếp tục khám phá thêm nhiều sắc thái.”

“Ra vậy… đa tạ chỉ điểm. Nhưng về ngộ đạo trong Tam Hoa Tụ Đỉnh…”

“Hừm, ngươi nghĩ mình tiến nhanh ư?”

“Phải.”

“Ngươi?”

“....”

Trước câu hỏi của kẻ từ Tam Hoa lên Ngũ Khí chỉ trong năm năm, ta hơi bối rối nhưng vẫn gật đầu.

So với dự định phải qua hai, ba lần hồi quy, việc ta nhanh chóng lĩnh hội các sắc màu quả là bất ngờ.

“Thật ra… ta không chắc ngươi nhanh hay không…”

“....”

“Nhưng nếu chính ngươi nói vậy, có lẽ ngươi có tư chất đặc biệt với Tam Hoa.”

Ta lắc đầu.

“Ta vốn không có thiên phú võ học. Vì sao lại hợp với Tam Hoa?”

“Hừm. Quả thật so với ta, ngươi kém, nhưng tốc độ vẫn hơn nhiều cao thủ Tam Hoa khác mà ta gặp. Lạ thật. Theo ta quan sát… ngộ đạo Tam Hoa dường như ưu ái người lớn tuổi.”

“Cái gì?”

Ta khẽ kinh ngạc.

Tuổi tác?

Từ cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh trở lên, không chỉ võ học mà cả đời sống đều quan trọng. Đây là giai đoạn khai phá Thất Tình tạo nên sinh mệnh, rồi chiêm nghiệm vô số ‘ý’ phát sinh từ đó. Người sống càng lâu, trải nghiệm càng nhiều, càng thuận lợi cho ngộ đạo Tam Hoa.”

“…Ra vậy.”

“Thật ra, ta đạt Ngũ Khí Triều Nguyên chỉ sau năm năm từ Tam Hoa Tụ Đỉnh cũng bởi… ta đã già. Dù bề ngoài trẻ, ta từng làm giám đốc một công ty tầm trung. Nghĩ lại những ngày trẻ vất vả cứu công ty…”

Kim Young-hoon như chìm trong hồi ức thương trường.

Nghe hắn, ta bỗng hiểu rõ nguyên do ngộ đạo của mình.

‘Không phải ta nhanh.’

Không phải ta nhanh khi thấu sáu loại ý trong mười năm.

‘Nếu ở tuổi này mà chưa thấy được chừng ấy mới lạ.’

Thể xác ta 39, nhưng tâm trí đã lão luyện như tổ tiên của Kim Young-hoon.

Ta đã trải qua hàng trăm năm, vô số kiếp hồi quy.

Có lẽ trong võ lâm Yanguo này, chẳng ai già hơn ta.

Thực ra, so với các cao thủ Tam Hoa khác, điều kiện của ta lợi thế gấp bội.

Chỉ là tư chất quá tệ, nên mới ngộ được chừng này.

‘Nên vui hay buồn đây?’

Đây chính là trạng thái lý tưởng nhất để lĩnh hội Tam Hoa.

Nhờ vậy, ta ngộ ý nhanh hơn bao giờ hết.

Nhưng trong khi người khác đã ngộ hàng ngàn, vạn ý, ta chỉ dừng ở sáu.

‘Nếu Kim Young-hoon sống lâu như ta, hắn đã từ Tam Hoa sang Ngũ Khí chỉ trong nháy mắt.’

Cảm giác trong lòng thật khó tả.

“Nhân tiện, về thông tin mấy năm nay ngươi gửi…”

Mấy năm qua, ta vẫn lén chuyển cho Kim Young-hoon tin tức về tu sĩ, đặc biệt những địa điểm liên quan Makli tộc.

“Nhờ đó, ta đã đột nhập lãnh địa Makli tộc.”

“Vậy sao?”

Ánh giận bừng lên trong mắt hắn.

“Chúng đang luyện đan bằng nhân loại trong trận pháp bí mật!”

Hắn kể mà lửa giận bốc cao.

“…Ngươi muốn cùng ta tiêu diệt bọn tu sĩ bại hoại ấy chứ?”

“Đúng, nhưng… một mình ngươi không thể giết hết.”

“Tất nhiên, ta đang chiêu mộ người đồng chí hướng…”

“Vậy vẫn chưa đủ.”

Ta nhìn thẳng vào hắn.

“Lấy độc trị độc. Muốn trừng ác, phải mượn ác.”

“Hử…?”

Ta kể cho hắn nghe về Jin tộc—Hoàng thất tiền triều Yanguo, đối nghịch với Ma Kỵ.

So với Ma Kỵ tộc tà ác công khai, họ có phần đỡ hơn.

“Sao không thử liên thủ với họ?”

“…Ừm, tốt hơn là liều mạng một mình.”

Sau một thoáng suy nghĩ, hắn gật đầu.

Chúng ta tới lãnh địa Jin tộc.

“Hừm, ngươi là tu sĩ mới sao? Tới Jin tộc làm gì?”

Một lão tu sĩ thủ trận hỏi Kim Young-hoon.

Hẳn lão cảm nhận được thức hải của hắn.

“Tu sĩ? Ta là võ giả.”

“Võ giả? Đừng đùa. Mau khai mục đích.”

Kim Young-hoon điềm tĩnh giải thích. Lão nhân chau mày khinh miệt:

“Ngươi thực chỉ là võ giả, chẳng biết mình có linh căn sao? Tham gia Jin tộc làm ngoại môn đi. Dù chưa luyện Khí Luyện Nhất Tinh, nhưng thần thức lớn như thế, tiềm năng không tệ…”

“Ngươi có nghe ta nói không? Ta đến để diệt ác Makli và cầu hợp tác…”

“Hừ, lấy võ mà đấu tu sĩ? Vớ vẩn. Suy nghĩ gia nhập đi.”

Kim Young-hoon nhìn lão một thoáng, rồi rút đao.

Ta khẽ thở dài. “Lại nóng nảy rồi.”

“Ha, dám động đao với ta là hóa tro—”

Bùm!

Kim Young-hoon phóng Cương Khí thẳng vào trận pháp, nứt toang một góc lớn.

Lão tu sĩ sững sờ, miệng há hốc.

Sau đó, mọi yêu cầu của Kim Young-hoon được chấp thuận.

Một tu sĩ Trúc Cơ ra thử sức, bị Cương Cầu đánh tơi tả dù trời đang mưa.

Cuối cùng phải công nhận thực lực Kim Young-hoon ngang hàng Trúc Cơ.

Nhờ thế, hắn được phép tự do ra vào lãnh địa.

Ta dẫn Kim Young-hoon đến sân tập.

“Đây là các đệ tử của ta, Kim huynh.”

“Hửm… gì vậy? Sao mỗi đứa có nhiều hồn trong một thân thể?”

“Chuyện là…”

Nghe ta kể, mắt Kim Young-hoon ánh lên giận dữ.

“Nghe thì Jin tộc có vẻ khá hơn Makli nhưng cách làm này cũng chẳng sạch sẽ. Đáng lẽ phải để vong linh yên nghỉ, chứ không phải ép nhập vào huyết mạch thân nhân.”

“Đúng. Vì thế ta nhờ huynh đến.”

Ta nhìn đám trẻ rồi nói:

“Xin huynh giúp siêu thoát vong linh, để chúng về cõi an.”

Kim Young-hoon trầm ngâm, lắc đầu.

“Khó lắm. Bí pháp Vọng Ngộ CôngSiêu Việt Võ Nghệ có thể can thiệp linh thể, nhưng… bọn trẻ này tự bám hồn thân nhân.

Nếu chính chúng không chịu buông, hoặc khi chết mới thôi, ta cũng bất lực.

Trừ phi có ai chúng thật sự tin tưởng, mở được lòng chúng, thì may ra.”

Hắn khẽ nguyền rủa đám tu sĩ Tấn tộc, rồi rời đi.

Kim Young-hoon quyết định chu du võ lâm, kêu gọi các cao thủ Tam Hoa cùng chí hướng.

Ta lặng lẽ nhìn đệ tử luyện tập.

‘Không cần xin lỗi, Kim huynh. Ta cũng chẳng thể giúp gì cho bọn trẻ.’

Tấn tộc bắt đầu gây áp lực, đòi cử người đi ám sát.

Ta đề nghị gửi hai mươi người để đảm bảo, nhưng bị gạt phắt.

Đưa Kim Young-hoon đến đây cũng là cách ta trì hoãn.

‘…Xin lỗi.’

Ngoài thế, ta bất lực.

Ngày trôi qua.

“Cái… gì thế này!”

Ta vốn cho đệ tử nghỉ hai ngày mỗi tháng, nhưng khi họ đã thành cao thủ Đỉnh Phong, ta đổi thành hai ngày mỗi bảy tuần, mong chúng được thảnh thơi đôi chút.

Thế mà lần này, trong ngày nghỉ, Nok-hyeon để lại thư rồi biến mất:

“Con không thể tiếp tục uổng phí thời gian. Con đi báo thù cho ca ca và tỷ tỷ. Dù chết cũng không hối. Cảm ơn sư phụ đã dạy dỗ.”

“Chết tiệt…!”

Ta nghiến răng, vò nát bức thư.

“Man-ho! Ngươi thấy Nok-hyeon đi đâu không?”

Hỏi mãi, Man-ho lặng im.

“Ta hỏi, nói đi!”

“……”

“Man-ho!”

Bấy giờ, lão giám sát ám sát cưỡi pháp khí đáp xuống:

“Đừng trách nó. Ta khen dũng khí của thằng bé.”

“Ngươi xúi giục nó? Ta đã nói bọn trẻ chưa sẵn sàng! Nếu phải đi, ít nhất hai mươi người!”

“Trưởng lão bất mãn vì nhóm ngươi chỉ luyện không giết. Phải cử một người.

Hai mươi? Quá rầm rộ, chỉ cần một thôi.”

Ta gom vũ khí, độc dược.

“Ngươi định đi đâu?”

“Nok-hyeon không thể đi. Hôm nay nó đã bị thương gãy cả hai chân, buộc phải nghỉ.”

Không thể để nó chết.

Không có ít nhất hai mươi người phối hợp, xông vào Hoàng cung khác nào tự sát.

Lão chỉ bĩu môi.

Ta lần theo dấu vết.

Là kẻ từng điều hành Quỷ Ảnh Các, truy tung với ta chỉ là trò trẻ.

“Dám xóa dấu sơ sài trước mặt ta ư?”

Băng rừng vượt núi, ta vận Sơn Quân Đằng Không, nhanh như gió.

Mùi khí tức Nok-hyeon hiện rõ.

Vút!

Một xích tiên (roi sắt) quét ngang, ba luồng ý xoắn lại.

Trong trận đấu bình thường, ta sẽ chờ nhịp.

Nhưng lúc này—

Xoẹt!

Kiếm Cương tụ trên lưỡi, một nhát phá tan đường roi.

“Ra đây, Nok-hyeon.”

Cậu bước ra từ bụi rậm.

“Đi đâu?”

“Giết lũ súc sinh đã hại ca ca, tỷ tỷ.”

“Hoàng cung?”

Nok-hyeon gật đầu.

“Với thực lực ngươi, không thể. Ảnh Vệ không phải trò may rủi. Trừ phi hai mươi người ăn ý—”

“Chín người đủ.”

Hắn cắt ngang.

“Chín người chúng con có thể giết Hoàng đế. Sao sư phụ cứ đặt điều kiện vô lý để cản trở?”

“Chín người có thể chạm được vào Hoàng đế, nhưng tất cả sẽ chết.”

“Con không quan tâm!!!”

Đôi mắt rực lửa.

“Ngài biết gì! Ngài có từng tận mắt thấy gia đình bị xé xác không?

Ngay trong đầu con, ca ca và tỷ tỷ vẫn gọi tên con, kêu đau đớn, cầu con báo thù! Ngài không biết! Không hiểu nỗi thối nát này!!!”

Im lặng bao trùm.

“…Ta không biết.”

“Không biết mà còn—”

“Nhưng ta biết điều này.”

Ta nhìn thẳng:

“Ngươi thích Kae-hwa.”

“Con… gì cơ?”

“Và ghét Man-ho vì nghĩ hắn cũng thích Kae-hwa.”

Nok-hyeon sững lại.

“Ngươi thích ăn mầm đương quy ( sâm), ghét dưa gang, dưa hấu. Lúc nghỉ thường khắc gỗ. Ngươi không khó chịu khi ta chỉnh thế đứng, nhưng bực khi ta nhắc vận công.

Mỗi lần mùa đông luyện xong, dội nước lạnh rồi tắm nước nóng, ngươi đều thấy hạnh phúc. Ngươi cũng luôn buồn mỗi khi ngồi một mình trong nhà xí.”

“…..”

“Đó là ngươi. Ngươi đang sống như thế, và còn nhiều điều để sống. Ta muốn ngươi sống tiếp.”

Ta vào thế.

“Vì vậy, ta không để ngươi chết. Tới đây. Nếu cầm cự được năm mươi giây, ta sẽ cho đi.”

Nok-hyeon cắn môi, rút vũ khí mới.

Vút!

Ý chúng ta giao hòa, một giây trôi qua.

Rồi— một quyền của ta nện thẳng vào mặt hắn.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận