Chapter 0 : Prologue
Ta là một người Trái Đất, đến từ xã hội văn minh.
Đó là câu thần chú ta lặp đi lặp lại mỗi khi có chút rảnh rỗi.
“Ta đến từ một xã hội văn minh… khụ khụ!”
Nếu không tự nhắc mình như thế, có lẽ ta đã phát điên.
“Ôi trời, ông Seo. Mẹ cháu gửi cái này cho ông.”
“Cảm ơn.”
“Không có gì đâu ạ. Ông mau khỏe để còn làm thêm xà phòng nhé!”
Cô con gái nhà họ Chu bên cạnh đặt giỏ khoai luộc cạnh ta rồi vội vàng quay về.
Năm mươi năm.
Đã tròn năm mươi năm kể từ ngày ta rơi vào thế giới quái quỷ này.
Khụ! Khụ!
Ta nằm xuống, ho sặc sụa.
Đúng hôm đó, ta đang cùng Giám đốc Kim và mấy đồng nghiệp trên đường đến buổi dã ngoại công ty.
Một trận lở đất ập đến. Khi tỉnh lại, chúng ta đã ở một thế giới hoàn toàn xa lạ.
Một con hồ ly ba đuôi to bằng cả căn nhà.
Một con mãng xà hai đầu phủ vảy đỏ thẫm.
Và những kẻ cầm kiếm bay lượn giữa trời.
Một thế giới như bước ra từ các tiểu thuyết võ hiệp ta từng đọc thoáng qua.
Dù xa lạ, chúng ta vẫn dần thích nghi.
Hầu hết đồng nghiệp của ta đều làm rất tốt.
Trừ ta.
Giám đốc Kim, Trưởng phòng Oh, Trưởng ban Jeon, Phó phòng Kang, Phó phòng Oh và Quản lý Kim—tất cả cùng đi trên chiếc xe hôm ấy.
Chỉ trong ba ngày đặt chân đến võ lâm, Trưởng ban Jeon, Phó phòng Kang và Trưởng phòng Oh đã lọt vào mắt xanh của các cao nhân các đại môn phái, được thu làm đệ tử.
Ngày thứ tư, Phó phòng Oh được một người thần bí nhận làm thân quyến.
Chiều hôm ấy, Quản lý Kim bị một lão nhân cưỡi cơ giáp khổng lồ đưa đi sau khi phát hiện năng lực đặc biệt của cô.
Cuối cùng, ngoại trừ Giám đốc Kim và ta, tất cả đều được các cao thủ hoặc đại môn phái chọn lựa.
Nhưng Giám đốc Kim lại sở hữu thiên phú võ học trời ban.
Không học công pháp tu luyện, chỉ sau sáu tháng làm việc lặt vặt cùng ta, ông mua một bộ võ công tam lưu ngoài chợ và nhờ thiên tư xuất chúng, ông trở thành cao thủ rồi rời đi hành tẩu giang hồ.
Mười năm sau, nghe tin ông đã trở thành một trong Thập Đại Cao Thủ của thiên hạ.
Hai mươi năm sau, danh xưng Tam Đại Tông Sư đã thuộc về ông.
Ba mươi năm, ông đứng ngôi Đệ Nhất Nhân, lập ra Võ Lâm Minh, làm Minh Chủ đầu tiên, rồi biến mất sau mười năm bình định võ lâm.
Tin đồn nói ông đã phi thăng thượng giới.
Cứ như thế.
Trong bảy người rơi vào thế giới này, ba người trở thành đệ tử các danh môn đại phái.
Một người được cao nhân bí ẩn nhận làm thân thích .
Một người được yêu quái nhìn trúng.
Một người bộc lộ thiên phú võ học.
Ai cũng có kết cục huy hoàng.
Trừ ta.
Khụ! Khụ! Khụ!
Ta chẳng có thiên phú, căn cốt, hay dị năng gì.
‘Trưởng ban Jeon… bẩm sinh mang “Thiên Kim Lôi Thể”.
Phó phòng Kang thức tỉnh “Quỷ Đạo Âm Hóa Tiên Căn”.
Trưởng phòng Oh sở hữu “Nhất Vấn Thánh Thể”.’
Ngày thứ tư, Phó phòng Oh bỗng có dị năng triệu vân dẫn vũ.
Sau khi Phó phòng Oh rời đi cùng người bí ẩn kia, Quản lý Kim cũng thức tỉnh dị năng “Thiên Lý Chi Nhãn”, nhắm mắt vẫn nhìn rõ mười dặm.
Giám đốc Kim và ta chỉ biết kinh ngạc trước những cơ duyên nghịch thiên ấy.
Chúng ta chờ đợi phép màu sẽ đến với mình.
Nhưng chẳng có căn cơ hay dị năng nào.
Không hiểu gì về thế giới võ lâm này, chúng ta đành làm cu li ngoài chợ suốt sáu tháng.
Đến tháng thứ sáu.
Giám đốc Kim không chịu nổi nữa, đem toàn bộ tiền tích góp mua một bộ võ công rèn thể tam lưu và luyện tập.
Ba tháng sau, ông đã thành võ giả.
Ông chuyển sang làm người áp tiêu, học được võ công cao hơn, nhanh chóng trở thành cao thủ, rời ta mà đi.
Ta cũng từng hy vọng một cơ duyên nào đó sẽ đến.
Sẽ phát hiện thiên phú ẩn giấu.
Sẽ thức tỉnh dị năng hoặc lĩnh ngộ linh căn đặc biệt.
Mang theo hy vọng mong manh ấy, ta sống tiếp.
Nhưng—
Mười năm trôi qua.
Hai mươi năm trôi qua.
Ba mươi năm trôi qua.
Chẳng gì xảy ra.
Bốn mươi năm.
Năm mươi năm.
Khụ! Khụ!
Ta chỉ là một lão già sắp chết vì cảm lạnh.
“Ta… Trái… Trái Đất…”
Chỉ để khỏi quên mình là người Trái Đất, ta lẩm bẩm với không trung.
Một lão già lải nhải, đáng thương.
“Hà… hà…”
Vì sao ta đến thế giới này?
Vì sao bọn họ đều thức tỉnh huyết mạch, căn cơ, dị năng, thiên phú?
Còn ta thì không…?
“Chẳng lẽ ta thật sự chẳng được gì ư?”
Suốt năm mươi năm nơi đây, ta học ngôn ngữ, học chữ, làm lao dịch, gắng gượng an cư.
Kiếm sống bằng nghề nấu xà phòng từ tro kiềm.
Xà phòng ta làm rất hữu ích trong thế giới tựa Trung Hoa trung cổ này.
Nhưng sau khi vài tên trộm học lỏm bí quyết rồi tự sản xuất, xà phòng của ta gần như chẳng ai mua.
Vì thế, ngoài việc nấu xà phòng, ta còn phải hái thuốc, nấu rượu, nhận đủ loại việc vặt để tồn tại.
Đến mức kiệt quệ.
Chẳng hiểu sao nước mắt cứ trào ra.
‘Tại sao… lại là ta…’
Có phải vì ta không được “chọn”?
Không.
Dẫu không được chọn, dẫu chẳng phải nhân vật đặc biệt, ta đã dùng hết khả năng để sống trọn kiếp này.
Ký ức vụt qua: gian nan học chữ, khó nhọc kiếm tiền mua mảnh đất nhỏ, tự tay dựng nhà, quen biết dân làng, ứng dụng kiến thức Trái Đất để chế và bán xà phòng, mở cửa hàng nhỏ.
Nhưng rồi vài gã võ giả hạ tam lưu đánh cắp bí quyết, mở quán tương tự, khách dần thưa thớt.
Đời càng khó, ta phải hái thuốc, đốn củi.
Khi cuộc sống tạm yên, thổ phỉ ập đến cướp sạch.
Ngày qua ngày, ta làm đủ việc vặt để cầm hơi…
‘Vì sao… ta… kẻ đã cố gắng hết sức… vẫn bị tước đoạt…?’
Ở thế giới này, ta đã tận lực.
Nhưng thế giới này phủ nhận mọi nỗ lực của ta.
‘Ngươi… còn muốn gì nữa…!’
Ta rơi lệ uất nghẹn, sụt sùi trên giường.
Đêm đông.
Cảm lạnh hành hạ.
Thân thể yếu ớt cực độ.
Mí mắt nặng trĩu.
‘Giá mà… ta có thêm cơ hội… dù chỉ một chút…’
Trong mùa đông lạnh giá, ta nằm trên giường, bệnh tật, khép lại cuộc đời kiên cường năm mươi năm.
Đó là lần quy hồi (hồi quy) đầu tiên của ta.
“Khụ! Hộc!”
Ta mở mắt, bật dậy.
Ta cảm nhận rõ rệt khoảnh khắc khi nhắm mắt, rơi vào bóng tối.
Khoảnh khắc sinh mệnh rời khỏi thân thể.
Ta đã chết.
Nhưng vì sao…
“Ta… vẫn sống?”
Choáng váng!
Ngay khi cất tiếng, ta cũng giật mình.
‘Âm thanh này…!’
Ta chậm rãi nhìn xuống cơ thể.
Không còn bàn tay nhăn nheo, chai sần.
Mà là đôi tay trẻ trung tràn sức sống.
Trên người ta không phải quần áo của thế giới kia,
mà là chiếc áo phông xanh và quần thể thao ta mặc khi còn ở Trái Đất.
Ta nhìn quanh, cố hiểu tình cảnh.
“Ôi trời, Du-ya…”
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Đây… đây là đâu…”
Giám đốc Kim, Trưởng phòng Oh, Trưởng ban Jeon, Phó phòng Kang, Phó phòng Oh, Quản lý Kim…
Ta chợt hiểu.
‘Ta đã… quay lại!’
Và đồng thời, ta biết—
Rùng mình!
‘Ta không hề đến thế giới này mà không có năng lực.’
Ta đã thức tỉnh năng lực Hồi Quy!


0 Bình luận