• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Đại Công Tước Bé Nhỏ Của Tôi (WN)

76-Ai bảo tôi ngây thơ chứ?

3 Bình luận - Độ dài: 1,807 từ - Cập nhật:

Một mùi thuốc nồng hắc xộc thẳng vào mũi.

Giấy tờ vứt ngổn ngang dưới sàn.

Một chiếc bình thủy tinh bên trong là một bộ phận cơ thể kỳ dị đến mức rợn người.

Tôi gõ nhẹ lên cái hũ chứa một ngón tay đỏ sẫm, như thể nó vừa bị cắt ra từ tay của một con quỷ.

“Xem ra cô chủ đã nổi giận lắm nhỉ?”

Chloe lên tiếng, đôi mắt xanh lười biếng hé mở. Tôi gật đầu lia lịa, ra chiều đồng tình.

“Cô tấn công tôi bằng ma lực đấy. Cô tin nổi không? Tôi còn tưởng tận thế đến nơi rồi.”

Chloe nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu.

“Sao không hôn cô ấy luôn đi? E ngại ánh mắt người đời làm gì chứ?”

“Nếu bị đồn lung tung thì sao?”

“Có kẻ nào dám đồn đại về công tước duy nhất của đế quốc này à? Nếu bị bắt gặp, đầu họ có thể rơi lúc nào không hay đấy. Nhất là khi Đại Công Tước mới tuyên bố cách đây một tháng rằng, ai dám đụng đến con gái ông ấy thì đừng mong sống sót.”

“Nghe cũng đúng… nhưng cẩn thận vẫn hơn.”

Cuộc đời mà, ai biết trước chuyện gì sẽ xảy ra. Người ta nói lời nói còn sắc bén hơn cả gươm đao là vì vậy. Tôi chỉ muốn cẩn trọng một chút thôi, nhưng có vẻ Chloe lại hiểu lầm ý tôi.

“Nhưng chuyện đó không phải điều tôi lo nhất. Cô có phải đang băn khoăn về cuốn sách của mẹ cô chủ không?”

Tôi gật đầu mạnh hơn. Chloe trầm ngâm một lát, rồi nhún vai như chẳng có gì to tát.

“Nhưng những gì ngài công tước nói cũng có lý.”

“Sao cơ?”

“Cô chưa từng có trải nghiệm thực tế, đúng không? Vậy mà đã vội kết luận thì cũng hơi thiển cận rồi.”

Tôi chớp mắt đầy bối rối. Câu này nghe quen quen, đúng rồi, giống hệt lời ông ta từng nói—đừng vội phán xét khi chưa từng trải qua.

“Loại người như thế ở đâu chẳng có. Mồm mép không biết gì nhưng cứ làm như mình là chân lý.”

“Nhưng Chloe này, có những hành động nhìn thôi cũng thấy sai trái rồi, chẳng cần phải thử mới biết chứ?”

“Chuyện đó tùy quan điểm mỗi người thôi. Không thích thì không làm, chứ đâu nhất thiết phải gán mác ‘sai’ cho nó.”

Giọng điệu của Chloe như đang ám chỉ tôi mới là kẻ kỳ cục ở đây. Mà khi một người đã sống cả mấy trăm năm như cô ấy nói thế, tôi cũng bắt đầu lung lay.

Mình có thật là quá bảo thủ không?

Tôi thích nhất thể loại truyện lãng mạn kỳ ảo, nơi nữ chính trong sáng gặp gỡ nam chính anh tuấn giữa một câu chuyện đẹp như mơ.

Khác hẳn với cuộc sống thảm hại của tôi, thế giới trong truyện đem lại một thứ cảm giác thoả mãn thay thế. Tôi yêu cuốn tiểu thuyết này cũng bởi nữ chính ngọt ngào và tình tiết trôi chảy của nó.

Với tôi—một người thích tiểu thuyết hơn phim ảnh hay truyền hình—‘tình yêu’ chỉ tồn tại trong những câu chuyện lãng mạn kỳ ảo.

Và trong thế giới ấy, những tình tiết trơ trẽn như trong cuốn sách mẹ cô chủ viết là điều hoàn toàn không được phép. Làm gì có chuyện nữ chính dịu dàng, tốt bụng lại bị đối xử như món đồ vật như thế?

Nếu truyện mà không dán cảnh báo, tác giả thể nào cũng bị ném đá tơi bời. Và tôi sẽ là người đi đầu ném đá ấy chứ.

Mình đọc quá nhiều thể loại này rồi chăng?

Có lẽ vì cứ bị cuốn theo những khuôn mẫu cũ kỹ mà tôi trở nên cổ hủ chăng? Hay là… thế giới này có chuẩn mực khác với nơi tôi từng sống?

Nhưng mà…

Thứ đó vẫn thật quá đỗi trơ trẽn.

Nghĩ kiểu gì tôi cũng không thể chấp nhận được. Cái kiểu tình yêu coi người mình yêu như nô lệ… chẳng thể nào gọi là tình yêu bình thường.

Chưa kể, đây còn là một thế giới lãng mạn kỳ ảo mà? Chuyện hiển nhiên vậy thôi mà ai cũng nhìn tôi như thể tôi chẳng hiểu gì, thật bực mình.

“Tôi biết cô đang nghĩ gì rồi.”

Chloe chạm ngón tay lên trán tôi, ánh mắt thoáng nghiêm túc.

“Đừng bao giờ nghĩ rằng góc nhìn của mình luôn đúng. Luôn phải chừa chỗ cho khả năng mình có thể sai. Đây là lời khuyên thật lòng từ một nhà chiêm tinh.”

Giờ cô tự xưng là nhà chiêm tinh đấy à?

“Đừng lo. Cô vẫn chưa bước vào thế giới của ‘người lớn’. Thế giới không chỉ toàn những chuyện tình thuần khiết, nhạt nhẽo đâu.”

“Tôi không phải trẻ con. Tôi biết những thứ mình cần biết ở độ tuổi này rồi.”

Giọng điệu của Chloe như đang vỗ về một đứa bé khiến tôi phát bực. Tôi là đàn ông đã ngoài hai mươi tuổi mà, có gì mà không hiểu chứ?

“Thật vậy sao? Vậy cô từng quan hệ tình dục chưa?”

Câu hỏi đột ngột khiến tôi đỏ mặt bối rối.

Cái gì cơ?

“Tất nhiên là chưa.”

“Hoàn toàn chưa từng?”

Chloe búng ngón tay, một ma trận phát sáng dưới sàn. Những xúc tu đen ngòm từ đó trồi lên, quấn lấy cơ thể tôi. Tôi đã định cắt phăng chúng ngay lập tức, nhưng nghĩ lại thì chắc Chloe sẽ không làm gì thái quá nên tôi đành nhịn.

“Vậy cô có biết chạm vào đâu trên cơ thể phụ nữ để khiến họ thấy thoải mái không?”

Mấy cái xúc tu cứ lướt qua người tôi một cách kỳ quặc khiến tôi khó chịu, trừng mắt nhìn Chloe.

“Tôi không biết, cũng không quan tâm. Tôi đã nói rồi, tôi không hứng thú với mấy thứ đó. Mau thu mấy cái xúc tu này lại trước khi tôi chém nát chúng.”

“Vậy à? Vậy thì cô lấy gì ra để nói về những mối quan hệ thể xác khi bản thân còn chưa từng thử qua?”

“Rõ ràng là—”

“Cô không phải đang phát biểu đầy tự tin chỉ dựa trên những gì mình đọc đấy chứ?”

Giọng Chloe lạnh hẳn đi, khiến tôi khựng lại.

Không thể phủ nhận… cô ấy nói đúng.

Tôi chưa từng có kinh nghiệm, kiến thức về tình dục của tôi chỉ đến từ những tiết học giáo dục giới tính hồi bé và vài cảnh nóng trong tiểu thuyết tình cảm. Vì tôi không hứng thú nên cũng chẳng tìm hiểu thêm. Mấy điều đó, dần dần, trở thành "kiến thức nền" trong đầu tôi.

…Mình thật sự bảo thủ đến vậy sao?

Từ Đại Công Tước, cô chủ cho đến Chloe, ai cũng nói như thể tôi là kẻ duy nhất đang lạc nhịp với thế giới này.

Dù gì thì… nơi đây cũng đâu phải Hàn Quốc. Quan niệm sống tất nhiên sẽ khác biệt. Có lẽ như họ nói, tôi thật sự chỉ đang cố chấp bám lấy tiêu chuẩn riêng của mình.

Nhưng cho dù vậy, tôi vẫn thấy nó sai.

“…Dù thế nào, tôi cũng không thể chấp nhận những hành vi súc vật như vậy. Tôi không muốn thấy cô chủ dấn thân vào những chuyện đó. Một mối quan hệ nên là kết quả đẹp đẽ của những người thật lòng yêu nhau.”

Chloe mở to mắt, khẽ vuốt cằm, đôi má đỏ nhẹ lên.

“Ồ… Alice, cô thuần khiết đến ngạc nhiên đấy. Khiến tôi lại muốn làm vỡ sự thuần khiết này quá.”

“Nếu không muốn thấy cô chủ làm chuyện đó với người khác… thì chính cô làm đi?”

“…Hả?”

Tôi làm á?

Tôi chớp mắt, nhất thời không hiểu nổi Chloe đang nói gì.

“Nếu không muốn thấy cô ấy làm chuyện đó, thì cô hãy làm thay cô ấy đi?”

“Cô đang nói cái gì vậy?”

“Tốt thôi. Cô chủ cũng có thể thông qua cô để hiểu được quan điểm của mẹ mình. Nếu cô thử hết những gì ghi trong sách mà vẫn thấy không chấp nhận được, thì ít nhất lời phản đối của cô còn có giá trị.”

…Cô ấy đang nói cái quái gì vậy?

Chloe đang bảo tôi phải tự mình thử hết mọi thứ trong sách rồi mới có quyền phán xét á?

Cả mấy thứ đó nữa sao?

“Cô muốn tôi làm mấy chuyện bệnh hoạn đó à? Tại sao tôi phải làm?”

“Nếu không muốn thì cũng chẳng sao. Nhưng đã vậy thì đừng đứng trước mặt cô chủ mà nói đúng sai, cô không đủ tư cách.”

“Cái đó là—!”

Vô lý. Tôi không thể để cô chủ trượt dài theo con đường đó… Nhưng bảo tôi tự mình thử thì còn vô lý hơn!

“Phì.”

Chloe bật cười khinh bỉ. Cái nhìn như thể đang dạy dỗ một đứa trẻ càng khiến tôi khó chịu.

“Ngây thơ quá. Có vẻ người không đủ chín chắn để tiếp nhận cuốn sách đó không phải cô chủ… mà là cô.”

“Cái gì cơ?”

“Ở phương diện này, cô còn trẻ con hơn cả cô chủ mười hai tuổi của mình, Alice.”

Tôi đỏ bừng mặt vì xấu hổ.

Tôi thua kém cô chủ về độ chín chắn ư?

Nực cười. Tôi là người bảo hộ của cô ấy, là người chăm sóc cô ấy. Mà cô ấy mới chỉ mười hai tuổi thôi. Không đời nào tôi lại kém trưởng thành hơn.

“Ít ra thì cô chủ còn đang cố hiểu sở thích của mẹ mình, còn cô, chưa từng trải qua điều gì, đã vội phủ nhận rồi buông lời xúc phạm… với cả người mẹ của người ta nữa. Thật đáng tiếc.”

Lòng tự tôn của tôi với tư cách người hầu trung thành vụn vỡ. Tôi có thể thua về kỹ năng chiến đấu hay mấy khoản khác, nhưng tôi tuyệt đối không muốn bị đánh giá là kém trưởng thành hơn một cô bé nhỏ hơn mình sáu tuổi.

“Tôi…”

“Tôi hiểu. Mấy ‘em bé’ thì hay ngại mấy chuyện như vậy mà, phải không?”

Chloe cười nhạt, vỗ vai tôi đầy vẻ trịch thượng.

“Thôi thì, lớn lên rồi cô sẽ hiểu. Còn giờ… xem ra cô vẫn cần trưởng thành thêm chút nữa.”

“…”

Tôi hất tay Chloe ra khi cô ấy định xoa đầu mình. Tôi trừng mắt lạnh lẽo nhìn cô ấy, khiến Chloe khựng lại một thoáng.

“Ai bảo tôi ngây thơ?”

Vớ vẩn thật.

Khó chịu chết đi được.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Thôi về làm chó của cô chủ vậy 🗣️💥
Xem thêm
Bình luận đã bị xóa bởi PhatGus
Chloe gượng ép vcl
Xem thêm